watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn

Lượt xem :
o Bảo cảm thấy cả người từ trong ra ngoài sáng lên.
Từ không chấp nhận ai chinh phục, cô giờ đây cam nguyện đầu hàng khi chạm đến đáy mắt anh.
Anh cố định phương hướng đi tới, đi ra khỏi phòng lái, trở lại bên cạnh cô.
"Trời sắp tối rồi."
Anh ngồi ở bên người cô.
"Thực vui vẻ."
Cô theo bản năng thuyết.
"Không nỡ về nhà?"
Hạ Thụ nghe vậy mỉm cười, vén sợi toác lòa xòa trên má cô.
"Thì ra là cùng anh hẹn hò vui vẻ như vậy?"
Cô ngẩng cằm, cười liếc anh, không trả lời.
Di? Chấp nhận? Anh khiêu mi.
"Không theo anh đấu võ mồm nữa rồi?"
Cô không phải là rất thích cậy mạnh ?
"Hy vọng em mở miệng cãi lại anh? Em thật không nên để anh thất vọng, anh —— "
"Hắc!"
Lấy ngón tay nhẹ che môi của cô, đáy mắt tràn ngập nụ cười.
"Em im lặng đi, anh có phần thưởng cho em."
"Phần thưởng?"
Cô cười, lông mày giương lên.
"Đúng a."
"Cái gì?"
Cô đối mặt với anh, ngồi thẳng người.
Hạ Thụ khom người lục trong đống đồ mới lặn dưới nước lên, cầm lên chiếc lọ vừa nhặt được.
"Thu hoạch của chúng ta a!"
Anh giơ giơ lên chiếc lọ.
"Anh xem qua, không có quá hạn."
Kéo ra móc kéo.
Cô kinh ngạc:
"Uy, anh muốn uống nó?"
"Có gì không thể."
Anh uống một ngụm thật to.
"Ừ..."
Nhắm mắt lại, bộ dạng như đang thưởng thức nhân gian mỹ vị.
"Tư vị như thế nào?"
Cô tò mò .
"Tuyệt không thể tả."
Anh tà liếc mắt nhìn cô một cái, đem cái chai đưa về phía cô.
"Em uống một chút xem, có mùi vị của đại dương."
"Em không thích."
Cô đẩy ra tay của anh.
"Em không dám? Sợ cái gì?"
Anh tung mình, gục ở trên người cô, cười cúi nhìn cô.
"Em không phải là cái gì cũng không sợ?"
Cơ thể nặng nề của anh cơ hồ dán chặt trên người cô, khiến cho hô hấp của cô có chút dồn dập.
"Ai biết là do ai ném nó xuống đáy biển? Em không uống thứ đồ uống không rõ lai lịch..."
"A!"
Hạ Thụ chợt ôm bụng, sắc mặt đột biến.
"Đau..."
"Làm sao?"
Bảo Bảo vội lấy cái chai vứt xuống đât, vỗ nhẹ lưng anh.
"Đau ở đâu? Bụng? Rất đau sao? Đáng chết! Ngu ngốc, nói anh đừng uống anh hết lần này tới lần khác..."
Anh tiến sát lại chỗ cô.
"Nguy rồi, đau quá..."
Mặt chôn ở trước ngực cô.
"Uy ——"
Bảo Bảo khóe mắt co quắp, cúi nhìn tên đàn ông đang hướng trong ngực cô cọ cọ.
"Anh đang diễn trò gì? Mau. Cút. ra!"
"Anh đau bụng."
Anh chôn ở trong bộ ngực mềm mại, mỉm cười.
"Dời đi tay của anh!"
Cô trừng mắt nhìn bàn tay đang vuốt ve ở mông mình.
"Anh cần an ủi."
Hạ Thụ ngẩng đầu, thưởng cho cô một ánh mắt vô tội.
"Em xem anh là cần một ngàn đồng."
"A?"
Bảo Bảo giơ hai tay thổi thổi, hừ lạnh.
"Vừa vặn năm trăm, bành bạch hai bên chính là một ngàn đồng."
(Clair: ý là hai bàn tay, bạch, bạch 2 phát ^^)
Hạ Thụ ánh mắt tối sầm lại, vội vàng che kín hai má.
"Uy, đừng động thủ."
"Sắc lang."
Cái gì đau bụng? Căn bản là muốn ăn đậu hủ của cô, cần ăn đòn!
Anh ở trước ngực cô, nhếch miệng cười.
"Sắc lang? Không, anh chính là kìm lòng không đậu, vì em xinh đẹp mà kìm lòng không đậu."
Anh hai tròng mắt đen lóng lánh tình dục.
