Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
c này không cần anh họ nhọc lòng lo lắng.” Nam Duệ mặt không đổi sắc nói, “Hơn nữa em cũng không đòi hỏi nhiều, cổ phần trong Hải Thiên là ba anh để lại cho anh, cứ yên tâm em không có hứng thú. Vừa vặn anh cũng dành thời gian để suy nghĩ về kế hoạch đối phó với Đoàn Quốc Hùng mà phải không?”
Lúc trước mặt dù Sở Văn Chiêu đến nhà họ Nam ở rể nhưng lão gia cũng nghĩ cho chuyện đời sau của nhà họ Sở cho nên cũng không yêu cầu Nam Khôn phải theo họ Nam, về sau Sở Văn Chiêu và vợ cả của Nam Trọng xảy ra chuyện kia, lão gia đã sửa họ của Nam Khôn lại, nhưng trong nhà họ Nam trừ hắn ra, cho tới bây giờ những người khác không hề xem Nam Khôn như người nhà họ Nam.
Cho nên ý tứ chân chính của Nam Duệ là: tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về nhà họ Nam, chuyện thường tình thôi.
Nam Khôn nheo mắt, hàng lông mi dày rậm che đi tầm mắt sắc bén như đao của hắn, nhưng vẫn cực kì khiến cho người ta có cảm giác âm trầm nghiêm nghị.
Hắn nói: “Cậu cho rằng cầm tờ giấy có đóng dấu này là có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi cho cậu biết, thật ra tư liệu của cậu vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên đã chết trong tay tôi, hơn nữa trước khi cậu đến tôi đã cho người mang tài liệu này đến ủy ban thẩm tra pháp luật.”
Cho nên hiện giờ cho dù Nam Duệ có cầm chứng cứ Nam Khôn lén thu mua cổ phần Hải Thiên, sưu tập tư liệu Đoàn Quốc Hùng hối lộ quan chức cũng vô dụng, trong bàn cờ này Đoàn Quốc Hùng đã sớm thành con cờ bỏ mạng, hiện giờ có lôi lão ra cũng vô dụng.
Đôi đồng tử đang mỉm cười của Nam Duệ co lại, làm như rất kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường, nói: “Biết ngay anh không dễ lừa vậy mà, cho nên tôi còn chuẩn bị thêm cái này, phỏng chừng cũng chưa đủ hết nhưng tôi cảm thấy thế là đủ rồi.”
Mở tài liệu ra, bên trong là tư liệu về thân phận của các thành viên đội Liệp Ưng gồm Mục Hàn, Phượng Tường, Hình Thiên, còn có cả Triển Du.
Nam Khôn khẽ nhíu mày, vẫn không mảy may để lộ cảm xúc, hắn nghĩ, Nam Duệ cầm tư liệu về thân phận của Triển Du đến uy hiếp hắn chứng tỏ hắn ta đã biết chuyện hắn cùng đội Liệp Ưng đang bí mật giăng bẫy Simon, cũng chứng minh hiện giờ Simon vẫn chưa biết thân phận thật của Triển Du.
“Thế nào, không nhiều hơn so với hiểu biết của anh chứ?” Nam Duệ uyển chuyển uy hiếp, “Hôm nay Mã Tam Gia ở thành phố G gọi điện đến nói Thanh Mộc đang nằm trong tay hắn, Simon đến thành phố G cho nên hiện giờ vẫn chưa biết.”
Nam Khôn nói thẳng: “Cậu đã đồng ý điều kiện gì của Simon?”
“Cũng giống điều kiện bác cả đã đồng ý.” Số vũ khí nhiều gấp ba lần hiện tại.
Nam Khôn không nói gì, hàng lông mi khẽ nhấc lên, ánh mắt sắc bén đảo qua, đôi mắt đen kịt sâu khôn cùng hiện lên một chút sát ý.
