watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Sẽ Có Một Thiên Sứ Thay Anh Yêu Em-full

Lượt xem :
t......anh ấy mỉm cười.....Wow, thật đẹp thật quyến rũ! "

Anh luôn biết.Mỗi lần cô xem cảnh tượng đẹp nào trong phim Hàn Quốc, là cô muốn bắt chước bằng được, cô nói như vậy có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu trong câu chuyện.

"Mặc kệ, em muốn nhìn thấy tuyết.....Dực....."Cô lại nũng nịu đòi anh, "Được không.......năn nỉ anh đấy...."

"Đợi sau khi tốt nghiệp, anh đưa em đến Thụy Sỹ xem tuyết rơi được không?Nghe nói tuyết ở đó rất đẹp."Anh dịu dàng nói.

"Không! "Cô nhịu môi, "Người ta muốn xem bây giờ cơ! "

"Tiểu Mễ...."

"Dực......"Cô nài nỉ, "được không, năn nỉ anh đấy, Tiểu Mễ biết rằng Dực vĩ đại của cô có thể làm được bất cứ điều gì! Tiểu Mệ sùng bái Dực nhất! "

"Nhìn thấy tuyết, em sẽ vui chứ?"Anh cười thở dài.

"Vâng! Vâng! "Cô gật đầu lia lịa, "Em sẽ rất, rất vui! "Hai mắt cô sáng lên, ôm chặt hai cánh tay anh, "Dực, anh có cách rồi đúng không?Wow, em biết là Dực yêu Tiểu Mễ nhất! Dực có thể làm tất cả vì Tiểu Mễ! "

Sân trường Thanh Viễn tràn ngập ánh nắng.

Tiếng cười cô vang lên, ánh mắt anh tràn đầy là chiều chuộng, hai người cười ôm lấy nhau, tưởng như tất cả ánh nắng đang chiếu lên hai con người đó.

Sinh viên Thanh Viễn mặc dù đều biết là anh và cô là một đôi nổi tiếng nhất trong trường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không nhịn được ngước nhìn.

Khuôn mặt cô hồng hào tràn đầy sức sống.

Anh nhìn cô, rồi bất chợt hôn nhẹ lên môi cô.Cô sững người, khuôn mặt cô càng đỏ hồng hơn.Anh mỉm cười, rồi nắm lấy tay cô chạy nhanh trên con đường rừng trong trường.

Chạy qua sân vận động.

Chạy qua hồ Kính Minh.

Chạy qua Viện Giao Lưu nhập văn học thuật.

Anh dừng lại, mỉm cười:"Nhìn kìa, hoa Anh Đào."

Đây là con đường hoa Anh Đào trong trường.Đang là mùa hoa nở.Sắc hoa trắng toát như tuyết.Khi gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa bay bay, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

Hoa Anh Đào thật đẹp.....

Hoa Anh Đào trắng toát rơi giống hệt tuyết.....

Tiểu Mễ giơ hai tai ra, nhắm mắt lại, mỉm cười.

Trong tuyết hoa Anh Đào, cô giống như một thiên thần.

"A! Dực đang ở trên cây! "

Tiểu Mễ mở mắt ra, a, cô nhất thời mỉm cười, nụ cười tươi sáng hơn cả hoa Anh Đào.Thì ra Dực trèo lên cây rung mạnh, làm cho cánh hoa rơi xuống.

Anh mỉm cười với cô, ánh mắt đầy trìu mến.

Từng đợt, từng đợt hoa Anh Đào rơi xuống làm cho Tiểu Mễ dường như trở thành công chúa hoa Anh Đào xinh đẹp nhất.

Còn Bùi Dực-----

Vì trèo lên cây phá hoại nên bị kỷ luật.

"Em vui là được."

Anh từ trong phòng bảo vệ đi ra, ôm lấy cô đang đứng đợi ở đó, mỉm cười nói.

......

..........

Cuối tháng 5 nhưng ánh nắng lại lạnh lẽo bất thường, trong không khí ngập tràn hơi lạnh, Tiểu Mễ mặc chiết váy xanh mỏng manh, cơ thể cô đang run lên, cô cố gắng để không ho thành tiếng, sắc mặt cô trắng bệch như giấy.

Cô nhìn Doãn Đường Diêu.

