Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full
Lượt xem : |
tụ trong ngực, Hạ Dĩnh vẫn ngắm ngầm chịu đựng nén xuống, nhìn về Táp Nhĩ chế nhạo mà nói: “Cinderella đều ngồi xe ngựa từ bí đỏ biến thành, có nhớ không?”
Cố gắn vùng vẫy khỏi bàn tay ấm áp của Táp Nhĩ: “Hơn nữa, tôi không phải Cinderella, chỉ là một người dân bình thường, ngồi xe bus thích hợp với tôi hơn.” Nói xong, Hạ Dĩnh kéo làn váy, chạy chậm hướng về trạm xe bus mà chạy đến.
Nhìn bóng dáng người đẹp xa dần, khóe môi Táp Nhĩ giương lên nở nụ cười có phần cân nhắc.
Khiến hắn hứng thú còn muốn chạy trốn? Đừng có mà vọng tưởng!
Chương 5
Vừa vào thang máy, ấn xuống nút số 6, Hạ Dĩnh liền dựa vào một góc, nhìn chằm chằm con số không ngừng chớp động.
“Mệt mỏi quá!” Mặc dù sáng sóm bị nói xấu sau lưng, đã chuẩn bị tâm lí nhận lời châm chọc khiêu khích, nhưng suốt cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, đối mặt với chuyện thế này, có chuẩn bị nhiều lần hơn nữa cũng không đủ.
Đ-I-N-G! Thang máy vừa dừng ở tầng 6.
Hạ Dĩnh nhanh chóng đội mũ lưỡi trai lên đầu kéo xuống thật thấp, không muốn bị người khác nhận ra cô.
“Hạ Dĩnh!”
“Cầu An! Thì ra là cậu.” Hạ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi thứ vẫn tốt chứ!” Cầu An quan tâm hỏi.
“Ừ.” Hạ Dĩnh gật đầu, khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt tiều tùy đã thể hiện rõ ràng tâm trạng của cô lúc này.
“Phấn chấn môt chút, mấy ngày nữa, những lời ra tiếng vào kia sẽ trở lại bình thường thôi.” Cầu An ôm lấy bả vai Hạ Dĩnh, động viên nói
“Cầu An, cũng là cậu tốt với mình nhất!” Bạn thân ủng hộ, khiến Hạ Dĩnh cảm thấy bản thân mình không phải một thân một mình.
“Đó là đương nhiên, bởi vì chúng ta là bạn tốt mà!” Vừa nói chuyện, trong mắt Cầu An không ngừng lóe lên toan tính: “Vậy có phải cậu nên nói cho mình biết, ngày hôm qua sau khi Tổng giám đốc đuổi theo cậu, cuối cùng hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay vừa đến văn phòng, cô liền đuổi theo Hạ Dĩnh hỏi chuyện này, nhưng vừa nhác đến cái tên Táp Nhĩ Đế Tư, Hạ Dĩnh liền lập tức nghiêm mặt, vùi đầu làm việc, một câu cũng không nói.
Điều này càng làm cho cô muốn biết rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì!
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ Đế Tư, Hạ Dĩnh giống như bị sét đánh mà cách xa Cầu An, lạnh lùng nói: “Không cần nói với mình về anh ta!”
Cho dù nhắc đến tên, cũng khiến toàn thân cô không được thoải mái rồi.
“Khác gì sao! Cậu hãy nói thật, Tổng giám đốc có hôn cậu hay không?” Cầu An giọng điệu mập mờ hỏi, mặc dù cô biết yêu người đàn ông như Táp Nhĩ Đế Tư, nhất định không có kết quả, nhưng có thể cùng một người đàn ông vô cùng đẹp trai như hắn cùng nói chuyện yêu đương, quá trình này chắc chắn rất lãng mạn.
“Cậu…cậu nói bậy bạ gì đó.” Câu hỏi này của Cầu An, khiến Hạ Dĩnh nhớ đến cơn ác mộng tối hôm qua, trong mơ cô cư nhiên cùng Táp Nhĩ Đế Tư đứng giữa sàn nhảy, ôm hôn say sưa!
Mở cửa phòng làm việc của nhân viên tạp vụ, Hạ Dĩnh quay đầu, nghiếng răng nghiếng lợi nhìn Cầu An nói: “Nếu anh ta dám hôn mình, mình nhất định đá anh ta đến răng rơi đầy đất!”
