Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Lượt xem : |
i với anh vào ngày hôm đó…
“Đi, đi khách sạn?” Cổ Lãng và cô gái bên cạnh kinh ngạc.
Cái gì.
“Anh đừng có giải thích! Em tận mắt nhìn thấy, anh còn gì để nói chứ?” Đồng Đồng khẳng định. Lúc này cô gái bên cạnh Cổ Lãng mỉm cười đi tới, lôi kéo Đồng Đồng.
“Làm gì?” Đồng Đồng nghi ngờ nhìn cô ấy, không hiểu nụ cười của cô ấy có ý nghĩa gì.
Cô gái nhẹ nhàng nói mấy câu bên tai Đồng Đồng.
“Cái gì?” Đồng Đồng cắn môi, mở to mắt, hoài nghi nhìn Mộ Long.
Sau đó, cô nhíu mày…
“Thật, có thật không?”
Đồng Đồng không thể tin được nhìn cô gái bên cạnh, cô ấy nghiêm túc gật đầu, tỏ thái độ lời mình nói là sự thật.
“Cô là… anh hai…” Đồng Đồng di di ngón út vào trán mình, tiếng nói trong đầu càng lúc càng lớn.
“Tiểu môn chủ, có phải em hiểu lầm môn chủ không?” Cổ Lãng đại khái cũng biết được chuyện gì đang xảy ra nên anh nhanh chóng đứng ra hòa giải.
Thật ra thì, lúc đầu Đồng Đồng theo dõi Mộ Long ở khoảng cách rất xa, cộng thêm con đường trước khách sạn có rất nhiều hẻm nhỏ nên khi hai người rẽ vào một con hẻm, tài xế lại tưởng là họ đi vào khách sạn.
Đồng Đồng đờ đẫn đứng tại chỗ, cô không nghĩ tới, cả chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là hiểu lầm.
“Đồng Đồng… Lần này em có tin không?” Mộ Long đứng một bên lên tiếng hỏi, giọng nói có chút nguy hiểm.
Đồng Đồng như bị giật mình ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc, vẻ mặt hoảng sợ, cô biết cô xong rồi!
“Em, em… coi như em hiểu lầm anh thì sao? Ai biết lại trùng hợp như vậy? Hơn nữa... Anh còn ôm cô gái kia, bộ dạng rất hưởng thụ, chuyện này anh giải thích sao đây?”
Giọng nói của Đồng Đồng không gay gắt như trước nhưng nghĩ đến anh và cô gái kia thân mật như vậy thì cô liền thấy không vui.
“Tiểu môn chủ, em hiểu lầm môn chủ rồi, anh thề, từ đầu đến cuối chỉ có cô ta quấn lấy Môn chủ không chịu buông thôi.” Để chứng minh lời nói của mình, Cổ Lãng giơ hai tay lên thề.
“Vậy, vậy sao? Nhưng, nhưng anh ta cũng không có đẩy ra!”
“Bởi vì cô ta là vợ của cục trưởng cục cảnh sát, chúng ta không thể thẳng tay quá.” Cổ Lãng vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Giang Tình.
Đồng Đồng đang muốn hỏi thêm thì âm nhạc đột nhiên ngừng lại, không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì mà lại im lặng như tờ.
Cả đám người đều quay về phía cửa ra vào.
Ở đó có một đám người, ai nấy đều mặc đồ đen, vẻ mặt rất nghiêm nghị cứ như là sát thủ.
Sau đó, Mặc Thiếu Kỳ với gương mặt lạnh lẽo bước vào, toàn thân phát ra hơi thở rét lạnh, đôi mắt của anh hừng hực lửa giận, quét qua đám người trong phòng.
“Cậu là…” Mộ Long đi tới trước, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, không hề bị vẻ lạnh lùng kia làm kinh sợ.
Thiếu Kỳ cũng không thèm nhìn Mộ Long, tầm mắt chỉ rơi vào trên người Đồng Đồng.
