Tiểu thuyết Sẽ Có Một Thiên Sứ Thay Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
.
Doãn Đường Diêu hít thở sâu, mở mắt ra, nói lớn:
"Cô ta là một con điên."
"Ừ, Thằng Ngốc và Con Điên là một đôi trời sinh mà."Bùi Ưu nghiêm túc nói.
"Ưu! "
Khuôn mặt Doãn Đường Diêu đỏ gay.
"Yêu đi, "Bùi Ưu cười, "đàn ông con trai từng này tuổi rồi, cũng nên yêu một lần đi."
Doãn Đường Diêu đẩy anh ra:"Nói chuyện như ông già, chỉ hơn mình có hai tuổi.À này, tại sao cậu không yêu?"
"Mình?"Bùi Ưu xoa xoa mũi cười, "Mình vẫn đang chờ đợi cô gái của đời mình.
Doãn Đường Diêu chịu không nổi nhìn anh.
Bùi Ưu lại cười lớn.
Hai người cười rất vui vẻ, căn phòng trong giây lát trở nên rộn rã.
Qua một lúc, khổ sở lại hiện lên trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu.
"Ưu, mình lo....."
"Sao vậy?"
Doãn Đường Diêu im lặng.
Bùi Ưu mỉm cười, nhìn anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh, chỉ cần cẩn thận một chút, điều gì cũng có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt, thì đừng có do dự nữa, yêu đi...."
"Ừ...."
"Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi."
"Mình không có! "Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên.
"Được, được, cậu không có, "Bùi Ưu nhịn cười, "thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi."
Thật à----
Được không?
Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng hổi làm ấm
........
"10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy."
Con đường chạy dài màu đỏ.
Bóng hình cô chìm trong bóng tối, chỉ khi cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra.
.......
"Bài viết là của Doãn Đường Diêu! "
Cô đứng bật dậy, tiếng nói đầy vẻ cương quyết.
Anh nhìn thấy đôi mắt đó----
Trong sáng như nước trắng đen rõ ràng, mang đôi chút buồn, yếu ớt, nhưng lại cực kỳ kiên cường!
.......
"Tìm thấy cái khuyên, anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run lên.
......
Cô im lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn vẫn còn đôi chút ướt, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt.Cô đang ngủ, tay trái nắm chặt lại.
"Em tìm thấy rồi."
Chiếc khuyên trong bàn tay cô đột nhiên lóe sáng rực rỡ!
.........
Doãn Đường Diêu hít thở sâu, anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh.....
"Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! ...."
° ° °
Buổi sáng.
Trước tiết học đầu tiên.
"Này, bạn vẫn chưa hết sốt, đi học làm gì! Nếu như bệnh càng nặng thì làm thế nào?! Uy Quả Quả ngồi cạnh Tiểu Mễ, nhìn cô.Thật không hiểu nổi, nghỉ học thì cứ nghỉ, dù sao bác sỹ cũng đã viết đơn bệnh rồi, sẽ không bị đánh dấu bỏ học mà.
Tiểu Mễ ho nhẹ, mở sách ra:
"Thầy giáo khi dạy sẽ bổ sung rất nhiều nội dung khác, chỉ dựa vào tự mình đọc sách sẽ bị thiếu hụt một số kiến thức."
"Này, tiết học này quan trọng, hay là bệnh của bạn quan trọng đây?"
"Mình không sao, chỉ còn 38 độ thôi, sẽ khỏi ngay thôi mà."
Uy Quả Quả khổ sở:
"Năn nỉ đấy, có đi học hay không có quan hệ gì đâu, bạn chắc chắn sẽ đủ điểm mà."
Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu:
"Chỉ có cố gắng, người học xuất sắc mới có thể làm thiên sứ."
"Thiên sứ?"
Cái gì vậy?
"Tại sao bạn muốn làm thiên sứ?"
"Người ở bên người, hoa bên hoa, chim bên chim, thiên sứ cũng sẽ ở bên thiên sứ."Tiểu Mễ vừa đọc sách vừa nói.
