Tiểu thuyết Cấp Trên Muốn Cưới Tôi-full
Lượt xem : |
"Hạ Tâm Trữ–"
"Đi ra ngoài!" Cô rốt cuộc nhịn không được hướng anh gầm nhẹ, đem gối đầu trên tay dùng sức quăng về phía anh.
Mạc Thiên Hòa tiếp được gối đầu cô quăng đến. Giây tiếp theo liền thấy cô như mắc chứng tâm thần đi về phía anh vừa đánh vừa mắng.
"Anh căn bản không biết cái gì, anh bằng cái gì giúp tôi? Đi ra ngoài, đừng tưởng rằng anh có tiền thì rất giỏi! Đi ra ngoài!" Cô dùng sức đánh anh, sau khi phát hiện đánh anh không ăn thua liền sửa lại ngữ khí kìm nén nói: "Anh không đi ra ngoài, tôi ra ngoài." Cô nhanh chóng lướt qua anh đi về phía cửa.
"Đừng náo loạn, tối như vậy em muốn đi chỗ nào?" Mạc Thiên Hòa một tay giữ chặt cô.
"Không cần anh quản, buông tay!" Cô dùng sức gạt tay anh ra, giây tiếp theo lại bị anh bắt lấy.
"Đã trễ thế này, anh không thể cho em ra ngoài."
"Buông tay!" Cô giận không thể át tiếng kêu lên.
"Nói cho anh đã xảy ra chuyện gì."
"Tôi bảo anh buông tay có nghe không?" Cô bắt đầu dùng sức, không để ý tất cả giãy giụa. Cô muốn chạy trốn ly khai tất cả, tìm nơi có thể cho cô phát tiết mà thôi, vì sao anh lại làm khó cô?
Cô mất khống chế kịch liệt giãy giụa, khiến Mạc Thiên Hòa chỉ có thể dùng hai tay gắt gao giữ cô lại, tránh cho cô thương tổn chính mình.
"Bình tĩnh một chút!" Anh mệnh lệnh cho cô.
Nhưng sau khi cô nghe xong không chỉ không thể bình tĩnh xuống, ngược lại càng thêm giận tím mặt, càng thêm giãy giụa kịch liệt, còn giơ chân lên đá chân anh.
"Đáng chết!" Đau đớn đột nhiên truyền đến làm cho anh nhịn không được chửi một tiếng. Không ngờ tới kế tiếp cô lại còn nghiêng đầu há mồm cắn xuống cái tay anh đang nắm tay cô, hại anh nhịn không được lại mắng một tiếng: "Đáng chết!"
Tuy không hiểu cô rốt cuộc làm sao, vì sao lại đột nhiên mất khống chế phát điên, nhưng Mạc Thiên Hòa biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt khiến cô tỉnh táo lại. Anh phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Đầu vừa chuyển, anh đột nhiên kéo theo toàn thân cô chuyển theo, sau đó ngã về phía trước, tiện thể đem cả người cô áp đảo ở trên giường, dùng tư thế Thái Sơn đè đầu nằm ở phía trên cô. (#Ami: ôi chuyện gì sẽ xảy ra đây )
Cô bị hành động đột nhiên xảy ra của anh làm cho sợ hãi thét lên một tiếng, tiếp theo chỉ giật mình sửng sốt một chút. Sau đó bắt đầu vừa kêu lại vừa mắng anh, cả người không ngừng vặn vẹo dưới thân anh, còn lấy phần eo đụng vào anh.
Mạc Thiên Hòa nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, dục vọng của thân thể trong khoảnh khắc bị đánh thức.
"Đừng động." Anh cắn răng bình thanh quát.
"Buông ra tôi, anh tên khốn kiếp này!" Cô hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo của anh, vẫn như cũ không ngừng giãy giụa dưới thân anh, đồng thời cũng không ngừng dùng thân thể mềm mại cọ sát.
"Đáng chết." Anh chửi nhỏ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu chớp lấy đôi môi mềm mại của cô, cuồng dã hôn.
Anh đưa đầu lưỡi tham tiến trong miệng cô, khiêu khích đầu lưỡi kinh ngạc đến ngây ra của cô, một lần lại một lần, đến khi cô có phản ứng mới thôi.
