Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full
Lượt xem : |
hẫn trên tay, trong lòng cô có một hồi ngọt ngào, và phảng phất cô tựa hồ càng lúc càng có thể nghĩ thông suốt vì sao mình sẽ có những cảm giác đặc biệt đó đối với người đàn ông này.
Hóa ra không phải bởi vì ma lực của nhẫn kim cương, mà là mị lực của người…
“Qua một tuần nữa sẽ tổ chức tiệc mừng, tôi không hy vọng sự việc có bất kì sự biến đổi nào.” Giọng nói của hắn phảng phất mất đi sự ấm áp trong nháy mắt, vừa cứng vừa lạnh nhưng ngược lại chính vì vậy mà có vẻ khả nghi, lộ sơ hở giấu đầu hở đuôi.
Ai yô, quan tâm thì thừa nhận đi, thẹn thùng cái gì.
Giang Xuân Tuệ che miệng cười trộm. Nói cô người này tự mình nghĩ tốt đẹp cũng được, trước giờ cô luôn dựa vào cảm giác, hiện tại cảm giác của cô nói với cô, người đàn ông này đang thiếu tự nhiên, nói không chừng đôi má còn “trong trắng lộ hồng” a.
Ô, cô thích nhất đùa giỡn với kiểu tiểu nam sinh thích giả bộ lạnh lùng này nha! Đương nhiên đại nam sinh cũng không ngoại lệ…
“Cái này rất khó nói nha, có lẽ đến lúc đó mặt khác anh lại tìm người phụ nữ khác thay thế cũng nói không chừng.” Hi. Cô đắc ý cười trộm, tưởng tượng thấy được nét mặt hiện giờ của hắn sẽ vui đến cỡ nào.
“Bọn họ phản đối dữ lắm à?” Ngữ khí của hắn mang chút điểm khẩn trương, có lẽ ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện trong đó pha lẫn sự căng thẳng.
Nói thực ra, bằng vào điều kiện của hắn, cho dù trước hôn lễ một giờ, muốn tìm một người phụ nữ phủ lên lụa trắng cũng không phải là chuyện khó khăn nhưng một cách vô ý thức hắn lại cảm thấy phản cảm đối với hình ảnh đó.
Huống hồ bọn họ đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn phải đi ly hôn một lần trước rồi lại kết hôn?! Giả thiết này càng làm hắn thấy phiền chán! Hơn nữa chưa kể sẽ làm mẹ hắn tức đến xỉu ngay tại chỗ, nói cái gì cũng không thể để nó xảy ra.
“Điều đó là đương nhiên, làm sao có thể không phản đối, bọn họ phản đối kịch liệt. Tôi tốn thật nhiều công phu giải thích, cha mẹ tôi đều khóc, tôi cũng khóc…” Cô nhéo nhéo mũi thở ra hai hơi, giả bộ nghẹt mũi, tiếng nói nghẹn ngào. Điều này cũng không thể xem như là hoàn toàn nói sạo, chẳng qua không có chú giải thêm là bọn họ “quá vui mà khóc” thôi.
Lại nói thế nào đi nữa cũng không thể cho hắn biết người nhà cô vô cùng phấn khởi, lộ ra bộ dáng mừng rỡ như đem cô “tiêu thụ” được ra ngoài, bằng không cô thật quá mất mặt.
“Cô bị mắng?”
“Không bị đánh là đỡ rồi, dù sao tôi cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, là con gái bảo bối mà họ che chở từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên nói gả là gả, đương nhiên bọn họ sẽ luyến tiếc nha. Không khí hiện tại trong nhà chúng tôi thực sự chỉ có thể dùng một mảnh mây đen mù sương để hình dung, ngay cả bữa tối tôi cũng chưa ăn…” xong. Cô cố tình tỏ vẻ yếu ớt không nói ra “chữ cuối” nhưng trái lại hai tay lại vung loạn xạ, cố gắng xây dựng một bầu không khí khó có được như vừa trải qua thiên tân vạn khổ, miễn để hắn cho rằng cô không có giá, về sau coi thường cô.
“Vì sao chưa ăn? Bọn họ giận đến nỗi không cho cô ăn cơm?”
