Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
c đánh hắn, bất quá sinh nghiện, ngày mai lại đánh — lần."
Biết rõ cô chán ghét Kiều Đại Vĩ còn dám nói?
"Ha, Mình đi một mình cũng tốt. Đúng rồi, cậu lúc xế chiều đi đâu?Mình có đi tìm cậu, vốn là muốn nhờ cậu chở mình đi mua quần áo."
"Cùng bạn đi ra ngoài."
"Người nào?"
"Ngày mai gặp."
Bảo Bảo muốn cúp điện thoại.
"Đợi một chút ——"
Đinh Tử Nhu như tên trộm hỏi:
"Sẽ không phải cùng Đàm tiên sinh đi ra ngoài đi?"
Lấy Bảo Bảo sảng khoái cá tính, chuyện với ai đi ra ngoài không cần thiết phải trốn tránh, nhất định có điều mờ ám.
"Đúng, như thế nào?"
Bảo Bảo dứt khoát sảng khoái thừa nhận.
"Anh ta đi tìm cậu? Wow, thật tích cực, cậu nguyện ý cùng anh ấy hẹn hò rồi?"
"Chẳng qua là uống trà chiều, không phải là hẹn hò."
"Cô nam quả nữ, đương nhiên là hẹn hò."
"Mình chỉ là muốn lái thử xe của hắn ——"
Bảo Bảo phản đối, nhưng khẩu khí có chút suy yếu.
"Wow ~~ wow a ~~ wow ~~"
Đinh Tử Nhu ở bên kia điện thoại kêu lên.
"Gặp quỷ? Chuyện gì?"
Đinh Tử Nhu tiếp tục kêu:
"Wow a, trời ạ! Anh ta để cậu lái xe của mình?"
"Thì sao? Kỹ thuật lái xe của mình rất tốt."
Đem chiếc xe đua ấy phóng như bay, thực sảng khoái!
"Lão Đại, đối với đàn ông mà nói, xe giống như tính mạng thứ hai của bọn họ."
"Cho nên?"
"Cho nên khi đàn ông nguyện ý để cho phụ nữ đi xe của anh ta, lại còn là cỗ xe thể thao giá trị không rẻ, kia đại biểu một chuyện a!"
"Tiếp."
"Anh ta vô cùng ~~ vô cùng thích cậu."
"Tiếp."
"Như thế nào, rất cảm động sao?"
"Khó trách."
Bảo Bảo lạnh nhạt nói.
"Khó trách cái gì?"
"Khó trách hắn một đường sắc mặt tái nhợt, phảng phất giống như như mình là tội phạm cướp bóc, hắn là con tin bị mình bắt cóc."
"Ha ha ha ha ha... Cậu nhất định phóng rất nhanh."
Tử Nhu cười to. Lão Đại bình thường phóng xe máy cũng rất kinh khủng, huống chi là xe hơi? ,
"Cuối cùng hắn rất kích động."
"Là sao? Bị cậu dọa hỏng nữa?"
"Không, hắn kích động là bởi vì xe đụng vào cột đường."
"A? !"
Tử Nhu kêu to.
"Anh ta bị chọc tức sao?"
Bảo Bảo cầm lấy điện thoại, suy nghĩ đến chuyện lúc chiều đụng vào cột mốc kia ——
Lực va đập mãnh liệt, khiến cho đầu của cô cũng đi theo đụng vào tay lái phía trước.
Đàm Hạ Thụ rất kích động, kéo cô dậy, gạt qua mớ tóc trước trán, kiểm tra cái trán của cô, thấy cô không có chuyện gì, mới yên tâm, thở dàimột hơi thật to.
"Làm tôi sợ muốn chết."
Anh xoa bóp đầu của cô nói:
"Đừng đi nhanh như vậy ."
Không có chửi ầm lên, không có gầm thét kêu trời, càng không vứt bỏ cô vội vã kiểm tra xe.
Anh kích động, hoàn toàn là vì lo cô bị thương.
Cô cũng rất kích động, là bởi vì ánh mắt quan tâm của của anh đối với cô.
Lần đầu tiên trái tim đập loạn trong lồng ngực. Thì ra là cảm giácđược che chở lại tốt như vậy, thì ra là loại cảm giác vừa đau vừa tê dại này, chính là cảm động.
"Lão Đại, cậu đem người ta xe đụng phải, anh ta còn muốn theo đuổi cậu sao?"
Hù dọa cũng hù chết sao?
"Cậu thật nhiều chuyện a, mình muốn đi ngủ ."
Bảo Bảo cúp điện thoại, lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Nam nữ lôi đài chiến, lại khiến PUB hừng hực khí thế triển khai.
