watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Lượt xem :
trị liệu, nếu không anh sẽ mất đi em; mà trị liệu sẽ thương tổn đứa bé, cho nên anh thà rằng không để cho đứa bé ra đời, không để cho nó đến thế giới này chịu khổ." Quý Thạch Khiêm lau nước mắt, trong đêm tối, tim của anh cơ hồ cũng chìm ngập trong bóng đêm thâm.

Anh đã đến bước đường cùng... "Xảo Ninh, anh biết rõ em hận anh, nhưng nếu như anh không làm như vậy, cuối cùng mất đi em, anh cũng sẽ hận chính mình."

Uông Xảo Ninh cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng tiếng nghẹn ngào lại càng lúc càng lớn, cô nghe anh nói từng chữ từng câu, làm cho trái tim của cô cũng vỡ vụn theo, cô nên làm gì? Làm thế nào... "Xảo Ninh, ra ngoài! Mặc kệ như thế nào, em ngã bệnh, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Anh cầu xin em, đến lượt anh cầu xin em, ra ngoài..."

Người trong bụi cỏ vẫn không dám động, nhưng mà lòng phòng bị đã dao động, nhưng lòng muốn bảo vệ đứa bé vẫn không thay đổi.

"Xảo Ninh, ra ngoài..."

Nghe giọng anh gần như cầu xin khổ sở, trong giọng nói thậm chí có tiếng khóc lóc, Uông Xảo Ninh khuất phục, cô khóc rống, từng bước một từ trong bụi cỏ bò ra ngoài.

Quý Thạch Khiêm liếc mắt liền nhìn thấy cô, lập tức đến ôm cô lên, ôm thật chặt vào trong ngực, giờ phút này, bọn họ chỉ có thể mặc cho nhau an ủi khổ sở trong lòng mình.

"Thạch Khiêm, đừng... Đừng bỏ đứa bé... Em xin anh..."

“...” Anh không lên tiếng, nhưng đã khuất phục.

Con đường hạnh phúc này, thật là khó đi.

Đã nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chia lìa khổ sở như vậy, nhiều nhớ nhung hành hạ như vậy, thậm chí ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ, bọn họ cũng chống đỡ đến giờ, vốn cho là tương lai sẽ một đường suông sẻ, tuy nhiên nó không được như mong ước, trời cao lại đùa giỡn với bọn họ, đánh tan tất cả mong đợi vào hạnh phúc của bọn họ.

Lúc vợ chồng Lý Bình đuổi theo ra tới, chỉ thấy một màn này, khổ sở rơi nước mắt xuống.

Quý Thạch Khiêm ôm Uông Xảo Ninh ngồi trên ghế ở công viên, anh đắp áo khoác của mình cho cô, tựa vào trong lòng ngực mình, ánh mắt của bọn họ mờ mịt, tất cả mong đợi đều biến mất.

Nước mắt đọng lại ở khoé mắt, không hẹn mà cùng rơi xuống. Đêm hôm đó dài đăng đẳng, không dám quay đầu lại nhìn, lại không dám mong đợi trời sáng.

***

Vào đêm khuya đó, Quý Thạch Khiêm mới ôm cô đã ngủ, trở về bệnh viện. Một buổi tối trôi qua, anh vẫn không thể thuyết phục cô như cũ, thậm chí cũng làm cho mình dao động.

Buổi sáng hôm sau, học trưởng dẫn theo ba vị bác sĩ cùng nhau đi vào phòng bệnh của bọn anh, vì bọn họ mang đến hi vọng, cho dù mong manh, nhưng giống như là ánh mặt trời xuyên thấu trong mây đen, cuối cùng cũng có hi vọng.

Kéo cái ghế qua, ngồi ở bên giường, nhìn một nam một nữ trước mắt, người vẻ mặt hai cũng tương đối yếu ớt, xem ra dường như tối hôm qua đã trải qua một cuộc chiến ác liệt.

Học trưởng lắc đầu cười khổ, "Thạch Khiêm, khi nào thì đổi nghề làm bác sĩ rồi hả? Lại dám quyết định thay bác sĩ, chúng tôi có nói vợ cậu không thể sinh non sao?"