Ánh mắt sắc bén của anh ta làm Đồng Đồng cảm thấy sợ hãi.
Mộ Long đem Đồng Đồng bảo vệ ở phía sau, anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Tâm Huỳnh ở đâu?”
“Tâm Huỳnh?”
“Tôi đang hỏi cô gái chết tiệt sau lưng cậu!” Mặc Thiếu Kỳ rống to, ánh mắt sắc bén bắn lên người núp sau lưng Mộ Long.
Khi anh về đến nhà, cứ tưởng rằng sẽ thấy Tâm Huỳnh đang mỉm cười chờ anh ở phòng khách, ai ngờ cô ấy lại chạy tới nhà Đồng Đồng, còn nhắn với người nhà nói tối nay không về.
Anh đang tính gọi điện cho đám người theo bảo vệ Tâm Huỳnh thì họ lại vội vàng gọi điện tới nói, Tâm Huỳnh đi theo Đồng Đồng tới quán bar.
Lòng anh cứ như treo lơ lửng giữa không trung, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Tâm, Tâm huỳnh?” Lần này Đồng Đồng mới nhớ ra là mình còn mang theo Tâm Huỳnh.
Xong rồi, cô quên mất Tâm Huỳnh rồi!
“Đồng Đồng?” Mộ Long quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Đồng Đồng.
“Tâm Huỳnh… Tâm Huỳnh ở chỗ quầy rượu.” Cô co người lại, ước gì có đường nào cho cô chạy trốn.
Mặc Thiếu Kỳ vừa quay đầu thì đám người trên sàn nhảy liền nhường đường. Anh lập tức thấy có người đang ôm Tâm Huỳnh.
Anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô và người đàn ông đang ôm cô là ai?
Mặc Thiếu Kỳ dữ tợn đấm một cú vào mặt Tiểu Cường, Tiểu Cường liền bay ra ngoài.
“Anh hai… hu hu hu… anh hai…” Tâm Huỳnh không được tỉnh táo, cô bắt đầu nói lung tung.
Mặc Thiếu Kỳ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, còn có hai gò má đỏ ửng thì lập tức lửa giận bao vây toàn thân.
Mặc Thiếu Kỳ dùng một tay bế Tâm Huỳnh lên.
“Anh hai… Đầu của Tâm Huỳnh… Đau quá… Đau quá.”
“Được rồi, chúng ta về nhà.”
Mặc dù anh rất giận vì cô đã lén trốn ra ngoài nhưng nhìn cô khổ sở như thế thì anh không nhẫn tâm mắng cô vào lúc này.
“Ngụy Đồng Đồng, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn đến gần Tâm Huỳnh thì coi chừng tôi đó. Còn cậu nữa, Mộ Long, quản chặt người phụ nữ của mình, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Bất cứ ai dám làm Tâm Huỳnh của anh bị thương thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cho dù người đó có là môn chủ của Long Môn thì anh cũng không nương tay.
Sau khi Mặc Thiếu kỳ rời đi, vẻ mặt của Mộ Long từ từ lạnh dần, anh xoay người về phía Đồng Đồng với vẻ mặt vô tội đang đứng phía sau anh.
“A… Em còn có việc… nên đi trước, anh, anh cũng bận rộn…”
Mặc dù Đồng Đồng không ngẩng đầu lên nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như tia Arons của anh. Lần này cô gây họa lớn rồi, bây giờ còn không đi thì còn đợi đến khi nào chứ.
Cô lúng túng lui về phía sau, muốn tìm đường ra ngoài.
“Em cho rằng em có thể đi đâu?” Mộ Long nắm lấy bả vai Đồng Đồng, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm.
“A…” Đồng Đồng hoảng sợ kêu to.
Tiếng kêu bi thảm vang lên khắp quán bar nhưng lúc này tiếng nhạc ầm ĩ đã vang lên. Mọi người lại bắt đầu vận động toàn thân, ra sức cuồng hoan, không ai chú ý đến tình cảnh đáng thương của Đồng Đồng.