“Tổng….Tổng giám đốc…” Tầm mắt Cầu An nhìn lướt qua Hạ Dĩnh, nhìn thấy một người đàn ông ưu nhã ngồi trên ghế.
“Đúng! Cho dù anh ta là Tổng giám đốc, mình đá cũng không sai.” Nói xong, Hạ Dĩnh quay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông, bị dọa đến phải ngậm miệng.
Hắn….hắn sao lại ở đây? Hẳn sẽ không nghe thấy cái gì chứ!?
“Hạ Dĩnh, Tổng giám đốc đã chờ cô lâu rồi, mau cùng Tổng giám đốc ra ngoài đi.” Trưởng phòng tạp vụ vừa thấy Hạ Dĩnh, giống như nhìn thấy chúa cứu thế vậy vội vàng bước lên.
Lần đầu tiên Tổng giám đốc ‘đại giá quan lâm’ đến phòng tạp vụ, hắn giống như ngồi trên đống lửa, không biết làm sao, chỉ có thể trông mong Hạ Dĩnh mau xuất hiện.
“Vì sao tôi phải….” Hạ Dĩnh đang muốn từ chối, lại ý thức được các đồng nghiệp khác cũng đang nhìn cô, vôi vàng ngậm miệng.
Biết rõ hắn tìm cô là vì việc riêng, nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở công ty, ở trong mắt người khác, Táp Nhĩ Đé Tư chính là một vị Tổng giám đốc cao quý, mệnh lệnh của hắn làm sao có thể làm trái, huống cô đang nghĩ phải làm thế nào để trả hắn bộ lễ phục cô mượn mặc ngày hôm qua, bây giờ vừa đúng lúc, chỉ là….
Ai~~~hi vọng sẽ không dẫn đến những lời bàn tán xôn xao thì tốt.
“Được…tôi đi lấy đồ.” Hạ Dĩnh cam chịu số phận đi về phía bàn làm việc của cô, cầm lấy túi giấy bên cạnh bàn, không cam tâm tình nguyện mà đi theo phía sau vẻ mặt nở nụ cười đắc ý của Táp Nhĩ Đế Tư, rời khỏi phòng tạp vụ.
———–@@@———
“Xin hỏi Tổng giám đốc, có việc gì quan trọng phải tìm một nhân viên tập vụ nhỏ như tôi?”
Ra khỏi phòng tạp vụ đi chưa được vài bước, Hạ Dĩnh liền gọi hắn lại.
Táp Nhĩ xoay người lại, tỉ mỉ quan sát bộ trang phục trên người Hạ Dĩnh, mũ lưỡi trai phối hợp cùng mắt kính ếch lớn, hắn bất chợt mỉm cười, chân mày mang theo vẻ đùa cợt mà cong lên, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, bước từng bước đến gần cô.
“Em ăn mặc như vậy, là muốn hù dọa những người đàn ông có ý nghĩ bám dính theo em, hay là muốn làm tôi quên đi cô bé lọ lem xinh đẹp của tối hôm qua?”
“Anh…” hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn, làm hô hấp của cô rối loạn, ngay lúc hắn định đến gần mình, Hạ Dĩnh vội vàng lùi về phía sau vài bước, tránh xa hơi thở khiếp người của hắn.
“Xin hỏi Tổng giám đốc là muốn tôi thay bóng đèn, hay là chỉnh sửa máy photo?” Hạ Dĩnh cố ý chuyển sang nói về công việc.
“Mua bữa trưa, em phải dẫn tôi đến nơi lần trước mua Ham-bơ-gơ, hôm nay tôi muốn ăn.”
“Có phải chí cần sau khi tôi dẫn anh đi mua, anh sẽ không vì bữa trưa mà xuất hiện ở đây nữa?”
“Ừ.” Nhưng cũng không đảm bảo còn có nguyên nhân khác.
Cố tình ừ! Đây là lần đầu tiên trong đời, Táp Nhĩ Đế Tư hắn có hứng thú với phụ nữ, thế nhưng lại không có hứng thú với hắn. Trò chơi này quả thật khiến người ta mong đợi!