Càng nói càng khó hiểu, Uy Quả Quả hai mắt mơ hồ.
Cửa phòng học bị đá mạnh!
Các sinh viên lại sững sờ quay sang nhìn.
Doãn Đường Diêu lạnh lùng, anh mặc bộ đồ đen, vai khoác chiếc ba lô to, ánh mắt không biểu cảm.
"Lại là hắn, thật đáng ghét! Tại sao gần đây hắn ngày nào cũng đi học nhỉ?Không giống như trước đây ngày nào cũng bỏ học, mọi người đều được yên."Uy Quả Quả thì thầm.Cửa phòng học thường xuyên bị hắn đá, hậu cần đã phải đến sửa bốn, năm lần rồi.
Doãn Đường Diêu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp phòng học, sau đó bước thẳng đến.Uy Quả Quả mở to mắt, kinh ngạc.Cái gì?Anh ta đang đi về phía cô và Tiểu Mễ!
"Tiểu Mễ! "
Uy Quả Quả nói.Trời ơi, Doãn Đường Diêu lại muốn làm gì đây, anh ta vẫn hại Tiểu Mễ chưa đủ hay sao?
Khi Tiểu Mễ ngẩng đầu lên----
Doãn Dường Diêu vừa lúc bước đến trước mặt Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, dáng người cao to của anh như bao vây lấy Tiểu Mễ.
"Cô đến đây làm gì! "
Giọng nói anh ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Tiểu Mễ sững người, bắt đầu ho:"Khụ....em đến học mà...."
"Doãn Đường Diêu, làm gì mà hung dữ như vậy! Anh hại cô ấy vẫn chưa đủ hay sao, hôm nay lại định giở trò gì để hại cô ấy nữa đây! Cho anh biết----"Uy Quả Quả nói liên hồi, tất cả sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn.
"Bác sỹ nói cô phải nghỉ ngơi! "
Tiểu Mễ sững người.
Uy Quả Quả trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Các sinh viên trong lớp cũng vậy, trong giây lát không hiểu vì sao.Doãn Đường Diêu đang quan tâm đến Tiểu Mễ à?"
"Không học hành gì nữa, quay về ký túc! "Doãn Đường Diêu cầm cặp của Tiểu Mễ lên, thô lỗ nhét sách vở của cô vào cặp, nhét nhầm cả sách của Uy Quả Quả vào đó mà cũng không biết.
"Em.....em muốn đi học....."
Bàn tay Tiểu Mễ nắm chặt cặp sách, nói nhẹ nhàng.
Trên chiếc cặp sách màu trắng, bàn tay của Doãn Đường Diêu, bàn tay của Tiểu Mễ, khoảng cách không đến hai cen ti met.Anh muốn giật lấy cặp sách của cô, cô lại dùng sức giữ lại.
Doãn Dường Diêu hét lên:
"Này! Cô----"
Tiểu Mễ cười với cô.
Ánh mắt cô nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt, nhưng nụ cười rất có tinh thần.
"....Em thật sự không muốn nghỉ học...."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô một hồi lâu.
Cuối cùng------
Anh nói:"Tùy cô! "Anh buông cặp sách của cô xuống!
"Cảm ơn."
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức chỉ có Uy Quả Quả bên cạnh mới nghe thấy, cũng chỉ có Uy Quả Quả nhìn thấy hình như sắc mặt Doãn Đường Diêu đột nhiên đỏ lên một chút.
Doãn Đường Diêu quay lưng bước đi.
Đột nhiên, hít sâu một hơi, biểu cảm của anh dường như đang tranh đấu.Anh lại quay người, mở cặp sách của mình, lấy từ bên trong ra----
Một bình thuốc!
Một gói thuốc giấy!
Một hộp thuốc!
Lại một gói thuốc giấy nữa!
.......
Cuối cùng là một bình nước giữ ấm!
