watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Vợ Trước Của Thánh Thủ-full

Lượt xem :
nh cứng họng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên muốn bóp chết cô cho rồi. Người phụ nữ này ngay cả mất đi trí nhớ vẫn có thể khiến anh tức giận nhưng đây cũng là lí do khiến anh yêu cô, không phải sao? Cô luôn có thể dễ dàng khiến những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố, yêu, ghét, dục của anh bộc lộ ra.

– Anh có bằng chứng để chứng minh những lời anh nói là sự thật. Anh nhìn cô.

– Chứng cớ gì cơ?

Đồ Thánh lấy ví da của mình đưa cho cô.

– Tự em nhìn đi.

Cô tò mò nhìn anh rồi nhận lấy chiếc ví trên tay anh, mở ra xem. Trên ví có một bức ảnh cưới, người đàn ông là anh mà người phụ nữ là……..

Đột nhiên có một chiếc gương nhỏ giơ lên bên trái nàng, rõ ràng người trong gương và cô dâu trên ảnh giống nhau như đúc, sự khác biệt duy nhất là cô dâu trông tươi cười đến sáng lạn mà người trong gương thì trên đầu quấn đầy băng gạc.

Cô sờ sờ cái trán mình, trên trán người con gái trong gương cũng có thêm một bàn tay.

Thế là, anh thật sự là chồng cô sao? Bạch Lăng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn anh.

– Bây giờ còn thắc mắc gì không? Đồ Thánh hỏi cô.

Cô lắc đầu sau đó lại vỗ đầu rên rỉ ra tiếng.

– Anh vừa mới nói em đừng mạnh tay mà chạm lên đầu sao?

Anh bất đắc dĩ nhíu mày với cô, buông chiếc gương trong tay xuống rồi lấy lại ví trên tay cô, đỡ cô nằm xuống:

– Nằm nghỉ ngơi đi, nằm xuống em sẽ không lộn xộn nữa.

– Vừa nãy anh nói tên anh là gì?

– Đồ Thánh. Ba chấm thủy bên cạnh chữ dư, Thánh là thánh thủ (tay thánh) mà em tên là Bạch Lăng, Bạch trong màu trắng, Lăng trong khí thế lăng nhân(có lẽ là khiến người kinh ngạc).

– Chúng ta kết hôn bao lâu rồi? Cô tò mò hỏi

– Hơn bốn năm.

– Có con không?

– Không có

– Vì sao?

– Vì sao cái gi? Anh hơi ngạc nhiên

– Vì sao kết hôn hơn bốn năm lại không có con?

Bởi vì bốn năm này gồm có hơn hai năm li hôn, thời gian ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, sao có thể có con? Đồ Thánh chua xót trả lời trong lòng

– Em năm nay mới ba mươi tuổi thôi vẫn còn trẻ không cần phải sốt ruột.

Anh giải thích qua loa.

– Nói như thế có nghĩ là em 26 tuổi đã kết hôn với anh? Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc : Oa!

– Tiếng “oa” này là ý gì?

– Anh năm nay bao nhiêu tuổi. Cô không để ý đến câu hỏi của anh mà hỏi tiếp.

– 34 tuổi.

– Không nghĩ rằng chúng ta còn trẻ như thế đã kết hôn, khó trách anh nói không cần sốt ruột. Nửa câu đầu giải thích tiếng “oa” kia của cô.

Một tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cô nghi hoặc nhìn anh, anh quay đầu nhìn về phía túi xách của cô sau đó bước đến lấy di động của cô ra nghe.

– Alo?

Bên kia có lẽ vì nghe thấy tiếng đàn ông trả lời mà hơi dừng lại một chút mới do dự hỏi:

– Xin lỗi, đây có phải là số của Bạch tiểu thư.

– Đúng. Bác là ai?

– Tôi là bác Trần, xin hỏi Bạch tiểu thư có ở đó không?

Bác Trần là ai? Đồ Thánh nghi hoặc đoán:

– Cô ấy bây giờ không tiện nhận điện thoại, xin hỏi bác tìm cô ấy có chuyện gì? Cháu có thể chuyển lời cho bác.

