Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full
Lượt xem : |
phẩm của tập đoàn Đồng thị nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh và người nhận là Đồng Tử Lâm. Trong phòng quản lý cô thản nhiên xem xong báo cáo, rồi mới thong thả mở cái thùng.
Sự thản nhiên cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô liền tức giận giống con cua sắp bị vào nồi, ở một bên giậm chân.
Ngày đó tại hôn lễ, sắc mặt Hắc Nhược Hoành vẫn một màu xanh, anh đi tư thế cứng ngắc, Đồng Tử Lâm cũng nghe thấy tiếng cười nhạo của một số người.
Trong lòng cô cảm thấy bứt rứt, nhưng nghĩ đến giây phút người đàn ông ngà ngà say này ăn đậu hũ của cô, thì mọi sự áy náy đều tan thành mây khói.
Trên mặt cô đỏ ửng cả lên, không phải vì xấu hổ, mà là phẫn nộ, nhìn cái thùng mấy lần, cô tức giận đóng thùng lại, ném qua một bên.
Anh đây là ý gì!
Đưa cho cô một thùng bao cao su? Là đang nhắc nhở cô đã đạp anh quá mạnh, khiến anh bất lực sao? Đồng Tử Lâm nghiến răng giống như đang nhai đầu Hắc Nhược Hoành vậy.
Trên bàn bộ móng tay màu vàng kim khẽ gõ nhịp, một lát sau, cô ấn gọi nội tuyến, "Đi vào một chút!"
Nhất định phải trả lễ lại rồi!
Lúc chạng vạng tối, tập đoàn Hắc Thạch, bộ phận thiết kế nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, Hắc Nhược Hoành chuẩn bị rời công ty, ký thu hóa đơn, cầm kiện hàng trở lại phòng làm việc.
Cẩn thận ngắm kiện hàng một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở, rất hiển nhiên, trong cái bọc có một vật ngoài ý muốn.
Trong cái bọc chỉ có một tờ giấy đăng kí hẹn trước của bệnh viện khoa tiết niệu, anh cười khẽ một tiếng, cô đúng là không bỏ qua cho anh mà.
Bên trên còn có dán một tờ tiện lợi, anh xé xuống nhìn, trên đó viết, tất cả tiền thuốc men em Đồng Tử Lâm đều đã trả.
Cô thật đúng là hào phóng nha! Hắc Nhược Hoành giật giật khóe miệng, sau đó xé toang tờ giấy kia. Tuy anh có bị trọng thương, thế nhưng đã nửa tháng rồi, anh đã sớm tốt lại, chỉ là muốn kiện người phụ nữ nhẫn tâm kia.
Anh không cam lòng cứ như vậy mà bị cô cưỡi ở trên đầu, cố ý gửi bao cao su cho cô, nhắc nhở cô phạm vào tội lớn, nhưng người nào đó hiển nhiên xem việc này không đáng là gì.
Chính mình không chịu tới nhận tội, mà còn khi dễ anh như vậy! Hắc Nhược Hoành cảm thấy mình rất đáng thương, tại sao khi còn bé anh cứ như vậy mà thích cô, cho tới bây giờ còn chưa chịu thay đổi.
Nhưng Hắc Nhược Hoành rất tức giận, mình là cái tạo nghiệt gì, bản thân công khai hay âm thầm theo đuổi cô, nhưng Đồng Tử Lâm nhất định không động tâm, anh chỗ nào không tốt, cô vì sao lại không thích anh!
Điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, anh đưa tay lấy ra, mở ra vừa nhìn, là Đồng Tử Lâm, "Chuyện gì?" Tâm tình của anh vô cùng không tốt, rõ ràng là một người tự tin, nhưng ngay cả người phụ nữ mình thích lại không theo đuổi được, thực sự là gặp quỷ!
"Không thích món quà của em sao?" Nguời phụ nữ nào đó không biết nhận sai mà còn chọc tức anh.
"Em nói gì?" Anh lạnh lùng trả lời.
"Ah, không thích thì thôi!" Mặc dù Đồng Tử Lâm không muốn Hắc Nhược Hoành làm bạn trai cô, nhưng cô đã coi người đàn ông này là bạn tốt của mình.