Nụ hôn của cô mang theo ngây ngô cùng e lệ, làm cho nụ hôn của anh không khỏi chuyển từ cuồng dã giữ lấy thành ôn nhu lưu luyến. Anh buông cánh tay kiềm chế cô ra, một đường theo cánh tay dài nhỏ của cô thong thả thăm dò đến bờ vai trơn bóng, bên ngoài mềm mại, eo nhỏ nhắn, lại tới gương mặt xinh đẹp của cô, nâng cô lên áp về phía mình, cảm thụ sự nhiệt tình của anh.
Cô rên rỉ ra tiếng. Ở dưới thân anh có chút khẽ run rẩy, tay gắt gao vòng qua bả vai anh.
Anh cũng ngâm nga thành tiếng theo cô, nhưng không thể không dừng lại, bởi vì tiếp tục đi xuống nữa, anh liền sẽ mất đi lực tự khống chế, gây ra đại họa.
"Bình tĩnh lại chưa?" Anh ngẩng đầu lên, khàn khàn hỏi.
Hạ Tâm Trữ thong thả mở to mắt nhìn thấy anh. Tâm còn đang kinh hoàng, thân thể cũng còn đang nóng lên rung động.
Vừa rồi là cảm giác gì, cô có điểm hiểu rõ, lại không phải thực sự hiểu. Chỉ biết là anh hôn cô, khiến cảm xúc nóng nảy ưu phiền nguyên bản của cô trong nháy mắt toàn bộ bốc hơi không thấy, trở thành một loại cảm giác chờ mong, ôn nhu, nóng như lửa lại khát vọng.
"Lại một lần nữa được không?" Cô không tự chủ được yêu cầu.
"Cái gì lại một lần nữa?" Anh trợn to hai mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
"Hôn tôi."
"Em xác định sao?" Anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng hỏi.
"Anh không muốn?" Cô có chút khẩn trương lại có chút lo lắng.
"Anh nguyện ý."
"Vậy..." Anh còn đang đợi cái gì?
"Anh sợ lại một lần nữa chính mình sẽ dừng lại không được." Anh nhìn cô chăm chú nói.
Cô trừng mắt nhìn, không hiểu lời này của anh có ý tứ gì.
Anh không khỏi phát ra thâm trầm than nhẹ, dùng thứ đang cứng rắn của mình nhẹ nhàng đụng cô một chút. @.@
Trong khoảnh khắc cô trợn to hai mắt, khẩn trương đến động cũng không dám động, ngừng cả hô hấp lại.
"Biết không?" Anh khàn khàn nói: "Anh hoàn toàn không có tự tin sau khi hôn em một lần nữa, còn có thể dừng lại không xâm phạm đến em. Em muốn mạo hiểm sao? Tâm Trữ?"
Cô lẳng lặng nhìn anh, không biết chính mình có nghĩ muốn mạo hiểm hay không. Nhưng có một điều cô biết rõ, đó chính là cho dù anh không có biện pháp dừng lại, cô cũng sẽ không trách anh. Cô muốn cảm thụ nụ hôn của anh. Cô muốn hôn anh.
Nâng đầu lên, cô chủ động hôn anh một chút. Phản ứng của anh cơ hồ là lập tức, lập tức cúi đầu tham lam đói khát mà mút hôn lấy cô, dùng đầu lưỡi cùng cô nô đùa, hôn đến khi cô nhịn không được run rẩy rên rỉ ra tiếng.
Quần áo trên người từng món từng món bị anh cởi bỏ, nụ hôn của anh lại theo từng tấc da thịt hiển lộ, vừa ẩm ướt vừa nóng cháy khắc ở trên cổ, trên vai cô. Thẳng đến khi anh hôn lên trước ngực cô, ngậm đến nụ hoa mới thôi.
Cô không tự chủ được rên rỉ ra tiếng, móng tay hơi hơi ấn vào bả vai của anh. Tay anh đi xuống, trong nháy mắt mở hai chân cô ra, để chính mình đi vào địa phương mình muốn nhất. Cô mềm mại mà ướt át, khiến cho dục vọng của anh trong nháy mắt càng thêm nóng bỏng khẩn cấp.