– Không có gì, tôi chỉ là thấy đã muộn rồi mà cô ấy còn chưa đến đón Nghiên Nghiên nên mới gọi điện hỏi xem. Bà Trần đáp.

– Nghiên Nghiên là ai?

– Là con gái của Bạch tiểu thư.

Đồ Thánh chấn động, máu trên mặt như bị rút hết:

– Bác vừa nói gì? Cháu nghe không rõ, bác nói con bé là ai?

Anh quay lưng về giường bệnh, nhỏ giọng hỏi lại.

– Là con gái của Bạch tiểu thư, Bạch Hâm Nghiên. Chúng tôi đều gọi nó là Nghiên Nghiên.

Thân thể không tự chủ được mà hơi lảo đảo, mặt trắng bệch.

Khi nào thì Bạch Lăng có con gái?

Đứa bé này… là con gái anh sao? Hay là con của cô ấy và người khác?

Chia xa mấy năm, chẳng lẽ cô ấy đã có người khác, có thể tìm được người chồng ở bên cô ấy cả đời sao? Cho nên khi anh cố ý đến tiệm bánh của Ôn Lực Nhã muốn tạo cơ hội để gặp cô ấy, cô mới có thể trốn tránh như thế sao?

– Alo? Alo? Còn nghe không? Tiên sinh, anh còn đó không?

Bên kia đầu dây bà Trần kêu lên.

– Con bé bao nhiêu tuổi. anh ấm ách hỏi.

– Ai? Nghiên Nghiên sao?

– Vâng

– Hai tuổi.

Nghe thấy đáp án này, Đồ Thánh như trút được gánh nặng, nhắm mắt lại. Là con của anh…. Nghiên Nghiên là con gái anh. Trời ạ, anh cho tới bây giờ cũng không biết mình có một đứa con gái. Vì sao cô không nói cho anh? Vì sao lại lừa anh?

Con gái của anh… bé trông như thế nào, có đáng yêu không? xinh đẹp không? Giống mẹ hơn hay giống cha hơn? Trẻ con hai tuổi chắc đã nói được rồi, nó biết gọi cha chưa?

– Cho cháu địa chỉ, bây giờ cháu qua đón bé.

Anh nhanh chóng nói với bà Trần, anh bây giờ rất nôn nóng muốn gặp đứa con gái mà mình chưa biết mặt này.

– Xin hỏi một chút, cậu là ai? Có quan hệ gì với Bạch tiểu thư?

– Cháu là chồng cô ấy, là cha của Nghiên Nghiên.

– A! Nhưng cha Nghiên Nghiên không phải đã qua đời rồi sao? Bà Trần kinh ngạc hỏi lại.

Anh quay đầu nhìn Bạch Lăng đang nằm trên giường bệnh vẻ mặt tò mò. Hay nhỉ! Người phụ nữ này lại coi mình đã chết.

– Cô ấy thích đùa thôi

– Bạch tiểu thư không giống loại người thích đùa như thế, làm sao cậu có thể để tôi tin là cậu đang nói thật đây.

– Cho cháu địa chỉ, cháu và Bạch Lăng sẽ cùng đến.

– Nếu Bạch tiểu thư sẽ đến cùng cậu thì cô ấy vốn đã biết địa chỉ chỗ này rồi.

Bệnh đa nghi của bà Trần này quả rất nặng nhưng việc bà muốn xác thực này cũng là việc nên thôi.

– Bạch Lăng bị thương đụng vào đều nên tạm thời mất trí nhớ.

– Thật sao? Làm sao lại xảy ra chuyện này, cô ấy bị thương có nặng không… Không đúng, sao mà tôi biết được cậu có phải là đang lừa tôi hay không?

Bà Trần thật sự là……….

– Bà nhận ra giọng của Bạch Lăng không?

– Đương nhiên.

– Bây giờ cháu để cô ấy nói với bà.

Đồ Thánh nói xong thì ấn loa ngoài, nói với Bạch Lăng:

– Bà xã, em nói với bà Trần là anh không lừa bà ấy, em bây giờ đang nằm trong viện, vì đụng vào đầu mà mất trí nhớ.

– Bà Trần là ai? Bạch Lăng hỏi anh.

