watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full

Lượt xem :
g bản thân! Ý tứ chính là không nghĩ muốn cô dưỡng? Khó mà làm được

"Nhược Duy, nếu em thiếu tiền thì hãy nói với anh, không cần thiết làm cho bản thân vất vả như vậy." Anh cười theo mặt, khuyên vợ yêu bỏ đi ý niệm này, ngăn cản cô có khả năng "Hướng ra phía ngoài phát triển" .

"Hiện tại em không thiếu tiền, chính là sau này không muốn lại dựa vào anh để ăn mặc." Cô nói chuyện rõ ràng, tuy rằng hiện tại là "cứng rắn đứng lên" nói cho anh biết quyết định của chính mình, không phải hỏi ý tứ của anh.

Từ hôm nay trở đi, cô phải làm Lương Nhược Duy, làm chính mình, mà không phải một người thay chồng suy nghĩ mọi chuyện, vui vẻ làm Trác phu nhân của anh, cho nên cô bắt đầu học tập sống độc lập, từng bước một thoát khỏi "bao che" của anh , dần dần thoát khỏi hạn chế hình thức cuộc sống của anh.

"Em đi ra ngoài làm việc, trong nhà phải làm sao bây giờ?" Nhất thời nghĩ không ra lý do hay để thuyết phục cô, anh vừa khéo chọn lí do thối nát nhất . Nhìn anh có bao nhiêu "thật thà" . . . . . .

Cô trừng mắt, phẫn nộ, chỉ biết người đàn ông này hoàn toàn coi nàng như người giúp việc miễn phí!

"Em sẽ tìm giúp việc đến quét dọn nhà cửa, ba bữa có thể giải quyết ở bên ngoài, dù sao anh rất ít ăn cơm ở nhà, ảnh hưởng chắc chắn không lớn." Cô đã sớm nghĩ tốt kế sách ứng đối, cố gắng giữ giọng nói bình thản, không muốn làm cho anh cảm thấy bản thân còn để ý ý tưởng của anh. Từ nay về sau, cô muốn học "làm nhạt nhòa" cảm xúc của anh, để người đàn ông này từ trong lòng chậm rãi dời đi.

"Ai nói ! Anh. . . . . . Anh mỗi ngày đều phải ăn xong bữa sáng mới ra ngoài, có đôi khi cũng sẽ về nhà ăn cơm chiều, hơn nữa anh thích ăn món ăn gia đình." Anh chột dạ lại hoảng hốt cường điệu, đồng thời ngăn cản vợ bỏ quên không để ý anh, mới phát hiện lập trường bản thân rất yếu kém, trước đây thật sự đã sao nhãng gia đình rồi.

"Như vậy a. . . . . . Được, em đã biết, em sẽ giúp anh tìm một giúp việc biết nấu ăn." Cô nói, trả lời rất kiên quyết.

"Nhược Duy, em biết rõ người anh cần là em." Anh trầm ngâm nhìn chăm chú, lấy tình để cảm động, ánh mắt ôn nhu thâm tình khẩn thiết đối diện đôi mắt to sáng ngời, dịu dàng có điện dường như muốn nhẹ nhàng tiến vào linh hồn của cô. . . . . .

"Để cho em chuyển ra đi." Cô chủ trương rõ ràng, sẽ không dễ dàng bị lừa bởi anh.

Tuy rằng cô không phải rất thông minh, nhưng cũng không thể luôn luôn ngốc như vậy thêm nữa, vĩnh viễn bị anh nắm mũi dắt đi.

Sức quyến rũ mất đi hiệu lực, Trác Diệu Bang giật mình trong lòng, hoảng sợ phát hiện vợ mình thật sự hạ quyết tâm quyết định muốn rời bỏ anh mà đi, cũng không quay đầu lại ——

"Tuyệt đối không được! Chuyện này đừng nữa nhắc đến nữa." Anh sắc mặt , thái độ cứng rắn hơn cô, trong trường hợp như thế nào đều sẽ không đồng ý quyết định "không khôn ngoan" này của cô , ý nghĩ về cuộc sống không có cô làm anh thật sự mất đi lý trí, cảm thấy phát điên.

"Chẳng phải chúng ta đã không còn gì để nói rồi." Cô cúi đầu ăn bữa sáng, không nói gì miệng nhấm nuốt đồ ăn, cùng với đau đớn trong lòng.

