Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full
Lượt xem : |
ng mây.
Đối với sự việc kì lạ này, cô hoàn toàn đổ tội cho Cầu An vì cứ bên tai cô nhắc mãi cái tên này, mới trở nên như thế, chỉ là bắt đầu từ bây giờ, mọi thứ đều sẽ trở về như bình thường rồi.
“Cầu An, buổi trua chúng ta đi ăn Ham-bơ-gơ to, được không?”
Điều đáng lo ngại đã được giải quyết, khẩu vị cũng được mở rộng, nhớ đến hơn nữa tháng cũng chưa ăn Ham-bơ-gơ, Hạ Dĩnh bước rat hang máy vui vẻ đề nghị.
“Ăn Ham-bơ-gơ?” Cầu An sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, ngẫm lại trong ví cũng không còn bao nhiêu tiền, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, đành phải gắng gượng mà trả lời: “Được rồi!”
Hài lòng với câu trả lời của Cầu An, Hạ Dĩnh mang cái thùng trên tay giao cho đồng nghiệp ở khâu R&D, sau đó cùng Câu An ra khỏi cửa khâu R&D, đi về phía thang máy.
Lúc này, trong đầu cô đã sớm bị hai tầng bánh cực lớn kẹp thịt bò Ham-bơ-gơ, sợi khoai tây màu vàng óng ánh xốp giòn, cộng thêm canh gà mùi vị đậm đà làm cho thỏa mãn, khóe miệng vô thức nở nụ cười hạnh phúc, lại không chú ý đến bên chân đã bắt đầu bước lên thảm, dĩ nhiên càng không chú ý hai người đàn ông đang bước đến.
“A…..ách!” Đang lúc cô bị trượt chân, chuẩn bị đón nhận trở thành trò hề cho số phận, thì bất ngờ có người chặn ngang giúp đỡ, tránh khõi đau đớn từ việc đập mặt vào đá cẩm thạch trên sàn nhà.
Trực giác của Hạ Dĩnh khẳng định rằng người ra tay giúp mình chính là Cầu An, vì vậy đuôi may cong cong, miệng nở nụ cười, đang suy nghĩ phải cảm ơn cô thật tốt, không ngờ khi giương mắt, lại đối diện với con ngươi xinh đẹp mà lấp loáng ý cười của Táp Nhĩ.
Một cái nhìn này làm tâm tư cô rối loạn!
Cô vẫn biết gương mặt của Táp Nhĩ anh tuấn đến nổi dường như trở thành tội ác, nhưng lại không ngớ khi nhìn gần như vậy lại khiến cô rung động không thôi.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi thở nam tính của hắn phả lên mặt mình, cách một lớp quần áo nhiệt độ từ người hắn truyền đến!
Bỗng chốc, hai rạng mây hồng kéo đến trên gương mặt mặt trắng nõn của Hạ Dĩnh.
“Cẩn thận!” Táp Nhĩ như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn cô một cái, đỡ cô vững, sau đó lại xem như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, mà đứng ở sau lưng Táp Nhĩ, ánh mắt Gaye nhìn thấy hắn anh hung cứu mỹ nhân, dường như sững sờ 3 giây, mới đuổi theo bước chân của hắn, cùng nhau rời đi.
Nhìn dáng người anh tuấn lại mạnh mẽ có thể sánh ngang người mẫu của Táp Nhĩ, Cầu An vừa ghen tị lại vừa hâm mộ Hạ Dĩnh có thể cùng người tình trong mộng của cô tiếp xúc thân mật như vậy, mãi đến khi bóng dáng của Táp Nhĩ biến mất ở phía cuối hành lang, Cầu An quay đầu, giọng nói có vẻ hưng phấn không thôi, kéo tay Hạ Dĩnh hỏi: “Có phải anh ta rất đẹp trai, có phải rất đẹp trai hay không?”
“Ừm!” Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, đem cảm giác trong lòng che dấu, trả lời qua loa.
