watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Lượt xem :
ch Khiêm nhanh chóng đỡ cô.

"Xảo Ninh, cẩn thận..."

"Thạch Khiêm..."

Quý Thạch Khiêm cũng theo ngồi ở bên cạnh giường bệnh, để cho cô tựa vào trong lòng ngực của mình, hai người thân mật dựa vào nhau, dường như truyền sự ấm áp cho nhau, tự trao nhau dũng khí và hi vọng.

Đột nhiên bác sĩ không biết nên mở thế nào miệng, dường như giờ phút này nói gì cũng không đúng, nhưng thân là bác sĩ, anh phải tuyên bố cái kết quả tàn nhẫn này.

Ngày hôm qua Uông Xảo Ninh được đưa vào bệnh viện, dĩ nhiên giao cho bác sĩ khoa phụ sản kiểm tra, mới đầu cho là thai nhi có vấn đề, nhưng theo siêu âm cũng không phát hiện khác thường.

Đứa bé rất tốt, có thể nói trưởng thành rất khỏe mạnh, nhưng bác sĩ khoa phụ sản theo sóng siêu âm thì phát hiện một bên nội tạng có chỗ khác thường.

Đây không phải là việc khoa phụ sản có biện pháp giải quyết, nhưng mà bác sĩ khoa phụ sản căn cứ theo phán đoán tìm tới khoa nội... Còn có bác sĩ khoa u bướu chẩn đoán.

Lập tức không có cách nào đư ra kết quả cuối cùng, trước tiên chỉ có thể yêu cầu Xảo Ninh nằm viện, sau đó rút máu kiểm tra.

Trải qua một buổi tối làm thêm giờ đẩy nhanh tốc độ, buổi sáng đã có kết quả.

Kết quả không tốt, kết quả rất kinh khủng! Ngay cả các bác sĩ cũng không biết nên làm thế nào mới đúng!

Cả buổi tối, vài vị bác sĩ cũng không nghỉ ngơi, không ngừng bàn bạc, sau đó bọn họ quyết định trước tiên nói kết quả cho đôi nam nữ này, trước hết để cho bọn họ biết bệnh tình, rồi quyết định bước kế tiếp.

"Cô đã tỉnh, vậy tôi sẽ nói." Bác sĩ hằng giọng, "Đầu tiên là đứa bé, đứa bé không có vấn đề, theo bản siêu âm, đứa bé rất khỏe mạnh."

Uông Xảo Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Thạch Khiêm lại thấy bác sĩ nhíu chặt chân mày, anh biết vấn đề có thể rất nghiêm trọng. "Học trưởng, vậy tại sao ngày hôm qua Xảo Ninh đau đớn như vậy?"

Bác sĩ nhíu lông mày, ánh mắt thở dài giấu ở sau mắt kiếng, làm cho người khác không thấy rõ, qua mười giây đồng hồ trầm mặc, bác sĩ mở miệng. "Thạch Khiêm, tôi nói bệnh tình cho hai người biết, hi vọng hai người không nên quá kích động, mặc dù tôi phải thành thật mà nói tình trạng này rất nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không cứu được."

"Anh nói thẳng đi!"

Bác sĩ nhìn Uông Xảo Ninh, "Bên trái bụng cô đau đớn, đó không phải bởi vì thai nhi, mà bởi vì gan của cô."

"Gan?" Trái tim lỡ một nhịp.

Gật đầu, "Cô bị ung thư gan."

Năm chữ ngắn ngủn nhưng mà lại như một quả bom nổ tung ở trước mặt mọi người, toàn thân Quý Thạch Khiêm cứng đờ, nhúc nhích cũng không thể; ngược lại mặc dù Uông Xảo Ninh ngẩn người, nhưng nói chung vẫn tương đối tỉnh táo.

"Tại sao có thể như vậy?" Quý Thạch Khiêm lẩm bẩm, đây thật là một đả kích rất lớn... "Đúng! Ung thư gan! Vừa lúc đó, đang ở... trong lúc cô mang thai." Bác sĩ cố ý nói chuyện rõ ràng.

Phụ nữ có thai mắc bệnh ung thư, chính là rất khó giải quyết!