Con mắt Quý Thạch Khiêm lóe lên tia hi vọng, "Chẳng lẽ có phương pháp khác sao?"

Trong lòng hai người đầy hy vọng ngưng mắt nhìn bác sĩ, mấy vị bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói. Biểu hiện như vậy, xem như đã nói rõ câu trả lời.

"Thạch Khiêm, trừ tôi ra, tôi tìm một vị bác sĩ khoa phụ sản, cùng với hai vị bác sĩ khoa u bướu tới chẩn đoán."

Trải qua thời gian hai ngày, bọn họ chỉnh hợp ra có thể kéo dài thêm thời gian. Bọn họ thừa nhận, chuyện này rất khó giải quyết, rất khó trị.

Bác sĩ khoa phụ sản mở miệng, "Đầu tiên là vấn đề đứa bé, thành thật mà nói, cô mang thai đã sắp năm tháng rồi, lúc này sinh non không thích hợp lắm, cô sẽ đoản mệnh."

Hít sâu một hơi, Quý Thạch Khiêm giống như là giải trừ được trói buộc; mà Uông Xảo Ninh thì thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi có thể giữ lại đứa bé sao?"

"Trước mắt xem ra, cô cũng chỉ có thể tiếp tục mang thai." Bác sĩ khoa phụ sản gật đầu, "Theo tôi, sợ rằng bây giờ chưa thích hợp lấy đứa bé ra."

Bác sĩ khoa u bướu nói tiếp: "Chỉ là trong mắt của tôi, đây là một vấn đề rất lớn! Có đứa bé, lại không thể lấy ra, vậy thì có nghĩa là trong năm tháng thai kỳ còn lại cô cũng không thể tiếp nhận trị liệu, điều này đại biểu khối u có thể sẽ tiếp tục lớn hơn."

Quý Thạch Khiêm khổ sở nhắm mắt lại, thật sự anh không biết nên làm sao đây? Lấy đứa bé ra sẽ chết, không lấy ra cũng sẽ chết, ông trời! Trên đời này có còn nhiều vấn đề khó khăn như vậy nữa hay không?

Anh khổ sở ôm đầu, bả vai không ngừng run rẩy.

Uông Xảo Ninh nhìn anh, hốc mắt lần nữa thấm ướt, cô thật hận mình không chăm sóc cơ thể tốt, để cho anh đau lòng như vậy, cũng làm cho đứa bé gặp phải hiểm cảnh.

Vậy mà một bác sĩ khoa u bướu khác lại nói: "Chẳng qua cách nhìn của tôi thì khác! Hai người nên cảm ơn đứa bé này đi!"

Quý Thạch Khiêm ngẩng đầu, "Tại sao?"

Vị bác sĩ tuổi tác đã cao này cười cười, "Gan không có thần kinh, cho nên lúc gan bị tổn thương sẽ không có cảm giác, đợi đến khi cô đau đến rất nghiêm trọng thì thường thường cũng là thời kì cuối rồi."

Nắm chặt quả đấm, Quý Thạch Khiêm rất căng thẳng, "Nhưng hôm đó Xảo Ninh rất đau... Ý của ông nói là..." Thời kì cuối? Không thể nào! Ông trời... Vươn tay trấn an: "Không không không! Thật ra thì ngược lại, tôi xem tình trạng trong bản siêu âm, trước mắt khối u của cô không lớn, có thể chỉ khoảng một, hai centimét, nhưng tại sao lại đau thế này? Cũng là bởi vì đứa bé!"

Uông Xảo Ninh nghe không hiểu, sờ bụng một cái, Quý Thạch Khiêm cũng nhìn bụng cô, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, "Đứa bé? Tại sao?"

"Đứa bé lớn lên ở trong tử cung, khiến bụng bành trướng theo, ban đầu không có cảm giác khối u bởi vì khoang bụng đang mở rộng, ngược lại dồn nén đến khối u, làm cho khối u bắt đầu đau đớn, hai người mới có thể nắm chặt tin tức, phát hiện cái khối u này trong thời gian ngắn.

Các bác sĩ cười một tiếng, "Hai người nên cảm ơn đứa bé này, đứa nhỏ này là cứu tinh của hai người đó!"