Hàn Chấn Thanh, Đinh Tử Nhu cũng tới xem cuộc chiến .
Trong PUB chật ních người, bọn họ trên tay cầm cốc bia, hưng phấnhướng về phía lôi đài khiếu la hét. Này cũng khó trách, dù sao đây làmột chuyện hiếm thấy, nam nhân cùng nữ nhân giao chiến.
Trên lôi đài, Hùng Bảo Bảo mang mũ bảo hiểm, che cụ, đi găng tay, ánh mắt lạnh thấu xương, vận sức chờ phát động.
Đàm Hạ Thụ vẫn là bộ dạng thảnh thơi, trải qua vụ tai nạn xe nho nhỏtối hôm qua, Hùng Bảo Bảo vốn tưởng rằng anh sẽ từ bỏ ý nghĩ theo đuổicô, không nghĩ tới anh vẫn xuất hiện.
"Tối nay các vị thật là quá may mắn, Hùng tiểu thư lần trước vì bịtrặc cổ mà bỏ dở cuộc chiến, lần này, lại tới nữa . Chúng ta vì cô ấycho một tràng pháo tay!"
"Lần này ta nhất định phải hỏi trước rõ ràng ——"
Người chủ trì đem Microphone đưa về phía Bảo Bảo.
"Hùng tiểu thư, cô đã làm nóng người chưa?"
"Ông muốn thành đối tượng cho tôi làm nóng người sao? Tôi rất sẵn lòng cho ông mấy quyền!"
Bảo Bảo trừng hắn, tự vạch áo cho người xem lưng, đần.
"Ha hả ha hả!"
Người chủ trì đông đông đông chạy hướng Đàm Hạ Thụ.
"Qua nhiều ngày như vậy, Đàm tiên sinh vẫn là muốn theo đuổi Hùng tiểu thư sao? Cô ấy hung dữ như vậy, anh không sợ a?"
Đàm Hạ Thụ nhìn Bảo Bảo, cúi đầu đối với Microphone nói:
"Tôi cảm thấy được cô ấy rất khả ái a."
Người xem cười to, Bảo Bảo sắc mặt trở nên hồng.
Trọng tài ra sân, người chủ trì vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
"Ngàn vạn lần đừng để mất mặt đàn ông."
Trọng tài đứng ở giữa, người xem yên tĩnh , bắt đầu đếm ngược tính giờ.
Năm, bốn, ba, hai, một! Thổi còi, vung tay lên, đương đương, đánh .
Hùng Bảo Bảo xông lại, giơ tay tung ra một quyền, quyền nhanh như gió, phanh một tiếng, Đàm Hạ Thụ té trên mặt đất.
"Wow a ~~"
Đinh Tử Nhu ôm mặt thét chói tai. Lão Đại đánh thực?!
"Wow ~~"
Người xem xì xầm, nhanh như vậy? !
Hàn Chấn Thanh cười, ai, thật hỏng bét.
Trọng tài cùng người chủ trì ngu ở bên lôi đài. Một quyền định giang sơn?
Không! Đàm Hạ Thụ đứng lên, anh lắc lắc đầu, khóe miệng mơ hồ có chút máu. Anh nhún vai một cái, giật giật cổ, làm ra tư thế nghênh chiến.
Tranh tài tiếp tục.
Khán giả nam lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, muốn Đàm Hạ Thụ cho hung bà nương kia một bài học.
Trọng tài tiếp tục vung tay lên, thổi còi.
Bảo Bảo cùng Hạ Thụ giằng co, bốn mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. Hạ Thụ phòng ngự, Bảo Bảo công kích.
Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Bảo Bảo lại một bước dài xông lên, đánh ra một quyền, Hạ Thụ né tránh. Cô xoay người lại đá, anh nhanh nhẹn tránh được.
Dưới đài người xem sợ hãi kêu liên tục, máu sôi trào, Hùng Bảo Bảokhí thế hung mãnh, Đàm Hạ Thụ thân thủ mạnh mẽ. Một công một thủ, HùngBảo Bảo thế công bén nhọn, rốt cục ——
Phanh! Hạ Thụ chống đỡ không được, cô một quyền đánh trúng bụng anh, Hạ Thụ đau đến quỳ rạp xuống đất.
Hàn Chấn Thanh thay bạn tốt đau đến cau mày.
Đinh Tử Nhu sợ hãi kêu:
"Lão Đại, cậu thật ác quá!"
Người đẹp trai như vậy cậu cũng đánh?
"Bắt đầu chưa?"
