Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Lượt xem : |
n khác biệt. Nàng ung dung bước đi, nhất thời cao hứng, ngắt vài cây lau ven đường cầm ở trong tay nghịch ngợm, khẽ ngân một khúc nhạc, rất là thảnh thơi.
Giữa trưa, mặt trời nhô cao, ánh nắng gay gắt, những phiến đá trên đường bị chiếu đến nóng ran lên, có vài chiếc xe ngựa đi qua, trên đường trừ nàng ra, không có ai muốn đi ra khỏi thành vào lúc trưa nắng như thế. Kỳ Nhi nhìn con đường rộng rãi, thẳng tắp trước mặt, trong ánh nắng chói chang quay đầu lại nhìn cổng thành xa xa, nàng bỗng nhiên hiểu ra cái gọi là: “Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người tới”. Nàng nhảy lên vui sướng tận hưởng cảm giác một mình trên đường có thể chạy nhảy, kêu la, lớn tiếng hát hò, rất là vui sướng nha! Nếu lúc này có người thấy nàng nhất định sẽ lắc đầu, thở dài, sau đó mắng một câu: “Kẻ điên!” Hơn nữa còn là: “Kẻ điên xấu xí!”
Ai ngờ, khi nàng đang điên đến đỉnh cao nhất, không có chú ý đến đám binh mã từ phía sau xông đến, người trên ngựa không thấy được giữa đường cái rộng lớn lại có người qua lại, sợ đến mức lập tức nắm chặt dây cương, nhất thời ngựa hí người rống—
“Mẹ nó! Tiểu tử muốn chết à mau tránh ra!”
Giọng nói to lớn suýt chút nữa khiến cho màng nhĩ yếu ớt của Kỳ Nhi điếc luôn, nàng vội vàng quay đầu, vó ngựa cao lớn đang ở ngay phía trên nàng, trong nháy mắt thấy mình sẽ bị vó ngựa đạp thành thịt vụn, nàng liền bình tĩnh tránh ra bên ngoài hai bước, ảo ảnh dời hình, vừa lúc tránh khỏi gót sắt.
Người trên ngựa thật vất vả ổn định lại ngựa, lập tức xuống ngựa tìm Kỳ Nhi để mắng. “Xú tiểu tử, đi bộ không biết đi ven đường sao? Không có đạp chết ngươi coi như ngươi may mắn, ngươi—cũng! Bộ dạng của ngươi cũng thật là xấu xí nha!” Hắn thấy dung mạo của Kỳ Nhi liền kinh ngạc kêu to, giống như thấy được động vật quý hiếm trái xem phải ngó còn phát ra tiếng “chậc chậc”. “Thật sự là rất xấu, cũng khó trách lại đi ra giữa đường như thế, xem ra là ngươi muốn tự sát phải không? Cái này—trời sinh ta có tài tất hữu dụng, ngươi cũng không cần nghĩ quẩn như vậy.” Hắn đồng cảm mà an ủi nàng.
Kỳ Nhi ngẩn người, cái tên to con này nhìn thấy mặt nạ của nàng phản ứng cũng thật là đặc biệt, nàng cảm thấy buồn cười, vốn là muốn chỉnh hắn nhưng ý niệm cũng theo lời của hắn mà biến mất.
Đúng lúc này, trên quan đạo lại có một người cưỡi ngựa chạy tới, thấy tên to con kia “A?” một tiếng, cũng ghìm cương ngựa dừng lại. Nhảy xuống ngựa, chỉ vào tên to con rống to: “Bá Thiên, ngươi dừng lại làm gì? Bảo chủ đang đợi tin của chúng ta đấy, nhanh lên đi, đừng hại ta bị mắng theo.”
Xem ra người đến là cùng một nhóm với tên to đầu này, dáng người của hắn lại hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ gầy, hai người đứng chung một chỗ giống như dinh dưỡng của hắn đều bị tên to con này hút hết, rất không cân xứng.
Trong lúc Kỳ Nhi quan sát hắn thì hắn cũng nhìn lại nàng, lập tức bị dung mạo của nàng dọa cho sợ hết hồn. “Dọa nha, Bá Thiên, đây là....là.......là người........hay là quỷ vậy?” Thân hình nhỏ gầy lập tức trốn sau lưng Bá Thiên, không dám nhìn nàng.
