Tiểu thuyết Sủng Tì Của Thiếu Gia-full
Lượt xem : |
n được giải quyết.
Hắn dẫn Nhạc Nhạn đi đến Nhan phủ ở kinh thành, đoàn người Mạc Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm giằng co với Nhan Khánh Ngọc không dưới một lần, Mạc Tĩnh Viễn đưa ra khế ước bán thân của Hương Hương, một người rành về luật pháp như Nhan Khánh Ngọc không còn lập trường, lý do để tranh luận với họ nữa, Hoài Hương liền thuận theo mọi người đi về viện dừng chân của Mạc gia ở kinh thành.
Chỉ là chuyện này không chỉ phát triển đến đây thôi…
Mạc Tĩnh Viễn ngồi ở chủ vị nhìn người bị mình chống cản lại ở đại sảnh lần thứ tư, Nhan Khánh Ngọc cứ mỗi lần mặt trời lên lại đến, trong lòng không nhịn được.
Hắn muốn nói, rõ ràng đây là chuyện vợ chồng người ta, cả Nhan Khánh Ngọc lẫn Hoài Hương đều có tình ý với nhau, chỉ là có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ một chút là xong. Thế mà mấy nữ nhân trong nhà này liền lấy cớ là “bảo vệ”, chỉ sợ nàng bị “ngược đãi” nên liền muốn đem nàng đi trước mắt tên đại ác nhân kia.
Có trời mới biết chúng nữ này không để Nhan Khánh Ngọc nhìn thấy Hoài Hương mới là tội ác, nếu là làm hỏng chuyện, không biết họ sẽ giải quyết thế nào nữa ?!
“Nhan huynh, việc này ta không có ý định can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý, ta tự khắc có cách giúp huynh hoàn thành nguyện vọng.” Cho nên không cần phiền đến hắn, hắn chỉ muốn trở về căn phòng của tiểu nha đầu mà hắn coi trọng, nay tên này lại chạy đến, hắn thực lo lắng thân thể nàng có vấn đề gì hay không?
“Để cho ta gặp nàng!” Nhan Khánh Ngọc nghe lời nói tốt của hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện hắn làm lại là hoàn toàn bất đồng.
“Nàng bây giờ không do ta quản.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở ghế chủ vị, trong lòng thầm chắc việc Hương Hương cầm chặt phiếu “tướng quân phu nhân” là không xa.
Mặc dù đồng tình với Nhan Khánh Ngọc, nhưng vì muốn bên tai thanh tịnh nên giới hạn của hắn cũng chỉ là “đồng tình”, tuyệt không thể dùng phiếu thay mặt cho nương tử hắn nói ngọt vài câu, nếu không nhất định hắn phải chịu tội.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngữ Kiếm đứng một bên im lặng, hắn lộ ra một nụ cười cá biệt có thâm ý…
Cũng đúng, sao hắn có thể quên chiêu này?
“Nhan huynh, nói đến thì ngươi chính là em rể ta..” Khóe mắt ngắm thấy sắc mặt Thượng Quan Ngữ Kiếm hơi trầm xuống, Mạc Tĩnh Viễn nhất phái tiếp tục tự nhiên nói, “Bây giờ là ngươi đuổi theo Hoài Hương, còn Nguyên Thiến em gái ta, ngươi tính thế nào?”
Đột nhiên một ánh mắt bắn thẳng lại đây, Nhan Khánh Ngọc không khỏi quay lại xem thế nào.
Nguyên lai là hắn…. Mạc Tĩnh Viễn đề cập qua nam nhân này chính là Nam võ lâm kiếm thánh, cũng là thiếu chủ Phi Hà đảo, Thượng Quan Ngữ Kiếm.
Nhan Khánh Ngọc trí nhớ tốt hồi tưởng lại tình huống hôm đó, Thượng Quan Ngữ Kiếm vẫn ở bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật xem nàng như vật sở hữu của mình, đồng thời lại nhìn hắn với ánh mắt của thù địch…
Cùng là nam tử hán, hắn sao lại không hiểu ý tứ này chứ?
Nguyên lai, là như vậy sao?
Sau ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Mạc Tĩnh Viễn lại đề cập đến chuyện thành thân của hắn cùng Nguyên Thiến.