Câu trả lời không tập trung của Hạ Dĩnh, khiến Cầu An chú ý, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh một cái, sau đó kêu to: “Oa! Cậu đỏ mặt rồi! đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu đỏ mặt, chẳng lẻ cậu…..cậu thích tổng…..ưm…”
Cầu An còn chưa nói xong, liền bị Hạ Dĩnh ở bên cạnh lấy tay che miệng, sau đó lại bị kéo đi đến lối thoát hiểm, bởi vì cô thấy có người đang đi ra từ R&D, cô thật không hi vọng tiếng kêu của Cầu An, khiến bất cứ ai chú ý.
Sau khi đóng lại cửa thoát hiểm, mặc dù trong lòng Hạ Dĩnh vẫn gợn từng đợt song, nhưng nét mặt đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, cô nhìn về phía Cầu An giải thích: “Bởi vì mình thiếu chút nữa té ngả, sợ hết hồn, nên mới đỏ mặt, mình không có thích Tổng giám đốc, cậu đừng nói lung tung!”
“Mình không có nói cậu thích Tổng giám đốc, mình nói cậu thích tổng……………. thống, cậu lo lắng cái gì?” Giọng điệu Cầu An có chút nhạo báng mà trả lời.
Mặc dù Hạ Dĩnh cô gắn muốn che giấu tất cả những gì vừa mới xảy ra, nhưng Cầu An đã mang nét mặt ửng hồng của cô, sự hốt hoảng của cô toàn bộ lưu vào trong đầu, quen cô lâu như vậy, đến nay đây là lần đầu tiên Cầu An thấy Hạ Dĩnh xảy ra ‘phản ứng’ với đàn ông, Cầu An làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này?
“Mình mới không có……” Hạ Dĩnh đang muốn nói gì đó phản bát, nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Càu An chau mày, khóe môi nở nụ cười true chọc, lại nghĩ thầm nhiều lời cũng vô dụng, dứt khoát không giải thích.
Dù sao mình không có cái giảm giác kia….như cậu nghĩ, còn nữa, vì tai của mình, dạ dày của mình, mình quyết định tự mình đi mua cơm trưa.” Đề đề phòng Cầu An suốt dọc đường lại không ngừng tiếp tục vấn đề này
Dứt lời Hạ Dĩnh lập tức đi xuống cầu thang, Cầu an ở sau lưng cô kêu to: “Hạ Dĩnh, đây là tầng 28 đó………”
Hạ Dĩnh không trả lời, nhìn biểu hiện của Hạ Dĩnh, Cầu An tươi cười càng vui vẻ rồi.
Cô tin chắc Hạ Dĩnh đối với Táp Nhĩ có ‘cảm giác’, nếu không cũng sẽ không xuất hiện những cử chỉ khác thường này.
Đã nói mà! Có người con gái nào có thể kháng cự được hơi thở nam tính cùng mị lực của Táp Nhĩ Đế Tư.
Câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem thật có thể xảy ra!
Chỉ là, kết thúc của Hạ Dĩnh có giống như trong truyện cổ tích, từ đó công chúa cùng hoàng tử trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc không?
Ra khỏi lối thoát hiểm, đi về phía thang máy, Cầu An không khỏi cảm thấy lo lắng cho Hạ Dĩnh.
———-@@@———–
“Vừa mới nãy…………rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa bước vào phòng làm việc của Táp Nhĩ, Gaye không chờ đươc nữa liền trực tiếp hỏi.
Nếu không phải vì suốt dọc dường đi bị cản trở, một vài giám đốc buổi trưa lại không đi ăn cơm trưa, mà còn bám chặt lấy Táp Nhĩ báo cáo một đống chuyện, Gaye đã sớm hỏi đến rồi.
Loại tình huống như ngày hôm nay anh cũng không phải mới thấy lần đầu, có ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc ở đại học năm hai, hoa khôi của trường Khải Lâm Na đối với Táp Nhĩ trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng Táp Nhĩ đối với cô một chút hứng thú cũng không có.
Không tin Táp Nhĩ đối với người tràn đầy quyến rũ cùng nữ tính như cô không có hứng thú, có lần cô còn ăn mặt hấp dẫn nóng bỏng mà đi qua trước mặt Táp Nhĩ sau đó lại cố tình giả vờ té ngả, muốn nhân cơ hội này đến gần Táp Nhĩ, nhưng kết quả vốn chỉ là giả vờ té ngã, lại bị chân dài của Táp Nhĩ cản một cái, thật sự té chổng chân lên trời, trở thành trò cười cho mọi người.
