Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
ấy rõ rồi, anh ấy có vẻ nghe lời ông nội, có lẽ người muốn tôi vào cửa là ông nội.
“Ba biết con lo cho Lan Trăn, nhưng . . . . . . .”
“Tôi sẽ không chuyển trường, trước kia tôi đã nói, tôi sẽ không ném vợ mình cho vệ sĩ.”
“Mày. . . . . . . Mẹ mày là . . . . . . .”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Tôi kéo kéo Tễ Huyên, hi vọng anh ấy không cãi nhau với ba chồng.
“Tao không cần biết mày nghĩ gì, ngày mai mày quay lại Kiếm Lan cho tao!” ba chồng hoàn toàn phát hỏa. Giống như hét vô mặt Tễ Huyên, ba tôi đã không được rồi, ngất tại hiện trường, lão đại phát hỏa uy lực thật kinh người a!
“Hừ! Muốn thì tự ông đi.” Tễ Huyên vẫn không nghe theo, anh ấy chỉ cười cho qua.
“Thiệu Tễ Huyên!”
“Nó đã lớn ròi.” Tiếng ông nội chen vào, Mạn Trữ đỡ ông nội vào thư phòng, rồi nháy mắt với tôi, may mà cậu ấy đi tìm viện binh, “Cho nó tự quyết định việc của mình đi.”
“Nhưng ba . . . . . .”
“Ba cũng muốn tìm con để bàn chuyện của Tễ Huyên và Kính Hiên, đều ra ngoài hết đi, để cha con tôi tâm sự một chút.”
Không biết ông nội nói gì với ba chồng, dù sao kết thúc cũng không vui, nhà chúng tôi bây giờ chỉ có thể nói là rất nguy hiểm, mọi người đều có dự cảm nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.
“Cậu làm sao biết thân phận của Toilet Tình?” Mạn Trữ đưa ra câu hỏi mà tôi vẫn muốn hỏi.
“Vừa lúc điều tra Văn gia, cho nên điều tra nhiều một chút, mẹ của Văn Nhược Tình năm trước mới thay thế Văn phu nhân, mẹ Văn Nhược Khanh ly hôn với ba cô ấy. Văn Nhược Tình rất kỳ quái, bắt đầu từ tiểu học cô ta đã học cùng trường với tôi, tôi vừa chuyển đến Hoa Tân cô ta cũng lập tức theo tới đây.”
“Độc nhất là tâm địa đàn bà, nhỏ chết tiệt đó đánh chủ ý lên em. Aiz! Em trai, đây đều là lỗi của em biết không? Ai kêu em trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, sớm muộn gì cũng chết em thôi.”
“. . . . . . . Độc nhất quả nhiên là tim phụ nữ.”
Mạn Trữ nói như vậy cũng không sai, Tễ Huyên cũng rất phức tạp. Đi đường với anh ấy, thường xuyên bị những người không quen biết ám sát. Ở Hoa Tân không tới vài ngày, còn có nhiều cô gái theo đuổi từ học sinh tiểu học tới sinh viên đếm không hết. Khoa trương nhất là thành lập câu lạc bộ chạy theo Tễ Huyên, đôi khi còn có con trai tới quấy rối. Tôi cũng rất đáng thương, gần đây Mạn Trữ bắt đầu bán hình tôi, tôi không biết sao lại vậy, vì thế liền hỏi.
“Tại sao lại chụp hình tớ, cậu không chụp Tễ Huyên sao?”
“Bây giờ lượng tiêu thụ của cậu tương đối khá ~~.”
“Phải không?” không ngờ ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, mọi người rốt cục cũng phát hiện tôi cũng không tệ.
“Đều là nữ sinh mua.”
“. . . . . . ?”
“Không cần lo, chẳng qua làm bia phi tiêu, ha ha ~~~” tôi chỉ có thể nói bây giờ tôi không ở nhân giới. . . . . . .
Chương 45 : Tình yêu và chiến tranh ( năm )
Có thêm Mạn Trữ cũng không tồi, khi không có Tễ Huyên, Mạn Trữ cũng có thể bảo vệ tôi, cho nên sau chuyện đó Toilet Tình vẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị. Nhưng ai rảnh mà quan tâm quỷ dị hay yên tĩnh, tôi và Mạn Trữ chỉ quan tâm đến cuộc thi siêu cấp nữ sinh mà Uyển Nhu sắp tham gia. Uyển Nhu bình thường hát rất khá, nhưng khi cậu ấy vừa nhìn thấy nhiều người liền khẩn trương. Trước kia lúc ở trường giới thiệu chương trình, vừa nhìn thấy một đống đồng chí lãnh đạo ở phía dưới, nhất thời run lên. Sợ tới lúc bật ra một câu: "Mọi người ở phía dưới xin thưởng thức ca múa dân tộc có thể lấy đầu sọ của bạn ra." Dọa sợ hết lãnh đạo.