"Sắc lang, đừng có đè em nữa."
Cô nheo mắt lại, dùng tay đẩy mặt anh ra, ánh mắt anh quả thực rất sắc tình đó.
"Em có hiểu hay không tình thú?"
Hai tay anh khởi động trên người, cúi trừng cô.
Cô lạnh lùng trả lời:
"Anh có biết hay không cảm thấy thẹn?"
Ánh mắt của anh nóng rực.
"Thứ lỗi cho anh, anh chỉ là quá muốn thân cận bạn gái của mình, anhmới vừa không phải là hát muốn "thân cận em"? Close to you? Em khôngphải là rất cảm động sao?"
"Em có nói cho anh em rất cảm động sao?"
Cô khiêu mi.
Anh biết cô không có tức giận. Bởi vì trong ánh mắt mỹ lệ của cô lóe ra nụ cười.
"Em mới vừa cười a!"
Anh lười biếng nói, phảng phất rất hưởng thụ cùng cô tranh cãi.
"Đó là bởi vì bài hát của anh buồn cười."
Cô cùng anh đấu võ mồm .
"Nga?"
Anh sách sách nói:
"Hùng tiểu thư, những lời này thực thiếu sức thuyết phục, anh đối với tiếng hát của mình rất có lòng tin."
"Đàm tiên sinh ——"
Cô nháy mắt mấy cái.
"Em đính chính, em không phải vì giọng hát của anh cảm thấy buồncười, em cảm thấy buồn cười vì bộ dạng anh cầm Microphone ca hát rấtngu."
Anh lắc đầu lại là sách sách nói:
"Hùng tiểu thư, anh đối với bộ dạng của mình cũng là rất có lòng tin, anh rất tin bất luận anh làm cái gì, xem ra cũng không ngu xuẩn, anhnghĩ em là vì mị lực siêu phàm thoát tục của anh mà cười."
"Đàm Hạ Thụ!"
Bảo Bảo ánh mắt lóe sáng .
"Ừ hừ?"
Cô ngón tay nhẹ nhẹ gật gật khuôn mặt của anh, lười biếng nói:
"Em phải lặp lại câu nói lúc nãy của mình."
"Nga? Câu nào?"
"Anh có biết hay không cảm thấy thẹn?"
Cô trợn trắng mắt.
"Mị lực siêu phàm thoát tục? Sách! Thế này mà anh cũng có thể nói ra miệng."
"Hùng Bảo Bảo."
Anh cúi người, làm cho cô cảm nhận được nhiệt khí phát ra từ thân thể anh.
"Làm gì?"
Mắt của cô tối sầm. Thân thể của anh, so sánh với cô tưởng tượng còn to lớn hơn nhiều.
"Anh đối với tính tình thích lảng tránh của em vẫn rất thưởng thức."
Anh cúi đầu, mũi chạm vào mũi của cô, cảm nhận cô hô hấp dồn dập .
"Sặx... Làm chi?!"
*****
Cảnh báo!!!!!
Phần này chỉ dành cho đối tượng 17 , ai chưa đủ tuổi mà mon men đi đọc, Clair không chịu trách nhiệm!
Đáng giận, sáp quá gần đi? Cô len lén nắm chặt quả đấm, chuẩn bị công kích sắc lang.
"Anh phát hiện một chuyện."
"Cái gì?"
Ừ, dám gần chút nữa, liền đánh hắn.
"Em mỗi khi ở một mình với anh, biểu hiện rất không được tự nhiên."
"A? Em nào có!"
Nói lung tung, Bảo Bảo phản bác:
"Em chỗ nào không được tự nhiên?"
Quả đấm siết chặt.
"Em rõ ràng rất yêu thích anh, mới vừa rồi nghe anh hát tình ca, nétmặt của em rõ ràng rất say mê, miệng lại không chịu thừa nhận, như vậycòn không coi là không được tự nhiên?"
"Uy!"
Tự đại cuồng.
Anh hít sâu một cái chậm rãi nói:
"Nhưng anh thật cao hứng."
Bảo Bảo mở to mắt.
"Lại? Anh lại cao hứng rồi?"
Anh có vẻ rất dễ dàng cao hứng ai.
"Bảo Bảo..."
Anh bỗng nhiên dùng sức bưng lấy mặt của cô, hai tay thân mật, nhiệt tình dán sát gương mặt cô.
"Làm gì!"
Quả đấm của cô uy hiếp chống vào cằm anh.
Anh đối với thái độ của cô vẫn rất nhất trí, dùng tinh thần Thiết kim cương (vững vàng), đối với sự uy hiếp của nữ Lão Đại chẳng thèm ngótới, không sợ không hãi.