“Là chính tôi ăn không vô a, người con làm cho cha mẹ đau lòng như vậy nào còn có mặt mũi ngồi ở bàn cơm ăn đầy bụng.”
Đầu kia điện thoại đột nhiên lặng yên, phảng phất hô hấp đều tạm dừng lại.
Cô tưởng rằng bản thân có phải hay không đã đem tình huống nói quá nghiêm trọng, vội vàng sửa giọng trấn an…
“Nhưng mà anh cũng đừng quá khẩn trương, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể, trước hôn lễ sẽ thuyết phục bọn họ tiếp nhận hôn sự này. Ba mẹ tôi luôn luôn rất thương tôi, họ sẽ không nỡ để cho tôi khổ sở quá lâu, anh…”
“Biết rồi.” Hắn đột ngột gác điện thoại làm cho cô không kịp trở tay.
“Biết cái gì chứ? Không lễ phép!” Cô “này” vài tiếng rồi mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn di động, cảm thấy chính mình vĩnh viễn cũng không bắt được tiết tấu nói chuyện của người đàn ông này cùng với tâm tư chân chính của hắn.
Vừa mới nãy còn cảm thấy hắn quan tâm cô nhưng ngại ngùng thừa nhận, trong chớp mắt lại hình như là chính cô tưởng nhiều quá, có lúc nào là hắn để ý qua sống chết của cô…
Có điều, kỳ lạ, vì sao cô sẽ để ý hắn có quan tâm cô hay không? Thấy hắn gọi điện thì tâm tình liền bay lên, bị hắn gác điện thoại thì buồn bã vô cớ, cảm xúc cứ “đong đưa”. Cho dù hắn có mị lực đi nữa, đường đồ thị tâm tình kịch liệt phập phồng như vậy cũng quá bất thường rồi!
Cốc cốc!
Mẹ Giang bưng một bát đồ ăn khói trắng bốc nghi ngút đi vào, trên mặt vầng sáng mẫu tính chợt lóe sáng lên tựa như đèn nê ông.
“Xuân Tuệ à, buổi tối con chỉ ăn một chén cơm và nửa con cá, nửa đêm chắc chắn sẽ đói, mẹ đặc biệt kêu ba con đi mua mì giò heo may mắn của quán nổi tiếng này cho con… Cảm ơn ông trời, con gái của tôi rốt cục thông suốt, tìm được một đối tượng tốt gả cho người ta rồi… Ừ đúng! Là đã gả đi ra ngoài rồi, ha ha ha…” Mẹ Giang buông bát đũa thìa xuống, chắp hai tay lại, cả đêm cũng không ngại phiền cảm tạ chúng thần linh cùng tổ tiên nhiều đời, cười toe toét.
Giang Xuân Tuệ nhìn mẹ mình hớn hở, trong lòng lại là một cảm giác đau xót, hoài nghi bản thân có phải là được nhặt trở về từ công viên.
“Mẹ, đột nhiên con gả đi, mọi người liền vui vẻ như vậy sao?”
“Con gả cho chỗ tốt, vì sao chúng ta lại mất hứng?”
“Mẹ lại biết con gả cho chỗ tốt rồi…” Cô nhỏ giọng nói thầm, chính mình cũng không thể xác định được những ngày trong tương lai sẽ như thế nào nhưng trái lại mọi người trong nhà từng người một còn có tin tưởng hơn.
“Ơ? Không phải chính con nói sao? Con vỗ ngực nói nó bộ dạng tuấn tú lại lịch sự, phong độ phi phàm, đối với con vừa ôn nhu vừa săn sóc, bất cứ cái gì nó đều làm cho con, giúp đỡ con, ngay cả chuyện miếng đất kia, mày cũng không nhăn một chút đã đáp ứng cho mọi người miễn phí sử dụng thêm một năm, hết thảy điều này đều là bởi vì nó yêu con đó.” Mẹ Giang lặp lại những chân tình thâm nghĩa trọng mà con gái đã một phen kể ra.
Mình có nói hắn tốt như vậy sao?
