watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full

Lượt xem :
i. Nói thật có thể sẽ làm vợ mình thất vọng, nhưng không nói lời nói thật lại cảm thấy bản thân vô lương tâm, lại thêm một tội nữa, cô ấy đã mở miệng như vậy cầu xin anh, anh đâu thể nhẫn tâm nhất lừa lại lừa. . . . . .

Anh nghĩ xong, cắn răng một cái, thừa nhận. . . . . .

"Không phải, khi đó anh nghĩ muốn kết hôn, mà vừa khéo em rất thích hợp làm vợ của anh . . . . . . Dù sao cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng. . . . . ."

Anh chọn nói sự thật với cô, thật sự không đành lòng lại tiếp tục lừa gạt cô nữa, cũng không xem nhẹ trí tuệ của vợ nữa, vì thế mang toàn bộ kế hoạch cuộc đời của mình nói ra, cũng hi vọng cô có thể thật sáng suốt để hiểu anh, tha thứ lời nói dối của anh lúc đó.

Dù sao hiện tại anh thật sự yêu cô, tuy rằng ngay từ đầu hành động không phải quang minh chính đại, nhưng kết quả vẫn là bọn họ hạnh phúc ân ái, hơn nữa không phải cho tới nay đều rất tốt sao?

Sắc mặt cô tự nhiên trắng xanh, giống như bị người khác nắm chặt cổ, ngực bị nghẹn đến nỗi khó chịu nói không nên lời, anh cưới cô chỉ vì thực hiện kế hoạch cuộc đời kỳ lạ kia.Bồi dưỡng tình cảm? Chuyện này nên là chuyện trong quá trình yêu đương, chứ không phải là chuyện sau khi kết hôn. Cảm tình là không thể dự chi, anh có thể nào tự tiện đảo trật tự logic, lại lừa gạt khiến cô chẳng biết gì cả!

"Cho nên ở sau khi cô ấy rời đi, dù là ai anh cũng có thể lấy, mà em chỉ là vừa lúc xuất hiện đúng thời điểm đó, lại ngây ngốc mà yêu anh, còn tưởng rằng anh cũng yêu em. . . . . ." Cô nhìn anh nói, mỗi chữ mỗi câu đều là đau lòng.

Trước mắt mơ hồ, mơ hồ hiện lên cảnh anh đứng ở trước nhà cầu hôn với cô, cười nói muốn cho cô hạnh phúc mãi mãi, ánh mặt trời xán lạn, chói mắt làm cho cô khó quên, bây giờ lại làm mắt của cô đau đớn.

Ha, hóa ra bọn họ không phải là tình đầu ý hợp, mà là cô một bên tình nguyện, tự mình đa tình, ngẫm lại cô cần phải cảm tạ Ngô Hằng Xuân kia mới đúng, nếu không phải năm đó cô ta đột nhiên từ bỏ, bản thân cô làm sao có thể có vận khí tốt ngay trước mắt như vậy, huống chi cô có tư chất bình thường lại là người phụ nữ hồn nhiên và ngu ngốc!

". . . . . ." Trác Diệu Bang không có cách nào đành nhìn hốc mắt cô dần dần phiếm hồng, lòng thắt lại, miệng không cách nào phun ra một câu phản bác.

Giờ khắc này, anh thật sự hoảng sợ thấy bản thân mình phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng, tạo thành một vết rách rất sâu, cảm giác xé rách này từ trên người cô lan tràn đến của trái tim anh, sau khi anh nhận thức muộn màng mới hiểu được nỗi đau, nhận ra điều đương nhiên mà anh tự cho là đúng kia đã một lần nữa lại đả kích đến người phụ nữ mà anh yêu thương, nhưng mà anh lại không cách nào thu hồi cú đấm này hối hận không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đau khổ, bởi vì anh phạm phải sai lầm. . . . . .

Cô dường như ở trong hồi ức bồi hồi trong chốc lát, yếu ớt mở miệng: "Chuyện này là không đúng . . . . . . Làm sao anh có thể kết hôn với người mà mình không yêu chứ?" Cô thì thào tự nói, ánh mắt trống rỗng, giống như nói chuyện với anh, lại giống như chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình.