"Anh cao hứng em khi một mình đối với anh không được tự nhiên, kiađại biểu một chuyện, em thật yêu thích anh. Có thể, em đã yêu anh.Không! Tuyệt đối là em yêu anh."
"Anh, anh... anh, anh..."
Bảo Bảo mặt đỏ lên, gấp đến độ đầu choáng váng não trướng. Kỳ quái,bất luận cô nói thế nào, anh cũng có thể vặn vẹo thành ý tứ có lợi đốivới anh? Hảo vô lại! Nhưng là, cô làm chi đỏ mặt? Làm chi tức giận? Tạisao nói không ra lời phản kích? Tại sao không thể tỉnh táo? Đầu trốngrỗng, mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm gương mặt mỉm cười của anh, đôi mắt đen thẳm,... từ khi nào miệng lưỡi cô lại kém cỏi rồi?
Mặt của anh càng ngày càng gần, cái miệng của anh cũng vậy, hơi thởcủa anh phật ở trên mặt cô, lòng cô ngứa ngáy, khi anh nồng nhiệt nhìncô, cô cảm thấy hoảng hốt, suy yếu, không thể chuyên chú. Bởi vì cô cảmgiác được anh muốn hôn cô, đúng vậy a, anh giống như là muốn hôn cô. Ánh mắt anh nhìn cô dường như đã xuyên thấu lòng của cô, mạnh mở cánh cửatâm hồn cô! Cảm giác như cô đang trần truồng trước mặt anh, thật đáng sợ a!
Nữ lão Đại luống cuống.
"Em không thèm nghe anh nói nữa."
Kết quả chẳng qua là giận dỗi phun ra một câu. Dù sao như thế nào cũng nói không lại anh, chỉ chuốc thêm tức giận.
Trong mắt anh nụ cười càng sâu, thân thể áp sát chặn lên cô, cô thở không nổi, sắc mặt đỏ hơn, tim đập điên cuồng!
"Vậy tốt hơn chúng ta không nói nữa."
Ánh mắt anh như phát sáng, nồng nàn. Cô đỏ mặt bộ dạng thật đáng yêu, anh có thể cảm giác mặt của cô ở trong lòng bàn tay càng ngày càngnóng.
"..."
Cô nhìn chằm chằm anh, không hiểu ý tứ của anh.
Mũi của anh nhẹ nhàng trượt trên cái mũi của cô, ánh mắt kiên địnhsoi vào mắt cô, tim kề sát trái tim đang đập cuồng loạn của cô.
"Chúng ta cũng đừng nói chuyện, chúng ta hôn đi, ừ?"
Cúi đầu, phủ lên miệng cô, kết kết thật thật hôn, đầu lưỡi nhiệt tình tách ra đôi môi cô thăm dò vào trong khoang miệng, cùng cô thân mậtđụng chạm, hôn đến cô thở không được.
"Sẽ có người nhìn thấy..."
Cô dời đi miệng, giãy dụa nói.
Anh ôm lấy người của cô, tiếng nói khàn khàn:
"Người nào? Chim? Hay là mây? Hay là cá dưới nước?"
Anh gặm cắn vành tai của cô.
"Em thật là thơm, thật mềm... Anh muốn ở trong thân thể em... Đối với em làm tốt chuyện sắc tình..."
"Anh đủ rồi đó."
Cô thở, anh càng nói càng sắc tình.
"Thí dụ như đem đem đôi tay thích đánh người của em trói chặt..."
Liếm hôn vành tai của cô, một đường kéo dài đến chiếc cổ trắng nõn.
"Sau đó thừa dịp trời tối, trăng cao, sắc tình xâm phạm em..."
Sau đó là bả vai.
Hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn, nói không rõ ràng lắm, biến thành lẩm bẩm than nhẹ.
Anh nói tiếp:
"Em tính tình thật xấu, có lẽ nên đem chân của em cũng trói chặt, thật tốt trừng phạt em."
Tay của anh chui vào trong áo cô, giật xuống chiếc áo lót, cách lớp áo mỏng, khẽ cắn nụ hồng trước ngực cô.
"Anh muốn dùng nụ hôn nhiệt tình để giáo huấn em, còn có dùng thânthể của anh để trừng phạt em, khiến em hưng phấn đến không thể ngủ, mỏimệt đến không thể nằm mộng, để em hòa tan trong cơ thể của anh... Khiếnem giống như nước bị nhiệt tình hun đến bốc hơi, phải khóc cầu xin thathứ, đem em tràn đầy tinh lực ép khô..."
