Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full
Lượt xem : |
ảm.
Từ trước đến nay phó Đổng không bao giờ uống rượu, hôm nay không phải điên rồi chứ? Phải nhanh chóng đi tìm người cầu cứu mới được.
Nguy rồi, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng, làm sao bây giờ? Nên tìm ai thay thế đây?
Ai! Cũng có hai chân như người ta, tại sao lại chạy trốn chậm hơn người ta vậy?
Ôi! Ôi! Ôi!
Mọi chuyện rắc rối rồi!
Tiết Trấn Kỳ nhìn báo cáo điều tra trước mặt vừa mới được đưa tới, quả thực không thể tin được tất cả những gì đã viết trên đó, những chuyện này làm sao hắn nói ra miệng đây?
Hắn có thể nói sao?
Không nói có được không?
Đổng Thiệu Vĩ đã tìm được Tô Doanh San rồi, có thể thả nàng đi không?
Ai, chuyện cho tới lúc này, hắn chỉ có thể đi trước dọ thám tình hình Đổng gia, hy vọng tất cả mọi chuyện còn có cơ hội bắt đầu một lần nữa, nếu không chuyện này sẽ ầm ĩ đến long trời lỡ đất, không thể cứu vãn.
Thím Phương nhìn thấy Tiết Trấn Kỳ ngày thường rất ít khi tới chơi, cung kính cào hỏi.
“Thiếu gia của bà có ở nhà không?” Nếu Thiệu Vĩ ở nhà, hắn có cơ hội dọ thám tình hình cụ thể và chi tiết sao? Tiết Trấn Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy da đầu run lên, sao hắn lại gặp phải trận tai họa này chứ?
“Sau khi thiếu gia đi làm, đã ba ngày nay không thấy trở về nhà.” Ba ngày qua, thím Phương cũng không biết làm sao cho phải. Ngày đó, khi thiếu gia tức giận rời khỏi nhà, thì đã không có tin tức gì nữa, tiếc là gia quy của Đổng gia nghiêm khắc, bà không có quyền tìm hiểu hành tung của thiếu gia.
Ba ngày nay? Đó không phải là ngày mà hắn đem tư liệu điều tra được nói cho Đổng Thiệu Vĩ biết sao?
“Vậy Tô Doanh San còn ở nơi này không?” Hắn thử hỏi.
“Cô ấy ở trong phòng thiếu gia.” Thím Phương có chút khó hiểu vì sao hắn lại hỏi đến Tô Doanh San.
“Gần đây cô ấy thế nào?”
“Rất im lặng, ngoan ngoãn ăn uống y như lời cậu chủ dặn, còn những lúc khác thì cực kỳ im lặng, hoàn toàn không mở miệng nói nửa câu.”
Ba ngày qua, thím Phương đã thử không ít phương pháp, nghĩ muốn dọ thám những bí mật trong đó, đáng tiếc, Tô Doanh San nếu không yên lặng rơi lệ, thì lại lẳng lặng trầm tư, cả người phong bế trong thế giới của chính mình, một câu cũng không moi ra được từ trong miệng của nàng.
Nếu không phải từng nghe được cuộc đối thoại giữa nàng với Đổng Thiệu Vĩ, thím Phương nhất định cho rằng Tô Doanh San kẻ câm điếc.
“Mang tôi đi gặp cô ấy.”
“Chuyện này. . . . . .”
“Mệnh lệnh của lão tử mà bà dám nghi ngờ.”
“Không, xin đi theo tôi.” Thiếu gia không cho Tô Doanh San rời khỏi Đổng gia nửa bước, nhưng cũng không có nói nàng không thể gặp người khác, hơn nữa đối mặt với tính tình nóng nảy của hữu phó bang chủ, bà mà không nghe lời có thể sẽ bị đánh chết mất.
