Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
sức ép từ phía anh, Tô Dao như con thú bị thương, lùi về phí sau. Hành động của cô đã khiến Hứa Đông Dương dừng bước, anh nửa cười nửa không nhìn cô: “Em đang sợ tôi?”
Tô Dao không trả lời nhìn người đàn ông trước mặt một cách bối rối lo lắng. Hứa Đông Dương cười xót xa nhìn cô: “Em sợ gì ở tôi?”
Đúng rồi! Sợ gì anh chứ? Tại sao trong lòng lại hoang mang như thế? Tô Dao cắn môi, nhưng dù có như thế nào thì dường như cô vẫn bị một sức ép từ anh. Tô Dao cố gắng trấn tĩnh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Hứa tổng, anh đùa thì cũng phải có giới hạn thôi.”
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao trước mặt mình đang cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười lùi lại phía sau: “Phụ nữ mạnh mẽ nhiều lúc cũng đáng yêu.” Nói dứt lời anh không làm khó cô nữa, bỏ Tô Dao lại, quay người đi lên gác.
Tô Dao không lái xe Hứa Đông Dương về nhà, cô đặt chiếc áo khoác của anh vào xe, rồi bắt xe đi về nhà.
Về đến nhà, đoán là Cố Nguyên đã ngủ rồi, Tô Dao khẽ khàng đóng cửa lại, không ngờ vừa bước vào nhà, cô đã thấy anh đang đứng dựa vào cửa phòng đọc sách nhìn cô: “Em về rồi à?”
Tô Dao thay dép, cô ngập ngừng dừng lại: “Anh và Tô Thư ăn tối rồi đúng không?”
“Ừ.”
Cố Nguyên chần chừ hồi lâu, thấy Tô Dao đang bối rối tìm lời nói với anh, anh vội nói: “Nhưng bây giờ anh lại thấy hơi đói, em làm chút gì cho anh ăn được không?”
“Vâng ạ.”
Tô Dao tiện tay đặt ví xuống, xoay người đi vào bếp. Cố Nguyên bước chậm theo sau, rồi đứng lại ở cửa phòng bếp, không gian phòng bếp dường như bị thu hẹp lại một nửa.
“Ban đêm không nên ăn nhiều quá, ăn chút mì lót dạ anh nhé.”
Cô kiễng chân với lên giá bếp, vì tủ bếp cao quá nên cô không biết mì đặt ở chỗ nào. Cô tìm mãi mà vẫn không thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy phía sau rất ấm, không biết Cố Nguyên đã bước lại chỗ cô từ lúc nào, rất nhẹ nhàng anh lấy gói mì đặt trước mặt cô, nhưng vẫn đứng đấy mà không lùi lại.
Tại sao cô lại nấu mỳ cho anh, luộc trứng gà không được sao. Chí ít là chỉ cần mở tủ lạnh ra là có thể lấy được, sẽ không rơi vào tình huống như thế này!
Tô Dao cúi đầu im lặng. Cố Nguyên lại giơ tay lên lấy toàn bộ những thứ thường dùng đặt trước mặt cô: “Sau này nếu không lấy được thì em gọi anh, tự lấy như thế rất uy hiểm.”
“Vâng.”
Tô Dao đáp, muốn tránh xa anh một chút, nhưng Cố Nguyên ở phía sau đã giữ cô lại.
“Em uống rượu à?”
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên sau tai cô, Tô Dao bối rối phân bua: “Em chỉ uống một chút thôi.”
“Phụ nữ đi ra ngoài đường một mình không nên uống rượu.”
Tô Dao đang định nói thì Cố Nguyên ngắt lời cô: “Đàn ông không an toàn như là em nghĩ, dù đó có là đồng nghiệp hoặc bạn bè thì cũng khó có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Đột nhiên trước mặt Tô Dao tối sầm lại khiến cô trong chốc lát không kịp phản ứng: “Có phải là sợi bảo hiểm bị cháy rồi không?”
Hơi thở của Cố Nguyên đột nhiên sát gần, anh bước qua cô, đi tới bên cạnh cửa sổ, vén rèm cửa sang một bên, nhìn ra ngoài: “Hình như không phải, cả khu đều không có điện.”