“Ha ha....Cái gì chứ! Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ chứ? Yên tâm, hắn là người, chẳng qua là bộ dạng có chút khó coi. Ha! Từ Nguyệt Lý, không nghĩ ngươi lại có lá gan chuột, tuyệt không giống với nam tử hán, giống như nữ nhân vậy. Thật là mất mặt nha.” Hắn vẻ mặt coi thường liếc Từ Nguyệt Lý một cái, bĩu môi nói.
“Ngươi nói cái gì? Con gấu đen kia, ta muốn ngươi rút lại những lời khinh miệt của ngươi đối với ta.” Từ Nguyệt Lý nổi giận đùng đùng nhìn Bá Thiên, xù lông giống như con nhím. Hắn hận nhất là người ta nói hắn giống cô nương, đây là chuyện mà mọi người trong Hồn Thiên Bảo đều biết, Bá Thiên còn cố ý nói thế, rõ ràng là muốn chọc hắn tức chết mà.
Bá Thiên lơ đễnh, hai tay khoanh trước ngực. “Từ Nguyệt Lý, ta cũng đâu có nói sai, mới vừa rồi là ai trốn sau lưng ta, thật là, toàn bộ mặt mũi của nam nhân đều bị ngươi ném sạch rồi, ngươi còn không hối lỗi, vẫn không biết xấu hổ đứng ở đây, ta thật hoài nghi không biết da mặt của ngươi làm từ cái gì nha. Tiểu huynh đệ! Ngươi nói có đúng không?” Câu cuối cùng là hỏi Kỳ Nhi.
“Ngươi—Ngươi—” Từ Nguyệt Lý giận đến nỗi không nói lên lời.
“Ta làm sao? Lưỡi bị mất rồi hả?” Bá Thiên không nhịn được không ngừng cười ha hả. Lần này vâng mệnh bảo chủ tìm kiếm “Quỷ tôn” Nhan Chân Khanh, đến nay vẫn chưa tìm được, trong lòng vốn không vui nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Nguyệt Lý tức giận, hắn cũng thấy thoải mái. Kỳ Nhi không nói một câu nhìn hai người thú vị này, dứt khoát ngồi xuống xem bọn họ ầm ỹ.
Đúng lúc này, lại có người cưỡi ngựa chạy như bay đến đây, khí thế rào rạt, vừa mới nghe thấy tiếng, nhân mã đã đến trước mặt.
Thật mau!
Kỳ Nhi cùng hai người đang cãi nhau kia không khỏi kinh ngạc đồng loạt quay đầu, nhìn xem rốt cuộc là ai đến?
Rất nhanh liền biết—
“Bảo chủ!” Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý kêu lên.
“Mạc Tịch Thiên?” Kỳ Nhi che miệng, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lập tức giống như chuột thấy mèo quay đầu muốn chạy trốn.
Nàng nhẹ nhàng trốn đến sau lưng Bá Thiên, định mượn thân hình to con của hắn trốn vào trong bụi cỏ, hy vọng Mạc Tịch Thiên không thấy được nàng. Nàng im lặng cầu nguyện, tuy là hiện tại nàng đã thay đổi diện mạo, thế nhưng không hiểu tại sao, nàng vẫn không muốn đối mặt cùng hắn.
Tiếc là trời cao không chiều lòng người!
“Bảo chủ, sao ngài lại.....” Bá Thiên ngạc nhiên, còn chưa nói xong đã bị Mạc Tịch Thiên đẩy ra, bắt được Kỳ Nhi đang trốn sau lưng hắn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm! Lửa giận trong mắt có thể thiêu trụi cả một ngọn núi, ở sâu trong đáy mắt tràn đầy lửa giận đó mơ hồ còn thấy được một tia—an lòng?
Kỳ Nhi vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng biết là hắn đã nhận ra nàng, nhưng mà sao có thể chứ? Nàng hóa trang hoàn hảo như thế, cho dù là ai cũng không nhìn ra gương mặt thật của nàng, tóm lại là sai lầm ở đâu chứ?
Trời ơi! Hắn còn đích thân xuất bảo để bắt nàng, giờ thì thảm rồi, nàng kêu khổ trong lòng.
