watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
hiện rõ trên gương mặt.

Nhìn thấy thần sắc có phần bi kịch ấy, Trình Duệ Mẫn thấy vô cùng đau đớn và cay đắng.

Cuối cùng Đàm Bân cũng trấn tĩnh lại. “Ngày mai còn phải đi làm, tôi thật sự phải quay về.”

Trình Duệ Mẫn không còn cách nào khác, đành nói: “Xung quanh đây trong vòng bán kính khoảng ba kilômét, không biết có taxi không, em về bằng cách nào?”

Đàm Bân không trả lời, đi vòng qua anh đến trước sofa, rút từ trong ba lô ra một cái hộp nhựa có in mấy chữ: “Đồng Nhân Đường[2">”.

[2"> Tập đoàn dược phẩm nổi tiếng nhất Trung Quốc, được sáng lập dưới triều Thanh, năm 1669.

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ăn một viên, thấm một chút rượu, đắp lên vết thương.” Cô đặt hộp thuốc trị chấn thương phần mềm giúp lưu thông khí huyết xuống chiếc bàn trà.

Trình Duệ Mẫn khoanh tay đứng nhìn, chẳng nói ra lời nào.

Đàm Bân khoác ba lô lên vai, ngẩng đầu mỉm cười. “Có thể dùng điện thoại để gọi xe, anh chưa từng thử qua cách này, đúng không?”

Vẻ mặt Trình Duệ Mẫn không có bất cứ biểu hiện nào, không khẳng định cũng không phủ định.

Cô ngồi ngay ở cửa chính thay giày rồi lại ngẩng lên, Trình Duệ Mẫn đã chống tay lên tường, chắn ngay lối đi của cô.

“Đừng đi!” Giọng của anh rất bình tĩnh. “Đang lúc thời tiết như thế này, mà đây còn là ngoại thành, em gọi xe chưa chắc đã có người đến, mà cho dù có xe đi nữa, em thân gái một mình, lúc này quay về thật không an toàn chút nào, tôi lại không thể lái xe.”

Đàm Bân yên lặng nhìn anh, kiên quyết lắc đầu.

“Ở lại thì có gì mà khó đến vậy? Một chút tin tưởng em dành cho tôi cũng không có sao?” Trình Duệ Mẫn vẫn cố giữ lập trường, nói xong, khoé miệng anh mím chặt, rõ ràng là anh đang tức giận.

Thật sự anh đã hiểu lầm rồi.

Đàm Bân muốn nói không phải là cô không tin anh, mà người cô không thể tin lúc này là chính bản thân mình.

Nhưng đột nhiên cô không còn thấy căng thẳng nữa, cô thả lỏng người, nếu cứ cố chấp thế này thì vừa làm khó cho mình cũng làm khó người ta, như thế nào có nghĩa lý gì. Có thể chứng minh được điều gì chứ?

Đàm Bân lặng lẽ cởi chiếc giày vừa mới đi vào một nửa, thấp giọng nói: “Thôi được, đành làm phiền anh vậy.”

Trình Duệ Mẫn ngẩn ra trong chốc lát, một lúc sau mới phản ứng lại được, dẫn cô đến phòng dành cho khác ở tầng một.

Diện tích phòng không lớn lắm, nhưng đồ dùng rất đầy đủ và ngăn nắp, trên tường treo một chiếc ti vi LCD nhỏ, liền đó là nhà vệ sinh nhỏ ở bên ngoài.

Anh lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ kiểu nam, còn mới nguyên đựng trong túi, chậm rãi giải thích: “Ở trong bếp có ấm điện, trong tủ lạnh có đồ ăn, em đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà mình.”

Đàm Bân cũng rất lịch sự. “Hôm nay làm phiền anh quá nhiều, thật sự xin lỗi!”

Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch miệng, vẻ mặt thoáng nét cười như mang thêm cả chút hàm ý tự giễu.

Đàm Bân cố tránh ánh mắt của anh, thấp giọng nói: “Đêm nay vết thương có thể sẽ rất đau, băng bó lại một chút sẽ đỡ hơn. Còn nếu thực sự không chịu được, anh có thể uống thuốc giảm đau.”

