Tiểu thuyết - Cười Vợ Trước So Chiêu
Lượt xem : |
niên—
“ Như vậy chúng tôi giúp anh làm một kiểm tra toàndiện, có thể ba ngày sau đến lấy xe không?”
Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lưu lại tư liệu của mìnhcho cậu thanh niên, đồng thời bất động thanh sắc nhìn quanh một vòng, lại thủychung không nhìn thấy cô gái hôm qua giúp đỡ hắn, trong lòng không khỏi có chúttiếc nuối…
Nhìn đồng phục làm việc của cô ấy giống hệt đồng phụctrên người cậu thanh niên trước mắt, hẳn là phải cùng làm việc ở đây mới phải,vốn tưởng hôm nay đến đây có thể gặp lại cũng có thể trực tiếp nói cảm ơn,không ngờ lại không có duyên như vậy.
Nói không ra cảm giác trong lòng, cũng không muốn nghĩtiếp, hắn nhanh chóng điền xong tư liệu của mình chuẩn bị rời đi thì nghe mộttrận âm thanh “khanh khách” vang lên, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy mộtngười nằm trên ván trượt từ đáy xe trượt ra ngoài, thân hình cao gầy, đôi mắtsáng ngời, chóp mũi ngạo nghễ, cánh môi hồng cùng mái tóc cột đuôi ngựa, mặtkhông son phấn, thậm chí còn vì công việc mà dính chút chút dầu đen nhưng lạicó thần thái sáng láng, tung bay nhảy nhót, chính là cô gái hôm qua!
Trong lòng không tự chủ được giật mình, Tu Lập Hànhtràn ngập ý cười, mắt lấp lánh nhìn nàng thẳng tắp.
Mà cô gái mới từ ván trượt đứng dậy tựa như cảm nhậnthấy điều gì khác thường, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy hắn , khuôn mặtbổng dưng lộ ra nụ cười rực rỡ như mặt trời.
“Là anh!” Nhận ra người đến, Giang Tâm Hồng ba bướccũng gộp thành hai bước chạy đến nhiệt tình chào mời, “ Đưa xe đi kiểm tra sao?Nào, Tiểu Trần, cho tôi nhìn một chút…”
Một tay lấy tài liệu từ trên tay cậu thanh niên, tùy ýlật xem xong, nàng cười hì hì nói như đang nói chuyện phím: “ Tu tiên sinh, họcủa anh thật rất hiếm thấy!”
“Ách…Tiểu Mân tỷ, các người biết nhau sao?” Tiểu Trầnkinh ngạc hỏi thăm.
“Cũng không coi là quen biết, hôm qua có gặp một lần.”Giang Tâm Hồng ưởng ngực đắc ý nói: “ Buôn bán này là do ta kéo tới đây!”
“Đúng vậy!” Chứa đựng lễ phép yếu ớt, Tu Lập Hành lầnnữa nói cảm ơn. “ Ngày hôm qua thật là cám ơn…” Dừng một chút, ánh mắt dừng ởbảng tên trước ngực nàng nhìn một chút. “ …Giang tiểu thư giúp một tay,nếu không xe chết máy ở trên đường, toi cũng không biết làm sao xoay trở.”
Giang Tâm Hồng? Vì sao hắn cảm thấy tên của cô gái nàycũng “Kỳ Nhạc huynh đệ” có gì đó giống nhau? Tuy là tên đệm viết không giốngnhưng lại cùng một cách phát âm, hơn nữa còn cùng họ Giang, quan trọng hơn làhai anh em đối với tiệm sửa xe này mãnh liệt làm quảng cáo đề cử, chẳng lẽ…Bọnhọ có quan hệ?
Còn có, hôm qua nàng động tay hai ba cái đã sửa xongxe của hắn cho thấy kỹ thuật nhất định không kém, đồng thời bởi vì danh thiếpmà mơ hồ đoán ra nàng làm việc ở tiệm sửa xe, nhưng chẳng qua cho rằng nàng làmcông việc hành chính văn thư thôi, hôm nay vừa nhìn, mới biết nàng thật sự lànhân viên sửa xe chuyên nghiệp.
A…Một nữ kỹ thuật viên xe hơi, thật hiếm thấy!
“Di? Làm sao anh biết tôi họ Giang?” Sửng sốt một chút,Giang Tâm Hồng có chút ngạc nhiên.