Mạc Tịch Thiên sít sao lôi kéo nàng lên ngựa, nàng cũng ngoan ngoãn đi theo, hai người từ đầu đến cuối đều không nói một câu, giống như đang diễn kịch câm vậy, cả Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý đều vô cùng kinh ngạc. Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngồi trên ngựa Mạc Tịch Thiên ôm chặt Kỳ Nhi, tạm thời đè xuống lửa giận, hướng bọn Bá Thiên nói: “Các ngươi đi về trước, sau bữa tối tới phòng nghị sự chờ ta.” Nói xong liền thúc ngựa chạy như bay, lưu lại hai người đứng nhìn nhau, ngạc nhiên không nói lên lời.
Mạc Tịch Thiên giống như đang phát tiết lửa giận mang theo Kỳ Nhi rời khỏi quan đạo, ở trên đồng cỏ ngựa phi như bay.
Kỳ Nhi ôm chặt hắn, trong lòng không ngừng hô cứu mạng, chạy nhanh như thế không may rơi xuống chắc chắn sẽ chết rất thảm. Suy xét một chút, nàng quyết định sinh mạng vẫn quan trọng hơn, vì vậy nàng lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, hướng về phía Mạc Tịch Thiên mặt lạnh như băng hô to: “Này! Ngươi chạy chậm lại một chút đi!” Mặc dù thanh âm của nàng đều chìm vào trong gió nhưng nàng tin tưởng với võ công của hắn nhất định sẽ nghe được.
Hắn thật sự nghe được nhưng chỉ liếc nàng một cái liền quay đầu ngựa hướng bên kia phóng tới, chỉ có điều tốc độ vẫn kinh người như cũ, không thèm để tâm đến tiếng thét chói tai của nàng.
Cuối cùng, ở dưới mấy tầng đại thụ hắn cũng chịu dừng lại, bên cạnh bóng cây tươi mát có một dòng suối nhỏ nước trong veo róc rách chảy như xua đi hơi nóng trên đồng cỏ oi bức này.
Hắn ôm nàng xuống, ra lệnh cho nàng đến bên dòng suối lấy chiếc mặt nạ quỷ ra, nàng nghe lời đến bên suối khẽ vẩy vẩy nước. Thật ra thì chiếc mặt nạ này có thể trực tiếp lấy xuống, rất dễ dàng, hoàn toàn không cần dùng nước. Chỉ là khi ngón tay chạm phải dòng nước mát, thật sự là rất dễ chịu! Trong lúc khí trời nóng bức thế này rửa mặt một cái cũng tốt.
Thấy Mạc Tịch Thiên buộc ngựa xong cũng đến bên cạnh nàng, hất hất nước liền rửa mặt, nàng không khỏi thầm mong nước mát này sẽ dập tắt lửa giận của hắn.
Mạc Tịch Thiên rửa mặt xong, lấy ra khăn tay trắng tinh lau mặt, thấy khuôn mặt ướt nhẹp của Kỳ Nhi, hắn liền nhíu mày, bảo nàng ngẩng đầu, tiện tay giúp nàng lau đi nước trên mặt. Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại để mặc hắn lau.
“Ngươi rất tức giận sao?” Nàng đột nhiên hỏi, cảm thấy hắn hơi dừng động tác, lập tức nói tiếp: “Thật ra thì ta cũng rất tức giận nha!”
“Hử?” Hắn nhẹ lau tóc mai ẩm ướt của nàng sau mới cất khăn tay, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi có biết ngươi vô duyên vô cớ giận dỗi ta, còn hoài nghi ta là gian tế đem ta nhốt vào địa lao lạnh lẽo nhiều ngày như thế, chẳng thèm quan tâm, ngươi nói ta có thể không giận dỗi sao?” Nàng bĩu môi, oán hận nhìn hắn thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không nói lời nào liền tức giận quay đầu đi, ngồi xuống mặt cỏ, không thèm nhìn hắn nữa.
Một lúc sau, cảm nhận được hắn đang dần tiến đến gần, nàng vẫn như cũ ngắm nhìn dòng nước lấp lánh cố tình không để ý đến hắn.
Mạc Tịch Thiên nhìn gò má xinh đẹp của nàng đến mê muội, nhớ lại mấy ngày nay không tìm thấy nàng, cái cảm giác lo lắng, đau lòng cho đến khi gặp được nàng liền hóa thành lửa giận, hận không thể đòi lại hết những đau khổ, tức giận đã phải chịu được suốt mấy ngày nay. Song tại giây phút này chút ưu tư cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại thứ tình cảm không biết gọi tên, chỉ muốn ôm nàng thật chặt, không bao giờ để nàng rời xa nữa.
