Tiểu thuyết Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước-full
Lượt xem : |
nh tướng trên giường", tại sao bỗng nhiên giảm mạnh? Thật là so với Abbo 70 tuổi không trở ngại. . . . .
"Trời ơi! Anh ấy đã tỉnh! Đi gọi bác sĩ nhanh lên!" Lại là giọng nói đã làm phiền mộng xuân của anh la to.
Bốn phía gần như hoảng loạn đứng lên, mà anh còn bực dọc trợn mắt nhìn trần nhà.
Cảnh trong mơ đầy bóng tối và sương mù không thể làm phiền anh được nữa, anh cuối cùng cũng tự suy nghĩ và hiểu được lí do vì sao người kia ngạc nhiên.
Nếu người vừa rồi không mang chuyện này nói cho các phóng viên , thì anh sẽ ghi nhớ tăng lương cho người đó.
Anh, Tần Thương Hải, đứa con cưng nhất của Tần gia, anh tạm thời không muốn tìm hiểu tại sao bản thân bất tỉnh lâu như vậy, người anh em của anh đã tỉnh lại sớm hơn, mà anh giống như con quỷ háo sắc nhờ phản ứng sinh lý mới tỉnh lại được.
Tuy rằng anh biết mình có chút háo sắc, cũng không dám nói đối với tình dục có kiểu tư tưởng mạnh mẽ hơn hẳn, nhưng đây chính là cách thức tỉnh lại rất mất thể diện, anh thà rằng tiếp tục ngủ say còn khá hơn.
Chương 2
Khi tình yêu tới, có phải mỗi người đều biết đó là tình yêu?
Nơi ở của Tần Thương Hải, trên tường phòng ngủ treo một bức tranh, vẽ Thượng Hải rộng lớn, hòa máu đỏ, nửa chìm nửa nổi cùng ánh mặt trời, mây bay ngàn dặm, mờ mờ ảo ảo, không biết là ánh ban mai hay chiều tà.
Sau khi đấu giá được bức tranh này liền mang cất vào kho hàng bụi bặm, dù sao thì đại thiếu gia anh trong lúc kích động mua vài món đồ chơi đắt giá nhiều không đếm hết, bức tranh còn chưa được tháo ra. Sau đó quản gia Lão Bố không biết ngọn nguồn, mang bức tranh từ kho hàng treo lên, anh mới nhớ ra trước đó giống như điên kiên quyết trong buổi đấu giá mua bằng được bức tranh này, là vì họa sĩ đặt cho nó cái tên. . . . .
Bích Hải chìm tâm.
Là Bích Hải đánh mất tim? Hay là người kia mang trái tim giấu trong Bích Hải? Anh thường nhìn chằm chằm bức vẽ, nét mặt mù mịt.
Biển khơi vốn rộng lớn, nên duy trì màu xanh lạnh lùng, mới không mất đi vẻ tự nhiên, không ngờ dù chống cự thế nào vẫn bị nhuộm thành đỏ rực, giống đang sôi trào.
Tần Thương Hải mười lăm tuổi đã quen biết Thẩm Tâm, đối với cô bé nhỏ trầm tĩnh không có cảm giác đặc biệt. Tuy rằng một người đối với chuyện khó quên mới tỉ mỉ đếm thời gian qua, nếu không tất cả chỉ là một câu nói mờ nhạt không rõ "Nhớ năm đó". Nhưng Tần Thương Hải phát hiện ra, không biết tại sao nhớ rõ một buổi trưa vào năm mười tám tuổi ấy. . . . . .
Công tử gia mười tám tuổi có bao nhiêu thói hư? Các thiếu gia khác của Tần gia nếu dám bắt chước hắn trốn trong phòng học đàn quấn lấy nhau với mấy cô em thì chắc chắn sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà anh là con cưng, người lớn thương yêu, đàn anh cưng chiều, đàn em trong lòng không dám bất bình - sau này Tần Thương Hải không thể không mất mặt thú nhận, trước kia người thân nuông chiều nên ngang bướng, anh thật sự không biết khiêm nhường, chỉ chưa la hét lời nói ngu xuẩn: " Bản thiếu gia chính là vương pháp".