Cuộc thi siêu cấp nữ sinh lần trước cũng vậy, tự nhiên hát "Cô thôn nữ mạnh mẽ của núi A Lý mạnh như núi, lửa trong núi A Lý đẹp như nước." tuyệt cú thiên cổ, làm đồng bào Đài Loan cực kỳ phẫn nộ. Nếu không phải cậu ấy hát cũng không tệ lắm, sớm rớt rồi. Hôm chủ nhật, tôi và Mạn Trữ đang đợi cậu ấy giá lâm, không nghĩ tới…
"Tút ~~, tút ~~" tôi còn tưởng Uyển Nhu bị muộn gọi điện cho tôi, "A lô?"
"Lâm Lan Trăn!" Cái giọng này là . . . . ., Toilet Tình!
"Tình. . ., Văn Nhược Tình hả? Có chuyện gì?" Tôi lạnh lùng hỏi, không muốn gặp cô ấy.
"Tao cho mày nghe cái này. . . ." Một lát sau, tôi nghe thấy một cái giọng yếu ớt, "Lan. . ., Lan Trăn. . . ."
"Uyển Nhu! Uyển Nhu cậu làm sao vậy? Alo ?Alo ? Uyển Nhu! Uyển Nhu. . . !"
"Lâm Lan Trăn, muốn cứu nó thì tới đây cho tôi."
"Chỗ nào?"
"Tao sẽ gọi lại cho mày, không được nói cho Tễ Huyên, bằng không nói tạm biệt bạn mày đi." Cô ta thật sự là Tình Tử thích khóc sao? Văn Nhược Khanh nhắc nhở đúng, nhưng tôi thật không ngờ cô ta lại xuống tay với Uyển Nhu. Tễ Huyên lúc này hẳn là đang chuẩn bị thi Olympic vật lý, cho dù tôi muốn nói cũng không có cách liên lạc. Thím Trữ trước khi ra cửa còn phạt Mạn Trữ chép sách, tôi vọt tới thư phòng phía bắc, Mạn Trữ đang ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa còn cắm bút lông vào trong miệng. Tôi vội vàng kể chuyện đó cho Mạn Trữ.
"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.
"Đành phải đi gặp nó, cậu ở nhà, tớ đi!"
"Cậu đi cũng vô dụng, nó kêu tớ tới!"
"Quá nguy hiểm, ai biết cái nhỏ 38 muốn làm gì?" Mạn Trữ cực lực ngăn cản tôi, "Nhưng. ., bây giờ làm gì? Mẹ và thím Trữ đều đi ra ngoài với ông nội để kiểm tra sức khỏe, trong nhà không có một người!"
"Đi thôi, nhất định phải cứu Uyển Nhu, chúng ta mang theo vệ sĩ đi."
". .. ." Mạn Trữ không đồng ý, cậu lấy điện thoại, "A lô, cậu là nhóc 1. 88 đi, tôi là đại tỷ nè, tôi nói. . ., a lô ! A lô! Cậu sao vậy. . ., a lô!"
"Sao vậy? 1. 88 sao vậy?"
"Không biết, giống như bị người ta đánh, kệ cậu ta đi, chúng ta đi thôi." Mạn Trữ tựa hồ có chút bất an, 1. 88 nhất định là xảy ra chuyện gì.
Tôi và Mạn Trữ ngồi vào trong xe, di động lại vang lên, "A lô, Văn Nhược Tình, là cô sao?"
"Là tao, mày đã đi ra?"
"Ừ, bây giờ cô muốn tôi đi đâu?"
"Không cần lo, có người sẽ tới đón mày." Nói xong, Toilet Tình liền cúp.
"Mạn Trữ. . . ." Tôi để điện thoại xuống, muốn nói chuyện với Mạn Trữ, nhưng tôi thấy vệ sĩ lấy súng chỉ vào huyệt thái dương của tôi, "Các anh. . ., các anh muốn làm gì?"
"Trách không được tại sao 1. 88 không tới được, có người đã ngăn chặn hắn, vì hi vọng chúng tôi mang theo mấy người theo." Mạn Trữ cũng bị súng chỉ vào.
"Đại tiểu thư, thiếu phu nhân, đắc tội." Tôi chỉ biết mình bị người ta đánh xuống gáy, liền mất đi cảm giác.