Kì lạ, nàng cũng chưa từng tự giói thiệu với hắn.
Không nói gì, Tu Lập Hành chẳng qua là cười cười hướngtrước ngực nàng nhìn đến bảng tên nhân viên.
Cuối đầu nhìn, nàng bừng tỉnh hiểu ra cười.
Một bên, Tiểu Trần nhìn thấy hai người nói nói cườicười, cộng thêm lại có xe khác lái vào nhà máy, liền bỏ lại hai người, vội vàngđi đón khách hàng.
Mắt thấy Tiểu Trần rời đi, Tu Lập Hành một lần nữathận trọng nói cảm ơn: “ Ngày hôm qua thật là đa tạ Giang tiểu thư.”
“Đừng khách khí! Tiện tay thôi.” Không để ý phất taymột cái, Giang Tâm Hồng nét mặt sang sảng.
“ Giang tiểu thư thật là lợi hại, có rất ít phái nữ cóhứng thú với việc sửa xe hơi, thậm chí còn nguyện làm “ hắc thủ”( Mình nghĩ đâylà chỉ bàn tay đen nhem nhuốc vì làm việc với máy móc và dầu nhớt).” Tu LậpHành thật lòng bội phục, dù sao cô gái bình thường cũng không hay có hứng thúvới cơ giới, hơn nữa cũng thích sạch sẽ, rất ít người nguyện ý làm loại côngviệc cả ngày chạm phải dầu máy làm tay chân lem luốc.
“Không có gì đâu!” Giang Tâm Hồng cười toe toét, thẳngthắng nói: “ Nếu như anh từ nhỏ tới lớn đều ở trong xưởng sửa xe như vậy thấyhứng thú với việc này cũng không có gì lạ.”
“Từ nhỏ?” Tu Lập Hành hỏi thăm. 0
Giang Tâm Hồng cười hắc hắc, ngượng ngùng sờ sờ lỗmũi, vô ý để lại một vệt đen trên đó mà vẫn không hay biết gì, “ Ba tôi tên làMãn Phúc.”
Tu Lập Hành sửngsốt, ngay sau đó phản ứng kịp, ánh mắt thú vị quan sát vệt đen trên mũi nàng,khóe miệng không tự chủ được nhếch lên mấy phân, bất quá khẩu khí lại bình tĩnhnhư thể cái gì cũng không nhìn thấy. “ Thì ra xưởng sửa xe này là Giang lão giamở, như vậy Giang tiểu thư đây cũng coi như là hổ phụ vô khuyển nữ (con cọp bakhông sinh ra chó con) rồi.”
“Không phải cái gì hổ phụ vô khuyển nữ. Chỉ là mộtchút hứng thú, thuận tiện kiếm cơm dưới trướng của ba mẹ, anh lại có thể nóithành khoa trương như vậy!” Lắcđầu cười khúc khích, nàng nhịn không được lại nói: “ Còn có, đừng gọi tôi Giangtiểu thư này nọ, nghe không tự nhiên, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng TiểuMân đi!”
Dù sao đồng nghiệp trong xưởng và khách hàng đều gọinàng như vậy, nàng cũng nghe thành thói quen rồi.
Tu Lập Hành thường ngày tuy ăn nói văn nhã hữu lễ nhưngcũng không phải người tùy ý thân cận, lại cũng không dễ cùng người khác vộivàng rút ngắn khoảng cách, nhưng là nàng từng chủ động giúp đỡ hắn mà không hềtoan tính, để cho ấn tượng ban đầu của hắn đối với nàng thật tốt, cộng thêmnàng thái độ sảng lãng hào phóng càng làm cho hắn cảm giác cực kỳ tự tại, hômnay nàng lại nói như vậy, hắn cũng không có cảm giác bài xích, thậm chí nụ cườibên mép càng sâu, gật đầu một cái.
Giang Tâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, căn cứ tinh thầnphục vụ khách hàng, nàng vỗ ngực nhiệt tình bảo đảm, “ Yên tâm! Chúng tôi sẽkiểm tra và tu sửa xe của anh thật tốt, tuyệt đối phục vụ tốt, phẩm chất tốt,giá tiền ưu đãi, ba ngày sau đảm bảo trả lại cho anh một chiếc xe chẳng khác gìxe mới, thế nào?”