Trầm Khải vội vàng chạy tới, tìm được Hàn Chấn Thanh liền hỏi.
"Bắt đầu."
Trầm Khải vội vã móc ra mắt kiếng, nhìn về phía lôi đài:
"Hạ Thụ đâu?"
"Đang quỳ trên mặt đất."
"A?"
Huynh đệ a, thật sự mất hết thể diện nam nhi như vậy sao?
Đám đàn ông đứng xem bên dưới bị chọc tức, chen chúc ở trước lôi đài, hướng Hạ Thụ đang che bụng đau đến gục xuống gầm thét, muốn anh đứnglên. Về phần khan giả nữ thì chia làm hai phái, một bên đầy hy vọnghướng Bảo Bảo trầm trồ khen ngợi, cũng có đau lòng suất ca chịu khổ.
Hùng Bảo Bảo ra quyền rất nặng, Đàm Hạ Thụ gục trên mặt đất bất động. Trọng tài xông lại đếm: năm, bốn, ba, hai...
Hạ Thụ lung la lung lay đứng lên, lắc lắc đầu, tròng mắt đen vẫn cốchấp nhìn chăm chú vào Bảo Bẩo, khóe miệng dính vết máu còn mang theo nụ cười.
Nữ nhân này xuất thủ thật ác độc, anh bây giờ toàn thân không có chỗnào không đau, thậm chí còn ù tai. Xem ra cô thật sự không muốn để choanh theo đuổi, này càng thêm kích khởi ý chí chiến đấu của Hạ Thụ. Anhvung quả đấm, tỏ vẻ muốn tiếp tục cuộc chiến "nhất định thất bại" này.
Thắng bại quá rõ ràng, trọng tài nhỏ giọng hỏi:
"Ách... Có muốn hay không đầu hàng? Anh có thể tiếp tục sao?"
Sợ chốc nữa thua, thể diện của toàn bộ phái nam cũng mất hết.
Hùng Bảo Bảo cười, hướng anh nhướng mày khiêu khích. Thông minh liềnthừa dịp còn có khẩu khí đầu hàng xuống đài. Nhìn anh thái dương bầmtím, khóe miệng cũng rướm máu, tin tưởng anh bây giờ mỗi đầu đốt xươngđều đau, tin tưởng anh hối hận cùng cô khiêu chiến, tin tưởng anh nhậnđược bài học không nên khinh thường phụ nữ, tin tưởng anh sợ đau sẽ phải cách xa cô ra, tin tưởng anh...
Bảo Bảo trố mắt, không thể tin được.
"Tiếp tục!"
Đàm Hạ Thụ ánh mắt kiên quyết, đã bị cô trước mặt mọi người đánh được thực thê thảm, anh vẫn là muốn tiếp tục ứng chiến.
Trọng tài gật đầu thối lui, vung tay lên, tiếng còi lại vang lên,tranh tài bắt đầu, Hùng Bảo Bảo lại liên tục mấy quyền tấn công mạnh,anh vẫn bị động bị đánh, đang lúc cô đắc ý, Hạ Thụ nhảy lên một bước,mau đến ngay cả cô lẫn người xem đều không thấy rõ, hướng cô tung ra một quyền ——
Đông! Một quyền này, đánh xuống khí cụ che trước ngực cô, đem Bảo Bảo đánh ngã xuống đất.
Đinh Tử Nhu thét chói tai:
"Wow ~~ Lão Đại?"
Thua?
"YES, YES!"
Người xem điên cuồng, đàn ông cởi áo huơ huơ, cùng nhau cụng ly, lớn tiếng khen ngợi.
Không nghĩ tới anh khí lực lớn như vậy, động tác nhanh như vậy? BảoBảo nằm trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, nhất thời còn đầu choáng váng,mắt hoa.
Đàm Hạ Thụ thừa thắng xông lên, chạy tới, trước mặt mọi người, đem Bảo Bảo áp chế dưới thân.
"Làm gì?! Mau xuống đi!"
Bảo Bảo trừng anh, hơi nóng đến từ cơ thể nặng chịch của anh, hại cô hơi thở rối loạn, đầu muốn bất tỉnh.
"Làm bạn gái của anh?"
Hạ Thụ gục ở trên người cô, cười đến chói mắt.
Trọng tài đi tới đứng bên cạnh bọn họ đếm: "Mười, chín, tám —— "
Bảo Bảo nóng nảy, đối với trọng tài rống lên:
"Măt ông mù sao? Anh ta gục ở trên người của tôi, tôi làm sao đứng lên?"