Trước hết phải đối mặt với vấn đề muốn bảo vệ ai, bây giờ người bình thường cũng sẽ lựa chọn bảo vệ người lớn, đứa bé thì sẽ có lại, nhưng vẫn có người mẹ, thậm chí người ba, sẽ chọn bảo vệ đứa bé.

Lại nói, phải chữa trị thế nào, trị bệnh bằng hoá chất? Nếu như muốn trị bệnh bằng hoá chất, sẽ phải bỏ đứa bé; nếu như muốn giữ lại đứa bé, vậy thì không thể tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất!

Chờ sau khi sinh xong đứa bé mới tính, bệnh ung thư có đủ sức lực sao?

Những thứ này đều là vấn đề, vấn đề thực tế rất kinh khủng, cũng khiến cho nhóm bác sĩ này cả đêm không ngủ không nghỉ mở cuộc họp thảo luận vấn đề.

Quý Thạch Khiêm khổ sở nhắm mắt lại, thật sự anh bị đả kích, đả kích cơ hồ đã phá huỷ niềm lạc quan và tự tin của anh.

Uông Xảo Ninh nhìn anh, không biết nên vì mình khổ sở, hay là đau lòng cho anh, cô chỉ có thể cầm tay của anh, mặc cho anh nắm chặt tay mình.

Lúc này bác sĩ mở miệng, "Tôi để cho hai người... Yên tĩnh một chỗ, tôi sẽ đi họp với các bác sĩ chuyên môn, bàn bạc ra các biện pháp giải quyết vấn đề."

Bác sĩ xoay người, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, trả lại không gian và thời gian cho đôi nam nữ này.

Quý Thạch Khiêm vẫn ngồi ở trên giường bệnh nhúc nhích cũng không thể.

Bác sĩ thở dài nói: "Trước tiên hai người không nên gấp, tôi sẽ tìm mấy bác sĩ giúp hai người bàn bạc ra biện pháp, có điều... Nếu nhất định phải lựa chọn, tôi tin tưởng hai người biết tôi đang nói gì."

Nói xong, xoay người rời đi.

Chỉ để lại một nam một nữ ở trong phòng bệnh, bọn họ trầm mặc không nói, không nói câu nào, bất luận là an ủi, là thất vọng, là tức giận, còn có các loại cảm xúc phức tạp khác, toàn bộ hoà tan vào trong sự trầm mặc hành hạ người này.

***

Cả buổi sáng, buổi trưa, đến gần tối, Quý Thạch Khiêm đều không nói một lời, anh yên lặng chăm sóc Uông Xảo Ninh, đút cô ăn đồ, uống nước.

Thành thật mà nói, anh như vậy, khiến cho cô sợ.

Đây có thể chính là vì nghe được ung thư gan, Uông Xảo Ninh cũng không có sợ lắm, có lẽ có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó biến mất, bởi vì cô lập tức nghĩ đến anh.

Anh nên làm gì đây? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, sao anh chống đỡ nổi? Thành thật mà nói, những vấn đề này theo ý cô, còn quan trọng hơn so với chuyện cô có khỏe mạnh hay không.

Ăn cơm tối xong, Quý Thạch Khiêm muốn Uông Xảo Ninh đi ngủ trước, cô ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại, lại phát hiện mình khó có thể ngủ say.

Cố gắng để cho mình ngủ, nhưng mà hơn một giờ liền tỉnh lại. Đồng hồ chỉ tám giờ, Thạch Khiêm vẫn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cả ngày anh ít nói khác thường, làm cho cô sợ hãi. "Thạch Khiêm..."

"Cảm thấy mệt không?"

Vẫn luôn luôn dịu dàng, nhưng mà cô lại cảm thấy có chút không bình thường, theo bản năng sờ sờ bụng, Uông Xảo Ninh lắc đầu một cái.

"Chúng ta nói chuyện một chút." Cầm tay của cô không để cho tay cô chạm vào bụng của mình, trong bụng chính là hi vọng đẹp nhất của hai người đã từng là người không biết đến cảm giác gia đình, cũng trong nháy mắt, chỉ chớp mắt, trở thành một loại gánh nặng.

"Nói... Nói chuyện gì?"

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy không muốn, nhưng cũng tràn đầy kiên định. Anh nghĩ cả ngày, từ buổi sáng nghe được tin tức cho đến bây giờ, anh rốt cuộc quyết định.