* * *
“Mạc huynh, ta đích thực nên sớm kêu huynh một tiếng đại ca a!” Nhan Khánh Ngọc thay đổi thần thái giận dữ khi nãy, khoan thai tự đắc ngồi lại lên ghế, thậm chí còn có thể nở ra nụ cười, “Lệnh muội đào hôn quả thật đã gây ra sóng gió, nhưng hai nhà đã sớm đính thân với nhau, hôn lễ cũng đã cử hành, thiên hạ đều biết chúng ta hai nhà liên thân, nếu giờ nói từ hôn tức sẽ làm người ta chê cười.”
“Ừ! Sau này nhất định không ngẩng đầu dậy nổi!” Mạc Tĩnh Viễn phối hợp theo.
“Hiện tại bên ngoài cũng có lời đồn đại, nhưng không có ai chứng thực thật giả.” Nhan Khánh Ngọc mẫn cảm phát hiện một góc có sát khí, khóe miệng hắn nụ cười càng sâu. “Không bằng chúng ta bỏ qua chuyện đào hôn lần này, Mạc tiểu thư theo ta về phủ bái kiến cha mẹ, xem như chuyện tốt đã thành.”
“Còn Hoài Hương, ngươi sẽ không bỏ quên nàng chứ?” Mạc Tĩnh Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Sao lại quên được, mới bất kể hiềm khích lúc trước tiếp nhận Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt không thèm để ý, “Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, tự nhiên sẽ theo nàng trở về Nhan phủ, đến lúc đó ta lại thu nàng vào phòng, vui thích hưởng tề nhân chi phúc, coi như cũng là kết cục hạnh phúc a!”
“Ngươi đừng mơ tưởng.” Người trong góc kia phát ra trầm khí.
“A?” Nhan Khánh Ngọc trưng ra hình dạng kinh ngạc, dù bận vẫn ung dung chuyển qua hướng hắn, Nhan Khánh Ngọc cười đến ôn hòa, cực kì mong đợi. “Thượng Quan công tử lấy cớ gì để nói như vậy?”
Thượng Quan Ngữ Kiếm nhìn nụ cười của hắn, phát hiện ra hai người này chắc chắn đã có sắp xếp từ trước, mình thế nhưng vẫn nhảy vào bẫy của họ.
Chuyện liên quan đến Mạc Nguyên Thiến, muốn hắn tỉnh táo, bàng quan, chính là không thể nào!
“Mạc Nguyên Thiến là của ta.” Hắn nói rõ chủ quyền.
“Phải không?” Nhan Khánh Ngọc tươi cười, hoàn toàn không giống hình dạng tức giận của nam nhân khi thê tử bị cướp đi, Mạc Nguyên Thiến kia hắn thật không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến người đã bái đường cùng hắn thôi!
Nhưng mà lúc này, không thể nói như vậy được!
“Nhưng mà trên danh nghĩa, nàng vẫn là thê tử của ta.” Giọng điệu Nhan Khánh Ngọc nhẹ nhõm, tự nhiên.
“Trên thực tế không phải!” Thượng Quan Ngữ Kiếm ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết Nhan Khánh Ngọc, “Chuyện môn thân này không thể tính đến.”
“Có tính hay không, không phải do ngươi quyết định nha!” Nhan Khánh Ngọc không đường lựa chọn, nhún vai, “Trung thực mà nói, ta cũng không hy vọng sẽ tính đến, ta quả thật không muốn lấy Mạc Nguyên Thiến!”
Đối phương sát khí thật tại quá nặng, vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn vẫn nói rõ ràng điểm tốt này trước, hắn chỉ là muốn uy hiếp, cũng không phải là thật muốn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm tranh giành nàng ta.
Mạc Tĩnh Viễn không tiếp tục nghe nữa, thừa tướng Nhan Khánh Ngọc đương nhiên hiểu được ám hiệu của hắn, còn Thượng Quan Ngữ Kiếm nếu thật sự muốn chọc đến muội tử của mình, hắn cũng sẽ nhường một bước.