Nam Duệ bất thình lình bị hắn nhìn liếc, trong lòng run lên, thậm chí còn cảm thấy sởn gai óc, sắc mặt hắn ta tái đi: “Yên tâm, tôi sẽ không có tầm nhìn thiển cận giống bác cả, chỉ cần anh thoải mái một chút, giao công ty lại cho tôi, Simon sẽ không biết gì, tôi sẽ giúp Liệp Ưng moi hết mọi tin tức. Đến lúc đó mặc kệ là anh muốn bắt bọn Gamam hay là muốn cùng quân phản chính phủ đồng minh đi cướp ngân hàng đều không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần tiền thôi.”
“Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi sẽ đồng ý điều kiện của cậu?” Giọng nói của Nam Khôn lạnh đến dọa người, “Giết cậu đối với tôi mà nói không khó, cho dù Simon có biết sự thật thì hiện tại lão cũng sẽ không trở mặt với tôi, cùng lắm thì đến lúc đó tôi đàm phán lại điều kiện với lão là được.”
Ý tứ trong lời nói của hắn là hắn sẽ giết Nam Duệ, sau đó phản bội Liệp Ưng hợp tác với Simon.
Nam Duệ biết rõ Nam Khôn cũng không phải không làm được loại chuyện này, dù sao liên quan đến lợi ích của hắn, tình yêu và đạo nghĩa so vơi tiền tài và quyền lực căn bản không thể sánh bằng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra như đã đoán trước: “Anh sẽ không chọn cách trở thành kẻ địch của chính phủ.”
Nam Khôn không nói gì, cười cười, dường như đang cười nhạo hắn yếu thế, lại như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Nam Duệ tức giận trong lòng, thúc giục: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Nam Khôn nhướn mắt lên nhẹ nhàng nhìn hắn ta một cái, cầm bút lên kí xoạt xoạt vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Tương đối gọn gàng linh hoạt.
Nam Duệ không ngờ hắn lại phóng khoáng như thế, nhìn chữ kí rồng bay phượng múa trên hợp đồng mà ngẩn cả người.
Nam Khôn lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thế nào? Sợ mắc bẫy sao?”
Nam Duệ hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Đã đến nước này tôi còn gì phải sợ nữa?”
Đạt được mục đích, Nam Duệ cầm hợp đồng đứng dậy bỏ đi, bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, dường như vô cùng không muốn ở trên địa bàn của Nam Khôn thêm nữa.
Triển Du từ căn phòng kế bên mở cửa đi ra, cảm khái nói: “Tôi thật sự không ngờ lại là hắn.”
Bình thường Nam Duệ thoạt nhìn tuy có chút khó gần nhưng cho tới bây giờ không hề gây sự, vô cùng an phận thủ thường, làm sao lại…
Thật là đúng với câu nói kia, chó không sủa là chó cắn.
Nam Khôn ôm người ngồi lên chân mình, hít hà cổ của cô, sau nửa ngày mới không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải nó.”
Triển Du trừng mắt: “Hả?”
Nam Khôn vừa sàm sỡ vừa bổ sung: “Nó cũng chỉ là chân chạy thôi. Từ lịch sử đen tối của nhà họ Đoàn đến mục đích của bọn em, rồi đến giao dịch với quân phản đồng minh Israel, tất cả hắn đều biết rõ ràng, còn có thể tỉ tỉ bày ra vụ ám sát cậu cả kia, không có quan hệ với người có thế lực, cũng không đủ thời gian cùng tài lực sẽ không làm được, hiện giờ hắn không làm được.”
Ngữ khí của hắn vô cùng chắc chắc, không thể làm cho người khác không tin.
Triển Du nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Anh nói sau lưng hắn còn có một Boss lớn chỉ huy sao?! Ai thế?”
“Hiện giờ tôi vẫn chưa xác định được, đến khi xác định sẽ nói cho em biết.” Miệng Nam Khôn hôn lên cổ cô, khẽ dụ dỗ: “Đêm nay còn dài như vậy, cứ bám lấy mấy chuyện không chắc chắn kia rất nhàm chán nha, hay là chúng ta tìm việc khác để làm đi?”
“Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà, chết tiệt, đừng cắn tôi.” Triển Du hoài nghi trong lòng, không còn tâm tư mà nghĩ cái khác.