"Sáu, năm ——"
Trọng tài bên đếm bên cười, người xem cũng cười thành một đoàn, vốncũng không phải là chính thức tranh tài, mọi người có chủ tâm muốn giúpĐàm Hạ Thụ.
"Phạm quy, phạm quy!"
Bảo Bảo kêu to, dùng sức giãy dụa. Tiếng gầm thét của cô đưa tớinhiều hơn tiếng cười, cô giãy dụa chẳng qua chỉ khiến cho thân thể haingười dán được gần hơn, Bảo Bảo mặt đỏ, vừa tức vừa vội.
"Hèn hạ!"
Đôi tay mang găng đánh lên vai anh, ý thức được thân thể của anh nhưlửa nóng rực, mà hơi thở đạm mùi nam tính của anh lại đang kiên cườnthiêu đốt gương mặt cô.
Trải qua kịch liệt đánh nhau, nhịp tim của bọn họ đều đập điên cuồng, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt nhau. Quần chúng bên dưới lôi đài hô to,trọng tài tự cho là hài hước thả chậm tốc độ đếm hết mức.
"Làm bạn gái của anh."
Anh tiếng nói khàn khàn, cười đến rất gợi cảm, mà ánh mắt thâm thúychuyên chú chuyên chú nhìn cô, giống như muốn xuyên thấu ý nghĩ của cô.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm anh. Anh giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống, cũngtháo mũ của mình, sau đó anh cúi đầu, bóng đen trùm lên mặt của cô, hơithở nong nóng lướt vào trong mũi, đôi môi mềm mại đặt lên môi cô.
0
*****
Oanh! Chuyện gì xảy ra? Anh hôn cô?!
Mọi người vốn đang xôn xao, bỗng nhiên an tĩnh, không nói nên lời, trông thấy đều đỏ mặt tim đập, không chớp mắt.
Đàm Hạ Thụ hai tay chống trên mặt đất hai bên, thân thể đè lên Bảo Bảo, nhiệt tình mà hôn cô.
Bảo Bảo mở to mắt, nghe thấy tiếng cười trộm dưới đài. Khi cô ý thứcđược anh bắt đầu liếm hôn miệng mình, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệngcô, cô... cắn anh.
Hạ Thụ bị đau, ngẩng người dậy, đối với cô cười, cười đến vô lại.
"Bảo Bảo, em thua."
Trong lúc cô vì nụ hôn của anh mà hỗn loạn bối rối, trọng tài đã đếmxong, ánh đèn chiếu vào trên người bọn họ, bên lôi đài, mọi người đềuđang cười, hồng trần nam nữ cùng cực nhàm chán, thực thích xem loạichuyện ngoài ý muốn này.
"Hạ lưu! Còn chưa cút ra?"
Bảo Bảo mắng. Dính vào trên người cô, đáng ghét. Dám hôn cô? Thật là muốn chết!
"Bảo Bảo."
Hạ Thụ thảnh thơi địa quay đầu, không để ý nhiều người như vậy đangnhìn, lại vẫn bá đạo đè ép cô, ngón tay trái quấn tóc của cô, trong mắttràn ngập ôn nhu.
"Em đã đáp ứng, chỉ cần anh đánh thắng coi như em bạn gái của anh."
"Đúng!"
Người chủ trì cũng tới đứng ở bên cạnh bọn họ xem kịch vui, y hướng về phía Microphone nói:
"Lớn tiếng nói ra đi, Hùng tiểu thư, đáp ứng anh ta sao!"
Ông ta cho mình là người chủ trì tiết mục Hồng nương xe duyên sao? So với người trong cuộc còn kích động.
"Hùng tiểu thư, Đàm tiên sinh vừa đánh vừa cắn, thể hiện anh ta rất có thành ý, cô cũng nên lớn tiếng nói ra!"
Quần chúng vỗ tay cười lớn, Đinh Tử Nhu che cũng cười đến hai vaiphát run, Lão Đại bị nam nhân áp dưới thân thể, một chút biện pháp cũngkhông có, còn bị người chủ trì trêu chọc, chưa từng thấy Lão Đại như vậy chật vật.
Microphone nhét vào khóe miệng Bảo Bảo, người chủ trì ồn ào:
"Nhận lời anh ta đi, không nên xấu hổ, chúng tôi sẽ không cười cô, ha ha ha ha ha..."
Rõ ràng là đang chê cười cô! Bảo Bảo trừng người chủ trì một cái,nhìn đám nam nữ đang đứng bên lôi đài xem "chuyện tốt", đáng giận! Những người này có chủ tâm muốn bêu xấu cô. Rất tốt!