Giang Xuân Tuệ tóc gáy thẳng dựng đứng, đột nhiên cô có thể hiểu được cảm giác kinh sợ của Đoàn Bồi Nguyên ngày đó khi bị cô “vu oan”.
“Nhưng… Lúc trước hình như anh ấy quen qua không ít bạn gái, ba mẹ cũng không để ý?” Tuy rằng cô có cố gắng “che đậy” cho cái vận hoa đào của hắn nhưng bình thường tâm tình cha mẹ vẫn sẽ có khúc mắc đối với tình sử phong phú trước giờ của con rể chứ.
“Làm sao có thể, thà rằng chọn một người đàn ông thành thạo cũng đừng chọn đứa ngốc đầu gỗ thành thật quá mức, vạn nhất khối gỗ đó ngày sau cháy đi thì càng không được, cứu trở về cũng là khối than bỏ đi.” Mẹ Giang cho rằng trăng hoa tựa như bị bệnh sởi, bị qua một lần rồi sẽ không sao nữa.
Oa! Hôm nay cô mới hiểu được, thì ra mẹ mình còn lạc quan hơn cả cô.
“Đừng thấy ba con như vậy, lúc tuổi trẻ ba con cũng phong lưu quá trời, một đống phụ nữ chạy theo sau mông ổng đó, kết quả cuối cùng còn không phải là bị mẹ trị cho tâm phục khẩu phục sao.”
Woa woa! Không nhìn ra được mẹ còn là một cao thủ “bắt yêu”, nhắc tới chiến tích năm đó mẹ tựa như nữ trung hào kiệt… Có điều hiện giờ ba sao biến thành mặt mày y như hát mất giọng này đây?
Chậc chậc chậc, năm tháng không buông tha người nào cả…
“Tóm lại, con với nó tình đầu ý hợp là quan trọng nhất, có hôn nhân có tình yêu chưa hẳn sẽ hạnh phúc đến già, nhưng hôn nhân không có tình yêu tuyệt đối sẽ là bắt đầu cho sự bất hạnh. Con có thể gả cho một người đàn ông mình thật tình thích, lại có khả năng chăm sóc cho con, mẹ thực sự rất vui vẻ.” Mẹ Giang vỗ vỗ tay con gái, đặt chén và đũa vào tay cô.
Giang Xuân Tuệ nhìn khuôn mặt từ ái của mẹ, cô đột nhiên cảm thấy mình là đứa con hư, cư nhiên rõ ràng để bản thân bước vào trong cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng… bất hạnh sao?
Đối với việc lấy hôn nhân để trao đổi này, trong lòng cô quả thật từng lưỡng lự qua, cũng mang một chút tiếc nuối mà người con gái đối với cuộc hôn nhân lý tưởng nhưng khi ở cùng chỗ với người đàn ông kia, một chút cô cũng không có cảm thấy bất hạnh nha. Cho dù luôn luôn bị chọc tức, cãi nhau với hắn nhưng tất cả giống như cũng chỉ làm tăng thêm sự thân thuộc giữa bọn họ, không có sinh ra “tác dụng phụ” chán ghét gì cả, vừa nãy khi nhận được điện thoại hắn gọi tới, thậm chí cô còn cười giống như đứa ngốc…
Nếu cái này gọi là bất hạnh, coi như là “trong cái rủi có cái may” đi.
“Nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi, có yêu đương thì bụng cũng phải ăn cho no, hiện giờ con có giảm béo cũng không còn kịp rồi. Có điều may là con gả tới khách sạn, về sau sẽ không lo chuyện ăn ở… A nhớ khi nào rảnh thì hỏi nó thử, chúng ta đi mua phiếu cơm có giảm giá không?” Nữ chủ nhà chính là thực tế vậy, nói ba câu là không rời đề tài sinh hoạt chuyên môn của mình.
“Được, con sẽ hỏi…” Cắn giò heo mềm dai, cô cảm thấy mẹ mình thật sự là một obasan[1"> vừa giàu tình cảm mà cũng rất lý trí.