Để tránh ảnh hưởng đến việc làm ăn nên Mộ Long chuyển địa điểm. Anh đi vào căn phòng bên trong. Thứ nhất, vì căn phòng này cách âm tốt nhất. Thứ hai, vì để tránh ánh mắt xem trò vui của mọi người.
Vào lúc này, trừ Mộ Long và Đồng Đồng ra còn có Giang Tình, Cổ Lãng và người phụ nữ của Ngụy Mộng Sinh.
“Bây giờ, có thể giải thích cho anh biết tại sao em lại xuất hiện ở đây, còn nữa… quần áo trên người em lấy ở đâu ra.”
Mộ Long mặt lạnh nhìn Đồng Đồng, quần áo trên người cô ấy làm anh kinh ngạc nhưng vẻ đẹp của cô không thể để người đàn ông khác thưởng thức. Anh không cho phép điều đó.
“Em, em… em chỉ muốn biết là anh đang bận cái gì, vì gần dây hành động của anh rất kỳ quái, hơn nữa… chính anh nói là em có thể đi theo anh, nhưng mà mấy hôm nay anh không có dẫn em theo… cho nên em, em liền…”
Đồng Đồng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Mộ Long, cô cảm thấy Mộ Long rất bất mãn với cô nhưng cô vô tội mà…
“Anh làm chuyện gì cũng phải xin phép em sao?” Mộ Long cười lạnh, ánh mắt tinh nhue65t chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
“Không, không phải! Em chỉ là…”
Phải nói cho A Long biết chuyện mình yêu anh ấy sao? Nhưng mà… lỡ như anh ấy từ chối, vậy phải làm thế nào?
Nhìn bộ dạng do dự của cô, Mộ Long cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô đang do dự sao? Cô đang do dự chuyện gì chứ?
Hay là nói… anh hiểu lầm, có lẽ cô không có để ý đến anh như anh nghĩ?
“Anh nói em có thể theo anh nhưng cũng có lúc anh cũng cần không gian tự do chứ?” Mộ Long quyết định phải cho Đồng Đồng một liều thuốc thật nặng.
Cổ Lãng ngồi ở một bên không nghĩ là Mộ Long sẽ nói như vậy.
“… Môn chủ, cậu nói như vậy, có phải có hơi…” Quá mức một chút. Chẳng lẽ cậu ta không phát hiện toàn thân tiểu môn chủ đang run lên và gương mặt cũng rất bi thương sao?
“Không sao, anh không cần nói chuyện giúp em.” Đồng Đồng ngẩng đầu lên, cố gắng che giấu sự bi thương trong mắt, giả bộ như mình không quan tâm đến.
Không ngờ chuyện cô lo lắng đã xảy ra, A Long bắt đầu cảm thấy cô phiền, anh cảm thấy cô là một gánh nặng.
Mộ Long cố ý phớt lờ sự đau khổ của Đồng Đồng, anh xoay người, nói ra lời khiến trái tim cô tan vỡ.
“Mặc dù em là con gái của Đường chủ và là em gái của Mộng Sinh, nhưng mà… anh không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc em.”
“Anh ghét em ở bên cạnh anh đến vậy sao?” Đồng Đồng nhẹ giọng hỏi, cô chưa bao giờ đau khổ như lúc này.
“Không phải ghét, mà là… Em muốn lấy thân phận gì ở bên cạnh anh? Là cấp dưới, bạn bè hay là người thân?” Mộ Long hồi hộp hỏi ngược lại cô.
Lấy thân phận gì? Đồng Đồng đắm chìm trong đau khổ nên không hề nhìn thấy bộ dạng mong đợi của Mộ Long. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cô không phải là cấp dưới.
Nếu nói là bạn bè thì là bạn bè như thế nào?
Cô cũng cảm thấy, A Long với anh hai mới giống bạn bè.
Người thân? Nhưng cô và anh không hề có quan hệ máu mủ.
Nhưng mà, có một chuyện cô đã biết được đáp án.