Từ đó về sau, bất cứ người phụ nữ nào vô tình hay cố ý té ngã, anh dường như cũng chưa từng thấy qua Táp Nhĩ dừng bước, đỡ người ta một phen, dĩ nhiên trừ những người phụ nữ hắn có hứng thú ra!
Đối với những cô gái đẹp không nhất thiết phải có hứng thú, nhưng cái người hôm nay nhiều lắm cũng chỉ xem như ‘cô gái có dáng vẻ hoàn chỉnh’ thôi, Táp Nhĩ sao có thể đối với cô ấy …………..
Táp Nhĩ ngồi trước bàn làm việc, trong tay xoay xoay cây bút máy, khóe môi nở nụ cười tà mị giải đáp nghi vấn của Gaye: “Bị phụ nữ dây dưa đến chán, nên muốn đổi người phụ nữ sẽ không dây dưa.”
“Người phụ nữ sẽ không dây dưa? Làm sao cậu biết cô gái vừa rồi sẽ là người không dây dưa? Phụ nữ nào nhìn thấy cậu, không phải đều giống như con gấu mái nhìn thấy mật ong, bám chặt không tha, cô ta làm sao…..”
Dưới ánh sáng của bóng đèn hỏi, Gaye nhớ lại đoạn thoại đã từng nghe một cô gái nói qua, lúc này mới hiểu ra.
“Người con gái kia chắc không phải là cô gái xấu xí đeo kính to trông như con ếch chứ?” Nếu thật như vậy, cẩn thận nghĩ kĩ lại, cô gái kia không đeo kính trông như con ếch, cũng không quá xấu!
“Chính là cô ấy!” Táp Nhĩ day hai đôi mày rậm, thoải mái dựa vào ghế trả lời.
Những lời nói kia, đúng là khiến hắn chú ý, mà chuyện của Willa, lại làm hắn lần nữa nghĩ đến cô, nhưng khiến hắn hoàn toàn có hứng thú với cô, tiến đến ra tay giúp cô tránh khỏi cú ngã, hoàn toàn là vì……..nụ cười của cô!
Lúc ở hành lang khâu R&D nhìn thấy cô, mặt cô đúng là nhìn về phía hắn, nhưng trong đầu cô dường như toàn là những ảo tưởng về thức ăn khiến người ta thèm chảy nước bọt, còn nở nụ cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên có người con gái ở trước mặt hắn, nhưng trong mắt lại không có bóng dáng hắn, cũng là lần đầu tiên có người con gái sở hữu nụ cười làm tim hắn rung động!
Chỉ là không biết lời cô nói lúc trước, đáng tin được bao nhiêu, cô có bao nhiêu khả năng, có thể đón nhận sự khiêu chiến của hắn! Táp Nhĩ thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ mà có phần tà ác, Gaye hoàn toàn hiểu rõ lời hắn nói, đúng là…..
“Táp Nhĩ, sau cô gái kia tháo kính con ếch to xuống, cũng không còn xấu như vậy, nhưng về phần xinh đẹp thì con kém khá xa, mà nói về dáng người, cũng không có chỗ nào hơn người, huống hồ chỉ là một nhân viên tạp vụ nhỏ trong công ty, cậu khẳng định là có hứng thú với cô ta?” Gaye không nhịn được vẫn thắc mắc hỏi.
“Khẳng định.” Giọng nói Táp Nhĩ kiên định không cho phép nghi ngờ.
“Sẽ kéo dài bao lâu?”
“Nhìn thấy cô ấy có thể đá mình ra rất xa!”
Nghe câu trả lời của Táp Nhĩ, tưởng tượng đến hình ảnh một người con gái từ chối, cách xa hắn ngàn dặm, khóe miệng Gaye không khỏi nở nụ cười, nhất thời tùy hứng, kế tiếp trong lòng cũng muốn chơi đùa.
“Táp Nhĩ, tuần sau có bữa tiệc kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty, mình có ý định sắp xếp cảnh ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, giúp cậu và ‘hứng thú’ của cậu có một cơ hôi bắt đầu, thế nào?”
