Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
rước mới đúng.
Nhưng điều này cũng làm cho tôi nghĩ đến một những người khác, tôi lập tức gọi điện cho ông nội và ba ba, cuối cùng chỉ có điện thoại anh Kính Hiên là thông, "Anh sao? Anh, Tễ Huyên, Tễ Huyên xảy ra chuyện. . . . . . ."
“Sao vậy, Lan Trăn, từ từ nói." Tôi rất nhanh kể lại chuyện vừa rồi, "Em về trước đi, anh lập tức phái người qua."
"Về nhà? Nhưng. . . ." Anh Kính Hiên vội vội vàng vàng gáp máy, anh kêu tôi về, nhưng tôi lại không muốn như vậy, "Tiêu. . . ” tôi đây mới nhớ tới Tiêu Diêu, cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh tôi, cả cánh tay đều là máu.
"Tôi đưa cô về nhà."
"Nhưng cậu. . . ." Tên ngu ngốc này, sao lại đứng ngây ngốc ở đây.
Di động lại vang lên, là anh Kính Hiên, anh báo cho tôi biết Tễ Huyên đã được cứu, hiện tại đang trên đường tới bệnh viện.
"Dù sao cậu cũng cần băng bó, chúng ta đi bệnh viện!" Tôi ngăn cản một chiếc taxi, đưa Tiêu Diêu đi bệnh viện, không biết Tễ Huyên thế nào rồi, nếu tôi giống Mạn Trữ biết đánh nhau thì tốt rồi.
"cậu ta không có việc gì, mạng nó lớn lắm."
". . . . . .,ừ."
Chúng tôi chạy tới bệnh viện, chỉ có anh Kính Hiên, "Tễ Huyên thế nào? Anh Kính Hiên. . ., đều là em không tốt, . . . Em không nên rời khỏi Tễ Huyên. . ., em. . ., ô ~~." Tôi đột nhiên bắt đầu khóc lên.
"cậu ta không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ." Kính Hiên vỗ vỗ vai tôi.
"Anh!" Một cô gái mà tôi không quen chạy tới, gọi Tiêu Diêu là anh, cô ấy nhìn tôi, giống như kẻ thù lâu năm, "Lâm Lan Trăn, cô làm gì anh tôi?" cô dùng sức bắt lấy tay tôi, nắm đến tay tôi rất đau.
"Anh không sao, em buông cô ấy ra."
"Nhưng anh . . . . . ."
"Tiểu Yên, em giúp anh đi đăng ký đi." Tiêu Diêu cố gắng đẩy em mình đi.
Anh Kính Hiên an ủi: "Là một cô gái tên Tình Tử đưa Tễ Huyên tới, chúng ta hẳn là phải cám ơn cô ấy. Hình như cô ấy còn chưa về. Em đi xem Tễ Huyên trước đi, ở phòng đặc biệt 1809. Anh đi gặp bác sĩ để hỏi tình hình cụ thể."
Tôi lập tức bằng tốc dộ nhanh nhất chạy đến phòng 1809, đẩy cửa ra tôi liền sửng sốt! Tễ Huyên đã băng bó kỹ rồi, có lẽ anh ấy rất mệt, đang ngủ say. Tình Tử nằm lên ngực Tễ Huyên, giống như đang ngủ, tay Tễ Huyên không biết tại sao lại khoát lên vai cô ấy, ngực tôi lại xuất hiện một loại cảm giác buồn bực, cảm giác đó cứ vây quanh tôi.
". . . . . . ."
Tình Tử có lẽ nghe thấy tiếng động, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, tôi đi đến bên giường Tễ Huyên, Tình Tử thấy tôi, "Lan Trăn. . . ." Ý thức được tư thế hiện tại, mặt Tình Tử lập tức đỏ, liền đứng lên, cúi đầu chào tôi, liền lui ra ngoài cửa.
Giờ phút này tất cả lực chú ý của tôi đều tập trung trên người Tễ Huyên, trán Tễ Huyên có một vết thâm đen, khóe miệng cũng rách, "Thực xin lỗi. ., Tễ Huyên. . ., thực xin lỗi. . ." Tôi ngồi bên cạnh Tễ Huyên, bả vai tựa vào lồng ngực của anh ấy, cố gắng đem tay anh ấy đặt lên vai mình giống như cảnh tượng vừa rồi tôi nhìn thấy, cảm giác bây giờ tốt hơn nhiều, vừa rồi thật sự khó chịu, tay Tễ Huyên hẳn là phải đặt lên vai tôi mới đúng. "Tễ Huyên. . . ."
Chương 41 : Tình yêu và chiến tranh ( một )
"Ầm ỹ muốn chết!" Tễ Huyên đang ngoan ngoãn ngủ đột nhiên bật ra một câu như vậy.