Hắn tới gần nàng, ngồi xuống, nâng mặt nàng lên thật chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng nghĩ ta không khổ sở sao? Cái gì nàng cũng không nói cho ta biết, nàng nghĩ ta phải làm sao đây, ở trong lòng nàng ta hoàn toàn không quan trọng sao?”
Nhìn thấy đau khổ hiện lên trong mắt hắn, nàng cũng cảm thấy lòng rất đau, ủy khuất nói: “Nhưng là ngươi ngày đó rất hung ác nha, còn nói ta không biết liêm sỉ nên ta rất tức giận, thật sự rất tức giận.”
“Thật xin lỗi.” Hắn dịu dàng kéo nàng vào trong lòng, khẽ nói.
Kinh ngạc với phản ứng của hắn, cách một tầng y phục cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, ấm áp của hắn, trong lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng ôm eo hắn, mặt dán trong lòng hắn cảm thấy thật sự thoải mái.
Hắn ôm chặt nàng, dùng cằm xoa lên mái tóc của nàng, hắn nguyện vĩnh viễn cứ ôm nàng như vậy.
“Ta không cho phép nàng lại rời xa ta.” Hắn ở bên tai nàng khàn khàn nói, trong lòng thoáng qua một tia bất an, theo bản năng càng ôm chặt thêm.
Tại đây trong bầu không khí vô cùng đặc biệt, câu nói này giống như gió xuân ấm áp lướt qua tim nàng, hắn đây là đang hứa hẹn sao? Nàng tâm tình vui vẻ nói: “Chàng không sợ ta sẽ gây phiền toái cho chàng sao?”
“Nàng sẽ sao?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, cố ý đè nén bất an trong lòng.
“Sẽ.” Kỳ Nhi nghiêm túc đáp.
“Vậy ta cũng đành chịu thôi.” Hắn giả vờ thở dài, nói, chọc cho Kỳ Nhi bật cười.
“Chàng biết không? Chưa có ai nguyện ý thu lưu ta quá nửa tháng, trừ sư phụ của ta.”
“Vậy còn có ta là người thứ hai.” Mạc Tịch Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của nàng nghiêm túc nói.
“Yên tâm, trừ khi chàng đuổi ta đi, nếu không ta sẽ cứ ỷ lại vào chàng.” Kỳ Nhi đắc ý nói.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến: “Đúng rồi, làm sao chàng lại biết là ta? Ta mang mặt nạ đáng sợ như vậy cũng không có ai nhận ra ta nha.” Nàng lắc lắc mặt nạ trong tay, nghi ngờ hỏi.
“Tương Vân đã nói qua với ta, nàng hướng Nhan Chân Khanh muốn một bộ mặt nạ quỷ, ta sớm đã thông báo cho chủ quản khắp nơi lưu ý rồi.”
Nàng nghe xong, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt tươi cười của chưởng quầy kia lúc nàng gần đi........Nàng đột nhiên hiểu ra. “Chẳng lẽ ‘Tửu lâu Hảo ngon’ cũng là của chàng sao?”
“Không sai.” Hắn điểm nhẹ lên chiếc mũi trắng nộn đang nhăn lại của nàng, buồn cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng. “Thật ra thì nơi đó được xem như là trạm gác bí mật của Hồn Thiên Bảo, chỉ có các quản sự cấp cao mới biết.”
“Ta thế nhưng lại không nghĩ ra.” Nàng cả người vô lực lại dựa vào trong lòng Mạc Tịch Thiên, cảm nhận được hắn đang cười.
“May mắn là nàng không nghĩ đến, nếu không trong biển người mênh mông, ta thật sự không biết làm sao mới có thể tìm được nàng.”
Mạc Tịch Thiên hài lòng nhìn nàng. Một lúc lâu, đôi con ngươi đen láy tràn đầy ý cười dần chuyển sang thâm tình, dịu dàng, hắn nhẹ đẩy nàng ra, sau đó chăm chú nhìn nàng nói: “Kỳ Nhi, ta đã từng nói qua là ta yêu nàng chưa?”
“Không có.” Lập tức nàng liền đỏ mặt, mạnh mẽ lắc đầu không dám nhìn hắn.