Cô hướng về phía Microphone nói:
"Tôi không thể đáp ứng
Biết rõ cô chán ghét Kiều Đại Vĩ còn dám nói?
"Ha, Mình đi một mình cũng tốt. Đúng rồi, cậu lúc xế chiều đi đâu?Mình có đi tìm cậu, vốn là muốn nhờ cậu chở mình đi mua quần áo."
"Cùng bạn đi ra ngoài."
"Người nào?"
"Ngày mai gặp."
Bảo Bảo muốn cúp điện thoại.
"Đợi một chút ——"
Đinh Tử Nhu như tên trộm hỏi:
"Sẽ không phải cùng Đàm tiên sinh đi ra ngoài đi?"
Lấy Bảo Bảo sảng khoái cá tính, chuyện với ai đi ra ngoài không cần thiết phải trốn tránh, nhất định có điều mờ ám.
"Đúng, như thế nào?"
Bảo Bảo dứt khoát sảng khoái thừa nhận.
"Anh ta đi tìm cậu? Wow, thật tích cực, cậu nguyện ý cùng anh ấy hẹn hò rồi?"
"Chẳng qua là uống trà chiều, không phải là hẹn hò."
"Cô nam quả nữ, đương nhiên là hẹn hò."
"Mình chỉ là muốn lái thử xe của hắn ——"
Bảo Bảo phản đối, nhưng khẩu khí có chút suy yếu.
"Wow ~~ wow a ~~ wow ~~"
Đinh Tử Nhu ở bên kia điện thoại kêu lên.
"Gặp quỷ? Chuyện gì?"
Đinh Tử Nhu tiếp tục kêu:
"Wow a, trời ạ! Anh ta để cậu lái xe của mình?"
"Thì sao? Kỹ thuật lái xe của mình rất tốt."
Đem chiếc xe đua ấy phóng như bay, thực sảng khoái!
"Lão Đại, đối với đàn ông mà nói, xe giống như tính mạng thứ hai của bọn họ."
"Cho nên?"
"Cho nên khi đàn ông nguyện ý để cho phụ nữ đi xe của anh ta, lại còn là cỗ xe thể thao giá trị không rẻ, kia đại biểu một chuyện a!"
"Tiếp."
"Anh ta vô cùng ~~ vô cùng thích cậu."
"Tiếp."
"Như thế nào, rất cảm động sao?"
"Khó trách."
Bảo Bảo lạnh nhạt nói.
"Khó trách cái gì?"
"Khó trách hắn một đường sắc mặt tái nhợt, phảng phất giống như như mình là tội phạm cướp bóc, hắn là con tin bị mình bắt cóc."
"Ha ha ha ha ha... Cậu nhất định phóng rất nhanh."
Tử Nhu cười to. Lão Đại bình thường phóng xe máy cũng rất kinh khủng, huống chi là xe hơi? ,
"Cuối cùng hắn rất kích động."
"Là sao? Bị cậu dọa hỏng nữa?"
"Không, hắn kích động là bởi vì xe đụng vào cột đường."
"A? !"
Tử Nhu kêu to.
"Anh ta bị chọc tức sao?"
Bảo Bảo cầm lấy điện thoại, suy nghĩ đến chuyện lúc chiều đụng vào cột mốc kia ——
Lực va đập mãnh liệt, khiến cho đầu của cô cũng đi theo đụng vào tay lái phía trước.
Đàm Hạ Thụ rất kích động, kéo cô dậy, gạt qua mớ tóc trước trán, kiểm tra cái trán của cô, thấy cô không có chuyện gì, mới yên tâm, thở dàimột hơi thật to.
"Làm tôi sợ muốn chết."
Anh xoa bóp đầu của cô nói:
"Đừng đi nhanh như vậy ."
Không có chửi ầm lên, không có gầm thét kêu trời, càng không vứt bỏ cô vội vã kiểm tra xe.
Anh kích động, hoàn toàn là vì lo cô bị thương.
Cô cũng rất kích động, là bởi vì ánh mắt quan tâm của của anh đối với cô.
Lần đầu tiên trái tim đập loạn trong lồng ngực. Thì ra là cảm giácđược che chở lại tốt như vậy, thì ra là loại cảm giác vừa đau vừa tê dại này, chính là cảm động.
"Lão Đại, cậu đem người ta xe đụng phải, anh ta còn muốn theo đuổi cậu sao?"
Hù dọa cũng hù chết sao?
"Cậu thật nhiều chuyện a, mình muốn đi ngủ ."
Bảo Bảo cúp điện thoại, lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Nam nữ lôi đài chiến, lại khiến PUB hừng hực khí thế triển khai.
