Tiểu thuyết Dù Đau Vẫn Yêu Em-full
Lượt xem : |
>
Cứ như vậy? Hạ Hải Âm chu môi, anh không nghe ra tại sao cô kéo khúc này cho anh nghe sao? Anh không hiểu tấm lòng tế nhị cô giấu trong âm nhạc sao?
"Ngày mai em muốn biểu diễn bài này trong tiết mục, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố ý hỏi.
"Không tệ." Anh nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp. "Đói bụng rồi sao? Muốn ăn chút gì không? Để tôi làm."
Đây không phải là phản ứng cô mong đợi.
Hạ Hải Âm ảo não trừng bóng lưng anh. "Này, Chu Tại Vũ!"
Anh run, chậm rãi quay đầu lại.
"Anh. . . . Không nói gì với em sao?" Mấy giờ trước, bọn họ còn nhiệt liệt ân ái, hiện tại anh lại lễ phép xa cách! "Anh. . . . Thật là. . . ." Đáng ghét! Chuyện như vậy tại sao muốn con gái như cô mở miệng trước? "Lúc ở khu vui chơi, chúng ta ——"
"Thật xin lỗi." Anh đột ngột cắt đứt cô.
"Cái gì?" Cô kinh sợ, không dám tin tưởng nhìn gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì của anh. "Anh mới vừa nói. . . . Thật xin lỗi?"
"Uh" anh nhìn cô chăm chú trả lời, tròng mắt như mực giấu tất cả tâm tình, mặt lạnh nhạt. "Thật xin lỗi, Hải Âm, tôi không nên làm như vậy."
Anh không nên làm như vậy? Đây chính là sự đáp lại của anh sao? Anh hối hận? Hối hận mình bị tình dục làm chủ lý trí, bị cô làm choáng đầu?
Lòng của Hạ Hải Âm trầm xuống, khuông ngực lạnh hết, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mắt —— anh có thể nào tỉnh táo như thế? Không tim không phổi như thế? Anh tại sao có thể. . . . Đối với cô như vậy?
"Tại sao anh cảm thấy. . . . Không nên làm như vậy?" Cô run giọng hỏi, thật hận giọng nói mình phát run, vì sao cô không thể lạnh lùng tự giữ giống như anh?
Anh yên lặng hai giây, tự giễu mím môi. "Tôi đã đồng ý không đụng em. Hơn nữa một bảo vệ chuyên nghiệp, thì không thể phát triển bất kỳ quan hệ nào khác với chủ."
"Cho nên, anh hối hận à?" Cô lạnh đến toàn thân run rẩy, mỗi câu của anh đều tựa như một cây đao, cắt xuống tim cô, cô không hiểu tại sao anh có thể làm cô đau lòng như vậy? Đau đớn thế này đã không phải là lần đầu tiên, cô thật hận anh!
"Tha thứ cho tôi, Hải Âm." Anh chua chát nói nhỏ.
Tha thứ? Anh muốn cô tha thứ? !
Hạ Hải Âm châm chọc giương môi, nụ cười lạnh lùng. "Anh thật buồn cười, Chu Tại Vũ, loại chuyện đó có cái gì mà tha thứ? Chẳng qua là. . . . Nhất thời kích tình mà thôi. Chúng ta đã mấy tuổi? Ít nhiều gì đều có kinh nghiệm này chứ? Anh cho rằng tôi sẽ yêu cầu anh phụ trách sao? Anh thật vô cùng. . . . Nghiêm túc, Tuấn Kỳ nói không sai, anh thật khô khan đến mức không thú vị."
Cô không biết mình đang nói cái gì, lại càng không hiểu được vì sao phải nhắc tới Từ Tuấn Kỳ, có lẽ là bởi vì cô rất muốn mạnh mẽ đâm anh bị thương.
Nếu như, cô thật có thể đâm anh bị thương thì tốt, nếu như anh có chút quan tâm cô, như vậy ít nhất cũng nên cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ cầu xin anh hơi đau thôi. . . .