“Kỳ Nhi, ta yêu nàng.” Hắn giữ
Giữa trưa, mặt trời nhô cao, ánh nắng gay gắt, những phiến đá trên đường bị chiếu đến nóng ran lên, có vài chiếc xe ngựa đi qua, trên đường trừ nàng ra, không có ai muốn đi ra khỏi thành vào lúc trưa nắng như thế. Kỳ Nhi nhìn con đường rộng rãi, thẳng tắp trước mặt, trong ánh nắng chói chang quay đầu lại nhìn cổng thành xa xa, nàng bỗng nhiên hiểu ra cái gọi là: “Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người tới”. Nàng nhảy lên vui sướng tận hưởng cảm giác một mình trên đường có thể chạy nhảy, kêu la, lớn tiếng hát hò, rất là vui sướng nha! Nếu lúc này có người thấy nàng nhất định sẽ lắc đầu, thở dài, sau đó mắng một câu: “Kẻ điên!” Hơn nữa còn là: “Kẻ điên xấu xí!”
Ai ngờ, khi nàng đang điên đến đỉnh cao nhất, không có chú ý đến đám binh mã từ phía sau xông đến, người trên ngựa không thấy được giữa đường cái rộng lớn lại có người qua lại, sợ đến mức lập tức nắm chặt dây cương, nhất thời ngựa hí người rống—
“Mẹ nó! Tiểu tử muốn chết à mau tránh ra!”
Giọng nói to lớn suýt chút nữa khiến cho màng nhĩ yếu ớt của Kỳ Nhi điếc luôn, nàng vội vàng quay đầu, vó ngựa cao lớn đang ở ngay phía trên nàng, trong nháy mắt thấy mình sẽ bị vó ngựa đạp thành thịt vụn, nàng liền bình tĩnh tránh ra bên ngoài hai bước, ảo ảnh dời hình, vừa lúc tránh khỏi gót sắt.
Người trên ngựa thật vất vả ổn định lại ngựa, lập tức xuống ngựa tìm Kỳ Nhi để mắng. “Xú tiểu tử, đi bộ không biết đi ven đường sao? Không có đạp chết ngươi coi như ngươi may mắn, ngươi—cũng! Bộ dạng của ngươi cũng thật là xấu xí nha!” Hắn thấy dung mạo của Kỳ Nhi liền kinh ngạc kêu to, giống như thấy được động vật quý hiếm trái xem phải ngó còn phát ra tiếng “chậc chậc”. “Thật sự là rất xấu, cũng khó trách lại đi ra giữa đường như thế, xem ra là ngươi muốn tự sát phải không? Cái này—trời sinh ta có tài tất hữu dụng, ngươi cũng không cần nghĩ quẩn như vậy.” Hắn đồng cảm mà an ủi nàng.
Kỳ Nhi ngẩn người, cái tên to con này nhìn thấy mặt nạ của nàng phản ứng cũng thật là đặc biệt, nàng cảm thấy buồn cười, vốn là muốn chỉnh hắn nhưng ý niệm cũng theo lời của hắn mà biến mất.
Đúng lúc này, trên quan đạo lại có một người cưỡi ngựa chạy tới, thấy tên to con kia “A?” một tiếng, cũng ghìm cương ngựa dừng lại. Nhảy xuống ngựa, chỉ vào tên to con rống to: “Bá Thiên, ngươi dừng lại làm gì? Bảo chủ đang đợi tin của chúng ta đấy, nhanh lên đi, đừng hại ta bị mắng theo.”
Xem ra người đến là cùng một nhóm với tên to đầu này, dáng người của hắn lại hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ gầy, hai người đứng chung một chỗ giống như dinh dưỡng của hắn đều bị tên to con này hút hết, rất không cân xứng.
Trong lúc Kỳ Nhi quan sát hắn thì hắn cũng nhìn lại nàng, lập tức bị dung mạo của nàng dọa cho sợ hết hồn. “Dọa nha, Bá Thiên, đây là....là.......là người........hay là quỷ vậy?” Thân hình nhỏ gầy lập tức trốn sau lưng Bá Thiên, không dám nhìn nàng.
