Tiểu thuyết Tôi Muốn Ở Biệt Thự-full
Lượt xem : |
u như cô ấy dám làm ra chuyện gì tổn thương em, anh sẽ khiến cô ấy phải trả giá thật lớn.” Sau khi ngồi lên xe, Lệ Hằng kiểm tra mặt cô, lập lời thề bảo đảm vời cô.
“Đừng như vậy.” Đồ Đông Nhan lắc đầu khuyên can anh. “Nghiêm túc mà nói, thật sự em đã đoạt đi chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy mất đi lý trí tát
em một cái là chuyện đương nhiên, là em có lỗi với cô ấy trước."
"Em không cần hạ thấp mình trước cô ấy, người có lỗi với cô ấy là anh, nếu như cô ấy tức giận có thể tới tìm anh, không nên đánh em."
"Bây giờ chúng ta còn phân biệt sao? Chúng ta đã là vợ chồng, bất kỳ chuyện gì cũng phải chia sẻ cho nhau, chuyện này dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ."
"Rốt cuộc anh có tài đức gì, có thể được em cho cơ hội đến hai lần?" Anh hôn cô, thâm tình nói: "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Cô đưa tay ôm anh.
Hai người cứ như vậy, lẳng lặng ngồi trong xe ôm nhau, cho dù không làm gì cả, vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Đến đây thôi, chúng ta nên tìm một nơi để ăn tối, anh đói rồi." Anh hôn cô một cái rồi mới buông tay cô ra, đưa tay khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Không đặc biệt muốn ăn gì cả." Cô lắc đầu,
"Vậy để anh quyết định." Anh gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. "Trước đó em nói rất vui là có ý gì?"
"Cái gì rất vui?" Cô sững sờ, không hiểu nhìn anh.
"Em nói không đau là gạt người, nhưng cũng rất vui," Lệ Hằng đưa tay vuốt nhẹ gò má bị sưng của cô, đáy mắt tối tăm.
"À, thì ra là chuyện này." Đồ Đông Nhan bừng tỉnh, tiếp theo lại dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn anh, yên lặng nói một câu.
"Sao vậy?" Anh không kiềm được hỏi.
"Gương mặt của cô ấy rất đẹp." Cô từ tốn trả lời.
"Thật sao? Anh còn chưa từng chú ý," Chân mày anh nhíu lại, phát hiện mình đối với vẻ bề ngoài của vợ sắp cưới trước đây, thật ra vẫn chưa từng nghiêm túc nhìn qua lần nào. Cô ấy rất đẹp sao? Trong ấn tượng của anh hình như cũng được, nhưng... "Anh nghe nói cô ấy chỉnh không ít nơi."
"Hả?" Đồ Đông Nhan bị tin tức bất thình lình này làm cho sợ hết hồn. "Anh nói thật sao?"
"Không biết, anh chưa từng hỏi cô ấy, cho dù có hỏi, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ không thừa nhận." Lệ Hằng nhún vai, bộ dạng như việc đó không liên quan đến mình.
"Vậy sao anh biết cô ấy đi chỉnh hình?"
"Đây là một tin đồn lớn, cũng đã gần mười năm rồi, không phải sao? Mà không có lửa làm sao có khói, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."
"Anh không để ý sao?" Cô hỏi.
"Để ý cái gì?" Anh không hiểu.
"Nếu cô ấy thật sự phẫu thuật chỉnh hình, vậy thì phẫu thuật những nơi nào?"
"Anh để ý làm gì? Chuyện đó không liên quan đến anh." Anh không hiểu nhìn cô, thành thật trả lời.
"Em nói là trước kia, lúc cô ấy là vị hôn thê của anh, không phải bây giờ."
"Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, chuyện này đều không liên quan đến anh." Anh nói.
"Cho nên ý của anh là, anh không phản đối chuyện chỉnh hình này sao?"
"Không phải em cũng muốn nói cho anh biết, em muốn chỉnh hình đó chứ?" Vẻ mặt anh quái dị nhìn cô một cái, đùa giỡn.
"Nếu em nói đúng thì sao?"