Bốn năm trước cô đã từng bị trượt ngã trong phòng tắm nên có thể hiểu được cảm giác đau đớn này, đêm đó cô đau đến phát khóc.

Trình Duệ Mẫn gật đầu. “Tôi ở tầng hai, vẫn còn phải check mail, có việc gì thì em cứ gọi tôi.” Đang định quay ra thì anh lại nói: “À, cửa phòng có thể khoá trong.”

Đàm Bân biết lúc nãy đã đắc tội với anh nên mím chặt môi, không dám nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng đã nợ anh quá nhiều.

Trình Duệ Mẫn cũng không nói gì nữa, đóng cửa, rời đi.

Sau khi tắm xong, cô mặc đồ ngủ rồi lên giường, tắt đèn và bật ti vi.

Ngày hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, thật ra nếu có về nhà cô cũng không thể nào ngủ được.

Trên kênh HBO đang chiếu một bộ phim tình cảm, nhịp điệu trầm buồn, cô chăm chú xem và bắt đầu cảm động trước tình tiết của bộ phim.

Mô típ rất cũ, chuyển thể từ tiểu thuyết của Somerset Maugham[3">.

[3"> Somerset Maugham -94: nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Anh.

Đến đoạn cuối bộ phim, một giọng ca nữ cất tiếng hát vô cùng ai oán: Những giây phút trong tình yêu có thể là cả một đời, thời gian đã không còn, nhưng khoảnh khắc anh tựa sát vào em là mãi mãi…

Đàm Bân ngồi lặng lẽ trong bóng tối, nước mắt giàn giụa.

Cô sợ hãi khi phải một mình đối diện với sự tĩnh lặng này, tĩnh lặng đến mức cô không có cách nào trốn chạy khỏi nỗi lòng chân thực của chính mình.

Cô cầm chiếc điều khiển ti vi bấm nút chuyển kênh liên tục, ánh sáng màn hình nhấp nháy phản cHiểu Trên khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối. Đến tận ba, bốn giờ sáng, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, cô mới hỗn loạn, mê man chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng mơ hồ, dường như có người nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, cô khẽ chau mày bực mình, cuốn chặt chiếc khăn mỏng vào người, quay sang một bên ngủ tiếp.

Mở mắt ra đã là tám giờ rưỡi, cô thốt lên một tiếng rồi ngồi dậy. Nhìn xung quanh, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ti vi đã tắt, gối dựa lưng ở phía sau đã bị rút đi hai cái, dưới đầu chỉ còn thừa lại một chiếc gối. Thì ra không phải là nằm mơ, hôm qua nhất định đã có người vào phòng.

Cô ngồi ngẩn ra một lúc rồi mới uể oải xuống giường, đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Trên bồn cầu chỉ có một lọ sữa chăm sóc da cho trẻ em, cô đành tạm dùng. Chẳng có đồ trang điểm, chỉ có thể dùng một chút phấn nền và son trong túi quệt qua loa.

Sau đó cô mới phát hiện quần áo cô thay ra hôm qua đã không thấy đâu nữa.

Trong lúc cô mím chặt môi đứng giữa phòng, chưa biết nên gọi điện thoại hay mặc đồ ngủ đi ra thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa.

Đàm Bân chỉ còn cách đi ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Trên tay chị ta là bộ quần áo mà Đàm Bân đang tìm kiếm, chỉ có điều là nó đã được giặt sạch, là gấp gọn gàng.

“Cô à…” Giọng của người phụ nữ ấy rất to. “Tiểu Trình đã đi làm rồi, cậu ấy dặn tôi đưa bộ quần áo này cho cô.”

Đàm Bân nói cám ơn rồi nhận lấy, nhìn thấy trên tạp dề của người phụ nữ đó có in logo của một công ty vệ sinh, cô liền hiểu ra đây là người giúp việc theo giờ đến giúp Trình Duệ Mẫn dọn dẹp nhà cửa.

Mười phút sau cô thay quần áo rồi rời đi, cuối cùng cô cũng không đủ can đảm để hỏi người giúp việc đó rằng rốt cuộc ai đã vào phòng cô.