Chờ tôi tỉnh lại, người đã nằm ở nơi giống như kho hàng, nơi này ánh sáng không được tốt lắm. Tôi nhìn thấy Mạn Trữ bị trói giống như bánh chưng, nằm bên cạnh tôi. Bản thân tôi còn cử động được, chỉ bị trói tay chân ."Mạn Trữ. . ., " giọng khàn khàn này là của tôi sao? "Mạn Trữ, cậu không sao chứ?"
"Ngoại trừ không thể cử động, cái khác đều tốt."
"Lâm Lan Trăn?" Đây là giọng Tiêu Diêu hả? cậu ta sao lại ở đây?
"Tiêu Diêu?" Tôi nhìn qua bên đó, đúng là Tiêu Diêu, cậu ấy cũng bị trói rất chặt, "Cậu. . ., sao bị như vậy? Sao cậu, sao cậu lại ở trong này?"
"Là cô gái kia."Theo tầm mắt của cậu ấy, tôi thấy Uyển Nhu nằm bên cạnh cậu ta, "Cô ấy cứ theo tôi, chỉ là muốn nói chuyện với tôi, còn chưa nói được mấy câu, liền có người nhảy ra bắt cóc, cho nên. . . ."
Thì ra là bị liên lụy à, đáng thương a. . ., có fan như Uyển Nhu vậy. . .
"Lâm Lan Trăn!" Toilet Tình nháy mắt xuất hiện trước mặt chúng tôi, "A ~~, còn có đại minh tinh của chúng ta nữa à~~, ca sĩ lớn đợi lát nữa ký tên cho tôi nha.” Toilet Tình ý bảo tay chân của mình ấn mặt cậu ta lên đất.
"Tốt, chỉ là như vậy tôi không thể ký. Nè, đây là đạo tiếp khách của cô sao?" Tiêu Diêu không hề khẩn trương, ngược lại cười trả lời câu hỏi của Tình Tử, bất quá trong mắt cậu ta cũng không phải là ánh sáng vui mừng.
"Chờ tôi đạt được mục đích, cậu muốn viết thế nào thì thế đó, bây giờ mời cậu thành thật một chút." Toilet Tình nói chuyện rất dịu dàng, nhưng tôi lại rất muốn đạp nó ghê.
Sau khi hoàn hồn, tôi bắt đầu ý thức được tình huống rất nghiêm trọng, một nhà chúng tôi bị người ta bắt cóc tới đây, như vậy. . ., "Cô mua chuộc người chúng tôi, cho nên cô mới biết khi đó trong nhà không có ai, còn biết chúng tôi nhất định sẽ mang vệ sĩ đi. . . ."
"Không tệ lắm, Lâm Lan Trăn, không ngờ mày còn có chút thông minh, hì hì ~~." Toilet Tình đột nhiên lấy điện thoại ra, "A ~~, bây giờ Tễ Huyên cũng sắp thi xong. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy."
"Mày muốn làm gì, Nè ! Toilet Tình!"
"A lô, Tễ Huyên, là em ! Hì hì ~~, " Toilet Tình cố ý nhìn tôi, tức chết tôi! ! ! Tôi mà cử động được, tôi sẽ đạp nó như đạp chó vậy, mày đi chết a ~~! "Không cần cúp máy lẹ vậy mà ~~, có một người muốn nói với anh đó." Toilet Tình đưa di động tới trước mặt tôi, "Nói chuyện với Tễ Huyên đi."
". . . ." ngu sao nghe nó nói, mặc kệ nhỏ này muốn làm gì, không thể để cho Tễ Huyên. . . . .
"Nói coi!" Toilet Tình thực đê tiện nó dùng mũi giày đập mạnh vào tôi.
"A. . . ." Tôi cố gắng không để mình phát ra tiếng, nhưng tôi giống như vẫn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, tôi lập tức nghe giọng khẩn trương của Tễ Huyên ở đầu bên kia điện thoại. . . . .
"Nghe được đi, hì hì. . ., em muốn làm gì? Ừ. . ., em muốn gặp anh! Em bây giờ sẽ tới, anh chờ chút nha!"
Chương 46 : tình yêu và chiến tranh ( sáu )
"Cái con nhỏ ngu xuẩn này, tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày! Mày. . . ." Mạn Trữ bắt đầu dùng thần công chửi người, đem hết những lời khó nhất mà mình biết để chửi, "Con tiện nhân này! Đồ chó điên không biết xấu hổ. . . . . ."
"Bá!" Toilet Tình bạt tai Mạn Trữ, "Mày câm miệng cho tao!"
"Tiện nhân! Mày nhất định sẽ chết, tao mà có thể cử động, mày. . . !"
"Có giỏi thì làm đi, hừ hừ ~~. Tao phải đi tìm Tễ Huyên của tao rồi, không rảnh tiếp tụi bây nữa. Để thủ hạ của tao chiêu đãi tụi mày nha."
