Tiểu thuyết Thiếu Tướng Ế Vợ-full
Lượt xem : |
người thú vị, chắc chắn em tiếp xúc với tôi sẽ cảm thấy buồn chán."
Cô lại lắc đầu, "Không có..."
"Tôi xấu trai?"
"Đương nhiên không!"
"Em thích ai đó rồi?"
"Không có... hiện tại em chưa thích ai hết."
"Tôi không phù hợp với mẫu người lý tưởng của em?"
"Cũng không..."
Hàn Ích Dương nhìn Trình Điện Điện, anh buông một tiếng thở dài, "Phải chăng em nên cho tôi một lý do?"
Trình Điện Điện căng thẳng, cô dốc hết can đảm hỏi anh, "Anh là một người đàn ông bình thường?"
Hàn Ích Dương, “…”
Trình Điện Điện hít sâu một hơi, "Ý em là mấy khía cạnh như xu hướng giới tính, khả năng tính dục và tính cách có khiếm khuyết gì không?"
Chương 9
Trình Điện Điện nghĩ mình không nên hỏi anh trực tiếp như vậy. Nhưng nếu không phải ba khả năng này, chẳng lẽ đầu óc của Hàn Ích Dương có vấn đề nên để ý tới cô?
Bên trong xe lặng phắc như tờ. Trình Điện Điện không dám nhìn mặt Hàn Ích Dương, cô thấp thỏm hết cầm điện thoại bằng tay trái rồi đổi qua đến tay phải.
"Cũng phải, do tôi không suy nghĩ cặn kẽ." Rốt cuộc Hàn Ích Dương cũng lên tiếng, "Vài ngày nữa, tôi sẽ gửi em kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của mình."
Kiểm tra sức khỏe tổng quát? Về mặt sức khỏe và sinh lý có thể kiểm tra, nhưng xu hướng giới tính thì khám bằng cách nào?
Trình Điện Điện cúi gằm đầu không đáp lời Hàn Ích Dương.
"Em còn yêu cầu gì không?" Hàn Ích Dương cảm thấy mình hơi thất bại.
Trình Điện Điện lắc đầu, mái tóc dài rủ xuống che hết nửa gương mặt, trông cô rất ngoan ngoãn đáng yêu. Một lúc sau, cô nhướng đôi mắt đen láy lên như vừa đưa ra một quyết định trọng đại trong đời, "Để công bằng... em cũng đưa kết quả sức khỏe của em cho anh."
Bàn tay cầm vô lăng của Hàn Ích Dương giật bắn. Anh nghiêng đầu nhìn Trình Điện Điện, "Em suy nghĩ rất thấu đáo, cứ làm theo lời em."
***
Trình Điện Điện cảm thấy bản thân điên thật rồi.
Ngày hôm sau đi làm, cô lén lút xin chủ biên nghỉ phép. Chủ biên hỏi cô tại sao xin nghỉ. Cô nghĩ cả buổi cũng không ra lý do, cuối cùng cô nói lắp bắp, "Chu kỳ kinh nguyệt của em không đều, em xin nghỉ đi khám…”
"Vậy còn chần chờ gì nữa, đi ngay đi."
Trình Điện Điện mau chóng chuồn khỏi tòa soạn. Xuống dưới lầu, cô bắt xe taxi, thấp tha thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Tới bệnh viện, một dãy số xa lạ bất ngờ gọi vào điện thoại của cô. Mấy ngày nay, Trình Điện Điện nhận được rất nhiều cuộc gọi quảng cáo, cô thẳng tay bấm tắt lập tức. Có điều vài phút sau, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Cô cáu kỉnh nghe máy. Có điều nghe thấy giọng Hàn Ích Dương, ngữ khí của cô mềm mại hẳn, "Tại sao anh có số điện thoại của em..."
"Hôm qua, tôi quên hỏi em số điện thoại nên lúc về đã gọi hỏi cô họ của em." Hàn Ích Dương giải thích. Sau đó, anh hỏi cô đang làm gì.