Thì ra, trong lúc vô tình, có đã quen với sự tồn tại của A Long, quen với việc anh luôn chú ý tới cô, quen với việc mang đến phiền toái cho anh, quen với việc anh cưng chiều cô…
Tại sao đến bây giờ, cô mới phát hiện ra?
Đột nhiên, cô muốn hỏi anh có nhớ đến lời ước định lúc nhỏ không nhưng anh bây giờ thật xa lạ. Trong ấn tượng của cô, A Long không nói chuyện với cô như vậy. Nụ cười trên mặt anh đi đâu rồi, ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô đi đâu rồi còn lời nói của anh thật là tàn nhẫn.
Anh không phải… Không phải A Long của cô…
“Cái gì cũng không phải.”
Đồng Đồng cố nén nỗi chua xót trong lòng, miễn cưỡng mình nở nụ cười, cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu ớt của mình.
“Cái gì?”
Mộ Long không nghĩ tới Đồng Đồng sẽ trả lời như vậy, anh cho là… Cô sẽ nói cô để ý tới anh, nhưng… Tại sao lại không giống với Mộng Sinh nói?
“Giữa em và anh không có quan hệ gì hết, em nghĩ, có lẽ em nên cho anh không gian riêng, cho anh sự tự do, sau này em sẽ không đi theo anh nữa, anh cứ yên tâm.” Đồng Đồng gượng cười nói.
Người ta không phải nói, yêu ai thì nên để người đó được vui vẻ. Nếu anh đã không để ý đến lời ước định kia thì cô… cũng không nên nhắc lại làm phiền anh làm gì.
Mặc dù rất muốn khóc nhưng cô chỉ có thể cắn chặt răng, không để lộ bộ dạng yếu ớt của mình trước mặt anh.
Cô là Ngụy Đồng Đồng, là con gái của nam bắc đường chủ Long Môn, cô không thể để ba mẹ mất thể diện, càng không thể để người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình, để người khác thương hại.
“Em nói cái gì?” Mộ Long cứng ngắc hỏi.
Mộ Long tức giận, anh nhìn kỹ gương mặt của Đồng Đồng, hoàn toàn không dám tin là cô đã trả lời như vậy.
Ý của cô… Là muốn giữ khoảng cách với anh sao?
Đây không phải là đáp án mà anh muốn, anh cho rằng cô sẽ nói yêu anh, nhưng… anh đoán sai rồi.
Đồng Đồng cúi đầu, dùng sức nén nước mắt sắp rơi xuống. Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì trong mắt đã đầy sự kiên quyết.
“Đúng lúc em cũng phát hiện mình cũng nên trưởng thành, cuộc sống của mình thì phải do chính mình chịu trách nhiệm. Cứ lệ thuộc vào anh cũng không phải là biện pháp tốt, nói không chừng đây cũng là cơ hội cho em ra ngoài xã hội, cũng có thể em sẽ gặp được một người đàn ông tốt.”
Mộ Long nghiêm túc nhìn Đồng Đồng, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Không hề báo trước, Mộ Long nắm chặt lấy hai cánh tay Đồng Đồng. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.
Ba người đứng tại chỗ thở dốc vì kinh ngạc, nhất là Giang Tình. Trong mắt cô ta phát ra ngọn lựa ghen tỵ đang cháy dữ dội, cô ta hận không thể chặt Đồng Đồng ra thành trăm mảnh.
Bất kỳ người nào có mắt đều nhận ra được, từ trước đến giờ Mộ Long không gần phụ nữ nhưng lại rất để ý tới Đồng Đồng, chỉ có Đồng Đồng là không biết điều đó.
Còn Cổ Lãng thì kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được người bình thường trầm ổn như Mộ Long lại có hành động như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt anh xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Người đàn ông này lại đánh mất lý trí chỉ vì lời nói của Đồng Đồng. Ai, tình yêu… tốt nhất là đừng nên chạm đến!