"Anh không ngủ à?" Tôi lập tức ngồi dậy, đôi mắt đen láy của Tễ Huyên làm cho tôi khẽ run, "Anh không sao chứ? Bị đánh có nặng lắm không?"
"Không, tôi rất khỏe." Tễ Huyên định ngồi dậy.
"Thật không? Mới vừa rồi lúc anh ngủ còn thấy rất yếu?" ngay cả việc có người đánh lén anh cũng không biết, bất quá, Tình Tử vừa rồi rất kỳ quái nha. . ., là ở đâu không đúng đây?
"Tôi mới đánh nhau xong, dù sao cũng cần phải nghỉ ngơi một chút chứ. Cô tới đây làm gì, tôi còn muốn nghỉ ngơi." Tễ Huyên tỉ mỉ nhìn tôi, "Cô không sao chứ?"
"Tôi rất tốt". Tới đây làm gì? Nói vậy mà anh cũng nói tự nhiên được.
"Yên tâm đi, cuồng bạo lực, vợ cậu một chút cũng không sao." Tiêu Diêu bước từ cửa tới giường bệnh của Tễ Huyên. "Này, Lan Trăn, cuồng bạo lực một chút cũng không sao. So với cậu ta, tôi cảm thấy người tìm các cậu có vẻ đáng thương hơn."
"Đáng đời họ!" Nếu tôi có bản lãnh đánh bọn kia, tôi liền vứt bọn chúng tới chuồng khỉ trong sở thú.
"Ngoại trừ mấy tên chạy thoát thì mấy tên còn lại chỉ một chút thôi là bị chấn động não luôn." Tay Tiêu Diêu đã được băng bó kỹ .
Tễ Huyên. . ., quả nhiên anh nên nghỉ ngơi một chút, "Tay cậu không có sao chứ? Đúng rồi, em cậu đâu?"
"Em cậu ta cũng ở đây?" Tễ Huyên đột nhiên hỏi tôi, sao anh ta lại để ý cô bé kia, đáng ghét ~~~!
"Yên tâm, tôi đưa nó về rồi, sẽ không chạy tới quấy rầy cậu. Nó chỉ là thích cậu thôi, cậu không cần trốn nó như vậy."
"Nhóc thối, coi chừng đứa em điên điên của mình đi, nếu cô ta dám quấy rầy vợ tôi, tôi nhất định giết cả nhà cậu!" Thì ra là Tễ Huyên lo lắng cho tôi à ~~, ha ha ~~!
"Ê, cuồng bạo lực, hôm nay tôi là ân nhân cứu mạng vợ cậu, cậu cảm ơn tôi như thế nào đây?" Thật không hiểu Tiêu Diêu và Tễ Huyên sao lại thích cãi nhau như vậy.
"Tôi cũng quên mất đại ân đại đức của cậu." Tễ Huyên giống như đang nghiến răng nghiến lợi cảm ơn Tiêu Diêu, "Cảm • ơn • cậu!"
"Không cần khách khí." Aiz ~~ nếu đây là truyện tranh thì khung cảnh trong phòng bệnh nhất định có sấm chớp mưa bão.
"Đúng rồi, Tễ Huyên, sao anh gặp được Tình Tử."
"Tình Tử nào?"
"Chính là cô gái đưa anh tới bệnh viện đó, vừa rồi cô ấy còn ở đây mà."
". . ., đồ ngốc, cách xa cô ta một chút, có nghe không?"
"Ừ. . . . . . ."
"Tớ thấy các cậu luôn gặp phải những chuyện như vậy." Vô luận là chuyện gì, Mạn Trữ và Uyển Nhu đều là thính giả đầu tiên của tôi, nhất là khi tôi gặp chuyện phiền phức, kể cho bạn mình nghe giống như tìm được một nơi an ủ vậy.
"Mạn Trữ, Uyển Nhu, nếu các cậu cứu một cậu con trai như Tễ Huyên rồi cậu đưa người ta tới bệnh viện, sau đó sẽ làm gì?" Đây là vấn đề mà tôi nghĩ từ hôm qua tới giờ.
"Nếu tớ. .., " Mạn Trữ suy nghĩ một chút, "Tớ sẽ không cứu cậu ta, cho cậu ta chết trên đường, ai biểu cậu ta gọi tớ là đười ươi!"
"Tớ hỏi thật đó!"
"Đã đưa tới bệnh viện, đương nhiên tớ phải chờ người tới, nếu người nhà đưa tiền thì tớ sẽ giấu kỹ." Đây là ý kiến của Mạn Trữ.
"Còn tớ thì..., đại khái cũng sẽ không ở lâu. . . . . . ." Đây là ý kiến của Uyển Nhu.
"Các cậu sẽ canh bên cạnh giường bệnh của anh ta không?" Đây chính là chỗ mà tôi cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua vẫn nghĩ, cảm thấy thái độ của Tình Tử rất lạ, nếu tôi là Tình Tử, tôi tuyệt đối không ngồi trước giường bệnh của một người lạ.