“Tốt, vậy làm phiền!” Cười đáp một tiếng, Tu Lập Hànhcảm thấy nàng nói khá giống “ Kỳ Nhạc huynh đệ”, trước khi rời đi nhịn khôngđược, hỏi thăm: “ Xin hỏi, em có anh em gì sao?”
Ách…Đề tài làm sao lại nhảy đến đây rồi? Giang TâmHồng đối với vấn đề của hắn rất nghi ngờ nhưng cảm thấy cũng không phải chuyệnkhông thể nói gì nên hào phóng cười đáp, “ Có, Tôi có hai người anh sinh đôi.”
Bingo!
Khóe miệng rộ lên cười, Tu Lập Hành lập tức có thể xácđịnh quan hệ giữa nàng và “ Kỳ Nhạc huynh đệ”.
Khó trách bọn họ hết sức đề cử tiệm sửa xe này, thì ralà kiếm khách hàng cho nhà mình, khá lắm, nước phù sa không chảy sang ruộngngười!
“Ách…Có vấn đề gì không?” Thấy hắn cười đến cổ quái,Giang Tâm Hồng trong lòng buồn bực.
“Không có, không có gì!”Lắc đầu một cái, Tu Lập Hànhkhông có ý định giải thích, lễ phép nói tạm biệt liền tràn đầy ý cười rời đi.
Giang Tâm Hồng còn lại một đầu đầy mê hoặc, gãi gãiđầu, ngay sau đó liền không để tâm nữa, dù sao khách hàng có cả trăm người,nàng gặp qua người cổ quái cũng không ít, so với anh ta cũng không có kém.
Chương 2
Ba ngày sau, Tu Lập Hành lần nữa tới “ Tiệm sửa xe MãnPhúc”, vừa vào cửa, Tiểu Trần đã nhanh nhạy ra đón, đồng thời trí nhớ thật tốtkhông chờ hắn báo tên đã nhận ra ngay.
“ Tu tiên sinh, xin chào, anh đến lấy xe sao?”
“Đúng vậy!” Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lập tức nhìnthấy chiếc xe màu bạc của mình.
Tiểu Trần động tác cũng không chậm, lập tức nghiên đầuhướng chiếc xe hô to: “ Tiểu Mân tỷ, Tu tiên sinh tới lây xe, chị xử lý tốtchứ?” Hắn nhớ xe của Tu tiên sinh là Tiểu Hồng tỷ phụ trách. ( Tên tỷ là chữMân trong “Mân côi” tức là hoa hồng, nên khi gọi tiểu Mân, lúc gọi tieru Hồng,mình edit theo bản convert thôi)
Nghe tiếng, Giang Tâm Hồng lại một lần từ dưới xetrượt ra, đầu tiên là đối Tu Lập Hành dâng lên một nụ cười sáng láng, sau đómới cất giọng nói: “ Tu tiên sinh, ngượng quá, có thể phiền anh đợi thêm nửagiờ nữa không?” Dứt lời lại trượt trở vào.
“Tu tiên sinh, thật xin lỗi, có thể phải chờ thêm mộtchút, bất quá anh có thể đến khu nghỉ ngơi, sẽ có người đưa cà phê cùng điểmtâm miễn phí…” Tiểu Trần mặt áy náy xoa xoa tay.
“Không sao!” Lơ đễnh cười, Tu Lập Hành chậm rãi đếnkhu nghỉ ngơi tìm một bàn trống ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí lên xem, ngaysau đó đã có người mang cà phê cùng vài loại điểm tâm nhỏ nhỏ đến.
Nhẹ nhàn dùng một hớp cà phê, hắn xem như lạc thútrong nửa ngày phù sinh nhàn rỗi( tra từ điển thấy “phù sinh” có nghĩa là mônglung, mơ hồ, kiểu người ta hay nói “kiếp phù sinh” đó mà, chắc anh ý muốn nóilà nửa ngày “nhàn rỗi” này thật ra cũng không thật “nhàn rỗi” lắm, không bikdịch seo nữa =.=), dù sao bình thường công việc bận rộn, uống cà phê chỉ đểnâng cao tinh thần, hơn nữa đều ở trong công ty vừa uống vừa dán mắt vào mànhình máy tính, thường không biết mùi vị gì, càng không có nhàn hạ ngồi xuốngthưởng thức như vậy.