Quý Thạch Khiêm không thể tin được, còn Uông Xảo Ninh vuốt bụng, cười cười. Thì ra là đứa nhỏ đang nhắc nhở mẹ, mẹ ngã bệnh... Uông Xảo Ninh cười cười, nước mắt lại nhỏ giọt xuống, cô nhìn Quý Thạch Khiêm một cái, hốc mắt người đàn ông này cũng ướt. Thì ra ông trời cũng không có buông tha bọn họ, cho bọn họ đứa bé, để đứa bé đến nhắc nhở bọn họ cơ thể Xảo Ninh có vấn đề.

Học trưởng nói: "Trải qua hai ngày thảo luận, chúng tôi tổng kết ra vài kết luận, còn có một chút đề nghị, mời hai người nhất định phải tuân thủ."

Trước tiên bác sĩ khoa phụ sản nói về: "Đầu tiên là vấn đề mang thai, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục mang thai, đợi đến sau khi đủ tháng, sinh đứa bé ra, bộ phận này tương đối không có vấn đề; vấn đề duy nhất là, bệnh ung thư của phụ nữ có thai sợ nhất lúc sinh không đủ sức, cho nên trong khoảng thời gian kế tiếp này, hai người nhất định phải chú ý điều này."

Bác sĩ khoa u bướu nói: "Điều này rất quan trọng, hai người nhất định phải chú ý ăn uống, phải đầy đủ dinh dưỡng, ngủ phải đủ giấc, không được thức khuya, cũng không thể để cho bản thân mệt mỏi. Chỉ cần cảm thấy mệt mỏi là phải nghỉ ngơi, không thể xem nhẹ bất kỳ một chút khó chịu nào.

"Bởi vì sau khi sinh, chủ trương của tôi là lập tức giải phẫu cắt bỏ khối u, sau đó bắt đầu uống thuốc, mà những việc này phải có đầy đủ sức lực chống đỡ."

Học trưởng nói: "Thạch Khiêm, chúng tôi kết luận ra một nguyên nhân, từ trước tới nay công việc của Xảo Ninh quá mệt mỏi, cô ấy đã có thói quen mệt mỏi, nhưng gan không chịu nổi, hơn nữa nghe nói mẹ của Xảo Ninh cũng bị bệnh viêm gan qua đời, cho dù bệnh ung thư có di truyền hay không vẫn chưa xác định được, nhưng nhiều năm cô làm việc cực khổ như vậy quả thật có hại cho sức khoẻ của cơ thể, hiện tại nên nghỉ ngơi thật tốt."

Vị bác sĩ lớn tuổi kia nói: "Về phần dinh dưỡng này, tôi muốn nói, hai người phải chiến đấu với khối u, khối u sẽ ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể cô; cho nên thường thường ăn nhiều, uống nhiều, nhưng lại càng lúc càng gầy, chỉ là trên người cô có đứa bé, nên tình trạng lại khác."

"Tại sao?"

"Sinh mạng của trẻ sơ sinh có lúc còn mạnh hơn khối u, cô hấp thụ chất dinh dưỡng, thông thường đứa nhỏ sẽ cướp đi trước, cho nên đứa bé này cũng giúp cô chiến đấu, giúp cô cướp đi chất dinh dưỡng trước khi khối u hút lấy; nhưng tương đương, cô cũng sẽ càng suy yếu, cho nên cô phải chăm sóc bản thân cẩn thận hơn, cố gắng hơn để có cuộc sống khỏe mạnh, hiểu chưa?"

Học trưởng nói nhanh: "Về chuyện này, tôi sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng giúp hai người, anh ta sẽ đặc biệt thiết kế ra một chế độ ăn uống cho cô, cô phải dựa theo mà làm, sau đó tập thể dục đầy đủ, nghỉ ngơi đầy đủ."

Đột nhiên bọn họ lại cảm thấy có hy vọng, thậm chí ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng đang giúp họ, cho dù cảm giác u ám vẫn chưa xua đi được, nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy một tia ánh sáng.

"Tôi... Cơ hội chữa khỏi cho cô ấy là bao nhiêu?"

Đám bác sĩ anh nhìn tôi... tôi nhìn anh, vị bác sĩ lớn tuổi nhất mở miệng, "Thành thật mà nói, chỉ có năm phần, thậm chí không tới, bởi vì chúng tôi đối mặt là một vị bệnh nhân ung thư mang thai."

