watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full

Lượt xem :
c để giải thích cho anh nghe mọi chuyện xảy ra gần đây, hơn nữa cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh. Nhìn thấy Ngôn Từ, cô lại không kìm được nhớ đến Triệu Ngôn Thuyết, nghĩ đến khi cô tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất, cần có người ở bên cạnh cô nhất, lại không phải là anh, cảm thấy đau đớn trong lòng. Để cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô không nói lời nào với Triệu Ngôn Từ, đóng cửa lại, để anh đứng ngoài cửa.

Triệu Ngôn Từ đâu phải kiểu người giỏi giải câu đố đâu. Anh tức tối đứng gõ cửa, Quan Quan ngăn anh lại, kéo anh sang một bên, kể ngắn gọn cho anh nghe về thân thế của Long Vịnh Thanh và Lâm Quốc Đống, lúc này Triệu Ngôn Từ mới yên lặng trở lại, đốt cho mình một điếu thuốc, thái độ bần thần, liên tục nhả ra mấy vòng khói thuốc.

“Thảo nào, Vịnh Lục và Vịnh Thanh chẳng giống nhau chút nào.” Anh đứng dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn trời, “Thực ra có phải là ruột thịt hay không, có liên quan gì đâu? Chúng ta đâu có để ý đến cái đó.”

“Đương nhiên là chúng ta đều nghĩ như vậy, chính như vậy nên chúng ta không thể nào hiểu được cảm giác của chị ấy, việc này có xảy ra với chúng ta đâu.” Quan Quan đứng bên cạnh Ngôn từ, cũng với tư thế đó, đứng dựa người vào cửa, quay đầu nhìn cây ngân hạnh ngoài cửa, trên cây đã có một cành cây rất to. Mặc dù nó rất to, nhưng theo Quan Quan ước lượng thì chắc chắn rằng, nó không thể nào nâng đỡ được cơ thể trưởng thành của họ được nữa.

“Cũng đúng.” Triệu Ngôn Từ hút hết một điếu, lại châm thêm một điếu khác, tiện thể dúi một điếu vào tay Quan Quan, “Biết hút không?”

“Không biết.” Quan Quan cười, lắc đầu.

“Không biết thì từ từ học, không biết hút thuốc thì không phải là đàn ông.” Triệu Ngôn Từ cứ dúi vào trong tay của Quan Quan cho bằng được, đồng thời châm lửa cho anh, “Hút thuốc có hại, nhưng rất khỏe mạnh.”

“Đây là lý lẽ ngược đời nào thế?” Quan Quan không dám gật bừa với những lời nói của Ngôn từ, nhưng vẫn mặc kệ đưa thuốc lên miệng, thử hút một hơi, ngay lập tức cúi người ho kịch liệt. Nhưng sau khi hết ho, lại tiếp tục hút. Mặc dù rất chậm, nhưng đã hút hết điếu thuốc đó thật.

“Quan Quan, mặc dù chú em là con lai Nhật Bản, nhưng anh thích những người có nghĩa khí như chú mày.” Triệu Ngôn Từ khoác vai anh, “Còn Long Vịnh Thanh nữa, hai người đều là anh em của Triệu Ngôn Từ anh đây. Nhìn thấy cô ấy không vui, anh cũng rất khó chịu, có điều cũng may, có chú em hút thuốc với anh, cùng khó chịu với nhau vậy.”

Những tin tức của Long Vịnh Thanh, Lâm Quốc Đống đã nắm bắt hết, điện thoại di động hỏng rồi, cũng không đến trường. Lâm Quốc Đống không liên lạc được với cô, nên trực tiếp gọi điện thoại về nhà họ Long, nhiều khi còn đến tận nhà tìm Long Vịnh Thanh, thậm chí còn lấy danh nghĩa ba ruột của Long Vịnh Thanh ra để ép gia đình nhà họ Long, ông nói rằng, nếu như không cho gặp Long Vịnh Thanh, thì sẽ làm cho gia đình nhà họ Long không thể nào sống nổi ở cái thị trấn này nữa. Có điều, với tính cách dữ dằn của mẹ Long, bà không hề sợ chiêu này của ông ta, cầm lấy cây chổi to, vừa đánh vừa đuổi ông ta ra khỏi thôn Long Sơn.