Trình Điện Điện nhìn chung quanh bệnh viện, cô nói nhỏ, "Thì... thì em..."
"À..." Điện thoại phát ra tiếng cười khẽ của Hàn Ích Dương, "Được lắm."
"Cái gì mà được lắm?" Trình Điện Điện không hiểu ý của anh.
"Tính tích cực của em được lắm."
Cái gì mà tính tích cực được lắm?
Trong lúc Trình Điện Điện ngồi đợi đến phiên mình vào khám, cô nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Nếu "ba cái tính" của Hàn Ích Dương đều khỏe mạnh bình thường, vậy cô nên giả vờ nhút nhát không đồng ý hay bất chấp tất cả hốt hàng cực phẩm như anh về cho mình?
Mọi điều cô nghĩ đều thuyết phục cô đừng do dự nữa. Quan trọng nhất là khi con người cảm thấy hiếu kỳ về một sự vật nào đó, họ sẽ bất giác bị lôi cuốn theo. Trình Điện Điện phải thừa nhận rằng, nhật ký của Dương Hân khiến cô tò mò về anh trước cả khi anh thu hút cô.
Ra khỏi bệnh viện, Trình Điện Điện gọi cho Hàn Ích Dương, "Bây giờ quan hệ của em và anh là gì?"
"Nếu em không ngại anh chưa có kết quả kiểm tra sức khỏe, chúng ta có thể thử làm bạn trai bạn gái." Hàn Ích Dương nói.
"Nhưng nếu kết quả không tốt, chẳng phải chúng ta lại chia tay nhau ư?" Trình Điện Điện chu miệng, "Em sợ người ta kêu em không có đạo đức."
"Nếu có vấn đề thật, em đá anh, mọi người cũng sẽ thông cảm cho em." Hàn Ích Dương nói.
Trình Điện Điện không ngờ Hàn Ích Dương cũng rất hài hước. Khóe miệng của cô nhếch lên hạnh phúc. Cảm giác khi tiếp xúc với Hàn Ích Dương thoải mái ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Được thôi! Tới lúc đó anh đừng trách em vô lương tâm."
"Ừ, anh sẽ không trách em!"
Câu trả lời của Hàn Ích Dương làm Trình Điện Điện cười không khép miệng lại được.
Vận may của cô sao lại tốt thế này? Lẽ nào ông bà tổ tiên hiển linh thật rồi sao?
***
Khi con gái biết yêu, dù không nói ra vẻ mặt cũng hiện rõ hai chữ “Đang yêu”. Mấy ngày nay, không chỉ đồng nghiệp hỏi cô có phải đang yêu hay không, mà cả bà Trình ở xa xôi ngàn dặm cũng nhạy bén phát hiện giọng điệu của con gái bà khác hẳn mọi khi.
Ví dụ như sáng sớm cuối tuần, bà gọi điện thoại cho Trình Điện Điện. Theo lẽ thường trước đây, giờ này cô còn đang lười biếng ngái ngủ, còn bây giờ đã thức dậy tập yoga.
"Điện Điện, nói mẹ biết, con yêu rồi phải không?"
Trình Điện Điện giấu diếm, "Không có..."
Buổi tối Hàn Ích Dương gọi điện cho cô, Trình Điện Điện kể anh nghe, "Hình như mẹ phát hiện em đang yêu."
Hàn Ích Dương trầm tư vài giây, anh nói, "Điện Điện, em nói mục đích hai đứa mình yêu nhau là gì?"
“Kết hôn!”
"Nếu vậy, chúng ta có thể vào đề luôn không?"
Vào đề luôn không...
Buổi tối, bốn chữ này cứ quanh quẩn trong đầu Trình Điện Điện. Hơn nửa đêm, Trình Điện Điện vẫn không chợp mắt được, cô bật đèn đầu giường, gọi điện cho Hàn Ích Dương.