"Không biết."
"Không biết. Sao vậy, Lan Trăn?"
Tôi kể sơ lược chuyện của Tình Tử trong bệnh viện, Mạn Trữ nhảy dựng lên: "Nhìn cái mặt đó là biết không phải thứ tốt."
"Lan Trăn, tớ cũng nghĩ như vậy. Cậu thử nghĩ lại coi." Uyển Nhu suy nghĩ một chút, "Hôm qua cậu và Tễ Huyên về trước, sau đó các cậu lại gặp Tiêu Diêu, tớ nhớ là hôm qua Tiêu Diêu có chương trình, như vậy khi đó trường còn chưa tan học, Tình Tử làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ đó?"
"Rất đúng a, đúng là lạ, tớ mới quen cô ấy, cô ấy liền cứu Tễ Huyên, có phải có chút trùng hợp hay không? Với lại khi đó, vệ sĩ vốn là nên ở xung quanh bảo vệ tụi tớ lại không thấy ai."
"Cô gái đáng ghét kia chính là muốn tiếp cận cậu." Mạn Trữ suy nghĩ một chút, "A! Nói như vậy, chúng ta có thể hỏi bạn học của cô ta, tuy rằng cô ta vừa mới tới không bao lâu, nhưng bạn học sẽ biết chút thông tin mà."
Chúng tôi tới lớp Tình Tử, không thấy bóng dáng Tình Tử đâu, vì thế chúng tôi gọi một bạn gái ra hỏi thử, "Cô gái Nhật Bản ở lớp cậu đâu?" Mạn Trữ hỏi.
"Chào chị Từ, chị Lâm, chị Hà. Chị Lâm, tụi này không có khi dễ Tình Tử đâu, trước giờ đều không có." Có lẽ là bởi vì lần trước tôi nói với Tình Tử nên bạn học của Tình Tử nghĩ tôi tới kiếm chuyện.
"Không có hỏi cái này, Nhật Bản đâu?"
"Không biết, mới vừa rồi còn ở đây. Chị Lâm, tụi này thật sự không có khi dễ Tình Tử đó."
"Hôm qua Tình Tử về sớm à?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy a, chị Lâm. Hôm qua không biết cô ấy bị gì tự nhiên chạy tới chủ nhiệm lớp khóc một phen, sau đó đi về. Chủ nhiệm lớp còn nói một loạt gì là muốn tụi này phải biết yêu thương đoàn kết."
Tôi, Uyển Nhu còn có Mạn Trữ ngầm hiểu, Tình Tử quả nhiên rất kỳ lạ, "Bình thường các cậu thật sự không có khi dễ cô ấy ?" Uyển Nhu hỏi vấn đề cuối cùng.
"Nào có ai kiếm chuyện cô ấy đâu, cô ấy. . ., không biết nói sao nữa, uhm, nhìn giống như ~~ cô dâu bị ruồng bỏ vậy. Nói thật đại đa số nữ sinh cũng không thích cô ấy, chỉ là có đôi khi cô lập cô ta thôi. Chị Hà, chị phải tin tụi này nha."
"Yên tâm đi, hôm nay tới hỏi một số chuyện thôi, không có gì." Mạn Trữ vỗ vỗ vai nữ sinh kia, "Các cậu muốn kiếm chuyện với cô ta cũng không cần khách khí, tụi này sẽ không quản."
Rời khỏi lớp Tình Tử, ba người vừa đi vừa thảo luận, "Các cậu cho rằng lời nói của cô gái vừa rồi có thể tin không?" Tôi hỏi.
"Cho dù không phải thật 100%, cũng có 95% đáng tin." Uyển Nhu đột nhiên nhớ tới cái gì, "Nơi này là lầu 3 à."
"Đúng, sao vậy?"
"Nhưng phòng học của tụi mình ở lầu hai mà."
Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới, lớp chúng tôi kém lớp Tình Tử một tầng, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh, tại sao Tình Tử lại cố tình chạy tới đây khóc? "Các cậu nói thử xem cô ta có phải cố ý lựa ngay lúc đó đi rửa mặt."
"Nói ra thì rất có thể là như vậy." Mạn Trữ suy nghĩ một chút, cũng chú ý tới điểm này. "Nghĩ tới nghĩ lui con nhỏ kia chính là muốn kiếm chuyện trước, đã vậy còn tên là Tình Tử, thật là phá hỏng hình tượng của Xích Mộc Tình Tử mà, làm cho người ta ghê tởm, cô ta cũng đáng gọi là Tình Tử sao?" Mạn Trữ đang nói tự nhiên Tình Tử xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô ta cầm cái gì vậy, món quà được gói rất đẹp. Khi Tễ Huyên đi tới, cô ta lập tức tiến lên, "Thiệu. . . . ."