Tay lái thoáng chốc nghiêng một chút, xe trượt sang, hai người thiếu chút nữa đụng phải rào chắn, may mà Lệ Hằng kịp thời điều chỉnh tay lái, mới không xảy ra tai nạn.
"Cẩn thận một chút." Đồ Đông Nhan vẫn còn sợ hãi đưa tay vỗ ngực.
"Em vừa nói đùa sao?" Anh nhìn về phía trước, lại dùng giọng nói rất nghiêm túc hỏi
"Nói anh lái xe cẩn thận một chút, cái này thì có gì hay để đùa giỡn?" Cô cau mày với anh.
"Anh nói là chỉnh hình." Anh đã có điểm bị chọc tức.
"Vừa rồi không phải anh nói anh sẽ không phản đối sao?"
"Anh không nói." Anh nhanh chóng phản bác.
"Cho nên thật ra anh phản đối sao?" Cô nói.
Lệ Hằng cho xe quay sang làn đường đối diện, đi vào ngõ tắt phía trước, khi tìm thấy một bãi đậu xe, sau khi anh cẩn thận dừng xe lại, mới lên tiếng trả lời cô.
"Anh cũng không phản đối chuyện chỉnh hình, dù sao đó cũng là một xu hướng, nếu như em thật sự muốn chỉnh hình..." Anh nói đến đây thì không nhịn được nhíu mày, "Cá nhân anh cảm thấy không cần thiết, vì anh yêu bộ dạng hiện tại này của em."
"Nhưng nếu như em không thích bản thân hiện tại thì sao?" Trong cô cảm thấy ngọt ngào, lại cố ý hỏi,
Chân mày anh trong nháy mắt lại nhíu chặt hơn, rõ ràng là phản đối chuyện cô muốn đi chỉnh hình.
"Nếu như em thật sự cảm thấy chuyện chỉnh hình khiến em vui vẻ hơn hoặc tự tin hơn, như vậy thì tùy ý em thôi." Anh thở dài, thỏa hiệp gật đầu.
Đồ Đông Nhan cảm động đến thiếu chút nữa không nói nên lời. "Anh sẽ chiều hư em."
"Đây là mục đích suốt đời của anh." Anh mỉm cười, thâm tình nói với cô. "Đến đây, chúng ta nên xuống xe."
"Lệ Hằng..." Cô đẩy cửa xe gọi anh lại.
Anh quay đầu lại nhìn cô.
"Anh yên tâm, em sẽ không đi chỉnh hình, vì em sợ đau," Cô thè lưỡi với anh, nghịch ngợm mỉm cười.
Lệ Hằng bật cười lắc đầu, đột nhiên phát hiện tương lai chắc chắn anh sẽ bị cô nuốt trọn vào bụng, vì anh không thể nói một tiếng không với cô, hơn nữa sau khi biết cô đùa giỡn mình, không chỉ không có bất kỳ cảm giác mất hứng nào, mà còn buồn cười, cũng vì cô đang cười.
Anh nghĩ, anh thật sự yêu cô rất sâu rồi.
Chương 7
Đột nhiên nghỉ phép nửa ngày, cuối cùng vẫn ở trên giường Lệ Hằng nửa ngày.
Ánh trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng ngoài cửa sổ từ từ tối đi, bên trong cửa sổ cũng theo đó mà mờ tối. Đồ Đông Nhan tỉnh dậy từ trong ngực anh, phát hiện trời đã tối.
“Chúng ta nên về nhà thôi.” Cô mở miệng nói, thân thể lại không tự chủ được tiến sát vào anh thêm một chút.
Đây là phòng anh thuê, ban đầu anh về đây không phải để định cư,mà là để đi làm, sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi sẽ về Mĩ luôn, cho nên anh mới thuê căn phòng này ở tạm.
Nhưng hai người lại ngoài ý muốn gặp lại, rồi kết hôn, cho nên tất cả hiện tại anh đều phải sắp xếp lại, vì vậy một nhà ba người quyết định đến nhà của Dịch Ngạo Dương ở một thời gian.
Còn về nơi này, vì còn chưa tới thời gian trả nhà, nên vẫn tạm thời duy trì nguyên trạng, nhưng hai người cũng không nhớ,nơi này còn có một công dụng - để hai người hẹn hò.