Lật lật giở giở xem tạp chí, Tu Lập Hành cũng không đểý trong phần lớn khách hàng nghiêm túc ngồi chờ đã có mấy người khách nữ kìmlòng không được đang len lén nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hứng thú.Thật ra, thời đại này, nữ nhân độc lập tự chủ đầy đường, gặp được nam nhân cóvẻ thật tốt liền chủ động tiếp cận cũng không lạ, không phải sao?
Huống chi hắn vẻ bề ngoài xem ra lịch sự, ngủ quantuấn dật đẹp mắt, ăn mặt rất có thẩm mĩ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân “Tamcao”0 , nếu có thể nhân cơ hội lằm quen thì tốt quá.
0(bản convert là “Trường số ba”, mình không hiểu nênđi hỏi, copy nguyên cái giả thích của ngocquynh520 vô luôn:
#Ami: Theo mình biết thì Trường Số 3 chính là chỉ “Đạođức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.” Thật ra Trường Số 3 là do QT nó chém chứ Hán Việt =Tam cao = 3 thứ cao…)
Cho nên, rục rịch trong số những nữ nhân đọc lập kiarốt cục có người dẫn đầu phát động công kích –
“Tiên sinh, ngại quá, có thể ngồi cùng anh không? Xungquanh đã không còn bàn trống.”
Nghe tiếng, Tu Lập Hành ngẩng đầu lên, chỉ thấy một côgái trẻ ngũ quan xinh đẹp, ăn mặt hợp thời đập vào mi mắt ( Thật là “đập vào mắt”đó, không phải tớ chém bừa ^.^), hắn nhìn qua những bàn khác một chút, quả thậtnhiều người ( làm ăn khấm khá (_._)’), chỉ bất quá…Hắn nhớ lúc mới vào, vị tiểuthư này hình như là ngồi cùng mấy cô gái khác bên cái bàn cạnh cửa sổ, khôngphải sao?
Bất động thanh sắc hướng bàn gần cửa sổ kia nhìn mộtchút, chỉ thấy mấy cô gái có người hướng vị tiểu thư “không có bàn trống” nàynở nụ cười khích lệ, hắn có ngu nữa cũng ít nhiều đoán ra nguyên nhân, trongbụng không khỏi có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì lễ phép. “Dĩ nhiên. Mời ngồi”
Dứt lời, hắn lại vùi đầu vào tạp chí, không có ý dịnhtiếp nhận thân cận, dù sao loại kinh nghiệm này hắn cũng có quá nhiều, cuốicùng cũng chỉ khiến người phiền toái, giờ phút này hắn chỉ muốn chạy xe đi, sốliệu cùng biểu đồ bắt đầu chen kín đầu.( đầu đầy số liệu thế này nên mới “ nhầnrỗi phù sinh”)
Tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị coi thường, cô gái trẻkhông khỏi có chút uể oải, lặng lẽ nhìn lại phía sau, nhận được ánh mắt khíchlệ, nàng dừng lại vài giây, lên tinh thần không ngừng cố gắn, “ Tiên sinh, xecủa anh cũng tới đưa sửa sao?” Tùy ý tìm một đề tài, cố gắn nặn ra nụ cười hoànmĩ.
Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không phải mang xeđi sửa thì làm sao lại ở chổ này?
Mặt dù biết đối phương chỉ là muốn tìm đề tài bắtchuyện, nhưng vấn đề thiếu chất xám này thật khiến người ta muốn lắc đầu, TuLập Hành thật sâu trong lòng thở dài, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng,lễ phép trả lời. “ Đúng vậy.”
Ngắn ngủn hai chữ, sau đó lại im lặng.
“Tôi cũng vậy! Xem, cổ xe màu đỏ kia đúng là xe củatôi.” Làm như không thấy đối phương vô tâm, cô gái trẻ lại nhanh chóng nói : “Tiệm sửa xe này sửa chữa tốt vô cùng, không chỉ sạch sẽ chỉnh tề, còn lập thêmphòng cà phê, món điểm tâm ngọt, rất được phái nữ ưu ái, tôi cũng là khách hànglâu năm ở đây. Đúng rồi, Tiên sinh họ gì, xe của anh là chiếc kia sao?”