Hàn Chấn Thanh, Đinh Tử Nhu cũng tới xem cuộc chiến .
Trong PUB chật ních người, bọn họ trên tay cầm cốc bia, hưng phấnhướng về phía lôi đài khiếu la hét. Này cũng khó trách, dù sao đây làmột chuyện hiếm thấy, nam nhân cùng nữ nhân giao chiến.
Trên lôi đài, Hùng Bảo Bảo mang mũ bảo hiểm, che cụ, đi găng tay, ánh mắt lạnh thấu xương, vận sức chờ phát động.
Đàm Hạ Thụ vẫn là bộ dạng thảnh thơi, trải qua vụ tai nạn xe nho nhỏtối hôm qua, Hùng Bảo Bảo vốn tưởng rằng anh sẽ từ bỏ ý nghĩ theo đuổicô, không nghĩ tới anh vẫn xuất hiện.
"Tối nay các vị thật là quá may mắn, Hùng tiểu thư lần trước vì bịtrặc cổ mà bỏ dở cuộc chiến, lần này, lại tới nữa . Chúng ta vì cô ấycho một tràng pháo tay!"
"Lần này ta nhất định phải hỏi trước rõ ràng ——"
Người chủ trì đem Microphone đưa về phía Bảo Bảo.
"Hùng tiểu thư, cô đã làm nóng người chưa?"
"Ông muốn thành đối tượng cho tôi làm nóng người sao? Tôi rất sẵn lòng cho ông mấy quyền!"
Bảo Bảo trừng hắn, tự vạch áo cho người xem lưng, đần.
"Ha hả ha hả!"
Người chủ trì đông đông đông chạy hướng Đàm Hạ Thụ.
"Qua nhiều ngày như vậy, Đàm tiên sinh vẫn là muốn theo đuổi Hùng tiểu thư sao? Cô ấy hung dữ như vậy, anh không sợ a?"
Đàm Hạ Thụ nhìn Bảo Bảo, cúi đầu đối với Microphone nói:
"Tôi cảm thấy được cô ấy rất khả ái a."
Người xem cười to, Bảo Bảo sắc mặt trở nên hồng.
Trọng tài ra sân, người chủ trì vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
"Ngàn vạn lần đừng để mất mặt đàn ông."
Trọng tài đứng ở giữa, người xem yên tĩnh , bắt đầu đếm ngược tính giờ.
Năm, bốn, ba, hai, một! Thổi còi, vung tay lên, đương đương, đánh .
Hùng Bảo Bảo xông lại, giơ tay tung ra một quyền, quyền nhanh như gió, phanh một tiếng, Đàm Hạ Thụ té trên mặt đất.
"Wow a ~~"
Đinh Tử Nhu ôm mặt thét chói tai. Lão Đại đánh thực?!
"Wow ~~"
Người xem xì xầm, nhanh như vậy? !
Hàn Chấn Thanh cười, ai, thật hỏng bét.
Trọng tài cùng người chủ trì ngu ở bên lôi đài. Một quyền định giang sơn?
Không! Đàm Hạ Thụ đứng lên, anh lắc lắc đầu, khóe miệng mơ hồ có chút máu. Anh nhún vai một cái, giật giật cổ, làm ra tư thế nghênh chiến.
Tranh tài tiếp tục.
Khán giả nam lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, muốn Đàm Hạ Thụ cho hung bà nương kia một bài học.
Trọng tài tiếp tục vung tay lên, thổi còi.
Bảo Bảo cùng Hạ Thụ giằng co, bốn mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. Hạ Thụ phòng ngự, Bảo Bảo công kích.
Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Bảo Bảo lại một bước dài xông lên, đánh ra một quyền, Hạ Thụ né tránh. Cô xoay người lại đá, anh nhanh nhẹn tránh được.
Dưới đài người xem sợ hãi kêu liên tục, máu sôi trào, Hùng Bảo Bảokhí thế hung mãnh, Đàm Hạ Thụ thân thủ mạnh mẽ. Một công một thủ, HùngBảo Bảo thế công bén nhọn, rốt cục ——
Phanh! Hạ Thụ chống đỡ không được, cô một quyền đánh trúng bụng anh, Hạ Thụ đau đến quỳ rạp xuống đất.
Hàn Chấn Thanh thay bạn tốt đau đến cau mày.
Đinh Tử Nhu sợ hãi kêu:
"Lão Đại, cậu thật ác quá!"
Người đẹp trai như vậy cậu cũng đánh?
"Bắt đầu chưa?"
Trầm Khải vội vàng chạy tới, tìm được Hàn Chấn Thanh liền hỏi.