Sau đó hắn cũng hi vọng, Nhan Khánh Ngọc kinh nhân tài trí không phải là hữu danh vô thực, có thể dùng tốc độ nhanh nhất dừng lại trò đùa khôi hài này, hắn cũng không cần phải diễn nữa, sau đó vui vui vẻ vẻ dẫn Nhạc Nhạn trở về Cẩm Tú thành.
Kinh thành bắt đầu vào mùa đông, Nhạc Nhạn không thích hợp ở lại!
Người hầu lần thứ sáu thông báo đại sảnh có khách, Mạc Tĩnh Viễn nay kiên nhẫn lại càng hết sạch sẽ hơn trước.
Không phải đã chỉ hắn một lối ra rồi sao? Sao không đi tìm Thượng Quan Ngữ Kiếm mà hảo hảo bình luận đi, tìm hắn làm cái gì?
“Cùng nhà, ngươi không phải nghĩ sẽ cùng là em rể của ta chứ?” Chuyện đơn giản như thế này mà cũng lề mề đến thế, tên của hắn nổi tiếng trên toàn võ lâm, không lẽ chỉ là hư vô sao?
“Mạc huynh thật thích nói giỡn!” Lời này mà để Thượng Quan Ngữ Kiếm nghe được, bảo đảm biển ghen dậy sóng, đến lúc đó chuyện tốt của hai người sợ sẽ rắc rối thêm, “Hôm nay đến, là có chuyện muốn cùng Mạc huynh thương lượng nha!”
Mạc Tĩnh Viễn chẳng thiết đúng sai nhìn một cái, nhìn được đừng quá xúc động, nhìn Nhan Khánh Ngọc đang cười đến hình dạng thế kia cũng đủ biết không có chuyện gì tốt.
“Có chuyện gì liền nói thẳng đi!” Nghe nói hôm qua sau khi hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm thương lượng đã nhanh chóng tiến vào phòng Hoài Hương, chắc là giải thích rõ ràng, nếu không bây giờ hắn chắc chắn sẽ nói “Cho ta gặp Hoài Hương!”,… vân vân như thường ngày rồi..
“Ta cùng Hoài Hương hiểu lầm hôm qua đều đã hóa giải hết, ta cũng thật lòng muốn thú nàng làm thê tử, chỉ là bây giờ cả vương triều đều biết việc Hoài Hương thay Nguyên Thiến gả đi, hơn nữa lời đồn đãi lại dồn dập như sóng, hoang đường thế nào cũng có, cho nên ta có biện pháp, chúng ta thay đổi thân phận của mấy cô nương đó, đem thân phận hiện tại của họ gỡ xuống, tạo ra một cái mới?!”
Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng phổ biến kế hoạch của hắn, kế hoạch kì thật khá đơn giản, muốn thực hiện không phải là quá khó.
“Các ngươi đều bàn bạc tốt lắm, còn đến tìm ta làm gì?” Mạc Tĩnh Viễn trong bụng ngầm hiểu ý định của Nhan Khánh Ngọc, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, chỉ bởi vì hắn đã chuẩn bị thật tốt cho điều kiện, sẽ chờ Nhan Khánh Ngọc đến tận cửa đòi hỏi.
Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn là hình dạng không quan tâm, nhưng kì thực một đôi mắt thông minh đã sớm hiểu hết.
“Ta đã an bài thân phận Hoài Hương thật tốt, còn có tứ hoàng tử tứ hôn, chắc chắn người nhà sẽ không phản đối hôn sự này, nhưng sự thật Hoài Hương vẫn là nha hoàn của Mạc phủ, nên ta cần khế ước của nàng.” Chỉ có tìm được khế ước, Hoài Hương mới được danh chính ngôn thuận gả đến nhà hắn.
“Thân khế sao? Đương nhiên ta phải đưa nha.” Mạc Tĩnh Viễn cười một tiếng, giống như hắn đã đợi rất lâu, “Nhưng ta là thương nhân, sẽ không thực hiện những vụ làm ăn mua bán như vậy, ngươi cầm khế ước của nàng, ta được gì đây?”
Nhan Khánh Ngọc nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt có thoáng bực dọc, đều do gần đây hắn quá để ý đến chuyện của Hương Hương, không chú ý đến vị Mạc đại thiếu gia luôn tính toán như thế này.