Bữa sáng trầm mặc, hai người ngồi đối diện không nói gì, tất cả đều không dễ chịu. . . . . .

Anh nuốt xuống một mảnh bánh mì khô ráp nhất từ trước tới nay kết hợp với một ly sữa vô vị .

"Anh đi làm đây."

"Vâng." Cô đáp nhẹ, biểu cảm cũng không ngẩng đầu.

Anh mặc áo khoác vào, mang theo túi công văn đi về phía cửa lớn, tất nhiên lúc này không có người tiễn, mà buồn cười chính là anh tự nhiên còn có thói quen quay đầu, hy vọng xa vời bản thân sẽ thấy một khuôn mặt tươi cười sáng rực như hoa hé nở đứng ở cửa vẫy tay nói tạm biệt với anh, nhẹ nhàng đưa lên một nụ hôn. . . . . .

Trách được ai, tất cả đều do anh tự chuốc lấy .

Anh đóng cửa lớn, mang theo lòng tràn đầy hối hận rời nhà đi.

Hôm nay nhiệt độ không khí dường như còn lạnh hơn khí tượng cục dự báo một ít. . . . . .

Giữa trưa, anh lại nhận được điện thoại của Ngô Hằng Xuân, dường như khi tỉnh rượu cô ta nhớ đến luống cuống của bản thân tối hôm qua, vội vàng gọi điện thoại xin lỗi với anh, giọng nói nũng nịu nghe ra được cô ta có tự tin được tha thứ.

"A Bang, anh nói muốn em làm như thế nào mới có thể để cho anh bớt giận? Ngày hôm qua em quá say, không phải cố ý . . . . . . A Bang, rốt cục anh có đang nghe người ta nói chuyện không?" Không đợi được hồi âm, cô ta vẫn lên tiếng gọi anh, hoàn toàn không hiểu được anh đã giận đến mức bóp nát di động.

"Ngô Hằng Xuân! Người em nên nói xin lỗi không là tôi, là vợ của tôi. . . . . ." Anh hoàn toàn mất đi bình tĩnh lịch sự ngày thường, giận dữ không kềm được mắng cô ta một chút, cảnh cáo cô ta nếu lại xuất hiện ở trước mặt hai vợ chồng bọn họ, anh nhất định sẽ vận dụng tất cả quan hệ làm cho sự nghiệp của cô ta ở đây đi xuống, tiếp theo chỉ có thể nhàn rỗi đến giúp muỗi, ruồi bọ thiết kế phòng ở.

Nếu cô ta còn nghe hiểu được tiếng người, tốt nhất nhớ rõ ràng hai người bọn họ đã không liên quan đến nhau từ lâu rồi !

Chương 5
Nửa tháng trôi qua, dòng nước lạnh thấu lòng người của nhà họ Trác này vẫn đang ngưng lại tại chỗ, chậm chạp không đi qua, thậm chí chiều hướng lại càng ngày càng tăng lên, đặc biệt sau khi ở nhà thật sự thêm một người người giúp việc theo thời gian rất bận rộn, Trác Diệu Bang không bao giờ có thể lại coi lời của cô như là lời nói lúc cảm xúc xúc động nhất thời nữa.

Cô là thật sự làm tới! Đang dùng một loại bước đi không thể nói kịch liệt, lại vô cùng kiên định bày ra sự đối nghịch của cô, lại sửa đổi hình ảnh dễ bảo trong quá khứ nữa ( chị là vốn là người ngoan ngoãn nghe lời), dựa theo phương pháp của chính mình, từ từ cắt đi cuộc sống vốn chặt chẽ không rời của hai người.

Bây giờ dường như Lương Nhược Duy giống chồng mỗi ngày đều cùng nhau đi sớm về trễ, không phải bởi vì đã tìm được công việc, mà là không có cách nào chờ đợi ở trong không gian làm cho người ta thở không nổi này, trong đầu nảy ra rất nhiều ý nghĩ lung tung, đè nén lên trái tim buồn bực của cô. Vì thế sau khi chồng ra ngoài cô cũng sẽ đi theo ra bên ngoài tìm việc, làm một ít việc khác tiêu phí thời gian, cho đến trời tối mới về nhà nghỉ ngơi, hy vọng tốt nhất là bản thân có thể cảm thấy mệt mỏi đến hừng đông, không suy nghĩ được cái gì nữa.