Gaye nhíu mày nở nụ cười, đối với chuyện sắp xếp hoạt động này, anh là thành thạo nhất.
“Tốt! Vậy giao cho cậu.”
Chương 3
Hiếm khi có thời gian nghỉ, với Hạ Dĩnh mà nói, dứt khoác là thời điểm tốt nhất để ngủ nướng, nhưng mới 10 giờ, cô đã sớm mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngát mà nhìn chằm chằm trần nhà.
Lúc này ở trước mặt cô hiện lên, là toàn bộ những tình cảnh xảy ra ở phía ngoài khâu R&D.
Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của hắn đặt ở eo cô, mùi nước hoa trên người hắn, còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ khẽ phả lên mặt cô.
Gương mặt người đàn ông màu đồng, đường nét sâu sắc, vừa nam tính lại vừa tràn ngập áp bức, cùng với đôi mắt mê hoặc như cười như không cười kia, làm rối loạn nhịp tim của cô.
Là vì lâu rồi cô không yêu đương sao? Nếu không………vì sao lại có cảm giác với hành động vô ý mà mờ ám này?
“Tiểu Dĩnh, con đang cười cái gì? Mà vui như vậy.” Hạ mẹ, La Lam đứng ở đầu giường của Hạ Dĩnh, cúi đầu hỏi.
“Mẹ! con có đang cười đâu?” phải là vẻ mặt tức giận mới đúng! tức cái người đàn ông kia chẳng biết vì sao lại quấy rầy giấc ngủ tốt đẹp của cô, hại cô mới sáng sớm đã bị những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong mơ kia quấy nhiễu.
Hạ Dĩnh lấy lại tinh thần, vội vàng biện giải nói.
“Có đó! Cười đến ngọt ngào, giống như người đang yêu vậy.” La Lam ngồi bên cạnh con gái, nhìn cô trêu chọc.
Đang yêu? Hạ Dĩnh bị hai chữ này dọa sợ đến mức cả người nhảy bật dậy.
“Con….con không có giống như mẹ nói đâu a!” Hai gò má cô lặng lẽ ửng hồng, ngay cả mang tai cũng nóng lên rồi.
Làm sao có thể? Cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần thôi, sao…..làm sao có thể đối hắn….hắn nảy sinh……cảm giác yêu?
Tuyệt đối không có khả năng!
“Còn bảo không có! Nhìn con đi, cả gương mặt càng lúc càng đỏ, đang nhớ ai đó?” La Lam ngắt nhẹ gò má ửng hồng của con gái.
“thật sự không có, mẹ đừng đoán lung tung đi! Mỗi ngày con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để yêu đương?” Hạ Dĩnh vội vàng che lại gương mặt đỏ bừng, ra sức phủ nhận.
Nghe cô nói như vậy, La Lam thở dài, trong lòng dâng lên nổi thương xót dành cho con gái: “Đều do cha mẹ hại con, làm con phải gánh trên lưng món nợ khổng lồ. Những cô gái bằng tuổi con, đều bận rộn hẹn hò cùng bạn trai, còn con phải làm việc ngày đêm không ngừng, cực khổ như vậy….” Nghĩ đến mọi thứ đã trải qua, La Lam không khõi thấy đau lòng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói những chuyện này, chính mẹ cũng phải làm việc a! con cũng chưa từng nghe mẹ than khổ bao giờ, còn con một chút cũng không cảm thấy cực khổ? Huống chi mấy tháng tới, chúng ta có thể trả sạch nợ, đến lúc đó mẹ cũng đừng oán con chạy đi hẹn hò với bạn trai, mà bỏ mẹ bơ vơ đó nha!”
Hạ Dĩnh ôm lấy eo mẹ, nằm trong lòng mẹ, không hi vọng những kí ức không vui đã qua kia, lại lần nữa khiến mẹ đau buồn, vì thế phải làm nũng mà giọng nói lại hài hước để lòng yên lòng.