“Ha ha....Cái gì chứ! Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ chứ? Yên tâm, hắn là người, chẳng qua là bộ dạng có chút khó coi. Ha! Từ Nguyệt Lý, không nghĩ ngươi lại có lá gan chuột, tuyệt không giống với nam tử hán, giống như nữ nhân vậy. Thật là mất mặt nha.” Hắn vẻ mặt coi thường liếc Từ Nguyệt Lý một cái, bĩu môi nói.
“Ngươi nói cái gì? Con gấu đen kia, ta muốn ngươi rút lại những lời khinh miệt của ngươi đối với ta.” Từ Nguyệt Lý nổi giận đùng đùng nhìn Bá Thiên, xù lông giống như con nhím. Hắn hận nhất là người ta nói hắn giống cô nương, đây là chuyện mà mọi người trong Hồn Thiên Bảo đều biết, Bá Thiên còn cố ý nói thế, rõ ràng là muốn chọc hắn tức chết mà.
Bá Thiên lơ đễnh, hai tay khoanh trước ngực. “Từ Nguyệt Lý, ta cũng đâu có nói sai, mới vừa rồi là ai trốn sau lưng ta, thật là, toàn bộ mặt mũi của nam nhân đều bị ngươi ném sạch rồi, ngươi còn không hối lỗi, vẫn không biết xấu hổ đứng ở đây, ta thật hoài nghi không biết da mặt của ngươi làm từ cái gì nha. Tiểu huynh đệ! Ngươi nói có đúng không?” Câu cuối cùng là hỏi Kỳ Nhi.
“Ngươi—Ngươi—” Từ Nguyệt Lý giận đến nỗi không nói lên lời.
“Ta làm sao? Lưỡi bị mất rồi hả?” Bá Thiên không nhịn được không ngừng cười ha hả. Lần này vâng mệnh bảo chủ tìm kiếm “Quỷ tôn” Nhan Chân Khanh, đến nay vẫn chưa tìm được, trong lòng vốn không vui nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Nguyệt Lý tức giận, hắn cũng thấy thoải mái. Kỳ Nhi không nói một câu nhìn hai người thú vị này, dứt khoát ngồi xuống xem bọn họ ầm ỹ.
Đúng lúc này, lại có người cưỡi ngựa chạy như bay đến đây, khí thế rào rạt, vừa mới nghe thấy tiếng, nhân mã đã đến trước mặt.
Thật mau!
Kỳ Nhi cùng hai người đang cãi nhau kia không khỏi kinh ngạc đồng loạt quay đầu, nhìn xem rốt cuộc là ai đến?
Rất nhanh liền biết—
“Bảo chủ!” Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý kêu lên.
“Mạc Tịch Thiên?” Kỳ Nhi che miệng, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lập tức giống như chuột thấy mèo quay đầu muốn chạy trốn.
Nàng nhẹ nhàng trốn đến sau lưng Bá Thiên, định mượn thân hình to con của hắn trốn vào trong bụi cỏ, hy vọng Mạc Tịch Thiên không thấy được nàng. Nàng im lặng cầu nguyện, tuy là hiện tại nàng đã thay đổi diện mạo, thế nhưng không hiểu tại sao, nàng vẫn không muốn đối mặt cùng hắn.
Tiếc là trời cao không chiều lòng người!
“Bảo chủ, sao ngài lại.....” Bá Thiên ngạc nhiên, còn chưa nói xong đã bị Mạc Tịch Thiên đẩy ra, bắt được Kỳ Nhi đang trốn sau lưng hắn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm! Lửa giận trong mắt có thể thiêu trụi cả một ngọn núi, ở sâu trong đáy mắt tràn đầy lửa giận đó mơ hồ còn thấy được một tia—an lòng?
Kỳ Nhi vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng biết là hắn đã nhận ra nàng, nhưng mà sao có thể chứ? Nàng hóa trang hoàn hảo như thế, cho dù là ai cũng không nhìn ra gương mặt thật của nàng, tóm lại là sai lầm ở đâu chứ?
Trời ơi! Hắn còn đích thân xuất bảo để bắt nàng, giờ thì thảm rồi, nàng kêu khổ trong lòng.