"Em ngủ không được." Trình Điện Điện nằm trở mình trên giường. Trong đêm đen tĩnh lặng thế này, cô muốn trút hết tâm sự với anh, "Thủ trưởng, em không hiểu tại sao anh để ý tới em. Nhưng bây giờ em suy nghĩ kỹ càng rồi. Một người tốt như anh đột nhiên lọt vào tay em, em sẽ không dễ dàng buông tha. Anh đừng hòng đùa giỡn em, em không hiền như anh nghĩ đâu. Anh nên biết mấy cô nàng lớn tuổi bị ế rất kinh khủng. Anh mà bị em bám dính thì phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Em không ngủ được nên nghĩ đến mấy chuyện này?" Trong điện thoại ngoài giọng nói của Hàn Ích Dương, còn có tiếng xột xoạt như mặc quần áo và cả tiếng bước chân...
"Chuyện này quan trọng lắm, anh biết không?”
"Đúng là rất quan trọng." Hàn Ích Dương bước ra ngoài ban công. Anh nói dịu dàng vào điện thoại, ánh mắt anh trở nên mềm mại nhìn lính trinh sát tập dược buổi khuya ở xa xa. Một cảm giác rung động khó nói thành lời bỗng trỗi dậy trong lòng anh.
Sinh thời có thể gặp được người đó là may mắn vô bờ của anh.
"Một... hai... một, một... hai... một..." Trong quân khu vang vọng khẩu hiệu tập luyện của binh sĩ. Hàn Ích Dương ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, anh nói với cô, "Điện Điện, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Anh đã chuẩn bị làm một người chồng, một người cha. Anh không chỉ là quân nhân, là tướng lĩnh của binh lính, mà anh còn là người đàn ông quan trọng nhất của một người phụ nữ, là cha của con anh. Bây giờ anh đã chuẩn bị rồi, còn cô thì sao?
"Em... em cần một chút thời gian." Trình Điện Điện ghé vào gối nằm, cô trả lời thành thật, "Nhưng anh yên tâm, khả năng tiếp thu và thích ứng của em rất tốt, em sẽ mau chóng chuẩn bị xong xuôi."
"Ừ." Hàn Ích Dương mỉm cười, thần thái anh ngập tràn ấm áp.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Điện Điện vẫn không tài nào ngủ được. Cô tiếp tục không biết xấu hổ gọi điện đánh thức Cố Minh Minh - bạn thời đại học của cô.
Cố Minh Minh mắng Trình Điện Điện một hồi rồi mới chịu nghe cô tâm sự.
"Thần kỳ quá, cảm giác khi yêu thật sự rất thần kỳ."
"Cô bé à, tình yêu chính là điều kỳ diệu." Cố Minh Minh nói, "Bởi vì cậu không thể đoán người cậu yêu là ai, một người xa lạ không chút máu mủ sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cậu. Bây giờ đang hẹn hò, trái tim cậu đập loạn nhịp là bình thường thôi."
"Nhưng mình không ngờ người đó lại là anh ấy?"
"Ai?"
“…Hàn Ích Dương.”
"Sặc!" Cố Minh Minh gào lên kích động, "Điện Điện, cậu nhớ phải nắm chắc cơ hội.”
Khi Trình Điện Điện và Hàn Ích Dương gần kết hôn.
Bạn bè và họ hàng của cô ai cũng bảo cô may mắn, nhưng chỉ có mỗi Triệu Mẫn “ân cần” hỏi cô...
"Điện Điện, cậu không thấy anh ta già quá ư?"
Dĩ nhiên câu này là cô ta lén hỏi cô.
Chương 10
Trình Điện Điện từng mơ ước loại tình yêu thế này. Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp gặp gỡ đối phương, dành cho đôi bên tình yêu thuần khiết, nắm tay nhau sống đến bạc đầu giai lão.
Cố Minh Minh mắng cô mơ mộng viển vông.
"Mình cũng ước ao có thanh mai trúc mã, nhưng cậu nghĩ đi từ nhỏ đến lớn mình toàn chơi với con gái thì kiếm đâu ra. Điện Điện, tình yêu không phải hình thức, cũng chẳng công bằng. Có người đào hoa vô hạn, có người cả đời cũng không gặp được ai."