Làm căng không được, đương nhiên là phải dùng chiêu thức mềm mại hơn. Sau mấy lần được mẹ Long dỗ dành, Lâm Quốc Đống hình như ngoan ngoãn hơn nhiều. Sau đó, ông ta đúng là không đến, nhưng lại mời một luật sư đến nói chuyện với ba mẹ Long, nói rằng, nếu như Long Vịnh Thanh quả đúng là con gái ruột của Lâm Quốc Đống, thì sẽ đưa sự việc ra tòa, pháp luật sẽ đứng về phía Lâm Quốc Đống, người của gia đình nhà họ Long sẽ không được lợi ích gì. Nhưng, nếu như bây giờ người của gia đình họ Long nương tay, đồng ý để Lâm Quốc Đống gặp Long Vịnh Thanh, rồi nhận Long Vịnh Thanh về, thì Lâm Quốc Đống tình nguyện bồi thường gấp đôi tiền nuôi dưỡng. Trong khi nói chuyện, vị luật sư đó còn đưa ra một loạt các điều luật, ân cần khuyên bảo ba mẹ Long rằng, ra tòa sẽ bất lợi cho gia đình nhà họ Long, mẹ Long giơ tay lên, hất cả chậu nước rửa rau vào mặt người luật sư trẻ tuổi, phẫn nộ hét lên: “Bảo ông ta cứ việc đi kiện chúng tôi đi, chúng tôi chờ giấy gọi của tòa án, tôi không tin, quan tòa nào mà không biết phân biệt phải trái, đúng sai?”

Thực ra Lâm Quốc Đống không dám làm to chuyện này, xét cho cùng, ba ông vừa mới được điều lên Ủy ban kiểm tra kỷ luật của thành phố, đang lúc cạnh tranh chức vụ chủ nhiệm, đúng vào thời điểm then chốt như thế này, ông không thể để lộ chuyện riêng của mình ra, hủy hoại tiền đồ của ba mình.

Qua một thời gian tới lui, hình như nhận thấy sự kiên quyết của gia đình nhà họ Long, Lâm Quốc Đống giống như thay đổi tính nết, không đi làm phiền gia đình họ Long nữa, hình như cũng đã cảm thấy nản lòng với việc muốn nhận lại Long Vịnh Thanh.

Chương 14: Đáng tiếc là không phải anh, đồng hành cùng em đến tận cuối cùng
Cô đứng bên bờ sông ẩm ướt, nhìn thấy cánh hoa cuối cùng rơi vào dòng nước, lưu giữ hình ảnh trước mắt vào trong tim mãi mãi, giống như một chiếc đồng hồ bị hỏng, kêu lên một tiếng “tích tắc” thật to cuối cùng, sau đó, rơi vào một khoảng không yên tĩnh không bến bờ.

1.

Rồi sóng gió cũng lặng dần, ba mẹ Long đều cho rằng, Lâm Quốc Đống vứt bỏ ý định nhận Long Vịnh Thanh vì sợ làm lớn chuyện, dần dần nới lỏng cảnh giác, bắt đầu lo liệu làm thủ tục đi học lại cho Long Vịnh Thanh. Cho dù đã lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng may mà bài vở và chế độ quản lý của trường đại học hạng ba thoải mái, chỉ cần nộp đủ tiền học phí, học lại một năm thì hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên khi Vịnh Lục và Ngôn Thuyết lên đại học năm ba, Long Vịnh Thanh vẫn loay hoay ở năm hai.

Thời gian này, Quan Quan không quay về Nhật Bản, sống suốt ở thành phố S, một phần vì muốn được bình tĩnh trở lại, suy nghĩ kĩ về tương lai của mình, mặt khác, ba mẹ Long nhờ anh trông hộ Long Vịnh Thanh, đừng để cô tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là Lâm Quốc Đống. Thế nên Quan Quan trở thành vệ sĩ kiêm giám hộ của Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh ở trong trường, anh liền thuê một căn hộ ở gần đó, còn không quên mua tài liệu học tập, tranh thủ học thêm khi ở nhà, một ngày đến trường của Long Vịnh Thanh thăm cô một đến hai lần. Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Quan Quan có muốn học đại học ở Trung Quốc không, anh chỉ cười nhạt và trả lời. “Ở nơi nào mà càng làm cho em đau khổ và xót xa trong lòng, thì em càng muốn đến nơi đó, ở đó có thể chiến thắng những nỗi đau khổ ấy. Cho dù bây giờ không được, nhưng em tin tưởng rằng, sớm muộn rồi cũng có một ngày, em sẽ làm được. Cho nên, đợi em điều chỉnh lại tâm trạng hiện nay, sẽ quay trở về Nhật Bản, về quê hương của mẹ, ở bên cạnh mộ mẹ, học xong đại học.”