Tiểu Mễ và Uy Quả Quả sững người nhìn đống thuốc trên mặt bàn, cả lớp đều kinh ngạc.
"Uống hết chỗ thuốc này! "
Doãn Đường Diêu cương quyết nói, rồi quay người bước về chỗ của mình.
Uống hết.... chỗ thuốc này?
Có phải Doãn Đường Diêu đã mua hết thuốc cảm lạnh ở cửa hàng thuốc chăng, uống hết chỗ thuốc này, sẽ xảy ra chuyện.....
Uy Quả Quả cúi mặt xuống bàn cười lớn.
Tiểu Mễ cười khổ sở mở bình nước ra.
Hởi nóng thoát ra.
Uy Quả Quả kinh kỳ:"Ha ha, Doãn Đường Diêu lại có một lần chu đáo! "
Tiểu Mễ cầm bình nước ấm, không nhịn được quay mặt lại nhìn Doãn Đường Diêu đang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tim cô mềm mềm, giống như bị một vật gì đó đập vào.
Mấy hôm nay thời tiết thật không bình thường.
Tháng 5 đáng nhẽ sẽ rất nóng, nhưng đợt lạnh này đã ba, bốn ngày rồi, trong phòng học tràn ngập không khí lạnh.
Thầy giáo đang giảng bài.
Tiểu Mễ vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, cơ thể cô rất nóng, muốn ho thành tiếng nhưng sợ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.
"Bạn không sao chứ."Uy Quả Quả thì thầm hỏi.
Tiểu Mễ lắc đầu, mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì.Cô đã quyết định là muốn ngồi học, sẽ không thể để chút bệnh này ảnh hưởng đến người khác.
Cố gắng nhịn ho.
Cố gắng nhịn cái lạnh đang ảnh hưởng đến cơ thể.
Cô gắng chịu đựng đầu óc đang quay cuồng.
Chiếc bút cố gắng viết lên giấy, Tiểu Mễ tập trung toàn bộ sức lực để quên đi mệt mỏi, cố gắng nghe rõ thầy giáo giảng bài.Nhưng mà, bởi vì cố gắng để không cho mình ho thành tiếng, trong phổi khó chịu đến mức như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt cô đỏ rực.
"Bịch! "
Tiếng cặp sách vứt trên bàn.
Các sinh biên quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Doãn Đường Diêu đứng dậy, khoác ba lô lên vai.Anh lạnh lùng lấy trong túi ra một chiếc mp3, ấn vào phím ghi âm, rồi bước đến bục giảng, đặt lên bàn giáo viên, nói với thầy giáo:
"Nội dung bài giảng nói vào đây, giọng nói to một chút! "
Thầy giáo sững người, chưa kịp nói gì, Doãn Đường Diêu đã bước đi.
Doãn Đường Diêu bước đến bên Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ hoang mang muốn nói gì đó, nhưng mà biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, nhất thời cô nghĩ không ra nói điều gì.
Doãn Đường Diêu cũng không nói gì.
Anh bế xốc Tiểu Mễ lên.
"Làm gì vậy----?! "
Tiểu Mễ kinh ngạc, trong lòng anh giãy giụa, trong lúc căng thẳng, cô không nhịn được ho nữa.
"Đến phòng khám bệnh."Doãn Đường Diêu vừa bế cô đi vừa nói, "đã ghi âm cho cô, sẽ không làm cô gián đoạn nghe giảng! "
"Khụ! Bỏ tôi xuống! Nhanh....."Tiểu Mễ vừa ho vừa hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
"Im lặng! "
Doãn Đường Diêu nói!
Anh ôm chặt cô bế ra khỏi lớp.
Thầy giáo và các sinh viên kinh ngạc chẳng nói được gi.
Cứ như vậy-------
"Binh"
Cử phòng y tế bị đẩy mạnh ra!