Chuyên đã qua hãy để nó theo gió cuốn đi, dù sao cô cùng mẹ cũng đã sống đến lúc này, hiện tại cô lại có được toàn bộ tình yêu thương từ mẹ mình, sống trong một căn phòng trọ nhỏ ấm áp, việc là
Đối với sự việc kì lạ này, cô hoàn toàn đổ tội cho Cầu An vì cứ bên tai cô nhắc mãi cái tên này, mới trở nên như thế, chỉ là bắt đầu từ bây giờ, mọi thứ đều sẽ trở về như bình thường rồi.
“Cầu An, buổi trua chúng ta đi ăn Ham-bơ-gơ to, được không?”
Điều đáng lo ngại đã được giải quyết, khẩu vị cũng được mở rộng, nhớ đến hơn nữa tháng cũng chưa ăn Ham-bơ-gơ, Hạ Dĩnh bước rat hang máy vui vẻ đề nghị.
“Ăn Ham-bơ-gơ?” Cầu An sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, ngẫm lại trong ví cũng không còn bao nhiêu tiền, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, đành phải gắng gượng mà trả lời: “Được rồi!”
Hài lòng với câu trả lời của Cầu An, Hạ Dĩnh mang cái thùng trên tay giao cho đồng nghiệp ở khâu R&D, sau đó cùng Câu An ra khỏi cửa khâu R&D, đi về phía thang máy.
Lúc này, trong đầu cô đã sớm bị hai tầng bánh cực lớn kẹp thịt bò Ham-bơ-gơ, sợi khoai tây màu vàng óng ánh xốp giòn, cộng thêm canh gà mùi vị đậm đà làm cho thỏa mãn, khóe miệng vô thức nở nụ cười hạnh phúc, lại không chú ý đến bên chân đã bắt đầu bước lên thảm, dĩ nhiên càng không chú ý hai người đàn ông đang bước đến.
“A…..ách!” Đang lúc cô bị trượt chân, chuẩn bị đón nhận trở thành trò hề cho số phận, thì bất ngờ có người chặn ngang giúp đỡ, tránh khõi đau đớn từ việc đập mặt vào đá cẩm thạch trên sàn nhà.
Trực giác của Hạ Dĩnh khẳng định rằng người ra tay giúp mình chính là Cầu An, vì vậy đuôi may cong cong, miệng nở nụ cười, đang suy nghĩ phải cảm ơn cô thật tốt, không ngờ khi giương mắt, lại đối diện với con ngươi xinh đẹp mà lấp loáng ý cười của Táp Nhĩ.
Một cái nhìn này làm tâm tư cô rối loạn!
Cô vẫn biết gương mặt của Táp Nhĩ anh tuấn đến nổi dường như trở thành tội ác, nhưng lại không ngớ khi nhìn gần như vậy lại khiến cô rung động không thôi.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi thở nam tính của hắn phả lên mặt mình, cách một lớp quần áo nhiệt độ từ người hắn truyền đến!
Bỗng chốc, hai rạng mây hồng kéo đến trên gương mặt mặt trắng nõn của Hạ Dĩnh.
“Cẩn thận!” Táp Nhĩ như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn cô một cái, đỡ cô vững, sau đó lại xem như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, mà đứng ở sau lưng Táp Nhĩ, ánh mắt Gaye nhìn thấy hắn anh hung cứu mỹ nhân, dường như sững sờ 3 giây, mới đuổi theo bước chân của hắn, cùng nhau rời đi.
Nhìn dáng người anh tuấn lại mạnh mẽ có thể sánh ngang người mẫu của Táp Nhĩ, Cầu An vừa ghen tị lại vừa hâm mộ Hạ Dĩnh có thể cùng người tình trong mộng của cô tiếp xúc thân mật như vậy, mãi đến khi bóng dáng của Táp Nhĩ biến mất ở phía cuối hành lang, Cầu An quay đầu, giọng nói có vẻ hưng phấn không thôi, kéo tay Hạ Dĩnh hỏi: “Có phải anh ta rất đẹp trai, có phải rất đẹp trai hay không?”
“Ừm!” Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, đem cảm giác trong lòng che dấu, trả lời qua loa.