“Chúng ta nên về nhà thôi.” Cô nói lại lần nữa, chọc cho Lệ Hằng cười khẽ một tiếng.
“Em đè lên người anh như vậy, chúng ta phải về nhà thế nào?”Anh cười hỏi.
Đồ Đông Nhan mờ mịt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lười biếng ngáp một cái. “Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô dụi dụi mắt.
“Sắp đến sáu giờ rồi.” Anh cười nói cho cô biết, phát hiện mình rất thích bộ dạng lười biếng của cô, cô như vậy nhìn mềm mại nữ tính hơn bình thường.
“Sáu giờ? Vẫn còn kịp.” Cô gật đầu, không chút hoang mang lại nắm vào ngực anh lần nữa, vì thời gian cô về nhà sớm nhất cũng phải hơn bảy giờ.
“Kịp cái gì?” Lệ Hằng hỏi.
“Kịp về nhà.” Cô nói. “Bình thưởng em đều về nhà lúc chín giờ rưỡi.”
“Công việc của em bận rộn như vậy sao? Về nhà trễ như vậy?”
Cô mệt mỏi gật đầu. “Lúc mới đi làm em về nhà con trễ hơn.”
“Vậy Hạo ĐÌnh thì sao? Ai chăm sóc giúp em?”
“Xuân Tuyết làm việc buôn bán, có thể ở nhà làm việc. Nếu cô ấy có chuyện gì phải ra ngoài, hạ Mỹ sẽ trốn việc để về nhà chăm lũ nhóc. Em và Thu Phong phụ trách những ngày nghỉ.”
“Trước kia, các em nhất định rất khổ cực.”
“Xuân Tuyết là khổ nhất! Nhưng may mà lũ trẻ đều rất ngoan, sau khi ba tuổi đều rất hiểu chuyện, bốn tuổi bắt đầu giúp bọn em làm việc nhà, sau năm tuổi còn chăm sóc cho chúng em.”
“Bọn nó đúng là không giống học sinh năm thứ hai tiểu học.” Thông minh, ứng biến nhanh chóng, hiểu biết nhiều khiến anh vô cùng sững sờ, nhất là những kiến thức về máy tính. “Các em có bao giờ nghĩ đến chuyện cho bọn nó học nhảy lớp chưa?” Lệ Hằng tò mò hỏi.
“Bọn em đã không thể cấp cho bọn nó một cuộc sống gia đình bình thường rồi, nên cũng không muốn khiến cuộc sống đi học của bọn nó cũng trở nên không bình thường.” Cô lắc đầu nói xong, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện xuống giường, chuẩn bị về nhà.
“Xin lỗi.” Anh nhận lỗi với cô.
Đồ Đông Nhan đột nhiên dừng động tác mặc quần áo, quay đầu lại nhìn anh. “Đây cũng phải là lỗi của anh, sao phải nói xin lỗi?”
“Nếu như anh có thể tuân thủ lời ước hẹn, ba năm sau quay trở lại gặp em, mọi người sẽ không phải khổ cực như vậy, ít nhất trong nhà sẽ có một người đàn ông, một người ba.”
Cô lắc đầu. “Chuyện đã qua đứng nói lại nữa. Anh còn không nhanh xuống giường mặc quần áo, chúng ta thật sự nên về nhà rồi.”
Lệ Hằng nhìn cô một cái, sau đó mới chịu xuống giường, sau khi mặc quần áo xong, anh đi tới bên người cô, hạ xuống một nụ hôn, cuối cùng mười ngón tay vào nhau đi ra cửa chính.
Bọn họ cũng nhau đứng chờ bên ngoài cửa thang máy, nhìn những con số thể hiện trên màn hình. Anh không kiềm chế được, đưa mu bàn tay của cô lên môi, cô cũng quay đầu lại, mỉm cười với anh. Lúc này, cửa thang máy ‘đinh’ mở ra, hai người bọn họ cùng quay đầu, nhìn vào trong thang máy, bốn mắt giao nhau với người vừa bước ra khỏi thang máy.