Âm thanh mạnh làm cho nhân viên y vụ Dương Thẩm run tay, chút nữa đâm kim tiêm vào bên cạnh mạch máu của nữ sinh.Ông chậm rãi, cố gắng không quan tâm đến âm thanh bên cạnh, tiêp tục tiêm cho nữ sinh.
"Này! Ông qua đây! "
Một tiếng nói hung tợn vang lên trong phòng y tế.
Dương Nhuận tiêm xong, dùng cồn sát trùng chỗ tiêm cho nữ sinh, nhẹ nhàng nói:"Buổi chiều lại đến tiêm mũi cuối cùng."
"Bác sỹ! Bảo ông đến đây không nghe thấy à! "
"Cảm ơn bác sỹ."Nữ sinh bị bệnh quay sang nhìn về phía cửa, nhìn thấy một đôi mắt rực lửa, giống như đang muốn giết người, đáng sợ! Cô bị dọa đến mức vội vàng đi khỏi phòng y tế.
Dường Nhuận bỏ ống tiêm và bông vào thùng rác.
"Ông điếc à?"
Doãn Đường Diêu hét lên.
Dương Nhuận không ngẩng đầu lên, ông đưa tay phải lên chỉ về phía tấm bảng trên tường.
"Không làm ồn."
Sắc mặt Doãn Đường Diêu nóng nảy, nếu như trên tay không bế Tiểu Mễ, nắm đấm của anh đã vung lên rồi!
"Ha ha! "
Tiểu Mễ trong vòng tay anh cười, từ khi đến Thánh Du, đây là lần đầu tiên cô thấy Doãn Đường Diêu lo lắng như vậy.Từ phòng học đến phòng y tế, anh ôm cô rất chặt, xương cốt của cô như bị anh làm cho tan vỡ, rất đau.
"Cười cái gì?! "Doãn Đường Diêu phát hỏa.
"Ha ha...."Tiểu Mễ cố gắng nhịn cười, ho lên vài tiếng, "cuối cùng đã đến phòng y tế, em rất vui, haha."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, dường như vẫn cảm thấy trong mắt cô có nụ cười kỳ quái.
"Khụ, anh vừa nói như vậy là không hay, bác sỹ...."
"Im lặng! "Doãn Đường Diêu hét lên, "cô vì ông ta mà dạy bảo tôi?! Không phải cô nói là thích tôi à---"
Đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt giống hệt người chết, hai môi mím chặt.
Dương Nhuận làm xong công việc, quay lại nhìn anh chàng vừa nói lớn tiếng.
Chàng trai cao lớn, đẹp trai, mái tóc màu hạt dẻ, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương.Chàng trai hai tay bế một cô gái, tư thế ôm của anh rất chặt, cảm giác đó, giống như một chàng ngốc không biết làm thế nào để chăm sóc búp bê yêu quý của mình.
"Anh là Doãn Đường Diêu?"Dương Nhuận hỏi.
Doãn Đường Diêu tỏ vẻ dọa dẫm:"Tôi không biết ông."Trước đây anh chưa hề bước chân vào phòng y tế.
"Bùi Ưu là em kết nghĩa của tôi."Lúc học đại học Dương Nhuận và Bùi Ưu tình bạn rất tốt, đã từng vài lần trong ví của Bùi Ưu anh nhìn thấy ảnh chung của Bùi Ưu và Doãn Đường Diêu, cũng nghe qua một vài điều Bùi Ưu nói về Doãn Đường Diêu.
"À."Doãn Đường Diêu buồn buồn nói, thì ra là bạn của Bùi Ưu.
"Người có bệnh tim, thường xuyên tức giận như vậy không tốt lăm."Dương Nhuận nhẹ nhàng nói.
"Mẹ kiếp! "
Doãn Đường Diêu nguyền rủa, thằng khốn kiếp Bùi Ưu này! Trong lúc tức giận, hai tay anh ta ôm càng chặt, xương cốt của Tiểu Mễ dường như đang kêu răng rắc.
"Đau....."