Đúng! Quả thật rất khổ sở, trong lòng anh vô cùng không muốn, nhưng mà anh từng nói qua, cô mãi mãi là lựa chọn duy nhất của anh, cho dù là so sánh với đứa bé... "Xảo Ninh, ngã bệnh, muốn trị liệu có đúng hay không?"

Uông Xảo Ninh gật đầu một cái, Quý Thạch Khiêm nói tiếp: "Anh đã từng nói, anh muốn dành hết tất cả của anh cho em, để cho cuộc sống về sau của em có thể trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, còn nhớ không?"

Hốc mắt cô đỏ lên, vẫn gật đầu một cái như cũ, không biết nên đáp lại như thế nào. Giọng điệu của anh khiến cho cô đau lòng, ngay cả lòng cũng vỡ nát theo.

"Cho nên em nhất định phải khoẻ mạnh, phải sống, như vậy tất cả cố gắng mấy năm nay của anh mới có ý nghĩa, không phải sao?"

"Thạch Khiêm..."

Sờ sờ đầu của cô, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn có thói quen làm động tác thân mật này, cho dù cô đã lớn lên thành một người phụ nữ thành thục, anh vẫn có thói quen như vậy, đây đại biểu cho việc anh thương yêu cô như thế, nuông chiều cô như thế.

Vì vậy anh ra quyết định, hơn nữa quyết định chính miệng nói cho cô biết quyết định này.

"Xảo Ninh, sáng sớm ngày mai, chúng ta làm giải phẫu, lấy con ra."

Một câu nói, giống như sấm chớp, đánh xuống đầu cô! Cô chưa từng nghĩ anh nói nhiều như vậy, thế nhưng cuối cùng câu kết thúc lại như vậy.

"Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, để cho mình khoẻ mạnh." Có đứa bé, cô nhất định không muốn tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất; không muốn uống thuốc, như vậy bệnh sẽ không tốt.

Anh biết anh là một người cha tàn nhẫn, nhưng anh không có lựa chọn, anh phải tàn nhẫn thay cô, ép buộc cô, như vậy cô mới không tự trách mình.

Quả nhiên, Uông Xảo Ninh lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói run rẩy, "Em không muốn... Em không muốn..."

Vuốt mặt của cô, vành mắt Quý Thạch Khiêm cũng hồng, "Xảo Ninh, nghe lời! Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, nghe lời, Xảo Ninh..."

Lắc đầu càng mạnh, nước mắt rơi càng nhiều, cô theo bản năng từ chối, đứa bé chính là mạng sống của cô... Không! So với mạng sống của cô còn quan trọng hơn.

Mặc dù chỉ bên cô bốn tháng, cô đã yêu đứa bé này rồi, cô không bỏ được, chớ đừng nói là tự tay bóp chết đứa bé. "Em không muốn, Thạch Khiêm, em muốn đứa bé, em không muốn... Em van xin anh..."

Kéo tay của anh, không ngừng cầu xin, tiếng khóc của cô không chỉ chạm vào tim của anh, để cho khuôn mặt cố làm ra vẻ kiên cường của anh đau lòng đến vỡ nát.

Quý Thạch Khiêm trầm giọng, nước mắt không cách nào khống chế chảy xuống, "Xảo Ninh, đứa bé này chúng ta không thể giữ, nhất định phải bỏ nó!"

Anh nghĩ không sai, nhất định cô sẽ không chịu, nhất định sẽ khổ sở; vì anh là đàn ông, vì vậy anh quyết định diễn phần người xấu, do anh ép buộc cô, muốn trách, muốn hận, cũng chỉ về phía anh đi!

Lúc này, vợ chồng Lý Bình nhịn một ngày sợ làm phiền bọn họ rốt cuộc đến đây thăm hỏi, trước lúc kết thúc thời gian thăm bệnh ở bệnh viện, kết quả vừa mới đến, chính là tình cảnh chấn động lòng người như vậy.

Uông Xảo Ninh buông tay của anh ra, cả người vùi mặt ở trên giường bệnh, cong đầu gối, không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi, cô còn chưa nghe nói xong, "Đừng! Em không, em xin anh... Thạch Khiêm, em muốn đứa bé..." Cô ôm lấy bụng.