Cố Nguyên xoay người lần sờ trong tủ bếp: “…Anh nhớ là có đặt nến ở đây…” Anh rút tay về, xòe bàn tay ra trước mặt Tô Dao. Dưới ánh sáng của điện thoại, chỉ có một cây nến dài khoảng một ngón tay cái.
“Hôm nay không thông báo mất điện sao?”
“Có thể là có gì đó đột xuất, em ngồi đợi ở ngoài phòng khách nhé, chắc là cắt không lâu đâu.”
Nói xong, anh nắm chặt tay cô, lần theo ánh sáng từ chiếc điện thoại kéo cô đi ra phòng khách, để Tô Dao ngồi lên ghế sofa xong, anh mới quay ra kéo rèm cửa sổ trong phòng khách. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Anh quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Dao. Cô uống một chút rượu, bây giờ đã díp cả mắt, ánh sáng trong phòng yếu ớt, cô ôm chiếc gối dựa, dựa vào sofa.
“Hôm nay ở nhà trẻ Tô Thư được cô giáo biểu dương, con bé được một bông hoa đỏ, buổi tối về nhà nó rất muốn khoe với em, nhưng không thức được nên đã ngủ rồi.” Cố Nguyên nhẹ giọng nói.
Tô Dao đổi tư thế cho thoải mái: “Sáng mai tỉnh dậy, em sẽ khen con.”
“Công ty em đã sắp xếp người tiếp quản công việc của em chưa?” – Cố Nguyên lại nói tiếp – “ Nếu có người tiếp quản nhanh thì em không cần đợi hết một tháng cũng có thể rời khỏi công ty.”
“Hình như là chưa ạ.” – Tô Dao chần chừ - “Em không thấy có công tác tuyển dụng.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quay người lại, người không nhìn rõ thái độ của nhau, chỉ nhìn thấy dáng người trong ánh sáng mờ mờ. “Một công ty bình thường không phải là có thời gian thử việc hay sao, em làm sao có thể trở thành nhân viên chính thức nhanh như vậy?”
Tô Dao giật thót người. Cố Nguyên cuối cùng cũng chú ý tới vấn đề này. Anh đã hỏi tới điều cô cố tình che giấu. Tô Dao lẩn tránh câu hỏi của anh một cách vô thức: “Em không nghe thấy nói tới thời gian thử việc, vào công ty là nhân viên chính thức luôn.”
Tô Dao thấp thỏm lo sợ, rất may là Cố Nguyên không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.
Cố Nguyên khẽ nhăn mày, anh có thể cảm nhận được, Tô Dao đang dối anh.
Cô càng như vậy sẽ càng khiến anh nghi ngờ, anh cố kiềm chế những lời thắc mắc về mối quan hệ của cô và Hứa Đông Dương. Cố Nguyên cười cười: “Ôi, vậy xem ra em rất may mắn.”
Nói đến đây hai người lại đột nhiên trở nên ngượng ngập. Điện vẫn mất, không khí trong phòng càng lúc càng khiến cho Tô Dao cảm thấy bối rối. Cô nuốt nước miếng rồi đột nhiên đứng dậy.
“Uống chút rượu xong em cảm thấy đau đầu, em không đợi có điện nữa đâu, em đi nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm nhé!”
Nói rồi cô vòng qua anh, tiến về phía trước, không ngờ chân của Cố Nguyên lại duỗi ra ở đó, cô bước lên, chân bị vướng, sắp ngã thì đột nhiên eo cô được ôm chặt lại, thì ra là Cố Nguyên giơ tay đỡ cô.
“Em cẩn thận một chút.
Mặc dù là lời trách mắng nhưng giọng của anh rất ấm áp. Tô Dao vội vã nói lời cảm ơn. Dạo gần đây cô luôn trong tình trạng lóng ngóng tay chân trước mặt Cố Nguyên, mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Cô muốn bước đi nhưng tay Cố Nguyên vẫn đặt ở eo cô không chịu buông ra.
“Dao Dao.”
Anh nhích lại gần, ôm cô vào ngực: ”Em có thể cùng anh tiến thêm một bước nữa được không?”.
Tô Dao đứng im, để tay anh ôm lấy má cô, cảm nhận hơi thở của của anh đang sát lại gần.