Đầu của Đồng Đồng on gong cả lên, toàn thân cô vô lực dựa lên người Mộ Long. Môi của anh thật nồng chá
“Đi, đi khách sạn?” Cổ Lãng và cô gái bên cạnh kinh ngạc.
Cái gì.
“Anh đừng có giải thích! Em tận mắt nhìn thấy, anh còn gì để nói chứ?” Đồng Đồng khẳng định. Lúc này cô gái bên cạnh Cổ Lãng mỉm cười đi tới, lôi kéo Đồng Đồng.
“Làm gì?” Đồng Đồng nghi ngờ nhìn cô ấy, không hiểu nụ cười của cô ấy có ý nghĩa gì.
Cô gái nhẹ nhàng nói mấy câu bên tai Đồng Đồng.
“Cái gì?” Đồng Đồng cắn môi, mở to mắt, hoài nghi nhìn Mộ Long.
Sau đó, cô nhíu mày…
“Thật, có thật không?”
Đồng Đồng không thể tin được nhìn cô gái bên cạnh, cô ấy nghiêm túc gật đầu, tỏ thái độ lời mình nói là sự thật.
“Cô là… anh hai…” Đồng Đồng di di ngón út vào trán mình, tiếng nói trong đầu càng lúc càng lớn.
“Tiểu môn chủ, có phải em hiểu lầm môn chủ không?” Cổ Lãng đại khái cũng biết được chuyện gì đang xảy ra nên anh nhanh chóng đứng ra hòa giải.
Thật ra thì, lúc đầu Đồng Đồng theo dõi Mộ Long ở khoảng cách rất xa, cộng thêm con đường trước khách sạn có rất nhiều hẻm nhỏ nên khi hai người rẽ vào một con hẻm, tài xế lại tưởng là họ đi vào khách sạn.
Đồng Đồng đờ đẫn đứng tại chỗ, cô không nghĩ tới, cả chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là hiểu lầm.
“Đồng Đồng… Lần này em có tin không?” Mộ Long đứng một bên lên tiếng hỏi, giọng nói có chút nguy hiểm.
Đồng Đồng như bị giật mình ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc, vẻ mặt hoảng sợ, cô biết cô xong rồi!
“Em, em… coi như em hiểu lầm anh thì sao? Ai biết lại trùng hợp như vậy? Hơn nữa... Anh còn ôm cô gái kia, bộ dạng rất hưởng thụ, chuyện này anh giải thích sao đây?”
Giọng nói của Đồng Đồng không gay gắt như trước nhưng nghĩ đến anh và cô gái kia thân mật như vậy thì cô liền thấy không vui.
“Tiểu môn chủ, em hiểu lầm môn chủ rồi, anh thề, từ đầu đến cuối chỉ có cô ta quấn lấy Môn chủ không chịu buông thôi.” Để chứng minh lời nói của mình, Cổ Lãng giơ hai tay lên thề.
“Vậy, vậy sao? Nhưng, nhưng anh ta cũng không có đẩy ra!”
“Bởi vì cô ta là vợ của cục trưởng cục cảnh sát, chúng ta không thể thẳng tay quá.” Cổ Lãng vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Giang Tình.
Đồng Đồng đang muốn hỏi thêm thì âm nhạc đột nhiên ngừng lại, không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì mà lại im lặng như tờ.
Cả đám người đều quay về phía cửa ra vào.
Ở đó có một đám người, ai nấy đều mặc đồ đen, vẻ mặt rất nghiêm nghị cứ như là sát thủ.
Sau đó, Mặc Thiếu Kỳ với gương mặt lạnh lẽo bước vào, toàn thân phát ra hơi thở rét lạnh, đôi mắt của anh hừng hực lửa giận, quét qua đám người trong phòng.
“Cậu là…” Mộ Long đi tới trước, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, không hề bị vẻ lạnh lùng kia làm kinh sợ.
Thiếu Kỳ cũng không thèm nhìn Mộ Long, tầm mắt chỉ rơi vào trên người Đồng Đồng.
Ánh mắt sắc bén của anh ta làm Đồng Đồng cảm thấy sợ hãi.