Nghe một chuỗi dài lời nói bắn liên
“ Như vậy chúng tôi giúp anh làm một kiểm tra toàndiện, có thể ba ngày sau đến lấy xe không?”
Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lưu lại tư liệu của mìnhcho cậu thanh niên, đồng thời bất động thanh sắc nhìn quanh một vòng, lại thủychung không nhìn thấy cô gái hôm qua giúp đỡ hắn, trong lòng không khỏi có chúttiếc nuối…
Nhìn đồng phục làm việc của cô ấy giống hệt đồng phụctrên người cậu thanh niên trước mắt, hẳn là phải cùng làm việc ở đây mới phải,vốn tưởng hôm nay đến đây có thể gặp lại cũng có thể trực tiếp nói cảm ơn,không ngờ lại không có duyên như vậy.
Nói không ra cảm giác trong lòng, cũng không muốn nghĩtiếp, hắn nhanh chóng điền xong tư liệu của mình chuẩn bị rời đi thì nghe mộttrận âm thanh “khanh khách” vang lên, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy mộtngười nằm trên ván trượt từ đáy xe trượt ra ngoài, thân hình cao gầy, đôi mắtsáng ngời, chóp mũi ngạo nghễ, cánh môi hồng cùng mái tóc cột đuôi ngựa, mặtkhông son phấn, thậm chí còn vì công việc mà dính chút chút dầu đen nhưng lạicó thần thái sáng láng, tung bay nhảy nhót, chính là cô gái hôm qua!
Trong lòng không tự chủ được giật mình, Tu Lập Hànhtràn ngập ý cười, mắt lấp lánh nhìn nàng thẳng tắp.
Mà cô gái mới từ ván trượt đứng dậy tựa như cảm nhậnthấy điều gì khác thường, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy hắn , khuôn mặtbổng dưng lộ ra nụ cười rực rỡ như mặt trời.
“Là anh!” Nhận ra người đến, Giang Tâm Hồng ba bướccũng gộp thành hai bước chạy đến nhiệt tình chào mời, “ Đưa xe đi kiểm tra sao?Nào, Tiểu Trần, cho tôi nhìn một chút…”
Một tay lấy tài liệu từ trên tay cậu thanh niên, tùy ýlật xem xong, nàng cười hì hì nói như đang nói chuyện phím: “ Tu tiên sinh, họcủa anh thật rất hiếm thấy!”
“Ách…Tiểu Mân tỷ, các người biết nhau sao?” Tiểu Trầnkinh ngạc hỏi thăm.
“Cũng không coi là quen biết, hôm qua có gặp một lần.”Giang Tâm Hồng ưởng ngực đắc ý nói: “ Buôn bán này là do ta kéo tới đây!”
“Đúng vậy!” Chứa đựng lễ phép yếu ớt, Tu Lập Hành lầnnữa nói cảm ơn. “ Ngày hôm qua thật là cám ơn…” Dừng một chút, ánh mắt dừng ởbảng tên trước ngực nàng nhìn một chút. “ …Giang tiểu thư giúp một tay,nếu không xe chết máy ở trên đường, toi cũng không biết làm sao xoay trở.”
Giang Tâm Hồng? Vì sao hắn cảm thấy tên của cô gái nàycũng “Kỳ Nhạc huynh đệ” có gì đó giống nhau? Tuy là tên đệm viết không giốngnhưng lại cùng một cách phát âm, hơn nữa còn cùng họ Giang, quan trọng hơn làhai anh em đối với tiệm sửa xe này mãnh liệt làm quảng cáo đề cử, chẳng lẽ…Bọnhọ có quan hệ?
Còn có, hôm qua nàng động tay hai ba cái đã sửa xongxe của hắn cho thấy kỹ thuật nhất định không kém, đồng thời bởi vì danh thiếpmà mơ hồ đoán ra nàng làm việc ở tiệm sửa xe, nhưng chẳng qua cho rằng nàng làmcông việc hành chính văn thư thôi, hôm nay vừa nhìn, mới biết nàng thật sự lànhân viên sửa xe chuyên nghiệp.
A…Một nữ kỹ thuật viên xe hơi, thật hiếm thấy!
“Di? Làm sao anh biết tôi họ Giang?” Sửng sốt một chút,Giang Tâm Hồng có chút ngạc nhiên.