Buổi tối hôm nay, Trác Diệu Bang không đi xã giao, cô còn về nhà muộn hơn cả chồng, khoảng chừng đã là 9 giờ rưỡi.

Anh ngồi đợi thấy nóng lòng, đang muốn hỏi cô đi chỗ nào ——

"Em cắt tóc rồi !" Anh kinh ngạc nhìn cô. Mái tóc dài đến eo lúc đầu chỉ còn lại độ dài không tới bả vai, cảm giác rực rỡ hẳn lên, càng lộ ra vẻ tuổi trẻ xinh đẹp.

Anh khó có thể hình dung chấn động trong lòng, cảm giác này giống như cô đã không còn chút nào lưu luyến mà chặt đứt tình cảm và vướng bận đối với anh, chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với anh.

"Không được sao?" Cô lạnh nhạt nhìn anh, nhớ tới năm đó bởi vì anh nói một câu ca ngợi cô đã quyết định nuôi tóc dài, hơn nữa lại quá ngốc nghếch coi như bảo bối, hiện tại một hơi cắt sạch thật đúng là sung sướng!

Nhưng mà hiện tại lúc này đang nhìn anh, cô lại có một chút lo lắng đánh giá của anh là tốt hay xấu. . . . . . Có phải bị thua bởi người phụ nữ tóc dài tự nhiên kia hay không. . . . . .

"Không, kiểu tóc này rất đẹp mắt, thật thích hợp với em, nhưng mà vì sao đột nhiên lại nghĩ đến cắt tóc?" Anh không có ý kiến với kiểu tóc mới của vợ, nhưng mà cảm thấy thật sợ hãi đối với nguyên nhân cắt tóc.

"Nhìn chán rồi." Cô thoải mái bỏ lại một câu, nói xong trở về phòng.

Thật ra hôm nay cô đi phỏng vấn, lúc đi ngang qua một tiệm salon tóc đẹp, trong tiệm đang tổ chức hoạt động thu thập tóc thật để làm ra tóc giả để giúp người bệnh nhân ung thư ở cùng phòng bệnh. Cô gần đây trong lòng nhiều phiền muộn, vừa khéo nghĩ đến đổi một kiểu tóc mới, vì thế không lo lắng bao lâu, lập tức quyết định cắt đi mái tóc dài đen mượt đã nuôi nhiều năm.

Nhưng mà cô không nghĩa vụ giải thích nhiều với anh a! Hiện tại cô làm cái gì cũng sẽ không báo cáo với anh nữa, dù sao cho tới bây giờ anh cũng không hề nghe vào bao nhiêu. Chẳng qua nghe được đánh giá trực tiếp của anh, trong lòng cô vẫn rất vô dụng mà cảm thấy có chút vui vẻ. . . . . . Ai, yêu anh quá nhiều, quá sâu, bỗng chốc muốn từ bỏ thì nói dễ hơn làm.

Nhìn chán rồi ư? ! Trác Diệu Bang lo lắng thấy vợ anh càng ngày càng không giống vợ anh rồi, cảm thấy câu nói kia của cô hoàn toàn là nhằm vào anh mà nói. Trong nửa tháng nay cô lúc nào cũng là một bộ dáng chán nản, trên mặt không phải là lạnh lùng thì là sầu muộn, thậm chí cả ngày cũng chưa từng nói một câu nói với anh, trình độ trầm mặc ít lời quả thực sắp làm anh phát điên.

Tuy rằng cô không nhắc tới việc muốn dời ra ngoài ở nữa, nhưng anh cảm giác được, lòng của cô đã xây lên một bức tường cao đối với anh, cố tình muốn ngăn cách anh ở ngoài. Tiếc rằng anh làm thế nào cũng không tìm thấy phương pháp phá vỡ lòng phòng bị của cô, càng thật cẩn thận muốn tới gần, cô càng bỏ chạy xa hơn, nhanh hơn, hại anh chỉ có thể đau khổ, chần chừ ở ngoài tường, không biết làm gì. . . . . .

Hóa ra một khi phụ nữ nói ra những lời tức giận, thực sự không phải là đùa giỡn .

Trong đêm khuya, anh đi ra từ trong phòng đọc sách, chuẩn bị về phòng dành cho khách đi ngủ, nhìn thấy đèn sáng trong phòng bếp, đi qua theo bản năng, muốn xem xem cô đang làm cái gì.