2 tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng để hít thở, để cho không khí đi sâu vào trong tim.Chỉ cần cô lấy được chiếc khuyên trong bể nước, anh sẽ rất vui chứ?Nụ cười lại nở trên môi Tiểu Mễ, sau đó, hơi thở của cô trở nên rất nhẹ.Như thế, hãy làm cho anh ấy vui......

"Có người nhảy xuống bể nước! "

Mọi người trên quảng trường kinh ngạc!

Chỉ nhìn trong làn nước sâu 1 mét, một cô gái mặc váy xanh đang vất vả tìm kiếm, nước từ vòi phun vào người cô, chiếc váy ướt đẫm, dinh chặt lên người cô gái.Thân thể cô đang run lên vì lạnh, run đến mức làm cho mọi người cảm thấy cô sẽ gục xuống ngay lập tức.

Dưới ánh nắng.

Trong bể nước.

Cô gái bị vòi nước lạnh lẽo phun vào.

Thân thể yếu ớt của cô gái giống như ngọn cỏ đang bị mưa dày xéo.Cô cúi xuống, cố gắng tìm kiếm gì đó ở dưới nước, một chút một chút, cô tìm kiếm rất tỉ mỉ.

Nước.....

Rất lạnh, rất lạnh...

Tiểu Mễ trước mắt đã không còn nhìn thấy gì, ánh nắng mờ ảo, làn nước cũng mờ ảo, khắp nơi là nước, khắp nơi lạnh lẽo.Cô chỉ dùng ngón tay mò tìm dưới đáy nước, cái khuyên nhỏ bé, mày ở đâu, ra đây đi.Hơi thở cô khó nhọc, làn nước lạnh lẽo đang lấy dần đi chút hơi sức cuối cùng của cô.

Cái khuyên nhỏ bé, mày ở đâu......

Tiểu Mễ lại cúi xuống kiếm tìm.......

Khi Tiểu Mễ nhảy vào bể nước, vòi nước phun lên một đóa hoa nước.

Hoa nước làm ướt đẫm bàn tay Doãn Đường Diêu.

Trong bể nước, Tiểu Mễ cuối cùng cũng đứng thẳng lên, cô vẫy tay, hoa nước trên không trung phun lên trong suốt rồi rơi xuống.Cô vẫy tay với anh, nói điều gì đó, nhưng tiếng nước quá lớn, nghe không rõ ràng.

Doãn Đường Diêu đi lên phía trước.

Anh vẫn không hiểu được mình rốt cuộc đang làm cái gì, thì đã đi vòng đến bên cạnh vòi phun nước, đưa tay ra đỡ lấy Tiểu Mễ đang ướt đẫm người.

Tiếng nước phun ào ạt.

Tiểu Mễ đứng trước mặt anh, cô trông tội nghiệp giống như một con cá vừa nhảy ra khỏi nước.

Bàn tay Doãn Đường Diêu vẫn giơ ra.

Nhìn tay anh, cô sững người, ngẩng đầu lên, nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.Sau đó, cô cũng giơ tay ra----

Hai bàn tay nắm lấy nhau.....

Ngón tay tiếp xúc ngón tay....

Ngón tay cô lạnh buốt.....

Ngón tay anh nóng hổi.......

Ngay lúc đó, Tiểu Mễ đột nhiên ngã xuống nước.....

° ° °

Trong bệnh viện đông đúc người, hành lang lộn xộn.Các bác sỹ y tá đi đi lại lại, nhìn người bệnh đi đi lại lại, người thăm bệnh đi đi lại lại, giường bệnh đẩy qua đẩy lại.Uy Quả Quả và Thành Quyên vội vã chạy đến bệnh viện, đến tầng 3.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra!

"Tiểu Mễ! "

Uy Quả Quả hét lớn.Đột nhiên nhận được điện thoại nói Tiểu Mễ trong bệnh viện, bảo họ đến, không nói rõ tại sao lại ở trong bệnh viện, cũng không nói rõ tình hình thế nào, điện thoại đã ngắt.Vội vàng chạy đến bệnh viên, cô và Thành Quyên đến mức không nói với nhau được câu nào.

Đóng cửa lại, Thành Quyên nhìn không thấy bác sỹ trong phòng bệnh, cũng không có thiết bị cấp cứu khẩn cấp, trong lòng đôi chút yên tâm, biết rằng tình hình của Tiểu Mễ cũng không đến mức quá nghiêm trọng.