Đại khái là tính tình có liên quan đến hoặc là nguyên nhân khác, Đồng Tử Lâm cũng không có bạn nữ giới nào thân thiết, người bạn tốt nhất chỉ có Hạ Giai Nhân, nhưng Hạ Giai Nhân còn có chồng chưa cưới, nên các cô chỉ điện thoại hoặc nhắn tin với nhau mà thôi.
Kỳ thực nghĩ lại, Hắc Nhược Hoành cũng không có cái gì không tốt, anh xem cô như đối tượng theo đuổi, cô lại coi anh là bạn tốt.
"Tìm anh làm gì!" Trong lòng anh nắm chắc, bình thường cô tìm anh chỉ có một chuyện!
"Hì hì!" Đồng Tử Lâm cười như kẻ trộm, "Em chỉ là muốn tìm anh đi ăn thử một nhà hàng, nghe nói đồ nơi đó ăn rất ngon!"
Anh biết thế nào cũng như vậy, Đồng Tử Lâm nổi tiếng vua dạ dày, còn có một tên nữa là cô nàng tham ăn, đặc biệt thích tìm những nơi bán đồ ăn ngon, tình huống nếu như không tìm được người, anh sẽ là người dự bị cho cô thay thế.
"Em mập như vậy mà còn..." Hắc Nhược Hoành không quản được miệng mình buộc miệng nói.
"Họ Hắc kia, em rốt cuộc mập chỗ nào!" Đồng Tử Lâm cũng biết mình rất đáng giận, đối xử tệ bạc với anh, lại tìm anh đi thử đồ ăn, suy nghĩ một chút thấy mình thật là ích kỷ.
Nhưng cô biết anh sẽ bao dung cho cô tất cả!
Hắc Nhược Hoành bĩu môi, tim của anh rất rộng lớn toàn bộ đều kính dâng cho cô, đối với người khác anh cũng sẽ không nói chuyện nhiều như vậy, đối với việc làm bạn trai cô anh vĩnh viễn gật đầu nói "yes".
"Nhanh lên một chút xuống đây đi! Em ở trong xe chờ anh."
". . ." Cô thật đúng là hiểu anh, cứ như vậy mà nắm chắc anh sẽ đáp ứng cô sao? anh đúng là kháng cự không được, cưng chìu cười một tiếng.
"Biết rồi!"
"Ngày hôm nay em lái xe, buổi tối em sẽ đưa anh về!" Cô vui vẻ nói.
Cúp điện thoại, Hắc Nhược Hoành thu dọn một chút, hướng thang máy đi đến, xuống dưới lầu đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Đồng Tử Lâm.
"Đi lên nhanh một chút!" Cô đã không còn kiên nhẫn nữa.
Hắc Nhược Hoành lên xe, thắt dây an toàn, xe tựa như hỏa tiễn liền lao về phía trước, người nào đó đèn đỏ lưu loát dừng lại. Đồng Tử Lâm len lén nhìn trộm Hắc Nhược Hoành, anh không nói tiếng nào.
Cô ho nhẹ một tiếng, hai con ngươi đảo qua một vòng, nhìn lén bộ vị của anh, giả vờ đứng đắn nói, "Thân thể không có gì trở ngại chứ."
Hắc Nhược Hoành trầm mặc không nói gì, môi mỏng mím thật chặc, căn bản sẽ không có dự định mở miệng, hai mắt nhìn phía trước.
Lúc này đây, cô biết anh sẽ không lập tức tha thứ cho cô, nhưng cô biết anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô, chẳng qua là...
Yên lặng đối với Đồng Tử Lâm mà nói thật sự là quá khó chịu, muốn cô làm gì cũng được, chính là đừng như vậy không nói lời nào, cảm giác như có một cương thi đang ngồi bên cạnh mình.
"Có phải em đá anh rất mạnh không?" Cũng không thể trách cô ra tay độc ác nha! Ai bảo anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giữa bọn họ là bạn bè, cũng không phải người yêu, tại sao có thể như thế miệng đối miệng.
Người ngoại quốc tác phong lớn mật là chuyện của bọn họ, còn cô chính gốc phụ nữ truyền thống nha.