Trong phòng bếp, Lương Nhược Duy cầm một cái cái muôi, đứng ở dưới tủ bếp đang mở, nhìn chằm chằm một lon sữa Ovaltine bày biện trong ngăn tủ, biểu cảm buồn bã, mất mát giống như lúc đứng ở sân nhìn về phía căn phòng ở.

Cô buông cái muôi, kiễng chân lên, động tác như muốn lấy xuống lọ bị đổ phía sau hộp sữa Ovaltine…

Trác Diệu Bang đứng ở góc thấy thế thì lo lắng muốn rat ay giúp đỡ, lại sợ cô sẽ mất hứng vì anh tới gần.

Lúc này, tay cô đã đụng tới cái lọ, nhưng một giây sau lại đột nhiên thu tay lại, cúi đầu ủ rũ, hốc mắt đỏ lên. Bởi vì ngay tại vài giây ngắn ngủi lúc đó như vậy, cô nhớ đến từng được anh ôm lấy ngọt ngào, nhưng cũng đồng thời nghĩ tử bếp có độ cao như vậy là vì một người phụ nữ dáng người cao gầy mà tạo ra, cho nên cô luôn không với tới được…

Cô đau buồn, thật ra đã không phải là lần đầu tiên bởi vì nghĩ chút việc vặt như này mà mũi chua xót khổ sở. Hiện tại ở trong căn nhà này, từng phút từng giây đều giống như tra tấn, mỗi một chỗ cô từng nỗ lực thích ứng với sự bất tiện của thói quen, hiện nay tất cả đều giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, làm cho cô không có biện pháp bình tĩnh lại. Thảm hại hơn là ra cửa cũng không tìm thấy người nào có thể kể khổ, chỉ sợ làm liên lụy những người quan tâm cô phải thay cô lo lắng.

Một mình ngồi yên ở bên ngoài, cô mới giật mình tỉnh ngộ phát hiện ra là, khi tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bạn thật sự vui vẻ, dĩ nhiên bạn không có quyền lợi được đau lòng ở trước mặt bất cứ người nào cũng không thể khóc, phải nhịn xuống!

Đương nhiên, cô không mong muốn yếu thế nhất chính là trước Trác Diệu Bang. Bởi vậy ở trước mặt anh, cô luôn luôn thật cố gắng nhịn nước mắt xuống, đem tất cả chua xót đều giữ lại dưới đáy lòng, không cho anh phát hiện. Chỉ có ở nơi anh không nhìn tới, thời điểm đem khuya yên tĩnh, cô mới dám vụng trộm theo đuổi một chút cảm xúc chân thật…

Ở phía sau, Trác Diệu Bang mặt hiện lên vẻ buồn rầu, cau mày nhăn mặt, mắt thấy thương tâm của vợ, anh muốn an ủi lại không mặt mũi đến gần, biết rõ bản thân là nguyên nhân chính gây ra lỗi hại cô hậm hực không vui, cũng rốt cục hiểu rõ nguyên nhân đêm đó đứng ở trước phòng…

“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này… Tổn thương của em chính là anh…”

Nghĩ đến việc cô rưng rưng thét lên án, trái tim anh cũng dường như đau đớn giống như muốn vỡ vụn. Có lẽ trong nửa tháng nay anh luôn luôn thấy thống khổ của cô ở trong mắt, cũng hiểu được cô ở trong căn phòng này chịu đựng áp lực, chính là bởi vì sợ hãi đối mặt với kết quả mất đi cô, chậm chạp không chịu nhìn thẳng vào chuyện cô một lòng muốn đi ra ngoài, giả vờ không hiểu khổ sở của cô, lừa tự bản thân tất cả rất nhanh đều sẽ đi qua, chờ một thời gian sau cô sẽ vượt qua, bọn họ cũng sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu, lại ân ái như ngày xưa.

Nhưng mà lúc này nước mắt cô lại một lần nữa lên án sự ích kỉ và tàn nhẫn của anh…

Anh mang theo tự trách lặng lẽ lui về, trong lòng ngoài thật có lỗi vẫn là thật có lỗi.

Suốt đêm dài nằm ngủ không yên, tâm tư anh lo lắng, trong đầu không ngừng nghĩ vẻ mặt thương tổn, âm thanh khóc nức nở của cô, lập tức có một quyết định đau lòng…

Ba ngày sau, chạng vạng Trác Diệu Bang liền gọi đi
<<1 ... 910111213 ... 16>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
704/2699