Trình Điện Điện tin rằng tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên đời nhưng không tin tình yêu dòm ngó đến bản thân.
Lộc Kiều là nơi có nam nữ kết hôn rất sớm. Các cô gái qua hai mươi lăm tuổi đều được coi là gái lớn tuổi. Khi ấy, cô không có bạn trai nên trở thành đối tượng được bà con họ hàng Trình gia quan tâm nhất.
Bác hai, cô ba,... người nào cũng tham gia góp ý việc cưới xin của cô.
Có điều đây không phải lý do khiến cô rời bỏ Lộc Kiều.
Trình Điện Điện đi khỏi Lộc Kiều là khi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương từ nước ngoài trở về. Lúc đó cô phát hiện sổ sách ở chỗ làm không thỏa đáng, cấp trên biết việc này không ngừng gây khó dễ cho cô.
Rõ ràng người khác cố tình gài bẫy hãm hại cô. Sau khi nhận được thông báo phê bình, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cũng vào lúc này bạn bè gọi báo cô biết Trình Minh Dương sắp về, mọi người hẹn nhau ra gặp mặt.
Sau khi Trình Minh Dương tốt nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài học tiếp lên cao. Triệu Mẫn tốt nghiệp xong cũng đi theo Trình Minh Dương. Bà Triệu chạy tới nhà cô mượn tiền bảo lãnh Triệu Mẫn đi nước ngoài, bà hỏi cô, "Điện Điện, sao con không đi nước ngoài?"
Trình Điện Điện nắm tay mẹ trả lời, "Con không có tiền đồ như Mẫn Mẫn. Con ở nhà với ba mẹ được rồi.”
Thời điểm Trình Điện Điện thi đậu công chức cũng là lúc cô bắt đầu đi làm và coi mắt. Có lần Trình Minh Dương gửi tin nhắn cho Trình Điện Điện, nhưng khung đối thoại không hiện được vẻ mặt nên cô không biết anh ta thật sự hỏi thăm hay cười nhạo cô. Anh ta hỏi cô, "Điện Điện, nghe nói năm ngày mỗi tuần em đều đi coi mắt?"
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, mà hốc mắt cô đỏ hoe.
Trình Điện Điện không biết Trình Minh Dương ở nước ngoài làm sao biết việc cô đi coi mắt. Có thể Trình Minh Dương vô tình hỏi chuyện nhưng lòng tự trọng của cô bị tổn thương là sự thật.
Cô xóa ngay tin nhắn và không trả lời anh ta.
Một quãng thời gian dài sau đó, khi cô còn đi coi mắt nhiều lần để tìm kiếm hôn nhân, Triệu Mẫn và Trình Minh Dương về nước. Anh ta và cô ta đều rất thành đạt nhưng chuyện tình cảm của cô vẫn không đâu ra đâu, đi làm lại gặp đủ thứ rắc rối.
Nghe bạn cấp ba báo tin xong, Trình Điện Điện buông điện thoại nhìn mình trong chiếc gương trước bồn rửa mặt. Cô gái trong gương có khuôn mặt tái mét, quần áo tông đen trắng khiến cô như sống trong thế giới chỉ toàn hai màu trắng đen tẻ nhạt.
Từ lúc nào cuộc sống của cô trở nên ảm đạm, không có màu sắc như vậy? Cô vẫn là Trình Điện Điện can đảm và nhiệt huyết trước đây?
Cố Minh Minh nói, dù phụ nữ không có tình yêu cũng phải có đàn ông. Trình Điện Điện, mày thật sự muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu?
Việc Trình Điện Điện từ chức là tiền trảm hậu tấu. Trải qua nhiều bước phê duyệt rườm rà, khi đơn thôi việc của cô có hiệu lực thì Mẫn Mẫn đã về nước. Mẫn Mẫn bị mẹ cô kéo đến làm thuyết khách, khuyên cô đừng bỏ công việc tốt như vậy.