Anh đưa ngón tay tiến vào dò xét cơ thể cô, muốn thử xem cô có phải đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh hay không, lại ngoài ý muốn phát hiện trở ngại. Đây đúng là lần đầu tiên của cô.
Dục vọng cấp bách trong phút chốc bị kiềm chế lại, anh buộc chặt, kiên nhẫn trước dùng ngón tay để yêu cô, khiến cô hưng phấn cong lên thân thể, phát ra trận trận rên rỉ dồn dập, động thân hùa theo động tác của anh. Lúc này mới một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn chạy vọt vào trong cơ thể cô.
Anh không muốn làm đau cô, nhưng cô vẫn là nhanh nhắm mắt lại, đau đến kêu ra tiếng nhỏ.
"Thực xin lỗi. Rất đau sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói lộ vẻ không tha cùng quan tâm.
Cô mở mắt nhìn anh, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống dưới: "Không đau."
Anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu yêu thương hôn cô. Cô gái nhỏ này thực thích giả trang kiên cường
Thân thể buộc chặt theo nụ hôn của anh chậm chạp khơi lên trong cơ thể của cô. Anh cố gắng át chế kích tình của mình, thật cẩn thận di động trong thân thể cô, nhưng cô lại chủ động choàng tay lên vai anh, hai chân ôm lấy thắt lưng anh, để chính mình càng thêm sát vào anh. Rốt cuộc anh át chế không được khát vọng của mình, một lần so với một lần dùng sức, cuồng dã để mình thẳng tiến trong cơ thể cô.
Cô không thể trấn áp chính mình theo mỗi một lần anh dùng sức va chạm mà rên rỉ ra tiếng. Thanh âm như thống khổ lại ngẫu nhiên sung sướng. Cô gắt gao ôm lấy anh, dùng đùi cuốn lấy, muốn kéo anh gần hơn một chút. Nhưng anh đã ở trong cơ thể cô, cô còn có biện pháp gì kéo anh gần hơn nữa?
Không đủ, là không đủ.
Thân thể cô rướn lên hùa theo động tác của anh, nhưng cảm giác buộc chặt càng lúc càng khó nhịn, lại làm cho cô có điểm khó có thể chịu được nữa. Cô sắp không được rồi.
"Không cần..." Cô khó nhịn than nhẹ, muốn chạy trốn ra xa. Anh lại càng thêm dùng sức va chạm thật nhanh trong cơ thể cô, khiến cô sợ hãi kêu lên tiếng. Bản thân không rõ là thống khổ hay vui sướng bị cao trào thổi quét đi, mà anh cũng không lâu sau, cả người cứng đờ thoát vào trong cô.
Bọn họ mỏi mệt thở dốc, lại cảm thấy mỹ mãn.
Anh ôm cô xoay người lại, kéo cô vào trong ngực, một lần lại một lần hôn hai má của cô, tóc của cô, cô đã buồn ngủ đến bất tỉnh.
"Ngủ đi." Anh nhẹ giọng nói.
Đêm đã khuya, người yêu dần dần chím vào ngủ.
******
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Hạ Tâm Trữ tuy ngủ chưa được mấy giờ, đã lại vì thói quen dậy sớm đi làm mà tỉnh dậy.
Mở mắt, thấy gương mặt đàn ông liền khiến cô hoảng sợ, lại làm cho ký ức trong nháy mắt như đào núi lấp biển tiến vào trong óc, nhớ tới tất cả chuyện tối hôm qua.
Trời ạ, cô đã làm cái gì?
Cô mới quen anh chưa đến hai ngày mà thôi – chân chính mới nói chuyện nhận thức đã cùng anh phát sinh quan hệ thân mật!
Tất cả cảm giác tối hôm qua tựa như một giấc mộng. Trong quá khứ, cô chưa từng nghĩ làm chuyện thân mật là cái loại cảm giác này, loại cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng, vừa ngượng ngùng lại vừa cuồng dã, còn có cảm giác không thể ngăn cản chính mình muốn nhiều hơn nữa. Cô nghĩ muốn cùng anh làm một lần nữa, chứng nhận lại cảm giác kỳ dị kia cũng không phải là từ tượng tượng của cô.