“Nam Duệ thoạt nhìn không giống như người ham danh lợi, hắn làm như vậy chắc là có ẩn tình gì khác, chẳng lẽ vì báo thù cho ba hắn sao?”
“Có lẽ thế.” Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại hiếm khi có thời gian rảnh, hiện giờ Nam Khôn cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ chuyện khác, ánh mắt sáng quắc nhìn Triển Du, vô sỉ nói: “Vì em, tôi tặng cả giang sơn cho người khác, em cũng không cảm thấy gì sao?”
“Ái tôi nhổ vào, thiếu cớ nên lấy tôi làm cớ à, anh nghĩ rằng tôi không biết nhất định là anh đang có chủ ý quỷ quái gì đó…ưm!”
Nam Khôn ngậm lấy môi cô tinh tế mút một vòng, sau đó buông ra bưng lấy mặt cô, hòa nhã nói: “Đừng nghĩ nữa, tôi sẽ xử lí thật tốt.”
Giọng nói thuần hậu dịu dàng của hắn như một vũ khúc ưu nhã, dễ nghe lại động lòng người.
Triển Du không nói gì, ngước mắt lên nhìn hắn, cảm thấy bất an khó hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nam Khôn chứa đầy thâm tình, hắn hỏi: “Tin anh không?”
Triển Du hơi thất thần, sau nửa ngày mới trịnh trọng gật đầu.
Đôi mắt Nam Khôn khẽ cong lên, ôm người đứng lên, cười xấu xa: “Để cho anh ăn no trước đã.”
Ăn no mới có sức mà đi trừng trị mấy tên phá hoại không biết tự lượng sức mình kia.
Triển Du: “…”
Chương 26: Tình nồng ý mật
Đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng màu xanh nước biển, ánh sáng mông lung chiếu vào phía sau tấm lưng cứng như đá của Nam Khôn, làn da màu đồng càng trở nên gợi cảm, Nam Khôn tinh tế hôn lên môi Triển Du, đôi mắt đen khôn cùng toát lên một ngọn lửa hừng hực, ấm áp mà thuần túy.
Cơn sóng cuồn cuộn trong cơ thể dọc theo sống lưng dâng lên, rửa trôi lí trí Triển Du, cô đã ngừng suy tư.
Lúc này không còn ngụy trang, cũng không mang theo bất cứ tính chất bắt buộc nào, hoàn toàn xuất phát từ khát vọng của hai người, vô cùng tốt đẹp.
“Có thể không?” Nam Khôn bắt lấy tay cô đặt lên môi hôn, hơi thở nóng rực khiến tim người khác đập liên hồi.
Triển Du như đã hoàn toàn bị hắn làm cho bay bổng, ánh mắt hơi mê ly, cô không nói gì, lẳng lặng thất thần nhìn vào thân hình cường tráng của Nam Khôn, cơ bụng căng đầy khiến cô si mê không thôi, không nhịn được đưa tay sờ lên, xúc cảm bên dưới căng cứng nóng bỏng.
“A…” Nam Khôn bị cô sờ vào cơ bụng, cúi người hôn lên mặt cô, sau đó trằn trọc đến bên tai cô, khẽ trêu đùa: “Em yêu đợi lát nữa hãy sờ, bây giờ anh đang rất hưng phấn, em mà sờ lên nữa anh sẽ không nhịn được mà bắn ra mất.”
Triển Du: “…”
Ngón tay thon dài ngừng sờ mó mà trở nên càng thêm nóng hổi sôi sục. Một tay Nam Khôn cùng tay cô mười đầu ngón tay đan chặt, tay kia phủ lên ngực cô, nhẹ nhàng nhốt người vào trong lồng ngực mình, nụ hôn triền miên mật ngọt rơi xuống, phách đạo mà dịu dàng.
“Ôi…”
Vẫn còn hơi đau nhưng cảm giác khá hơn so với lần đầu, sau khi thích ứng cảm giác khó chịu lại có một cảm giác phong phú không nói nên lời, Triển Du khó nhịn rụt rụt chân lại, cụp hàng lông mi xuống, dưới ánh đèn khuôn mặt cô thanh thoát tú lệ như ngọc, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi hé ra, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn chưa bao giờ có, Nam Khôn thấy thế mà trong lòng nóng lên hầm hập, vội cúi người xuống hôn lên môi cô lần nữa.