Tiết Trấn Kỳ đi vào phòng của Đổng Thiệu Vĩ, thấy một cô gái gầy yếu nhỏ xinh lẳng lặng ngồi ở góc ban công, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa từng bởi vì có sự xâm nhập của người khác mà kinh động, thoạt nhìn cô giống như một pho tượng xinh đẹp.
Thím Phương mang tới một cái áo khoác mỏng, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Doanh San. “Tiểu thư, trời có vẻ lạnh, khoác thêm áo khoác vào đi. Có người tới tìm cô.”
Tô Doanh San quay đầu về phía Tiết Trấn Kỳ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, không có một tia tình cảm dao động.
“Lui xuống trước đi.” Tiết Trấn Kỳ ra lệnh cho thím Phương.
“Nhưng mà. . . . . .” Để cho Tô Doanh San mảnh mai ở chung một phòng với quái vật to lớn hữu phó bang chủ, rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp.
“Lão tử sẽ không động đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, nhưng nếu bà không đi ra ngoài cho lão tử, bà hãy cẩn thận cái mạng của bà đó!” Tiết Trấn Kỳ uy hiếp.
Hắn còn chưa dứt tiếng, thím Phương đã không dám nói thêm cái gì, lật đật xoay người rời đi.
Tô Doanh San tựa vào rào chắn ban công, vừa khó hiểu vừa xa lạ nhìn hắn.
“Tôi là Tiết Trấn Kỳ, muốn hỏi cô một chuyện.”
Nàng ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích một chút, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
“Cha của con trai cô là ai?”
Câu hỏi của hắn tựa như sét đánh, làm vỡ nát chiếc mặt nạ bình tĩnh của nàng, bả vai mảnh khảnh của nàng run rẩy dữ dội, hai tròng mắt đề phòng nhìn hắn.
“Tôi không có ác ý, tôi chỉ là muốn xác nhận lại chuyện này một lần cuối cùng.” Chỉ cần đáp án của nàng có điều khác biệt, như vậy mọi chuyện có lẽ có chuyển biến khác.
“Nó là vô tội, không cần nói đến nó!” Tô Doanh San sẵng giọng quát.
“Cha của nó là ai?”
“Không biết! Không biết!” Ác mộng trong ký ức lại quấn lấy nàng lần nữa, khiến cho nàng vô cùng thống khổ, nàng điên cuồng gào thét: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
“Chỉ cần cô trả lời vấn đề của tôi, có lẽ mọi chuyện còn có thể cứu vãn.”
“Tôi không muốn nghe! Đi ra ngoài!”
“Ba mươi triệu đó là ai đưa cho cô?”
“Cút!” Đề cập đến số tiền khổng lồ kia, nàng nhịn không được thống khổ dâng lên trong đáy lòng, nước mắt chậm rãi dâng lên ở hai tròng mắt, cả người có vẻ bất lực cùng kinh hoàng.
“Ba năm trước đây vào ngày mười sáu đến ngày mười tám tháng hai, cô ở đâu? Ở cùng với ai?” Chỉ cần đáp án của nàng cùng kết quả điều tra ra được có điểm khác nhau, có lẽ bi kịch sẽ không sẽ phát sinh lớn hơn nữa.
“Tôi không biết! Tôi không biết!” Đối mặt với ép hỏi của hắn, cuối cùng Tô Doanh San cũng tuyệt vọng rống lên.
“Cô có biết! Cô có biết là ai trói cô lại, cô có biết hai ngày đó đã xảy ra chuyện gì, cô rõ ràng biết ai là cha của con trai cô!” Tiết Trấn Kỳ tức giận truy hỏi.
Đáp án duy nhất chỉ có ở chỗ của nàng, nếu nàng không chịu nói ra chân tướng, Đổng Thiệu Vĩ làm sao có thể giúp nàng? Hơn nữa, hắn làm sao có thể tiếp nhận được chân tướng sự thật này?