Ách, trời ạ, cô suy nghĩ cái gì thế này? Cô suy nghĩ tới cái gì thế?! Lại muốn một lần nữa? Cô rốt cuộc có biết liêm sỉ nữa hay không? Nếu ddể anh biết suy nghĩ này của cô, anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Tùy tiện, lạm tình, hay là dạng phụ nữ xu nịnh, tìm được cơ hội nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, tất cả phản ứng lúc trước đều là làm bộ làm tịch?
Loại ý tưởng này khiến cô thấy buồn bực lại xấu hổ. Nhưng nếu anh thực nghĩ như vậy, cô cũng không trách anh, bởi vì tất cả đều là cô tự nguyện. Nếu cô thực sự bị tổn thương cũng chỉ có thể tự trách chính mình.
Trọng điểm là gạo đã thành cơm, cô còn suy nghĩ mấy cái này thì cũng có khả năng thay đổi được chuyện gì?
Nằm ở trong lòng anh, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, cô thật cẩn thận vì kiên quyết không muốn đánh thức anh, từ khuỷu tay anh thoát ra.
Cô cần rời giường đến quán ăn sáng làm việc, cô nói với chính mình như vậy. Nhưng sự thật là, cô căn bản không biết đối mặt với anh thế nào sau khi anh tỉnh lại, cho nên chỉ có thể trốn.
Khi Mạc Thiên Hòa phát hiện chính mình một mình ở trên giường tỉnh lại thì trong khoảnh khắc, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Tâm Trữ?" Anh cất tiếng gọi. Sau khi vào phòng tắm nhưng không tìm thấy bóng dáng của cô, mới phát hiện túi da nguyên bản đặt trên sô pha trong phòng của cô đã không thấy.
Thầm chửi một tiếng, anh lập tức vọt tới cửa phòng khách để xem xét, quả nhiên giày của cô cũng không có.
Đáng giận, đáng chết, cô rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Anh kiềm chế phẫn nộ cùng lo lắng xuống, bước đi trở về phòng lấy di động. Giờ khắc này, anh thật sự cao hứng đem số điện thoại di động của cô nắm trong tay. Hiện tại chỉ cần cầu nguyện, cô không cần không nghe điện thoại của anh là được.
Mở di động ra, nháy mắt xuất hiện trên màn hình di động chính là một tin nhắn chưa đọc, là do điện thoại của cô gửi đến. Anh sửng sốt một chút, vội vàng đọc nội dung, chỉ thấy bên trong viết ngắn gọn bốn chữ: Em đi làm việc.
Anh nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời, thế nhưng không biết chính mình đến tột cùng nên có cảm tưởng gì với đoạn tin nhắn ngắn củn này.
Có chút tức giận, có chút thất vọng, còn có loại cảm giác không thể tin nổi. Trải qua kích tình tối hôm qua, cô thế mà còn nhớ rõ buổi sáng hôm nay phải đi làm việc, lưng cô mang nhiều áp lực của tiền tài đến mức cô ngay cả nghỉ ngơi một ngày cũng không được sao? Hay là, kỳ thật cô căn bản chính là muốn tránh anh mới lấy công việc làm cái cớ?
Anh đột nhiên nheo lại hai mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên kiên định vô cùng.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô thoát khỏi anh! Trải qua tối hôm qua, cô không thể không gả cho anh.
Cô là của anh, cả đời này đều phải thuộc về anh. Cho dù cô có hối hận muốn chạy trốn, anh cũng sẽ không buông tay.
Tuyệt không thể!
******
"Cô ơi, bánh mì trứng của cô đã xong..."
Mỉm cười đọng lại trên mặt, chữ đột nhiên theo bên môi dật ra, Hạ Tâm Trữ thấy Mạc Thiên Hòa từ ngoài cửa quán ăn đi vào, cả người anh tuấn.
"Cô ơi, bao nhiêu tiền?"
Tiếng hỏi của nữ khách hàng kéo hồn của cô trở về.
"Cái gì? Ah, bốn mươi đồng." Cô vội vàng trả lời, sau đó nhận lấy một trăm đồng, tìm bốn mươi đồng trả lại cho đối phương.