“Mạc huynh, Mạc phủ phú giáp một thương, chỉ e ta đem đến thứ gì đều không đáng để vào mắt!” Lời nói này của hắn là thật. trên thế gian này có cái gì mà Mạc phủ hắn không có sao? “Trong lòng nếu như đã có tính toán, thì cứ nói thẳng đi!”
Nếu Mạc gia muốn có cái gì, Mạc Tĩnh Viễn chắc chắn có tính toán trước trong lòng rồi!
“Cũng không có gì, chỉ là tháng sau có cuộc thi sát hạch, nghe nói hoàng thượng đã hạ lệnh, mục đích của cuộc thi chính là khảo sát tìm kiếm nhân tài, cho nên mới nghĩ nhờ ngươi giúp một chút!” Mạc Tĩnh Viên sờ môi, làm hình dạng nhẹ nhõm, thật ra mưu kế trong lòng hắn khác rất lớn a~
Hắn càng tỏ ra bình thản¸ Nhan Khánh Ngọc trong lòng cũng chắc chắn hơn..
Hắn không nhắc đến việc điện thí, chính là không muốn….
* * *
“Ngươi phải nhờ ta giúp một “chuyện nhỏ” ?” Nhan Khánh Ngọc nửa là cười chế nhạo chữ “nhỏ” kia, nếu là nhỏ thật, thì sẽ không do đích thân Mạc đại thiếu gia nói ra.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi giúp một chút, để nâng đỡ người khác thôi!” Mạc Tĩnh Viễn quả không phụ hắn mong đợi, bày tỏ xong thật khiến hắn phải nhíu mày.
“Ngươi nhờ ta trình bày với hoàng thượng, làm rối kỷ cương phòng thi, để nâng đỡ một người?” Mạc thiếu gia lần này cũng qua lớn mật đi, chuyện lớn thế này cũng có thể tùy tiện nói ra.
“Ta chỉ muốn nhờ ngươi tiến cử, cũng là làm rối kỉ cương sao?” Mạc Tĩnh Viễn khẽ liếc qua một cái, nhanh tay cầm tờ giấy trên bàn, “Ngươi nhìn này, mau đến đọc thử bài văn này xem?”
Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt hồ nghi, không hiểu Mạc thiếu gia này là có chủ ý gì, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hắn cúi đầu xuống đọc một đoạn, mắt liền sáng lên.
Không thể ngừng trước khi nhìn xong hết tờ giấy đó, Nhan Khánh Ngọc tươi cười hớn hở, nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn đang nhàn hạ uống trà ở bên kia.
“Thật là giỏi văn chương! Mạc huynh tìm đâu ra nhân tài thế này?” Lấy học thức dày rộng kia, nếu được đưa vào triều đình, tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn nha.
“Bây giờ không nói là ta công khai khi quân đi?” Mạc Tĩnh Viễn cười cực kì đặc ý, “Cứ đợi tin tức của ta, người này đã lên đến Nhị nguyên, tháng sau sẽ xuất hiện trên điện thử, lúc đó hai người các ngươi tha hồ mà nói ngon nói ngọt.”
“Văn phong người này giỏi như vậy, không cần ta nói thì ngôi vị trạng nguyên lần này, không phải của hắn thì là của ai?” Nhan Khánh Ngọc rất trọng người tài, nên tay cũng không rời áng văn đó.
“Tuy nói là thi, nhưng ta cũng có thể nắm chắc được, người này sẽ nắm chắc một trong Tam nguyên!” Mạc Tĩnh Viễn không ngại nói, “Ta hi vọng là có kết quả tốt, để hắn công danh tịnh toại, tương lai mở rộng.”
Nhan Khánh Ngọc lạnh run một cái, không nghĩ đến vấn đề còn chưa kết thúc.
“Cuộc thi kết thúc, toàn bộ kết quả đều do hoàng thượng làm chủ a!” Hắn chỉ là Tể tướng thôi mà…
“Đúng là hoàng thượng làm chủ, nhưng dù sao ngươi cũng là trọng thần, tuyệt sẽ không thể không nghe ý kiến của ngươi.” Mạc Tĩnh Viễn nói trước, tránh để hắn chối bỏ.