Tô Doanh San lui về phía sau từng bước, nước mắt rơi xuống hai gò má tái nhợt, kiên quyết không nói: “Đừng hỏi nữa . . . . . . Được không? Tại sao phải biết chân tướng? Biết chân tướng thì có ích gì. . . . . . Có thể giải quyết được gì?”
“Vậy tương lai sau này cô phải nói với con trai cô như thế nào, nói cho nó biết cha ruột của nó là ai?”
Khuôn mặt yếu ớt của nàng mang theo vẻ tuyệt vọng, đau khổ nói với hắn: “Anh cho là tôi muốn như vậy sao? Tôi mệt mỏi quá, mệt mỏi quá! Có phải mọi chuyện nên lấy cái chết của tôi để hóa giải hay không. . . . . .”
Nửa thân trên của nàng đã ló ra bên ngoài rào chắn ban công, tuy rằng lầu hai cũng không phải rất cao, nhưng nếu ngã xuống dưới, vẫn sẽ khiến cho tính mạng của nàng gặp nguy hiểm, bất luận kẻ nào cũng không thể thừa nhận kết quả này.
Chương 4
Đổng Thiệu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp của thím Phương, liền vội vàng chạy như bay trở về, không ngờ lại nhìn thấy nàng đang đứng chơi vơi trên ban công, tuyệt vọng nói muốn chết. Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Không! Doanh San, em đừng làm chuyện điên rồ!”
“Vĩ…” Hai mắt Tô Doanh San đẫm lệ mờ mịt nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương, chân thành nói.
“Cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ.” Chỉ cần nàng sống sót, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn. Chuyện gì hắn cũng không so đo, bất luận đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, hắn cũng tuyệt đối không truy cứu nữa.
Hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn cả đời.
Nước mắt của nàng rơi như chuỗi hạt trân châu bị đứt “Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi!”
“Ngoan! Không có việc gì đâu, anh ở đây. Đừng sợ!” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi. Cảm xúc của nàng đang cực kỳ không ổn định, hắn nháy mắt ra hiệu cho Tiết Trấn Kỳ thừa cơ cứu người.
Nhân lúc Tô Doanh San quyến luyến nhìn Đổng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm, ngã vào lòng ngực của bạn tốt.
Đổng Thiệu Vĩ ôm lấy cô như bảo vật, dịu dàng vuốt tóc nói: “Tất cả đều đã là quá khứ, em hãy xem như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tất cả chuyện trước đây anh sẽ không nhắc lại, sẽ không hỏi, đồng ý với anh nha.”
Nàng tựa vào lòng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng lúc nào mà không mong muốn như thế chứ, nhưng nàng có thể sao? Có thể quên đi quá khứ được sao?
Nước mắt tuôn rơi, lắc đầu trước sự sắp đặt của số mệnh.
Sự thật quá tàn khốc!
“Anh không cần biết người đàn ông kia là ai, chỉ cần là con của em, anh sẽ chăm sóc nó và coi nó như con của mình!” Ba ngày qua, hắn đắm chìm trong men rượu, càng uống càng tỉnh. Chính hắn cũng hiểu rõ, hắn không thể sống mà không có nàng, cũng tuyệt đối không muốn nàng chịu bất cứ thương tổn nào.
Nghe hắn để cập chuyện đứa bé, Tô Doanh San cảm thấy kinh ngạc, nhanh tay vén ống tay áo của hắn lên, bi thương nhìn hắn, cầu xin: “Đứa bé vô tội, không cần thương tổn nó, không cần tìm nó, không cần…..không cần….”
“Anh sẽ không thương tổn nó, sẽ không đâu.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, dịu dàng trấn an trái tim bất an của nàng.
“Không thể thả em đi sao? Em không cần thứ gì cả, em chỉ muốn một mình sống thật bình thản, có được không. “ Nàng không hy vọng xa vời gì cả, chỉ cầu mình có thể sống yên ổn đến hết cuộc đời
“Ngay cả anh, em cũng không cần sao?”