Là cô muốn tiến đến với anh hay là vì sự xuất hiện đột ngột của Hứa Đông Dương khiến cuộc sống của cô dậy sóng, vì vậy mà cô muốn bám lấy chiếc phao cứu mệnh này?
Suy nghĩ này khiến Tô Dao co người lại, nhưng lần này Cố Nguyên không buông cô ra. Anh cúi xuông, cuối cùng thì anh đã phá vỡ đường ranh giới mang tên người thân giữa anh và cô, anh hôn lên môi cô.
Anh vẫn chưa kịp cảm nhận hương vị của nó thì đột nhiên xung quanh bừng sáng, khiến cả hai người giật mình. Cửa phòng của Tô Thư bật mở, Tô Thư dụi mắt xuất hiện trước hai người, con bé mắt nhắm mắt mở: “Mẹ ơi, con buồn đi tiểu.” Tô Dao ngẩn người, lần này thì Cố Nguyên buông cô ra. Anh hít một hơi dài, vội tiến tới ôm lấy Tô Thư, cọ cằm vào mũi con bé: “Cô bé hay tiểu, để ba đưa con đi.”
Nếu Hứa Đông Dương không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa thì sự việc không phải là rất đơn giản hay sao?
Hoặc là Cố Nguyên không vội vã tiến thêm một bước, sự việc không phải là rất đơn giản hay sao?
Trải qua mối tình với Hứa Đông Dương và cuộc hôn nhân bất đắc dĩ với Cố Nguyên, lòng Tô Dao như đã nguội lạnh. Giờ đây, với cô, tình cảm riêng không phải là đều quan trọng nhất nữa rồi, mà Tô Thư mới chính là tình yêu và hạnh phúc của cô.
Có thể là như vậy, rồi việc có một gia đình về danh nghĩa đối với cô mà nói là hoàn chỉnh nhất, thế nhưng như vậy thật không công bằng với Cố Nguyên.
Bước cùng Cố Nguyên, như vậy chắc chắn hai người sẽ trở thành vợ chồng thực sự, đó liệu có phải là một kết cục hoàn mỹ hay không?
Tô Dao lòng đầy tâm sự, đêm qua nụ hôn của Cố Nguyên khiến cô bối rối không nguôi.
“Tập trung một chút.”
Cặp tài liệu trước mặt bị người khác giật lấy, đập đập xuống. Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của Hứa Đông Dương, cô vội vàng cúi xuống: “Phó tổng Hứa có việc gì chỉ đạo không ạ?”
Hứa Đông Dương im lặng nhưng không lên tiếng trách cô vì phút ngẩn ngơ của cô khi nãy.
Những lời nói của anh tối qua đã phá vỡ mối quan hệ đồng nghiệp thông thường giữa anh và cô, thế nhưng ngay ngày thứ hai đi làm anh đã trở lại vị trí của mình, trong vỏ ngoài của mộ cấp trên. Anh không có ý đối địch với cô, cũng không còn hỏi chuyện cô ly hôn nữa, mà hoàn toàn là vì việc công. Mấy lần cô đưa tài liệu đến cho anh, Hứa Đông Dương cũng không ngẩng đầu nhìn lên.
“Buổi chiều tôi phải tới Sở nghiên cứu một chuyến, cô cầm theo tất cả những tài liệu cần thiết đi cùng tôi.” Hứa Đông Dương lãnh đạm nói: “Sang bên đó sẽ có một cuộc họp, cô phải ghi lại nội dung cuộc họp, bây giờ cô chuẩn bị đi. Tôi cho cô 15 phút, chút nữa gặp cô ở bãi đỗ xe dưới tầng trệt.”
Nói dứt lời, Hứa Đông Dương không nhìn cô nữa mà bắt đầu quay sang sắp xếp những tài liệu cần mang đi. Tô Dao vội vã quay trở về phòng mình lấy tài liệu, đến khi ra khỏi phòng thì thấy Hứa Đông Dương đã đứng đợi ở thang máy.
Anh ngoái đầu nhìn cô nhưng không nói gì, giữa hai người lúc này là một khoảng lặng được nén xuống. Hứa Đông Dương mím môi lại, Tô Dao cũng không nói một lời.