Kì lạ, nàng cũng chưa từng tự giói thiệu với hắn.
Không nói gì, Tu Lập Hành chẳng qua là cười cười hướngtrước ngực nàng nhìn đến bảng tên nhân viên.
Cuối đầu nhìn, nàng bừng tỉnh hiểu ra cười.
Một bên, Tiểu Trần nhìn thấy hai người nói nói cườicười, cộng thêm lại có xe khác lái vào nhà máy, liền bỏ lại hai người, vội vàngđi đón khách hàng.
Mắt thấy Tiểu Trần rời đi, Tu Lập Hành một lần nữathận trọng nói cảm ơn: “ Ngày hôm qua thật là đa tạ Giang tiểu thư.”
“Đừng khách khí! Tiện tay thôi.” Không để ý phất taymột cái, Giang Tâm Hồng nét mặt sang sảng.
“ Giang tiểu thư thật là lợi hại, có rất ít phái nữ cóhứng thú với việc sửa xe hơi, thậm chí còn nguyện làm “ hắc thủ”( Mình nghĩ đâylà chỉ bàn tay đen nhem nhuốc vì làm việc với máy móc và dầu nhớt).” Tu LậpHành thật lòng bội phục, dù sao cô gái bình thường cũng không hay có hứng thúvới cơ giới, hơn nữa cũng thích sạch sẽ, rất ít người nguyện ý làm loại côngviệc cả ngày chạm phải dầu máy làm tay chân lem luốc.
“Không có gì đâu!” Giang Tâm Hồng cười toe toét, thẳngthắng nói: “ Nếu như anh từ nhỏ tới lớn đều ở trong xưởng sửa xe như vậy thấyhứng thú với việc này cũng không có gì lạ.”
“Từ nhỏ?” Tu Lập Hành hỏi thăm. 0
Giang Tâm Hồng cười hắc hắc, ngượng ngùng sờ sờ lỗmũi, vô ý để lại một vệt đen trên đó mà vẫn không hay biết gì, “ Ba tôi tên làMãn Phúc.”
Tu Lập Hành sửngsốt, ngay sau đó phản ứng kịp, ánh mắt thú vị quan sát vệt đen trên mũi nàng,khóe miệng không tự chủ được nhếch lên mấy phân, bất quá khẩu khí lại bình tĩnhnhư thể cái gì cũng không nhìn thấy. “ Thì ra xưởng sửa xe này là Giang lão giamở, như vậy Giang tiểu thư đây cũng coi như là hổ phụ vô khuyển nữ (con cọp bakhông sinh ra chó con) rồi.”
“Không phải cái gì hổ phụ vô khuyển nữ. Chỉ là mộtchút hứng thú, thuận tiện kiếm cơm dưới trướng của ba mẹ, anh lại có thể nóithành khoa trương như vậy!” Lắcđầu cười khúc khích, nàng nhịn không được lại nói: “ Còn có, đừng gọi tôi Giangtiểu thư này nọ, nghe không tự nhiên, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng TiểuMân đi!”
Dù sao đồng nghiệp trong xưởng và khách hàng đều gọinàng như vậy, nàng cũng nghe thành thói quen rồi.
Tu Lập Hành thường ngày tuy ăn nói văn nhã hữu lễ nhưngcũng không phải người tùy ý thân cận, lại cũng không dễ cùng người khác vộivàng rút ngắn khoảng cách, nhưng là nàng từng chủ động giúp đỡ hắn mà không hềtoan tính, để cho ấn tượng ban đầu của hắn đối với nàng thật tốt, cộng thêmnàng thái độ sảng lãng hào phóng càng làm cho hắn cảm giác cực kỳ tự tại, hômnay nàng lại nói như vậy, hắn cũng không có cảm giác bài xích, thậm chí nụ cườibên mép càng sâu, gật đầu một cái.
Giang Tâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, căn cứ tinh thầnphục vụ khách hàng, nàng vỗ ngực nhiệt tình bảo đảm, “ Yên tâm! Chúng tôi sẽkiểm tra và tu sửa xe của anh thật tốt, tuyệt đối phục vụ tốt, phẩm chất tốt,giá tiền ưu đãi, ba ngày sau đảm bảo trả lại cho anh một chiếc xe chẳng khác gìxe mới, thế nào?”