“Được! đồ này trả anh trước.” Mặc dù chỉ nhận lời ngoài miệng, nhưng Hạ Dĩnh cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng, không thể làm gì hơn.
“Tổng giám đốc, mời anh đi thang máy, tôi đi cầu thang, chúng ta gặp nhau ở trước cửa.” Tránh lại bị người khác nhìn thấy hắn và cô đi cùng nhau, cô sợ mấy lời đồn đại đến chết rồi! Mang túi giấy giao cho hắn, Hạ Dĩnh xoay người liền đi về phía lồi ra.
Táp Nhĩ không đi về phía thang máy, ngược lại theo ở phía sau Hạ Dĩnh.
Ban đầu Hạ Dĩnh nghĩ mặc kệ hắn, nhưng……giữa cầu thang không gian tĩnh lặng, càng làm cho cô rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Táp Nhĩ.
Trái tim cô không hiểu vì sao lại đập rất nhanh, nhất thời cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông làm cho tim cô đập loan nhịp đang ở phía sau.
“Chờ chút!” Ngay lúc Hạ Dĩnh càng ngày càng kéo dài khoảng cách với Táp Nhĩ, hắn lên tiếng gọi cô lại.
Hạ Dĩnh ở sát ngã quẹo tầng ba dừng lại bước chân, quay đầu lại hỏi: “Làm gì?”
“Có chuyện….tôi muốn chứng thực một cái.” Táp Nhĩ chậm rãi xuống lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Thân thể Hạ Dĩnh ở trước ánh mắt nóng rực cua hắn không khỏi run rẩy, đôi chân lại giống như mọc rễ, không thể di chuyển, cho đến khi Táp Nhĩ đi đến trước mặt cô, mùi vị chin chắn của người đàn ông nhanh chóng bao phủ lấy cô.
“Anh…anh muốn chức thực điều…điều gì?” Nhìn con ngươi đen chứa đựng ý đồ của Táp Nhĩ, trong lòng Hạ Dĩnh đột nhiên khẽ động, tựa như hỏi, cô lại dường như rõ ràng ánh muốn chứng thực cái gì rồi!
Cô phải….trốn!
Nhưng không kịp rồi, Táp Nhĩ nhanh như chớp vươn tay, áp chế Hạ Dĩnh lên tường, ở lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng hơi mỉm cười trước sự sửng sốt của cô.
Hắn mong chờ nếm vị ngọt ngào của đôi môi cô, đã lâu lắm rồi.
Lấy ra cái gọng kính màu đen cản trở trên mặt cô, cũng trả tự do cho những sợi tóc được giấu dưới mũ lưỡi trai, mùi hương nhàn nhạt của cô tràn đầy trong khoang mũi của hắn, càng thêm trêu chọc dục vọng của hắn.
“Ưm…” Lúc này cô chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh, bởi những lời kháng nghị, mắng chữi người, đều bị đôi môi cực nóng của Táp Nhĩ giam lại, mơ hồ trở thành tiếng rên rĩ ô ô.
Hạ Dĩnh dùng sức muốn đẩy Táp Nhĩ ra, thế nhưng sức lực của hai người chênh lệch rất xa, cô căn bản không thể đẩy được hắn, chỉ có thể liều mạng đánh nhẹ.
Chút sức lực này đối với hắn mà nói, căn bản không hề đau đớn, ngược lại giống như mát-xa. Hắn đưa lưỡi tiến vào sâu hơn, không ngừng dụ hoặc cùng quấn lấy chiếc lưỡi non mềm mại thơm tho của cô.
Nụ hôn này thật ngang ngược lại vô cùng mạnh mẽ, đối với người không có kinh nghiệm như Hạ Dĩnh mà nói, hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể mặc cho Táp Nhĩ tùy ý đòi lấy, đôi tay lúc đầu còn vùng vẫy thì giờ phút này chỉ có thể mềm nhũn rơi vào đầu vai của hắn.
“Của em rất ngọt.” Lưỡi của Táp Nhĩ dây dưa với cô, thậm chí đôi tay còn không an phận mà thâm dò người cô dưới lớp quần áo, cách một lớp áo lót có ren màu nhạt, vuốt ve chơi đùa với nơi đẫy đà mềm mại của cô, khi ngón tay cái của hắn lướt qua đỉnh hồng thì cô không khỏi run rẫy mà rên rỉ.