Từ công ty tới Sở nghiên cứu mất khoảng ba tiềng đồng hồ đi xe. Sở nghiên cứu nằm ở khu nghiên cứu phát triển, vị trí ở khá xa nên đi hết đường cao tốc phải đi thêm một đoạn đường quốc lộ nữa. Để kịp tới Sở nghiên cứu vào một giờ chiều nên ngay từ 9 giờ sáng, hai người đã vội váng rời khỏi công ty, không ngờ vừa ra khỏi đường cao tốc không lâu sau thì bị kẹt xe.
Ban đầu hai người nghĩ rằng đây chỉ là kẹt xe thông thường. Đường quốc lộ khá hẹp, sau tết, xe khách đường dài chạy nhiều khiến cho con đường nhỏ hẹp này trở nên quá tải, những trận tắc đường ngắn như thế này cũng là chuyện thường gặp. Thế nhưng chờ tới hơn nửa giờ đồng hồ, họ mới phát hiện ra sự tình không hề đơn giản như vậy. Lúc này muốn quay xe tìm sang đường khác thì đã không còn kịp nữa, đằng sau xe là cả một dòng xe nối đuôi nhau xếp dài.
Hứa Đông Dương bồn chồn nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, nếu thuận lợi thì bây giờ họ đã đến nơi rồi. Tô Dao ngở ghế lái phụ nhìn ra ngoài, trước mặt là hai chiếc xe khách đang bị tắc ở chỗ cua, chắn tầm nhìn của cô. Hứa Đông Dương không thể nhẫn nại được nữa bèn mở cửa đi ra ngoài, trước khi xuống xe còn quay lại dặn cô: “Cô ngồi đây đợi tôi, tôi tới đằng trước xem thế nào rồi quay lại. Khoá cửa xe lại, người ngoài gõ cửa xe cũng đừng quan tâm.”
Tô Dao dạ một tiếng, nhìn Hứa Đông Dương đi, mỗi lần đi đi lại lại như vậy là khoảng gần 20 phút. Thời tiết thì thất thường, trước đó vẫn nắng, bây giờ thì nắng đã đi đâu hết, ngồi trong xe nhìn ra bầu trời bao trùm một màu xám xịt, âm u.
Hứa Đông Dương quay trở lại xe. Cửa vừa mở, một luồng gió lạnh thổi vào khiến Tô Dao co người lại. Sắc mặt Hứa Đông Dương không tốt lắm, nhưng anh không nói nhiều về sự việc xảy ra phía trước, chỉ nói đơn giản một câu: “Chúng ta bị kẹt cứng ở đây rồi”, rồi gọi điện thoại cho công ty và Sở nghiên cứu.
Tô Dao lúc đầu vẫn chưa hiểu rõ ý của Hứa Đông Dương, nhưng nghe cuộc nói chuyện của anh qua điện thoại thì cô biết hai người dù tới một rưỡi cũng không thể đến được nơi. Lúc này Tô Dao mới phát hiện ra không khí ở bên ngoài rất ảm đạm, ban đầu còn cho rằng đó là vì thời tiết, nhưng sắc mặt của những người xuống đường quốc lộ đều rất khó coi.
“Làm sao vậy?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương. Anh tắt điện thoại nhìn cô: “Phía trước mặt sắt thép trên xe chở hàng rớt xuống đâm xuyên vào các xe phía sau, dẫn đến tai nạn xe liên hoàn, có rất nhiều xe bị lật khỏi đường quốc lộ, rơi xuống hố sâu. Cảnh sát và cứu thương đã tới hiện trưưòng xảy ra tai nạn, bây giờ họ đang phong toả hiện trường. Chúng ta phải đợi chốc nữa có người tới để hướng dẫn, chúng ta sẽ phải quay trở lại đường cũ.”
Hứa Đông Dương nói xong thì cả khoang xe lại bao trùm bầu không khí yên lặng. Hai người lại nhìn ra ngoài, im lặng tiếp tục chờ đợi. Sắc trời bên ngoài mỗi lúc một sẫm lại, gió mỗi lúc một mạnh. Tô Dao khẽ nhìn trời, cô có linh cảm không hay.