Chương 42 : tình yêu và chiến tranh ( hai )
Tễ Huyên coi cô ấy như không khí, lập tức đi tới trước mặt tôi, góc độ của tôi vẫn có thể nhìn thấy Tình Tử, vẻ mặt cô ta ủy khuất đứng ở đó, bộ dạng giống như muốn khóc.
"Cây Đinh nhỏ, Lan Trăn nói cậu bị thương, tôi nhìn. . . hình như cậu đâu bị gì." Mạn Trữ cười hì hì hỏi Tễ Huyên.
"Tôi đâu phải cô, bị người đánh đến dậy không nổi." Tễ Huyên vì hôm qua bị thương, cho nên bây giờ mới xuất viện.
"Cậu nói bậy! Tôi khi nào bị người ta đánh bẹp dí không dậy nổi?"
"Tễ Huyên, nhìn cậu khỏe hơn rồi." Tôi tỉ mỉ đánh giá chồng mình, nhìn sơ thì tinh thần anh ta không tệ, hôm qua anh ấy kêu thím Trữ tới đón tôi về, suốt buổi tối tôi cứ lo lắng không yên.
"Tôi vốn rất tốt mà." Anh ta chọc chọc trán tôi, "Con gái đúng là thích suy nghĩ lung tung."
"Thực buồn nôn ~~!" Mạn Trữ khoa trương nói, còn Uyển Nhu cười khanh khách không ngừng.
"Thiệu . . . . . ." Vẫn bị gạt sang một bên, Tình Tử không cam lòng lên tiếng.
Nhưng Tễ Huyên vẫn làm như không thấy, "Đi thôi." Anh ấy kéo tôi đi vào lớp. Ai biết Tình Tử tự nhiên trước mặt mọi người khóc rống lên, làm tôi không biết có nên để Tễ Huyên đi tiếp không, Mạn Trữ đã không nhịn được nữa, cậu ấy đang muốn xử Tình Tử một chút, Carmen đi tới, "Lâm Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên, chủ nhiệm gọi mấy em. Có chuyện gì vậy?" Carmen nhìn thấy Tình Tử đang đứng khóc một mình, "Sao vậy? Em học lớp nào?"
"Thầy, em. . . . . ., em. . . . . . ."
Carmen vừa thấy Mạn Trữ khắc tinh ở bên cạnh cô ấy, đại khái nghĩ là Mạn Trữ khi dễ Tình Tử, "Từ Mạn Trữ! Em lại khi dễ bạn học!"
"Em • không • có • ức • hiếp • nó!" Mạn Trữ đúng là oan mà, cậu ấy mới vừa chuẩn bị khi dễ thôi nhưng lại trở thành "Hành vi phạm tội" khi sự việc chưa xảy ra. Carmen đi tới, như thế nào cũng chưa muốn đi.
"Không cần giải thích, đi tới phòng giáo viên! Còn em nữa! Hà Uyển Nhu gần đây luôn trốn học, cô chủ nhiệm đang tìm em đó! Đều tới phòng giáo viên hết!"
Kết quả mọi người đều tụ tập ở một chỗ, đi tới cửa phòng không ngờ lại thấy một người không quen, là một đàn ông trung niên nhưng không phải cái loại có ngoại hình đầy mị lực, chỉ là có một cái đầu to.
"Ai da ~~! Cuối cùng cậu cũng xuất hiện!" ông ấy nhìn thấy Tễ Huyên liền kích động, lập tức đi tới, "Sao có thể đột nhiên chuyển trường vậy?"
"Tôi thích học ở trường này."
"Đại thiếu gia a ~~, tôi xin cậu, sắp có cuộc thi Olympic vật lý, chẳng lẽ cậu muốn đại diện cho Hoa Tân dự thi sao?"
"Có gì không thể." Thiệu Tễ Huyên lại bổ sung một câu: "Dù sao Kiếm Lan lại không thiếu một người như tôi, làm gì khẩn trương như vậy."
"Em chính là Lâm Lan Trăn à?" Ông ấy không thuyết phục được Tễ Huyên, bắt đầu làm quen với tôi, "Tôi nghe ba của Thiệu Tễ Huyên kể rồi, cậu ấy chuyển trường nguyên nhân chủ yếu cũng là vì em, tôi là thầy chủ nhiệm ở Kiếm Lan, em phải biết rằng. . . ."
"Cô ấy phải biết cái gì?" Cô chủ nhiệm của chúng tôi đột nhiên từ phía sau nhảy ra, không ngờ cô lại trượng nghĩa như vậy, cảm động a~~! Cô giáo! Trước kia tôi có rất nhiều cơ hội gọi cô là cô giáo nhưng tôi không quý trọng, vẫn thường bí mật gọi cô là bi
Nhưng điều này cũng làm cho tôi nghĩ đến một những người khác, tôi lập tức gọi điện cho ông nội và ba ba, cuối cùng chỉ có điện thoại anh Kính Hiên là thông, "Anh sao? Anh, Tễ Huyên, Tễ Huyên xảy ra chuyện. . . . . . ."