Mạc Tịch Thiên sít sao lôi kéo nàng lên ngựa, nàng cũng ngoan ngoãn đi theo, hai người từ đầu đến cuối đều không nói một câu, giống như đang diễn kịch câm vậy, cả Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý đều vô cùng kinh ngạc. Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngồi trên ngựa Mạc Tịch Thiên ôm chặt Kỳ Nhi, tạm thời đè xuống lửa giận, hướng bọn Bá Thiên nói: “Các ngươi đi về trước, sau bữa tối tới phòng nghị sự chờ ta.” Nói xong liền thúc ngựa chạy như bay, lưu lại hai người đứng nhìn nhau, ngạc nhiên không nói lên lời.
Mạc Tịch Thiên giống như đang phát tiết lửa giận mang theo Kỳ Nhi rời khỏi quan đạo, ở trên đồng cỏ ngựa phi như bay.
Kỳ Nhi ôm chặt hắn, trong lòng không ngừng hô cứu mạng, chạy nhanh như thế không may rơi xuống chắc chắn sẽ chết rất thảm. Suy xét một chút, nàng quyết định sinh mạng vẫn quan trọng hơn, vì vậy nàng lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, hướng về phía Mạc Tịch Thiên mặt lạnh như băng hô to: “Này! Ngươi chạy chậm lại một chút đi!” Mặc dù thanh âm của nàng đều chìm vào trong gió nhưng nàng tin tưởng với võ công của hắn nhất định sẽ nghe được.
Hắn thật sự nghe được nhưng chỉ liếc nàng một cái liền quay đầu ngựa hướng bên kia phóng tới, chỉ có điều tốc độ vẫn kinh người như cũ, không thèm để tâm đến tiếng thét chói tai của nàng.
Cuối cùng, ở dưới mấy tầng đại thụ hắn cũng chịu dừng lại, bên cạnh bóng cây tươi mát có một dòng suối nhỏ nước trong veo róc rách chảy như xua đi hơi nóng trên đồng cỏ oi bức này.
Hắn ôm nàng xuống, ra lệnh cho nàng đến bên dòng suối lấy chiếc mặt nạ quỷ ra, nàng nghe lời đến bên suối khẽ vẩy vẩy nước. Thật ra thì chiếc mặt nạ này có thể trực tiếp lấy xuống, rất dễ dàng, hoàn toàn không cần dùng nước. Chỉ là khi ngón tay chạm phải dòng nước mát, thật sự là rất dễ chịu! Trong lúc khí trời nóng bức thế này rửa mặt một cái cũng tốt.
Thấy Mạc Tịch Thiên buộc ngựa xong cũng đến bên cạnh nàng, hất hất nước liền rửa mặt, nàng không khỏi thầm mong nước mát này sẽ dập tắt lửa giận của hắn.
Mạc Tịch Thiên rửa mặt xong, lấy ra khăn tay trắng tinh lau mặt, thấy khuôn mặt ướt nhẹp của Kỳ Nhi, hắn liền nhíu mày, bảo nàng ngẩng đầu, tiện tay giúp nàng lau đi nước trên mặt. Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại để mặc hắn lau.
“Ngươi rất tức giận sao?” Nàng đột nhiên hỏi, cảm thấy hắn hơi dừng động tác, lập tức nói tiếp: “Thật ra thì ta cũng rất tức giận nha!”
“Hử?” Hắn nhẹ lau tóc mai ẩm ướt của nàng sau mới cất khăn tay, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi có biết ngươi vô duyên vô cớ giận dỗi ta, còn hoài nghi ta là gian tế đem ta nhốt vào địa lao lạnh lẽo nhiều ngày như thế, chẳng thèm quan tâm, ngươi nói ta có thể không giận dỗi sao?” Nàng bĩu môi, oán hận nhìn hắn thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không nói lời nào liền tức giận quay đầu đi, ngồi xuống mặt cỏ, không thèm nhìn hắn nữa.
Một lúc sau, cảm nhận được hắn đang dần tiến đến gần, nàng vẫn như cũ ngắm nhìn dòng nước lấp lánh cố tình không để ý đến hắn.
Mạc Tịch Thiên nhìn gò má xinh đẹp của nàng đến mê muội, nhớ lại mấy ngày nay không tìm thấy nàng, cái cảm giác lo lắng, đau lòng cho đến khi gặp được nàng liền hóa thành lửa giận, hận không thể đòi lại hết những đau khổ, tức giận đã phải chịu được suốt mấy ngày nay. Song tại giây phút này chút ưu tư cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại thứ tình cảm không biết gọi tên, chỉ muốn ôm nàng thật chặt, không bao giờ để nàng rời xa nữa.