Lúc đó anh đang giở thói ngang ngược với tiểu học muội, hoàn toàn không nhớ rõ mặt và tên, chỉ có thể nhớ là học sinh châu Á chuyển trường. . . . . Ồ, còn là con lai? Haizz, anh thật sự nghĩ không ra. . . . . Dù sao cũng ăn mặc rất gợi cảm, bộ ngực to tròn ẩn trong áo khoác mỏng, giống như lúc nào cũng muốn bật tung ra. . . . . Anh thứ khác đều không nhớ được, cái này đặc biệt nhớ rất kĩ.
Ngày đó anh không có sự hứng thú, mặc dù cô em rất nhiệt tình, nhưng anh đang mằm dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, còn bị ép hít mùi mồ hôi chán ghét đến buồn nôn, nhưng lại không muốn cô em hiểu lầm mình "Không được", nên chỉ có thể phóng ra một chút cho có lệ.
Đến khi trong ngăn tủ cây gần cây piano vang lên một tiếng va chạm kỳ quái.
Cho dù anh không sợ có người phát hiện anh đang làm chuyện xấu chạy đi báo cáo, chẳng qua rất vui vẻ vì tìm được lí do thoát khỏi tám vòi bạch tuộc.
"Nhà các người có nuôi vật cưng?" Âm thanh phát ra từ ngăn tủ, người bình thường không có việc gì sẽ không trốn bên trong, cho nên chính là vật nuôi. Cô em bỗng nhiên mặt biến sắc, nhanh chóng đem bộ ngực nhét vào trong áo, thấy thế Tần Thương Hải buồn cười một hồi.
Kỳ lạ, tại sao anh muốn quấn lấy người này cả một buổi chiều? Tần Thương Hải bỗng nhiên không thể hiểu.
"Cô không thích vật cưng?" Anh vừa đi tới hộc tủ, vừa giống như nói chuyện phím, thoạt nhìn giống như không muốn bứt dây động rừng, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ tốt nhất trong ngăn kéo có một con chuột lớn chạy ra, dọa chết cô.
"Ghét chết! Chó tạm thời có thể chịu được, mèo tuyệt đối không được." Mặt cô em toát lên vẻ căm thù đến tận xương tủy.
"Tại sao? Mèo sẽ bắt chuột." Hẳn là sẽ bắt tất cả các con vật nhỏ.
"Em chính là ghét, ghét lông mèo bay lung tung, ghét đôi mắt mèo!" Cô em tránh xa hộc tủ nhất có thể, ló đầu nói: " Cuối cùng là thứ gì?"
Tần Thương Hải mở hộc tủ, đối diện là một đôi mắt sáng trong suốt. . . . . Được rồi, anh phải thừa nhận, anh không chỉ chú ý tới đôi mắt kia.
"Ai nha. . . . . " Anh chậc chậc hai tiếng, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, giọng cưng chiều, giống như đang trêu chọc vật cưng, "Vật nhỏ lạc đường, bị nàng dọa sợ, ừ?"
"Là cái gì?" Cô em đang đứng trên ghế salon, lông tóc toàn thân dựng đứng, ánh mắt của cô đúng lúc bị Piano cùng với lưng anh che khuất.
"Cục cưng, ta sẽ không làm đau mi, tới đây. . . . " Tần Thương Hải quỳ sát ngăn tủ, giống như đang đùa giỡn với động vật nhỏ bên trong.
"Meo meo. . . . "
Một tiếng thét chói tai át luôn tiếng kêu meo meo meo. cô em không để ý hình ảnh, xô cửa chạy ra.
Tần Thương Hải cười không ngừng. Có hay không khoa trương như vậy!
Trong ngăn kéo, cặp mắt to sáng kia cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm anh.
"Ngươi bắt chước không giống một chút nào." Chủ nhân đôi mắt to nhỏ giọng nói.
"Hả? Meo meo." Tiếng mèo kêu mới vừa rồi dọa cô em bỏ chạy lại vang lên, cũng xuất phát từ miệng Tần Thương Hải. "Nếu không em kêu hai tiếng nghe thử một chút?"
Cô bé nhỏ trong tủ treo quần áo không để ý tới anh, Tần Thương Hải ngồi xếp bằng tại chỗ, "Bên trong rất thoải mái sao?"
Mặt bé đỏ lên, "Không cần anh quan tâm."