Mộ Long đem Đồng Đồng bảo vệ ở phía sau, anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Tâm Huỳnh ở đâu?”
“Tâm Huỳnh?”
“Tôi đang hỏi cô gái chết tiệt sau lưng cậu!” Mặc Thiếu Kỳ rống to, ánh mắt sắc bén bắn lên người núp sau lưng Mộ Long.
Khi anh về đến nhà, cứ tưởng rằng sẽ thấy Tâm Huỳnh đang mỉm cười chờ anh ở phòng khách, ai ngờ cô ấy lại chạy tới nhà Đồng Đồng, còn nhắn với người nhà nói tối nay không về.
Anh đang tính gọi điện cho đám người theo bảo vệ Tâm Huỳnh thì họ lại vội vàng gọi điện tới nói, Tâm Huỳnh đi theo Đồng Đồng tới quán bar.
Lòng anh cứ như treo lơ lửng giữa không trung, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Tâm, Tâm huỳnh?” Lần này Đồng Đồng mới nhớ ra là mình còn mang theo Tâm Huỳnh.
Xong rồi, cô quên mất Tâm Huỳnh rồi!
“Đồng Đồng?” Mộ Long quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Đồng Đồng.
“Tâm Huỳnh… Tâm Huỳnh ở chỗ quầy rượu.” Cô co người lại, ước gì có đường nào cho cô chạy trốn.
Mặc Thiếu Kỳ vừa quay đầu thì đám người trên sàn nhảy liền nhường đường. Anh lập tức thấy có người đang ôm Tâm Huỳnh.
Anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô và người đàn ông đang ôm cô là ai?
Mặc Thiếu Kỳ dữ tợn đấm một cú vào mặt Tiểu Cường, Tiểu Cường liền bay ra ngoài.
“Anh hai… hu hu hu… anh hai…” Tâm Huỳnh không được tỉnh táo, cô bắt đầu nói lung tung.
Mặc Thiếu Kỳ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, còn có hai gò má đỏ ửng thì lập tức lửa giận bao vây toàn thân.
Mặc Thiếu Kỳ dùng một tay bế Tâm Huỳnh lên.
“Anh hai… Đầu của Tâm Huỳnh… Đau quá… Đau quá.”
“Được rồi, chúng ta về nhà.”
Mặc dù anh rất giận vì cô đã lén trốn ra ngoài nhưng nhìn cô khổ sở như thế thì anh không nhẫn tâm mắng cô vào lúc này.
“Ngụy Đồng Đồng, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn đến gần Tâm Huỳnh thì coi chừng tôi đó. Còn cậu nữa, Mộ Long, quản chặt người phụ nữ của mình, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Bất cứ ai dám làm Tâm Huỳnh của anh bị thương thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cho dù người đó có là môn chủ của Long Môn thì anh cũng không nương tay.
Sau khi Mặc Thiếu kỳ rời đi, vẻ mặt của Mộ Long từ từ lạnh dần, anh xoay người về phía Đồng Đồng với vẻ mặt vô tội đang đứng phía sau anh.
“A… Em còn có việc… nên đi trước, anh, anh cũng bận rộn…”
Mặc dù Đồng Đồng không ngẩng đầu lên nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như tia Arons của anh. Lần này cô gây họa lớn rồi, bây giờ còn không đi thì còn đợi đến khi nào chứ.
Cô lúng túng lui về phía sau, muốn tìm đường ra ngoài.
“Em cho rằng em có thể đi đâu?” Mộ Long nắm lấy bả vai Đồng Đồng, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm.
“A…” Đồng Đồng hoảng sợ kêu to.
Tiếng kêu bi thảm vang lên khắp quán bar nhưng lúc này tiếng nhạc ầm ĩ đã vang lên. Mọi người lại bắt đầu vận động toàn thân, ra sức cuồng hoan, không ai chú ý đến tình cảnh đáng thương của Đồng Đồng.