Hạ Hải Âm dấu đôi tay ở phía sau, không cho anh thấy quả đấm nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch của mình. "Ai! Nói chuyện với người không hiểu âm nhạc, thật mệt mỏi." Cô khoa trương cảm thán, thu hồi hộp đàn Violin. "Ngày mai phải tham gia tiết mục, buổi tối tôi không ăn đâu."
Lạnh lùng nói xong, cô tự nhiên đi trở về phòng, khép chặt cửa, bỏ mình anh cô đơn đứng.
"Tại sao muốn làm nhân viên đặc cần?" Bảy năm trước, có một cô gái hỏi anh như vậy. "Làm bảo vệ cho người ta rất thú vị sao?"
"Nếu như làm bảo vệ của em, vậy khẳng định là vừa cực khổ vừa không thú vị." Anh cố ý đùa cô.
"Ghét!" Đấm vào lồng ngực anh. "Sao lại cười người ta như thế?"
Anh cười cầm quả đấm khéo léo của cô. "Thật ra thì ba anh trước kia cũng là nhân viên đặc cần."
"Ba anh?" Cô nhướng mày. "À ~~ em hiểu rồi, cho nên anh thừa kế ý ba à?"
"Cũng có thể nói như vậy." Anh dừng nụ cười lỗ mãng, mặt mũi nghiêm túc. "Từ nhỏ, ông chỉ hy vọng anh trở thành một quân nhân, cũng dùng phương thức quân nhân giáo dục anh."
"Khó trách anh lại có bộ dạng đau ra đấy này!" Cô nhạo báng.
Anh lắc đầu một cái. "Vốn không phải vậy, trước kia anh rất phản nghịch."
"Anh? Phản nghịch?" Cô khó có thể tin.
"Hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau mọi thứ đều có, có thể là bởi vì làm trái ngược với na anh? Từ sau khi anh lên trung học, hành động liền càng lúc càng sai. Ba anh rất thất vọng với anh, nhưng ông ấy bận rộn làm việc, không có thời gian trông nom anh, mỗi lần đều là mẹ anh đến trường cúi đầu xin lỗi giáo viên."
Cô chuyên chú lắng nghe.
"Năm lớp 11, có lần anh đánh nhau với bạn học ở trường, mẹ anh tới đón anh, cúi thấp đầu nói xin lỗi với giáo viên và phụ huynh của bạn học kia như bình thường. Bà không hề nói một câu nặng nề nào. nhưng mà ở trên đường về nhà, bà té xỉu, anh hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện, mới biết bà sinh bệnh nặng."
"Bà bị bệnh?"
"Ừ. Thân thể bà không thoải mái một thời gian rồi, nhưng vẫn gạt cha con chúng tôi, sợ chúng tôi lo lắng. Ngày đó, anh mới chợt tỉnh ngộ, cảm thấy mình rất có lỗi với mẹ anh, quá tổn thương bà rồi. Từ sau khi đó, bà liền thường ra vào bệnh viện. Có một ngày, bà ở trên giường bệnh kéo tay của anh, lập ra ước định với anh."
"Ước định gì?" Cô hỏi.
Anh không có trả lời ngay, nghĩ thật lâu, suy nghĩ vùi lấp ở thời không mê ly, thật vất vả mới kéo về được. "Bà nói, bà rất yêu rất yêu ba anh, mặc dù ông ấy bởi vì công việc, mà luôn không ở bên cạnh bà, nhưng bà chưa từng oán trách ông. Bà nói, bà cũng rất thương rất thương anh, hi vọng cha con anh có thể sống chung tốt đẹp, để cho bà đi được an tâm."
"Cho nên anh đồng ý với mẹ anh rồi à?"
"Ừ, anh đồng ý rồi, lập tức quyết định dự thi trường quân đội, cống hiến vì quốc gia."
"Vậy cũng là hoàn thành tâm nguyện của ba anh? Ông ấy nhất định rất tự hào vì anh."
"Có lẽ vậy. Hi vọng như thế."
"Nhất định là vậy!" Cô khích lệ anh. "Anh rất là ưu tú, lại nghiêm túc phụ trách, nhất định có thể trở thành một quân nhân mà ba mẹ anh tự hào."