Toilet Tình cười gian, ngay khi tôi không biết nhỏ đó rốt cuộc muốn làm gì, một tên thủ hạ của nhỏ cầm một ống tiêm tới, "Mấy người. . ., mấy người muốn làm gì???"
"Mày chưa từng thấy qua cái này à? Đây là băng phiến, cũng có người gọi nó thuốc cưỡng dâm* ( ở Nhật Bản và Âu Mĩ nói như vậy vì băng phiến làm cho người ta cực kỳ hưng phấn, cho nên. . . ), là quà tặng tao cho mày. Chào tạm biệt . . . ." Tình Tử trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.
(Thuốc xâm phạm tình dục còn gọi là thuốc cưỡng dâm trong các cuộc hẹn hò – date rape drugs. Nó gồm các loại như là Rohypnol (flunitrazepam); Thuốc GHB 0; Progesterex; Clonazepam,…..
đọc thêm ở http://phapluattp.vn/20101226051733592p ... nh-duc.htm)
"Buông! !"
"Đừng đụng cô ấy!" Tiêu Diêu bắt đầu giãy dụa, nhưng hình như không giúp được tôi."Tôi xin mấy người đó. . . ."
"Tụi bây không được làm vậy với cậu ấy." Mạn Trữ giãy dụa cũng phí công, "Lan Trăn, mau phản kháng đi! Đừng để bọn họ thực hiện được!"
"Buông Lan Trăn ra!" Uyển Nhu mặc dù không bị trói, nhưng cậu ấy cũng bị người giữ chặt.
Có ba người đè tôi lại, "Cút ngay! Cút ngay! . . . ." Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ống tiêm lạnh như băng từ từ tiêm vào người, từ từ thấm vào da, "Không! Không muốn!"
Tôi hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, tôi nhìn thấy chất lỏng lạnh băng từ từ chảy vào máu mình, loại cảm giác này giống như tận thế, tôi sẽ thế nào? Bây giờ tôi nên làm gì đây. . . ?
"Lan Trăn! Tụi bây là đồ chó đẻ, tao giết hết tụi bây!" Tôi nghe tiếng Mạn Trữ gào lên, giọng có chút run run, Mạn Trữ cũng biết khóc sao?
"Lan Trăn! Lan Trăn!" giọng Uyển Nhu khàn đi vì khóc.
"Không được làm như vậy! Đừng đụng tới cô ấy!" Ánh mắt Tiêu Diêu nhìn tôi không biết cảm xúc gì nữa. Nhìn mọi người như vậy, bản thân tôi đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Tôi đột nhiên cảm thấy thế giới như dừng lại, thời gian cũng đọng lại.
15 phút trôi qua,
"Lan Trăn! Cậu có sao không? Khó chịu không?" Mạn Trữ hỏi tôi, ánh mắt của cậu ấy rất sáng giống như cổ vũ tôi.
"Tớ rất khỏe." Đây là lời nói thật, tôi vốn nghĩ rằng mình giống như mấy người hít ma túy trên TV vậy, cứ co giật không giống người bình thường nhưng tôi một chút cũng không sao hết, cũng không khó chịu, giống như mọi khi thôi. Ngay cả thủ hạ của Toilet Tình cũng không biết nói gì, quỷ dị đến nổi khiến người ta buồn bực.
"Tại sao con nhỏ kia một chút khác thường cũng không có vậy?" Một người nói.
"Đúng vậy, nó phải cực kỳ hưng phấn lại cảm thấy có ảo giác mới đúng. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này giống như. ., một chút cũng không bị gì."
"Làm sao vậy?" Có một ông chú vẻ mặt dữ dằn đi tới chỗ tôi, hỏi thủ hạ của mình.
"Lão đại, tại sao nhỏ này không . ., anh nhìn nó thử coi, một chút hiện tượng trúng thuốc cũng không có."
Ông chú dữ dằn lập tức đi tới nhìn tôi, từ vẻ mặt là biết ổng cũng không rõ nữa. Này. . ., chẳng lẽ tôi. . ., tôi có dị năng sao? Sao tôi không có một chút phản ứng gì của người hít thuốc phiện? Không thể nào, làm không tốt, tôi sẽ bị đưa tới viện khoa học làm vật nghiên cứu giống như chuột bạch vậy, không muốn a ~~! Tôi không thể bị giải phẫu a ~~!
"Tại sao lại như vậy? Tiêm thêm lần nữa coi!"
"Ê! Bọn khốn kiếp tụi bây, có ngừng hay không!" Tiêu Diêu thấy tôi không sao, mặc dù có chút khó hiểu nhưng khi nghe bọn họ muốn tiêm thêm một lần nữa
“Ba biết con lo cho Lan Trăn, nhưng . . . . . . .”