Triệu Mẫn ra nước ngoài để đánh bóng bản thân, cô ta trở về như viên ngọc sáng lấp lánh. Cô ta ng
Cô lại lắc đầu, "Không có..."
"Tôi xấu trai?"
"Đương nhiên không!"
"Em thích ai đó rồi?"
"Không có... hiện tại em chưa thích ai hết."
"Tôi không phù hợp với mẫu người lý tưởng của em?"
"Cũng không..."
Hàn Ích Dương nhìn Trình Điện Điện, anh buông một tiếng thở dài, "Phải chăng em nên cho tôi một lý do?"
Trình Điện Điện căng thẳng, cô dốc hết can đảm hỏi anh, "Anh là một người đàn ông bình thường?"
Hàn Ích Dương, “…”
Trình Điện Điện hít sâu một hơi, "Ý em là mấy khía cạnh như xu hướng giới tính, khả năng tính dục và tính cách có khiếm khuyết gì không?"
Chương 9
Trình Điện Điện nghĩ mình không nên hỏi anh trực tiếp như vậy. Nhưng nếu không phải ba khả năng này, chẳng lẽ đầu óc của Hàn Ích Dương có vấn đề nên để ý tới cô?
Bên trong xe lặng phắc như tờ. Trình Điện Điện không dám nhìn mặt Hàn Ích Dương, cô thấp thỏm hết cầm điện thoại bằng tay trái rồi đổi qua đến tay phải.
"Cũng phải, do tôi không suy nghĩ cặn kẽ." Rốt cuộc Hàn Ích Dương cũng lên tiếng, "Vài ngày nữa, tôi sẽ gửi em kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của mình."
Kiểm tra sức khỏe tổng quát? Về mặt sức khỏe và sinh lý có thể kiểm tra, nhưng xu hướng giới tính thì khám bằng cách nào?
Trình Điện Điện cúi gằm đầu không đáp lời Hàn Ích Dương.
"Em còn yêu cầu gì không?" Hàn Ích Dương cảm thấy mình hơi thất bại.
Trình Điện Điện lắc đầu, mái tóc dài rủ xuống che hết nửa gương mặt, trông cô rất ngoan ngoãn đáng yêu. Một lúc sau, cô nhướng đôi mắt đen láy lên như vừa đưa ra một quyết định trọng đại trong đời, "Để công bằng... em cũng đưa kết quả sức khỏe của em cho anh."
Bàn tay cầm vô lăng của Hàn Ích Dương giật bắn. Anh nghiêng đầu nhìn Trình Điện Điện, "Em suy nghĩ rất thấu đáo, cứ làm theo lời em."
***
Trình Điện Điện cảm thấy bản thân điên thật rồi.
Ngày hôm sau đi làm, cô lén lút xin chủ biên nghỉ phép. Chủ biên hỏi cô tại sao xin nghỉ. Cô nghĩ cả buổi cũng không ra lý do, cuối cùng cô nói lắp bắp, "Chu kỳ kinh nguyệt của em không đều, em xin nghỉ đi khám…”
"Vậy còn chần chờ gì nữa, đi ngay đi."
Trình Điện Điện mau chóng chuồn khỏi tòa soạn. Xuống dưới lầu, cô bắt xe taxi, thấp tha thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Tới bệnh viện, một dãy số xa lạ bất ngờ gọi vào điện thoại của cô. Mấy ngày nay, Trình Điện Điện nhận được rất nhiều cuộc gọi quảng cáo, cô thẳng tay bấm tắt lập tức. Có điều vài phút sau, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Cô cáu kỉnh nghe máy. Có điều nghe thấy giọng Hàn Ích Dương, ngữ khí của cô mềm mại hẳn, "Tại sao anh có số điện thoại của em..."
"Hôm qua, tôi quên hỏi em số điện thoại nên lúc về đã gọi hỏi cô họ của em." Hàn Ích Dương giải thích. Sau đó, anh hỏi cô đang làm gì.
Trình Điện Điện nhìn chung quanh bệnh viện, cô nói nhỏ, "Thì... thì em..."