Bên bờ đại dương bên kia, Đoàn Bồi Nguyên vừa bước lên xe liền phân phó thư ký giảm bớt hành trình trong hai ngày tới còn xuống một nửa… Rồi lại một nửa. Hội nghị, thị sát, xã giao không quá quan trọng và không có có tác dụng trong lúc này, tất cả đều xoá bỏ hoặc hoãn cho tới khi đến Nhật Bản lần sau hắn mới tiến hành.
“Chiều ngày mai tôi muốn về Đài Bắc trước, khoang hạng nhất không chỗ thì đặt khoang thương gia… Khoang phổ thông cũng được.”
Cái gì! Thư ký kinh ngạc nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở trong lòng hô to “Oh my God”, thế nhưng chủ tịch sẽ ủy khuất chính mình như vậy.
“Là vì chủ tịch phu nhân sao?”
Cấp trên mắt lạnh thoáng nhìn, thư ký lập tức câm như hến, tự trách mình há miệng “tùy tiện” đến như vậy, cho dù đoán được cũng không nên hỏi ra miệng.
Đoàn Bồi Nguyên mặt trầm xuống, môi mím lại, ánh mắt lạnh lẽo biểu thị tâm tình của hắn đang ở độ âm, có thức thời thì tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc bầu trời tối hơn không còn ánh sáng hồng ráng chiều nữa, tâm của hắn lại từ bầu trời rơi xuống đất, đã bị một người làm hại cho không thể bình tĩnh được.
Không gọi cuộc điện thoại kia thì còn không có tệ như vậy. Hiện tại vừa nghĩ đến cô cô độc đứng ở trong phòng khách đối mặt sự trách cứ từ mọi người , ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, khuôn mặt sáng sủa lăn đầy nước mắt, khóc thút thít rồi nghẹn khóc đến nói không nên lời, ăn không vô…
Ngực hắn không lý do thu chặt lại, nhàn nhạt buồn đau, sau khi thấy “bóng lưng” cô thì dòng suy nghĩ của hắn trước giờ luôn rất rõ ràng lại lần nữa bị bộ dáng cực kỳ tội nghiệp của cô nhiễu loạn một cách nghiêm trọng, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng tạm thời chết đi, hắn vô tâm đi bắt bẻ tính thật giả trong lời nói của cô, chỉ nhớ thương muốn chạy trở về giúp cô giải quyết chuyện này, để cô nín khóc mỉm cười.
Theo lý, hắn không thể nào vì một người phụ nữ mà nhọc lòng, thậm chí ảnh hưởng công tác. Nhưng trên thực tế, hắn lại không có cách nào khống chế được việc suy nghĩ của mình bị cô gái kia chiếm đầy, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị mắng đến nỗi cẩu huyết lâm đầu[2">, ngực tích tụ cũng theo đó mà từng trận co chặt lại…
“Sự khác thường” lúc này, nhất thời hắn cũng không nói ra được nguyên cớ. Có lẽ đúng như lời thư ký nói, nguyên nhân là vì cô là “chủ tịch phu nhân”, một người phụ nữ đã trở thành vợ của hắn, cho nên sao hắn có thể để cho một mình cô thừa nhận những áp lực, chỉ trích này, trong khi chính mình lại làm như không có việc gì không đếm xỉa đến, tiếp tục đi công tác.
Đúng vậy, nhất định là bởi vì vậy. Lại nói thế nào đi nữa, lúc trước là hắn đưa ra giao dịch này trước, hỏi tới trách nhiệm, đương nhiên là hắn thiếu cô, để cho một mình cô gánh chịu đau khổ thì thật sự không thể nào được…
Đoàn Bồi Nguyên không cách nào tìm được lời giải thích càng hợp lý hơn cho sự nôn nóng ở trong lòng kia, vì thế hắn nói như vậy để thuyết phục chính mình. Lo lắng cho cô, vướng bận vì cô, thuần túy đều là xuất phát từ trách nhiệm mà hắn đối với cái vai “làm chồng” này, không sai.
Nhưng mà hắn lại quên đi, chính mình chưa bao giờ nghĩ tới việc phải làm một người chồng, làm sao lại có ý thức trách nhiệm của người làm chồng?