Tần Thương Hải cảm thấy buồn cười, làm bộ ngẩng đầu nhìn xung quanh, " Nơi này hình như là nhà của anh."
Mặt bé càng hồng, "Là em tới trước." Cô suy nghĩ một hồi, lại nói: " Ông ngoại em cùng Tần gia gia đang đánh cờ, Tần gia gia nói em có thể đi dạo xung quanh." Cho nên cô trốn ở chỗ này vẽ, đâu biết Tần Thương Hải lại dắt theo cô em đột nhiên xông vào, làm cô phải trốn trong tủ quần áo.
Miệng cô gọi Tần gia gia, dĩ nhiên là chỉ cha Tần Thương Hải. Mà cô bé nhỏ này gọi cha anh là ông, cho nên phải gọi anh là chú! Chỉ có điều không biết tại sao, từ đó đến nay, Tần Thương Hải trước sau không làm cho cô kêu anh bằng chú.
"E hèm." Tần thương Hải gật đầu, hai tay ôm ngực, "Em muốn ở bên trong đó bao lâu? Ngồi như vậy hoài không thấy bất tiện sao?" Anh tâm địa xấu xa không nhắc nhở cô về cái "bé nhỏ không đáng kể", bản thân tâm tình thật tốt thưởng thức đủ.
Cô bé nhỏ tức giận phồng má, "Anh đang ngồi đó, em làm sao đi ra được?" Đại thiếu gia anh có biết hay không thân hình chính mình rất to lớn?
Tần Thương Hải không nhịn được cười, cô bé này tại sao khi tức giận cũng yếu đuối như vậy? Làm cho anh cảm thấy đùa giỡn làm cho cô tức giận cũng là một thú vui.
Anh dịch chuyển thân người, đem lối ra nhường lại.
"Cần anh giúp đỡ không?" Anh nhìn động tác cô có chút chậm chạp leo ra khỏi hộc tủ, tay chân vụng về, đầu đụng vào nóc tủ, nước mắt vòng quanh, đôi mắt to ngập nước, làm cho người khác không thể không chú ý.
"Không cần."
Cô bé nhỏ này thật bướng bỉnh! Tần Thương Hải dù bận vẫn ung dung, hai tay vẫn ôm trước ngực, ngồi xếp bằng ở một bên muốn xem trò hay, nhưng lại phát hiện cô bé trong tủ quần áo lần thứ hai đụng vào vách thì động tác có chút cứng ngắc.
"Thế nào? Muốn giúp một tay phải nói một tiếng nha!" Như vậy thật không đáng yêu.
Cô bé nhỏ không trả lới hắn.
Tần Thương Hải càm thấy có gì không đúng, hai tay tiến nhanh vào tủ quần áo, một tay ôm lấy chân cô, một tay vòng dưới nách, ôm cô như ôm đứa bé ra khỏi tủ.
Cô bé bướng bỉnh mắt mũi ửng hồng, thật là giống mèo nhỏ lạc đường đáng thương.
Chắc là cô đã trốn trong tủ quần áo một lúc? Tuy rằng ngăn tủ đủ rộng, nhưng không đủ để hoạt động, duy trì một kiểu tư thế quá lâu, khó trách động tác vụng về.
"Không sao, ngoan." Tần Thương Hải ôm đầu cô áp vào ngực, nhẹ nhàng an ủi.
Rốt cuộc cô bé này bao nhiêu tuổi đây? Làm sao lại có sức nặng của đứa bé? Anh có thể dùng một cánh tay nâng cô lên. Hơn nữa trên người cô có mùi thơm chỉ có đứa bé mới có.
Tần Thương Hải không nhịn được, hai má kề sát đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ, mới đưa cô để lên nắp đàn piano.
Cô bé nhỏ vẫn cắn môi chịu đựng đau đớn.
"Đau thì nói ra đi!" Thật là. . . . . "Đụng vào chỗ nào? Hay là trật chân?" Anh lấy tay xoa nhẹ đầu cô, vửa nãy chắc là đụng không nhẹ.
Cô bé nhỏ ngập ngừng, cố gắng không khóc, trái lại nhìn càng đáng thương. "Chân bị tê. . . . " Cô không phải bướng bỉnh, mà là cảm thấy quá mất mặt, bởi vì tê chân mà tay chân vụng về, anh ta nhất định sẽ cười cô.