Một bên quốc lộ là núi cao, một bên là vực sâu. Hai bên đường là cả một màu
Tô Dao không trả lời nhìn người đàn ông trước mặt một cách bối rối lo lắng. Hứa Đông Dương cười xót xa nhìn cô: “Em sợ gì ở tôi?”
Đúng rồi! Sợ gì anh chứ? Tại sao trong lòng lại hoang mang như thế? Tô Dao cắn môi, nhưng dù có như thế nào thì dường như cô vẫn bị một sức ép từ anh. Tô Dao cố gắng trấn tĩnh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Hứa tổng, anh đùa thì cũng phải có giới hạn thôi.”
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao trước mặt mình đang cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười lùi lại phía sau: “Phụ nữ mạnh mẽ nhiều lúc cũng đáng yêu.” Nói dứt lời anh không làm khó cô nữa, bỏ Tô Dao lại, quay người đi lên gác.
Tô Dao không lái xe Hứa Đông Dương về nhà, cô đặt chiếc áo khoác của anh vào xe, rồi bắt xe đi về nhà.
Về đến nhà, đoán là Cố Nguyên đã ngủ rồi, Tô Dao khẽ khàng đóng cửa lại, không ngờ vừa bước vào nhà, cô đã thấy anh đang đứng dựa vào cửa phòng đọc sách nhìn cô: “Em về rồi à?”
Tô Dao thay dép, cô ngập ngừng dừng lại: “Anh và Tô Thư ăn tối rồi đúng không?”
“Ừ.”
Cố Nguyên chần chừ hồi lâu, thấy Tô Dao đang bối rối tìm lời nói với anh, anh vội nói: “Nhưng bây giờ anh lại thấy hơi đói, em làm chút gì cho anh ăn được không?”
“Vâng ạ.”
Tô Dao tiện tay đặt ví xuống, xoay người đi vào bếp. Cố Nguyên bước chậm theo sau, rồi đứng lại ở cửa phòng bếp, không gian phòng bếp dường như bị thu hẹp lại một nửa.
“Ban đêm không nên ăn nhiều quá, ăn chút mì lót dạ anh nhé.”
Cô kiễng chân với lên giá bếp, vì tủ bếp cao quá nên cô không biết mì đặt ở chỗ nào. Cô tìm mãi mà vẫn không thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy phía sau rất ấm, không biết Cố Nguyên đã bước lại chỗ cô từ lúc nào, rất nhẹ nhàng anh lấy gói mì đặt trước mặt cô, nhưng vẫn đứng đấy mà không lùi lại.
Tại sao cô lại nấu mỳ cho anh, luộc trứng gà không được sao. Chí ít là chỉ cần mở tủ lạnh ra là có thể lấy được, sẽ không rơi vào tình huống như thế này!
Tô Dao cúi đầu im lặng. Cố Nguyên lại giơ tay lên lấy toàn bộ những thứ thường dùng đặt trước mặt cô: “Sau này nếu không lấy được thì em gọi anh, tự lấy như thế rất uy hiểm.”
“Vâng.”
Tô Dao đáp, muốn tránh xa anh một chút, nhưng Cố Nguyên ở phía sau đã giữ cô lại.
“Em uống rượu à?”
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên sau tai cô, Tô Dao bối rối phân bua: “Em chỉ uống một chút thôi.”
“Phụ nữ đi ra ngoài đường một mình không nên uống rượu.”
Tô Dao đang định nói thì Cố Nguyên ngắt lời cô: “Đàn ông không an toàn như là em nghĩ, dù đó có là đồng nghiệp hoặc bạn bè thì cũng khó có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Đột nhiên trước mặt Tô Dao tối sầm lại khiến cô trong chốc lát không kịp phản ứng: “Có phải là sợi bảo hiểm bị cháy rồi không?”
Hơi thở của Cố Nguyên đột nhiên sát gần, anh bước qua cô, đi tới bên cạnh cửa sổ, vén rèm cửa sang một bên, nhìn ra ngoài: “Hình như không phải, cả khu đều không có điện.”