"Cô
"Đi ra ngoài!" Cô rốt cuộc nhịn không được hướng anh gầm nhẹ, đem gối đầu trên tay dùng sức quăng về phía anh.
Mạc Thiên Hòa tiếp được gối đầu cô quăng đến. Giây tiếp theo liền thấy cô như mắc chứng tâm thần đi về phía anh vừa đánh vừa mắng.
"Anh căn bản không biết cái gì, anh bằng cái gì giúp tôi? Đi ra ngoài, đừng tưởng rằng anh có tiền thì rất giỏi! Đi ra ngoài!" Cô dùng sức đánh anh, sau khi phát hiện đánh anh không ăn thua liền sửa lại ngữ khí kìm nén nói: "Anh không đi ra ngoài, tôi ra ngoài." Cô nhanh chóng lướt qua anh đi về phía cửa.
"Đừng náo loạn, tối như vậy em muốn đi chỗ nào?" Mạc Thiên Hòa một tay giữ chặt cô.
"Không cần anh quản, buông tay!" Cô dùng sức gạt tay anh ra, giây tiếp theo lại bị anh bắt lấy.
"Đã trễ thế này, anh không thể cho em ra ngoài."
"Buông tay!" Cô giận không thể át tiếng kêu lên.
"Nói cho anh đã xảy ra chuyện gì."
"Tôi bảo anh buông tay có nghe không?" Cô bắt đầu dùng sức, không để ý tất cả giãy giụa. Cô muốn chạy trốn ly khai tất cả, tìm nơi có thể cho cô phát tiết mà thôi, vì sao anh lại làm khó cô?
Cô mất khống chế kịch liệt giãy giụa, khiến Mạc Thiên Hòa chỉ có thể dùng hai tay gắt gao giữ cô lại, tránh cho cô thương tổn chính mình.
"Bình tĩnh một chút!" Anh mệnh lệnh cho cô.
Nhưng sau khi cô nghe xong không chỉ không thể bình tĩnh xuống, ngược lại càng thêm giận tím mặt, càng thêm giãy giụa kịch liệt, còn giơ chân lên đá chân anh.
"Đáng chết!" Đau đớn đột nhiên truyền đến làm cho anh nhịn không được chửi một tiếng. Không ngờ tới kế tiếp cô lại còn nghiêng đầu há mồm cắn xuống cái tay anh đang nắm tay cô, hại anh nhịn không được lại mắng một tiếng: "Đáng chết!"
Tuy không hiểu cô rốt cuộc làm sao, vì sao lại đột nhiên mất khống chế phát điên, nhưng Mạc Thiên Hòa biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt khiến cô tỉnh táo lại. Anh phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Đầu vừa chuyển, anh đột nhiên kéo theo toàn thân cô chuyển theo, sau đó ngã về phía trước, tiện thể đem cả người cô áp đảo ở trên giường, dùng tư thế Thái Sơn đè đầu nằm ở phía trên cô. (#Ami: ôi chuyện gì sẽ xảy ra đây )
Cô bị hành động đột nhiên xảy ra của anh làm cho sợ hãi thét lên một tiếng, tiếp theo chỉ giật mình sửng sốt một chút. Sau đó bắt đầu vừa kêu lại vừa mắng anh, cả người không ngừng vặn vẹo dưới thân anh, còn lấy phần eo đụng vào anh.
Mạc Thiên Hòa nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, dục vọng của thân thể trong khoảnh khắc bị đánh thức.
"Đừng động." Anh cắn răng bình thanh quát.
"Buông ra tôi, anh tên khốn kiếp này!" Cô hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo của anh, vẫn như cũ không ngừng giãy giụa dưới thân anh, đồng thời cũng không ngừng dùng thân thể mềm mại cọ sát.
"Đáng chết." Anh chửi nhỏ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu chớp lấy đôi môi mềm mại của cô, cuồng dã hôn.
Anh đưa đầu lưỡi tham tiến trong miệng cô, khiêu khích đầu lưỡi kinh ngạc đến ngây ra của cô, một lần lại một lần, đến khi cô có phản ứng mới thôi.