"Vậy còn em?"
"Em? Em như thế nào?"
"Em không cảm thấy kiêu ngạo vì anh sao?"
"Hơ! Chuyện liên quan gì tới em? Anh là ai của em chú?"
"Chậc, thì ra anh không phải là ai cả, em không để anh trong lòng."
"Này, Chu Tại Vũ! Anh cố ý chọc giận em à?"
"Ha ha. . . . . ."
Trong trí nhớ, anh và cô cười thật vui vẻ sảng khoái, tiếng cười sáng trong xuyên qua hành lang thời gian, vang vọng bên tai anh.
Chu Tại Vũ kiềm chế suy nghĩ, ánh mắt xẹt qua dụng cụ quay phim và từng nhân viên làm việc, rồi đến cô gái ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười về phía ống kính.
Hạ Hải Âm.
Mặc dù tối hôm trước anh mới chọc cô mất hứng, nhưng hôm nay, trong tiết mục cô tham gia nói chuyện, nụ cười kia vẫn trong veo thấm người, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui gì.
Cô và hoàng tử Piano Nhật Bản ngồi cùng nhau, một người xinh đẹp, một người tuấn tú, hình ảnh hài hòa đẹp mắt, ngay cả người chủ trì cũng hơi mất hồn vì ánh sáng chói mắt của hai người họ.
"Vanesa có bạn trai chưa?" Người chủ trì cười hỏi.
Hạ Hải Âm mím môi mỉm cười, lắc đầu một cái.
"Vậy có suy nghĩ qua lại với hoàng tử Piano không? Hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi !"
Hạ Hải Âm nghe vậy, nhẹ giọng cười một tiếng, phiên dịch lời của người chủ trì cho hoàng tử bên cạnh nghe, anh cũng cười, lắc đầu một cái.
"Thế nào? Hai người không muốn à?" Người chủ trì hỏi tới. "Người tình trong lý tưởng của Vanesa là người thế nào?"
"Người thế nào à??" Cô nhíu mặt, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, đầu lưỡi đặt giữa môi đỏ, thần thái hơi ngây thơ.
Trái tim Chu Tại Vũ rung động.
"Chỉ cần. . . . Hiểu tôi là được rồi. Hơi lạnh lùng cũng không sao, không hiểu phong tình cũng không sao, chỉ cần, hiểu lòng của tôi là được rồi."
Cô mỉm cười mờ mịt, nhìn thẳng ống kính, tim của anh đập mạnh, cơ hồ cho rằng cô đang xuyên qua ống kính nhìn mình.
"Như vậy, là phải hiểu âm nhạc à?"
Cô không có trả lời, cười hoảng hốt hơn.
"Như vậy, qua lại với hoàng tử piano không phải tốt sao? Hai người đều nhiệt tình yêu thích âm nhạc, cũng hiểu âm nhạc của nhau." Người chủ trì nửa thật nửa giả tác hợp.
Hạ Hải Âm ngoái đầu nhìn lại, bèn nhìn nhau cười với hoàng tử Piano.
Chu Tại Vũ quay đầu, không biết tại sao, không muốn nhìn thấy một màn này.
Đột nhiên, thanh âm rung rung của điện thoại di động vang lên ở đâu đó, anh nhanh nhạy càn quét quanh mình, phát hiện phụ tá Tiểu Hương len lén nhận điện thoại.
"Alo, là Từ tiên sinh? Xin lỗi, bây giờ Vanesa đang thu hình, không tiện nghe điện thoại."
Là Từ Tuấn Kỳ gọi tới?
Chu Tại Vũ chợt có ý định, đi tới, ra hiệu Tiểu Hương đưa điện thoại của Hạ Hải Âm cho anh.
"Tôi là Chu Tại Vũ."
Đối phương trầm mặc một hồi lâu. "Tôi không có tìm anh nghe điện thoại, người tôi tìm là Hải Âm."
"Tôi biết rõ." Anh lạnh nhạt nói một câu.