“Sao vậy, Lan Trăn, từ từ nói." Tôi rất nhanh kể lại chuyện vừa rồi, "Em về trước đi, anh lập tức phái người qua."
"Về nhà? Nhưng. . . ." Anh Kính Hiên vội vội vàng vàng gáp máy, anh kêu tôi về, nhưng tôi lại không muốn như vậy, "Tiêu. . . ” tôi đây mới nhớ tới Tiêu Diêu, cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh tôi, cả cánh tay đều là máu.
"Tôi đưa cô về nhà."
"Nhưng cậu. . . ." Tên ngu ngốc này, sao lại đứng ngây ngốc ở đây.
Di động lại vang lên, là anh Kính Hiên, anh báo cho tôi biết Tễ Huyên đã được cứu, hiện tại đang trên đường tới bệnh viện.
"Dù sao cậu cũng cần băng bó, chúng ta đi bệnh viện!" Tôi ngăn cản một chiếc taxi, đưa Tiêu Diêu đi bệnh viện, không biết Tễ Huyên thế nào rồi, nếu tôi giống Mạn Trữ biết đánh nhau thì tốt rồi.
"cậu ta không có việc gì, mạng nó lớn lắm."
". . . . . .,ừ."
Chúng tôi chạy tới bệnh viện, chỉ có anh Kính Hiên, "Tễ Huyên thế nào? Anh Kính Hiên. . ., đều là em không tốt, . . . Em không nên rời khỏi Tễ Huyên. . ., em. . ., ô ~~." Tôi đột nhiên bắt đầu khóc lên.
"cậu ta không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ." Kính Hiên vỗ vỗ vai tôi.
"Anh!" Một cô gái mà tôi không quen chạy tới, gọi Tiêu Diêu là anh, cô ấy nhìn tôi, giống như kẻ thù lâu năm, "Lâm Lan Trăn, cô làm gì anh tôi?" cô dùng sức bắt lấy tay tôi, nắm đến tay tôi rất đau.
"Anh không sao, em buông cô ấy ra."
"Nhưng anh . . . . . ."
"Tiểu Yên, em giúp anh đi đăng ký đi." Tiêu Diêu cố gắng đẩy em mình đi.
Anh Kính Hiên an ủi: "Là một cô gái tên Tình Tử đưa Tễ Huyên tới, chúng ta hẳn là phải cám ơn cô ấy. Hình như cô ấy còn chưa về. Em đi xem Tễ Huyên trước đi, ở phòng đặc biệt 1809. Anh đi gặp bác sĩ để hỏi tình hình cụ thể."
Tôi lập tức bằng tốc dộ nhanh nhất chạy đến phòng 1809, đẩy cửa ra tôi liền sửng sốt! Tễ Huyên đã băng bó kỹ rồi, có lẽ anh ấy rất mệt, đang ngủ say. Tình Tử nằm lên ngực Tễ Huyên, giống như đang ngủ, tay Tễ Huyên không biết tại sao lại khoát lên vai cô ấy, ngực tôi lại xuất hiện một loại cảm giác buồn bực, cảm giác đó cứ vây quanh tôi.
". . . . . . ."
Tình Tử có lẽ nghe thấy tiếng động, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, tôi đi đến bên giường Tễ Huyên, Tình Tử thấy tôi, "Lan Trăn. . . ." Ý thức được tư thế hiện tại, mặt Tình Tử lập tức đỏ, liền đứng lên, cúi đầu chào tôi, liền lui ra ngoài cửa.
Giờ phút này tất cả lực chú ý của tôi đều tập trung trên người Tễ Huyên, trán Tễ Huyên có một vết thâm đen, khóe miệng cũng rách, "Thực xin lỗi. ., Tễ Huyên. . ., thực xin lỗi. . ." Tôi ngồi bên cạnh Tễ Huyên, bả vai tựa vào lồng ngực của anh ấy, cố gắng đem tay anh ấy đặt lên vai mình giống như cảnh tượng vừa rồi tôi nhìn thấy, cảm giác bây giờ tốt hơn nhiều, vừa rồi thật sự khó chịu, tay Tễ Huyên hẳn là phải đặt lên vai tôi mới đúng. "Tễ Huyên. . . ."
Chương 41 : Tình yêu và chiến tranh ( một )
"Ầm ỹ muốn chết!" Tễ Huyên đang ngoan ngoãn ngủ đột nhiên bật ra một câu như vậy.