Tiểu Mễ nói. <
Doãn Đường Diêu hít thở sâu, mở mắt ra, nói lớn:
"Cô ta là một con điên."
"Ừ, Thằng Ngốc và Con Điên là một đôi trời sinh mà."Bùi Ưu nghiêm túc nói.
"Ưu! "
Khuôn mặt Doãn Đường Diêu đỏ gay.
"Yêu đi, "Bùi Ưu cười, "đàn ông con trai từng này tuổi rồi, cũng nên yêu một lần đi."
Doãn Đường Diêu đẩy anh ra:"Nói chuyện như ông già, chỉ hơn mình có hai tuổi.À này, tại sao cậu không yêu?"
"Mình?"Bùi Ưu xoa xoa mũi cười, "Mình vẫn đang chờ đợi cô gái của đời mình.
Doãn Đường Diêu chịu không nổi nhìn anh.
Bùi Ưu lại cười lớn.
Hai người cười rất vui vẻ, căn phòng trong giây lát trở nên rộn rã.
Qua một lúc, khổ sở lại hiện lên trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu.
"Ưu, mình lo....."
"Sao vậy?"
Doãn Đường Diêu im lặng.
Bùi Ưu mỉm cười, nhìn anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh, chỉ cần cẩn thận một chút, điều gì cũng có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt, thì đừng có do dự nữa, yêu đi...."
"Ừ...."
"Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi."
"Mình không có! "Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên.
"Được, được, cậu không có, "Bùi Ưu nhịn cười, "thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi."
Thật à----
Được không?
Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng hổi làm ấm
........
"10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy."
Con đường chạy dài màu đỏ.
Bóng hình cô chìm trong bóng tối, chỉ khi cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra.
.......
"Bài viết là của Doãn Đường Diêu! "
Cô đứng bật dậy, tiếng nói đầy vẻ cương quyết.
Anh nhìn thấy đôi mắt đó----
Trong sáng như nước trắng đen rõ ràng, mang đôi chút buồn, yếu ớt, nhưng lại cực kỳ kiên cường!
.......
"Tìm thấy cái khuyên, anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run lên.
......
Cô im lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn vẫn còn đôi chút ướt, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt.Cô đang ngủ, tay trái nắm chặt lại.
"Em tìm thấy rồi."
Chiếc khuyên trong bàn tay cô đột nhiên lóe sáng rực rỡ!
.........
Doãn Đường Diêu hít thở sâu, anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh.....
"Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! ...."
° ° °
Buổi sáng.
Trước tiết học đầu tiên.
"Này, bạn vẫn chưa hết sốt, đi học làm gì! Nếu như bệnh càng nặng thì làm thế nào?! Uy Quả Quả ngồi cạnh Tiểu Mễ, nhìn cô.Thật không hiểu nổi, nghỉ học thì cứ nghỉ, dù sao bác sỹ cũng đã viết đơn bệnh rồi, sẽ không bị đánh dấu bỏ học mà.
Tiểu Mễ ho nhẹ, mở sách ra:
"Thầy giáo khi dạy sẽ bổ sung rất nhiều nội dung khác, chỉ dựa vào tự mình đọc sách sẽ bị thiếu hụt một số kiến thức."
"Này, tiết học này quan trọng, hay là bệnh của bạn quan trọng đây?"
"Mình không sao, chỉ còn 38 độ thôi, sẽ khỏi ngay thôi mà."
Uy Quả Quả khổ sở:
"Năn nỉ đấy, có đi học hay không có quan hệ gì đâu, bạn chắc chắn sẽ đủ điểm mà."
Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu:
"Chỉ có cố gắng, người học xuất sắc mới có thể làm thiên sứ."
"Thiên sứ?"
Cái gì vậy?
"Tại sao bạn muốn làm thiên sứ?"
"Người ở bên người, hoa bên hoa, chim bên chim, thiên sứ cũng sẽ ở bên thiên sứ."Tiểu Mễ vừa đọc sách vừa nói.