Câu trả lời không tập trung của Hạ Dĩnh, khiến Cầu An chú ý, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh một cái, sau đó kêu to: “Oa! Cậu đỏ mặt rồi! đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu đỏ mặt, chẳng lẻ cậu…..cậu thích tổng…..ưm…”
Cầu An còn chưa nói xong, liền bị Hạ Dĩnh ở bên cạnh lấy tay che miệng, sau đó lại bị kéo đi đến lối thoát hiểm, bởi vì cô thấy có người đang đi ra từ R&D, cô thật không hi vọng tiếng kêu của Cầu An, khiến bất cứ ai chú ý.
Sau khi đóng lại cửa thoát hiểm, mặc dù trong lòng Hạ Dĩnh vẫn gợn từng đợt song, nhưng nét mặt đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, cô nhìn về phía Cầu An giải thích: “Bởi vì mình thiếu chút nữa té ngả, sợ hết hồn, nên mới đỏ mặt, mình không có thích Tổng giám đốc, cậu đừng nói lung tung!”
“Mình không có nói cậu thích Tổng giám đốc, mình nói cậu thích tổng……………. thống, cậu lo lắng cái gì?” Giọng điệu Cầu An có chút nhạo báng mà trả lời.
Mặc dù Hạ Dĩnh cô gắn muốn che giấu tất cả những gì vừa mới xảy ra, nhưng Cầu An đã mang nét mặt ửng hồng của cô, sự hốt hoảng của cô toàn bộ lưu vào trong đầu, quen cô lâu như vậy, đến nay đây là lần đầu tiên Cầu An thấy Hạ Dĩnh xảy ra ‘phản ứng’ với đàn ông, Cầu An làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này?
“Mình mới không có……” Hạ Dĩnh đang muốn nói gì đó phản bát, nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Càu An chau mày, khóe môi nở nụ cười true chọc, lại nghĩ thầm nhiều lời cũng vô dụng, dứt khoát không giải thích.
Dù sao mình không có cái giảm giác kia….như cậu nghĩ, còn nữa, vì tai của mình, dạ dày của mình, mình quyết định tự mình đi mua cơm trưa.” Đề đề phòng Cầu An suốt dọc đường lại không ngừng tiếp tục vấn đề này
Dứt lời Hạ Dĩnh lập tức đi xuống cầu thang, Cầu an ở sau lưng cô kêu to: “Hạ Dĩnh, đây là tầng 28 đó………”
Hạ Dĩnh không trả lời, nhìn biểu hiện của Hạ Dĩnh, Cầu An tươi cười càng vui vẻ rồi.
Cô tin chắc Hạ Dĩnh đối với Táp Nhĩ có ‘cảm giác’, nếu không cũng sẽ không xuất hiện những cử chỉ khác thường này.
Đã nói mà! Có người con gái nào có thể kháng cự được hơi thở nam tính cùng mị lực của Táp Nhĩ Đế Tư.
Câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem thật có thể xảy ra!
Chỉ là, kết thúc của Hạ Dĩnh có giống như trong truyện cổ tích, từ đó công chúa cùng hoàng tử trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc không?
Ra khỏi lối thoát hiểm, đi về phía thang máy, Cầu An không khỏi cảm thấy lo lắng cho Hạ Dĩnh.
———-@@@———–
“Vừa mới nãy…………rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa bước vào phòng làm việc của Táp Nhĩ, Gaye không chờ đươc nữa liền trực tiếp hỏi.
Nếu không phải vì suốt dọc dường đi bị cản trở, một vài giám đốc buổi trưa lại không đi ăn cơm trưa, mà còn bám chặt lấy Táp Nhĩ báo cáo một đống chuyện, Gaye đã sớm hỏi đến rồi.
Loại tình huống như ngày hôm nay anh cũng không phải mới thấy lần đầu, có ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc ở đại học năm hai, hoa khôi của trường Khải Lâm Na đối với Táp Nhĩ trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng Táp Nhĩ đối với cô một chút hứng thú cũng không có.
Không tin Táp Nhĩ đối với người tràn đầy quyến rũ cùng nữ tính như cô không có hứng thú, có lần cô còn ăn mặt hấp dẫn nóng bỏng mà đi qua trước mặt Táp Nhĩ sau đó lại cố tình giả vờ té ngả, muốn nhân cơ hội này đến gần Táp Nhĩ, nhưng kết quả vốn chỉ là giả vờ té ngã, lại bị chân dài của Táp Nhĩ cản một cái, thật sự té chổng chân lên trời, trở thành trò cười cho mọi người.