"Anh không ngủ à?" Tôi lập tức ngồi dậy, đôi mắt đen láy của Tễ Huyên làm cho tôi khẽ run, "Anh không sao chứ? Bị đánh có nặng lắm không?"
"Không, tôi rất khỏe." Tễ Huyên định ngồi dậy.
"Thật không? Mới vừa rồi lúc anh ngủ còn thấy rất yếu?" ngay cả việc có người đánh lén anh cũng không biết, bất quá, Tình Tử vừa rồi rất kỳ quái nha. . ., là ở đâu không đúng đây?
"Tôi mới đánh nhau xong, dù sao cũng cần phải nghỉ ngơi một chút chứ. Cô tới đây làm gì, tôi còn muốn nghỉ ngơi." Tễ Huyên tỉ mỉ nhìn tôi, "Cô không sao chứ?"
"Tôi rất tốt". Tới đây làm gì? Nói vậy mà anh cũng nói tự nhiên được.
"Yên tâm đi, cuồng bạo lực, vợ cậu một chút cũng không sao." Tiêu Diêu bước từ cửa tới giường bệnh của Tễ Huyên. "Này, Lan Trăn, cuồng bạo lực một chút cũng không sao. So với cậu ta, tôi cảm thấy người tìm các cậu có vẻ đáng thương hơn."
"Đáng đời họ!" Nếu tôi có bản lãnh đánh bọn kia, tôi liền vứt bọn chúng tới chuồng khỉ trong sở thú.
"Ngoại trừ mấy tên chạy thoát thì mấy tên còn lại chỉ một chút thôi là bị chấn động não luôn." Tay Tiêu Diêu đã được băng bó kỹ .
Tễ Huyên. . ., quả nhiên anh nên nghỉ ngơi một chút, "Tay cậu không có sao chứ? Đúng rồi, em cậu đâu?"
"Em cậu ta cũng ở đây?" Tễ Huyên đột nhiên hỏi tôi, sao anh ta lại để ý cô bé kia, đáng ghét ~~~!
"Yên tâm, tôi đưa nó về rồi, sẽ không chạy tới quấy rầy cậu. Nó chỉ là thích cậu thôi, cậu không cần trốn nó như vậy."
"Nhóc thối, coi chừng đứa em điên điên của mình đi, nếu cô ta dám quấy rầy vợ tôi, tôi nhất định giết cả nhà cậu!" Thì ra là Tễ Huyên lo lắng cho tôi à ~~, ha ha ~~!
"Ê, cuồng bạo lực, hôm nay tôi là ân nhân cứu mạng vợ cậu, cậu cảm ơn tôi như thế nào đây?" Thật không hiểu Tiêu Diêu và Tễ Huyên sao lại thích cãi nhau như vậy.
"Tôi cũng quên mất đại ân đại đức của cậu." Tễ Huyên giống như đang nghiến răng nghiến lợi cảm ơn Tiêu Diêu, "Cảm • ơn • cậu!"
"Không cần khách khí." Aiz ~~ nếu đây là truyện tranh thì khung cảnh trong phòng bệnh nhất định có sấm chớp mưa bão.
"Đúng rồi, Tễ Huyên, sao anh gặp được Tình Tử."
"Tình Tử nào?"
"Chính là cô gái đưa anh tới bệnh viện đó, vừa rồi cô ấy còn ở đây mà."
". . ., đồ ngốc, cách xa cô ta một chút, có nghe không?"
"Ừ. . . . . . ."
"Tớ thấy các cậu luôn gặp phải những chuyện như vậy." Vô luận là chuyện gì, Mạn Trữ và Uyển Nhu đều là thính giả đầu tiên của tôi, nhất là khi tôi gặp chuyện phiền phức, kể cho bạn mình nghe giống như tìm được một nơi an ủ vậy.
"Mạn Trữ, Uyển Nhu, nếu các cậu cứu một cậu con trai như Tễ Huyên rồi cậu đưa người ta tới bệnh viện, sau đó sẽ làm gì?" Đây là vấn đề mà tôi nghĩ từ hôm qua tới giờ.
"Nếu tớ. .., " Mạn Trữ suy nghĩ một chút, "Tớ sẽ không cứu cậu ta, cho cậu ta chết trên đường, ai biểu cậu ta gọi tớ là đười ươi!"
"Tớ hỏi thật đó!"
"Đã đưa tới bệnh viện, đương nhiên tớ phải chờ người tới, nếu người nhà đưa tiền thì tớ sẽ giấu kỹ." Đây là ý kiến của Mạn Trữ.
"Còn tớ thì..., đại khái cũng sẽ không ở lâu. . . . . . ." Đây là ý kiến của Uyển Nhu.
"Các cậu sẽ canh bên cạnh giường bệnh của anh ta không?" Đây chính là chỗ mà tôi cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua vẫn nghĩ, cảm thấy thái độ của Tình Tử rất lạ, nếu tôi là Tình Tử, tôi tuyệt đối không ngồi trước giường bệnh của một người lạ.