“Ta nói Nhan huynh.” Thay đổi xưng hô, Mạc Tĩnh Viễn cười đến mở lòng, “Ngươi muốn thân khế của Hoài
Hắn dẫn Nhạc Nhạn đi đến Nhan phủ ở kinh thành, đoàn người Mạc Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm giằng co với Nhan Khánh Ngọc không dưới một lần, Mạc Tĩnh Viễn đưa ra khế ước bán thân của Hương Hương, một người rành về luật pháp như Nhan Khánh Ngọc không còn lập trường, lý do để tranh luận với họ nữa, Hoài Hương liền thuận theo mọi người đi về viện dừng chân của Mạc gia ở kinh thành.
Chỉ là chuyện này không chỉ phát triển đến đây thôi…
Mạc Tĩnh Viễn ngồi ở chủ vị nhìn người bị mình chống cản lại ở đại sảnh lần thứ tư, Nhan Khánh Ngọc cứ mỗi lần mặt trời lên lại đến, trong lòng không nhịn được.
Hắn muốn nói, rõ ràng đây là chuyện vợ chồng người ta, cả Nhan Khánh Ngọc lẫn Hoài Hương đều có tình ý với nhau, chỉ là có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ một chút là xong. Thế mà mấy nữ nhân trong nhà này liền lấy cớ là “bảo vệ”, chỉ sợ nàng bị “ngược đãi” nên liền muốn đem nàng đi trước mắt tên đại ác nhân kia.
Có trời mới biết chúng nữ này không để Nhan Khánh Ngọc nhìn thấy Hoài Hương mới là tội ác, nếu là làm hỏng chuyện, không biết họ sẽ giải quyết thế nào nữa ?!
“Nhan huynh, việc này ta không có ý định can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý, ta tự khắc có cách giúp huynh hoàn thành nguyện vọng.” Cho nên không cần phiền đến hắn, hắn chỉ muốn trở về căn phòng của tiểu nha đầu mà hắn coi trọng, nay tên này lại chạy đến, hắn thực lo lắng thân thể nàng có vấn đề gì hay không?
“Để cho ta gặp nàng!” Nhan Khánh Ngọc nghe lời nói tốt của hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện hắn làm lại là hoàn toàn bất đồng.
“Nàng bây giờ không do ta quản.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở ghế chủ vị, trong lòng thầm chắc việc Hương Hương cầm chặt phiếu “tướng quân phu nhân” là không xa.
Mặc dù đồng tình với Nhan Khánh Ngọc, nhưng vì muốn bên tai thanh tịnh nên giới hạn của hắn cũng chỉ là “đồng tình”, tuyệt không thể dùng phiếu thay mặt cho nương tử hắn nói ngọt vài câu, nếu không nhất định hắn phải chịu tội.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngữ Kiếm đứng một bên im lặng, hắn lộ ra một nụ cười cá biệt có thâm ý…
Cũng đúng, sao hắn có thể quên chiêu này?
“Nhan huynh, nói đến thì ngươi chính là em rể ta..” Khóe mắt ngắm thấy sắc mặt Thượng Quan Ngữ Kiếm hơi trầm xuống, Mạc Tĩnh Viễn nhất phái tiếp tục tự nhiên nói, “Bây giờ là ngươi đuổi theo Hoài Hương, còn Nguyên Thiến em gái ta, ngươi tính thế nào?”
Đột nhiên một ánh mắt bắn thẳng lại đây, Nhan Khánh Ngọc không khỏi quay lại xem thế nào.
Nguyên lai là hắn…. Mạc Tĩnh Viễn đề cập qua nam nhân này chính là Nam võ lâm kiếm thánh, cũng là thiếu chủ Phi Hà đảo, Thượng Quan Ngữ Kiếm.
Nhan Khánh Ngọc trí nhớ tốt hồi tưởng lại tình huống hôm đó, Thượng Quan Ngữ Kiếm vẫn ở bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật xem nàng như vật sở hữu của mình, đồng thời lại nhìn hắn với ánh mắt của thù địch…
Cùng là nam tử hán, hắn sao lại không hiểu ý tứ này chứ?
Nguyên lai, là như vậy sao?
Sau ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Mạc Tĩnh Viễn lại đề cập đến chuyện thành thân của hắn cùng Nguyên Thiến.