"Nếu cô ấy đang thu hình thì tối nay tôi gọi lại."
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?"
"Cái gì?" Từ Tuấn Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới anh có thể hỏi như vậy.
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?" Anh Thẩm thanh hỏi một lần nữa.
"Tôi thích, thì thế nào?" giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ không giấu được địch ý.
"Thích. . . . Là tốt rồi." Giọng điệu của anh chua chát, tâm tình càng thêm ấm ức. "Về sau đừng hẹn cô ấy ở hộp đêm nữa, cô ấy không thích địa phương quá ồn."
"Sao anh biết cô ấy không thích? Anh hiểu cô ấy rõ lắm à?" Giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ sắc bén.
Anh ta chưa hiểu rõ.
Chu Tại Vũ không để lại dấu vết cười khổ. "Cô ấy bình thường ăn quá ít, khi anh dùng cơm với cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, thật ra thì cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh ngọt dâu tây bơ sữa tươi, kem thì thích vị trà. Lúc cô ấy tức giận, đừng tranh cãi với cô ấy, hãy dỗ dành cô ấy, cơn giận của cô ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát là hết. Còn có. . . ."
Còn có cái gì đây?
Chu Tại Vũ nghĩ tới từng chuyện cần giao phó, trong lòng lẩn quẩn nồng đậm khổ sở.
Cúp điện thoại xong, trong phòng quay phim cũng vừa vặn từ từ vang lên bản hợp tấu Piano và Violin, giai điệu dịu dàng ngọt ngào, chính là bản "Lời chào tình yêu".
Anh khép hờ mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bản nhạc đã nghe vô số lần này.
Đầu của cô thật là đau.
Hạ Hải Âm ôm cái đầu choáng váng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn.
Có lẽ là thời gian này hành trình quá nhiều, ngày hôm qua lại không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đến khu vui chơi chơi cả ngày, buổi tối lại đứng ở phía trước cửa sổ, hứng gió cả đêm, nên cô bị sốt rồi.
Buổi sáng đã cảm thấy cổ họng khát khô, không quá thoải mái, miễn cưỡng gượng chống để thu hình, quay xong rồi, tình huống càng nghiêm trọng hơn, ót nong nóng phát đau, cả hoàng tử Piano hẹn cô ăn cơm tối, cô cũng miễn cưỡng cự tuyệt.
"Hôm nào đi. Hôm nay tình trạng sức khỏe của tôi không tốt lắm." Cô tạ lỗi.
"Vậy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi!" Anh quan tâm thúc giục.
"Ừ." Cô tạm biệt anh, ngồi lên xe, lúc này cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, ngồi chung với Tiểu Hương.
Tiểu Hương líu ríu báo cáo hành trình mấy ngày sắp tới, còn nói vé vào chương trình nhạc của cô và hoàng tử Piano được tiêu thụ mạnh, cực kỳ đắt khách, Hongkong cũng đưa ra đề nghị, hi vọng sang năm bọn họ có thể đến đó biểu diễn.
Cô nhắm mắt, nghe Tiểu Hương nhắc đi nhắc lại, thật ra thì cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chu Tại Vũ nhìn dung nhan mệt mỏi của cô qua kính chiếu hậu mấy lần, âm thầm cau mày.
"Vanesa, còn có, người đại diện muốn hỏi cô. . . . Vanesa, cô có đang nghe tôi nói hay không?" Tiểu Hương đề cao thanh âm.
Cô nỗ lực giương mắt. "Ừ, tôi đang nghe."
"Người đại diện nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em m
"Ngày mai em muốn biểu diễn bài này trong tiết mục, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố ý hỏi.
"Không tệ." Anh nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp. "Đói bụng rồi sao? Muốn ăn chút gì không? Để tôi làm."
Đây không phải là phản ứng cô mong đợi.
Hạ Hải Âm ảo não trừng bóng lưng anh. "Này, Chu Tại Vũ!"
Anh run, chậm rãi quay đầu lại.