Càng nói càng khó hiểu, Uy Quả Quả hai mắt mơ hồ.
Cửa phòng học bị đá mạnh!
Các sinh viên lại sững sờ quay sang nhìn.
Doãn Đường Diêu lạnh lùng, anh mặc bộ đồ đen, vai khoác chiếc ba lô to, ánh mắt không biểu cảm.
"Lại là hắn, thật đáng ghét! Tại sao gần đây hắn ngày nào cũng đi học nhỉ?Không giống như trước đây ngày nào cũng bỏ học, mọi người đều được yên."Uy Quả Quả thì thầm.Cửa phòng học thường xuyên bị hắn đá, hậu cần đã phải đến sửa bốn, năm lần rồi.
Doãn Đường Diêu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp phòng học, sau đó bước thẳng đến.Uy Quả Quả mở to mắt, kinh ngạc.Cái gì?Anh ta đang đi về phía cô và Tiểu Mễ!
"Tiểu Mễ! "
Uy Quả Quả nói.Trời ơi, Doãn Đường Diêu lại muốn làm gì đây, anh ta vẫn hại Tiểu Mễ chưa đủ hay sao?
Khi Tiểu Mễ ngẩng đầu lên----
Doãn Dường Diêu vừa lúc bước đến trước mặt Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, dáng người cao to của anh như bao vây lấy Tiểu Mễ.
"Cô đến đây làm gì! "
Giọng nói anh ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Tiểu Mễ sững người, bắt đầu ho:"Khụ....em đến học mà...."
"Doãn Đường Diêu, làm gì mà hung dữ như vậy! Anh hại cô ấy vẫn chưa đủ hay sao, hôm nay lại định giở trò gì để hại cô ấy nữa đây! Cho anh biết----"Uy Quả Quả nói liên hồi, tất cả sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn.
"Bác sỹ nói cô phải nghỉ ngơi! "
Tiểu Mễ sững người.
Uy Quả Quả trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Các sinh viên trong lớp cũng vậy, trong giây lát không hiểu vì sao.Doãn Đường Diêu đang quan tâm đến Tiểu Mễ à?"
"Không học hành gì nữa, quay về ký túc! "Doãn Đường Diêu cầm cặp của Tiểu Mễ lên, thô lỗ nhét sách vở của cô vào cặp, nhét nhầm cả sách của Uy Quả Quả vào đó mà cũng không biết.
"Em.....em muốn đi học....."
Bàn tay Tiểu Mễ nắm chặt cặp sách, nói nhẹ nhàng.
Trên chiếc cặp sách màu trắng, bàn tay của Doãn Đường Diêu, bàn tay của Tiểu Mễ, khoảng cách không đến hai cen ti met.Anh muốn giật lấy cặp sách của cô, cô lại dùng sức giữ lại.
Doãn Dường Diêu hét lên:
"Này! Cô----"
Tiểu Mễ cười với cô.
Ánh mắt cô nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt, nhưng nụ cười rất có tinh thần.
"....Em thật sự không muốn nghỉ học...."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô một hồi lâu.
Cuối cùng------
Anh nói:"Tùy cô! "Anh buông cặp sách của cô xuống!
"Cảm ơn."
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức chỉ có Uy Quả Quả bên cạnh mới nghe thấy, cũng chỉ có Uy Quả Quả nhìn thấy hình như sắc mặt Doãn Đường Diêu đột nhiên đỏ lên một chút.
Doãn Đường Diêu quay lưng bước đi.
Đột nhiên, hít sâu một hơi, biểu cảm của anh dường như đang tranh đấu.Anh lại quay người, mở cặp sách của mình, lấy từ bên trong ra----
Một bình thuốc!
Một gói thuốc giấy!
Một hộp thuốc!
Lại một gói thuốc giấy nữa!
.......
Cuối cùng là một bình nước giữ ấm!