“Đây là tự ngược đãi bản thân.” Long Vịnh Thanh không hiểu. Nếu như là cô, cái nơi mà làm cho cô đau khổ, xót xa, chắc chắn cô sẽ đi khỏi đó thật xa, chạy trốn còn không kịp, làm sao mà quay trở về được?

“Cho dù là ngược đãi cũng chẳng sao cả.”

Căn hộ mà Quan Quan thuê ở bên ngoài đó gần như trở thành địa điểm đến của riêng Long Vịnh Thanh. Chỉ cần không có tiết học, cô đều ở đó, dù sao ở đó cũng có phòng của cô, muốn ở bao lâu thì ở. Chỉ tiếc rằng hai người đều không biết nấu ăn, cho dù trong phòng bếp có đầy đủ đồ nghề nấu ăn nhưng cũng chỉ bày biện ra như thế thôi, đói bụng thì gọi người mang đến, hoặc là xuống dưới tiệm bán thức ăn nhanh ở dưới lầu giải quyết. Lúc này hai người đang ở trong nhà, đợi người mang bánh Pizza đến, Long Vịnh Thanh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, còn Quan Quan thì đang ngồi trên thảm xem tivi. Câu chuyện nói đến đây, đột nhiên chuông cửa vang lên, có lẽ là người giao thức ăn đến, anh đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay đầu nói với Long Vịnh Thanh: “Tự ngược đãi cũng không sao, bởi vì em rất khỏe mạnh.”

Ăn xong bánh Pizza, cũng chẳng biết mùi vị thế nào, Long Vịnh Thanh không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ buồn chán nằm trên sofa, nhìn ngơ ngẩn vào cái điện thoại ở trong phòng.

Thực ra từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ, có nên gọi điện thoại chất vấn Triệu Ngôn Thuyết hay không? Hỏi anh rằng, anh và cô Giang Lệ Vũ rốt cuộc có quan hệ gì với nhau? Được thôi, cho dù không có Giang Lệ Vũ, cho dù cô tin tưởng anh một trăm lần trăm không phản bội cô, nhưng mà cuối cùng là vì nguyên nhân gì? Sự việc của Lâm Quốc Đống xảy ra lâu như vậy rồi, anh chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại đến? Giận dỗi cũng nên có giới hạn chứ, trong hoàn cảnh này, chẳng nhẽ lại bắt cô đi tìm anh giảng hòa? Trong chuyện này, rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì? Tại sao lại phải chịu uất ức như vậy chứ?

Quan Quan cất bánh Pizza còn thừa lại vào trong tủ lạnh, Long Vịnh Thanh nằm bò trên ghế, ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh. Cũng không biết dây thần kinh nào của cô có vấn đề, đột nhiên nói một câu không suy nghĩ, “Quan Quan, chúng ta cưới nhau quách đi cho xong. Chúng ta mà cưới nhau, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Tay của Quan Quan run lên, hộp bánh Pizza ở trong tay suýt nữa rơi xuống nền nhà, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, quay đầu cười với cô, “Thế anh Ngôn Thuyết thì sao?”

“Cứ để cho anh ta đi chết đi, tình yêu gì gì đó, cũng chết hết đi cho rồi.” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến tên của Triệu Ngôn Thuyết, tự nhiên trở nên bực bội chết đi được, vớ lấy cái gối úp lên đầu mình, hét lên ầm ĩ, “Yêu đương cái nỗi gì, cái tên Triệu Ngôn Thuyết khốn khiếp đó, chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại cho chị, chị dựa vào cái gì mà phải nhớ đến hắn? Dựa vào cái gì?”

“Chị Vịnh Thanh, chị dừng có ích kỷ như vậy nữa có được không? Chị không cần tình yêu, nhưng mà em lại cần đó...” Quan Quan lấy một chai cô ca ở trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai, tay phải bóp vào điện thoại di động ở trong túi quần, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra.