Uy Quả Quả vội đến bên Tiểu Mễ:

"Tiểu Mễ! Tiểu Mễ! Bạn thế nào rồi?! "

Tiểu Mễ yên lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn của cô vẫn còn đôi chút nước, sắc mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt, cô nặng nề ngủ, bàn tay trái nắm rất chặt.

"Nói nhỏ chút, cô ấy đang ngủ."

Thành Quyên nhẹ giọng nói, rồi kéo Uy Quả Quả từ bên cạnh giường bệnh ra xa một chút.

"À."

Uy Quả Quả liếc nhìn Tiểu Mễ, rồi nhẹ nhàng lùi ra xa.Hy vọng không không ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi.

Phòng bệnh yên lặng trong giây lát.

Trong không khí dường như chỉ có hơi thở yếu ớt của Tiểu Mễ.

Ánh mắt của Uy Quả Quả từ giường bệnh dịch chuyển, rồi kinh ngạc nhận ra, thì ra trong phòng bệnh còn có một người khác nữa!

Doãn Đường Diêu đứng ở góc tường, cách Tiểu Mễ khoảng ba, bốn mét.Bàn tay anh đút túi quần, ánh mắt không có biểu cảm gì.

Uy Quả Quả xông đến, chỉ tay về phía anh:"Đúng rồi, hôm nay Tiểu Mễ đi chơi với bạn phải không?Bạn lại làm điều gì khiến cô ấy phải vào bệnh viện thế này?! "

Doãn Đường Diêu không quan tâm.

Uy Quả Quả tiếp tục hét lên:"Này! Tiểu Mễ tốt với anh như vậy, thay anh chạy mười nghìn mét, giúp anh viết bài luận, chiếc váy mỏng như vậy anh đưa cô ấy cũng mặc.....anh không biết là cô ấy đang bị bệnh à?Cô ấy đang sốt cao, sốt ba mươi chín độ! Tôi không cho cô ấy đi, nhưng cô ấy vẫn cứ đi, còn nói là sợ anh phải đợi, chưa đến mười giờ đã đi rồi! Nói đi! Anh rốt cuộc đã làm gì hại cô ấy đến nông nỗi này! "

"Quả Quả! "

Thành Quyên nói với cô phải nói nhỏ.Doãn Đường Diêu là một kẻ hết thuốc chữa, điều này cả trường Thánh Du đều biết.Hy vọng Tiểu Mễ qua lần này sẽ không như vậy nữa.

Uy Quả Quả nhịn giọng.Chết thật, tức giận lại quên hết rồi.Cô lại trừng mắt nhìn Doãn Đường Diêu.

Doãn Đường Diêu vẫn lạnh lùng, anh ta không nhìn Uy Quả Quả, dường như cũng chẳng nghe thấy cô nói gì.

Đột nhiên----

Anh đứng thẳng dậy, đi đến bên giường bệnh.

"Này! Anh làm gì vậy! "

Uu Quả Quả vội vàng giơ tay ngăn anh lại.Lại muốn làm điều gì hại đến Tiểu Mễ đây?Doãn Đường Diêu đẩy tay cô ra, đi đến bên Tiểu Mễ.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng.

Uy Quả Quả cũng vội vàng đi đến, cúi đầu nhìn.À, Tiểu Mễ yên lặng nằm đó, cô dần dần mở mắt, có vẻ vẫn rất mệt mỏi.

Tiểu Mễ cố gắng ngồi dậy, ánh mắt quay sang nhìn Uy Quả Quả và Thành Quyên:

"Cảm ơn các bạn, mình không sao."

Uy Quả Quả lo lắng, vội vàng ấn cô nằm xuống, hét:"Sao lại không sao?Không sao mà lại vào bệnh viện à! Cho chung mình biết, Doãn Dường Diêu đã làm gì với bạn?"

"Không sao.Mình không sao mà."

Tiểu Mễ nở nụ cười yếu ớt.Sau đó, ánh mắt cô nhìn Doãn Đường Diêu.

Nụ cười cô đẹp như thiên sứ.

Giọng nói rất, rất yếu ớt, cô nói với anh----

"Em tìm thấy rồi."

Cô vất vả giơ bàn tay trái ra, một cái khuyên kim cương.....

Doãn Dường Diêu nhìn cái khuyên.

Cái khuyên trong bàn tay cô dột nhiên phát sáng rực rỡ!