“Tôi sẽ không chuyển trường, trước kia tôi đã nói, tôi sẽ không ném vợ mình cho vệ sĩ.”
“Mày. . . . . . . Mẹ mày là . . . . . . .”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Tôi kéo kéo Tễ Huyên, hi vọng anh ấy không cãi nhau với ba chồng.
“Tao không cần biết mày nghĩ gì, ngày mai mày quay lại Kiếm Lan cho tao!” ba chồng hoàn toàn phát hỏa. Giống như hét vô mặt Tễ Huyên, ba tôi đã không được rồi, ngất tại hiện trường, lão đại phát hỏa uy lực thật kinh người a!
“Hừ! Muốn thì tự ông đi.” Tễ Huyên vẫn không nghe theo, anh ấy chỉ cười cho qua.
“Thiệu Tễ Huyên!”
“Nó đã lớn ròi.” Tiếng ông nội chen vào, Mạn Trữ đỡ ông nội vào thư phòng, rồi nháy mắt với tôi, may mà cậu ấy đi tìm viện binh, “Cho nó tự quyết định việc của mình đi.”
“Nhưng ba . . . . . .”
“Ba cũng muốn tìm con để bàn chuyện của Tễ Huyên và Kính Hiên, đều ra ngoài hết đi, để cha con tôi tâm sự một chút.”
Không biết ông nội nói gì với ba chồng, dù sao kết thúc cũng không vui, nhà chúng tôi bây giờ chỉ có thể nói là rất nguy hiểm, mọi người đều có dự cảm nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.
“Cậu làm sao biết thân phận của Toilet Tình?” Mạn Trữ đưa ra câu hỏi mà tôi vẫn muốn hỏi.
“Vừa lúc điều tra Văn gia, cho nên điều tra nhiều một chút, mẹ của Văn Nhược Tình năm trước mới thay thế Văn phu nhân, mẹ Văn Nhược Khanh ly hôn với ba cô ấy. Văn Nhược Tình rất kỳ quái, bắt đầu từ tiểu học cô ta đã học cùng trường với tôi, tôi vừa chuyển đến Hoa Tân cô ta cũng lập tức theo tới đây.”
“Độc nhất là tâm địa đàn bà, nhỏ chết tiệt đó đánh chủ ý lên em. Aiz! Em trai, đây đều là lỗi của em biết không? Ai kêu em trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, sớm muộn gì cũng chết em thôi.”
“. . . . . . . Độc nhất quả nhiên là tim phụ nữ.”
Mạn Trữ nói như vậy cũng không sai, Tễ Huyên cũng rất phức tạp. Đi đường với anh ấy, thường xuyên bị những người không quen biết ám sát. Ở Hoa Tân không tới vài ngày, còn có nhiều cô gái theo đuổi từ học sinh tiểu học tới sinh viên đếm không hết. Khoa trương nhất là thành lập câu lạc bộ chạy theo Tễ Huyên, đôi khi còn có con trai tới quấy rối. Tôi cũng rất đáng thương, gần đây Mạn Trữ bắt đầu bán hình tôi, tôi không biết sao lại vậy, vì thế liền hỏi.
“Tại sao lại chụp hình tớ, cậu không chụp Tễ Huyên sao?”
“Bây giờ lượng tiêu thụ của cậu tương đối khá ~~.”
“Phải không?” không ngờ ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, mọi người rốt cục cũng phát hiện tôi cũng không tệ.
“Đều là nữ sinh mua.”
“. . . . . . ?”
“Không cần lo, chẳng qua làm bia phi tiêu, ha ha ~~~” tôi chỉ có thể nói bây giờ tôi không ở nhân giới. . . . . . .
Chương 45 : Tình yêu và chiến tranh ( năm )
Có thêm Mạn Trữ cũng không tồi, khi không có Tễ Huyên, Mạn Trữ cũng có thể bảo vệ tôi, cho nên sau chuyện đó Toilet Tình vẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị. Nhưng ai rảnh mà quan tâm quỷ dị hay yên tĩnh, tôi và Mạn Trữ chỉ quan tâm đến cuộc thi siêu cấp nữ sinh mà Uyển Nhu sắp tham gia. Uyển Nhu bình thường hát rất khá, nhưng khi cậu ấy vừa nhìn thấy nhiều người liền khẩn trương. Trước kia lúc ở trường giới thiệu chương trình, vừa nhìn thấy một đống đồng chí lãnh đạo ở phía dưới, nhất thời run lên. Sợ tới lúc bật ra một câu: "Mọi người ở phía dưới xin thưởng thức ca múa dân tộc có thể lấy đầu sọ của bạn ra." Dọa sợ hết lãnh đạo.