Đó là điện thoại di động anh mới mua được, lắp sim điện thoại cũ của Long Vịnh Thanh. Vốn là định mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại đột nhiên không muốn lấy ra, để cho cô đoạn tuyệt quan hệ với thế giới bên ngoài cũng tốt. Ít nhất, trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn thuộc về anh. Nghĩ đến đây, anh nhướng khóe môi lên, vuốt ve điện thoại ở trong túi, nhẹ nhàng gỡ cục pin của điện thoại ra.

Buổi chiều, Long Vịnh Thanh có tiết học, Quan Quan đưa cô đến cổng trường rồi quay trở về. Long Vịnh Thanh bước vào trong lớp học, mười phút sau lại quay trở ra, vòng qua con đường nhỏ đằng sau các lớp học, ở đó có một người đang đợi cô.

Là Lâm Quốc Đống.

Khoảng thời gian này, Lâm Quốc Đống không làm phiền người nhà của Long Vịnh Thanh là vì, Long Vịnh Thanh cảnh cáo ông, nếu như còn đến quấy rối gia đình họ Long, thì cả đời này, cô sẽ không xuất hiện để gặp ông nữa, nếu như ông bình tĩnh, giữ được cuộc sống bình an, thoải mái cho gia đình nhà họ Long, như vậy họ còn có thể bí mật gặp gỡ nhau một hai lần.

Mẹ Long nói Lâm Quốc Đống chẳng phải người tốt đẹp gì, đương nhiên là cô tin, nhưng trước mặt cô, Lâm Quốc Đống lúc nào cũng rất dè dặt, nói chuyện cũng rất cẩn thận, chỉ sợ chọc tức cô, điều này, có chút gì đó giống với ba Long, chắc hẳn là xuất phát từ tình yêu của ba dành cho con gái. Mẹ Long kiên quyết phủ nhận Lâm Quốc Đống không phải ba ruột của cô, nhưng mỗi lần gặp mặt, Lâm Quốc Đống đều năm lần bảy lượt thề thốt, ông tuyệt đối là ba ruột của cô, bởi vì ông là người đàn ông đầu tiên của mẹ ruột cô, ông có niềm tin vào điều đó. Suy nghĩ của Long Vịnh Thanh ngày càng rối như tơ vò, dần dần không biết nên tin tưởng vào ai nữa.

“Khi chú và mẹ con thích nhau, mới có mười tám tuổi, lúc đó mẹ con là bảo mẫu của nhà chú, lớn hơn chú hai tuổi, sau này ba chú biết chuyện của chú và mẹ con liền đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nhưng mà chú và mẹ con vẫn lén lút gặp nhau, sau đó mẹ con có bầu, ba chú lại ép chú ấy một người con gái của một gia đình có chức có quyền. Sau khi kết hôn, chú vẫn không quên được mẹ con, chạy đi tìm cô ấy thì phát hiện mất con rồi, cô ấy bảo sau khi sinh con xong vứt con vào thùng rác của bệnh viện. Mẹ con hận chú, muốn trả thù chú... Để trả thù chú, mẹ con còn tự bán thân, làm gái trong một câu lạc bộ đêm... Có điều, cũng đã không có gì quan trọng nữa rồi, trước khi chú đến đây nhận cháu, mẹ cháu đã chết vì bệnh tật rồi...” Lâm Quốc Đống nói cho Long Vịnh Thanh nghe chuyện đã qua, hai vai co rút lại, ngước mắt lên, trên con đường âm u đó, nhìn Long Vịnh Thanh với ánh mắt như có lửa, “Vịnh Thanh, chú biết cháu là con chú, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy cháu, chú đã nhận ra ngay, bởi vì, cháu giống mẹ cháu như đúc, giống hệt dáng vẻ của cô ấy ngày còn trẻ...”

“Đủ rồi.” Rõ ràng đã căn dặn mình không được gặp Lâm Quốc Đống, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, mỗi chiều thứ sau đều âm thầm đến đây gặp Lâm Quốc Đống. Rõ ràng đã căn dặn mình không được tin tưởng những lời Lâm Quốc Đống nói, nhưng vẫn không ng
<<1 ... 2728293031 ... 33>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1143/1525