Cũng may không phải trẹo chân. Tần Thương Hải nhẹ nhàng thở ra, cũng quên kiêng dè, trực tiếp xoa chân cô.
"Nói sớm đi." Xoa xoa, lực chú ý của Tần Thương Hải rất nhanh rời đi, anh không tự giác đối với việc mình làm yêu thích không buông tay.
Nhìn không ra cô bé này nhỏ con, chân nhỏ cũng không phải không có thịt. Có lẽ do khung xương nhỏ, trên người không quá nhiều thịt, nhưng nhìn qua vẫn là mê hoặc. Làn da tinh tế trơn mịn co dãn, bé trai và bé gái khác biệt nhau chính là chỗ này.
Làm sao trước kia anh cùng cô em quấn lấy nhau đều không có tìm được điều ngạc nhiên giống như vậy?
Tần Thương Hải tập trung mát xa hai chân cô, thật là tập trung đến mức quên thời gian. Mà cô bé nhỏ trước mặt anh nhịn không được khẩn trương, cũng vì đụng chạm với anh trong chốc lát, mặt ửng đỏ, cắn môi, nhịn xuống từng tiếng rên rỉ.
Anh xoa nhẹ cả buổi, gần như bừng tỉnh, đôi tay cứ thế hướng lên trên. . . . . Hướng lên trên. . . . . .
Lướt qua đầu gối, ngón tay không biết xấu hổ tiến vào sâu hơn, chọc cho cô bé nhẹ run lên, thiếu chút nữa kích thích nơi nào đó khó nói phấn khởi thích thú. Khi ngón tay anh đi vào quần nhỏ màu hồng phấn dưới váy ngắn, bàn tay khiến người ta say mê trong cảm xúc, chính là cứ như vậy vẻ mặt không biết xấu hổ đưa vào trong quần, nhưng anh đột nhiên thức tỉnh.
Kì lạ, anh mới vừa rồi giống như ông chú kì quái mê đắm, đối với cô bé nhỏ này động tay động chân, còn kém chút là muốn " Kéo cờ", có bẽ mặt hay không đây!
"Khụ." Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, che giấu thất lễ, "Có khá hơn không? Còn đau nhức hay không?" Anh thể hiện giống như anh lớn điềm đạm. . . . Mẹ nó, Ngay cả chính anh còn nhìn không được.
Nói dối! Rõ ràng trong khoảnh khắc đó anh thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Tần Thương Hải bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Cô bé nhỏ cúi đầu, "Không đau."
Tần Thương Hải Không phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến mang tai, thậm chí đến cổ cũng hiện ra màu sắc xấu hổ.
Bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bản vẽ, trở mình trượt xuống cây piano, "Ông ngoại chắc là đang tìm em, tạm biệt!"
Nói xong liền vội vàng rời đi, Không đợi Tần Thương Hải phản ứng, vật nhỏ đã muốn biến mất sau cánh cửa.
"Này, đợi chút. . . . " Hắn không phải đã lộ ra vẻ mặt sắc lang, làm cho cô sợ hoảng hốt chạy đi?Tần Thương Hải hao tổn tâm trí suy nghĩ.
Thẩm Tâm cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chạy ra khỏi nhà chính Tần gia, đi vào vườn hoa mới dừng lại, ôm hai má đang nóng lên cười ngây ngô.
Suy nghĩ trong lòng lúc này đang đầy ắp cảm xúc thật khó nói, nhưng cô không cách nào chế ngự trái tim đang nhảy nhót.
Cô cũng không biết trốn trong góc tủ nhưng lại tình cở gặp Tần Thương Hải, tuy rằng chứng kiến anh cùng bạn gái ân ân ái ái, làm cho tim cô chua xót, nhưng mà cô thừa nhận là mình cố ý phát ra tiếng động phá hư chuyện tốt của họ.
Vốn có chút không yên, Tần Thương Hải có lẽ sẽ bắt được cô, sau đó giống như anh trai dạy bảo em gái bướng bỉnh, muốn cô đi nơi khác chơi, đứng phá hư chuyện tốt của người khác, không thể tưởng tượng được Tần Thương Hải không chỉ che giấu cho cô, thậm chí cũng không tức giận.