Hắc Nhược Hoành vẫn là một câu nói cũng không có, bất quá hàm dưới của anh cắn chặt, xem ra anh vẫn rất để ý chuyện cô đá phái nam của anh, Đồng Tử Lâm cười nịnh hót, "Anh không phải là người hẹp hòi như vậy nha!"
Cô đang lấy lòng, tỏ ra yếu kém, Hắc Nhược Hoành nên lập tức liền chấp nhận, miễn cho cô dồn ép, cô sẽ đuổi anh xuống xe, hoặc cả đời không để ý tới anh.
Thế nhưng Hắc Nhược Hoành giống như một bé trai đang giận dỗi, xoay mặt nhăn nhó mà không chịu chấp nhận.
"Anh Hoành! Chúng ta đều biết nhau lâu như vậy, anh không vui như vậy, không thì đá lại em một cái đi, đừng không nói lời nào!" Đồng Tử Lâm không nén được tức giận.
Lông mày Hắc Nhược Hoành giương cao, tựa hồ cảm thấy lời nói của cô có chút ngoài ý muốn, "Đá lại?"
Dĩ nhiên, Hắc Nhược Hoành sẽ không làm như vậy, anh hiểu thế nào gọi là thân sĩ phong độ, chỉ là đang suy nghĩ, cô gái nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn mật.
Biết rõ anh sẽ không đá lại, mà còn nói như vậy, rõ ràng là ỷ được cưng chìu riết rồi kiêu ngạo!
"Đúng vậy! Để cho anh đá trả lại, cũng sẽ không ít hơn một miếng thịt nào!" Đồng Tử Lâm lớn như vậy, đừng nói bị đánh, hay chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái vào lòng bàn tay cũng không có, nói như vậy chỉ là dụ Hắc Nhược Hoành mở miệng.
"Ha ha..." Hắc Nhược Hoành cười nhạt vài tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy xem thường, "Em để cho anh đá lại, anh có thể đá vào cùng một vị trí chứ?"
Đương nhiên không thể nào! Hạ lưu bại hoại! Đều là muốn những thứ này... Khuôn mặt Đồng Tử Lâm phiếm hồng, cô không phải người ngu, chỉ cần đá vào vị trí kia đều sẽ rất đau, chỉ là đàn ông sẽ đau hơn một chút thôi.
"Thế nào?" Hắc Nhược Hoành thản nhiên hỏi vặn lại, bộ dáng như nắm chắc phần thắng.
Dưới đáy lòng hung hăng mắng anh mấy câu, khuôn mặt Đồng Tử Lâm nghiêm lại, "Được, tùy anh." Không quên thêm môt câu cuối, "Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."
Ở trong lòng của anh nói chế giễu một chút, thực sự muốn anh làm như vậy, Hắc Nhược Hoành không thể làm được, đừng nói là đánh cô một cái, hay động vào một sợi tóc của cô anh đều không nỡ, huống chi là làm tổn thương cô, chẳng khác nào phá hủy đi tính phúc của mình.
"Thật là không có biện pháp làm khó em!" Lần này Hắc Nhược Hoành rốt cuộc biết vì sao Đan Triết Điển lúc nào cũng gọi Đồng Tử Lâm là gái dữ, người phụ nữ này đúng xấu xa, chuyên môn khi dễ người, ngay cả anh cô cũng dám khi dễ, giống như muốn nhai nuốt anh vào bụng luôn hay sao đó.
Nâng lên đắc ý khuôn mặt tươi cười giống như chú mèo con vừa trộm được con cá, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Đồng Tử Lâm trong lòng vui vẻ, nhấn mạnh ga chân, xe thể thao hoả tốc lao về phía trước.
◎◎◎
Ngồi trên xe của Đồng Tử Lâm, rất an toàn, bởi vì cô không chạy trái quy tắc giao thông, nhưng là rất kích thích, bởi vì cô đặc biệt thích tăng tốc độ.
Hắc Nhược Hoành đã quen ngồi xe của cô, chưa từng bị dọa đến kêu gào, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh.
Đồng Tử Lâm rất hài lòng thái độ của anh, cô thích những người như anh ngồi xe của cô, có vài người vừa ngồi lên xe của cô, liền oa oa kêu to, con gái còn chưa tính, con trai cũng như vậy cô liền không thích, một chút khí phách đàn ông cũng không có!
" Ngày hôm nay chúng ta ăn cái gì?"