Những loại chuyện vui thú tình dục này phải ăn vào tận xương mới biết vị, nhất là lúc hai người yêu nhau cuồng nhiệt nhất, dục vọng được giải tỏa nhất định sẽ càng hung mãnh lan tràn, lúc bắt đầu Nam Khôn còn chịu khó từ từ, kết quả Triển Du ngày càng hùa theo khiến hắn cảm thấy không thể chống đỡ được nữa.
Hoàn toàn bùng phát, sự nhẫn nãi của hắn đã đến cực hạn, mạnh mẽ ôm lấy Triển Du, bắt đầu hành trình cuồng nhiệt ăn cơm.
Tình dục đến cao trào, sóng tình nhiễm lên hàng mi.
Môi Triển Du bị hôn đỏ bừng, con ngươi đen láy bị phủ bởi một tầng sương mù, mê ly mà tinh khiết. Cô run rầy vươn tay ôm chặt Nam Khôn, trong những nụ hôn nhiệt tình cố gắng mở rộng thân thể vì Nam Khôn, dành cho người đàn ông này hết mọi tín nhiệm cùng ỷ lại.
“Thích không?” Nam Khôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mềm mại, sóng mắt lưu chuyển, sự vui vẻ tràn ra toàn bộ, cặp mắt đen kia càng thêm mê hoặc hồn người, giọng nói thần hậu đầy thỏa mãn và nồng đậm sủng nịnh.
Cho tới bây giờ Triển Du không hề biết thì ra lúc hai linh hồn cùng thân thể hòa vào nhau lại trở nên tuyệt mĩ như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, giống như đang cổ vũ mà chủ động rướn người hôn lên khóe môi Nam Khôn.
Nam Khôn nói đúng, cho tới bây giờ cô không phải người làm việc không quyết đoán, về phương diện tình cảm cũng có thể dám yêu dám hận, nếu như trước kia do dự là vì cô yêu người đàn ông này không đủ sâu vậy thì giờ phút này tư thế dịu dàng ngoan ngoãn của cô đã nói lên tất cả.
“Tứ gia, cử động đi.” Cô cảm thấy may mắn vì mình đã được một người đàn ông vĩ đại như vậy yêu thương.
Thân thể Nam Khôn chấn động mãnh liệt, sự chủ động cùng thuận theo của Triển Du trong nháy mắt đã làm cho lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn không thể nói rõ.
Dường như trong nội tâm có một con thú dữ đang gào thét, kêu gào suy nghĩ phải nuốt trọn Triển Du vào bụng. Nụ hôn phách đạo lại tuyệt hảo như muốn trút hết suy nghĩ cũa hắn ra – yêu thương cùng khí lực, kịch liệt cuốn lấy rồi nghiền áp nhau, máu toàn thân hắn đang sôi trào.
Triển Du yên lặng thừa nhận, vài lần muốn đáp lại hắn nhưng lại bị khoái cảm mãnh liệt không ngừng đánh sâu vào khiến cô chống đỡ một cách khó khăn.
Ngực tràn đầy hạnh phúc cùng tình yêu, cô ôm Nam Khôn thật chặt, thoải mái như sắp chết đi. Khoái cảm ngập đầu ném cô lên đám mây, lôi cuốn cô, khiến cô rối bời, trong cơn hoảng hốt chỉ nghe thấy Nam Khôn đang kề sát vào tai cô gọi tên cô hết lần này đến lần khác, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm như tản ra một cảm giác an tâm mà đầy ma lực, khóe miệng cô không kìm được mà tràn ra một nụ cười ngọt ngào vui vẻ, đôi mắt đen ướt át phảng phất như đang cất giấu cả một đầm nước sâu xanh thẳm, có thể hớp hồn người.
Không khí trong phòng ngày càng nóng bỏng, sau nửa ngày không biết Nam Khôn đã đâm trúng chỗ nào mà da đầu Triển Du tê rần không thể khống chế được kêu thành tiếng, thân thể càng trở nên căng cứng. Nam Khôn bị cô trêu chọc cũng không nhịn được nữa, cầm lấy hai chân cô, gần như dữ dằn chạy nước rút.