* * *
“Mạc huynh, ta đích thực nên sớm kêu huynh một tiếng đại ca a!” Nhan Khánh Ngọc thay đổi thần thái giận dữ khi nãy, khoan thai tự đắc ngồi lại lên ghế, thậm chí còn có thể nở ra nụ cười, “Lệnh muội đào hôn quả thật đã gây ra sóng gió, nhưng hai nhà đã sớm đính thân với nhau, hôn lễ cũng đã cử hành, thiên hạ đều biết chúng ta hai nhà liên thân, nếu giờ nói từ hôn tức sẽ làm người ta chê cười.”
“Ừ! Sau này nhất định không ngẩng đầu dậy nổi!” Mạc Tĩnh Viễn phối hợp theo.
“Hiện tại bên ngoài cũng có lời đồn đại, nhưng không có ai chứng thực thật giả.” Nhan Khánh Ngọc mẫn cảm phát hiện một góc có sát khí, khóe miệng hắn nụ cười càng sâu. “Không bằng chúng ta bỏ qua chuyện đào hôn lần này, Mạc tiểu thư theo ta về phủ bái kiến cha mẹ, xem như chuyện tốt đã thành.”
“Còn Hoài Hương, ngươi sẽ không bỏ quên nàng chứ?” Mạc Tĩnh Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Sao lại quên được, mới bất kể hiềm khích lúc trước tiếp nhận Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt không thèm để ý, “Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, tự nhiên sẽ theo nàng trở về Nhan phủ, đến lúc đó ta lại thu nàng vào phòng, vui thích hưởng tề nhân chi phúc, coi như cũng là kết cục hạnh phúc a!”
“Ngươi đừng mơ tưởng.” Người trong góc kia phát ra trầm khí.
“A?” Nhan Khánh Ngọc trưng ra hình dạng kinh ngạc, dù bận vẫn ung dung chuyển qua hướng hắn, Nhan Khánh Ngọc cười đến ôn hòa, cực kì mong đợi. “Thượng Quan công tử lấy cớ gì để nói như vậy?”
Thượng Quan Ngữ Kiếm nhìn nụ cười của hắn, phát hiện ra hai người này chắc chắn đã có sắp xếp từ trước, mình thế nhưng vẫn nhảy vào bẫy của họ.
Chuyện liên quan đến Mạc Nguyên Thiến, muốn hắn tỉnh táo, bàng quan, chính là không thể nào!
“Mạc Nguyên Thiến là của ta.” Hắn nói rõ chủ quyền.
“Phải không?” Nhan Khánh Ngọc tươi cười, hoàn toàn không giống hình dạng tức giận của nam nhân khi thê tử bị cướp đi, Mạc Nguyên Thiến kia hắn thật không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến người đã bái đường cùng hắn thôi!
Nhưng mà lúc này, không thể nói như vậy được!
“Nhưng mà trên danh nghĩa, nàng vẫn là thê tử của ta.” Giọng điệu Nhan Khánh Ngọc nhẹ nhõm, tự nhiên.
“Trên thực tế không phải!” Thượng Quan Ngữ Kiếm ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết Nhan Khánh Ngọc, “Chuyện môn thân này không thể tính đến.”
“Có tính hay không, không phải do ngươi quyết định nha!” Nhan Khánh Ngọc không đường lựa chọn, nhún vai, “Trung thực mà nói, ta cũng không hy vọng sẽ tính đến, ta quả thật không muốn lấy Mạc Nguyên Thiến!”
Đối phương sát khí thật tại quá nặng, vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn vẫn nói rõ ràng điểm tốt này trước, hắn chỉ là muốn uy hiếp, cũng không phải là thật muốn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm tranh giành nàng ta.
Mạc Tĩnh Viễn không tiếp tục nghe nữa, thừa tướng Nhan Khánh Ngọc đương nhiên hiểu được ám hiệu của hắn, còn Thượng Quan Ngữ Kiếm nếu thật sự muốn chọc đến muội tử của mình, hắn cũng sẽ nhường một bước.
Sau đó hắn cũng hi vọng, Nhan Khánh Ngọc kinh nhân tài trí không phải là hữu danh vô thực, có thể dùng tốc độ nhanh nhất dừng lại trò đùa khôi hài này, hắn cũng không cần phải diễn nữa, sau đó vui vui vẻ vẻ dẫn Nhạc Nhạn trở về Cẩm Tú thành.