"À..." Điện thoại phát ra tiếng cười khẽ của Hàn Ích Dương, "Được lắm."
"Cái gì mà được lắm?" Trình Điện Điện không hiểu ý của anh.
"Tính tích cực của em được lắm."
Cái gì mà tính tích cực được lắm?
Trong lúc Trình Điện Điện ngồi đợi đến phiên mình vào khám, cô nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Nếu "ba cái tính" của Hàn Ích Dương đều khỏe mạnh bình thường, vậy cô nên giả vờ nhút nhát không đồng ý hay bất chấp tất cả hốt hàng cực phẩm như anh về cho mình?
Mọi điều cô nghĩ đều thuyết phục cô đừng do dự nữa. Quan trọng nhất là khi con người cảm thấy hiếu kỳ về một sự vật nào đó, họ sẽ bất giác bị lôi cuốn theo. Trình Điện Điện phải thừa nhận rằng, nhật ký của Dương Hân khiến cô tò mò về anh trước cả khi anh thu hút cô.
Ra khỏi bệnh viện, Trình Điện Điện gọi cho Hàn Ích Dương, "Bây giờ quan hệ của em và anh là gì?"
"Nếu em không ngại anh chưa có kết quả kiểm tra sức khỏe, chúng ta có thể thử làm bạn trai bạn gái." Hàn Ích Dương nói.
"Nhưng nếu kết quả không tốt, chẳng phải chúng ta lại chia tay nhau ư?" Trình Điện Điện chu miệng, "Em sợ người ta kêu em không có đạo đức."
"Nếu có vấn đề thật, em đá anh, mọi người cũng sẽ thông cảm cho em." Hàn Ích Dương nói.
Trình Điện Điện không ngờ Hàn Ích Dương cũng rất hài hước. Khóe miệng của cô nhếch lên hạnh phúc. Cảm giác khi tiếp xúc với Hàn Ích Dương thoải mái ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Được thôi! Tới lúc đó anh đừng trách em vô lương tâm."
"Ừ, anh sẽ không trách em!"
Câu trả lời của Hàn Ích Dương làm Trình Điện Điện cười không khép miệng lại được.
Vận may của cô sao lại tốt thế này? Lẽ nào ông bà tổ tiên hiển linh thật rồi sao?
***
Khi con gái biết yêu, dù không nói ra vẻ mặt cũng hiện rõ hai chữ “Đang yêu”. Mấy ngày nay, không chỉ đồng nghiệp hỏi cô có phải đang yêu hay không, mà cả bà Trình ở xa xôi ngàn dặm cũng nhạy bén phát hiện giọng điệu của con gái bà khác hẳn mọi khi.
Ví dụ như sáng sớm cuối tuần, bà gọi điện thoại cho Trình Điện Điện. Theo lẽ thường trước đây, giờ này cô còn đang lười biếng ngái ngủ, còn bây giờ đã thức dậy tập yoga.
"Điện Điện, nói mẹ biết, con yêu rồi phải không?"
Trình Điện Điện giấu diếm, "Không có..."
Buổi tối Hàn Ích Dương gọi điện cho cô, Trình Điện Điện kể anh nghe, "Hình như mẹ phát hiện em đang yêu."
Hàn Ích Dương trầm tư vài giây, anh nói, "Điện Điện, em nói mục đích hai đứa mình yêu nhau là gì?"
“Kết hôn!”
"Nếu vậy, chúng ta có thể vào đề luôn không?"
Vào đề luôn không...
Buổi tối, bốn chữ này cứ quanh quẩn trong đầu Trình Điện Điện. Hơn nửa đêm, Trình Điện Điện vẫn không chợp mắt được, cô bật đèn đầu giường, gọi điện cho Hàn Ích Dương.