– Bạch tiểu thư, cô thực sự mất trí nhớ không nhớ ra tôi sao? Tôi là bảo mẫu của Nghiên Nghiên, là bà Trần mà.

Nghe thấy giọng của cô, bà Trần ở đầu dây kia lo lắng hỏi.

– Bảo mẫu của Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên là ai?

Vẻ mặt Bạch Lăng mờ mịt.

– Nó là con gái cô mà, chẳng lẽ thật sự cô quên hết mọi thứ rồi sao?

Bà Trần kinh ngạc kêu to.

– Con gái? Vừa nãy anh nói chúng ta không có con mà? Cô sợ hãi nhìn Đồ Thánh.

– Anh chỉ muốn thử xem có thật sự là em đã quên hết mọi thứ hay không thôi.

Anh không nói dối không chớp mắt rồi tắt loa ngoài, áp điện thoại lên tai nói tiếp:

– Bây giờ bà có thể cho cháu địa chỉ chưa?

– Bạch tiểu thư thật sự mất trí nhớ? Giọng nói bà Trần đầy sự không tin tưởng.

– Vâng.

– Thế Nghiên Nghiên làm sao bây giờ? Về sau ai chăm sóc cho nó, nếu nó đòi mẹ…..

– Bác Trần, vợ cháu chỉ mất trí nhớ chứ không chết?

Đồ Thánh không nhịn được mà cắt ngang:

– Phiền bà nói cho cháu địa chỉ được không?

– À! Tất nhiên.

Chương 4
Đó là một cô nhóc đáng yêu như thiên sứ, da trắng nõn, mắt to tròn, khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng bé con hơi sợ người lạ, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò, bé trốn trong lòng mẹ len lén nhìn Đồ Thánh.

Bạch Lăng tuy mất đi trí nhớ nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc gọi cô là mẹ thì vội ôm lấy bé con xinh đẹp này. Bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô ôm bảo bối nhỏ trong tay bà Trần mà yêu thích không buông.

Đây là con của cô, đứa con cô mang thai 9 tháng 10 ngày sinh hạ ra, sao đến chuyện này mình cũng không nhớ được?

Bé con xinh đẹp, đáng yêu, thơm thơm, mềm mại như thế, ai thấy cũng yêu mà cô là mẹ đẻ sao có thể lại quên mất mình có đứa con gái đáng yêu như thế chứ. Cô tự trách mình mà hốc mắt đỏ hồng lên.

– Nghiên Nghiên, ta là cha con.

Đồ Thánh cũng vừa nhìn đã yêu bé con này, cũng muốn ôm bé nhưng khi anh vừa đến gần, bé con như sắp khóc khiến anh chỉ có thể đứng nhìn, tự giới thiệu mình với con bé.

– Bạch tiểu thư, anh ta thật sự là chồng cô là cha Nghiên Nghiên sao? Thế vì sao Nghiên Nghiên lại sợ anh ta như thế. Bà Trần nghi ngờ hỏi Bạch Lăng.

Cô quay đầu nhìn Đồ Thánh cũng rất muốn hỏi anh điều này, vì sao con gái họ lại sợ anh?

Đồ Thánh đi đường đã nghĩ đến vấn đề này nhưng không nghĩ rằng lại là bà Trần này hỏi đến. Bà Trần này cũng có phần hơi nhiều chuyện.

– Chúng ta đi thôi, có chuyện gì thì để về nhà nói sau.

Anh vòng tay ôm eo vợ, kéo cô rời đi.

– Chờ đã.

Bà Trần đột nhiên ngăn họ lại, vẻ mặt thành thật nói với Bạch Lăng:

– Bạch tiểu thư, nếu cô thật sự mất trí nhớ thì sao biết anh ta là chồng cô?

Đồ Thánh không nhịn được nhíu mày hơi đăm chiêu nhìn bà. Anh cảm giác nhất định bà có ý đồ nếu không thì sao lại quan tâm quá nhiều như thế.

– Bà Trần, con trai bà bao nhiêu tuổi. Anh đột nhiên hỏi.

– Cậu biết con trai tôi? Bà Trần kinh ngạc hỏi lại

Quả nhiên!