Cuộc thi siêu cấp nữ sinh lần trước cũng vậy, tự nhiên hát "Cô thôn nữ mạnh mẽ của núi A Lý mạnh như núi, lửa trong núi A Lý đẹp như nước." tuyệt cú thiên cổ, làm đồng bào Đài Loan cực kỳ phẫn nộ. Nếu không phải cậu ấy hát cũng không tệ lắm, sớm rớt rồi. Hôm chủ nhật, tôi và Mạn Trữ đang đợi cậu ấy giá lâm, không nghĩ tới…
"Tút ~~, tút ~~" tôi còn tưởng Uyển Nhu bị muộn gọi điện cho tôi, "A lô?"
"Lâm Lan Trăn!" Cái giọng này là . . . . ., Toilet Tình!
"Tình. . ., Văn Nhược Tình hả? Có chuyện gì?" Tôi lạnh lùng hỏi, không muốn gặp cô ấy.
"Tao cho mày nghe cái này. . . ." Một lát sau, tôi nghe thấy một cái giọng yếu ớt, "Lan. . ., Lan Trăn. . . ."
"Uyển Nhu! Uyển Nhu cậu làm sao vậy? Alo ?Alo ? Uyển Nhu! Uyển Nhu. . . !"
"Lâm Lan Trăn, muốn cứu nó thì tới đây cho tôi."
"Chỗ nào?"
"Tao sẽ gọi lại cho mày, không được nói cho Tễ Huyên, bằng không nói tạm biệt bạn mày đi." Cô ta thật sự là Tình Tử thích khóc sao? Văn Nhược Khanh nhắc nhở đúng, nhưng tôi thật không ngờ cô ta lại xuống tay với Uyển Nhu. Tễ Huyên lúc này hẳn là đang chuẩn bị thi Olympic vật lý, cho dù tôi muốn nói cũng không có cách liên lạc. Thím Trữ trước khi ra cửa còn phạt Mạn Trữ chép sách, tôi vọt tới thư phòng phía bắc, Mạn Trữ đang ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa còn cắm bút lông vào trong miệng. Tôi vội vàng kể chuyện đó cho Mạn Trữ.
"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.
"Đành phải đi gặp nó, cậu ở nhà, tớ đi!"
"Cậu đi cũng vô dụng, nó kêu tớ tới!"
"Quá nguy hiểm, ai biết cái nhỏ 38 muốn làm gì?" Mạn Trữ cực lực ngăn cản tôi, "Nhưng. ., bây giờ làm gì? Mẹ và thím Trữ đều đi ra ngoài với ông nội để kiểm tra sức khỏe, trong nhà không có một người!"
"Đi thôi, nhất định phải cứu Uyển Nhu, chúng ta mang theo vệ sĩ đi."
". .. ." Mạn Trữ không đồng ý, cậu lấy điện thoại, "A lô, cậu là nhóc 1. 88 đi, tôi là đại tỷ nè, tôi nói. . ., a lô ! A lô! Cậu sao vậy. . ., a lô!"
"Sao vậy? 1. 88 sao vậy?"
"Không biết, giống như bị người ta đánh, kệ cậu ta đi, chúng ta đi thôi." Mạn Trữ tựa hồ có chút bất an, 1. 88 nhất định là xảy ra chuyện gì.
Tôi và Mạn Trữ ngồi vào trong xe, di động lại vang lên, "A lô, Văn Nhược Tình, là cô sao?"
"Là tao, mày đã đi ra?"
"Ừ, bây giờ cô muốn tôi đi đâu?"
"Không cần lo, có người sẽ tới đón mày." Nói xong, Toilet Tình liền cúp.
"Mạn Trữ. . . ." Tôi để điện thoại xuống, muốn nói chuyện với Mạn Trữ, nhưng tôi thấy vệ sĩ lấy súng chỉ vào huyệt thái dương của tôi, "Các anh. . ., các anh muốn làm gì?"
"Trách không được tại sao 1. 88 không tới được, có người đã ngăn chặn hắn, vì hi vọng chúng tôi mang theo mấy người theo." Mạn Trữ cũng bị súng chỉ vào.
"Đại tiểu thư, thiếu phu nhân, đắc tội." Tôi chỉ biết mình bị người ta đánh xuống gáy, liền mất đi cảm giác.
Chờ tôi tỉnh lại, người đã nằm ở nơi giống như kho hàng, nơi này ánh sáng không được tốt lắm. Tôi nhìn thấy Mạn Trữ bị trói giống như bánh chưng, nằm bên cạnh tôi. Bản thân tôi còn cử động được, chỉ bị trói tay chân ."Mạn Trữ. . ., " giọng khàn khàn này là của tôi sao? "Mạn Trữ, cậu không sao chứ?"