Trong nháy mắt, cả bốn người đều ngây ngốc.
“Phu nhân, Kelly.” Sau một hồi im lặng lúng túng, Lệ Hắng trấn định kêu lên.
“Tại sao cô lại ở đây?” Ánh mắt căm thù của Kim Kelly nhắm thẳng vào cô, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Lệ Hằng theo bản năng kéo vợ mình sang bên cạnh, tư thế bảo vệ rất rõ ràng.
“Những lời này nên hỏi em mới đúng, tại sao em lại ở chỗ này, phu nhân cũng vậy?” Anh nói xong nhìn về phía Kim Kelly bên cạnh vị phu nhân, lại phát hiện đối phương đang nhìn Đồ Đông Nhan không chớp mắt.
“Mẹ, người nhìn thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ không biết xấu hổ, quyến rũ Lệ Hằng, khiến anh ấy hủy bỏ hôn ước với con.”
“Kelly, nếu em còn nói một câu nhục nhã Đông Nhan nữa, đứng trách anh không khách khí với em.” Lệ Hằng lạnh lùng nói, mặc dù thái độ vẫn bình thản nhưng trong mắt thể hiện sự tức giận rất rõ ràng.
Anh từng khách khí với em sao?” Kim Kelly lớn tiếng nói, giọng nói giận dữ phát run. “Mỗi lần anh đều kiếm cớ bận việc để không phải gặp em, lần này còn quá đáng hơn, anh lại có thể vì một người phụ nữ xấu xí mà vứt bỏ em, khiến em trở thành chuyện cười trong giới xã giao. Lệ Hằng, anh khinh người quá đáng rồi đó!”
“Khó coi?” Anh nhẹ giọng giễu cợt. “Nếu như anh thật sự muốn em trở nên khó coi, ngay từ lúc anh nghe nói em là người đẹp dao kéo, anh đã trực tiếp từ hôn rồi.”
Trên mặt cô nàng không còn một tia máu. “Anh…”
“Em cho rằng anh không biết chuyện này sao? Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Cho nên, tốt nhất em đừng nói thêm câu nào chê bà xã anh nữa.”Anh nghiêm nghị cảnh cáo cô.
“Vợ anh là em!” Cô lớn giọng.
Thấy không thể tiếp tục nói lý với người phụ nữ này, anh quyết định không để ý tới cô nàng nữa, ngược lại nhìn sang mẹ cô.
“Phu nhân, về chuyện giải trừ hôn ước, con rất xin lỗi, nhưng con cũng đã giải thích nguyên nhân với ông chủ, mà chính ông ấy cũng đã đồng ý cho con làm vậy, cho nên…”
“Em không đồng ý!” Âm thanh của Kim Kelly cắt đứt lời của anh.
“Nếu như người còn vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi thăm ông chủ? Con cáo từ trước.” Lệ Hằng hoàn toàn không để ý đến cô nàng, sau khi nói hết, lập tức nghiêng người nhấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra một lần nữa. “Đi thôi.” Anh dịu dàng nói với Đồ Đông Nhan.
“Mấy người đứng lại cho tôi! Tôi không cho phép mấy người được đi!” Kim Kelly tức giận hét lên, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nàng bước lên ngăn lại, không để cho cửa thang máy đóng.
“Em không nên ép anh động thủ.” Anh dùng giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo cô.
“Lệ Hằng.” Đồ Đông Nhan nhỏ giọng, nhẹ kéo ống tay áo anh, hi vọng anh không thực sự động thủ.
Anh càng kiên định ôm cô, lạnh lùng ra lệnh với Kim Kelly. “Tránh ra.”
“Anh không thể đối xử với em như vậy, ba em cho anh nhiều điều tốt đẹp như vậy.” Cô giận dữ mắng mỏ Lệ Hằng, lại chuyển mắt, nhìn về phía Đồ Đông Nhan thì trong mắt cô nàng tràn ngập oán hận. “Cô! Chính tiện nhân nhà cô đã quyến rũ anh ấy, mê hoặc anh ấy, mới có thể khiến cho anh ấy…”
“Đủ rồi!” Lệ Hằng cũng không nhịn được nữa, bước lên trước, lập tức đẩy cánh tay đang ngăn ở cửa thang máy ra ngoài. “Tôi đã cảnh cáo cô.”