" Đồ ăn Ấn Độ!" Đồng Tử Lâm vui sướng nói, cô thích ăn cay, càng cay cô càng thích.
Ánh mắt không đồng ý nhìn cô một cái, khuôn mặt Hắc Nhược Hoành không được tự nhiên hỏi, "Em không nhớ là anh không ăn cay sao?"
"Yên tâm, em đã giúp anh hỏi qua, bọn họ có nhiều loại món ăn cay, hình như có loại cay ít, loại cay vừa và nhiều món khác." Cô rất thân thiết trả lời anh.
"Em không nghe rõ sao? Anh, không, ăn, cay!" Sắc mặt Hắc Nhược Hoành biến thành màu đen.
"Anh xem anh! Em đã nói hai chúng ta không hợp mà! Anh còn nhất định theo đuổi em bằng được, chúng ta thói quen ăn uống khác nhiều như vậy!" Một người thích ăn thanh đạm, một người không cay thì không ăn.
Vào lúc này, Đồng Tử Lâm đem điểm bọn họ khác nhau mà nói ra, lấy chứng minh giữa bọn họ thực sự không thích hợp làm người yêu.
Trên gương mặt người đàn ông không khỏi co rúm mấy cái, "Tìm thêm người đầu bếp nấu món không cay là được rồi!" Đây căn bản không phải là vấn đề, chỉ là cô thích đem vấn đề khoa trương hóa lên thôi.
"Nhưng như thế rất kỳ quái, anh xem những người yêu nhau, hay vợ chồng họ có gọi món khác nhau như vậy không?" Cô giả bộ vô tội hỏi vặn lại.
Hắc Nhược Hoành chán nản, không có nói lại, quan trọng nhất là anh cũng không có nhìn thấy người khác làm như thế , nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, "Có liên quan gì, luôn có ngoại lệ đấy."
Một trăm đôi vợ chồng, sống chung với nhau, đâu phải đôi nào cũng có sở thích giống nhau!
Mà chẳng qua bọn họ về phương diện khẩu vị có chút khác biệt nhỏ , nhưng phương diện khác, Hắc Nhược Hoành nghĩ bọn họ đều rất hợp nha! Một điểm cơ bản nhất là anh không sợ ngồi lên xe của cô, cũng không ngại cùng cô tìm kiếm thức ăn ngon.
Đồng Tử Lâm liếc mắt nhìn anh, hiểu rõ anh rất giỏi tranh luận, ở phương diện này, cô nói không lại anh, cô đổi đề tài khác, "Vậy rốt cuộc anh có đi ăn với em không?"
Anh đã lên xe của cô rồi, còn có thể trốn nơi nào được. Hơn nữa anh rất không muốn nhìn thấy cô ngồi ăn một mình , thoạt nhìn rất cô đơn!
Hơn nữa lúc ăn cơm, xung quanh tương đối nhiều "Ruồi nhặng", với anh mà nói, anh đặc biệt không thích, cho nên anh phải ở bên cạnh bảo vệ cô.
Nhưng, người nào đó vẫn còn nhớ tới một việc, "Bạn trai em đâu?"
Bởi vì cô phản kích lại, làm hại anh bị thương, khiến cho thể xác lẫn tinh thần của anh đều bị tổn thất, từ đó anh cũng không đến tìm cô.
Đã qua nửa tháng, cho nên tâm tình anh đã tốt trở lại, cũng biết lời nói dối kia không bao lâu sẽ bi lộ, vì tháng sau Mạc Sầm Triết và Hạ Giai Nhân sẽ cử hành hôn lễ. Vì vậy cô tự nhiên nói: "Chia tay!"
Nói hai chữ đơn giản như vậy, mà làm cho anh uổng công lo lắng rất lâu, anh thiếu chút nữa xoay sang nắm chặt hai vai mà lớn tiếng chất vấn cô đang suy nghĩ cái gì!
Bất quá gặp gỡ cô, Hắc Nhược hoành mới nhận thức rằng anh xui xẻo thế nào! Quên đi, anh còn có thể nói cái gì, người phụ nữ hơn một nửa là bị anh làm cho hư. Hồi trung học, anh cảm thấy bị cô coi thường, Vì vậy mới chủ động tiếp cận cô.