Trong khái niệm tình yêu đơn thuần của cô, tình yêu là nguyên nhân, hôn nhân là kết quả, kết hôn là chuyện của hai người yêu nhau, vì sao rõ ràng anh không thương cô mà lại cưới cô, còn muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, nói cái gì một đời một kiếp?

Cô không hiểu kế hoạch hay tính kế gì của anh, chỉ biết là người yêu nhau mới có thể gần nhau, cho nên cuộc hôn nhân này là không đúng, không thể . . . .

"Nhược Duy, anh yêu em mà!" Anh lo lắng nắm giữ tay cô, nhắc lại tâm ý của bản thân, cảm thấy có chút bất an đối với vẻ mặt đờ đẫn này của cô.

Có lẽ vào thời điểm đó anh cưới ai đều được, nhưng vào thời điểm lúc này lại không thể không có cô! Anh yêu cô, cũng rất cần cô, hiện tại bọn họ đã là cùng một sinh mệnh, với anh cô có ý nghĩa và tầm quan trọng mà không phải người phụ nữ nào khác cũng có thể thay thế được .

Lương Nhược Duy mờ mịt cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn dày dặn ấm áp của anh, nhớ được năm đó anh cũng dắt tay cô như vậy, dịu dàng mà kiên định . . . .

Lừa cô!

"Đừng chạm vào em!" Cô hất tay anh ra, lùi xa anh vài bước, rốt cục trái tim yêu thương bị tổn thương không còn có thể tin những lời anh nói, tình yêu bây giờ của anh nghe giống như ở đùa cợt sự ngu xuẩn của cô!

"Em cảm thấy anh thật đáng sợ, làm sao có thể lừa gạt em như vậy? Đùa bỡn trái tim chân thành của người khác, còn . . . . . . Nơi này là căn nhà hai người cùng nhau tạo ra, em lại y như đứa ngốc sống ở đây ngày qua ngày, mỗi ngày đều vui vẻ canh giữ ở trong nhà này chờ anh trở về, ngốc nghếch cười với anh, cái gì cũng không biết. . . . . ." Cô xoa xoa sống lưng lạnh buốt của mình, trừng lớn hai mắt đầy nước mắt, cũng chứa đầy phẫn hận.

Biểu cảm đó anh chưa bao giờ từng nhìn thấy ở trên khuôn mặt cô, cũng là chỉ trích nghiêm khắc đối với anh.

"Rất xin lỗi, đây quả thật là sai lầm của anh." Anh quá mức tự phụ, thông minh bị thông minh làm hại, tự cho là có thể khống chế sự tình ở trong tay, lên kế hoạch đạt được cuộc sống mong muốn của anh, thậm chí một lần lấy mà có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn cùng một người vợ nhu thuận nghe lời mà cảm thấy dương dương đắc ý, tự nhận anh có năng lực hoàn toàn khống chế cuộc sống của chính mình, mang tất cả tinh hoa tính toán đến mức không chê vào đâu được.

Nhưng kết quả là, anh lại ngã một cú ngã đau đớn, ngược lại còn ngã nặng hơn trước kia, bởi vì anh còn làm tổn thương một người phụ nữ yêu anh vô điều kiện .

"Xin anh đừng giả bộ nữa! Anh ngoài miệng nói rất xin lỗi, trong lòng nhất định cảm thấy em rất ngu xuẩn, rất dễ bị lừa đúng không? Em chỉ biết trên thế giới này không có chuyện tốt như vậy, là bản thân quá yêu nên nằm mơ, ngu thì chết, ngu thì chết. . . . . ." Cô cầm lấy tóc của bản thân, chốc lát lại gõ vào cái đầu ngu ngốc của bản thân mình, rất hối hận bản thân năm đó làm sao có thể hồn nhiên như vậy, bị anh nói mấy câu mê tâm hồn, chịu sự hèn hạ này , ngu ngốc bốn năm, hoàn toàn sống ở ảo tưởng mộng đẹp của bản thân .

Bỗng nhiên, cô nhập vai trở thành trò cười trong câu chuyện thiếu nhi, yêu đến long trời lở đất, cái này cô nên thừa nhận như thế nào. . . . . .