"Em ngủ không được." Trình Điện Điện nằm trở mình trên giường. Trong đêm đen tĩnh lặng thế này, cô muốn trút hết tâm sự với anh, "Thủ trưởng, em không hiểu tại sao anh để ý tới em. Nhưng bây giờ em suy nghĩ kỹ càng rồi. Một người tốt như anh đột nhiên lọt vào tay em, em sẽ không dễ dàng buông tha. Anh đừng hòng đùa giỡn em, em không hiền như anh nghĩ đâu. Anh nên biết mấy cô nàng lớn tuổi bị ế rất kinh khủng. Anh mà bị em bám dính thì phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Em không ngủ được nên nghĩ đến mấy chuyện này?" Trong điện thoại ngoài giọng nói của Hàn Ích Dương, còn có tiếng xột xoạt như mặc quần áo và cả tiếng bước chân...
"Chuyện này quan trọng lắm, anh biết không?”
"Đúng là rất quan trọng." Hàn Ích Dương bước ra ngoài ban công. Anh nói dịu dàng vào điện thoại, ánh mắt anh trở nên mềm mại nhìn lính trinh sát tập dược buổi khuya ở xa xa. Một cảm giác rung động khó nói thành lời bỗng trỗi dậy trong lòng anh.
Sinh thời có thể gặp được người đó là may mắn vô bờ của anh.
"Một... hai... một, một... hai... một..." Trong quân khu vang vọng khẩu hiệu tập luyện của binh sĩ. Hàn Ích Dương ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, anh nói với cô, "Điện Điện, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Anh đã chuẩn bị làm một người chồng, một người cha. Anh không chỉ là quân nhân, là tướng lĩnh của binh lính, mà anh còn là người đàn ông quan trọng nhất của một người phụ nữ, là cha của con anh. Bây giờ anh đã chuẩn bị rồi, còn cô thì sao?
"Em... em cần một chút thời gian." Trình Điện Điện ghé vào gối nằm, cô trả lời thành thật, "Nhưng anh yên tâm, khả năng tiếp thu và thích ứng của em rất tốt, em sẽ mau chóng chuẩn bị xong xuôi."
"Ừ." Hàn Ích Dương mỉm cười, thần thái anh ngập tràn ấm áp.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Điện Điện vẫn không tài nào ngủ được. Cô tiếp tục không biết xấu hổ gọi điện đánh thức Cố Minh Minh - bạn thời đại học của cô.
Cố Minh Minh mắng Trình Điện Điện một hồi rồi mới chịu nghe cô tâm sự.
"Thần kỳ quá, cảm giác khi yêu thật sự rất thần kỳ."
"Cô bé à, tình yêu chính là điều kỳ diệu." Cố Minh Minh nói, "Bởi vì cậu không thể đoán người cậu yêu là ai, một người xa lạ không chút máu mủ sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cậu. Bây giờ đang hẹn hò, trái tim cậu đập loạn nhịp là bình thường thôi."
"Nhưng mình không ngờ người đó lại là anh ấy?"
"Ai?"
“…Hàn Ích Dương.”
"Sặc!" Cố Minh Minh gào lên kích động, "Điện Điện, cậu nhớ phải nắm chắc cơ hội.”
Khi Trình Điện Điện và Hàn Ích Dương gần kết hôn.
Bạn bè và họ hàng của cô ai cũng bảo cô may mắn, nhưng chỉ có mỗi Triệu Mẫn “ân cần” hỏi cô...
"Điện Điện, cậu không thấy anh ta già quá ư?"
Dĩ nhiên câu này là cô ta lén hỏi cô.
Chương 10
Trình Điện Điện từng mơ ước loại tình yêu thế này. Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp gặp gỡ đối phương, dành cho đôi bên tình yêu thuần khiết, nắm tay nhau sống đến bạc đầu giai lão.
Cố Minh Minh mắng cô mơ mộng viển vông.
"Mình cũng ước ao có thanh mai trúc mã, nhưng cậu nghĩ đi từ nhỏ đến lớn mình toàn chơi với con gái thì kiếm đâu ra. Điện Điện, tình yêu không phải hình thức, cũng chẳng công bằng. Có người đào hoa vô hạn, có người cả đời cũng không gặp được ai."
Trình Điện Điện tin rằng tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên đời nhưng không tin tình yêu dòm ngó đến bản thân.