Nhưng anh càng tiếp cận, cô càng trốn tránh, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân một chút anh mới phát
Sự thản nhiên cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô liền tức giận giống con cua sắp bị vào nồi, ở một bên giậm chân.
Ngày đó tại hôn lễ, sắc mặt Hắc Nhược Hoành vẫn một màu xanh, anh đi tư thế cứng ngắc, Đồng Tử Lâm cũng nghe thấy tiếng cười nhạo của một số người.
Trong lòng cô cảm thấy bứt rứt, nhưng nghĩ đến giây phút người đàn ông ngà ngà say này ăn đậu hũ của cô, thì mọi sự áy náy đều tan thành mây khói.
Trên mặt cô đỏ ửng cả lên, không phải vì xấu hổ, mà là phẫn nộ, nhìn cái thùng mấy lần, cô tức giận đóng thùng lại, ném qua một bên.
Anh đây là ý gì!
Đưa cho cô một thùng bao cao su? Là đang nhắc nhở cô đã đạp anh quá mạnh, khiến anh bất lực sao? Đồng Tử Lâm nghiến răng giống như đang nhai đầu Hắc Nhược Hoành vậy.
Trên bàn bộ móng tay màu vàng kim khẽ gõ nhịp, một lát sau, cô ấn gọi nội tuyến, "Đi vào một chút!"
Nhất định phải trả lễ lại rồi!
Lúc chạng vạng tối, tập đoàn Hắc Thạch, bộ phận thiết kế nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, Hắc Nhược Hoành chuẩn bị rời công ty, ký thu hóa đơn, cầm kiện hàng trở lại phòng làm việc.
Cẩn thận ngắm kiện hàng một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở, rất hiển nhiên, trong cái bọc có một vật ngoài ý muốn.
Trong cái bọc chỉ có một tờ giấy đăng kí hẹn trước của bệnh viện khoa tiết niệu, anh cười khẽ một tiếng, cô đúng là không bỏ qua cho anh mà.
Bên trên còn có dán một tờ tiện lợi, anh xé xuống nhìn, trên đó viết, tất cả tiền thuốc men em Đồng Tử Lâm đều đã trả.
Cô thật đúng là hào phóng nha! Hắc Nhược Hoành giật giật khóe miệng, sau đó xé toang tờ giấy kia. Tuy anh có bị trọng thương, thế nhưng đã nửa tháng rồi, anh đã sớm tốt lại, chỉ là muốn kiện người phụ nữ nhẫn tâm kia.
Anh không cam lòng cứ như vậy mà bị cô cưỡi ở trên đầu, cố ý gửi bao cao su cho cô, nhắc nhở cô phạm vào tội lớn, nhưng người nào đó hiển nhiên xem việc này không đáng là gì.
Chính mình không chịu tới nhận tội, mà còn khi dễ anh như vậy! Hắc Nhược Hoành cảm thấy mình rất đáng thương, tại sao khi còn bé anh cứ như vậy mà thích cô, cho tới bây giờ còn chưa chịu thay đổi.
Nhưng Hắc Nhược Hoành rất tức giận, mình là cái tạo nghiệt gì, bản thân công khai hay âm thầm theo đuổi cô, nhưng Đồng Tử Lâm nhất định không động tâm, anh chỗ nào không tốt, cô vì sao lại không thích anh!
Điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, anh đưa tay lấy ra, mở ra vừa nhìn, là Đồng Tử Lâm, "Chuyện gì?" Tâm tình của anh vô cùng không tốt, rõ ràng là một người tự tin, nhưng ngay cả người phụ nữ mình thích lại không theo đuổi được, thực sự là gặp quỷ!
"Không thích món quà của em sao?" Nguời phụ nữ nào đó không biết nhận sai mà còn chọc tức anh.
"Em nói gì?" Anh lạnh lùng trả lời.
"Ah, không thích thì thôi!" Mặc dù Đồng Tử Lâm không muốn Hắc Nhược Hoành làm bạn trai cô, nhưng cô đã coi người đàn ông này là bạn tốt của mình.