Để tránh ảnh hưởng đến việc làm ăn nên Mộ Long chuyển địa điểm. Anh đi vào căn phòng bên trong. Thứ nhất, vì căn phòng này cách âm tốt nhất. Thứ hai, vì để tránh ánh mắt xem trò vui của mọi người.
Vào lúc này, trừ Mộ Long và Đồng Đồng ra còn có Giang Tình, Cổ Lãng và người phụ nữ của Ngụy Mộng Sinh.
“Bây giờ, có thể giải thích cho anh biết tại sao em lại xuất hiện ở đây, còn nữa… quần áo trên người em lấy ở đâu ra.”
Mộ Long mặt lạnh nhìn Đồng Đồng, quần áo trên người cô ấy làm anh kinh ngạc nhưng vẻ đẹp của cô không thể để người đàn ông khác thưởng thức. Anh không cho phép điều đó.
“Em, em… em chỉ muốn biết là anh đang bận cái gì, vì gần dây hành động của anh rất kỳ quái, hơn nữa… chính anh nói là em có thể đi theo anh, nhưng mà mấy hôm nay anh không có dẫn em theo… cho nên em, em liền…”
Đồng Đồng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Mộ Long, cô cảm thấy Mộ Long rất bất mãn với cô nhưng cô vô tội mà…
“Anh làm chuyện gì cũng phải xin phép em sao?” Mộ Long cười lạnh, ánh mắt tinh nhue65t chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
“Không, không phải! Em chỉ là…”
Phải nói cho A Long biết chuyện mình yêu anh ấy sao? Nhưng mà… lỡ như anh ấy từ chối, vậy phải làm thế nào?
Nhìn bộ dạng do dự của cô, Mộ Long cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô đang do dự sao? Cô đang do dự chuyện gì chứ?
Hay là nói… anh hiểu lầm, có lẽ cô không có để ý đến anh như anh nghĩ?
“Anh nói em có thể theo anh nhưng cũng có lúc anh cũng cần không gian tự do chứ?” Mộ Long quyết định phải cho Đồng Đồng một liều thuốc thật nặng.
Cổ Lãng ngồi ở một bên không nghĩ là Mộ Long sẽ nói như vậy.
“… Môn chủ, cậu nói như vậy, có phải có hơi…” Quá mức một chút. Chẳng lẽ cậu ta không phát hiện toàn thân tiểu môn chủ đang run lên và gương mặt cũng rất bi thương sao?
“Không sao, anh không cần nói chuyện giúp em.” Đồng Đồng ngẩng đầu lên, cố gắng che giấu sự bi thương trong mắt, giả bộ như mình không quan tâm đến.
Không ngờ chuyện cô lo lắng đã xảy ra, A Long bắt đầu cảm thấy cô phiền, anh cảm thấy cô là một gánh nặng.
Mộ Long cố ý phớt lờ sự đau khổ của Đồng Đồng, anh xoay người, nói ra lời khiến trái tim cô tan vỡ.
“Mặc dù em là con gái của Đường chủ và là em gái của Mộng Sinh, nhưng mà… anh không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc em.”
“Anh ghét em ở bên cạnh anh đến vậy sao?” Đồng Đồng nhẹ giọng hỏi, cô chưa bao giờ đau khổ như lúc này.
“Không phải ghét, mà là… Em muốn lấy thân phận gì ở bên cạnh anh? Là cấp dưới, bạn bè hay là người thân?” Mộ Long hồi hộp hỏi ngược lại cô.
Lấy thân phận gì? Đồng Đồng đắm chìm trong đau khổ nên không hề nhìn thấy bộ dạng mong đợi của Mộ Long. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cô không phải là cấp dưới.
Nếu nói là bạn bè thì là bạn bè như thế nào?
Cô cũng cảm thấy, A Long với anh hai mới giống bạn bè.
Người thân? Nhưng cô và anh không hề có quan hệ máu mủ.
Nhưng mà, có một chuyện cô đã biết được đáp án.