– Cháu là bác sĩ, nếu con bác vừa khéo là bệnh nhân của cháu thì có lẽ cháu mới biết được cậu ta. Xin lỗi, vợ cháu mệt rồi, chúng cháu đi trước, tạm biệt!

Nói xong, anh kéo vợ đi ra khỏi cửa, đưa cô vào xe rồi rời đi.

– Khi nãy anh nói như thế không lễ phép!

Trên xe, Bạch Lăng nhíu đôi mày thanh tú trách anh.

Đồ Thánh hừ một tiếng:

– Bà ấy muốn cướp vợ và con anh thì còn bắt anh lễ phép à?

– A! Cô ngây người khó hiểu nhìn anh: – anh nói gì thế?

– Em mất trí nhớ nên chắc quên mất bà ấy có con trai. Xem cái cách nghi thần nghi quỷ của bà ấy thì phải đến tám phần là hy vọng em làm con dâu, Nghiên Nghiên là cháu gái bà ta rồi.

– A! Trừ tiếng này ra, cô kinh ngạc mà không nói được gì.

Bà Trần muốn mình là con dâu, Nghiên Nghiên làm cháu gái bà, cảm giác này….

Đồ Thánh lo lắng mà dặn:

– Về sau đừng để Nghiên Nghiên cho bà ấy trông nữa.

Cô không chút do dự lập tức gật đầu.

Anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời mới biết khi chưa mất trí nhớ thì giao tình giữa Bạch Lăng và bà Trần như thế nào. Anh nhân dịp cô cái gì cũng không nhớ mà loại bỏ quân địch đi mới được. Tuy rằng thế này có chút ti bỉ (bỉ ổi) nhưng chẳng phải là “Người không vì mình, trời tru đất diệt” sao?

Đồ Thành nhân lúc đèn đỏ mà quay đầu ngắm con gái đang ngủ trong lòng Bạch Lăng, cảm động nói:

– Con xinh quá.

– Lời nói của anh như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé vây.

Bạch Lăng thấy cực khác thường nên mới dò hỏi.

– Em nói đúng.

Anh hơi trầm mặc rồi gật đầu thừa nhận.

Tục ngữ nói đúng, giấy không thế gói được lửa. Anh quyết định ăn ngay nói thật với cô, tránh để cuộc sống của bọn họ sau này chỉ toàn là dối trá. Đó không phải là cuộc sống mà anh muốn đem đến cho cô.

– Em nói đúng cái gì? Cô ngạc nhiên nhìn anh: – thật sự đây là lần đầu tiên anh thấy con gái chúng ta.

– Đúng.

Bạch Lăng hơi nhếch miệng, ngây như phỗng nhìn anh.

Mất trí nhớ cũng không phải là mất đi khả năng phán đoán, dựa theo lẽ thường mà đoán, nếu Nghiên Nghiên thật sự là con gái của hai người, anh ấy là cha của bé sao có thể đến bây giờ mới gặp con.

– Chúng ta chia xa một thời gian.

Đồ Thánh vừa nhìn phía trước vừa giải thích.

– Chia ra một thời gian.

Cô trừng mắt nhìn, hoài nghi lặp lại lời anh

– Đúng.

– Có ý gì? Em không hiểu.

Cô lắc đầu hỏi nhíu mày. Đầu cô vẫn hơi choáng váng, có chút đau đau.

– Li hôn. Anh trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

Bạch Lăng ngây người. Ý của anh là bọn họ hiện giờ không phải là một đôi vợ chồng mà chỉ là một đôi đã li dị, không còn chút liên quan nào?

– Em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa, hợp lại cùng anh không?

Anh đột nhiên hỏi.

– A!

Cô không nhịn được lại sửng sốt một chút, cả người mê man không biết nên làm gì.

– Anh muốn cùng em làm lại từ đầu. Anh lại nhắc lại.

Cảm thấy con gái trong lòng giật mình, Bạch Lăng theo phản xạ cúi đầu nhìn con, rồi không hiểu sao mà thốt ra:

– Là vì con đúng không?

– Đ
<<1234 ... 12>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
212/1379