Đại khái là tính tình có liên quan đến hoặc là nguyên nhân khác, Đồng Tử Lâm cũng không có bạn nữ giới nào thân thiết, người bạn tốt nhất chỉ có Hạ Giai Nhân, nhưng Hạ Giai Nhân còn có chồng chưa cưới, nên các cô chỉ điện thoại hoặc nhắn tin với nhau mà thôi.
Kỳ thực nghĩ lại, Hắc Nhược Hoành cũng không có cái gì không tốt, anh xem cô như đối tượng theo đuổi, cô lại coi anh là bạn tốt.
"Tìm anh làm gì!" Trong lòng anh nắm chắc, bình thường cô tìm anh chỉ có một chuyện!
"Hì hì!" Đồng Tử Lâm cười như kẻ trộm, "Em chỉ là muốn tìm anh đi ăn thử một nhà hàng, nghe nói đồ nơi đó ăn rất ngon!"
Anh biết thế nào cũng như vậy, Đồng Tử Lâm nổi tiếng vua dạ dày, còn có một tên nữa là cô nàng tham ăn, đặc biệt thích tìm những nơi bán đồ ăn ngon, tình huống nếu như không tìm được người, anh sẽ là người dự bị cho cô thay thế.
"Em mập như vậy mà còn..." Hắc Nhược Hoành không quản được miệng mình buộc miệng nói.
"Họ Hắc kia, em rốt cuộc mập chỗ nào!" Đồng Tử Lâm cũng biết mình rất đáng giận, đối xử tệ bạc với anh, lại tìm anh đi thử đồ ăn, suy nghĩ một chút thấy mình thật là ích kỷ.
Nhưng cô biết anh sẽ bao dung cho cô tất cả!
Hắc Nhược Hoành bĩu môi, tim của anh rất rộng lớn toàn bộ đều kính dâng cho cô, đối với người khác anh cũng sẽ không nói chuyện nhiều như vậy, đối với việc làm bạn trai cô anh vĩnh viễn gật đầu nói "yes".
"Nhanh lên một chút xuống đây đi! Em ở trong xe chờ anh."
". . ." Cô thật đúng là hiểu anh, cứ như vậy mà nắm chắc anh sẽ đáp ứng cô sao? anh đúng là kháng cự không được, cưng chìu cười một tiếng.
"Biết rồi!"
"Ngày hôm nay em lái xe, buổi tối em sẽ đưa anh về!" Cô vui vẻ nói.
Cúp điện thoại, Hắc Nhược Hoành thu dọn một chút, hướng thang máy đi đến, xuống dưới lầu đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Đồng Tử Lâm.
"Đi lên nhanh một chút!" Cô đã không còn kiên nhẫn nữa.
Hắc Nhược Hoành lên xe, thắt dây an toàn, xe tựa như hỏa tiễn liền lao về phía trước, người nào đó đèn đỏ lưu loát dừng lại. Đồng Tử Lâm len lén nhìn trộm Hắc Nhược Hoành, anh không nói tiếng nào.
Cô ho nhẹ một tiếng, hai con ngươi đảo qua một vòng, nhìn lén bộ vị của anh, giả vờ đứng đắn nói, "Thân thể không có gì trở ngại chứ."
Hắc Nhược Hoành trầm mặc không nói gì, môi mỏng mím thật chặc, căn bản sẽ không có dự định mở miệng, hai mắt nhìn phía trước.
Lúc này đây, cô biết anh sẽ không lập tức tha thứ cho cô, nhưng cô biết anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô, chẳng qua là...
Yên lặng đối với Đồng Tử Lâm mà nói thật sự là quá khó chịu, muốn cô làm gì cũng được, chính là đừng như vậy không nói lời nào, cảm giác như có một cương thi đang ngồi bên cạnh mình.
"Có phải em đá anh rất mạnh không?" Cũng không thể trách cô ra tay độc ác nha! Ai bảo anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giữa bọn họ là bạn bè, cũng không phải người yêu, tại sao có thể như thế miệng đối miệng.
Người ngoại quốc tác phong lớn mật là chuyện của bọn họ, còn cô chính gốc phụ nữ truyền thống nha.
Hắc Nhược Hoành vẫn là một câu nói cũng không có, bất quá hàm dưới của anh cắn chặt, xem ra anh vẫn rất để ý chuyện cô đá phái nam của anh, Đồng Tử Lâm cười nịnh hót, "Anh không phải là người hẹp hòi như vậy nha!"