“Ôi, nhẹ một chút
Lúc trước mặt dù Sở Văn Chiêu đến nhà họ Nam ở rể nhưng lão gia cũng nghĩ cho chuyện đời sau của nhà họ Sở cho nên cũng không yêu cầu Nam Khôn phải theo họ Nam, về sau Sở Văn Chiêu và vợ cả của Nam Trọng xảy ra chuyện kia, lão gia đã sửa họ của Nam Khôn lại, nhưng trong nhà họ Nam trừ hắn ra, cho tới bây giờ những người khác không hề xem Nam Khôn như người nhà họ Nam.
Cho nên ý tứ chân chính của Nam Duệ là: tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về nhà họ Nam, chuyện thường tình thôi.
Nam Khôn nheo mắt, hàng lông mi dày rậm che đi tầm mắt sắc bén như đao của hắn, nhưng vẫn cực kì khiến cho người ta có cảm giác âm trầm nghiêm nghị.
Hắn nói: “Cậu cho rằng cầm tờ giấy có đóng dấu này là có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi cho cậu biết, thật ra tư liệu của cậu vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên đã chết trong tay tôi, hơn nữa trước khi cậu đến tôi đã cho người mang tài liệu này đến ủy ban thẩm tra pháp luật.”
Cho nên hiện giờ cho dù Nam Duệ có cầm chứng cứ Nam Khôn lén thu mua cổ phần Hải Thiên, sưu tập tư liệu Đoàn Quốc Hùng hối lộ quan chức cũng vô dụng, trong bàn cờ này Đoàn Quốc Hùng đã sớm thành con cờ bỏ mạng, hiện giờ có lôi lão ra cũng vô dụng.
Đôi đồng tử đang mỉm cười của Nam Duệ co lại, làm như rất kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường, nói: “Biết ngay anh không dễ lừa vậy mà, cho nên tôi còn chuẩn bị thêm cái này, phỏng chừng cũng chưa đủ hết nhưng tôi cảm thấy thế là đủ rồi.”
Mở tài liệu ra, bên trong là tư liệu về thân phận của các thành viên đội Liệp Ưng gồm Mục Hàn, Phượng Tường, Hình Thiên, còn có cả Triển Du.
Nam Khôn khẽ nhíu mày, vẫn không mảy may để lộ cảm xúc, hắn nghĩ, Nam Duệ cầm tư liệu về thân phận của Triển Du đến uy hiếp hắn chứng tỏ hắn ta đã biết chuyện hắn cùng đội Liệp Ưng đang bí mật giăng bẫy Simon, cũng chứng minh hiện giờ Simon vẫn chưa biết thân phận thật của Triển Du.
“Thế nào, không nhiều hơn so với hiểu biết của anh chứ?” Nam Duệ uyển chuyển uy hiếp, “Hôm nay Mã Tam Gia ở thành phố G gọi điện đến nói Thanh Mộc đang nằm trong tay hắn, Simon đến thành phố G cho nên hiện giờ vẫn chưa biết.”
Nam Khôn nói thẳng: “Cậu đã đồng ý điều kiện gì của Simon?”
“Cũng giống điều kiện bác cả đã đồng ý.” Số vũ khí nhiều gấp ba lần hiện tại.
Nam Khôn không nói gì, hàng lông mi khẽ nhấc lên, ánh mắt sắc bén đảo qua, đôi mắt đen kịt sâu khôn cùng hiện lên một chút sát ý.
Nam Duệ bất thình lình bị hắn nhìn liếc, trong lòng run lên, thậm chí còn cảm thấy sởn gai óc, sắc mặt hắn ta tái đi: “Yên tâm, tôi sẽ không có tầm nhìn thiển cận giống bác cả, chỉ cần anh thoải mái một chút, giao công ty lại cho tôi, Simon sẽ không biết gì, tôi sẽ giúp Liệp Ưng moi hết mọi tin tức. Đến lúc đó mặc kệ là anh muốn bắt bọn Gamam hay là muốn cùng quân phản chính phủ đồng minh đi cướp ngân hàng đều không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần tiền thôi.”
“Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi sẽ đồng ý điều kiện của cậu?” Giọng nói của Nam Khôn lạnh đến dọa người, “Giết cậu đối với tôi mà nói không khó, cho dù Simon có biết sự thật thì hiện tại lão cũng sẽ không trở mặt với tôi, cùng lắm thì đến lúc đó tôi đàm phán lại điều kiện với lão là được.”
Ý tứ trong lời nói của hắn là hắn sẽ giết Nam Duệ, sau đó phản bội Liệp Ưng hợp tác với Simon.
Nam Duệ biết rõ Nam Khôn cũng không phải không làm được loại chuyện này, dù sao liên quan đến lợi ích của hắn, tình yêu và đạo nghĩa so vơi tiền tài và quyền lực căn bản không thể sánh bằng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra như đã đoán trước: “Anh sẽ không chọn cách trở thành kẻ địch của chính phủ.”
Nam Khôn không nói gì, cười cười, dường như đang cười nhạo hắn yếu thế, lại như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Nam Duệ tức giận trong lòng, thúc giục: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Nam Khôn nhướn mắt lên nhẹ nhàng nhìn hắn ta một cái, cầm bút lên kí xoạt xoạt vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Tương đối gọn gàng linh hoạt.
Nam Duệ không ngờ hắn lại phóng khoáng như thế, nhìn chữ kí rồng bay phượng múa trên hợp đồng mà ngẩn cả người.
Nam Khôn lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thế nào? Sợ mắc bẫy sao?”
Nam Duệ hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Đã đến nước này tôi còn gì phải sợ nữa?”
Đạt được mục đích, Nam Duệ cầm hợp đồng đứng dậy bỏ đi, bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, dường như vô cùng không muốn ở trên địa bàn của Nam Khôn thêm nữa.
Triển Du từ căn phòng kế bên mở cửa đi ra, cảm khái nói: “Tôi thật sự không ngờ lại là hắn.”
Bình thường Nam Duệ thoạt nhìn tuy có chút khó gần nhưng cho tới bây giờ không hề gây sự, vô cùng an phận thủ thường, làm sao lại…
Thật là đúng với câu nói kia, chó không sủa là chó cắn.
Nam Khôn ôm người ngồi lên chân mình, hít hà cổ của cô, sau nửa ngày mới không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải nó.”
Triển Du trừng mắt: “Hả?”
Nam Khôn vừa sàm sỡ vừa bổ sung: “Nó cũng chỉ là chân chạy thôi. Từ lịch sử đen tối của nhà họ Đoàn đến mục đích của bọn em, rồi đến giao dịch với quân phản đồng minh Israel, tất cả hắn đều biết rõ ràng, còn có thể tỉ tỉ bày ra vụ ám sát cậu cả kia, không có quan hệ với người có thế lực, cũng không đủ thời gian cùng tài lực sẽ không làm được, hiện giờ hắn không làm được.”
Ngữ khí của hắn vô cùng chắc chắc, không thể làm cho người khác không tin.
Triển Du nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Anh nói sau lưng hắn còn có một Boss lớn chỉ huy sao?! Ai thế?”
“Hiện giờ tôi vẫn chưa xác định được, đến khi xác định sẽ nói cho em biết.” Miệng Nam Khôn hôn lên cổ cô, khẽ dụ dỗ: “Đêm nay còn dài như vậy, cứ bám lấy mấy chuyện không chắc chắn kia rất nhàm chán nha, hay là chúng ta tìm việc khác để làm đi?”
“Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà, chết tiệt, đừng cắn tôi.” Triển Du hoài nghi trong lòng, không còn tâm tư mà nghĩ cái khác.
“Nam Duệ thoạt nhìn không giống như người ham danh lợi, hắn làm như vậy chắc là có ẩn tình gì khác, chẳng lẽ vì báo thù cho ba hắn sao?”