"Không biết."
"Không biết. Sao vậy, Lan Trăn?"
Tôi kể sơ lược chuyện của Tình Tử trong bệnh viện, Mạn Trữ nhảy dựng lên: "Nhìn cái mặt đó là biết không phải thứ tốt."
"Lan Trăn, tớ cũng nghĩ như vậy. Cậu thử nghĩ lại coi." Uyển Nhu suy nghĩ một chút, "Hôm qua cậu và Tễ Huyên về trước, sau đó các cậu lại gặp Tiêu Diêu, tớ nhớ là hôm qua Tiêu Diêu có chương trình, như vậy khi đó trường còn chưa tan học, Tình Tử làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ đó?"
"Rất đúng a, đúng là lạ, tớ mới quen cô ấy, cô ấy liền cứu Tễ Huyên, có phải có chút trùng hợp hay không? Với lại khi đó, vệ sĩ vốn là nên ở xung quanh bảo vệ tụi tớ lại không thấy ai."
"Cô gái đáng ghét kia chính là muốn tiếp cận cậu." Mạn Trữ suy nghĩ một chút, "A! Nói như vậy, chúng ta có thể hỏi bạn học của cô ta, tuy rằng cô ta vừa mới tới không bao lâu, nhưng bạn học sẽ biết chút thông tin mà."
Chúng tôi tới lớp Tình Tử, không thấy bóng dáng Tình Tử đâu, vì thế chúng tôi gọi một bạn gái ra hỏi thử, "Cô gái Nhật Bản ở lớp cậu đâu?" Mạn Trữ hỏi.
"Chào chị Từ, chị Lâm, chị Hà. Chị Lâm, tụi này không có khi dễ Tình Tử đâu, trước giờ đều không có." Có lẽ là bởi vì lần trước tôi nói với Tình Tử nên bạn học của Tình Tử nghĩ tôi tới kiếm chuyện.
"Không có hỏi cái này, Nhật Bản đâu?"
"Không biết, mới vừa rồi còn ở đây. Chị Lâm, tụi này thật sự không có khi dễ Tình Tử đó."
"Hôm qua Tình Tử về sớm à?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy a, chị Lâm. Hôm qua không biết cô ấy bị gì tự nhiên chạy tới chủ nhiệm lớp khóc một phen, sau đó đi về. Chủ nhiệm lớp còn nói một loạt gì là muốn tụi này phải biết yêu thương đoàn kết."
Tôi, Uyển Nhu còn có Mạn Trữ ngầm hiểu, Tình Tử quả nhiên rất kỳ lạ, "Bình thường các cậu thật sự không có khi dễ cô ấy ?" Uyển Nhu hỏi vấn đề cuối cùng.
"Nào có ai kiếm chuyện cô ấy đâu, cô ấy. . ., không biết nói sao nữa, uhm, nhìn giống như ~~ cô dâu bị ruồng bỏ vậy. Nói thật đại đa số nữ sinh cũng không thích cô ấy, chỉ là có đôi khi cô lập cô ta thôi. Chị Hà, chị phải tin tụi này nha."
"Yên tâm đi, hôm nay tới hỏi một số chuyện thôi, không có gì." Mạn Trữ vỗ vỗ vai nữ sinh kia, "Các cậu muốn kiếm chuyện với cô ta cũng không cần khách khí, tụi này sẽ không quản."
Rời khỏi lớp Tình Tử, ba người vừa đi vừa thảo luận, "Các cậu cho rằng lời nói của cô gái vừa rồi có thể tin không?" Tôi hỏi.
"Cho dù không phải thật 100%, cũng có 95% đáng tin." Uyển Nhu đột nhiên nhớ tới cái gì, "Nơi này là lầu 3 à."
"Đúng, sao vậy?"
"Nhưng phòng học của tụi mình ở lầu hai mà."
Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới, lớp chúng tôi kém lớp Tình Tử một tầng, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh, tại sao Tình Tử lại cố tình chạy tới đây khóc? "Các cậu nói thử xem cô ta có phải cố ý lựa ngay lúc đó đi rửa mặt."
"Nói ra thì rất có thể là như vậy." Mạn Trữ suy nghĩ một chút, cũng chú ý tới điểm này. "Nghĩ tới nghĩ lui con nhỏ kia chính là muốn kiếm chuyện trước, đã vậy còn tên là Tình Tử, thật là phá hỏng hình tượng của Xích Mộc Tình Tử mà, làm cho người ta ghê tởm, cô ta cũng đáng gọi là Tình Tử sao?" Mạn Trữ đang nói tự nhiên Tình Tử xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô ta cầm cái gì vậy, món quà được gói rất đẹp. Khi Tễ Huyên đi tới, cô ta lập tức tiến lên, "Thiệu. . . . ."