Thì ra, trong lúc vô tình, có đã quen với sự tồn tại của A Long, quen với việc anh luôn chú ý tới cô, quen với việc mang đến phiền toái cho anh, quen với việc anh cưng chiều cô…
Tại sao đến bây giờ, cô mới phát hiện ra?
Đột nhiên, cô muốn hỏi anh có nhớ đến lời ước định lúc nhỏ không nhưng anh bây giờ thật xa lạ. Trong ấn tượng của cô, A Long không nói chuyện với cô như vậy. Nụ cười trên mặt anh đi đâu rồi, ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô đi đâu rồi còn lời nói của anh thật là tàn nhẫn.
Anh không phải… Không phải A Long của cô…
“Cái gì cũng không phải.”
Đồng Đồng cố nén nỗi chua xót trong lòng, miễn cưỡng mình nở nụ cười, cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu ớt của mình.
“Cái gì?”
Mộ Long không nghĩ tới Đồng Đồng sẽ trả lời như vậy, anh cho là… Cô sẽ nói cô để ý tới anh, nhưng… Tại sao lại không giống với Mộng Sinh nói?
“Giữa em và anh không có quan hệ gì hết, em nghĩ, có lẽ em nên cho anh không gian riêng, cho anh sự tự do, sau này em sẽ không đi theo anh nữa, anh cứ yên tâm.” Đồng Đồng gượng cười nói.
Người ta không phải nói, yêu ai thì nên để người đó được vui vẻ. Nếu anh đã không để ý đến lời ước định kia thì cô… cũng không nên nhắc lại làm phiền anh làm gì.
Mặc dù rất muốn khóc nhưng cô chỉ có thể cắn chặt răng, không để lộ bộ dạng yếu ớt của mình trước mặt anh.
Cô là Ngụy Đồng Đồng, là con gái của nam bắc đường chủ Long Môn, cô không thể để ba mẹ mất thể diện, càng không thể để người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình, để người khác thương hại.
“Em nói cái gì?” Mộ Long cứng ngắc hỏi.
Mộ Long tức giận, anh nhìn kỹ gương mặt của Đồng Đồng, hoàn toàn không dám tin là cô đã trả lời như vậy.
Ý của cô… Là muốn giữ khoảng cách với anh sao?
Đây không phải là đáp án mà anh muốn, anh cho rằng cô sẽ nói yêu anh, nhưng… anh đoán sai rồi.
Đồng Đồng cúi đầu, dùng sức nén nước mắt sắp rơi xuống. Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì trong mắt đã đầy sự kiên quyết.
“Đúng lúc em cũng phát hiện mình cũng nên trưởng thành, cuộc sống của mình thì phải do chính mình chịu trách nhiệm. Cứ lệ thuộc vào anh cũng không phải là biện pháp tốt, nói không chừng đây cũng là cơ hội cho em ra ngoài xã hội, cũng có thể em sẽ gặp được một người đàn ông tốt.”
Mộ Long nghiêm túc nhìn Đồng Đồng, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Không hề báo trước, Mộ Long nắm chặt lấy hai cánh tay Đồng Đồng. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.
Ba người đứng tại chỗ thở dốc vì kinh ngạc, nhất là Giang Tình. Trong mắt cô ta phát ra ngọn lựa ghen tỵ đang cháy dữ dội, cô ta hận không thể chặt Đồng Đồng ra thành trăm mảnh.
Bất kỳ người nào có mắt đều nhận ra được, từ trước đến giờ Mộ Long không gần phụ nữ nhưng lại rất để ý tới Đồng Đồng, chỉ có Đồng Đồng là không biết điều đó.
Còn Cổ Lãng thì kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được người bình thường trầm ổn như Mộ Long lại có hành động như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt anh xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Người đàn ông này lại đánh mất lý trí chỉ vì lời nói của Đồng Đồng. Ai, tình yêu… tốt nhất là đừng nên chạm đến!
Đầu của Đồng Đồng on gong cả lên, toàn thân cô vô lực dựa lên người Mộ Long. Môi của anh thật nồng chá
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
33/415