“Xin anh!” Nàng không thể ở lại bên cạnh hắn!
Tiến vào thật sâu trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn khó nén đau lòng, nói: “Thật sự không có cơ hội cứu vãn sao?”
Tô Doanh San không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có im lặng cúi đầu.
Lúc này, thím Phương đột nhiên vọt vào trong phòng, hơi thở dồn dập nói: “Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở về.”
Trong mắt Đổng Thiệu Vĩ chỉ có Tô Doanh San, chỉ đợi lời hứa hẹn của nàng, cho dù là tổng thống đến đây hắn cũng không để ý.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, nhíu mày nghĩ. Chắc là họ nghe phong phanh chuyện gì nên mới từ Pháp trở về Đài Loan, xem ra mọi chuyện sẽ không đơn giản giải quyết nhanh như vậy.
“Không…..” Tin tức thím Phương vừa báo làm cho Tô Doanh San như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Không! Nàng không thể gặp họ, cũng không muốn gặp họ.
Cảm giác sợ hãi giống như một tấm lưới vô hình vây chặt lấy nàng, làm cho lòng của nàng vất vả lắm mới có thể bình tĩnh, giờ lại hỗn loạn hết cả lên. Ác mộng giống như đôi bàn tay to tàn nhẫn bóp chặt cổ của nàng, nàng thật sự khó thở, mồ hôi lạnh ứa ra, tựa trong lòng ngực hắn, nàng không thể gặp họ
“San!” Tim Đổng Thiệu Vĩ giống như bị dao cắt, ôm chặt lấy nàng. Cảm nhận được sự gầy yếu của nàng, cảm thấy đau lòng không thôi.
Những năm gần đây, thật ra nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi?
Nàng chỉ là một cô gái thiện lương, vô tội và nhát gan.
Hoảng loạn không thể giải thích hết lần này đến lần khác nghiến chặt tim hắn, hắn rất sợ nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Không! Hắn phải giữ nàng thật chặt, bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Chỉ cần hắn còn một hơi thở sẽ sống chết bảo vệ nàng.
Năm đó hắn không làm tròn trách nhiệm. Từ nay về sau hắn sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm tủi thân.
Tiếng gọi quen thuộc làm cho trí nhớ của nàng trở nên mê loạn, cực kỳ sợ hãi kêu: “Vĩ! Anh ở đâu?”
Chú ý thấy tinh thần của nàng có chút hoảng loạn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ vang lên tiếng cảnh báo, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Anh ở đây, anh đang ở bên cạnh em.”
“Đừng rời xa em, em sợ lắm…..” Tô Doanh San giống như đứa bé bị khiếp sợ, sợ hãi con dã thú năm đó lại đột nhiên xuất hiện.
Cơn ác mộng tàn nhẫn cay nghiệt kia như cái bóng luôn đi theo sát nàng. Chiếc chìa khóa ký ức dường như đang vội vã mở ra cánh cửa cho nàng, tái hiện lại quá khứ nghĩ đến mà đau lòng kia.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”
“Vĩ?” Nàng uất ức đau xót la lên, hai tròng mắt mơ mơ màng màng, tay nhỏ bé bất lực sờ soạng tìm kiếm .
Hắn lòng chua xót đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt hắn, “Là anh, anh ở đây.”
Tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, tâm tình của nàng hỗn loạn chậm rãi yên ổn trở lại, trên mặt hé ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, tựa vào trong ngực hắn nói: “Đừng rời khỏi em, đừng cho người xấu mang em đi! Em sợ lắm, rất sợ!”
“Anh sẽ không rời đi, người xấu sẽ không tới đây được.” Người kiên cường nhất lúc này cũng không thể chống đỡ được. Theo như lời của nàng, hắn hiểu được người xấu mà nàng nói kẻ năm đó đã cưỡng bức nàng.