"Nhược Duy, em bình tĩnh một chút, muốn làm cái gì đều được, chỉ là đừng làm bản thân bị thương." Anh đứng ở một bước ở ngoài, căng thẳng muốn cô đừng kích động như vậy, anh nguyện ý làm tất cả để bù đắp cho cô, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng nguyện ý làm vì cô.

"Em không muốn ở nơi này." Đây đã từng là nơi làm cho cô cảm thấy hạnh phúc dào dạt, bây giờ chỉ làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn, khắp nơi đều tràn ngập suy nghĩ và tình yêu của anh đối với người phụ nữ kia, cô không thể tiếp tục ở tại nơi mà anh chuẩn bị để làm tổ ấm cùng người phụ nữ khác, làm như không có việc gì mà sống.

"Được, chúng ta tìm căn phòng khác chuyển đi." Anh lập tức đồng ý, chuyện này rất dễ dàng.

"Không, em muốn một mình chuyển ra ngoài."

"Cái gì? Ý của em là. . . . . . Muốn cùng anh ở riêng? !" Anh khó có thể tin, chuyện này tuyệt đối là một câu nói đánh sâu vào trái tim anh nhất mà anh nghe được vào đêm nay.

“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này, cũng không muốn gặp anh, em nghĩ muốn chuyển ra ngoài trước, chuyện khác sau này hãy nói." Hiện tại trong đầu cô rối loạn, không thể nghĩ nhiều lắm, ngay cả nhìn anh nhiều vài lần cũng cảm thấy tim đau thắt.

Chuyện khác? Chẳng lẽ cô còn muốn ly hôn với anh? !

"Không được! Chuyện này anh không cho." Anh một mực cự tuyệt, cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong một đêm mất đi tín nhiệm của cô đã đủ thê thảm, làm sao còn có thể mất đi người của cô?

"Anh nói em nghĩ muốn làm cái gì đều được, lại là gạt em?" Người đàn ông này đến tận cùng còn có cái gì có thể tin tưởng ? Lời nói vừa nói xong cũng không có nghĩa.

"Ngoại trừ rời xa anh và ở bên ngoài tự làm tổn thương chính mình, cái gì đều được."

"Tổn thương của em chính là anh!" Cô đau lòng rống to, bản thân cũng chưa nghĩ tới có một ngày hận anh như vậy.

Trong bốn năm qua, mỗi ngày cô đều bởi vì gặp anh mà cảm thấy vui vẻ, ngay cả ngẫu nhiên có đấu võ mồm cũng có cảm giác ngọt ngào, hoàn toàn không ngờ tới anh là một kẻ lừa đảo tình yêu, thậm chí lợi dụng một lòng say mê của cô để làm thành tựu cuộc sống lý tưởng của anh.

"Rất xin lỗi. . . . . ." Đối mặt với trách cứ của vợ, anh chỉ có thể nói câu xin lỗi này, nhưng thật sự không có cách nào để cô rời đi, bằng không nhất định sẽ làm bản thân hối hận cả đời.

"Hôm nay chúng ta đều mệt mỏi, em nghỉ ngơi sớm một chút." Cô đã nói không muốn gặp anh, anh lấy quần áo tắm rửa, chuẩn bị đến phòng dành cho khách ngủ, để cho vợ yên lặng một mình một chút. Anh muốn đợi cô hết giận sẽ thu hồi quyết định xúc động này.

Cô chan chứa nước mắt, nhìn bóng dáng anh yên lặng rời đi, trong lòng chỉ có oán giận đổ thêm dầu vào lửa. . . . . .

Xem đi, anh chính là như vậy, luôn làm chuyện bản thân muốn làm, nghe chuyện bản thân muốn nghe, thường xuyên coi lời nói của cô như gió thoảng bên tai, thậm chí phẫn nộ của cô cũng không coi là quan trọng.

Trước đây cô luôn cho rằng là bởi vì anh công tác bận rộn mà như vậy, tâm tư không đủ tinh tế về tình cũng có thể tha thứ.

Nhưng hiện tại cô hiểu được chuyện này đều là bởi vì anh không đủ thành ý, coi trọng đối với cô, trong lòng đại khái coi cô trở thành một quản gia đầy đủ tư cách, kèm theo nhân tiện làm bạn giường, về sau còn có thể giúp anh sinh hạ con nối dõi, bảo mẫu của con anh. . . . . .