Quý Thạch Khiêm đứng lên, bắt lấy tay của cô, không để cho cô chạy trốn, giọng nói của anh cũng bắt đầu cao lên, "Xảo Ninh, em bị bệnh ung thư, em phải tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất, như vậy sẽ làm tổn thương đến đứa bé, đứa bé này chúng ta không thể giữ, em có hiểu hay không? Không thể giữ...”

"Em không hiểu, em muốn đứa bé, vậy em không cần trị liệu, em chỉ muốn đứa bé, nó sẽ đá bụng của em, nó sẽ nói chuyện với em, nó đang ở đây này! Em không thể để cho người khác tổn thương nó..."

"Vậy anh thì sao?" Quý Thạch Khiêm rống to, hoàn toàn không quan tâm tới nơi này là bệnh viện, "Vậy anh thì sao – em giữ đứa bé, vậy anh đâu?" Giữ lấy cô, gần như lắc điên cuồng.

Điều này làm cho vợ của Lý Bình không nhịn nổi, chân khập khiễng, đi lên phía trước đẩy Quý Thạch Khiêm ra. "Thạch Khiêm! Cậu điên rồi sao? Làm sao cậu có thể ép Xảo Ninh như vậy?"

Quý Thạch Khiêm mở to hai mắt, trong mắt toàn là nước mắt, toàn thân anh run rẩy, nhìn người phụ nữ trước mắt kia, tóc tai bù xù, núp ở góc giường bệnh, cách anh xa như vậy.

"Có chuyện gì cũng có thể giải quyết... Xảo Ninh...”

Lúc này, Uông Xảo Ninh không biết lấy hơi sức ở đâu ra, xuống giường bệnh, đẩy mọi người ra, lao ra phòng bệnh, cho dù bước đi khập khiễng, nhưng mà lại nhanh chóng chui vào thang máy, biến mất ở trước mặt mọi người.

***

Đợi đến lúc Quý Thạch Khiêm đuổi theo xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng Uông Xảo Ninh, anh nóng nảy, khủng hoảng lại bao phủ ngực lần nữa.

Anh đã hỏi bảo vệ, bảo vệ nói bọn họ không dám đụng cô, cho nên không có ngăn Uông Xảo Ninh lại.

Quý Thạch Khiêm vọt ra bệnh viện, Lý tẩu cũng đẩy xe lăn của Lý Bình ra ngoài giúp đuổi theo, bên ngoài đêm đã khuya, đưa mắt nhìn xung quanh.

Quý Thạch Khiêm qua lại giữa phố lớn ngõ nhỏ, bây giờ anh đã tạm thời buông tha sự khổ sở khi bỏ đứa bé, ngược lại đổi thành một cảm giác lo lắng khác.

Cô bị bệnh, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, trong bụng còn có đứa bé, nếu mà bệnh tình lại nặng hơn như vậy nên làm cái gì?"Xảo Ninh...”

Gần bệnh viện có một công viên nhỏ, Quý Thạch Khiêm đi vào tìm, nhưng cũng không thấy; trên thực tế, Uông Xảo Ninh núp ở trong bụi cây nhỏ, ôm mình, không ngừng phát run.

Giờ phút này Quý Thạch Khiêm giống như là ác ma, muốn đoạt đứa bé của cô đi, cô rất sợ... Rất sợ... Sợ đến toàn thân không ngừng phát run, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Xảo Ninh..." Quý Thạch Khiêm khổ sở té quỵ xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, "Em cho rằng anh không khổ sở sao? Đó cũng là con của anh mà!"

Uông Xảo Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, lại cố gắng nhịn nức nở nghẹn ngào, cô không dám đi ra ngoài, không dám xuất hiện.

"Khi anh biết em mang thai, anh so với ai khác càng vui vẻ, qua nhiều năm như vậy, chúng ta trừ lẫn nhau, cũng không có người nhà, đứa bé này là hi vọng của chúng ta, anh thương nó bao nhiêu biết không?"

"Thạch Khiêm..." Cô nhỏ giọng khóc, nhỏ giọng gọi tên của anh.

"Anh cũng không bỏ được, nhưng em phải tiếp nhận
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
527/909