“Tốt, vậy làm phiền!” Cười đáp một tiếng, Tu Lập Hànhcảm thấy nàng nói khá giống “ Kỳ Nhạc huynh đệ”, trước khi rời đi nhịn khôngđược, hỏi thăm: “ Xin hỏi, em có anh em gì sao?”
Ách…Đề tài làm sao lại nhảy đến đây rồi? Giang TâmHồng đối với vấn đề của hắn rất nghi ngờ nhưng cảm thấy cũng không phải chuyệnkhông thể nói gì nên hào phóng cười đáp, “ Có, Tôi có hai người anh sinh đôi.”
Bingo!
Khóe miệng rộ lên cười, Tu Lập Hành lập tức có thể xácđịnh quan hệ giữa nàng và “ Kỳ Nhạc huynh đệ”.
Khó trách bọn họ hết sức đề cử tiệm sửa xe này, thì ralà kiếm khách hàng cho nhà mình, khá lắm, nước phù sa không chảy sang ruộngngười!
“Ách…Có vấn đề gì không?” Thấy hắn cười đến cổ quái,Giang Tâm Hồng trong lòng buồn bực.
“Không có, không có gì!”Lắc đầu một cái, Tu Lập Hànhkhông có ý định giải thích, lễ phép nói tạm biệt liền tràn đầy ý cười rời đi.
Giang Tâm Hồng còn lại một đầu đầy mê hoặc, gãi gãiđầu, ngay sau đó liền không để tâm nữa, dù sao khách hàng có cả trăm người,nàng gặp qua người cổ quái cũng không ít, so với anh ta cũng không có kém.
Chương 2
Ba ngày sau, Tu Lập Hành lần nữa tới “ Tiệm sửa xe MãnPhúc”, vừa vào cửa, Tiểu Trần đã nhanh nhạy ra đón, đồng thời trí nhớ thật tốtkhông chờ hắn báo tên đã nhận ra ngay.
“ Tu tiên sinh, xin chào, anh đến lấy xe sao?”
“Đúng vậy!” Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lập tức nhìnthấy chiếc xe màu bạc của mình.
Tiểu Trần động tác cũng không chậm, lập tức nghiên đầuhướng chiếc xe hô to: “ Tiểu Mân tỷ, Tu tiên sinh tới lây xe, chị xử lý tốtchứ?” Hắn nhớ xe của Tu tiên sinh là Tiểu Hồng tỷ phụ trách. ( Tên tỷ là chữMân trong “Mân côi” tức là hoa hồng, nên khi gọi tiểu Mân, lúc gọi tieru Hồng,mình edit theo bản convert thôi)
Nghe tiếng, Giang Tâm Hồng lại một lần từ dưới xetrượt ra, đầu tiên là đối Tu Lập Hành dâng lên một nụ cười sáng láng, sau đómới cất giọng nói: “ Tu tiên sinh, ngượng quá, có thể phiền anh đợi thêm nửagiờ nữa không?” Dứt lời lại trượt trở vào.
“Tu tiên sinh, thật xin lỗi, có thể phải chờ thêm mộtchút, bất quá anh có thể đến khu nghỉ ngơi, sẽ có người đưa cà phê cùng điểmtâm miễn phí…” Tiểu Trần mặt áy náy xoa xoa tay.
“Không sao!” Lơ đễnh cười, Tu Lập Hành chậm rãi đếnkhu nghỉ ngơi tìm một bàn trống ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí lên xem, ngaysau đó đã có người mang cà phê cùng vài loại điểm tâm nhỏ nhỏ đến.
Nhẹ nhàn dùng một hớp cà phê, hắn xem như lạc thútrong nửa ngày phù sinh nhàn rỗi( tra từ điển thấy “phù sinh” có nghĩa là mônglung, mơ hồ, kiểu người ta hay nói “kiếp phù sinh” đó mà, chắc anh ý muốn nóilà nửa ngày “nhàn rỗi” này thật ra cũng không thật “nhàn rỗi” lắm, không bikdịch seo nữa =.=), dù sao bình thường công việc bận rộn, uống cà phê chỉ đểnâng cao tinh thần, hơn nữa đều ở trong công ty vừa uống vừa dán mắt vào mànhình máy tính, thường không biết mùi vị gì, càng không có nhàn hạ ngồi xuốngthưởng thức như vậy.