Nhắm mắt lại, khổ sở gật đầu một cái, Quý Thạch Khiêm biết số phận đả kích như vậy khiến cho người khác khó có thể tiếp nhận, trải qua một đêm lắng đọng, mỗi khi nghĩ đến, anh vẫn khổ sở sợ hãi phát run.

Cô là duy nhất của anh! Người thân duy nhất, người nhớ thương duy nhất, người yêu duy nhất... Học trưởng cười cười, "Cố gắng lên, bắt đầu đánh giặc đi! Chưa đánh, sao có thể nhận thua đây?"

Quý Thạch Khiêm nhìn Uông Xảo Ninh như một liều thuốc, cả người tỉnh táo lại, bởi vì ở trong mắt cô anh thấy an ủi, thấy trấn an, thấy đau lòng, nếu không có một tia đau đớn đối với mình.

Mặc dù đến giờ phút này, trong khoảnh khắc quan hệ sống chết này, người phụ nữ này nghĩ, nhớ vẫn là anh, anh rốt cuộc có tài đức gì, được cô yêu nhiều như vậy, tình yêu lớn đến thế?

Năm đó, khi anh sắp tạm nghỉ học thì cô lại lo cho anh, hao hết tất cả tiền tích góp, cũng phải giúp anh; bây giờ, trước mắt cô sống chết chưa rõ, vẫn chỉ lo lắng cho anh và đứa bé, hay là người khác.

Anh nhất định phải liều mạng nhìn, tuyệt đối không thể có tiếc nuối, anh muốn giữ cô ở lại, cho dù làm trái với ý trời, cũng không buông tay, cũng không buông tay...

Chương 9
Trải qua một tuần nằm viện, bác sĩ đồng ý để cho Uông Xảo Ninh về nhà, sau bao nhiêu lần sử dụng phương pháp trị liệu, đến cả sử dụng thuốc cũng không có kết quả thì cho dù có tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không thể làm gì được nữa, ngược lại sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, không bằng về nhà thì tốt hơn.

Quý Thạch Khiêm đưa cô về nhà, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể quay trở về nơi này, anh ôm chặt cô, không để cho cô tự mình bước đi, sau đó để cho cô lấy chìa khóa mở cửa.

Vào trong nhà, Quý Thạch Khiêm nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế sofa, Uông Xảo Ninh có chút rụt rè, cảm xúc trong lòng vẫn hơi dao động, một bàn tay của cô theo bản năng bảo vệ bụng, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.

Từng cử chỉ này của cô, Quý Thạch Khiêm đều nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi thở dài, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng, có chút hối hận.

Anh biết bản thân mình ép cô phá thai, hành động này đã khiến cô sợ hãi, anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dưới tình huống như vậy, thành thật mà nói, anh không còn sự lựa chọn nào khác, lúc đó anh cho rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ được cô.

Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, cho đến tận bây giờ, cô đều phải trải qua những ngày vất vả, hầu như không được hưởng thụ một chút cảm giác hạnh phúc nào, anh rất muốn bù đắp cho cô, muốn đem tất cả những điều tốt nhất dành cho cô, hy vọng sau này, cuộc đời cô sẽ có thể trải qua những ngày tháng không lo lắng không buồn phiền nữa.

Cho nên, khi biết cô mắc phải căn bệnh ung thư, anh thật sự đã vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến đau lòng.

Đây là thế giới gì? Đây là đạo lý gì? Một người phụ nữ ngốc nghếch, chỉ biết suy nghĩ cho người khác như cô, tại sao vẫn không thể được đối xử một cách tử tế? Lẽ nào cô ấy vẫn chưa chịu đủ mọi đau khổ hay sao?

Vì vậy, anh muốn cứu cô, cho dù phải hy sinh đứa bé cũng không tiếc, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ như vậy.

Nhưng mà, cô gái này, lại một lần nữa khiến cho anh cảm thấy rằng cô thật sự rất ngốc.

Cô quan trọng đứa bé chứ không thèm để ý đến sống chết của bản thân, muốn giữ lại đứa bé, th
<<1 ... 192021
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
57/439