Trình Duệ Mẫn không giải thích, cũng chẳng để lại lời nhắn nào.

Sáng sớm hôm đó, Đàm Bân cố ép mình quên đi những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Lần đầu tiên Đàm Bân đi làm muộn, không giống như bình thường.

Gần mười giờ cô mới đeo một cặp kính đen, vội vàng đi vào phòng làm việc. Áo sơ mi trắng và quần âu xám rất hoàn hảo, nhưng khuôn mặt không trang điểm, lộ rõ vẻ xanh xao.

Cô lẳng lặng đi tới chỗ ngồi của mình, khẽ khàng, không phát ra một tiếng động.

Khi cô tháo cặp kính đen, có thể thấy rõ quầng thâm dưới bọng mắt trái, và cả vết thương đã đóng vảy bên khoé miệng. Một vài đồng nghiệp chào hỏi cô, họ vờ như không thấy những dấu vết ấy. Việc này liên quan đến vấn đề cá nhân, trừ khi có quan hệ đặc biệt gần gũi, còn không thì để kệ cho bọn họ suy đoán mà thì thầm với nhau.

Chỉ có cô thư ký bộ phận ngồi ở phía trước cứ quay đầu nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không kiềm chế được, tò mò hỏi: “Cherie, mặt chị bị sao thế?”

“Bị ngã.” Đàm Bân chẳng buồn ngẩng lên, giọng có chút bực bội.

Cô thư ký líu lưỡi, chẳng dám nhiều lời nữa.

Đêm qua chỉ ngủ có ba, bốn tiếng, Đàm Bân vô cùng mệt mỏi, hai mắt cứ như muốn sụp xuống, cô đành phải uống cà phê lấy lại sự tỉnh táo.

Cô có thể xin nghỉ, nhưng mỗi ngóc ngách trong căn nhà đều khiến cô nhớ đến Thẩm Bồi, mà mỗi lần nhớ đến anh, ngực cô lại đau nhói như có ai cầm dao khoét vào. Cô bằng lòng để những sự việc khác xâm chiếm toàn bộ tâm trí mình, bởi có như vậy mới khiến cô không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.

Mở outlook kiểm tra email, những con chữ trên màn hình như đang nhảy múa trước mắt khiến đầu óc quay cuồng, cô cảm thấy buồn nôn.

Cô định thần lại, uống một ngụm cà phê, cố gắng tập trung. Nhìn thấy một email để tên người gửi là Lưu Bỉnh Khang, cô không dám chậm trễ, lập tức mở ra.

Chiều hôm qua, hai người đang nói chuyện dở, Đàm Bân đã phải vội vàng rời đi. Đến tối, trước lúc bay sang Singapore, Lưu Bỉnh Khang đã bàn giao công việc cho Đàm Bân, ngày hôm nay cô nhất định phải hoàn thành chu đáo doanh số bán hàng của quý ba.

Những con số trong email cao hơn so với mục tiêu trước đây hai mươi phần trăm.

Đây là những con số đầu tiên sau khi Trình Duệ Mẫn rời đi, nếu những con số này không sáng sủa hơn thì sắc mặt của Lưu Bỉnh Khang sẽ rất khó coi.

Đó cũng là những con số đầu tiên sau khi Đàm Bân đảm nhiệm chức vụ quyền phó tổng giám đốc, nhiệm vụ cho dù có thể được hoàn thành, nhưng đối với cô có thể bỏ chữ “quyền” đơn giản này trên danh thiếp đi hay không là một điều kiện vô cùng quan trọng

Đàm Bân đưa tay bóp trán, cảm thấy huyệt thái dương đang đập loạn lên.

Hợp đồng tập trung thu mua của Phổ Đạt phải đến quý sau mới có thể hoàn toàn kết thúc, tính vào kết quả bán hàng.

Cơ hội kinh doanh của hai khu vực Hà Bắc và Thiên Tân không bất ngờ và cũng chẳng có gì đặc biệt, cách duy nhất để nắm bắt cơ hội phát triển chính là những khách hàng ở các ngành nghề khác của khu vực Bắc Kinh.