Mãi cho đến khi hô hấp của hai người đã đến cực hạn, Táp Nhĩ mới lưu luyến không thôi buông cô ra, nhưng điều này cũng khiến hắn hao tổn khá nhiều ý chí, mới có thể rời đi đôi môi ngọt ngào này của Hạ Dĩnh vượt quá mức tưởng tượng của hắn.
Hạ Dĩnh không ngừng hít lấy không khí, toàn thân không chút sức lực dựa vào trong ngực hắn, trong đầu tróng rỗng.
Táp Nhĩ vươn tay, yêu thương vuốt ve gương mặt hồng hồng của cô, dùng giọng điệu mị hoặc càng nghe càng bị mê hoặc nói: “Bắt đầu từ giây phút này, em chỉ có thể gọi tôi là Táp Nhĩ, mấy thứ như ông chủ lớn, Tổng giám đốc, tôi đều không muốn nghe được từ trong chiếc nhỏ nhắn ngọt nào này, chỉ cần nghe thấy một lần, tôi sẽ hôn em một lần.”
Táp Nhĩ cúi đầu, ghé sát bên tai cô: “Tin tôi, tôi nói được làm được, hơn mỗi lần hôn, chắc chắn càng điên cuồng càng mạnh mẽ hơn lúc này.”
Hạ Dĩnh run rẫy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong con ngươi đen sâu không thể lường của hắn, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn…..Hắn cư nhiên uy hiếp cô?
Quá ghê tởm!
“Đi thôi! Tôi đói bụng.” Đói đến nổi muốn ‘ăn’ cô tại chỗ, nhưng hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc.
Ra khỏi cửa chính, một cơn gió lạnh thổi đến, khiến cô hắt hơi một cái.
Một chiếc áo khoác lại đúng lúc bao bọc lấy người cô.
“Tôi…trong túi xách còn có đồ, tôi mặc đồ đó là được rồi.” Hạ Dĩnh vội vàng muốn chiếc áo khoác trên người mình có độ ấm của cơ thể Táp Nhĩ cởi trả lại cho hắn.
Bởi vì mùi hương của hắn sẽ làm cô……..ý loạn tình mê…..
“Không cần phiền.” Táp Nhĩ ngăn lại động tác cởi áo của cô.
“Tôi không cần khoác, tôi không lạnh.” Hạ Dĩnh cố gắng tránh thoát.
“Nếu em nhớ nụ hôn của tôi, thì khỏi khoác.” Táp Nhĩ khan giọng nói, ngón tay dài ra ám hiệu mà vuốt ve đôi môi cô.
“Anh….Không phải anh nói là không gọi tên của anh, mới có thể….” Hạ Dĩnh xấu hổ khó có thể mở miệng: “Sao anh có thể lấy việc đó uy hiếp tôi?”
Hất tay Táp Nhĩ ra, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Dĩnh bởi vì tức giận mà sáng trong, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ mà xinh đẹp.
“Bây giờ thêm một điều.”
Táp Nhĩ giương môi mỉm cười, nụ cười rực rỡ mang theo vài phần tà mị, càng mang theo vài phần nguy hiểm: “Chỉ cần tôi nghe được điều không muốn nghe, tôi sẽ dùng môi của mình che lại……của em!”
“Anh….Anh thật quá đáng! Vì sao tôi phải chịu sự uy hiếp của anh, tôi sẽ…” Thấy đôi mắt Táp Nhĩ nheo lại, từng bước đến gần, Hạ Dĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn không có nói đùa, lập tức che môi mình lại, chỉ sợ hắn ở trước mặt nhiều người hôn cô.
Thôi, coi như hôm nay cô thật xui xẻo, về sau cô nhất định phải tránh thật xa.
——–@@@——-
“Hã Dĩnh, mấy ngày nay cậu đang bận rộn cái gì vậy?”
Hiếm khi gặp được Hạ Dĩnh ở trong văn phòng, Cầu An ngồi đối diện cô, trực tiếp hỏi.
“Bận gì sao? Công việc a!”
Còn bận trốn người! Hạ Dĩnh bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
“Không phải bận rộn như vậy chứ? Bận đến nổi ăn trưa tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, lúc tan sở liền không nhìn thấy người.”