Tải game mobile miễn phí
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1216/1598
“Đừng như vậy.” Đồ Đông Nhan lắc đầu khuyên can anh. “Nghiêm túc mà nói, thật sự em đã đoạt đi chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy mất đi lý trí tát
em một cái là chuyện đương nhiên, là em có lỗi với cô ấy trước."
"Em không cần hạ thấp mình trước cô ấy, người có lỗi với cô ấy là anh, nếu như cô ấy tức giận có thể tới tìm anh, không nên đánh em."
"Bây giờ chúng ta còn phân biệt sao? Chúng ta đã là vợ chồng, bất kỳ chuyện gì cũng phải chia sẻ cho nhau, chuyện này dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ."
"Rốt cuộc anh có tài đức gì, có thể được em cho cơ hội đến hai lần?" Anh hôn cô, thâm tình nói: "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Cô đưa tay ôm anh.
Hai người cứ như vậy, lẳng lặng ngồi trong xe ôm nhau, cho dù không làm gì cả, vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Đến đây thôi, chúng ta nên tìm một nơi để ăn tối, anh đói rồi." Anh hôn cô một cái rồi mới buông tay cô ra, đưa tay khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Không đặc biệt muốn ăn gì cả." Cô lắc đầu,
"Vậy để anh quyết định." Anh gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. "Trước đó em nói rất vui là có ý gì?"
"Cái gì rất vui?" Cô sững sờ, không hiểu nhìn anh.
"Em nói không đau là gạt người, nhưng cũng rất vui," Lệ Hằng đưa tay vuốt nhẹ gò má bị sưng của cô, đáy mắt tối tăm.
"À, thì ra là chuyện này." Đồ Đông Nhan bừng tỉnh, tiếp theo lại dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn anh, yên lặng nói một câu.
"Sao vậy?" Anh không kiềm được hỏi.
"Gương mặt của cô ấy rất đẹp." Cô từ tốn trả lời.
"Thật sao? Anh còn chưa từng chú ý," Chân mày anh nhíu lại, phát hiện mình đối với vẻ bề ngoài của vợ sắp cưới trước đây, thật ra vẫn chưa từng nghiêm túc nhìn qua lần nào. Cô ấy rất đẹp sao? Trong ấn tượng của anh hình như cũng được, nhưng... "Anh nghe nói cô ấy chỉnh không ít nơi."
"Hả?" Đồ Đông Nhan bị tin tức bất thình lình này làm cho sợ hết hồn. "Anh nói thật sao?"
"Không biết, anh chưa từng hỏi cô ấy, cho dù có hỏi, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ không thừa nhận." Lệ Hằng nhún vai, bộ dạng như việc đó không liên quan đến mình.
"Vậy sao anh biết cô ấy đi chỉnh hình?"
"Đây là một tin đồn lớn, cũng đã gần mười năm rồi, không phải sao? Mà không có lửa làm sao có khói, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."
"Anh không để ý sao?" Cô hỏi.
"Để ý cái gì?" Anh không hiểu.
"Nếu cô ấy thật sự phẫu thuật chỉnh hình, vậy thì phẫu thuật những nơi nào?"
"Anh để ý làm gì? Chuyện đó không liên quan đến anh." Anh không hiểu nhìn cô, thành thật trả lời.
"Em nói là trước kia, lúc cô ấy là vị hôn thê của anh, không phải bây giờ."
"Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, chuyện này đều không liên quan đến anh." Anh nói.
"Cho nên ý của anh là, anh không phản đối chuyện chỉnh hình này sao?"
"Không phải em cũng muốn nói cho anh biết, em muốn chỉnh hình đó chứ?" Vẻ mặt anh quái dị nhìn cô một cái, đùa giỡn.
"Nếu em nói đúng thì sao?"
Tay lái thoáng chốc nghiêng một chút, xe trượt sang, hai người thiếu chút nữa đụng phải rào chắn, may mà Lệ Hằng kịp thời điều chỉnh tay lái, mới không xảy ra tai nạn.