Hắn tới gần nàng, ngồi xuống, nâng mặt nàng lên thật chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng nghĩ ta không khổ sở sao? Cái gì nàng cũng không nói cho ta biết, nàng nghĩ ta phải làm sao đây, ở trong lòng nàng ta hoàn toàn không quan trọng sao?”
Nhìn thấy đau khổ hiện lên trong mắt hắn, nàng cũng cảm thấy lòng rất đau, ủy khuất nói: “Nhưng là ngươi ngày đó rất hung ác nha, còn nói ta không biết liêm sỉ nên ta rất tức giận, thật sự rất tức giận.”
“Thật xin lỗi.” Hắn dịu dàng kéo nàng vào trong lòng, khẽ nói.
Kinh ngạc với phản ứng của hắn, cách một tầng y phục cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, ấm áp của hắn, trong lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng ôm eo hắn, mặt dán trong lòng hắn cảm thấy thật sự thoải mái.
Hắn ôm chặt nàng, dùng cằm xoa lên mái tóc của nàng, hắn nguyện vĩnh viễn cứ ôm nàng như vậy.
“Ta không cho phép nàng lại rời xa ta.” Hắn ở bên tai nàng khàn khàn nói, trong lòng thoáng qua một tia bất an, theo bản năng càng ôm chặt thêm.
Tại đây trong bầu không khí vô cùng đặc biệt, câu nói này giống như gió xuân ấm áp lướt qua tim nàng, hắn đây là đang hứa hẹn sao? Nàng tâm tình vui vẻ nói: “Chàng không sợ ta sẽ gây phiền toái cho chàng sao?”
“Nàng sẽ sao?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, cố ý đè nén bất an trong lòng.
“Sẽ.” Kỳ Nhi nghiêm túc đáp.
“Vậy ta cũng đành chịu thôi.” Hắn giả vờ thở dài, nói, chọc cho Kỳ Nhi bật cười.
“Chàng biết không? Chưa có ai nguyện ý thu lưu ta quá nửa tháng, trừ sư phụ của ta.”
“Vậy còn có ta là người thứ hai.” Mạc Tịch Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của nàng nghiêm túc nói.
“Yên tâm, trừ khi chàng đuổi ta đi, nếu không ta sẽ cứ ỷ lại vào chàng.” Kỳ Nhi đắc ý nói.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến: “Đúng rồi, làm sao chàng lại biết là ta? Ta mang mặt nạ đáng sợ như vậy cũng không có ai nhận ra ta nha.” Nàng lắc lắc mặt nạ trong tay, nghi ngờ hỏi.
“Tương Vân đã nói qua với ta, nàng hướng Nhan Chân Khanh muốn một bộ mặt nạ quỷ, ta sớm đã thông báo cho chủ quản khắp nơi lưu ý rồi.”
Nàng nghe xong, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt tươi cười của chưởng quầy kia lúc nàng gần đi........Nàng đột nhiên hiểu ra. “Chẳng lẽ ‘Tửu lâu Hảo ngon’ cũng là của chàng sao?”
“Không sai.” Hắn điểm nhẹ lên chiếc mũi trắng nộn đang nhăn lại của nàng, buồn cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng. “Thật ra thì nơi đó được xem như là trạm gác bí mật của Hồn Thiên Bảo, chỉ có các quản sự cấp cao mới biết.”
“Ta thế nhưng lại không nghĩ ra.” Nàng cả người vô lực lại dựa vào trong lòng Mạc Tịch Thiên, cảm nhận được hắn đang cười.
“May mắn là nàng không nghĩ đến, nếu không trong biển người mênh mông, ta thật sự không biết làm sao mới có thể tìm được nàng.”
Mạc Tịch Thiên hài lòng nhìn nàng. Một lúc lâu, đôi con ngươi đen láy tràn đầy ý cười dần chuyển sang thâm tình, dịu dàng, hắn nhẹ đẩy nàng ra, sau đó chăm chú nhìn nàng nói: “Kỳ Nhi, ta đã từng nói qua là ta yêu nàng chưa?”
“Không có.” Lập tức nàng liền đỏ mặt, mạnh mẽ lắc đầu không dám nhìn hắn.
“Kỳ Nhi, ta yêu nàng.” Hắn giữ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
767/3515