"Anh. . . . Không nói gì với em sao?" Mấy giờ trước, bọn họ còn nhiệt liệt ân ái, hiện tại anh lại lễ phép xa cách! "Anh. . . . Thật là. . . ." Đáng ghét! Chuyện như vậy tại sao muốn con gái như cô mở miệng trước? "Lúc ở khu vui chơi, chúng ta ——"
"Thật xin lỗi." Anh đột ngột cắt đứt cô.
"Cái gì?" Cô kinh sợ, không dám tin tưởng nhìn gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì của anh. "Anh mới vừa nói. . . . Thật xin lỗi?"
"Uh" anh nhìn cô chăm chú trả lời, tròng mắt như mực giấu tất cả tâm tình, mặt lạnh nhạt. "Thật xin lỗi, Hải Âm, tôi không nên làm như vậy."
Anh không nên làm như vậy? Đây chính là sự đáp lại của anh sao? Anh hối hận? Hối hận mình bị tình dục làm chủ lý trí, bị cô làm choáng đầu?
Lòng của Hạ Hải Âm trầm xuống, khuông ngực lạnh hết, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mắt —— anh có thể nào tỉnh táo như thế? Không tim không phổi như thế? Anh tại sao có thể. . . . Đối với cô như vậy?
"Tại sao anh cảm thấy. . . . Không nên làm như vậy?" Cô run giọng hỏi, thật hận giọng nói mình phát run, vì sao cô không thể lạnh lùng tự giữ giống như anh?
Anh yên lặng hai giây, tự giễu mím môi. "Tôi đã đồng ý không đụng em. Hơn nữa một bảo vệ chuyên nghiệp, thì không thể phát triển bất kỳ quan hệ nào khác với chủ."
"Cho nên, anh hối hận à?" Cô lạnh đến toàn thân run rẩy, mỗi câu của anh đều tựa như một cây đao, cắt xuống tim cô, cô không hiểu tại sao anh có thể làm cô đau lòng như vậy? Đau đớn thế này đã không phải là lần đầu tiên, cô thật hận anh!
"Tha thứ cho tôi, Hải Âm." Anh chua chát nói nhỏ.
Tha thứ? Anh muốn cô tha thứ? !
Hạ Hải Âm châm chọc giương môi, nụ cười lạnh lùng. "Anh thật buồn cười, Chu Tại Vũ, loại chuyện đó có cái gì mà tha thứ? Chẳng qua là. . . . Nhất thời kích tình mà thôi. Chúng ta đã mấy tuổi? Ít nhiều gì đều có kinh nghiệm này chứ? Anh cho rằng tôi sẽ yêu cầu anh phụ trách sao? Anh thật vô cùng. . . . Nghiêm túc, Tuấn Kỳ nói không sai, anh thật khô khan đến mức không thú vị."
Cô không biết mình đang nói cái gì, lại càng không hiểu được vì sao phải nhắc tới Từ Tuấn Kỳ, có lẽ là bởi vì cô rất muốn mạnh mẽ đâm anh bị thương.
Nếu như, cô thật có thể đâm anh bị thương thì tốt, nếu như anh có chút quan tâm cô, như vậy ít nhất cũng nên cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ cầu xin anh hơi đau thôi. . . .
Hạ Hải Âm dấu đôi tay ở phía sau, không cho anh thấy quả đấm nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch của mình. "Ai! Nói chuyện với người không hiểu âm nhạc, thật mệt mỏi." Cô khoa trương cảm thán, thu hồi hộp đàn Violin. "Ngày mai phải tham gia tiết mục, buổi tối tôi không ăn đâu."
Lạnh lùng nói xong, cô tự nhiên đi trở về phòng, khép chặt cửa, bỏ mình anh cô đơn đứng.
"Tại sao muốn làm nhân viên đặc cần?" Bảy năm trước, có một cô gái hỏi anh như vậy. "Làm bảo vệ cho người ta rất thú vị sao?"
"Nếu như làm bảo vệ của em, vậy khẳng định là vừa cực khổ vừa không thú vị." Anh cố ý đùa cô.
"Ghét!" Đấm vào lồng ngực anh. "Sao lại cười người ta như thế?"