"Bắt đầu."
Trầm Khải vội vã móc ra mắt kiếng, nhìn về phía lôi đài:
"Hạ Thụ đâu?"
"Đang quỳ trên mặt đất."
"A?"
Huynh đệ a, thật sự mất hết thể diện nam nhi như vậy sao?
Đám đàn ông đứng xem bên dưới bị chọc tức, chen chúc ở trước lôi đài, hướng Hạ Thụ đang che bụng đau đến gục xuống gầm thét, muốn anh đứnglên. Về phần khan giả nữ thì chia làm hai phái, một bên đầy hy vọnghướng Bảo Bảo trầm trồ khen ngợi, cũng có đau lòng suất ca chịu khổ.
Hùng Bảo Bảo ra quyền rất nặng, Đàm Hạ Thụ gục trên mặt đất bất động. Trọng tài xông lại đếm: năm, bốn, ba, hai...
Hạ Thụ lung la lung lay đứng lên, lắc lắc đầu, tròng mắt đen vẫn cốchấp nhìn chăm chú vào Bảo Bẩo, khóe miệng dính vết máu còn mang theo nụ cười.
Nữ nhân này xuất thủ thật ác độc, anh bây giờ toàn thân không có chỗnào không đau, thậm chí còn ù tai. Xem ra cô thật sự không muốn để choanh theo đuổi, này càng thêm kích khởi ý chí chiến đấu của Hạ Thụ. Anhvung quả đấm, tỏ vẻ muốn tiếp tục cuộc chiến "nhất định thất bại" này.
Thắng bại quá rõ ràng, trọng tài nhỏ giọng hỏi:
"Ách... Có muốn hay không đầu hàng? Anh có thể tiếp tục sao?"
Sợ chốc nữa thua, thể diện của toàn bộ phái nam cũng mất hết.
Hùng Bảo Bảo cười, hướng anh nhướng mày khiêu khích. Thông minh liềnthừa dịp còn có khẩu khí đầu hàng xuống đài. Nhìn anh thái dương bầmtím, khóe miệng cũng rướm máu, tin tưởng anh bây giờ mỗi đầu đốt xươngđều đau, tin tưởng anh hối hận cùng cô khiêu chiến, tin tưởng anh nhậnđược bài học không nên khinh thường phụ nữ, tin tưởng anh sợ đau sẽ phải cách xa cô ra, tin tưởng anh...
Bảo Bảo trố mắt, không thể tin được.
"Tiếp tục!"
Đàm Hạ Thụ ánh mắt kiên quyết, đã bị cô trước mặt mọi người đánh được thực thê thảm, anh vẫn là muốn tiếp tục ứng chiến.
Trọng tài gật đầu thối lui, vung tay lên, tiếng còi lại vang lên,tranh tài bắt đầu, Hùng Bảo Bảo lại liên tục mấy quyền tấn công mạnh,anh vẫn bị động bị đánh, đang lúc cô đắc ý, Hạ Thụ nhảy lên một bước,mau đến ngay cả cô lẫn người xem đều không thấy rõ, hướng cô tung ra một quyền ——
Đông! Một quyền này, đánh xuống khí cụ che trước ngực cô, đem Bảo Bảo đánh ngã xuống đất.
Đinh Tử Nhu thét chói tai:
"Wow ~~ Lão Đại?"
Thua?
"YES, YES!"
Người xem điên cuồng, đàn ông cởi áo huơ huơ, cùng nhau cụng ly, lớn tiếng khen ngợi.
Không nghĩ tới anh khí lực lớn như vậy, động tác nhanh như vậy? BảoBảo nằm trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, nhất thời còn đầu choáng váng,mắt hoa.
Đàm Hạ Thụ thừa thắng xông lên, chạy tới, trước mặt mọi người, đem Bảo Bảo áp chế dưới thân.
"Làm gì?! Mau xuống đi!"
Bảo Bảo trừng anh, hơi nóng đến từ cơ thể nặng chịch của anh, hại cô hơi thở rối loạn, đầu muốn bất tỉnh.
"Làm bạn gái của anh?"
Hạ Thụ gục ở trên người cô, cười đến chói mắt.
Trọng tài đi tới đứng bên cạnh bọn họ đếm: "Mười, chín, tám —— "
Bảo Bảo nóng nảy, đối với trọng tài rống lên:
"Măt ông mù sao? Anh ta gục ở trên người của tôi, tôi làm sao đứng lên?"
"Sáu, năm ——"
Trọng tài bên đếm bên cười, người xem cũng cười thành một đoàn, vốncũng không phải là chính thức tranh tài, mọi người có chủ tâm muốn giúpĐàm Hạ Thụ.