"Ngoại trừ không thể cử động, cái khác đều tốt."
"Lâm Lan Trăn?" Đây là giọng Tiêu Diêu hả? cậu ta sao lại ở đây?
"Tiêu Diêu?" Tôi nhìn qua bên đó, đúng là Tiêu Diêu, cậu ấy cũng bị trói rất chặt, "Cậu. . ., sao bị như vậy? Sao cậu, sao cậu lại ở trong này?"
"Là cô gái kia."Theo tầm mắt của cậu ấy, tôi thấy Uyển Nhu nằm bên cạnh cậu ta, "Cô ấy cứ theo tôi, chỉ là muốn nói chuyện với tôi, còn chưa nói được mấy câu, liền có người nhảy ra bắt cóc, cho nên. . . ."
Thì ra là bị liên lụy à, đáng thương a. . ., có fan như Uyển Nhu vậy. . .
"Lâm Lan Trăn!" Toilet Tình nháy mắt xuất hiện trước mặt chúng tôi, "A ~~, còn có đại minh tinh của chúng ta nữa à~~, ca sĩ lớn đợi lát nữa ký tên cho tôi nha.” Toilet Tình ý bảo tay chân của mình ấn mặt cậu ta lên đất.
"Tốt, chỉ là như vậy tôi không thể ký. Nè, đây là đạo tiếp khách của cô sao?" Tiêu Diêu không hề khẩn trương, ngược lại cười trả lời câu hỏi của Tình Tử, bất quá trong mắt cậu ta cũng không phải là ánh sáng vui mừng.
"Chờ tôi đạt được mục đích, cậu muốn viết thế nào thì thế đó, bây giờ mời cậu thành thật một chút." Toilet Tình nói chuyện rất dịu dàng, nhưng tôi lại rất muốn đạp nó ghê.
Sau khi hoàn hồn, tôi bắt đầu ý thức được tình huống rất nghiêm trọng, một nhà chúng tôi bị người ta bắt cóc tới đây, như vậy. . ., "Cô mua chuộc người chúng tôi, cho nên cô mới biết khi đó trong nhà không có ai, còn biết chúng tôi nhất định sẽ mang vệ sĩ đi. . . ."
"Không tệ lắm, Lâm Lan Trăn, không ngờ mày còn có chút thông minh, hì hì ~~." Toilet Tình đột nhiên lấy điện thoại ra, "A ~~, bây giờ Tễ Huyên cũng sắp thi xong. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy."
"Mày muốn làm gì, Nè ! Toilet Tình!"
"A lô, Tễ Huyên, là em ! Hì hì ~~, " Toilet Tình cố ý nhìn tôi, tức chết tôi! ! ! Tôi mà cử động được, tôi sẽ đạp nó như đạp chó vậy, mày đi chết a ~~! "Không cần cúp máy lẹ vậy mà ~~, có một người muốn nói với anh đó." Toilet Tình đưa di động tới trước mặt tôi, "Nói chuyện với Tễ Huyên đi."
". . . ." ngu sao nghe nó nói, mặc kệ nhỏ này muốn làm gì, không thể để cho Tễ Huyên. . . . .
"Nói coi!" Toilet Tình thực đê tiện nó dùng mũi giày đập mạnh vào tôi.
"A. . . ." Tôi cố gắng không để mình phát ra tiếng, nhưng tôi giống như vẫn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, tôi lập tức nghe giọng khẩn trương của Tễ Huyên ở đầu bên kia điện thoại. . . . .
"Nghe được đi, hì hì. . ., em muốn làm gì? Ừ. . ., em muốn gặp anh! Em bây giờ sẽ tới, anh chờ chút nha!"
Chương 46 : tình yêu và chiến tranh ( sáu )
"Cái con nhỏ ngu xuẩn này, tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày! Mày. . . ." Mạn Trữ bắt đầu dùng thần công chửi người, đem hết những lời khó nhất mà mình biết để chửi, "Con tiện nhân này! Đồ chó điên không biết xấu hổ. . . . . ."
"Bá!" Toilet Tình bạt tai Mạn Trữ, "Mày câm miệng cho tao!"
"Tiện nhân! Mày nhất định sẽ chết, tao mà có thể cử động, mày. . . !"
"Có giỏi thì làm đi, hừ hừ ~~. Tao phải đi tìm Tễ Huyên của tao rồi, không rảnh tiếp tụi bây nữa. Để thủ hạ của tao chiêu đãi tụi mày nha."