Hắn đối với cô, kỳ thực lại chính là… dấu hiệu động lòng hết sức bình thường của một người đàn ông đối với người con gái mà thôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, chợ chiều rộn ràng nhốn nháo ở xung quanh, các quầy hàng bán đồ ăn vặt tập trung đông ngư
Hóa ra không phải bởi vì ma lực của nhẫn kim cương, mà là mị lực của người…
“Qua một tuần nữa sẽ tổ chức tiệc mừng, tôi không hy vọng sự việc có bất kì sự biến đổi nào.” Giọng nói của hắn phảng phất mất đi sự ấm áp trong nháy mắt, vừa cứng vừa lạnh nhưng ngược lại chính vì vậy mà có vẻ khả nghi, lộ sơ hở giấu đầu hở đuôi.
Ai yô, quan tâm thì thừa nhận đi, thẹn thùng cái gì.
Giang Xuân Tuệ che miệng cười trộm. Nói cô người này tự mình nghĩ tốt đẹp cũng được, trước giờ cô luôn dựa vào cảm giác, hiện tại cảm giác của cô nói với cô, người đàn ông này đang thiếu tự nhiên, nói không chừng đôi má còn “trong trắng lộ hồng” a.
Ô, cô thích nhất đùa giỡn với kiểu tiểu nam sinh thích giả bộ lạnh lùng này nha! Đương nhiên đại nam sinh cũng không ngoại lệ…
“Cái này rất khó nói nha, có lẽ đến lúc đó mặt khác anh lại tìm người phụ nữ khác thay thế cũng nói không chừng.” Hi. Cô đắc ý cười trộm, tưởng tượng thấy được nét mặt hiện giờ của hắn sẽ vui đến cỡ nào.
“Bọn họ phản đối dữ lắm à?” Ngữ khí của hắn mang chút điểm khẩn trương, có lẽ ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện trong đó pha lẫn sự căng thẳng.
Nói thực ra, bằng vào điều kiện của hắn, cho dù trước hôn lễ một giờ, muốn tìm một người phụ nữ phủ lên lụa trắng cũng không phải là chuyện khó khăn nhưng một cách vô ý thức hắn lại cảm thấy phản cảm đối với hình ảnh đó.
Huống hồ bọn họ đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn phải đi ly hôn một lần trước rồi lại kết hôn?! Giả thiết này càng làm hắn thấy phiền chán! Hơn nữa chưa kể sẽ làm mẹ hắn tức đến xỉu ngay tại chỗ, nói cái gì cũng không thể để nó xảy ra.
“Điều đó là đương nhiên, làm sao có thể không phản đối, bọn họ phản đối kịch liệt. Tôi tốn thật nhiều công phu giải thích, cha mẹ tôi đều khóc, tôi cũng khóc…” Cô nhéo nhéo mũi thở ra hai hơi, giả bộ nghẹt mũi, tiếng nói nghẹn ngào. Điều này cũng không thể xem như là hoàn toàn nói sạo, chẳng qua không có chú giải thêm là bọn họ “quá vui mà khóc” thôi.
Lại nói thế nào đi nữa cũng không thể cho hắn biết người nhà cô vô cùng phấn khởi, lộ ra bộ dáng mừng rỡ như đem cô “tiêu thụ” được ra ngoài, bằng không cô thật quá mất mặt.
“Cô bị mắng?”
“Không bị đánh là đỡ rồi, dù sao tôi cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, là con gái bảo bối mà họ che chở từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên nói gả là gả, đương nhiên bọn họ sẽ luyến tiếc nha. Không khí hiện tại trong nhà chúng tôi thực sự chỉ có thể dùng một mảnh mây đen mù sương để hình dung, ngay cả bữa tối tôi cũng chưa ăn…” xong. Cô cố tình tỏ vẻ yếu ớt không nói ra “chữ cuối” nhưng trái lại hai tay lại vung loạn xạ, cố gắng xây dựng một bầu không khí khó có được như vừa trải qua thiên tân vạn khổ, miễn để hắn cho rằng cô không có giá, về sau coi thường cô.
“Vì sao chưa ăn? Bọn họ giận đến nỗi không cho cô ăn cơm?”
“Là chính tôi ăn không vô a, người con làm cho cha mẹ đau lòng như vậy nào còn có mặt mũi ngồi ở bàn cơm ăn đầy bụng.”