Anh còn ôm cô, lại dịu dàng dỗ dành, làm cho cô cảm thấy đang được bao quanh bởi đường mật, dạo chơi ở nơi an toàn nhất,
"Trời ơi! Anh ấy đã tỉnh! Đi gọi bác sĩ nhanh lên!" Lại là giọng nói đã làm phiền mộng xuân của anh la to.
Bốn phía gần như hoảng loạn đứng lên, mà anh còn bực dọc trợn mắt nhìn trần nhà.
Cảnh trong mơ đầy bóng tối và sương mù không thể làm phiền anh được nữa, anh cuối cùng cũng tự suy nghĩ và hiểu được lí do vì sao người kia ngạc nhiên.
Nếu người vừa rồi không mang chuyện này nói cho các phóng viên , thì anh sẽ ghi nhớ tăng lương cho người đó.
Anh, Tần Thương Hải, đứa con cưng nhất của Tần gia, anh tạm thời không muốn tìm hiểu tại sao bản thân bất tỉnh lâu như vậy, người anh em của anh đã tỉnh lại sớm hơn, mà anh giống như con quỷ háo sắc nhờ phản ứng sinh lý mới tỉnh lại được.
Tuy rằng anh biết mình có chút háo sắc, cũng không dám nói đối với tình dục có kiểu tư tưởng mạnh mẽ hơn hẳn, nhưng đây chính là cách thức tỉnh lại rất mất thể diện, anh thà rằng tiếp tục ngủ say còn khá hơn.
Chương 2
Khi tình yêu tới, có phải mỗi người đều biết đó là tình yêu?
Nơi ở của Tần Thương Hải, trên tường phòng ngủ treo một bức tranh, vẽ Thượng Hải rộng lớn, hòa máu đỏ, nửa chìm nửa nổi cùng ánh mặt trời, mây bay ngàn dặm, mờ mờ ảo ảo, không biết là ánh ban mai hay chiều tà.
Sau khi đấu giá được bức tranh này liền mang cất vào kho hàng bụi bặm, dù sao thì đại thiếu gia anh trong lúc kích động mua vài món đồ chơi đắt giá nhiều không đếm hết, bức tranh còn chưa được tháo ra. Sau đó quản gia Lão Bố không biết ngọn nguồn, mang bức tranh từ kho hàng treo lên, anh mới nhớ ra trước đó giống như điên kiên quyết trong buổi đấu giá mua bằng được bức tranh này, là vì họa sĩ đặt cho nó cái tên. . . . .
Bích Hải chìm tâm.
Là Bích Hải đánh mất tim? Hay là người kia mang trái tim giấu trong Bích Hải? Anh thường nhìn chằm chằm bức vẽ, nét mặt mù mịt.
Biển khơi vốn rộng lớn, nên duy trì màu xanh lạnh lùng, mới không mất đi vẻ tự nhiên, không ngờ dù chống cự thế nào vẫn bị nhuộm thành đỏ rực, giống đang sôi trào.
Tần Thương Hải mười lăm tuổi đã quen biết Thẩm Tâm, đối với cô bé nhỏ trầm tĩnh không có cảm giác đặc biệt. Tuy rằng một người đối với chuyện khó quên mới tỉ mỉ đếm thời gian qua, nếu không tất cả chỉ là một câu nói mờ nhạt không rõ "Nhớ năm đó". Nhưng Tần Thương Hải phát hiện ra, không biết tại sao nhớ rõ một buổi trưa vào năm mười tám tuổi ấy. . . . . .
Công tử gia mười tám tuổi có bao nhiêu thói hư? Các thiếu gia khác của Tần gia nếu dám bắt chước hắn trốn trong phòng học đàn quấn lấy nhau với mấy cô em thì chắc chắn sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà anh là con cưng, người lớn thương yêu, đàn anh cưng chiều, đàn em trong lòng không dám bất bình - sau này Tần Thương Hải không thể không mất mặt thú nhận, trước kia người thân nuông chiều nên ngang bướng, anh thật sự không biết khiêm nhường, chỉ chưa la hét lời nói ngu xuẩn: " Bản thiếu gia chính là vương pháp".