"Cẩn thận một chút." Đồ Đông Nhan vẫn còn sợ hãi đưa tay vỗ ngực.
"Em vừa nói đùa sao?" Anh nhìn về phía trước, lại dùng giọng nói rất nghiêm túc hỏi
"Nói anh lái xe cẩn thận một chút, cái này thì có gì hay để đùa giỡn?" Cô cau mày với anh.
"Anh nói là chỉnh hình." Anh đã có điểm bị chọc tức.
"Vừa rồi không phải anh nói anh sẽ không phản đối sao?"
"Anh không nói." Anh nhanh chóng phản bác.
"Cho nên thật ra anh phản đối sao?" Cô nói.
Lệ Hằng cho xe quay sang làn đường đối diện, đi vào ngõ tắt phía trước, khi tìm thấy một bãi đậu xe, sau khi anh cẩn thận dừng xe lại, mới lên tiếng trả lời cô.
"Anh cũng không phản đối chuyện chỉnh hình, dù sao đó cũng là một xu hướng, nếu như em thật sự muốn chỉnh hình..." Anh nói đến đây thì không nhịn được nhíu mày, "Cá nhân anh cảm thấy không cần thiết, vì anh yêu bộ dạng hiện tại này của em."
"Nhưng nếu như em không thích bản thân hiện tại thì sao?" Trong cô cảm thấy ngọt ngào, lại cố ý hỏi,
Chân mày anh trong nháy mắt lại nhíu chặt hơn, rõ ràng là phản đối chuyện cô muốn đi chỉnh hình.
"Nếu như em thật sự cảm thấy chuyện chỉnh hình khiến em vui vẻ hơn hoặc tự tin hơn, như vậy thì tùy ý em thôi." Anh thở dài, thỏa hiệp gật đầu.
Đồ Đông Nhan cảm động đến thiếu chút nữa không nói nên lời. "Anh sẽ chiều hư em."
"Đây là mục đích suốt đời của anh." Anh mỉm cười, thâm tình nói với cô. "Đến đây, chúng ta nên xuống xe."
"Lệ Hằng..." Cô đẩy cửa xe gọi anh lại.
Anh quay đầu lại nhìn cô.
"Anh yên tâm, em sẽ không đi chỉnh hình, vì em sợ đau," Cô thè lưỡi với anh, nghịch ngợm mỉm cười.
Lệ Hằng bật cười lắc đầu, đột nhiên phát hiện tương lai chắc chắn anh sẽ bị cô nuốt trọn vào bụng, vì anh không thể nói một tiếng không với cô, hơn nữa sau khi biết cô đùa giỡn mình, không chỉ không có bất kỳ cảm giác mất hứng nào, mà còn buồn cười, cũng vì cô đang cười.
Anh nghĩ, anh thật sự yêu cô rất sâu rồi.
Chương 7
Đột nhiên nghỉ phép nửa ngày, cuối cùng vẫn ở trên giường Lệ Hằng nửa ngày.
Ánh trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng ngoài cửa sổ từ từ tối đi, bên trong cửa sổ cũng theo đó mà mờ tối. Đồ Đông Nhan tỉnh dậy từ trong ngực anh, phát hiện trời đã tối.
“Chúng ta nên về nhà thôi.” Cô mở miệng nói, thân thể lại không tự chủ được tiến sát vào anh thêm một chút.
Đây là phòng anh thuê, ban đầu anh về đây không phải để định cư,mà là để đi làm, sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi sẽ về Mĩ luôn, cho nên anh mới thuê căn phòng này ở tạm.
Nhưng hai người lại ngoài ý muốn gặp lại, rồi kết hôn, cho nên tất cả hiện tại anh đều phải sắp xếp lại, vì vậy một nhà ba người quyết định đến nhà của Dịch Ngạo Dương ở một thời gian.
Còn về nơi này, vì còn chưa tới thời gian trả nhà, nên vẫn tạm thời duy trì nguyên trạng, nhưng hai người cũng không nhớ,nơi này còn có một công dụng - để hai người hẹn hò.
“Chúng ta nên về nhà thôi.” Cô nói lại lần nữa, chọc cho Lệ Hằng cười khẽ một tiếng.