Nụ hôn của cô mang theo ngây ngô cùng e lệ, làm cho nụ hôn của anh không khỏi chuyển từ cuồng dã giữ lấy thành ôn nhu lưu luyến. Anh buông cánh tay kiềm chế cô ra, một đường theo cánh tay dài nhỏ của cô thong thả thăm dò đến bờ vai trơn bóng, bên ngoài mềm mại, eo nhỏ nhắn, lại tới gương mặt xinh đẹp của cô, nâng cô lên áp về phía mình, cảm thụ sự nhiệt tình của anh.
Cô rên rỉ ra tiếng. Ở dưới thân anh có chút khẽ run rẩy, tay gắt gao vòng qua bả vai anh.
Anh cũng ngâm nga thành tiếng theo cô, nhưng không thể không dừng lại, bởi vì tiếp tục đi xuống nữa, anh liền sẽ mất đi lực tự khống chế, gây ra đại họa.
"Bình tĩnh lại chưa?" Anh ngẩng đầu lên, khàn khàn hỏi.
Hạ Tâm Trữ thong thả mở to mắt nhìn thấy anh. Tâm còn đang kinh hoàng, thân thể cũng còn đang nóng lên rung động.
Vừa rồi là cảm giác gì, cô có điểm hiểu rõ, lại không phải thực sự hiểu. Chỉ biết là anh hôn cô, khiến cảm xúc nóng nảy ưu phiền nguyên bản của cô trong nháy mắt toàn bộ bốc hơi không thấy, trở thành một loại cảm giác chờ mong, ôn nhu, nóng như lửa lại khát vọng.
"Lại một lần nữa được không?" Cô không tự chủ được yêu cầu.
"Cái gì lại một lần nữa?" Anh trợn to hai mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
"Hôn tôi."
"Em xác định sao?" Anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng hỏi.
"Anh không muốn?" Cô có chút khẩn trương lại có chút lo lắng.
"Anh nguyện ý."
"Vậy..." Anh còn đang đợi cái gì?
"Anh sợ lại một lần nữa chính mình sẽ dừng lại không được." Anh nhìn cô chăm chú nói.
Cô trừng mắt nhìn, không hiểu lời này của anh có ý tứ gì.
Anh không khỏi phát ra thâm trầm than nhẹ, dùng thứ đang cứng rắn của mình nhẹ nhàng đụng cô một chút. @.@
Trong khoảnh khắc cô trợn to hai mắt, khẩn trương đến động cũng không dám động, ngừng cả hô hấp lại.
"Biết không?" Anh khàn khàn nói: "Anh hoàn toàn không có tự tin sau khi hôn em một lần nữa, còn có thể dừng lại không xâm phạm đến em. Em muốn mạo hiểm sao? Tâm Trữ?"
Cô lẳng lặng nhìn anh, không biết chính mình có nghĩ muốn mạo hiểm hay không. Nhưng có một điều cô biết rõ, đó chính là cho dù anh không có biện pháp dừng lại, cô cũng sẽ không trách anh. Cô muốn cảm thụ nụ hôn của anh. Cô muốn hôn anh.
Nâng đầu lên, cô chủ động hôn anh một chút. Phản ứng của anh cơ hồ là lập tức, lập tức cúi đầu tham lam đói khát mà mút hôn lấy cô, dùng đầu lưỡi cùng cô nô đùa, hôn đến khi cô nhịn không được run rẩy rên rỉ ra tiếng.
Quần áo trên người từng món từng món bị anh cởi bỏ, nụ hôn của anh lại theo từng tấc da thịt hiển lộ, vừa ẩm ướt vừa nóng cháy khắc ở trên cổ, trên vai cô. Thẳng đến khi anh hôn lên trước ngực cô, ngậm đến nụ hoa mới thôi.
Cô không tự chủ được rên rỉ ra tiếng, móng tay hơi hơi ấn vào bả vai của anh. Tay anh đi xuống, trong nháy mắt mở hai chân cô ra, để chính mình đi vào địa phương mình muốn nhất. Cô mềm mại mà ướt át, khiến cho dục vọng của anh trong nháy mắt càng thêm nóng bỏng khẩn cấp.