(Clair: TT^TT cứu ta với! Lão ca BT này, tán tỉnh dụ dỗ con người talại có thể dùng những lời lẽ dâm loạn như thế. Ta còn là xử nữ a TT^TT)
"Anh... Đàm Hạ Thụ..."
Thân thể của cô bắt đầu mềm mại, ý chí lay động. Cô kiêu ngạo đâu?Khí phách đâu? Dưới những nụ hôn sắc tình dầy đặc của anh hoàn toàn hòatan, sụp đổ.
"Sau đó... Anh muốn ở trong thân thể của em, đóng dấu..."
Cái miệng của anh, bắt đầu công kích hông của cô.
Thật là đáng sợ, cô cảm thấy rất hưng phấn.
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Níu lấy bờ vai của anh, muốn đem anh đẩy ra.
Anh kiên định lập trường, bất vi sở động, bắt đầu xé quần của cô, hôn lên cái khả ái...
Cô kinh hãi co rụt người lại, đầu gối áp sát đỉnh đầu.
"Ngô!"
Phanh, anh té khỏi ghế nằm, kinh ngạc nhìn Hùng Bảo Bảo đang nằm trên ghế, cô cấp tốc thở dốc, tóc phát loạn, đỏ mặt.
"Em... Em không phải cố ý."
Ngã đau sao? Anh đối với cô làm chuyện quá thân mật, làm hại cô quá hoảng loạn rồi mới có thể...
"Em..."
Hạ Thụ trố mắt, đầu chợt hướng lên, cười ha ha. Hai khuỷu tay lười nhác chống trên mặt đất, cười đến thở không nổi.
"Đừng cười ."
Bảo Bảo mặt đỏ như lửa đốt.
"Lão Thiên! Em đạp anh... Hơn nữa còn là ở thời điểm chúng ta hôn nhau... Bảo Bảo, em thật ác độc."
"Cười xong chưa?"
Bảo Bảo lúng túng. Nhìn anh cười to, nghe anh sảng lãng tiếng cười,nhưng lại có một loại cảm thụ khoái trá, ấm ấp ở đáy mắt cô lưu động.
"Em không thích anh hôn em sao?"
Anh trát trát nhãn tình.
"Không phải."
Cô đỏ mặt, không tình nguyện thừa nhận. Nói thật là, cô cảm thấy anhhại cô vừa hưng phấn lại rất kích thích, nhưng là loại kích thích nàyđối với cô mà nói thật là quá xa lạ .
"Nhìn không ra em cũng có lúc xấu hổ."
Hạ Thụ cười liếc cô, có chủ tâm trêu chọc cô.
"Không phải là xấu hổ!"
Mặt càng đỏ, ngay cả lỗ tai đều đỏ, anh hoài nghi nếu tiếp tục náo đi xuống cô sẽ nổ tung!
"Là nhát gan."
Anh cười đến xấu xa.
"Không phải!"
Cô trừng anh một cái.
"Anh hôn em, em không muốn?"
Anh lười biếng hỏi.
"Uy!"
"Em không phải là không sợ trời không sợ đất ?"
"Uy!"
"Nga? Ác ác, anh đã đoán đúng, đối mặt với người đàn ông mà em thích, em sẽ thẹn thùng?"
Bảo Bảo nhảy xuống khỏi ghế nằm, ngồi lên Đàm Hạ Thụ, cưỡi ở nganghông anh, bưng lấy mặt của anh, cúi đầu đè lên miệng anh dùng sức vừahôn, sau đó, chợt buông ra.
"Ai nói em sợ !"
Anh mâu quang trầm xuống, ôm lấy cổ cô kéo đi xuống, vơ vét tài sản càng nhiều

Hùng Bảo Bảo yêu rồi, Hùng Hoa Anh cao hứng chỉ kém không đốt pháo ăn mừng.
Bạn trai của cô lại anh tuấn tiêu sái, phong độ có thừa, thật khiếnmọi người nhìn mà rớt mắt kiếng. Đàm Hạ Thụ sống mũi cao thẳng, thânhình cao gầy rắn chắc, từ y phục đến xe hơi đều đắt tiền. Hắc, thưởngthức nhất lưu, trang phục nhất lưu, chói mắt chẳng khác nào minh tinh.
Cậu ta hẳn là không thiếu bạn gái, nhưng lại bại dưới gẫu quần bò của Lão Đại nhà ông. Càng không đơn giản hơn chính là cậu ta cũng làm chonữ Lão Đại mang nguyên tắc tình yêu của cô bỏ sang một bê
<<1 ... 1213141516 ... 21>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1613/1995