Lúc đó anh đang giở thói ngang ngược với tiểu học muội, hoàn toàn không nhớ rõ mặt và tên, chỉ có thể nhớ là học sinh châu Á chuyển trường. . . . . Ồ, còn là con lai? Haizz, anh thật sự nghĩ không ra. . . . . Dù sao cũng ăn mặc rất gợi cảm, bộ ngực to tròn ẩn trong áo khoác mỏng, giống như lúc nào cũng muốn bật tung ra. . . . . Anh thứ khác đều không nhớ được, cái này đặc biệt nhớ rất kĩ.
Ngày đó anh không có sự hứng thú, mặc dù cô em rất nhiệt tình, nhưng anh đang mằm dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, còn bị ép hít mùi mồ hôi chán ghét đến buồn nôn, nhưng lại không muốn cô em hiểu lầm mình "Không được", nên chỉ có thể phóng ra một chút cho có lệ.
Đến khi trong ngăn tủ cây gần cây piano vang lên một tiếng va chạm kỳ quái.
Cho dù anh không sợ có người phát hiện anh đang làm chuyện xấu chạy đi báo cáo, chẳng qua rất vui vẻ vì tìm được lí do thoát khỏi tám vòi bạch tuộc.
"Nhà các người có nuôi vật cưng?" Âm thanh phát ra từ ngăn tủ, người bình thường không có việc gì sẽ không trốn bên trong, cho nên chính là vật nuôi. Cô em bỗng nhiên mặt biến sắc, nhanh chóng đem bộ ngực nhét vào trong áo, thấy thế Tần Thương Hải buồn cười một hồi.
Kỳ lạ, tại sao anh muốn quấn lấy người này cả một buổi chiều? Tần Thương Hải bỗng nhiên không thể hiểu.
"Cô không thích vật cưng?" Anh vừa đi tới hộc tủ, vừa giống như nói chuyện phím, thoạt nhìn giống như không muốn bứt dây động rừng, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ tốt nhất trong ngăn kéo có một con chuột lớn chạy ra, dọa chết cô.
"Ghét chết! Chó tạm thời có thể chịu được, mèo tuyệt đối không được." Mặt cô em toát lên vẻ căm thù đến tận xương tủy.
"Tại sao? Mèo sẽ bắt chuột." Hẳn là sẽ bắt tất cả các con vật nhỏ.
"Em chính là ghét, ghét lông mèo bay lung tung, ghét đôi mắt mèo!" Cô em tránh xa hộc tủ nhất có thể, ló đầu nói: " Cuối cùng là thứ gì?"
Tần Thương Hải mở hộc tủ, đối diện là một đôi mắt sáng trong suốt. . . . . Được rồi, anh phải thừa nhận, anh không chỉ chú ý tới đôi mắt kia.
"Ai nha. . . . . " Anh chậc chậc hai tiếng, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, giọng cưng chiều, giống như đang trêu chọc vật cưng, "Vật nhỏ lạc đường, bị nàng dọa sợ, ừ?"
"Là cái gì?" Cô em đang đứng trên ghế salon, lông tóc toàn thân dựng đứng, ánh mắt của cô đúng lúc bị Piano cùng với lưng anh che khuất.
"Cục cưng, ta sẽ không làm đau mi, tới đây. . . . " Tần Thương Hải quỳ sát ngăn tủ, giống như đang đùa giỡn với động vật nhỏ bên trong.
"Meo meo. . . . "
Một tiếng thét chói tai át luôn tiếng kêu meo meo meo. cô em không để ý hình ảnh, xô cửa chạy ra.
Tần Thương Hải cười không ngừng. Có hay không khoa trương như vậy!
Trong ngăn kéo, cặp mắt to sáng kia cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm anh.
"Ngươi bắt chước không giống một chút nào." Chủ nhân đôi mắt to nhỏ giọng nói.
"Hả? Meo meo." Tiếng mèo kêu mới vừa rồi dọa cô em bỏ chạy lại vang lên, cũng xuất phát từ miệng Tần Thương Hải. "Nếu không em kêu hai tiếng nghe thử một chút?"
Cô bé nhỏ trong tủ treo quần áo không để ý tới anh, Tần Thương Hải ngồi xếp bằng tại chỗ, "Bên trong rất thoải mái sao?"
Mặt bé đỏ lên, "Không cần anh quan tâm."
Tần Thương Hải cảm thấy buồn cười, làm bộ ngẩng đầu nhìn xung quanh, " Nơi này hình như là nhà của anh."