Anh đưa ngón tay tiến vào dò xét cơ thể cô, muốn thử xem cô có phải đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh hay không, lại ngoài ý muốn phát hiện trở ngại. Đây đúng là lần đầu tiên của cô.
Dục vọng cấp bách trong phút chốc bị kiềm chế lại, anh buộc chặt, kiên nhẫn trước dùng ngón tay để yêu cô, khiến cô hưng phấn cong lên thân thể, phát ra trận trận rên rỉ dồn dập, động thân hùa theo động tác của anh. Lúc này mới một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn chạy vọt vào trong cơ thể cô.
Anh không muốn làm đau cô, nhưng cô vẫn là nhanh nhắm mắt lại, đau đến kêu ra tiếng nhỏ.
"Thực xin lỗi. Rất đau sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói lộ vẻ không tha cùng quan tâm.
Cô mở mắt nhìn anh, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống dưới: "Không đau."
Anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu yêu thương hôn cô. Cô gái nhỏ này thực thích giả trang kiên cường
Thân thể buộc chặt theo nụ hôn của anh chậm chạp khơi lên trong cơ thể của cô. Anh cố gắng át chế kích tình của mình, thật cẩn thận di động trong thân thể cô, nhưng cô lại chủ động choàng tay lên vai anh, hai chân ôm lấy thắt lưng anh, để chính mình càng thêm sát vào anh. Rốt cuộc anh át chế không được khát vọng của mình, một lần so với một lần dùng sức, cuồng dã để mình thẳng tiến trong cơ thể cô.
Cô không thể trấn áp chính mình theo mỗi một lần anh dùng sức va chạm mà rên rỉ ra tiếng. Thanh âm như thống khổ lại ngẫu nhiên sung sướng. Cô gắt gao ôm lấy anh, dùng đùi cuốn lấy, muốn kéo anh gần hơn một chút. Nhưng anh đã ở trong cơ thể cô, cô còn có biện pháp gì kéo anh gần hơn nữa?
Không đủ, là không đủ.
Thân thể cô rướn lên hùa theo động tác của anh, nhưng cảm giác buộc chặt càng lúc càng khó nhịn, lại làm cho cô có điểm khó có thể chịu được nữa. Cô sắp không được rồi.
"Không cần..." Cô khó nhịn than nhẹ, muốn chạy trốn ra xa. Anh lại càng thêm dùng sức va chạm thật nhanh trong cơ thể cô, khiến cô sợ hãi kêu lên tiếng. Bản thân không rõ là thống khổ hay vui sướng bị cao trào thổi quét đi, mà anh cũng không lâu sau, cả người cứng đờ thoát vào trong cô.
Bọn họ mỏi mệt thở dốc, lại cảm thấy mỹ mãn.
Anh ôm cô xoay người lại, kéo cô vào trong ngực, một lần lại một lần hôn hai má của cô, tóc của cô, cô đã buồn ngủ đến bất tỉnh.
"Ngủ đi." Anh nhẹ giọng nói.
Đêm đã khuya, người yêu dần dần chím vào ngủ.
******
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Hạ Tâm Trữ tuy ngủ chưa được mấy giờ, đã lại vì thói quen dậy sớm đi làm mà tỉnh dậy.
Mở mắt, thấy gương mặt đàn ông liền khiến cô hoảng sợ, lại làm cho ký ức trong nháy mắt như đào núi lấp biển tiến vào trong óc, nhớ tới tất cả chuyện tối hôm qua.
Trời ạ, cô đã làm cái gì?
Cô mới quen anh chưa đến hai ngày mà thôi – chân chính mới nói chuyện nhận thức đã cùng anh phát sinh quan hệ thân mật!
Tất cả cảm giác tối hôm qua tựa như một giấc mộng. Trong quá khứ, cô chưa từng nghĩ làm chuyện thân mật là cái loại cảm giác này, loại cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng, vừa ngượng ngùng lại vừa cuồng dã, còn có cảm giác không thể ngăn cản chính mình muốn nhiều hơn nữa. Cô nghĩ muốn cùng anh làm một lần nữa, chứng nhận lại cảm giác kỳ dị kia cũng không phải là từ tượng tượng của cô.