Tất cả chuyện này bắt đầu xảy ra từ ngày Táp Nhĩ Đế Tư đột nhiên xuất hiện ở phòng tạp vụ, chắc chắn chuy
Cố gắn vùng vẫy khỏi bàn tay ấm áp của Táp Nhĩ: “Hơn nữa, tôi không phải Cinderella, chỉ là một người dân bình thường, ngồi xe bus thích hợp với tôi hơn.” Nói xong, Hạ Dĩnh kéo làn váy, chạy chậm hướng về trạm xe bus mà chạy đến.
Nhìn bóng dáng người đẹp xa dần, khóe môi Táp Nhĩ giương lên nở nụ cười có phần cân nhắc.
Khiến hắn hứng thú còn muốn chạy trốn? Đừng có mà vọng tưởng!
Chương 5
Vừa vào thang máy, ấn xuống nút số 6, Hạ Dĩnh liền dựa vào một góc, nhìn chằm chằm con số không ngừng chớp động.
“Mệt mỏi quá!” Mặc dù sáng sóm bị nói xấu sau lưng, đã chuẩn bị tâm lí nhận lời châm chọc khiêu khích, nhưng suốt cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, đối mặt với chuyện thế này, có chuẩn bị nhiều lần hơn nữa cũng không đủ.
Đ-I-N-G! Thang máy vừa dừng ở tầng 6.
Hạ Dĩnh nhanh chóng đội mũ lưỡi trai lên đầu kéo xuống thật thấp, không muốn bị người khác nhận ra cô.
“Hạ Dĩnh!”
“Cầu An! Thì ra là cậu.” Hạ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi thứ vẫn tốt chứ!” Cầu An quan tâm hỏi.
“Ừ.” Hạ Dĩnh gật đầu, khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt tiều tùy đã thể hiện rõ ràng tâm trạng của cô lúc này.
“Phấn chấn môt chút, mấy ngày nữa, những lời ra tiếng vào kia sẽ trở lại bình thường thôi.” Cầu An ôm lấy bả vai Hạ Dĩnh, động viên nói
“Cầu An, cũng là cậu tốt với mình nhất!” Bạn thân ủng hộ, khiến Hạ Dĩnh cảm thấy bản thân mình không phải một thân một mình.
“Đó là đương nhiên, bởi vì chúng ta là bạn tốt mà!” Vừa nói chuyện, trong mắt Cầu An không ngừng lóe lên toan tính: “Vậy có phải cậu nên nói cho mình biết, ngày hôm qua sau khi Tổng giám đốc đuổi theo cậu, cuối cùng hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay vừa đến văn phòng, cô liền đuổi theo Hạ Dĩnh hỏi chuyện này, nhưng vừa nhác đến cái tên Táp Nhĩ Đế Tư, Hạ Dĩnh liền lập tức nghiêm mặt, vùi đầu làm việc, một câu cũng không nói.
Điều này càng làm cho cô muốn biết rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì!
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ Đế Tư, Hạ Dĩnh giống như bị sét đánh mà cách xa Cầu An, lạnh lùng nói: “Không cần nói với mình về anh ta!”
Cho dù nhắc đến tên, cũng khiến toàn thân cô không được thoải mái rồi.
“Khác gì sao! Cậu hãy nói thật, Tổng giám đốc có hôn cậu hay không?” Cầu An giọng điệu mập mờ hỏi, mặc dù cô biết yêu người đàn ông như Táp Nhĩ Đế Tư, nhất định không có kết quả, nhưng có thể cùng một người đàn ông vô cùng đẹp trai như hắn cùng nói chuyện yêu đương, quá trình này chắc chắn rất lãng mạn.
“Cậu…cậu nói bậy bạ gì đó.” Câu hỏi này của Cầu An, khiến Hạ Dĩnh nhớ đến cơn ác mộng tối hôm qua, trong mơ cô cư nhiên cùng Táp Nhĩ Đế Tư đứng giữa sàn nhảy, ôm hôn say sưa!
Mở cửa phòng làm việc của nhân viên tạp vụ, Hạ Dĩnh quay đầu, nghiếng răng nghiếng lợi nhìn Cầu An nói: “Nếu anh ta dám hôn mình, mình nhất định đá anh ta đến răng rơi đầy đất!”