Mặt bé càng hồng, "Là em tới trước." Cô suy nghĩ một hồi, lại nói: " Ông ngoại em cùng Tần gia gia đang đánh cờ, Tần gia gia nói em có thể đi dạo xung quanh." Cho nên cô trốn ở chỗ này vẽ, đâu biết Tần Thương Hải lại dắt theo cô em đột nhiên xông vào, làm cô phải trốn trong tủ quần áo.
Miệng cô gọi Tần gia gia, dĩ nhiên là chỉ cha Tần Thương Hải. Mà cô bé nhỏ này gọi cha anh là ông, cho nên phải gọi anh là chú! Chỉ có điều không biết tại sao, từ đó đến nay, Tần Thương Hải trước sau không làm cho cô kêu anh bằng chú.
"E hèm." Tần thương Hải gật đầu, hai tay ôm ngực, "Em muốn ở bên trong đó bao lâu? Ngồi như vậy hoài không thấy bất tiện sao?" Anh tâm địa xấu xa không nhắc nhở cô về cái "bé nhỏ không đáng kể", bản thân tâm tình thật tốt thưởng thức đủ.
Cô bé nhỏ tức giận phồng má, "Anh đang ngồi đó, em làm sao đi ra được?" Đại thiếu gia anh có biết hay không thân hình chính mình rất to lớn?
Tần Thương Hải không nhịn được cười, cô bé này tại sao khi tức giận cũng yếu đuối như vậy? Làm cho anh cảm thấy đùa giỡn làm cho cô tức giận cũng là một thú vui.
Anh dịch chuyển thân người, đem lối ra nhường lại.
"Cần anh giúp đỡ không?" Anh nhìn động tác cô có chút chậm chạp leo ra khỏi hộc tủ, tay chân vụng về, đầu đụng vào nóc tủ, nước mắt vòng quanh, đôi mắt to ngập nước, làm cho người khác không thể không chú ý.
"Không cần."
Cô bé nhỏ này thật bướng bỉnh! Tần Thương Hải dù bận vẫn ung dung, hai tay vẫn ôm trước ngực, ngồi xếp bằng ở một bên muốn xem trò hay, nhưng lại phát hiện cô bé trong tủ quần áo lần thứ hai đụng vào vách thì động tác có chút cứng ngắc.
"Thế nào? Muốn giúp một tay phải nói một tiếng nha!" Như vậy thật không đáng yêu.
Cô bé nhỏ không trả lới hắn.
Tần Thương Hải càm thấy có gì không đúng, hai tay tiến nhanh vào tủ quần áo, một tay ôm lấy chân cô, một tay vòng dưới nách, ôm cô như ôm đứa bé ra khỏi tủ.
Cô bé bướng bỉnh mắt mũi ửng hồng, thật là giống mèo nhỏ lạc đường đáng thương.
Chắc là cô đã trốn trong tủ quần áo một lúc? Tuy rằng ngăn tủ đủ rộng, nhưng không đủ để hoạt động, duy trì một kiểu tư thế quá lâu, khó trách động tác vụng về.
"Không sao, ngoan." Tần Thương Hải ôm đầu cô áp vào ngực, nhẹ nhàng an ủi.
Rốt cuộc cô bé này bao nhiêu tuổi đây? Làm sao lại có sức nặng của đứa bé? Anh có thể dùng một cánh tay nâng cô lên. Hơn nữa trên người cô có mùi thơm chỉ có đứa bé mới có.
Tần Thương Hải không nhịn được, hai má kề sát đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ, mới đưa cô để lên nắp đàn piano.
Cô bé nhỏ vẫn cắn môi chịu đựng đau đớn.
"Đau thì nói ra đi!" Thật là. . . . . "Đụng vào chỗ nào? Hay là trật chân?" Anh lấy tay xoa nhẹ đầu cô, vửa nãy chắc là đụng không nhẹ.
Cô bé nhỏ ngập ngừng, cố gắng không khóc, trái lại nhìn càng đáng thương. "Chân bị tê. . . . " Cô không phải bướng bỉnh, mà là cảm thấy quá mất mặt, bởi vì tê chân mà tay chân vụng về, anh ta nhất định sẽ cười cô.
Cũng may không phải trẹo chân. Tần Thương Hải nhẹ nhàng thở ra, cũng quên kiêng dè, trực tiếp xoa chân cô.