Nàng nhát gan như thế, sao có thể vượt qua được đau khổ này, làm sao có th
Từ trước đến nay phó Đổng không bao giờ uống rượu, hôm nay không phải điên rồi chứ? Phải nhanh chóng đi tìm người cầu cứu mới được.
Nguy rồi, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng, làm sao bây giờ? Nên tìm ai thay thế đây?
Ai! Cũng có hai chân như người ta, tại sao lại chạy trốn chậm hơn người ta vậy?
Ôi! Ôi! Ôi!
Mọi chuyện rắc rối rồi!
Tiết Trấn Kỳ nhìn báo cáo điều tra trước mặt vừa mới được đưa tới, quả thực không thể tin được tất cả những gì đã viết trên đó, những chuyện này làm sao hắn nói ra miệng đây?
Hắn có thể nói sao?
Không nói có được không?
Đổng Thiệu Vĩ đã tìm được Tô Doanh San rồi, có thể thả nàng đi không?
Ai, chuyện cho tới lúc này, hắn chỉ có thể đi trước dọ thám tình hình Đổng gia, hy vọng tất cả mọi chuyện còn có cơ hội bắt đầu một lần nữa, nếu không chuyện này sẽ ầm ĩ đến long trời lỡ đất, không thể cứu vãn.
Thím Phương nhìn thấy Tiết Trấn Kỳ ngày thường rất ít khi tới chơi, cung kính cào hỏi.
“Thiếu gia của bà có ở nhà không?” Nếu Thiệu Vĩ ở nhà, hắn có cơ hội dọ thám tình hình cụ thể và chi tiết sao? Tiết Trấn Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy da đầu run lên, sao hắn lại gặp phải trận tai họa này chứ?
“Sau khi thiếu gia đi làm, đã ba ngày nay không thấy trở về nhà.” Ba ngày qua, thím Phương cũng không biết làm sao cho phải. Ngày đó, khi thiếu gia tức giận rời khỏi nhà, thì đã không có tin tức gì nữa, tiếc là gia quy của Đổng gia nghiêm khắc, bà không có quyền tìm hiểu hành tung của thiếu gia.
Ba ngày nay? Đó không phải là ngày mà hắn đem tư liệu điều tra được nói cho Đổng Thiệu Vĩ biết sao?
“Vậy Tô Doanh San còn ở nơi này không?” Hắn thử hỏi.
“Cô ấy ở trong phòng thiếu gia.” Thím Phương có chút khó hiểu vì sao hắn lại hỏi đến Tô Doanh San.
“Gần đây cô ấy thế nào?”
“Rất im lặng, ngoan ngoãn ăn uống y như lời cậu chủ dặn, còn những lúc khác thì cực kỳ im lặng, hoàn toàn không mở miệng nói nửa câu.”
Ba ngày qua, thím Phương đã thử không ít phương pháp, nghĩ muốn dọ thám những bí mật trong đó, đáng tiếc, Tô Doanh San nếu không yên lặng rơi lệ, thì lại lẳng lặng trầm tư, cả người phong bế trong thế giới của chính mình, một câu cũng không moi ra được từ trong miệng của nàng.
Nếu không phải từng nghe được cuộc đối thoại giữa nàng với Đổng Thiệu Vĩ, thím Phương nhất định cho rằng Tô Doanh San kẻ câm điếc.
“Mang tôi đi gặp cô ấy.”
“Chuyện này. . . . . .”
“Mệnh lệnh của lão tử mà bà dám nghi ngờ.”
“Không, xin đi theo tôi.” Thiếu gia không cho Tô Doanh San rời khỏi Đổng gia nửa bước, nhưng cũng không có nói nàng không thể gặp người khác, hơn nữa đối mặt với tính tình nóng nảy của hữu phó bang chủ, bà mà không nghe lời có thể sẽ bị đánh chết mất.