Anh cười cầm quả đấm khéo léo của cô. "Thật ra thì ba anh trước kia cũng là nhân viên đặc cần."
"Ba anh?" Cô nhướng mày. "À ~~ em hiểu rồi, cho nên anh thừa kế ý ba à?"
"Cũng có thể nói như vậy." Anh dừng nụ cười lỗ mãng, mặt mũi nghiêm túc. "Từ nhỏ, ông chỉ hy vọng anh trở thành một quân nhân, cũng dùng phương thức quân nhân giáo dục anh."
"Khó trách anh lại có bộ dạng đau ra đấy này!" Cô nhạo báng.
Anh lắc đầu một cái. "Vốn không phải vậy, trước kia anh rất phản nghịch."
"Anh? Phản nghịch?" Cô khó có thể tin.
"Hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau mọi thứ đều có, có thể là bởi vì làm trái ngược với na anh? Từ sau khi anh lên trung học, hành động liền càng lúc càng sai. Ba anh rất thất vọng với anh, nhưng ông ấy bận rộn làm việc, không có thời gian trông nom anh, mỗi lần đều là mẹ anh đến trường cúi đầu xin lỗi giáo viên."
Cô chuyên chú lắng nghe.
"Năm lớp 11, có lần anh đánh nhau với bạn học ở trường, mẹ anh tới đón anh, cúi thấp đầu nói xin lỗi với giáo viên và phụ huynh của bạn học kia như bình thường. Bà không hề nói một câu nặng nề nào. nhưng mà ở trên đường về nhà, bà té xỉu, anh hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện, mới biết bà sinh bệnh nặng."
"Bà bị bệnh?"
"Ừ. Thân thể bà không thoải mái một thời gian rồi, nhưng vẫn gạt cha con chúng tôi, sợ chúng tôi lo lắng. Ngày đó, anh mới chợt tỉnh ngộ, cảm thấy mình rất có lỗi với mẹ anh, quá tổn thương bà rồi. Từ sau khi đó, bà liền thường ra vào bệnh viện. Có một ngày, bà ở trên giường bệnh kéo tay của anh, lập ra ước định với anh."
"Ước định gì?" Cô hỏi.
Anh không có trả lời ngay, nghĩ thật lâu, suy nghĩ vùi lấp ở thời không mê ly, thật vất vả mới kéo về được. "Bà nói, bà rất yêu rất yêu ba anh, mặc dù ông ấy bởi vì công việc, mà luôn không ở bên cạnh bà, nhưng bà chưa từng oán trách ông. Bà nói, bà cũng rất thương rất thương anh, hi vọng cha con anh có thể sống chung tốt đẹp, để cho bà đi được an tâm."
"Cho nên anh đồng ý với mẹ anh rồi à?"
"Ừ, anh đồng ý rồi, lập tức quyết định dự thi trường quân đội, cống hiến vì quốc gia."
"Vậy cũng là hoàn thành tâm nguyện của ba anh? Ông ấy nhất định rất tự hào vì anh."
"Có lẽ vậy. Hi vọng như thế."
"Nhất định là vậy!" Cô khích lệ anh. "Anh rất là ưu tú, lại nghiêm túc phụ trách, nhất định có thể trở thành một quân nhân mà ba mẹ anh tự hào."
"Vậy còn em?"
"Em? Em như thế nào?"
"Em không cảm thấy kiêu ngạo vì anh sao?"
"Hơ! Chuyện liên quan gì tới em? Anh là ai của em chú?"
"Chậc, thì ra anh không phải là ai cả, em không để anh trong lòng."
"Này, Chu Tại Vũ! Anh cố ý chọc giận em à?"
"Ha ha. . . . . ."
Trong trí nhớ, anh và cô cười thật vui vẻ sảng khoái, tiếng cười sáng trong xuyên qua hành lang thời gian, vang vọng bên tai anh.
Chu Tại Vũ kiềm chế suy nghĩ, ánh mắt xẹt qua dụng cụ quay phim và từng nhân viên làm việc, rồi đến cô gái ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười về phía ống kính.