Cố Nguyên xoay người lần sờ trong tủ bếp: “…Anh nhớ là có đặt nến ở đây…” Anh rút tay về, xòe bàn tay ra trước mặt Tô Dao. Dưới ánh sáng của điện thoại, chỉ có một cây nến dài khoảng một ngón tay cái.
“Hôm nay không thông báo mất điện sao?”
“Có thể là có gì đó đột xuất, em ngồi đợi ở ngoài phòng khách nhé, chắc là cắt không lâu đâu.”
Nói xong, anh nắm chặt tay cô, lần theo ánh sáng từ chiếc điện thoại kéo cô đi ra phòng khách, để Tô Dao ngồi lên ghế sofa xong, anh mới quay ra kéo rèm cửa sổ trong phòng khách. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Anh quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Dao. Cô uống một chút rượu, bây giờ đã díp cả mắt, ánh sáng trong phòng yếu ớt, cô ôm chiếc gối dựa, dựa vào sofa.
“Hôm nay ở nhà trẻ Tô Thư được cô giáo biểu dương, con bé được một bông hoa đỏ, buổi tối về nhà nó rất muốn khoe với em, nhưng không thức được nên đã ngủ rồi.” Cố Nguyên nhẹ giọng nói.
Tô Dao đổi tư thế cho thoải mái: “Sáng mai tỉnh dậy, em sẽ khen con.”
“Công ty em đã sắp xếp người tiếp quản công việc của em chưa?” – Cố Nguyên lại nói tiếp – “ Nếu có người tiếp quản nhanh thì em không cần đợi hết một tháng cũng có thể rời khỏi công ty.”
“Hình như là chưa ạ.” – Tô Dao chần chừ - “Em không thấy có công tác tuyển dụng.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quay người lại, người không nhìn rõ thái độ của nhau, chỉ nhìn thấy dáng người trong ánh sáng mờ mờ. “Một công ty bình thường không phải là có thời gian thử việc hay sao, em làm sao có thể trở thành nhân viên chính thức nhanh như vậy?”
Tô Dao giật thót người. Cố Nguyên cuối cùng cũng chú ý tới vấn đề này. Anh đã hỏi tới điều cô cố tình che giấu. Tô Dao lẩn tránh câu hỏi của anh một cách vô thức: “Em không nghe thấy nói tới thời gian thử việc, vào công ty là nhân viên chính thức luôn.”
Tô Dao thấp thỏm lo sợ, rất may là Cố Nguyên không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.
Cố Nguyên khẽ nhăn mày, anh có thể cảm nhận được, Tô Dao đang dối anh.
Cô càng như vậy sẽ càng khiến anh nghi ngờ, anh cố kiềm chế những lời thắc mắc về mối quan hệ của cô và Hứa Đông Dương. Cố Nguyên cười cười: “Ôi, vậy xem ra em rất may mắn.”
Nói đến đây hai người lại đột nhiên trở nên ngượng ngập. Điện vẫn mất, không khí trong phòng càng lúc càng khiến cho Tô Dao cảm thấy bối rối. Cô nuốt nước miếng rồi đột nhiên đứng dậy.
“Uống chút rượu xong em cảm thấy đau đầu, em không đợi có điện nữa đâu, em đi nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm nhé!”
Nói rồi cô vòng qua anh, tiến về phía trước, không ngờ chân của Cố Nguyên lại duỗi ra ở đó, cô bước lên, chân bị vướng, sắp ngã thì đột nhiên eo cô được ôm chặt lại, thì ra là Cố Nguyên giơ tay đỡ cô.
“Em cẩn thận một chút.
Mặc dù là lời trách mắng nhưng giọng của anh rất ấm áp. Tô Dao vội vã nói lời cảm ơn. Dạo gần đây cô luôn trong tình trạng lóng ngóng tay chân trước mặt Cố Nguyên, mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Cô muốn bước đi nhưng tay Cố Nguyên vẫn đặt ở eo cô không chịu buông ra.
“Dao Dao.”
Anh nhích lại gần, ôm cô vào ngực: ”Em có thể cùng anh tiến thêm một bước nữa được không?”.
Tô Dao đứng im, để tay anh ôm lấy má cô, cảm nhận hơi thở của của anh đang sát lại gần.