“Có lẽ thế.” Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại hiếm khi có thời gian rảnh, hiện giờ Nam Khôn cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ chuyện khác, ánh mắt sáng quắc nhìn Triển Du, vô sỉ nói: “Vì em, tôi tặng cả giang sơn cho người khác, em cũng không cảm thấy gì sao?”
“Ái tôi nhổ vào, thiếu cớ nên lấy tôi làm cớ à, anh nghĩ rằng tôi không biết nhất định là anh đang có chủ ý quỷ quái gì đó…ưm!”
Nam Khôn ngậm lấy môi cô tinh tế mút một vòng, sau đó buông ra bưng lấy mặt cô, hòa nhã nói: “Đừng nghĩ nữa, tôi sẽ xử lí thật tốt.”
Giọng nói thuần hậu dịu dàng của hắn như một vũ khúc ưu nhã, dễ nghe lại động lòng người.
Triển Du không nói gì, ngước mắt lên nhìn hắn, cảm thấy bất an khó hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nam Khôn chứa đầy thâm tình, hắn hỏi: “Tin anh không?”
Triển Du hơi thất thần, sau nửa ngày mới trịnh trọng gật đầu.
Đôi mắt Nam Khôn khẽ cong lên, ôm người đứng lên, cười xấu xa: “Để cho anh ăn no trước đã.”
Ăn no mới có sức mà đi trừng trị mấy tên phá hoại không biết tự lượng sức mình kia.
Triển Du: “…”
Chương 26: Tình nồng ý mật
Đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng màu xanh nước biển, ánh sáng mông lung chiếu vào phía sau tấm lưng cứng như đá của Nam Khôn, làn da màu đồng càng trở nên gợi cảm, Nam Khôn tinh tế hôn lên môi Triển Du, đôi mắt đen khôn cùng toát lên một ngọn lửa hừng hực, ấm áp mà thuần túy.
Cơn sóng cuồn cuộn trong cơ thể dọc theo sống lưng dâng lên, rửa trôi lí trí Triển Du, cô đã ngừng suy tư.
Lúc này không còn ngụy trang, cũng không mang theo bất cứ tính chất bắt buộc nào, hoàn toàn xuất phát từ khát vọng của hai người, vô cùng tốt đẹp.
“Có thể không?” Nam Khôn bắt lấy tay cô đặt lên môi hôn, hơi thở nóng rực khiến tim người khác đập liên hồi.
Triển Du như đã hoàn toàn bị hắn làm cho bay bổng, ánh mắt hơi mê ly, cô không nói gì, lẳng lặng thất thần nhìn vào thân hình cường tráng của Nam Khôn, cơ bụng căng đầy khiến cô si mê không thôi, không nhịn được đưa tay sờ lên, xúc cảm bên dưới căng cứng nóng bỏng.
“A…” Nam Khôn bị cô sờ vào cơ bụng, cúi người hôn lên mặt cô, sau đó trằn trọc đến bên tai cô, khẽ trêu đùa: “Em yêu đợi lát nữa hãy sờ, bây giờ anh đang rất hưng phấn, em mà sờ lên nữa anh sẽ không nhịn được mà bắn ra mất.”
Triển Du: “…”
Ngón tay thon dài ngừng sờ mó mà trở nên càng thêm nóng hổi sôi sục. Một tay Nam Khôn cùng tay cô mười đầu ngón tay đan chặt, tay kia phủ lên ngực cô, nhẹ nhàng nhốt người vào trong lồng ngực mình, nụ hôn triền miên mật ngọt rơi xuống, phách đạo mà dịu dàng.
“Ôi…”
Vẫn còn hơi đau nhưng cảm giác khá hơn so với lần đầu, sau khi thích ứng cảm giác khó chịu lại có một cảm giác phong phú không nói nên lời, Triển Du khó nhịn rụt rụt chân lại, cụp hàng lông mi xuống, dưới ánh đèn khuôn mặt cô thanh thoát tú lệ như ngọc, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi hé ra, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn chưa bao giờ có, Nam Khôn thấy thế mà trong lòng nóng lên hầm hập, vội cúi người xuống hôn lên môi cô lần nữa.