Tiết Trấn Kỳ đi vào phòng của Đổng Thiệu Vĩ, thấy một cô gái gầy yếu nhỏ xinh lẳng lặng ngồi ở góc ban công, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa từng bởi vì có sự xâm nhập của người khác mà kinh động, thoạt nhìn cô giống như một pho tượng xinh đẹp.
Thím Phương mang tới một cái áo khoác mỏng, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Doanh San. “Tiểu thư, trời có vẻ lạnh, khoác thêm áo khoác vào đi. Có người tới tìm cô.”
Tô Doanh San quay đầu về phía Tiết Trấn Kỳ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, không có một tia tình cảm dao động.
“Lui xuống trước đi.” Tiết Trấn Kỳ ra lệnh cho thím Phương.
“Nhưng mà. . . . . .” Để cho Tô Doanh San mảnh mai ở chung một phòng với quái vật to lớn hữu phó bang chủ, rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp.
“Lão tử sẽ không động đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, nhưng nếu bà không đi ra ngoài cho lão tử, bà hãy cẩn thận cái mạng của bà đó!” Tiết Trấn Kỳ uy hiếp.
Hắn còn chưa dứt tiếng, thím Phương đã không dám nói thêm cái gì, lật đật xoay người rời đi.
Tô Doanh San tựa vào rào chắn ban công, vừa khó hiểu vừa xa lạ nhìn hắn.
“Tôi là Tiết Trấn Kỳ, muốn hỏi cô một chuyện.”
Nàng ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích một chút, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
“Cha của con trai cô là ai?”
Câu hỏi của hắn tựa như sét đánh, làm vỡ nát chiếc mặt nạ bình tĩnh của nàng, bả vai mảnh khảnh của nàng run rẩy dữ dội, hai tròng mắt đề phòng nhìn hắn.
“Tôi không có ác ý, tôi chỉ là muốn xác nhận lại chuyện này một lần cuối cùng.” Chỉ cần đáp án của nàng có điều khác biệt, như vậy mọi chuyện có lẽ có chuyển biến khác.
“Nó là vô tội, không cần nói đến nó!” Tô Doanh San sẵng giọng quát.
“Cha của nó là ai?”
“Không biết! Không biết!” Ác mộng trong ký ức lại quấn lấy nàng lần nữa, khiến cho nàng vô cùng thống khổ, nàng điên cuồng gào thét: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
“Chỉ cần cô trả lời vấn đề của tôi, có lẽ mọi chuyện còn có thể cứu vãn.”
“Tôi không muốn nghe! Đi ra ngoài!”
“Ba mươi triệu đó là ai đưa cho cô?”
“Cút!” Đề cập đến số tiền khổng lồ kia, nàng nhịn không được thống khổ dâng lên trong đáy lòng, nước mắt chậm rãi dâng lên ở hai tròng mắt, cả người có vẻ bất lực cùng kinh hoàng.
“Ba năm trước đây vào ngày mười sáu đến ngày mười tám tháng hai, cô ở đâu? Ở cùng với ai?” Chỉ cần đáp án của nàng cùng kết quả điều tra ra được có điểm khác nhau, có lẽ bi kịch sẽ không sẽ phát sinh lớn hơn nữa.
“Tôi không biết! Tôi không biết!” Đối mặt với ép hỏi của hắn, cuối cùng Tô Doanh San cũng tuyệt vọng rống lên.
“Cô có biết! Cô có biết là ai trói cô lại, cô có biết hai ngày đó đã xảy ra chuyện gì, cô rõ ràng biết ai là cha của con trai cô!” Tiết Trấn Kỳ tức giận truy hỏi.
Đáp án duy nhất chỉ có ở chỗ của nàng, nếu nàng không chịu nói ra chân tướng, Đổng Thiệu Vĩ làm sao có thể giúp nàng? Hơn nữa, hắn làm sao có thể tiếp nhận được chân tướng sự thật này?