Là cô muốn tiến đến với anh hay là vì sự xuất hiện đột ngột của Hứa Đông Dương khiến cuộc sống của cô dậy sóng, vì vậy mà cô muốn bám lấy chiếc phao cứu mệnh này?
Suy nghĩ này khiến Tô Dao co người lại, nhưng lần này Cố Nguyên không buông cô ra. Anh cúi xuông, cuối cùng thì anh đã phá vỡ đường ranh giới mang tên người thân giữa anh và cô, anh hôn lên môi cô.
Anh vẫn chưa kịp cảm nhận hương vị của nó thì đột nhiên xung quanh bừng sáng, khiến cả hai người giật mình. Cửa phòng của Tô Thư bật mở, Tô Thư dụi mắt xuất hiện trước hai người, con bé mắt nhắm mắt mở: “Mẹ ơi, con buồn đi tiểu.” Tô Dao ngẩn người, lần này thì Cố Nguyên buông cô ra. Anh hít một hơi dài, vội tiến tới ôm lấy Tô Thư, cọ cằm vào mũi con bé: “Cô bé hay tiểu, để ba đưa con đi.”
Nếu Hứa Đông Dương không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa thì sự việc không phải là rất đơn giản hay sao?
Hoặc là Cố Nguyên không vội vã tiến thêm một bước, sự việc không phải là rất đơn giản hay sao?
Trải qua mối tình với Hứa Đông Dương và cuộc hôn nhân bất đắc dĩ với Cố Nguyên, lòng Tô Dao như đã nguội lạnh. Giờ đây, với cô, tình cảm riêng không phải là đều quan trọng nhất nữa rồi, mà Tô Thư mới chính là tình yêu và hạnh phúc của cô.
Có thể là như vậy, rồi việc có một gia đình về danh nghĩa đối với cô mà nói là hoàn chỉnh nhất, thế nhưng như vậy thật không công bằng với Cố Nguyên.
Bước cùng Cố Nguyên, như vậy chắc chắn hai người sẽ trở thành vợ chồng thực sự, đó liệu có phải là một kết cục hoàn mỹ hay không?
Tô Dao lòng đầy tâm sự, đêm qua nụ hôn của Cố Nguyên khiến cô bối rối không nguôi.
“Tập trung một chút.”
Cặp tài liệu trước mặt bị người khác giật lấy, đập đập xuống. Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của Hứa Đông Dương, cô vội vàng cúi xuống: “Phó tổng Hứa có việc gì chỉ đạo không ạ?”
Hứa Đông Dương im lặng nhưng không lên tiếng trách cô vì phút ngẩn ngơ của cô khi nãy.
Những lời nói của anh tối qua đã phá vỡ mối quan hệ đồng nghiệp thông thường giữa anh và cô, thế nhưng ngay ngày thứ hai đi làm anh đã trở lại vị trí của mình, trong vỏ ngoài của mộ cấp trên. Anh không có ý đối địch với cô, cũng không còn hỏi chuyện cô ly hôn nữa, mà hoàn toàn là vì việc công. Mấy lần cô đưa tài liệu đến cho anh, Hứa Đông Dương cũng không ngẩng đầu nhìn lên.
“Buổi chiều tôi phải tới Sở nghiên cứu một chuyến, cô cầm theo tất cả những tài liệu cần thiết đi cùng tôi.” Hứa Đông Dương lãnh đạm nói: “Sang bên đó sẽ có một cuộc họp, cô phải ghi lại nội dung cuộc họp, bây giờ cô chuẩn bị đi. Tôi cho cô 15 phút, chút nữa gặp cô ở bãi đỗ xe dưới tầng trệt.”
Nói dứt lời, Hứa Đông Dương không nhìn cô nữa mà bắt đầu quay sang sắp xếp những tài liệu cần mang đi. Tô Dao vội vã quay trở về phòng mình lấy tài liệu, đến khi ra khỏi phòng thì thấy Hứa Đông Dương đã đứng đợi ở thang máy.
Anh ngoái đầu nhìn cô nhưng không nói gì, giữa hai người lúc này là một khoảng lặng được nén xuống. Hứa Đông Dương mím môi lại, Tô Dao cũng không nói một lời.