Nhưng Chu Dương, giám đốc kinh doanh của khu vực Bắc Kinh, vừa nhìn thấy những con số đó đã nhảy dựng lên.

“Tuyệt đối không thể được!” Anh ta gào lên. “Ai đồng ý? Quả thực là điên rồi!”

Đàm Bân túm lấy một bên vai anh ta. “Young, đừng nóng nảy, chẳng phải là tôi đang thương lượng với anh hay sao?”

Đội của cô mới chỉ tập hợp được hơn hai tháng, nhưng Đàm Bân đã cơ bản nắm bắt được tính khí của từng người.

Chu Dương là người điển hình cho tính cách tiêu cực, thích nghe những lời ngon ngọt, đối với bất kỳ kiến nghị, yêu cầu nào, phản ứng đầu tiên của anh ta chắc chắn là phủ định, nhưng nếu có thể khống chế được tính khí của anh ta, sau khi nói lý lẽ, anh ta cũng sẽ tiếp thu.

Chu Dương tức tối ngồi xuống, quay mặt đi, thở mạnh.

Đàm Bân giả vờ không nhìn thấy chậm rãi nói tiếp: “Đây là doanh số do Kenny đưa ra, tôi chưa gật đầu vì chưa xác nhận với mọi người. Lùi một bước, cho dù chúng ta không thể hoàn thành, cũng phải có lý do và con số hợp lý đưa cho Kenny, đúng không?”

Hơi thở hổn hển của Chu Dương nhẹ dần.

“Hãy tận dụng hết các cơ hội kinh doanh trong tay anh nhé!”

Chu Dương ngẩng lên. “Tôi đã liệt kê hết cho cô rồi còn gì.”

Đàm Bân mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Young, tôi hiểu anh quá rõ mà, anh lúc nào cũng thích giấu chút ít trong túi mình. Bé ngoan, tốt hơn hết là lấy ra đi, nếu thực sự cần giấu thì tôi sẽ giúp anh.”

Chu Dương bị gọi một tiếng “bé ngoan”, cơn giận lập tức tiêu tan, đành phải mượn máy chiếu, chiếu lên màn hình bảng excel.

Anh ta vừa điều chỉnh ánh mắt vừa lẩm bẩm: “Dù sao tôi cũng không làm được, quá xa vời.”

Đàm Bân không lý luận với anh ta nữa mà chăm chú nhìn lên màn hình, ép anh ta xác nhận từng tỷ lệ cơ hội một.

Cuối cùng cộng tất cả doanh số bán hàng của những cơ hội có tỷ lệ trên tám mươi phần trăm lại thì được một con số rất gần với mục tiêu.

Chu Dương phản đối lấy lệ nhưng khẩu khí cũng không còn cứng rắn nữa: “Cái này không được, những cơ hội trên tám mươi phần trăm bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Sếp ơi, cô không thể hại tôi được.”

Có con số này, trong lòng Đàm Bân ít nhiều cũng có sự chuẩn bị.

Cô muốn ép anh ta nhưng lại phải giải thích với Lưu Bỉnh Khang nên đành sử dụng cách thoả hiệp.

“Như vậy đi, chúng ta thống nhất một thoả hiệp. Thứ nhất, anh nhất định phải hoàn thành mục tiêu đã định. Thứ hai, tôi đồng ý với anh, phần nhiều hơn này tôi sẽ báo lên trên. Chỉ cần anh đạt được thì anh muốn đưa ra bất kì điều kiện nào, nhân lực cũng được, chiết khấu cũng được, đều có thể chấp nhận.”

Chu Dương lập tức đứng thẳng lên. “Thật không?”

“Thật.”

“Vậy được.” Chu Dương lập tức đưa ra điều kiện: “Tôi phải đổi trợ lý.”

Đàm Bân kinh ngạc: “Phương Phương?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Tôi chưa từng có trợ lý nào ngốc nghếch đến vậy. Cô ta không biết mình nên làm gì, cũng không biết hằng ngày phải làm cái gì, thỉnh thoảng tôi nhờ cô ta
<<1 ... 3334353637 ... 56>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
125/5264