Chương 42 : tình yêu và chiến tranh ( hai )
Tễ Huyên coi cô ấy như không khí, lập tức đi tới trước mặt tôi, góc độ của tôi vẫn có thể nhìn thấy Tình Tử, vẻ mặt cô ta ủy khuất đứng ở đó, bộ dạng giống như muốn khóc.
"Cây Đinh nhỏ, Lan Trăn nói cậu bị thương, tôi nhìn. . . hình như cậu đâu bị gì." Mạn Trữ cười hì hì hỏi Tễ Huyên.
"Tôi đâu phải cô, bị người đánh đến dậy không nổi." Tễ Huyên vì hôm qua bị thương, cho nên bây giờ mới xuất viện.
"Cậu nói bậy! Tôi khi nào bị người ta đánh bẹp dí không dậy nổi?"
"Tễ Huyên, nhìn cậu khỏe hơn rồi." Tôi tỉ mỉ đánh giá chồng mình, nhìn sơ thì tinh thần anh ta không tệ, hôm qua anh ấy kêu thím Trữ tới đón tôi về, suốt buổi tối tôi cứ lo lắng không yên.
"Tôi vốn rất tốt mà." Anh ta chọc chọc trán tôi, "Con gái đúng là thích suy nghĩ lung tung."
"Thực buồn nôn ~~!" Mạn Trữ khoa trương nói, còn Uyển Nhu cười khanh khách không ngừng.
"Thiệu . . . . . ." Vẫn bị gạt sang một bên, Tình Tử không cam lòng lên tiếng.
Nhưng Tễ Huyên vẫn làm như không thấy, "Đi thôi." Anh ấy kéo tôi đi vào lớp. Ai biết Tình Tử tự nhiên trước mặt mọi người khóc rống lên, làm tôi không biết có nên để Tễ Huyên đi tiếp không, Mạn Trữ đã không nhịn được nữa, cậu ấy đang muốn xử Tình Tử một chút, Carmen đi tới, "Lâm Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên, chủ nhiệm gọi mấy em. Có chuyện gì vậy?" Carmen nhìn thấy Tình Tử đang đứng khóc một mình, "Sao vậy? Em học lớp nào?"
"Thầy, em. . . . . ., em. . . . . . ."
Carmen vừa thấy Mạn Trữ khắc tinh ở bên cạnh cô ấy, đại khái nghĩ là Mạn Trữ khi dễ Tình Tử, "Từ Mạn Trữ! Em lại khi dễ bạn học!"
"Em • không • có • ức • hiếp • nó!" Mạn Trữ đúng là oan mà, cậu ấy mới vừa chuẩn bị khi dễ thôi nhưng lại trở thành "Hành vi phạm tội" khi sự việc chưa xảy ra. Carmen đi tới, như thế nào cũng chưa muốn đi.
"Không cần giải thích, đi tới phòng giáo viên! Còn em nữa! Hà Uyển Nhu gần đây luôn trốn học, cô chủ nhiệm đang tìm em đó! Đều tới phòng giáo viên hết!"
Kết quả mọi người đều tụ tập ở một chỗ, đi tới cửa phòng không ngờ lại thấy một người không quen, là một đàn ông trung niên nhưng không phải cái loại có ngoại hình đầy mị lực, chỉ là có một cái đầu to.
"Ai da ~~! Cuối cùng cậu cũng xuất hiện!" ông ấy nhìn thấy Tễ Huyên liền kích động, lập tức đi tới, "Sao có thể đột nhiên chuyển trường vậy?"
"Tôi thích học ở trường này."
"Đại thiếu gia a ~~, tôi xin cậu, sắp có cuộc thi Olympic vật lý, chẳng lẽ cậu muốn đại diện cho Hoa Tân dự thi sao?"
"Có gì không thể." Thiệu Tễ Huyên lại bổ sung một câu: "Dù sao Kiếm Lan lại không thiếu một người như tôi, làm gì khẩn trương như vậy."
"Em chính là Lâm Lan Trăn à?" Ông ấy không thuyết phục được Tễ Huyên, bắt đầu làm quen với tôi, "Tôi nghe ba của Thiệu Tễ Huyên kể rồi, cậu ấy chuyển trường nguyên nhân chủ yếu cũng là vì em, tôi là thầy chủ nhiệm ở Kiếm Lan, em phải biết rằng. . . ."
"Cô ấy phải biết cái gì?" Cô chủ nhiệm của chúng tôi đột nhiên từ phía sau nhảy ra, không ngờ cô lại trượng nghĩa như vậy, cảm động a~~! Cô giáo! Trước kia tôi có rất nhiều cơ hội gọi cô là cô giáo nhưng tôi không quý trọng, vẫn thường bí mật gọi cô là bi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
9/9