Tiểu Mễ và Uy Quả Quả sững người nhìn đống thuốc trên mặt bàn, cả lớp đều kinh ngạc.
"Uống hết chỗ thuốc này! "
Doãn Đường Diêu cương quyết nói, rồi quay người bước về chỗ của mình.
Uống hết.... chỗ thuốc này?
Có phải Doãn Đường Diêu đã mua hết thuốc cảm lạnh ở cửa hàng thuốc chăng, uống hết chỗ thuốc này, sẽ xảy ra chuyện.....
Uy Quả Quả cúi mặt xuống bàn cười lớn.
Tiểu Mễ cười khổ sở mở bình nước ra.
Hởi nóng thoát ra.
Uy Quả Quả kinh kỳ:"Ha ha, Doãn Đường Diêu lại có một lần chu đáo! "
Tiểu Mễ cầm bình nước ấm, không nhịn được quay mặt lại nhìn Doãn Đường Diêu đang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tim cô mềm mềm, giống như bị một vật gì đó đập vào.
Mấy hôm nay thời tiết thật không bình thường.
Tháng 5 đáng nhẽ sẽ rất nóng, nhưng đợt lạnh này đã ba, bốn ngày rồi, trong phòng học tràn ngập không khí lạnh.
Thầy giáo đang giảng bài.
Tiểu Mễ vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, cơ thể cô rất nóng, muốn ho thành tiếng nhưng sợ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.
"Bạn không sao chứ."Uy Quả Quả thì thầm hỏi.
Tiểu Mễ lắc đầu, mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì.Cô đã quyết định là muốn ngồi học, sẽ không thể để chút bệnh này ảnh hưởng đến người khác.
Cố gắng nhịn ho.
Cố gắng nhịn cái lạnh đang ảnh hưởng đến cơ thể.
Cô gắng chịu đựng đầu óc đang quay cuồng.
Chiếc bút cố gắng viết lên giấy, Tiểu Mễ tập trung toàn bộ sức lực để quên đi mệt mỏi, cố gắng nghe rõ thầy giáo giảng bài.Nhưng mà, bởi vì cố gắng để không cho mình ho thành tiếng, trong phổi khó chịu đến mức như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt cô đỏ rực.
"Bịch! "
Tiếng cặp sách vứt trên bàn.
Các sinh biên quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Doãn Đường Diêu đứng dậy, khoác ba lô lên vai.Anh lạnh lùng lấy trong túi ra một chiếc mp3, ấn vào phím ghi âm, rồi bước đến bục giảng, đặt lên bàn giáo viên, nói với thầy giáo:
"Nội dung bài giảng nói vào đây, giọng nói to một chút! "
Thầy giáo sững người, chưa kịp nói gì, Doãn Đường Diêu đã bước đi.
Doãn Đường Diêu bước đến bên Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ hoang mang muốn nói gì đó, nhưng mà biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, nhất thời cô nghĩ không ra nói điều gì.
Doãn Đường Diêu cũng không nói gì.
Anh bế xốc Tiểu Mễ lên.
"Làm gì vậy----?! "
Tiểu Mễ kinh ngạc, trong lòng anh giãy giụa, trong lúc căng thẳng, cô không nhịn được ho nữa.
"Đến phòng khám bệnh."Doãn Đường Diêu vừa bế cô đi vừa nói, "đã ghi âm cho cô, sẽ không làm cô gián đoạn nghe giảng! "
"Khụ! Bỏ tôi xuống! Nhanh....."Tiểu Mễ vừa ho vừa hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
"Im lặng! "
Doãn Đường Diêu nói!
Anh ôm chặt cô bế ra khỏi lớp.
Thầy giáo và các sinh viên kinh ngạc chẳng nói được gi.
Cứ như vậy-------
"Binh"
Cử phòng y tế bị đẩy mạnh ra!