Tô Doanh San lui về phía sau từng bước, nước mắt rơi xuống hai gò má tái nhợt, kiên quyết không nói: “Đừng hỏi nữa . . . . . . Được không? Tại sao phải biết chân tướng? Biết chân tướng thì có ích gì. . . . . . Có thể giải quyết được gì?”
“Vậy tương lai sau này cô phải nói với con trai cô như thế nào, nói cho nó biết cha ruột của nó là ai?”
Khuôn mặt yếu ớt của nàng mang theo vẻ tuyệt vọng, đau khổ nói với hắn: “Anh cho là tôi muốn như vậy sao? Tôi mệt mỏi quá, mệt mỏi quá! Có phải mọi chuyện nên lấy cái chết của tôi để hóa giải hay không. . . . . .”
Nửa thân trên của nàng đã ló ra bên ngoài rào chắn ban công, tuy rằng lầu hai cũng không phải rất cao, nhưng nếu ngã xuống dưới, vẫn sẽ khiến cho tính mạng của nàng gặp nguy hiểm, bất luận kẻ nào cũng không thể thừa nhận kết quả này.
Chương 4
Đổng Thiệu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp của thím Phương, liền vội vàng chạy như bay trở về, không ngờ lại nhìn thấy nàng đang đứng chơi vơi trên ban công, tuyệt vọng nói muốn chết. Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Không! Doanh San, em đừng làm chuyện điên rồ!”
“Vĩ…” Hai mắt Tô Doanh San đẫm lệ mờ mịt nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương, chân thành nói.
“Cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ.” Chỉ cần nàng sống sót, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn. Chuyện gì hắn cũng không so đo, bất luận đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, hắn cũng tuyệt đối không truy cứu nữa.
Hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn cả đời.
Nước mắt của nàng rơi như chuỗi hạt trân châu bị đứt “Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi!”
“Ngoan! Không có việc gì đâu, anh ở đây. Đừng sợ!” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi. Cảm xúc của nàng đang cực kỳ không ổn định, hắn nháy mắt ra hiệu cho Tiết Trấn Kỳ thừa cơ cứu người.
Nhân lúc Tô Doanh San quyến luyến nhìn Đổng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm, ngã vào lòng ngực của bạn tốt.
Đổng Thiệu Vĩ ôm lấy cô như bảo vật, dịu dàng vuốt tóc nói: “Tất cả đều đã là quá khứ, em hãy xem như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tất cả chuyện trước đây anh sẽ không nhắc lại, sẽ không hỏi, đồng ý với anh nha.”
Nàng tựa vào lòng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng lúc nào mà không mong muốn như thế chứ, nhưng nàng có thể sao? Có thể quên đi quá khứ được sao?
Nước mắt tuôn rơi, lắc đầu trước sự sắp đặt của số mệnh.
Sự thật quá tàn khốc!
“Anh không cần biết người đàn ông kia là ai, chỉ cần là con của em, anh sẽ chăm sóc nó và coi nó như con của mình!” Ba ngày qua, hắn đắm chìm trong men rượu, càng uống càng tỉnh. Chính hắn cũng hiểu rõ, hắn không thể sống mà không có nàng, cũng tuyệt đối không muốn nàng chịu bất cứ thương tổn nào.
Nghe hắn để cập chuyện đứa bé, Tô Doanh San cảm thấy kinh ngạc, nhanh tay vén ống tay áo của hắn lên, bi thương nhìn hắn, cầu xin: “Đứa bé vô tội, không cần thương tổn nó, không cần tìm nó, không cần…..không cần….”
“Anh sẽ không thương tổn nó, sẽ không đâu.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, dịu dàng trấn an trái tim bất an của nàng.
“Không thể thả em đi sao? Em không cần thứ gì cả, em chỉ muốn một mình sống thật bình thản, có được không. “ Nàng không hy vọng xa vời gì cả, chỉ cầu mình có thể sống yên ổn đến hết cuộc đời
“Ngay cả anh, em cũng không cần sao?”