Kinh thành bắt đầu vào mùa đông, Nhạc Nhạn không thích hợp ở lại!
Người hầu lần thứ sáu thông báo đại sảnh có khách, Mạc Tĩnh Viễn nay kiên nhẫn lại càng hết sạch sẽ hơn trước.
Không phải đã chỉ hắn một lối ra rồi sao? Sao không đi tìm Thượng Quan Ngữ Kiếm mà hảo hảo bình luận đi, tìm hắn làm cái gì?
“Cùng nhà, ngươi không phải nghĩ sẽ cùng là em rể của ta chứ?” Chuyện đơn giản như thế này mà cũng lề mề đến thế, tên của hắn nổi tiếng trên toàn võ lâm, không lẽ chỉ là hư vô sao?
“Mạc huynh thật thích nói giỡn!” Lời này mà để Thượng Quan Ngữ Kiếm nghe được, bảo đảm biển ghen dậy sóng, đến lúc đó chuyện tốt của hai người sợ sẽ rắc rối thêm, “Hôm nay đến, là có chuyện muốn cùng Mạc huynh thương lượng nha!”
Mạc Tĩnh Viễn chẳng thiết đúng sai nhìn một cái, nhìn được đừng quá xúc động, nhìn Nhan Khánh Ngọc đang cười đến hình dạng thế kia cũng đủ biết không có chuyện gì tốt.
“Có chuyện gì liền nói thẳng đi!” Nghe nói hôm qua sau khi hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm thương lượng đã nhanh chóng tiến vào phòng Hoài Hương, chắc là giải thích rõ ràng, nếu không bây giờ hắn chắc chắn sẽ nói “Cho ta gặp Hoài Hương!”,… vân vân như thường ngày rồi..
“Ta cùng Hoài Hương hiểu lầm hôm qua đều đã hóa giải hết, ta cũng thật lòng muốn thú nàng làm thê tử, chỉ là bây giờ cả vương triều đều biết việc Hoài Hương thay Nguyên Thiến gả đi, hơn nữa lời đồn đãi lại dồn dập như sóng, hoang đường thế nào cũng có, cho nên ta có biện pháp, chúng ta thay đổi thân phận của mấy cô nương đó, đem thân phận hiện tại của họ gỡ xuống, tạo ra một cái mới?!”
Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng phổ biến kế hoạch của hắn, kế hoạch kì thật khá đơn giản, muốn thực hiện không phải là quá khó.
“Các ngươi đều bàn bạc tốt lắm, còn đến tìm ta làm gì?” Mạc Tĩnh Viễn trong bụng ngầm hiểu ý định của Nhan Khánh Ngọc, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, chỉ bởi vì hắn đã chuẩn bị thật tốt cho điều kiện, sẽ chờ Nhan Khánh Ngọc đến tận cửa đòi hỏi.
Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn là hình dạng không quan tâm, nhưng kì thực một đôi mắt thông minh đã sớm hiểu hết.
“Ta đã an bài thân phận Hoài Hương thật tốt, còn có tứ hoàng tử tứ hôn, chắc chắn người nhà sẽ không phản đối hôn sự này, nhưng sự thật Hoài Hương vẫn là nha hoàn của Mạc phủ, nên ta cần khế ước của nàng.” Chỉ có tìm được khế ước, Hoài Hương mới được danh chính ngôn thuận gả đến nhà hắn.
“Thân khế sao? Đương nhiên ta phải đưa nha.” Mạc Tĩnh Viễn cười một tiếng, giống như hắn đã đợi rất lâu, “Nhưng ta là thương nhân, sẽ không thực hiện những vụ làm ăn mua bán như vậy, ngươi cầm khế ước của nàng, ta được gì đây?”
Nhan Khánh Ngọc nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt có thoáng bực dọc, đều do gần đây hắn quá để ý đến chuyện của Hương Hương, không chú ý đến vị Mạc đại thiếu gia luôn tính toán như thế này.