Âm thanh mạnh làm cho nhân viên y vụ Dương Thẩm run tay, chút nữa đâm kim tiêm vào bên cạnh mạch máu của nữ sinh.Ông chậm rãi, cố gắng không quan tâm đến âm thanh bên cạnh, tiêp tục tiêm cho nữ sinh.
"Này! Ông qua đây! "
Một tiếng nói hung tợn vang lên trong phòng y tế.
Dương Nhuận tiêm xong, dùng cồn sát trùng chỗ tiêm cho nữ sinh, nhẹ nhàng nói:"Buổi chiều lại đến tiêm mũi cuối cùng."
"Bác sỹ! Bảo ông đến đây không nghe thấy à! "
"Cảm ơn bác sỹ."Nữ sinh bị bệnh quay sang nhìn về phía cửa, nhìn thấy một đôi mắt rực lửa, giống như đang muốn giết người, đáng sợ! Cô bị dọa đến mức vội vàng đi khỏi phòng y tế.
Dường Nhuận bỏ ống tiêm và bông vào thùng rác.
"Ông điếc à?"
Doãn Đường Diêu hét lên.
Dương Nhuận không ngẩng đầu lên, ông đưa tay phải lên chỉ về phía tấm bảng trên tường.
"Không làm ồn."
Sắc mặt Doãn Đường Diêu nóng nảy, nếu như trên tay không bế Tiểu Mễ, nắm đấm của anh đã vung lên rồi!
"Ha ha! "
Tiểu Mễ trong vòng tay anh cười, từ khi đến Thánh Du, đây là lần đầu tiên cô thấy Doãn Đường Diêu lo lắng như vậy.Từ phòng học đến phòng y tế, anh ôm cô rất chặt, xương cốt của cô như bị anh làm cho tan vỡ, rất đau.
"Cười cái gì?! "Doãn Đường Diêu phát hỏa.
"Ha ha...."Tiểu Mễ cố gắng nhịn cười, ho lên vài tiếng, "cuối cùng đã đến phòng y tế, em rất vui, haha."
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, dường như vẫn cảm thấy trong mắt cô có nụ cười kỳ quái.
"Khụ, anh vừa nói như vậy là không hay, bác sỹ...."
"Im lặng! "Doãn Đường Diêu hét lên, "cô vì ông ta mà dạy bảo tôi?! Không phải cô nói là thích tôi à---"
Đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt giống hệt người chết, hai môi mím chặt.
Dương Nhuận làm xong công việc, quay lại nhìn anh chàng vừa nói lớn tiếng.
Chàng trai cao lớn, đẹp trai, mái tóc màu hạt dẻ, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương.Chàng trai hai tay bế một cô gái, tư thế ôm của anh rất chặt, cảm giác đó, giống như một chàng ngốc không biết làm thế nào để chăm sóc búp bê yêu quý của mình.
"Anh là Doãn Đường Diêu?"Dương Nhuận hỏi.
Doãn Đường Diêu tỏ vẻ dọa dẫm:"Tôi không biết ông."Trước đây anh chưa hề bước chân vào phòng y tế.
"Bùi Ưu là em kết nghĩa của tôi."Lúc học đại học Dương Nhuận và Bùi Ưu tình bạn rất tốt, đã từng vài lần trong ví của Bùi Ưu anh nhìn thấy ảnh chung của Bùi Ưu và Doãn Đường Diêu, cũng nghe qua một vài điều Bùi Ưu nói về Doãn Đường Diêu.
"À."Doãn Đường Diêu buồn buồn nói, thì ra là bạn của Bùi Ưu.
"Người có bệnh tim, thường xuyên tức giận như vậy không tốt lăm."Dương Nhuận nhẹ nhàng nói.
"Mẹ kiếp! "
Doãn Đường Diêu nguyền rủa, thằng khốn kiếp Bùi Ưu này! Trong lúc tức giận, hai tay anh ta ôm càng chặt, xương cốt của Tiểu Mễ dường như đang kêu răng rắc.
"Đau....."
Tiểu Mễ nói. <
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
146/4968