Đầu kia điện thoại đột nhiên lặng yên, phảng phất hô hấp đều tạm dừng lại.
Cô tưởng rằng bản thân có phải hay không đã đem tình huống nói quá nghiêm trọng, vội vàng sửa giọng trấn an…
“Nhưng mà anh cũng đừng quá khẩn trương, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể, trước hôn lễ sẽ thuyết phục bọn họ tiếp nhận hôn sự này. Ba mẹ tôi luôn luôn rất thương tôi, họ sẽ không nỡ để cho tôi khổ sở quá lâu, anh…”
“Biết rồi.” Hắn đột ngột gác điện thoại làm cho cô không kịp trở tay.
“Biết cái gì chứ? Không lễ phép!” Cô “này” vài tiếng rồi mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn di động, cảm thấy chính mình vĩnh viễn cũng không bắt được tiết tấu nói chuyện của người đàn ông này cùng với tâm tư chân chính của hắn.
Vừa mới nãy còn cảm thấy hắn quan tâm cô nhưng ngại ngùng thừa nhận, trong chớp mắt lại hình như là chính cô tưởng nhiều quá, có lúc nào là hắn để ý qua sống chết của cô…
Có điều, kỳ lạ, vì sao cô sẽ để ý hắn có quan tâm cô hay không? Thấy hắn gọi điện thì tâm tình liền bay lên, bị hắn gác điện thoại thì buồn bã vô cớ, cảm xúc cứ “đong đưa”. Cho dù hắn có mị lực đi nữa, đường đồ thị tâm tình kịch liệt phập phồng như vậy cũng quá bất thường rồi!
Cốc cốc!
Mẹ Giang bưng một bát đồ ăn khói trắng bốc nghi ngút đi vào, trên mặt vầng sáng mẫu tính chợt lóe sáng lên tựa như đèn nê ông.
“Xuân Tuệ à, buổi tối con chỉ ăn một chén cơm và nửa con cá, nửa đêm chắc chắn sẽ đói, mẹ đặc biệt kêu ba con đi mua mì giò heo may mắn của quán nổi tiếng này cho con… Cảm ơn ông trời, con gái của tôi rốt cục thông suốt, tìm được một đối tượng tốt gả cho người ta rồi… Ừ đúng! Là đã gả đi ra ngoài rồi, ha ha ha…” Mẹ Giang buông bát đũa thìa xuống, chắp hai tay lại, cả đêm cũng không ngại phiền cảm tạ chúng thần linh cùng tổ tiên nhiều đời, cười toe toét.
Giang Xuân Tuệ nhìn mẹ mình hớn hở, trong lòng lại là một cảm giác đau xót, hoài nghi bản thân có phải là được nhặt trở về từ công viên.
“Mẹ, đột nhiên con gả đi, mọi người liền vui vẻ như vậy sao?”
“Con gả cho chỗ tốt, vì sao chúng ta lại mất hứng?”
“Mẹ lại biết con gả cho chỗ tốt rồi…” Cô nhỏ giọng nói thầm, chính mình cũng không thể xác định được những ngày trong tương lai sẽ như thế nào nhưng trái lại mọi người trong nhà từng người một còn có tin tưởng hơn.
“Ơ? Không phải chính con nói sao? Con vỗ ngực nói nó bộ dạng tuấn tú lại lịch sự, phong độ phi phàm, đối với con vừa ôn nhu vừa săn sóc, bất cứ cái gì nó đều làm cho con, giúp đỡ con, ngay cả chuyện miếng đất kia, mày cũng không nhăn một chút đã đáp ứng cho mọi người miễn phí sử dụng thêm một năm, hết thảy điều này đều là bởi vì nó yêu con đó.” Mẹ Giang lặp lại những chân tình thâm nghĩa trọng mà con gái đã một phen kể ra.
Mình có nói hắn tốt như vậy sao?
Giang Xuân Tuệ tóc gáy thẳng dựng đứng, đột nhiên cô có thể hiểu được cảm giác kinh sợ của Đoàn Bồi Nguyên ngày đó khi bị cô “vu oan”.