“Tổng….Tổng giám đốc…” Tầm mắt Cầu An nhìn lướt qua Hạ Dĩnh, nhìn thấy một người đàn ông ưu nhã ngồi trên ghế.
“Đúng! Cho dù anh ta là Tổng giám đốc, mình đá cũng không sai.” Nói xong, Hạ Dĩnh quay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông, bị dọa đến phải ngậm miệng.
Hắn….hắn sao lại ở đây? Hẳn sẽ không nghe thấy cái gì chứ!?
“Hạ Dĩnh, Tổng giám đốc đã chờ cô lâu rồi, mau cùng Tổng giám đốc ra ngoài đi.” Trưởng phòng tạp vụ vừa thấy Hạ Dĩnh, giống như nhìn thấy chúa cứu thế vậy vội vàng bước lên.
Lần đầu tiên Tổng giám đốc ‘đại giá quan lâm’ đến phòng tạp vụ, hắn giống như ngồi trên đống lửa, không biết làm sao, chỉ có thể trông mong Hạ Dĩnh mau xuất hiện.
“Vì sao tôi phải….” Hạ Dĩnh đang muốn từ chối, lại ý thức được các đồng nghiệp khác cũng đang nhìn cô, vôi vàng ngậm miệng.
Biết rõ hắn tìm cô là vì việc riêng, nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở công ty, ở trong mắt người khác, Táp Nhĩ Đé Tư chính là một vị Tổng giám đốc cao quý, mệnh lệnh của hắn làm sao có thể làm trái, huống cô đang nghĩ phải làm thế nào để trả hắn bộ lễ phục cô mượn mặc ngày hôm qua, bây giờ vừa đúng lúc, chỉ là….
Ai~~~hi vọng sẽ không dẫn đến những lời bàn tán xôn xao thì tốt.
“Được…tôi đi lấy đồ.” Hạ Dĩnh cam chịu số phận đi về phía bàn làm việc của cô, cầm lấy túi giấy bên cạnh bàn, không cam tâm tình nguyện mà đi theo phía sau vẻ mặt nở nụ cười đắc ý của Táp Nhĩ Đế Tư, rời khỏi phòng tạp vụ.
———–@@@———
“Xin hỏi Tổng giám đốc, có việc gì quan trọng phải tìm một nhân viên tập vụ nhỏ như tôi?”
Ra khỏi phòng tạp vụ đi chưa được vài bước, Hạ Dĩnh liền gọi hắn lại.
Táp Nhĩ xoay người lại, tỉ mỉ quan sát bộ trang phục trên người Hạ Dĩnh, mũ lưỡi trai phối hợp cùng mắt kính ếch lớn, hắn bất chợt mỉm cười, chân mày mang theo vẻ đùa cợt mà cong lên, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, bước từng bước đến gần cô.
“Em ăn mặc như vậy, là muốn hù dọa những người đàn ông có ý nghĩ bám dính theo em, hay là muốn làm tôi quên đi cô bé lọ lem xinh đẹp của tối hôm qua?”
“Anh…” hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn, làm hô hấp của cô rối loạn, ngay lúc hắn định đến gần mình, Hạ Dĩnh vội vàng lùi về phía sau vài bước, tránh xa hơi thở khiếp người của hắn.
“Xin hỏi Tổng giám đốc là muốn tôi thay bóng đèn, hay là chỉnh sửa máy photo?” Hạ Dĩnh cố ý chuyển sang nói về công việc.
“Mua bữa trưa, em phải dẫn tôi đến nơi lần trước mua Ham-bơ-gơ, hôm nay tôi muốn ăn.”
“Có phải chí cần sau khi tôi dẫn anh đi mua, anh sẽ không vì bữa trưa mà xuất hiện ở đây nữa?”
“Ừ.” Nhưng cũng không đảm bảo còn có nguyên nhân khác.
Cố tình ừ! Đây là lần đầu tiên trong đời, Táp Nhĩ Đế Tư hắn có hứng thú với phụ nữ, thế nhưng lại không có hứng thú với hắn. Trò chơi này quả thật khiến người ta mong đợi!
“Được! đồ này trả anh trước.” Mặc dù chỉ nhận lời ngoài miệng, nhưng Hạ Dĩnh cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng, không thể làm gì hơn.