“Em đè lên người anh như vậy, chúng ta phải về nhà thế nào?”Anh cười hỏi.
Đồ Đông Nhan mờ mịt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lười biếng ngáp một cái. “Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô dụi dụi mắt.
“Sắp đến sáu giờ rồi.” Anh cười nói cho cô biết, phát hiện mình rất thích bộ dạng lười biếng của cô, cô như vậy nhìn mềm mại nữ tính hơn bình thường.
“Sáu giờ? Vẫn còn kịp.” Cô gật đầu, không chút hoang mang lại nắm vào ngực anh lần nữa, vì thời gian cô về nhà sớm nhất cũng phải hơn bảy giờ.
“Kịp cái gì?” Lệ Hằng hỏi.
“Kịp về nhà.” Cô nói. “Bình thưởng em đều về nhà lúc chín giờ rưỡi.”
“Công việc của em bận rộn như vậy sao? Về nhà trễ như vậy?”
Cô mệt mỏi gật đầu. “Lúc mới đi làm em về nhà con trễ hơn.”
“Vậy Hạo ĐÌnh thì sao? Ai chăm sóc giúp em?”
“Xuân Tuyết làm việc buôn bán, có thể ở nhà làm việc. Nếu cô ấy có chuyện gì phải ra ngoài, hạ Mỹ sẽ trốn việc để về nhà chăm lũ nhóc. Em và Thu Phong phụ trách những ngày nghỉ.”
“Trước kia, các em nhất định rất khổ cực.”
“Xuân Tuyết là khổ nhất! Nhưng may mà lũ trẻ đều rất ngoan, sau khi ba tuổi đều rất hiểu chuyện, bốn tuổi bắt đầu giúp bọn em làm việc nhà, sau năm tuổi còn chăm sóc cho chúng em.”
“Bọn nó đúng là không giống học sinh năm thứ hai tiểu học.” Thông minh, ứng biến nhanh chóng, hiểu biết nhiều khiến anh vô cùng sững sờ, nhất là những kiến thức về máy tính. “Các em có bao giờ nghĩ đến chuyện cho bọn nó học nhảy lớp chưa?” Lệ Hằng tò mò hỏi.
“Bọn em đã không thể cấp cho bọn nó một cuộc sống gia đình bình thường rồi, nên cũng không muốn khiến cuộc sống đi học của bọn nó cũng trở nên không bình thường.” Cô lắc đầu nói xong, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện xuống giường, chuẩn bị về nhà.
“Xin lỗi.” Anh nhận lỗi với cô.
Đồ Đông Nhan đột nhiên dừng động tác mặc quần áo, quay đầu lại nhìn anh. “Đây cũng phải là lỗi của anh, sao phải nói xin lỗi?”
“Nếu như anh có thể tuân thủ lời ước hẹn, ba năm sau quay trở lại gặp em, mọi người sẽ không phải khổ cực như vậy, ít nhất trong nhà sẽ có một người đàn ông, một người ba.”
Cô lắc đầu. “Chuyện đã qua đứng nói lại nữa. Anh còn không nhanh xuống giường mặc quần áo, chúng ta thật sự nên về nhà rồi.”
Lệ Hằng nhìn cô một cái, sau đó mới chịu xuống giường, sau khi mặc quần áo xong, anh đi tới bên người cô, hạ xuống một nụ hôn, cuối cùng mười ngón tay vào nhau đi ra cửa chính.
Bọn họ cũng nhau đứng chờ bên ngoài cửa thang máy, nhìn những con số thể hiện trên màn hình. Anh không kiềm chế được, đưa mu bàn tay của cô lên môi, cô cũng quay đầu lại, mỉm cười với anh. Lúc này, cửa thang máy ‘đinh’ mở ra, hai người bọn họ cùng quay đầu, nhìn vào trong thang máy, bốn mắt giao nhau với người vừa bước ra khỏi thang máy.
Trong nháy mắt, cả bốn người đều ngây ngốc.
“Phu nhân, Kelly.” Sau một hồi im lặng lúng túng, Lệ Hắng trấn định kêu lên.