Trứng thối! Anh thật sự là một ngụy quân tử, lừa cô bốn năm còn chưa đủ, bây giờ âm mưu bị vạch trần, còn không chịu rõ ràng để cô đi, có phải thấy cô dễ bắt nạt hay không, có thể ngoan ngoãn để anh sai bảo cả đời?

Cô lã chã chực khóc, xót xa đầy bụng, nghĩ đến mọi hành động việc làm của người chồng trong mấy năm nay, bả vai càng run run, lệ như suối trào, lúc này nghĩ như thế nào đều cảm thấy chồng mình là một người âm mưu trăm phương ngàn kế, không bao giờ đáng giá để cô trả giá và tín nhiệm một chút nào nữa, thậm chí vấy bẩn trí nhớ tốt đẹp này. . . . .

Đêm nay cô một mình bi thương, nhưng không cho phép bản thân khóc đến quá mức phóng túng, đầu choáng váng mắt sưng, bởi vì từ giờ trở đi, cô cũng không cần vì người đàn ông kia lãng phí cảm tình của bản thân, cũng sẽ không thể tiếp tục làm một người phụ nữ ngốc nghếch nhẫn nhục chịu đựng, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô lau khô nước mắt, quyết tâm muốn biến đau thương thành sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt người đàn ông cô xem thường. Anh có lẽ có thể ngăn cản cô rời đi, nhưng mơ tưởng chiếm giữ lòng của nàng. . . . . .

"Vợ à, em xem anh mặc bộ nào thì đẹp hơn?"

Một buổi sáng tinh mơ, Trác Diệu Bang tuấn tú trên mặt tươi cười đầy dễ chịu, chọn hai bộ âu phục đến hỏi vợ ở trước bàn trang điểm.

Cô buông lược, quay đầu nhìn người chồng tuấn tú lịch sự, dáng vẻ nhẹ nhàng. . .

"Anh mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Cô ăn ngay nói thật, nói xong liền vòng qua anh đi ra ngoài phòng.

Nghe lời ca ngợi Trác Diệu Bang không hề có loại tình cảm vui sướng, bởi vì giọng điệu của vợ bình tĩnh nghe qua giống thờ ơ có lệ, hơn nữa này không có biểu cảm phập phồng gì, càng làm cho anh biết việc này quá nghiêm trọng rồi.

Trước đây cô ngẫu nhiên có hờn dỗi cũng chưa từng có "ngủ riêng" , nhưng mà mặt trời đã mọc mà cô vẫn có thái độ lạnh như băng, dường như còn muốn kết đông lạnh mấy ngàn năm.

Anh thay xong quần áo, đi đến phòng ăn, cô mang sữa đã đun nóng bưng lên bàn. . . .

May mắn, tuy rằng vợ anh không giúp anh chọn quần áo, thêm vào điểm may mắn nhỏ, nhưng mà vẫn giúp anh chuẩn bị bữa sáng của vợ yêu.

Nhưng mà đến gần vừa thấy, trên bàn không có sắc hương vị đầy đủ thường hay thấy, chỉ bày ra bình mứt hoa quả cùng nửa chiếc bánh mì lúa mạch, bánh mì còn chưa được nướng qua, lạnh giống như vẻ mặt của cô vậy.

"Hôm nay bữa sáng ăn như vậy?" Bốn năm nay lần đầu như vậy, anh không quen.

"Không muốn ăn thì thôi, dù sao anh xem báo chí cũng sẽ no." Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt châm chọc, tao nhã xé bánh mì.

Hừ, còn kén chọn, nếu không phải thành thói quen tự nhiên, cô vốn ngay cả sữa cũng không muốn giúp anh hâm nóng .

Trác Diệu Bang nghe vậy, lập tức thu hồi động tác đang muốn lấy báo chí, im lặng uống sữa tươi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sợ bị mẹ quở trách.

Vợ đang ở nổi nóng, anh bớt chọc giận mới tốt. . . . . .

“Em tính đi ra ngoài làm việc." Cô nói.

"Làm việc?"

"Đúng, em muốn tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống bản thân."

Cô muốn kiếm tiền nuôi sốn
<<1 ... 89101112 ... 16>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3/2751