“Nhưng… Lúc trước hình như anh ấy quen qua không ít bạn gái, ba mẹ cũng không để ý?” Tuy rằng cô có cố gắng “che đậy” cho cái vận hoa đào của hắn nhưng bình thường tâm tình cha mẹ vẫn sẽ có khúc mắc đối với tình sử phong phú trước giờ của con rể chứ.
“Làm sao có thể, thà rằng chọn một người đàn ông thành thạo cũng đừng chọn đứa ngốc đầu gỗ thành thật quá mức, vạn nhất khối gỗ đó ngày sau cháy đi thì càng không được, cứu trở về cũng là khối than bỏ đi.” Mẹ Giang cho rằng trăng hoa tựa như bị bệnh sởi, bị qua một lần rồi sẽ không sao nữa.
Oa! Hôm nay cô mới hiểu được, thì ra mẹ mình còn lạc quan hơn cả cô.
“Đừng thấy ba con như vậy, lúc tuổi trẻ ba con cũng phong lưu quá trời, một đống phụ nữ chạy theo sau mông ổng đó, kết quả cuối cùng còn không phải là bị mẹ trị cho tâm phục khẩu phục sao.”
Woa woa! Không nhìn ra được mẹ còn là một cao thủ “bắt yêu”, nhắc tới chiến tích năm đó mẹ tựa như nữ trung hào kiệt… Có điều hiện giờ ba sao biến thành mặt mày y như hát mất giọng này đây?
Chậc chậc chậc, năm tháng không buông tha người nào cả…
“Tóm lại, con với nó tình đầu ý hợp là quan trọng nhất, có hôn nhân có tình yêu chưa hẳn sẽ hạnh phúc đến già, nhưng hôn nhân không có tình yêu tuyệt đối sẽ là bắt đầu cho sự bất hạnh. Con có thể gả cho một người đàn ông mình thật tình thích, lại có khả năng chăm sóc cho con, mẹ thực sự rất vui vẻ.” Mẹ Giang vỗ vỗ tay con gái, đặt chén và đũa vào tay cô.
Giang Xuân Tuệ nhìn khuôn mặt từ ái của mẹ, cô đột nhiên cảm thấy mình là đứa con hư, cư nhiên rõ ràng để bản thân bước vào trong cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng… bất hạnh sao?
Đối với việc lấy hôn nhân để trao đổi này, trong lòng cô quả thật từng lưỡng lự qua, cũng mang một chút tiếc nuối mà người con gái đối với cuộc hôn nhân lý tưởng nhưng khi ở cùng chỗ với người đàn ông kia, một chút cô cũng không có cảm thấy bất hạnh nha. Cho dù luôn luôn bị chọc tức, cãi nhau với hắn nhưng tất cả giống như cũng chỉ làm tăng thêm sự thân thuộc giữa bọn họ, không có sinh ra “tác dụng phụ” chán ghét gì cả, vừa nãy khi nhận được điện thoại hắn gọi tới, thậm chí cô còn cười giống như đứa ngốc…
Nếu cái này gọi là bất hạnh, coi như là “trong cái rủi có cái may” đi.
“Nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi, có yêu đương thì bụng cũng phải ăn cho no, hiện giờ con có giảm béo cũng không còn kịp rồi. Có điều may là con gả tới khách sạn, về sau sẽ không lo chuyện ăn ở… A nhớ khi nào rảnh thì hỏi nó thử, chúng ta đi mua phiếu cơm có giảm giá không?” Nữ chủ nhà chính là thực tế vậy, nói ba câu là không rời đề tài sinh hoạt chuyên môn của mình.
“Được, con sẽ hỏi…” Cắn giò heo mềm dai, cô cảm thấy mẹ mình thật sự là một obasan[1"> vừa giàu tình cảm mà cũng rất lý trí.
Bên bờ đại dương bên kia, Đoàn Bồi Nguyên vừa bước lên xe liền phân phó thư ký giảm bớt hành trình trong hai ngày tới còn xuống một nửa… Rồi lại một nửa. Hội nghị, thị sát, xã giao không quá quan trọng và không có có tác dụng trong lúc này, tất cả đều xoá bỏ hoặc hoãn cho tới khi đến Nhật Bản lần sau hắn mới tiến hành.