"Nói sớm đi." Xoa xoa, lực chú ý của Tần Thương Hải rất nhanh rời đi, anh không tự giác đối với việc mình làm yêu thích không buông tay.
Nhìn không ra cô bé này nhỏ con, chân nhỏ cũng không phải không có thịt. Có lẽ do khung xương nhỏ, trên người không quá nhiều thịt, nhưng nhìn qua vẫn là mê hoặc. Làn da tinh tế trơn mịn co dãn, bé trai và bé gái khác biệt nhau chính là chỗ này.
Làm sao trước kia anh cùng cô em quấn lấy nhau đều không có tìm được điều ngạc nhiên giống như vậy?
Tần Thương Hải tập trung mát xa hai chân cô, thật là tập trung đến mức quên thời gian. Mà cô bé nhỏ trước mặt anh nhịn không được khẩn trương, cũng vì đụng chạm với anh trong chốc lát, mặt ửng đỏ, cắn môi, nhịn xuống từng tiếng rên rỉ.
Anh xoa nhẹ cả buổi, gần như bừng tỉnh, đôi tay cứ thế hướng lên trên. . . . . Hướng lên trên. . . . . .
Lướt qua đầu gối, ngón tay không biết xấu hổ tiến vào sâu hơn, chọc cho cô bé nhẹ run lên, thiếu chút nữa kích thích nơi nào đó khó nói phấn khởi thích thú. Khi ngón tay anh đi vào quần nhỏ màu hồng phấn dưới váy ngắn, bàn tay khiến người ta say mê trong cảm xúc, chính là cứ như vậy vẻ mặt không biết xấu hổ đưa vào trong quần, nhưng anh đột nhiên thức tỉnh.
Kì lạ, anh mới vừa rồi giống như ông chú kì quái mê đắm, đối với cô bé nhỏ này động tay động chân, còn kém chút là muốn " Kéo cờ", có bẽ mặt hay không đây!
"Khụ." Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, che giấu thất lễ, "Có khá hơn không? Còn đau nhức hay không?" Anh thể hiện giống như anh lớn điềm đạm. . . . Mẹ nó, Ngay cả chính anh còn nhìn không được.
Nói dối! Rõ ràng trong khoảnh khắc đó anh thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Tần Thương Hải bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Cô bé nhỏ cúi đầu, "Không đau."
Tần Thương Hải Không phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến mang tai, thậm chí đến cổ cũng hiện ra màu sắc xấu hổ.
Bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bản vẽ, trở mình trượt xuống cây piano, "Ông ngoại chắc là đang tìm em, tạm biệt!"
Nói xong liền vội vàng rời đi, Không đợi Tần Thương Hải phản ứng, vật nhỏ đã muốn biến mất sau cánh cửa.
"Này, đợi chút. . . . " Hắn không phải đã lộ ra vẻ mặt sắc lang, làm cho cô sợ hoảng hốt chạy đi?Tần Thương Hải hao tổn tâm trí suy nghĩ.
Thẩm Tâm cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chạy ra khỏi nhà chính Tần gia, đi vào vườn hoa mới dừng lại, ôm hai má đang nóng lên cười ngây ngô.
Suy nghĩ trong lòng lúc này đang đầy ắp cảm xúc thật khó nói, nhưng cô không cách nào chế ngự trái tim đang nhảy nhót.
Cô cũng không biết trốn trong góc tủ nhưng lại tình cở gặp Tần Thương Hải, tuy rằng chứng kiến anh cùng bạn gái ân ân ái ái, làm cho tim cô chua xót, nhưng mà cô thừa nhận là mình cố ý phát ra tiếng động phá hư chuyện tốt của họ.
Vốn có chút không yên, Tần Thương Hải có lẽ sẽ bắt được cô, sau đó giống như anh trai dạy bảo em gái bướng bỉnh, muốn cô đi nơi khác chơi, đứng phá hư chuyện tốt của người khác, không thể tưởng tượng được Tần Thương Hải không chỉ che giấu cho cô, thậm chí cũng không tức giận.
Anh còn ôm cô, lại dịu dàng dỗ dành, làm cho cô cảm thấy đang được bao quanh bởi đường mật, dạo chơi ở nơi an toàn nhất,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
83/465