“Xin anh!” Nàng không thể ở lại bên cạnh hắn!
Tiến vào thật sâu trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn khó nén đau lòng, nói: “Thật sự không có cơ hội cứu vãn sao?”
Tô Doanh San không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có im lặng cúi đầu.
Lúc này, thím Phương đột nhiên vọt vào trong phòng, hơi thở dồn dập nói: “Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở về.”
Trong mắt Đổng Thiệu Vĩ chỉ có Tô Doanh San, chỉ đợi lời hứa hẹn của nàng, cho dù là tổng thống đến đây hắn cũng không để ý.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, nhíu mày nghĩ. Chắc là họ nghe phong phanh chuyện gì nên mới từ Pháp trở về Đài Loan, xem ra mọi chuyện sẽ không đơn giản giải quyết nhanh như vậy.
“Không…..” Tin tức thím Phương vừa báo làm cho Tô Doanh San như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Không! Nàng không thể gặp họ, cũng không muốn gặp họ.
Cảm giác sợ hãi giống như một tấm lưới vô hình vây chặt lấy nàng, làm cho lòng của nàng vất vả lắm mới có thể bình tĩnh, giờ lại hỗn loạn hết cả lên. Ác mộng giống như đôi bàn tay to tàn nhẫn bóp chặt cổ của nàng, nàng thật sự khó thở, mồ hôi lạnh ứa ra, tựa trong lòng ngực hắn, nàng không thể gặp họ
“San!” Tim Đổng Thiệu Vĩ giống như bị dao cắt, ôm chặt lấy nàng. Cảm nhận được sự gầy yếu của nàng, cảm thấy đau lòng không thôi.
Những năm gần đây, thật ra nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi?
Nàng chỉ là một cô gái thiện lương, vô tội và nhát gan.
Hoảng loạn không thể giải thích hết lần này đến lần khác nghiến chặt tim hắn, hắn rất sợ nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Không! Hắn phải giữ nàng thật chặt, bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Chỉ cần hắn còn một hơi thở sẽ sống chết bảo vệ nàng.
Năm đó hắn không làm tròn trách nhiệm. Từ nay về sau hắn sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm tủi thân.
Tiếng gọi quen thuộc làm cho trí nhớ của nàng trở nên mê loạn, cực kỳ sợ hãi kêu: “Vĩ! Anh ở đâu?”
Chú ý thấy tinh thần của nàng có chút hoảng loạn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ vang lên tiếng cảnh báo, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Anh ở đây, anh đang ở bên cạnh em.”
“Đừng rời xa em, em sợ lắm…..” Tô Doanh San giống như đứa bé bị khiếp sợ, sợ hãi con dã thú năm đó lại đột nhiên xuất hiện.
Cơn ác mộng tàn nhẫn cay nghiệt kia như cái bóng luôn đi theo sát nàng. Chiếc chìa khóa ký ức dường như đang vội vã mở ra cánh cửa cho nàng, tái hiện lại quá khứ nghĩ đến mà đau lòng kia.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”
“Vĩ?” Nàng uất ức đau xót la lên, hai tròng mắt mơ mơ màng màng, tay nhỏ bé bất lực sờ soạng tìm kiếm .
Hắn lòng chua xót đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt hắn, “Là anh, anh ở đây.”
Tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, tâm tình của nàng hỗn loạn chậm rãi yên ổn trở lại, trên mặt hé ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, tựa vào trong ngực hắn nói: “Đừng rời khỏi em, đừng cho người xấu mang em đi! Em sợ lắm, rất sợ!”
“Anh sẽ không rời đi, người xấu sẽ không tới đây được.” Người kiên cường nhất lúc này cũng không thể chống đỡ được. Theo như lời của nàng, hắn hiểu được người xấu mà nàng nói kẻ năm đó đã cưỡng bức nàng.
Nàng nhát gan như thế, sao có thể vượt qua được đau khổ này, làm sao có th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
495/3243