“Chiều ngày mai tôi muốn về Đài Bắc trước, khoang hạng nhất không chỗ thì đặt khoang thương gia… Khoang phổ thông cũng được.”
Cái gì! Thư ký kinh ngạc nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở trong lòng hô to “Oh my God”, thế nhưng chủ tịch sẽ ủy khuất chính mình như vậy.
“Là vì chủ tịch phu nhân sao?”
Cấp trên mắt lạnh thoáng nhìn, thư ký lập tức câm như hến, tự trách mình há miệng “tùy tiện” đến như vậy, cho dù đoán được cũng không nên hỏi ra miệng.
Đoàn Bồi Nguyên mặt trầm xuống, môi mím lại, ánh mắt lạnh lẽo biểu thị tâm tình của hắn đang ở độ âm, có thức thời thì tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc bầu trời tối hơn không còn ánh sáng hồng ráng chiều nữa, tâm của hắn lại từ bầu trời rơi xuống đất, đã bị một người làm hại cho không thể bình tĩnh được.
Không gọi cuộc điện thoại kia thì còn không có tệ như vậy. Hiện tại vừa nghĩ đến cô cô độc đứng ở trong phòng khách đối mặt sự trách cứ từ mọi người , ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, khuôn mặt sáng sủa lăn đầy nước mắt, khóc thút thít rồi nghẹn khóc đến nói không nên lời, ăn không vô…
Ngực hắn không lý do thu chặt lại, nhàn nhạt buồn đau, sau khi thấy “bóng lưng” cô thì dòng suy nghĩ của hắn trước giờ luôn rất rõ ràng lại lần nữa bị bộ dáng cực kỳ tội nghiệp của cô nhiễu loạn một cách nghiêm trọng, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng tạm thời chết đi, hắn vô tâm đi bắt bẻ tính thật giả trong lời nói của cô, chỉ nhớ thương muốn chạy trở về giúp cô giải quyết chuyện này, để cô nín khóc mỉm cười.
Theo lý, hắn không thể nào vì một người phụ nữ mà nhọc lòng, thậm chí ảnh hưởng công tác. Nhưng trên thực tế, hắn lại không có cách nào khống chế được việc suy nghĩ của mình bị cô gái kia chiếm đầy, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị mắng đến nỗi cẩu huyết lâm đầu[2">, ngực tích tụ cũng theo đó mà từng trận co chặt lại…
“Sự khác thường” lúc này, nhất thời hắn cũng không nói ra được nguyên cớ. Có lẽ đúng như lời thư ký nói, nguyên nhân là vì cô là “chủ tịch phu nhân”, một người phụ nữ đã trở thành vợ của hắn, cho nên sao hắn có thể để cho một mình cô thừa nhận những áp lực, chỉ trích này, trong khi chính mình lại làm như không có việc gì không đếm xỉa đến, tiếp tục đi công tác.
Đúng vậy, nhất định là bởi vì vậy. Lại nói thế nào đi nữa, lúc trước là hắn đưa ra giao dịch này trước, hỏi tới trách nhiệm, đương nhiên là hắn thiếu cô, để cho một mình cô gánh chịu đau khổ thì thật sự không thể nào được…
Đoàn Bồi Nguyên không cách nào tìm được lời giải thích càng hợp lý hơn cho sự nôn nóng ở trong lòng kia, vì thế hắn nói như vậy để thuyết phục chính mình. Lo lắng cho cô, vướng bận vì cô, thuần túy đều là xuất phát từ trách nhiệm mà hắn đối với cái vai “làm chồng” này, không sai.
Nhưng mà hắn lại quên đi, chính mình chưa bao giờ nghĩ tới việc phải làm một người chồng, làm sao lại có ý thức trách nhiệm của người làm chồng?
Hắn đối với cô, kỳ thực lại chính là… dấu hiệu động lòng hết sức bình thường của một người đàn ông đối với người con gái mà thôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, chợ chiều rộn ràng nhốn nháo ở xung quanh, các quầy hàng bán đồ ăn vặt tập trung đông ngư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
748/3496