“Tại sao cô lại ở đây?” Ánh mắt căm thù của Kim Kelly nhắm thẳng vào cô, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Lệ Hằng theo bản năng kéo vợ mình sang bên cạnh, tư thế bảo vệ rất rõ ràng.
“Những lời này nên hỏi em mới đúng, tại sao em lại ở chỗ này, phu nhân cũng vậy?” Anh nói xong nhìn về phía Kim Kelly bên cạnh vị phu nhân, lại phát hiện đối phương đang nhìn Đồ Đông Nhan không chớp mắt.
“Mẹ, người nhìn thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ không biết xấu hổ, quyến rũ Lệ Hằng, khiến anh ấy hủy bỏ hôn ước với con.”
“Kelly, nếu em còn nói một câu nhục nhã Đông Nhan nữa, đứng trách anh không khách khí với em.” Lệ Hằng lạnh lùng nói, mặc dù thái độ vẫn bình thản nhưng trong mắt thể hiện sự tức giận rất rõ ràng.
Anh từng khách khí với em sao?” Kim Kelly lớn tiếng nói, giọng nói giận dữ phát run. “Mỗi lần anh đều kiếm cớ bận việc để không phải gặp em, lần này còn quá đáng hơn, anh lại có thể vì một người phụ nữ xấu xí mà vứt bỏ em, khiến em trở thành chuyện cười trong giới xã giao. Lệ Hằng, anh khinh người quá đáng rồi đó!”
“Khó coi?” Anh nhẹ giọng giễu cợt. “Nếu như anh thật sự muốn em trở nên khó coi, ngay từ lúc anh nghe nói em là người đẹp dao kéo, anh đã trực tiếp từ hôn rồi.”
Trên mặt cô nàng không còn một tia máu. “Anh…”
“Em cho rằng anh không biết chuyện này sao? Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Cho nên, tốt nhất em đừng nói thêm câu nào chê bà xã anh nữa.”Anh nghiêm nghị cảnh cáo cô.
“Vợ anh là em!” Cô lớn giọng.
Thấy không thể tiếp tục nói lý với người phụ nữ này, anh quyết định không để ý tới cô nàng nữa, ngược lại nhìn sang mẹ cô.
“Phu nhân, về chuyện giải trừ hôn ước, con rất xin lỗi, nhưng con cũng đã giải thích nguyên nhân với ông chủ, mà chính ông ấy cũng đã đồng ý cho con làm vậy, cho nên…”
“Em không đồng ý!” Âm thanh của Kim Kelly cắt đứt lời của anh.
“Nếu như người còn vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi thăm ông chủ? Con cáo từ trước.” Lệ Hằng hoàn toàn không để ý đến cô nàng, sau khi nói hết, lập tức nghiêng người nhấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra một lần nữa. “Đi thôi.” Anh dịu dàng nói với Đồ Đông Nhan.
“Mấy người đứng lại cho tôi! Tôi không cho phép mấy người được đi!” Kim Kelly tức giận hét lên, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nàng bước lên ngăn lại, không để cho cửa thang máy đóng.
“Em không nên ép anh động thủ.” Anh dùng giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo cô.
“Lệ Hằng.” Đồ Đông Nhan nhỏ giọng, nhẹ kéo ống tay áo anh, hi vọng anh không thực sự động thủ.
Anh càng kiên định ôm cô, lạnh lùng ra lệnh với Kim Kelly. “Tránh ra.”
“Anh không thể đối xử với em như vậy, ba em cho anh nhiều điều tốt đẹp như vậy.” Cô giận dữ mắng mỏ Lệ Hằng, lại chuyển mắt, nhìn về phía Đồ Đông Nhan thì trong mắt cô nàng tràn ngập oán hận. “Cô! Chính tiện nhân nhà cô đã quyến rũ anh ấy, mê hoặc anh ấy, mới có thể khiến cho anh ấy…”
“Đủ rồi!” Lệ Hằng cũng không nhịn được nữa, bước lên trước, lập tức đẩy cánh tay đang ngăn ở cửa thang máy ra ngoài. “Tôi đã cảnh cáo cô.”
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1216/1598