Từ đó về sau, bất cứ người phụ nữ nào vô tình hay cố ý té ngã, anh dường như cũng chưa từng thấy qua Táp Nhĩ dừng bước, đỡ người ta một phen, dĩ nhiên trừ những người phụ nữ hắn có hứng thú ra!
Đối với những cô gái đẹp không nhất thiết phải có hứng thú, nhưng cái người hôm nay nhiều lắm cũng chỉ xem như ‘cô gái có dáng vẻ hoàn chỉnh’ thôi, Táp Nhĩ sao có thể đối với cô ấy …………..
Táp Nhĩ ngồi trước bàn làm việc, trong tay xoay xoay cây bút máy, khóe môi nở nụ cười tà mị giải đáp nghi vấn của Gaye: “Bị phụ nữ dây dưa đến chán, nên muốn đổi người phụ nữ sẽ không dây dưa.”
“Người phụ nữ sẽ không dây dưa? Làm sao cậu biết cô gái vừa rồi sẽ là người không dây dưa? Phụ nữ nào nhìn thấy cậu, không phải đều giống như con gấu mái nhìn thấy mật ong, bám chặt không tha, cô ta làm sao…..”
Dưới ánh sáng của bóng đèn hỏi, Gaye nhớ lại đoạn thoại đã từng nghe một cô gái nói qua, lúc này mới hiểu ra.
“Người con gái kia chắc không phải là cô gái xấu xí đeo kính to trông như con ếch chứ?” Nếu thật như vậy, cẩn thận nghĩ kĩ lại, cô gái kia không đeo kính trông như con ếch, cũng không quá xấu!
“Chính là cô ấy!” Táp Nhĩ day hai đôi mày rậm, thoải mái dựa vào ghế trả lời.
Những lời nói kia, đúng là khiến hắn chú ý, mà chuyện của Willa, lại làm hắn lần nữa nghĩ đến cô, nhưng khiến hắn hoàn toàn có hứng thú với cô, tiến đến ra tay giúp cô tránh khỏi cú ngã, hoàn toàn là vì……..nụ cười của cô!
Lúc ở hành lang khâu R&D nhìn thấy cô, mặt cô đúng là nhìn về phía hắn, nhưng trong đầu cô dường như toàn là những ảo tưởng về thức ăn khiến người ta thèm chảy nước bọt, còn nở nụ cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên có người con gái ở trước mặt hắn, nhưng trong mắt lại không có bóng dáng hắn, cũng là lần đầu tiên có người con gái sở hữu nụ cười làm tim hắn rung động!
Chỉ là không biết lời cô nói lúc trước, đáng tin được bao nhiêu, cô có bao nhiêu khả năng, có thể đón nhận sự khiêu chiến của hắn! Táp Nhĩ thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ mà có phần tà ác, Gaye hoàn toàn hiểu rõ lời hắn nói, đúng là…..
“Táp Nhĩ, sau cô gái kia tháo kính con ếch to xuống, cũng không còn xấu như vậy, nhưng về phần xinh đẹp thì con kém khá xa, mà nói về dáng người, cũng không có chỗ nào hơn người, huống hồ chỉ là một nhân viên tạp vụ nhỏ trong công ty, cậu khẳng định là có hứng thú với cô ta?” Gaye không nhịn được vẫn thắc mắc hỏi.
“Khẳng định.” Giọng nói Táp Nhĩ kiên định không cho phép nghi ngờ.
“Sẽ kéo dài bao lâu?”
“Nhìn thấy cô ấy có thể đá mình ra rất xa!”
Nghe câu trả lời của Táp Nhĩ, tưởng tượng đến hình ảnh một người con gái từ chối, cách xa hắn ngàn dặm, khóe miệng Gaye không khỏi nở nụ cười, nhất thời tùy hứng, kế tiếp trong lòng cũng muốn chơi đùa.
“Táp Nhĩ, tuần sau có bữa tiệc kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty, mình có ý định sắp xếp cảnh ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, giúp cậu và ‘hứng thú’ của cậu có một cơ hôi bắt đầu, thế nào?”