Lộc Kiều là nơi có nam nữ kết hôn rất sớm. Các cô gái qua hai mươi lăm tuổi đều được coi là gái lớn tuổi. Khi ấy, cô không có bạn trai nên trở thành đối tượng được bà con họ hàng Trình gia quan tâm nhất.
Bác hai, cô ba,... người nào cũng tham gia góp ý việc cưới xin của cô.
Có điều đây không phải lý do khiến cô rời bỏ Lộc Kiều.
Trình Điện Điện đi khỏi Lộc Kiều là khi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương từ nước ngoài trở về. Lúc đó cô phát hiện sổ sách ở chỗ làm không thỏa đáng, cấp trên biết việc này không ngừng gây khó dễ cho cô.
Rõ ràng người khác cố tình gài bẫy hãm hại cô. Sau khi nhận được thông báo phê bình, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cũng vào lúc này bạn bè gọi báo cô biết Trình Minh Dương sắp về, mọi người hẹn nhau ra gặp mặt.
Sau khi Trình Minh Dương tốt nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài học tiếp lên cao. Triệu Mẫn tốt nghiệp xong cũng đi theo Trình Minh Dương. Bà Triệu chạy tới nhà cô mượn tiền bảo lãnh Triệu Mẫn đi nước ngoài, bà hỏi cô, "Điện Điện, sao con không đi nước ngoài?"
Trình Điện Điện nắm tay mẹ trả lời, "Con không có tiền đồ như Mẫn Mẫn. Con ở nhà với ba mẹ được rồi.”
Thời điểm Trình Điện Điện thi đậu công chức cũng là lúc cô bắt đầu đi làm và coi mắt. Có lần Trình Minh Dương gửi tin nhắn cho Trình Điện Điện, nhưng khung đối thoại không hiện được vẻ mặt nên cô không biết anh ta thật sự hỏi thăm hay cười nhạo cô. Anh ta hỏi cô, "Điện Điện, nghe nói năm ngày mỗi tuần em đều đi coi mắt?"
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, mà hốc mắt cô đỏ hoe.
Trình Điện Điện không biết Trình Minh Dương ở nước ngoài làm sao biết việc cô đi coi mắt. Có thể Trình Minh Dương vô tình hỏi chuyện nhưng lòng tự trọng của cô bị tổn thương là sự thật.
Cô xóa ngay tin nhắn và không trả lời anh ta.
Một quãng thời gian dài sau đó, khi cô còn đi coi mắt nhiều lần để tìm kiếm hôn nhân, Triệu Mẫn và Trình Minh Dương về nước. Anh ta và cô ta đều rất thành đạt nhưng chuyện tình cảm của cô vẫn không đâu ra đâu, đi làm lại gặp đủ thứ rắc rối.
Nghe bạn cấp ba báo tin xong, Trình Điện Điện buông điện thoại nhìn mình trong chiếc gương trước bồn rửa mặt. Cô gái trong gương có khuôn mặt tái mét, quần áo tông đen trắng khiến cô như sống trong thế giới chỉ toàn hai màu trắng đen tẻ nhạt.
Từ lúc nào cuộc sống của cô trở nên ảm đạm, không có màu sắc như vậy? Cô vẫn là Trình Điện Điện can đảm và nhiệt huyết trước đây?
Cố Minh Minh nói, dù phụ nữ không có tình yêu cũng phải có đàn ông. Trình Điện Điện, mày thật sự muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu?
Việc Trình Điện Điện từ chức là tiền trảm hậu tấu. Trải qua nhiều bước phê duyệt rườm rà, khi đơn thôi việc của cô có hiệu lực thì Mẫn Mẫn đã về nước. Mẫn Mẫn bị mẹ cô kéo đến làm thuyết khách, khuyên cô đừng bỏ công việc tốt như vậy.
Triệu Mẫn ra nước ngoài để đánh bóng bản thân, cô ta trở về như viên ngọc sáng lấp lánh. Cô ta ng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1505/4253