Lật lật giở giở xem tạp chí, Tu Lập Hành cũng không đểý trong phần lớn khách hàng nghiêm túc ngồi chờ đã có mấy người khách nữ kìmlòng không được đang len lén nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hứng thú.Thật ra, thời đại này, nữ nhân độc lập tự chủ đầy đường, gặp được nam nhân cóvẻ thật tốt liền chủ động tiếp cận cũng không lạ, không phải sao?
Huống chi hắn vẻ bề ngoài xem ra lịch sự, ngủ quantuấn dật đẹp mắt, ăn mặt rất có thẩm mĩ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân “Tamcao”0 , nếu có thể nhân cơ hội lằm quen thì tốt quá.
0(bản convert là “Trường số ba”, mình không hiểu nênđi hỏi, copy nguyên cái giả thích của ngocquynh520 vô luôn:
#Ami: Theo mình biết thì Trường Số 3 chính là chỉ “Đạođức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.” Thật ra Trường Số 3 là do QT nó chém chứ Hán Việt =Tam cao = 3 thứ cao…)
Cho nên, rục rịch trong số những nữ nhân đọc lập kiarốt cục có người dẫn đầu phát động công kích –
“Tiên sinh, ngại quá, có thể ngồi cùng anh không? Xungquanh đã không còn bàn trống.”
Nghe tiếng, Tu Lập Hành ngẩng đầu lên, chỉ thấy một côgái trẻ ngũ quan xinh đẹp, ăn mặt hợp thời đập vào mi mắt ( Thật là “đập vào mắt”đó, không phải tớ chém bừa ^.^), hắn nhìn qua những bàn khác một chút, quả thậtnhiều người ( làm ăn khấm khá (_._)’), chỉ bất quá…Hắn nhớ lúc mới vào, vị tiểuthư này hình như là ngồi cùng mấy cô gái khác bên cái bàn cạnh cửa sổ, khôngphải sao?
Bất động thanh sắc hướng bàn gần cửa sổ kia nhìn mộtchút, chỉ thấy mấy cô gái có người hướng vị tiểu thư “không có bàn trống” nàynở nụ cười khích lệ, hắn có ngu nữa cũng ít nhiều đoán ra nguyên nhân, trongbụng không khỏi có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì lễ phép. “Dĩ nhiên. Mời ngồi”
Dứt lời, hắn lại vùi đầu vào tạp chí, không có ý dịnhtiếp nhận thân cận, dù sao loại kinh nghiệm này hắn cũng có quá nhiều, cuốicùng cũng chỉ khiến người phiền toái, giờ phút này hắn chỉ muốn chạy xe đi, sốliệu cùng biểu đồ bắt đầu chen kín đầu.( đầu đầy số liệu thế này nên mới “ nhầnrỗi phù sinh”)
Tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị coi thường, cô gái trẻkhông khỏi có chút uể oải, lặng lẽ nhìn lại phía sau, nhận được ánh mắt khíchlệ, nàng dừng lại vài giây, lên tinh thần không ngừng cố gắn, “ Tiên sinh, xecủa anh cũng tới đưa sửa sao?” Tùy ý tìm một đề tài, cố gắn nặn ra nụ cười hoànmĩ.
Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không phải mang xeđi sửa thì làm sao lại ở chổ này?
Mặt dù biết đối phương chỉ là muốn tìm đề tài bắtchuyện, nhưng vấn đề thiếu chất xám này thật khiến người ta muốn lắc đầu, TuLập Hành thật sâu trong lòng thở dài, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng,lễ phép trả lời. “ Đúng vậy.”
Ngắn ngủn hai chữ, sau đó lại im lặng.
“Tôi cũng vậy! Xem, cổ xe màu đỏ kia đúng là xe củatôi.” Làm như không thấy đối phương vô tâm, cô gái trẻ lại nhanh chóng nói : “Tiệm sửa xe này sửa chữa tốt vô cùng, không chỉ sạch sẽ chỉnh tề, còn lập thêmphòng cà phê, món điểm tâm ngọt, rất được phái nữ ưu ái, tôi cũng là khách hànglâu năm ở đây. Đúng rồi, Tiên sinh họ gì, xe của anh là chiếc kia sao?”
Nghe một chuỗi dài lời nói bắn liên
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
265/3013