“Tổng giám đốc, mời anh đi thang máy, tôi đi cầu thang, chúng ta gặp nhau ở trước cửa.” Tránh lại bị người khác nhìn thấy hắn và cô đi cùng nhau, cô sợ mấy lời đồn đại đến chết rồi! Mang túi giấy giao cho hắn, Hạ Dĩnh xoay người liền đi về phía lồi ra.
Táp Nhĩ không đi về phía thang máy, ngược lại theo ở phía sau Hạ Dĩnh.
Ban đầu Hạ Dĩnh nghĩ mặc kệ hắn, nhưng……giữa cầu thang không gian tĩnh lặng, càng làm cho cô rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Táp Nhĩ.
Trái tim cô không hiểu vì sao lại đập rất nhanh, nhất thời cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông làm cho tim cô đập loan nhịp đang ở phía sau.
“Chờ chút!” Ngay lúc Hạ Dĩnh càng ngày càng kéo dài khoảng cách với Táp Nhĩ, hắn lên tiếng gọi cô lại.
Hạ Dĩnh ở sát ngã quẹo tầng ba dừng lại bước chân, quay đầu lại hỏi: “Làm gì?”
“Có chuyện….tôi muốn chứng thực một cái.” Táp Nhĩ chậm rãi xuống lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Thân thể Hạ Dĩnh ở trước ánh mắt nóng rực cua hắn không khỏi run rẩy, đôi chân lại giống như mọc rễ, không thể di chuyển, cho đến khi Táp Nhĩ đi đến trước mặt cô, mùi vị chin chắn của người đàn ông nhanh chóng bao phủ lấy cô.
“Anh…anh muốn chức thực điều…điều gì?” Nhìn con ngươi đen chứa đựng ý đồ của Táp Nhĩ, trong lòng Hạ Dĩnh đột nhiên khẽ động, tựa như hỏi, cô lại dường như rõ ràng ánh muốn chứng thực cái gì rồi!
Cô phải….trốn!
Nhưng không kịp rồi, Táp Nhĩ nhanh như chớp vươn tay, áp chế Hạ Dĩnh lên tường, ở lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng hơi mỉm cười trước sự sửng sốt của cô.
Hắn mong chờ nếm vị ngọt ngào của đôi môi cô, đã lâu lắm rồi.
Lấy ra cái gọng kính màu đen cản trở trên mặt cô, cũng trả tự do cho những sợi tóc được giấu dưới mũ lưỡi trai, mùi hương nhàn nhạt của cô tràn đầy trong khoang mũi của hắn, càng thêm trêu chọc dục vọng của hắn.
“Ưm…” Lúc này cô chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh, bởi những lời kháng nghị, mắng chữi người, đều bị đôi môi cực nóng của Táp Nhĩ giam lại, mơ hồ trở thành tiếng rên rĩ ô ô.
Hạ Dĩnh dùng sức muốn đẩy Táp Nhĩ ra, thế nhưng sức lực của hai người chênh lệch rất xa, cô căn bản không thể đẩy được hắn, chỉ có thể liều mạng đánh nhẹ.
Chút sức lực này đối với hắn mà nói, căn bản không hề đau đớn, ngược lại giống như mát-xa. Hắn đưa lưỡi tiến vào sâu hơn, không ngừng dụ hoặc cùng quấn lấy chiếc lưỡi non mềm mại thơm tho của cô.
Nụ hôn này thật ngang ngược lại vô cùng mạnh mẽ, đối với người không có kinh nghiệm như Hạ Dĩnh mà nói, hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể mặc cho Táp Nhĩ tùy ý đòi lấy, đôi tay lúc đầu còn vùng vẫy thì giờ phút này chỉ có thể mềm nhũn rơi vào đầu vai của hắn.
“Của em rất ngọt.” Lưỡi của Táp Nhĩ dây dưa với cô, thậm chí đôi tay còn không an phận mà thâm dò người cô dưới lớp quần áo, cách một lớp áo lót có ren màu nhạt, vuốt ve chơi đùa với nơi đẫy đà mềm mại của cô, khi ngón tay cái của hắn lướt qua đỉnh hồng thì cô không khỏi run rẫy mà rên rỉ.