° ° °

Khi Bùi Ưu chuẩn bị về nhà, nhìn thấy cửa của nhà bên cạnh vẫn mở, còn bên trong u ám không bật đèn.

Bùi Ưu gõ cửa rồi bước vào, vừa bước đi vừa hỏi:"Mẹ Doãn?Diêu?Có ai ở nhà không?"

Không có ai trả lời.

Phòng khách yên tĩnh dường như không có ai cả.

Khi ánh mắt của Bùi Dực dần dần thích nghi với bóng tối, anh nhìn thấy Doãn Đường Diêu đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa.

Bùi Ưu bước đến, ngồi bên cạnh anh, khoác vai anh:"Này, đang nghĩ gì thế."Rất ít khi nhìn thấy Diêu thế này.

Doãn Đường Diêu bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Bùi Ưu-người bạn lớn lên cùng với anh.

Bùi Ưu tỉ mỉ dò hỏi anh:"Nghe viện trưởng nói, hôm nay cậu đến bệnh viện?"

"Ừ."

"Ái chà, chuyện lạ nhỉ, "Bùi Ưu vuốt mũi cười cười, "Cậu không phải là có chết cũng không vào bệnh viện à?Sao hôm nay lại tự mình đến đó vậy."

Doãn Đường Diêu quay sang, biểu cảm có chút lúng túng.

"Nghe nói, cậu bế một cô gái đến đó, có vẻ rất lo lắng, hét lớn ra lệnh viện trưởng Nhiệm phải đích thân khám bệnh cho cô gái."Bùi Ưu cười thành tiếng:"Diêu, có phải yêu rồi không, chúc mừng, chúc mừng."

"Viện trưởng Nhiệm thật lắm mồm! "Doãn Đường Diêu nói.

"Cô gái đó là ai?Hôm nào cho mình gặp nhé, ái chà, có thể làm cho công tử Diêu lo lắng như vậy."Bùi Ưu hài hước đùa.

"Không phải.Cô ta chỉ là một người điên."

Giọng nói Doãn Đường Diêu có vẻ buồn buồn.

"Người điên?"Bùi Ưu lại càng tò mò.Là người điên như thế nào, có thể làm cho Diêu xấu hổ và lo lắng như thế này.

Doãn Đường Diêu lại im lặng.

Sắc mặt anh có vẻ khác thường, sâu trong mắt dường như có cái gì đó đang phát sáng.Nhưng lại có vẻ mờ ảo, tranh đấu và không rõ ràng.

Ngón tay anh vô ý thức nắm cái gì đó.

Bùi Ưu nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cái khuyên kim cương, trong bàn tay Doãn Đường Diêu không ngừng phát sáng.

"Này, cái khuyên trên mũi cậu sao lại gỡ xuống."Diêu đeo nó đã lâu lắm rồi, Bùi Ưu thậm chí còn cảm thấy cái khuyên đã trở thành một bộ phận trong cơ thể của Diêu.

Doãn Đường Diêu nhìn chiếc khuyên.

Ánh sáng từ chiếc khuyên kim cương phát sáng khắp phòng.

Một hồi lâu-----

Doãn Đường Diêu hỏi:"Ưu, nếu như có người nói với cậu---cô ấy thích cậu, chỉ cần cậu vui, bất cứ điều gì cô ấy cũng có thể làm.Kể cả, cô ấy thật sự không muốn làm, kể cả việc khó khăn như thế nào cũng làm...."

"Là cô gái đó à?"

"Ừ."

Doãn Đường Diêu dựa đầu vào ghế sofa, nhắm mắt lại, anh nắm cái khuyên vào trong lòng bàn tay:"Nhưng mà, tại sao đây?Mình luôn đối với cô ta rất tệ, cũng không thể hiểu được cô ta tại sao....."

Bùi Ưu yên lặng nghe anh nói.

"Ưu, cậu không biết...."

"Cậu thích cô ấy à?"Bùi Ưu mỉm cười.

Doãn Đường Diêu trầm ngâm.

"Không biết.Chỉ là mỗi lần cô ấy cười với mình, mình chỉ muốn hung dữ với cô ấy.Mình hung dữ với cô ấy, cô ấy vẫn cười với mình.Sau đó....Mình lại muốn càng hung dữ với cô ấy không....."

"Diêu, cậu là thằng ngốc! "Bùi Ưu cười lớn
<<1 ... 7891011 ... 38>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1522/4270