Từ công ty tới Sở nghiên cứu mất khoảng ba tiềng đồng hồ đi xe. Sở nghiên cứu nằm ở khu nghiên cứu phát triển, vị trí ở khá xa nên đi hết đường cao tốc phải đi thêm một đoạn đường quốc lộ nữa. Để kịp tới Sở nghiên cứu vào một giờ chiều nên ngay từ 9 giờ sáng, hai người đã vội váng rời khỏi công ty, không ngờ vừa ra khỏi đường cao tốc không lâu sau thì bị kẹt xe.
Ban đầu hai người nghĩ rằng đây chỉ là kẹt xe thông thường. Đường quốc lộ khá hẹp, sau tết, xe khách đường dài chạy nhiều khiến cho con đường nhỏ hẹp này trở nên quá tải, những trận tắc đường ngắn như thế này cũng là chuyện thường gặp. Thế nhưng chờ tới hơn nửa giờ đồng hồ, họ mới phát hiện ra sự tình không hề đơn giản như vậy. Lúc này muốn quay xe tìm sang đường khác thì đã không còn kịp nữa, đằng sau xe là cả một dòng xe nối đuôi nhau xếp dài.
Hứa Đông Dương bồn chồn nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, nếu thuận lợi thì bây giờ họ đã đến nơi rồi. Tô Dao ngở ghế lái phụ nhìn ra ngoài, trước mặt là hai chiếc xe khách đang bị tắc ở chỗ cua, chắn tầm nhìn của cô. Hứa Đông Dương không thể nhẫn nại được nữa bèn mở cửa đi ra ngoài, trước khi xuống xe còn quay lại dặn cô: “Cô ngồi đây đợi tôi, tôi tới đằng trước xem thế nào rồi quay lại. Khoá cửa xe lại, người ngoài gõ cửa xe cũng đừng quan tâm.”
Tô Dao dạ một tiếng, nhìn Hứa Đông Dương đi, mỗi lần đi đi lại lại như vậy là khoảng gần 20 phút. Thời tiết thì thất thường, trước đó vẫn nắng, bây giờ thì nắng đã đi đâu hết, ngồi trong xe nhìn ra bầu trời bao trùm một màu xám xịt, âm u.
Hứa Đông Dương quay trở lại xe. Cửa vừa mở, một luồng gió lạnh thổi vào khiến Tô Dao co người lại. Sắc mặt Hứa Đông Dương không tốt lắm, nhưng anh không nói nhiều về sự việc xảy ra phía trước, chỉ nói đơn giản một câu: “Chúng ta bị kẹt cứng ở đây rồi”, rồi gọi điện thoại cho công ty và Sở nghiên cứu.
Tô Dao lúc đầu vẫn chưa hiểu rõ ý của Hứa Đông Dương, nhưng nghe cuộc nói chuyện của anh qua điện thoại thì cô biết hai người dù tới một rưỡi cũng không thể đến được nơi. Lúc này Tô Dao mới phát hiện ra không khí ở bên ngoài rất ảm đạm, ban đầu còn cho rằng đó là vì thời tiết, nhưng sắc mặt của những người xuống đường quốc lộ đều rất khó coi.
“Làm sao vậy?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương. Anh tắt điện thoại nhìn cô: “Phía trước mặt sắt thép trên xe chở hàng rớt xuống đâm xuyên vào các xe phía sau, dẫn đến tai nạn xe liên hoàn, có rất nhiều xe bị lật khỏi đường quốc lộ, rơi xuống hố sâu. Cảnh sát và cứu thương đã tới hiện trưưòng xảy ra tai nạn, bây giờ họ đang phong toả hiện trường. Chúng ta phải đợi chốc nữa có người tới để hướng dẫn, chúng ta sẽ phải quay trở lại đường cũ.”
Hứa Đông Dương nói xong thì cả khoang xe lại bao trùm bầu không khí yên lặng. Hai người lại nhìn ra ngoài, im lặng tiếp tục chờ đợi. Sắc trời bên ngoài mỗi lúc một sẫm lại, gió mỗi lúc một mạnh. Tô Dao khẽ nhìn trời, cô có linh cảm không hay.
Một bên quốc lộ là núi cao, một bên là vực sâu. Hai bên đường là cả một màu
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
134/2129