Mãi cho đến khi hô hấp của hai người đã đến cực hạn, Táp Nhĩ mới lưu luyến không thôi buông cô ra, nhưng điều này cũng khiến hắn hao tổn khá nhiều ý chí, mới có thể rời đi đôi môi ngọt ngào này của Hạ Dĩnh vượt quá mức tưởng tượng của hắn.
Hạ Dĩnh không ngừng hít lấy không khí, toàn thân không chút sức lực dựa vào trong ngực hắn, trong đầu tróng rỗng.
Táp Nhĩ vươn tay, yêu thương vuốt ve gương mặt hồng hồng của cô, dùng giọng điệu mị hoặc càng nghe càng bị mê hoặc nói: “Bắt đầu từ giây phút này, em chỉ có thể gọi tôi là Táp Nhĩ, mấy thứ như ông chủ lớn, Tổng giám đốc, tôi đều không muốn nghe được từ trong chiếc nhỏ nhắn ngọt nào này, chỉ cần nghe thấy một lần, tôi sẽ hôn em một lần.”
Táp Nhĩ cúi đầu, ghé sát bên tai cô: “Tin tôi, tôi nói được làm được, hơn mỗi lần hôn, chắc chắn càng điên cuồng càng mạnh mẽ hơn lúc này.”
Hạ Dĩnh run rẫy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong con ngươi đen sâu không thể lường của hắn, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn…..Hắn cư nhiên uy hiếp cô?
Quá ghê tởm!
“Đi thôi! Tôi đói bụng.” Đói đến nổi muốn ‘ăn’ cô tại chỗ, nhưng hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc.
Ra khỏi cửa chính, một cơn gió lạnh thổi đến, khiến cô hắt hơi một cái.
Một chiếc áo khoác lại đúng lúc bao bọc lấy người cô.
“Tôi…trong túi xách còn có đồ, tôi mặc đồ đó là được rồi.” Hạ Dĩnh vội vàng muốn chiếc áo khoác trên người mình có độ ấm của cơ thể Táp Nhĩ cởi trả lại cho hắn.
Bởi vì mùi hương của hắn sẽ làm cô……..ý loạn tình mê…..
“Không cần phiền.” Táp Nhĩ ngăn lại động tác cởi áo của cô.
“Tôi không cần khoác, tôi không lạnh.” Hạ Dĩnh cố gắng tránh thoát.
“Nếu em nhớ nụ hôn của tôi, thì khỏi khoác.” Táp Nhĩ khan giọng nói, ngón tay dài ra ám hiệu mà vuốt ve đôi môi cô.
“Anh….Không phải anh nói là không gọi tên của anh, mới có thể….” Hạ Dĩnh xấu hổ khó có thể mở miệng: “Sao anh có thể lấy việc đó uy hiếp tôi?”
Hất tay Táp Nhĩ ra, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Dĩnh bởi vì tức giận mà sáng trong, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ mà xinh đẹp.
“Bây giờ thêm một điều.”
Táp Nhĩ giương môi mỉm cười, nụ cười rực rỡ mang theo vài phần tà mị, càng mang theo vài phần nguy hiểm: “Chỉ cần tôi nghe được điều không muốn nghe, tôi sẽ dùng môi của mình che lại……của em!”
“Anh….Anh thật quá đáng! Vì sao tôi phải chịu sự uy hiếp của anh, tôi sẽ…” Thấy đôi mắt Táp Nhĩ nheo lại, từng bước đến gần, Hạ Dĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn không có nói đùa, lập tức che môi mình lại, chỉ sợ hắn ở trước mặt nhiều người hôn cô.
Thôi, coi như hôm nay cô thật xui xẻo, về sau cô nhất định phải tránh thật xa.
——–@@@——-
“Hã Dĩnh, mấy ngày nay cậu đang bận rộn cái gì vậy?”
Hiếm khi gặp được Hạ Dĩnh ở trong văn phòng, Cầu An ngồi đối diện cô, trực tiếp hỏi.
“Bận gì sao? Công việc a!”
Còn bận trốn người! Hạ Dĩnh bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
“Không phải bận rộn như vậy chứ? Bận đến nổi ăn trưa tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, lúc tan sở liền không nhìn thấy người.”
Tất cả chuyện này bắt đầu xảy ra từ ngày Táp Nhĩ Đế Tư đột nhiên xuất hiện ở phòng tạp vụ, chắc chắn chuy
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
688/3436