Ách, trời ạ, cô suy nghĩ cái gì thế này? Cô suy nghĩ tới cái gì thế?! Lại muốn một lần nữa? Cô rốt cuộc có biết liêm sỉ nữa hay không? Nếu ddể anh biết suy nghĩ này của cô, anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Tùy tiện, lạm tình, hay là dạng phụ nữ xu nịnh, tìm được cơ hội nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, tất cả phản ứng lúc trước đều là làm bộ làm tịch?
Loại ý tưởng này khiến cô thấy buồn bực lại xấu hổ. Nhưng nếu anh thực nghĩ như vậy, cô cũng không trách anh, bởi vì tất cả đều là cô tự nguyện. Nếu cô thực sự bị tổn thương cũng chỉ có thể tự trách chính mình.
Trọng điểm là gạo đã thành cơm, cô còn suy nghĩ mấy cái này thì cũng có khả năng thay đổi được chuyện gì?
Nằm ở trong lòng anh, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, cô thật cẩn thận vì kiên quyết không muốn đánh thức anh, từ khuỷu tay anh thoát ra.
Cô cần rời giường đến quán ăn sáng làm việc, cô nói với chính mình như vậy. Nhưng sự thật là, cô căn bản không biết đối mặt với anh thế nào sau khi anh tỉnh lại, cho nên chỉ có thể trốn.
Khi Mạc Thiên Hòa phát hiện chính mình một mình ở trên giường tỉnh lại thì trong khoảnh khắc, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Tâm Trữ?" Anh cất tiếng gọi. Sau khi vào phòng tắm nhưng không tìm thấy bóng dáng của cô, mới phát hiện túi da nguyên bản đặt trên sô pha trong phòng của cô đã không thấy.
Thầm chửi một tiếng, anh lập tức vọt tới cửa phòng khách để xem xét, quả nhiên giày của cô cũng không có.
Đáng giận, đáng chết, cô rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Anh kiềm chế phẫn nộ cùng lo lắng xuống, bước đi trở về phòng lấy di động. Giờ khắc này, anh thật sự cao hứng đem số điện thoại di động của cô nắm trong tay. Hiện tại chỉ cần cầu nguyện, cô không cần không nghe điện thoại của anh là được.
Mở di động ra, nháy mắt xuất hiện trên màn hình di động chính là một tin nhắn chưa đọc, là do điện thoại của cô gửi đến. Anh sửng sốt một chút, vội vàng đọc nội dung, chỉ thấy bên trong viết ngắn gọn bốn chữ: Em đi làm việc.
Anh nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời, thế nhưng không biết chính mình đến tột cùng nên có cảm tưởng gì với đoạn tin nhắn ngắn củn này.
Có chút tức giận, có chút thất vọng, còn có loại cảm giác không thể tin nổi. Trải qua kích tình tối hôm qua, cô thế mà còn nhớ rõ buổi sáng hôm nay phải đi làm việc, lưng cô mang nhiều áp lực của tiền tài đến mức cô ngay cả nghỉ ngơi một ngày cũng không được sao? Hay là, kỳ thật cô căn bản chính là muốn tránh anh mới lấy công việc làm cái cớ?
Anh đột nhiên nheo lại hai mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên kiên định vô cùng.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô thoát khỏi anh! Trải qua tối hôm qua, cô không thể không gả cho anh.
Cô là của anh, cả đời này đều phải thuộc về anh. Cho dù cô có hối hận muốn chạy trốn, anh cũng sẽ không buông tay.
Tuyệt không thể!
******
"Cô ơi, bánh mì trứng của cô đã xong..."
Mỉm cười đọng lại trên mặt, chữ đột nhiên theo bên môi dật ra, Hạ Tâm Trữ thấy Mạc Thiên Hòa từ ngoài cửa quán ăn đi vào, cả người anh tuấn.
"Cô ơi, bao nhiêu tiền?"
Tiếng hỏi của nữ khách hàng kéo hồn của cô trở về.
"Cái gì? Ah, bốn mươi đồng." Cô vội vàng trả lời, sau đó nhận lấy một trăm đồng, tìm bốn mươi đồng trả lại cho đối phương.
"Cô
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
733/3481