Toilet Tình cười gian, ngay khi tôi không biết nhỏ đó rốt cuộc muốn làm gì, một tên thủ hạ của nhỏ cầm một ống tiêm tới, "Mấy người. . ., mấy người muốn làm gì???"
"Mày chưa từng thấy qua cái này à? Đây là băng phiến, cũng có người gọi nó thuốc cưỡng dâm* ( ở Nhật Bản và Âu Mĩ nói như vậy vì băng phiến làm cho người ta cực kỳ hưng phấn, cho nên. . . ), là quà tặng tao cho mày. Chào tạm biệt . . . ." Tình Tử trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.
(Thuốc xâm phạm tình dục còn gọi là thuốc cưỡng dâm trong các cuộc hẹn hò – date rape drugs. Nó gồm các loại như là Rohypnol (flunitrazepam); Thuốc GHB 0; Progesterex; Clonazepam,…..
đọc thêm ở http://phapluattp.vn/20101226051733592p ... nh-duc.htm)
"Buông! !"
"Đừng đụng cô ấy!" Tiêu Diêu bắt đầu giãy dụa, nhưng hình như không giúp được tôi."Tôi xin mấy người đó. . . ."
"Tụi bây không được làm vậy với cậu ấy." Mạn Trữ giãy dụa cũng phí công, "Lan Trăn, mau phản kháng đi! Đừng để bọn họ thực hiện được!"
"Buông Lan Trăn ra!" Uyển Nhu mặc dù không bị trói, nhưng cậu ấy cũng bị người giữ chặt.
Có ba người đè tôi lại, "Cút ngay! Cút ngay! . . . ." Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ống tiêm lạnh như băng từ từ tiêm vào người, từ từ thấm vào da, "Không! Không muốn!"
Tôi hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, tôi nhìn thấy chất lỏng lạnh băng từ từ chảy vào máu mình, loại cảm giác này giống như tận thế, tôi sẽ thế nào? Bây giờ tôi nên làm gì đây. . . ?
"Lan Trăn! Tụi bây là đồ chó đẻ, tao giết hết tụi bây!" Tôi nghe tiếng Mạn Trữ gào lên, giọng có chút run run, Mạn Trữ cũng biết khóc sao?
"Lan Trăn! Lan Trăn!" giọng Uyển Nhu khàn đi vì khóc.
"Không được làm như vậy! Đừng đụng tới cô ấy!" Ánh mắt Tiêu Diêu nhìn tôi không biết cảm xúc gì nữa. Nhìn mọi người như vậy, bản thân tôi đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Tôi đột nhiên cảm thấy thế giới như dừng lại, thời gian cũng đọng lại.
15 phút trôi qua,
"Lan Trăn! Cậu có sao không? Khó chịu không?" Mạn Trữ hỏi tôi, ánh mắt của cậu ấy rất sáng giống như cổ vũ tôi.
"Tớ rất khỏe." Đây là lời nói thật, tôi vốn nghĩ rằng mình giống như mấy người hít ma túy trên TV vậy, cứ co giật không giống người bình thường nhưng tôi một chút cũng không sao hết, cũng không khó chịu, giống như mọi khi thôi. Ngay cả thủ hạ của Toilet Tình cũng không biết nói gì, quỷ dị đến nổi khiến người ta buồn bực.
"Tại sao con nhỏ kia một chút khác thường cũng không có vậy?" Một người nói.
"Đúng vậy, nó phải cực kỳ hưng phấn lại cảm thấy có ảo giác mới đúng. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này giống như. ., một chút cũng không bị gì."
"Làm sao vậy?" Có một ông chú vẻ mặt dữ dằn đi tới chỗ tôi, hỏi thủ hạ của mình.
"Lão đại, tại sao nhỏ này không . ., anh nhìn nó thử coi, một chút hiện tượng trúng thuốc cũng không có."
Ông chú dữ dằn lập tức đi tới nhìn tôi, từ vẻ mặt là biết ổng cũng không rõ nữa. Này. . ., chẳng lẽ tôi. . ., tôi có dị năng sao? Sao tôi không có một chút phản ứng gì của người hít thuốc phiện? Không thể nào, làm không tốt, tôi sẽ bị đưa tới viện khoa học làm vật nghiên cứu giống như chuột bạch vậy, không muốn a ~~! Tôi không thể bị giải phẫu a ~~!
"Tại sao lại như vậy? Tiêm thêm lần nữa coi!"
"Ê! Bọn khốn kiếp tụi bây, có ngừng hay không!" Tiêu Diêu thấy tôi không sao, mặc dù có chút khó hiểu nhưng khi nghe bọn họ muốn tiêm thêm một lần nữa
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1/1