“Mạc huynh, Mạc phủ phú giáp một thương, chỉ e ta đem đến thứ gì đều không đáng để vào mắt!” Lời nói này của hắn là thật. trên thế gian này có cái gì mà Mạc phủ hắn không có sao? “Trong lòng nếu như đã có tính toán, thì cứ nói thẳng đi!”
Nếu Mạc gia muốn có cái gì, Mạc Tĩnh Viễn chắc chắn có tính toán trước trong lòng rồi!
“Cũng không có gì, chỉ là tháng sau có cuộc thi sát hạch, nghe nói hoàng thượng đã hạ lệnh, mục đích của cuộc thi chính là khảo sát tìm kiếm nhân tài, cho nên mới nghĩ nhờ ngươi giúp một chút!” Mạc Tĩnh Viên sờ môi, làm hình dạng nhẹ nhõm, thật ra mưu kế trong lòng hắn khác rất lớn a~
Hắn càng tỏ ra bình thản¸ Nhan Khánh Ngọc trong lòng cũng chắc chắn hơn..
Hắn không nhắc đến việc điện thí, chính là không muốn….
* * *
“Ngươi phải nhờ ta giúp một “chuyện nhỏ” ?” Nhan Khánh Ngọc nửa là cười chế nhạo chữ “nhỏ” kia, nếu là nhỏ thật, thì sẽ không do đích thân Mạc đại thiếu gia nói ra.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi giúp một chút, để nâng đỡ người khác thôi!” Mạc Tĩnh Viễn quả không phụ hắn mong đợi, bày tỏ xong thật khiến hắn phải nhíu mày.
“Ngươi nhờ ta trình bày với hoàng thượng, làm rối kỷ cương phòng thi, để nâng đỡ một người?” Mạc thiếu gia lần này cũng qua lớn mật đi, chuyện lớn thế này cũng có thể tùy tiện nói ra.
“Ta chỉ muốn nhờ ngươi tiến cử, cũng là làm rối kỉ cương sao?” Mạc Tĩnh Viễn khẽ liếc qua một cái, nhanh tay cầm tờ giấy trên bàn, “Ngươi nhìn này, mau đến đọc thử bài văn này xem?”
Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt hồ nghi, không hiểu Mạc thiếu gia này là có chủ ý gì, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hắn cúi đầu xuống đọc một đoạn, mắt liền sáng lên.
Không thể ngừng trước khi nhìn xong hết tờ giấy đó, Nhan Khánh Ngọc tươi cười hớn hở, nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn đang nhàn hạ uống trà ở bên kia.
“Thật là giỏi văn chương! Mạc huynh tìm đâu ra nhân tài thế này?” Lấy học thức dày rộng kia, nếu được đưa vào triều đình, tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn nha.
“Bây giờ không nói là ta công khai khi quân đi?” Mạc Tĩnh Viễn cười cực kì đặc ý, “Cứ đợi tin tức của ta, người này đã lên đến Nhị nguyên, tháng sau sẽ xuất hiện trên điện thử, lúc đó hai người các ngươi tha hồ mà nói ngon nói ngọt.”
“Văn phong người này giỏi như vậy, không cần ta nói thì ngôi vị trạng nguyên lần này, không phải của hắn thì là của ai?” Nhan Khánh Ngọc rất trọng người tài, nên tay cũng không rời áng văn đó.
“Tuy nói là thi, nhưng ta cũng có thể nắm chắc được, người này sẽ nắm chắc một trong Tam nguyên!” Mạc Tĩnh Viễn không ngại nói, “Ta hi vọng là có kết quả tốt, để hắn công danh tịnh toại, tương lai mở rộng.”
Nhan Khánh Ngọc lạnh run một cái, không nghĩ đến vấn đề còn chưa kết thúc.
“Cuộc thi kết thúc, toàn bộ kết quả đều do hoàng thượng làm chủ a!” Hắn chỉ là Tể tướng thôi mà…
“Đúng là hoàng thượng làm chủ, nhưng dù sao ngươi cũng là trọng thần, tuyệt sẽ không thể không nghe ý kiến của ngươi.” Mạc Tĩnh Viễn nói trước, tránh để hắn chối bỏ.
“Ta nói Nhan huynh.” Thay đổi xưng hô, Mạc Tĩnh Viễn cười đến mở lòng, “Ngươi muốn thân khế của Hoài
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
181/4689