Cô đang lấy lòng, tỏ ra yếu kém, Hắc Nhược Hoành nên lập tức liền chấp nhận, miễn cho cô dồn ép, cô sẽ đuổi anh xuống xe, hoặc cả đời không để ý tới anh.
Thế nhưng Hắc Nhược Hoành giống như một bé trai đang giận dỗi, xoay mặt nhăn nhó mà không chịu chấp nhận.
"Anh Hoành! Chúng ta đều biết nhau lâu như vậy, anh không vui như vậy, không thì đá lại em một cái đi, đừng không nói lời nào!" Đồng Tử Lâm không nén được tức giận.
Lông mày Hắc Nhược Hoành giương cao, tựa hồ cảm thấy lời nói của cô có chút ngoài ý muốn, "Đá lại?"
Dĩ nhiên, Hắc Nhược Hoành sẽ không làm như vậy, anh hiểu thế nào gọi là thân sĩ phong độ, chỉ là đang suy nghĩ, cô gái nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn mật.
Biết rõ anh sẽ không đá lại, mà còn nói như vậy, rõ ràng là ỷ được cưng chìu riết rồi kiêu ngạo!
"Đúng vậy! Để cho anh đá trả lại, cũng sẽ không ít hơn một miếng thịt nào!" Đồng Tử Lâm lớn như vậy, đừng nói bị đánh, hay chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái vào lòng bàn tay cũng không có, nói như vậy chỉ là dụ Hắc Nhược Hoành mở miệng.
"Ha ha..." Hắc Nhược Hoành cười nhạt vài tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy xem thường, "Em để cho anh đá lại, anh có thể đá vào cùng một vị trí chứ?"
Đương nhiên không thể nào! Hạ lưu bại hoại! Đều là muốn những thứ này... Khuôn mặt Đồng Tử Lâm phiếm hồng, cô không phải người ngu, chỉ cần đá vào vị trí kia đều sẽ rất đau, chỉ là đàn ông sẽ đau hơn một chút thôi.
"Thế nào?" Hắc Nhược Hoành thản nhiên hỏi vặn lại, bộ dáng như nắm chắc phần thắng.
Dưới đáy lòng hung hăng mắng anh mấy câu, khuôn mặt Đồng Tử Lâm nghiêm lại, "Được, tùy anh." Không quên thêm môt câu cuối, "Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."
Ở trong lòng của anh nói chế giễu một chút, thực sự muốn anh làm như vậy, Hắc Nhược Hoành không thể làm được, đừng nói là đánh cô một cái, hay động vào một sợi tóc của cô anh đều không nỡ, huống chi là làm tổn thương cô, chẳng khác nào phá hủy đi tính phúc của mình.
"Thật là không có biện pháp làm khó em!" Lần này Hắc Nhược Hoành rốt cuộc biết vì sao Đan Triết Điển lúc nào cũng gọi Đồng Tử Lâm là gái dữ, người phụ nữ này đúng xấu xa, chuyên môn khi dễ người, ngay cả anh cô cũng dám khi dễ, giống như muốn nhai nuốt anh vào bụng luôn hay sao đó.
Nâng lên đắc ý khuôn mặt tươi cười giống như chú mèo con vừa trộm được con cá, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Đồng Tử Lâm trong lòng vui vẻ, nhấn mạnh ga chân, xe thể thao hoả tốc lao về phía trước.
◎◎◎
Ngồi trên xe của Đồng Tử Lâm, rất an toàn, bởi vì cô không chạy trái quy tắc giao thông, nhưng là rất kích thích, bởi vì cô đặc biệt thích tăng tốc độ.
Hắc Nhược Hoành đã quen ngồi xe của cô, chưa từng bị dọa đến kêu gào, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh.
Đồng Tử Lâm rất hài lòng thái độ của anh, cô thích những người như anh ngồi xe của cô, có vài người vừa ngồi lên xe của cô, liền oa oa kêu to, con gái còn chưa tính, con trai cũng như vậy cô liền không thích, một chút khí phách đàn ông cũng không có!
" Ngày hôm nay chúng ta ăn cái gì?"
" Đồ ăn Ấn Độ!" Đồng Tử Lâm vui sướng nói, cô thích ăn cay, càng cay cô càng thích.