"Phạm quy, phạm quy!"
Bảo Bảo kêu to, dùng sức giãy dụa. Tiếng gầm thét của cô đưa tớinhiều hơn tiếng cười, cô giãy dụa chẳng qua chỉ khiến cho thân thể haingười dán được gần hơn, Bảo Bảo mặt đỏ, vừa tức vừa vội.
"Hèn hạ!"
Đôi tay mang găng đánh lên vai anh, ý thức được thân thể của anh nhưlửa nóng rực, mà hơi thở đạm mùi nam tính của anh lại đang kiên cườnthiêu đốt gương mặt cô.
Trải qua kịch liệt đánh nhau, nhịp tim của bọn họ đều đập điên cuồng, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt nhau. Quần chúng bên dưới lôi đài hô to,trọng tài tự cho là hài hước thả chậm tốc độ đếm hết mức.
"Làm bạn gái của anh."
Anh tiếng nói khàn khàn, cười đến rất gợi cảm, mà ánh mắt thâm thúychuyên chú chuyên chú nhìn cô, giống như muốn xuyên thấu ý nghĩ của cô.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm anh. Anh giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống, cũngtháo mũ của mình, sau đó anh cúi đầu, bóng đen trùm lên mặt của cô, hơithở nong nóng lướt vào trong mũi, đôi môi mềm mại đặt lên môi cô.
0
*****
Oanh! Chuyện gì xảy ra? Anh hôn cô?!
Mọi người vốn đang xôn xao, bỗng nhiên an tĩnh, không nói nên lời, trông thấy đều đỏ mặt tim đập, không chớp mắt.
Đàm Hạ Thụ hai tay chống trên mặt đất hai bên, thân thể đè lên Bảo Bảo, nhiệt tình mà hôn cô.
Bảo Bảo mở to mắt, nghe thấy tiếng cười trộm dưới đài. Khi cô ý thứcđược anh bắt đầu liếm hôn miệng mình, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệngcô, cô... cắn anh.
Hạ Thụ bị đau, ngẩng người dậy, đối với cô cười, cười đến vô lại.
"Bảo Bảo, em thua."
Trong lúc cô vì nụ hôn của anh mà hỗn loạn bối rối, trọng tài đã đếmxong, ánh đèn chiếu vào trên người bọn họ, bên lôi đài, mọi người đềuđang cười, hồng trần nam nữ cùng cực nhàm chán, thực thích xem loạichuyện ngoài ý muốn này.
"Hạ lưu! Còn chưa cút ra?"
Bảo Bảo mắng. Dính vào trên người cô, đáng ghét. Dám hôn cô? Thật là muốn chết!
"Bảo Bảo."
Hạ Thụ thảnh thơi địa quay đầu, không để ý nhiều người như vậy đangnhìn, lại vẫn bá đạo đè ép cô, ngón tay trái quấn tóc của cô, trong mắttràn ngập ôn nhu.
"Em đã đáp ứng, chỉ cần anh đánh thắng coi như em bạn gái của anh."
"Đúng!"
Người chủ trì cũng tới đứng ở bên cạnh bọn họ xem kịch vui, y hướng về phía Microphone nói:
"Lớn tiếng nói ra đi, Hùng tiểu thư, đáp ứng anh ta sao!"
Ông ta cho mình là người chủ trì tiết mục Hồng nương xe duyên sao? So với người trong cuộc còn kích động.
"Hùng tiểu thư, Đàm tiên sinh vừa đánh vừa cắn, thể hiện anh ta rất có thành ý, cô cũng nên lớn tiếng nói ra!"
Quần chúng vỗ tay cười lớn, Đinh Tử Nhu che cũng cười đến hai vaiphát run, Lão Đại bị nam nhân áp dưới thân thể, một chút biện pháp cũngkhông có, còn bị người chủ trì trêu chọc, chưa từng thấy Lão Đại như vậy chật vật.
Microphone nhét vào khóe miệng Bảo Bảo, người chủ trì ồn ào:
"Nhận lời anh ta đi, không nên xấu hổ, chúng tôi sẽ không cười cô, ha ha ha ha ha..."
Rõ ràng là đang chê cười cô! Bảo Bảo trừng người chủ trì một cái,nhìn đám nam nữ đang đứng bên lôi đài xem "chuyện tốt", đáng giận! Những người này có chủ tâm muốn bêu xấu cô. Rất tốt!
Cô hướng về phía Microphone nói:
"Tôi không thể đáp ứng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1588/1970