Những loại chuyện vui thú tình dục này phải ăn vào tận xương mới biết vị, nhất là lúc hai người yêu nhau cuồng nhiệt nhất, dục vọng được giải tỏa nhất định sẽ càng hung mãnh lan tràn, lúc bắt đầu Nam Khôn còn chịu khó từ từ, kết quả Triển Du ngày càng hùa theo khiến hắn cảm thấy không thể chống đỡ được nữa.
Hoàn toàn bùng phát, sự nhẫn nãi của hắn đã đến cực hạn, mạnh mẽ ôm lấy Triển Du, bắt đầu hành trình cuồng nhiệt ăn cơm.
Tình dục đến cao trào, sóng tình nhiễm lên hàng mi.
Môi Triển Du bị hôn đỏ bừng, con ngươi đen láy bị phủ bởi một tầng sương mù, mê ly mà tinh khiết. Cô run rầy vươn tay ôm chặt Nam Khôn, trong những nụ hôn nhiệt tình cố gắng mở rộng thân thể vì Nam Khôn, dành cho người đàn ông này hết mọi tín nhiệm cùng ỷ lại.
“Thích không?” Nam Khôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mềm mại, sóng mắt lưu chuyển, sự vui vẻ tràn ra toàn bộ, cặp mắt đen kia càng thêm mê hoặc hồn người, giọng nói thần hậu đầy thỏa mãn và nồng đậm sủng nịnh.
Cho tới bây giờ Triển Du không hề biết thì ra lúc hai linh hồn cùng thân thể hòa vào nhau lại trở nên tuyệt mĩ như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, giống như đang cổ vũ mà chủ động rướn người hôn lên khóe môi Nam Khôn.
Nam Khôn nói đúng, cho tới bây giờ cô không phải người làm việc không quyết đoán, về phương diện tình cảm cũng có thể dám yêu dám hận, nếu như trước kia do dự là vì cô yêu người đàn ông này không đủ sâu vậy thì giờ phút này tư thế dịu dàng ngoan ngoãn của cô đã nói lên tất cả.
“Tứ gia, cử động đi.” Cô cảm thấy may mắn vì mình đã được một người đàn ông vĩ đại như vậy yêu thương.
Thân thể Nam Khôn chấn động mãnh liệt, sự chủ động cùng thuận theo của Triển Du trong nháy mắt đã làm cho lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn không thể nói rõ.
Dường như trong nội tâm có một con thú dữ đang gào thét, kêu gào suy nghĩ phải nuốt trọn Triển Du vào bụng. Nụ hôn phách đạo lại tuyệt hảo như muốn trút hết suy nghĩ cũa hắn ra – yêu thương cùng khí lực, kịch liệt cuốn lấy rồi nghiền áp nhau, máu toàn thân hắn đang sôi trào.
Triển Du yên lặng thừa nhận, vài lần muốn đáp lại hắn nhưng lại bị khoái cảm mãnh liệt không ngừng đánh sâu vào khiến cô chống đỡ một cách khó khăn.
Ngực tràn đầy hạnh phúc cùng tình yêu, cô ôm Nam Khôn thật chặt, thoải mái như sắp chết đi. Khoái cảm ngập đầu ném cô lên đám mây, lôi cuốn cô, khiến cô rối bời, trong cơn hoảng hốt chỉ nghe thấy Nam Khôn đang kề sát vào tai cô gọi tên cô hết lần này đến lần khác, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm như tản ra một cảm giác an tâm mà đầy ma lực, khóe miệng cô không kìm được mà tràn ra một nụ cười ngọt ngào vui vẻ, đôi mắt đen ướt át phảng phất như đang cất giấu cả một đầm nước sâu xanh thẳm, có thể hớp hồn người.
Không khí trong phòng ngày càng nóng bỏng, sau nửa ngày không biết Nam Khôn đã đâm trúng chỗ nào mà da đầu Triển Du tê rần không thể khống chế được kêu thành tiếng, thân thể càng trở nên căng cứng. Nam Khôn bị cô trêu chọc cũng không nhịn được nữa, cầm lấy hai chân cô, gần như dữ dằn chạy nước rút.
“Ôi, nhẹ một chút
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1405/4153