Ánh mắt không đồng ý nhìn cô một cái, khuôn mặt Hắc Nhược Hoành không được tự nhiên hỏi, "Em không nhớ là anh không ăn cay sao?"
"Yên tâm, em đã giúp anh hỏi qua, bọn họ có nhiều loại món ăn cay, hình như có loại cay ít, loại cay vừa và nhiều món khác." Cô rất thân thiết trả lời anh.
"Em không nghe rõ sao? Anh, không, ăn, cay!" Sắc mặt Hắc Nhược Hoành biến thành màu đen.
"Anh xem anh! Em đã nói hai chúng ta không hợp mà! Anh còn nhất định theo đuổi em bằng được, chúng ta thói quen ăn uống khác nhiều như vậy!" Một người thích ăn thanh đạm, một người không cay thì không ăn.
Vào lúc này, Đồng Tử Lâm đem điểm bọn họ khác nhau mà nói ra, lấy chứng minh giữa bọn họ thực sự không thích hợp làm người yêu.
Trên gương mặt người đàn ông không khỏi co rúm mấy cái, "Tìm thêm người đầu bếp nấu món không cay là được rồi!" Đây căn bản không phải là vấn đề, chỉ là cô thích đem vấn đề khoa trương hóa lên thôi.
"Nhưng như thế rất kỳ quái, anh xem những người yêu nhau, hay vợ chồng họ có gọi món khác nhau như vậy không?" Cô giả bộ vô tội hỏi vặn lại.
Hắc Nhược Hoành chán nản, không có nói lại, quan trọng nhất là anh cũng không có nhìn thấy người khác làm như thế , nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, "Có liên quan gì, luôn có ngoại lệ đấy."
Một trăm đôi vợ chồng, sống chung với nhau, đâu phải đôi nào cũng có sở thích giống nhau!
Mà chẳng qua bọn họ về phương diện khẩu vị có chút khác biệt nhỏ , nhưng phương diện khác, Hắc Nhược Hoành nghĩ bọn họ đều rất hợp nha! Một điểm cơ bản nhất là anh không sợ ngồi lên xe của cô, cũng không ngại cùng cô tìm kiếm thức ăn ngon.
Đồng Tử Lâm liếc mắt nhìn anh, hiểu rõ anh rất giỏi tranh luận, ở phương diện này, cô nói không lại anh, cô đổi đề tài khác, "Vậy rốt cuộc anh có đi ăn với em không?"
Anh đã lên xe của cô rồi, còn có thể trốn nơi nào được. Hơn nữa anh rất không muốn nhìn thấy cô ngồi ăn một mình , thoạt nhìn rất cô đơn!
Hơn nữa lúc ăn cơm, xung quanh tương đối nhiều "Ruồi nhặng", với anh mà nói, anh đặc biệt không thích, cho nên anh phải ở bên cạnh bảo vệ cô.
Nhưng, người nào đó vẫn còn nhớ tới một việc, "Bạn trai em đâu?"
Bởi vì cô phản kích lại, làm hại anh bị thương, khiến cho thể xác lẫn tinh thần của anh đều bị tổn thất, từ đó anh cũng không đến tìm cô.
Đã qua nửa tháng, cho nên tâm tình anh đã tốt trở lại, cũng biết lời nói dối kia không bao lâu sẽ bi lộ, vì tháng sau Mạc Sầm Triết và Hạ Giai Nhân sẽ cử hành hôn lễ. Vì vậy cô tự nhiên nói: "Chia tay!"
Nói hai chữ đơn giản như vậy, mà làm cho anh uổng công lo lắng rất lâu, anh thiếu chút nữa xoay sang nắm chặt hai vai mà lớn tiếng chất vấn cô đang suy nghĩ cái gì!
Bất quá gặp gỡ cô, Hắc Nhược hoành mới nhận thức rằng anh xui xẻo thế nào! Quên đi, anh còn có thể nói cái gì, người phụ nữ hơn một nửa là bị anh làm cho hư. Hồi trung học, anh cảm thấy bị cô coi thường, Vì vậy mới chủ động tiếp cận cô.
Nhưng anh càng tiếp cận, cô càng trốn tránh, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân một chút anh mới phát
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
87/2835