Gaye nhíu mày nở nụ cười, đối với chuyện sắp xếp hoạt động này, anh là thành thạo nhất.
“Tốt! Vậy giao cho cậu.”
Chương 3
Hiếm khi có thời gian nghỉ, với Hạ Dĩnh mà nói, dứt khoác là thời điểm tốt nhất để ngủ nướng, nhưng mới 10 giờ, cô đã sớm mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngát mà nhìn chằm chằm trần nhà.
Lúc này ở trước mặt cô hiện lên, là toàn bộ những tình cảnh xảy ra ở phía ngoài khâu R&D.
Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của hắn đặt ở eo cô, mùi nước hoa trên người hắn, còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ khẽ phả lên mặt cô.
Gương mặt người đàn ông màu đồng, đường nét sâu sắc, vừa nam tính lại vừa tràn ngập áp bức, cùng với đôi mắt mê hoặc như cười như không cười kia, làm rối loạn nhịp tim của cô.
Là vì lâu rồi cô không yêu đương sao? Nếu không………vì sao lại có cảm giác với hành động vô ý mà mờ ám này?
“Tiểu Dĩnh, con đang cười cái gì? Mà vui như vậy.” Hạ mẹ, La Lam đứng ở đầu giường của Hạ Dĩnh, cúi đầu hỏi.
“Mẹ! con có đang cười đâu?” phải là vẻ mặt tức giận mới đúng! tức cái người đàn ông kia chẳng biết vì sao lại quấy rầy giấc ngủ tốt đẹp của cô, hại cô mới sáng sớm đã bị những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong mơ kia quấy nhiễu.
Hạ Dĩnh lấy lại tinh thần, vội vàng biện giải nói.
“Có đó! Cười đến ngọt ngào, giống như người đang yêu vậy.” La Lam ngồi bên cạnh con gái, nhìn cô trêu chọc.
Đang yêu? Hạ Dĩnh bị hai chữ này dọa sợ đến mức cả người nhảy bật dậy.
“Con….con không có giống như mẹ nói đâu a!” Hai gò má cô lặng lẽ ửng hồng, ngay cả mang tai cũng nóng lên rồi.
Làm sao có thể? Cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần thôi, sao…..làm sao có thể đối hắn….hắn nảy sinh……cảm giác yêu?
Tuyệt đối không có khả năng!
“Còn bảo không có! Nhìn con đi, cả gương mặt càng lúc càng đỏ, đang nhớ ai đó?” La Lam ngắt nhẹ gò má ửng hồng của con gái.
“thật sự không có, mẹ đừng đoán lung tung đi! Mỗi ngày con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để yêu đương?” Hạ Dĩnh vội vàng che lại gương mặt đỏ bừng, ra sức phủ nhận.
Nghe cô nói như vậy, La Lam thở dài, trong lòng dâng lên nổi thương xót dành cho con gái: “Đều do cha mẹ hại con, làm con phải gánh trên lưng món nợ khổng lồ. Những cô gái bằng tuổi con, đều bận rộn hẹn hò cùng bạn trai, còn con phải làm việc ngày đêm không ngừng, cực khổ như vậy….” Nghĩ đến mọi thứ đã trải qua, La Lam không khõi thấy đau lòng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói những chuyện này, chính mẹ cũng phải làm việc a! con cũng chưa từng nghe mẹ than khổ bao giờ, còn con một chút cũng không cảm thấy cực khổ? Huống chi mấy tháng tới, chúng ta có thể trả sạch nợ, đến lúc đó mẹ cũng đừng oán con chạy đi hẹn hò với bạn trai, mà bỏ mẹ bơ vơ đó nha!”
Hạ Dĩnh ôm lấy eo mẹ, nằm trong lòng mẹ, không hi vọng những kí ức không vui đã qua kia, lại lần nữa khiến mẹ đau buồn, vì thế phải làm nũng mà giọng nói lại hài hước để lòng yên lòng.
Chuyên đã qua hãy để nó theo gió cuốn đi, dù sao cô cùng mẹ cũng đã sống đến lúc này, hiện tại cô lại có được toàn bộ tình yêu thương từ mẹ mình, sống trong một căn phòng trọ nhỏ ấm áp, việc là
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
360/3108