Hạ Hải Âm.
Mặc dù tối hôm trước anh mới chọc cô mất hứng, nhưng hôm nay, trong tiết mục cô tham gia nói chuyện, nụ cười kia vẫn trong veo thấm người, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui gì.
Cô và hoàng tử Piano Nhật Bản ngồi cùng nhau, một người xinh đẹp, một người tuấn tú, hình ảnh hài hòa đẹp mắt, ngay cả người chủ trì cũng hơi mất hồn vì ánh sáng chói mắt của hai người họ.
"Vanesa có bạn trai chưa?" Người chủ trì cười hỏi.
Hạ Hải Âm mím môi mỉm cười, lắc đầu một cái.
"Vậy có suy nghĩ qua lại với hoàng tử Piano không? Hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi !"
Hạ Hải Âm nghe vậy, nhẹ giọng cười một tiếng, phiên dịch lời của người chủ trì cho hoàng tử bên cạnh nghe, anh cũng cười, lắc đầu một cái.
"Thế nào? Hai người không muốn à?" Người chủ trì hỏi tới. "Người tình trong lý tưởng của Vanesa là người thế nào?"
"Người thế nào à??" Cô nhíu mặt, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, đầu lưỡi đặt giữa môi đỏ, thần thái hơi ngây thơ.
Trái tim Chu Tại Vũ rung động.
"Chỉ cần. . . . Hiểu tôi là được rồi. Hơi lạnh lùng cũng không sao, không hiểu phong tình cũng không sao, chỉ cần, hiểu lòng của tôi là được rồi."
Cô mỉm cười mờ mịt, nhìn thẳng ống kính, tim của anh đập mạnh, cơ hồ cho rằng cô đang xuyên qua ống kính nhìn mình.
"Như vậy, là phải hiểu âm nhạc à?"
Cô không có trả lời, cười hoảng hốt hơn.
"Như vậy, qua lại với hoàng tử piano không phải tốt sao? Hai người đều nhiệt tình yêu thích âm nhạc, cũng hiểu âm nhạc của nhau." Người chủ trì nửa thật nửa giả tác hợp.
Hạ Hải Âm ngoái đầu nhìn lại, bèn nhìn nhau cười với hoàng tử Piano.
Chu Tại Vũ quay đầu, không biết tại sao, không muốn nhìn thấy một màn này.
Đột nhiên, thanh âm rung rung của điện thoại di động vang lên ở đâu đó, anh nhanh nhạy càn quét quanh mình, phát hiện phụ tá Tiểu Hương len lén nhận điện thoại.
"Alo, là Từ tiên sinh? Xin lỗi, bây giờ Vanesa đang thu hình, không tiện nghe điện thoại."
Là Từ Tuấn Kỳ gọi tới?
Chu Tại Vũ chợt có ý định, đi tới, ra hiệu Tiểu Hương đưa điện thoại của Hạ Hải Âm cho anh.
"Tôi là Chu Tại Vũ."
Đối phương trầm mặc một hồi lâu. "Tôi không có tìm anh nghe điện thoại, người tôi tìm là Hải Âm."
"Tôi biết rõ." Anh lạnh nhạt nói một câu.
"Nếu cô ấy đang thu hình thì tối nay tôi gọi lại."
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?"
"Cái gì?" Từ Tuấn Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới anh có thể hỏi như vậy.
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?" Anh Thẩm thanh hỏi một lần nữa.
"Tôi thích, thì thế nào?" giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ không giấu được địch ý.
"Thích. . . . Là tốt rồi." Giọng điệu của anh chua chát, tâm tình càng thêm ấm ức. "Về sau đừng hẹn cô ấy ở hộp đêm nữa, cô ấy không thích địa phương quá ồn."
"Sao anh biết cô ấy không thích? Anh hiểu cô ấy rõ lắm à?" Giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ sắc bén.
Anh ta chưa hiểu rõ.
Chu Tại Vũ không để lại dấu vết cười khổ. "Cô ấy bình thường ăn quá ít, khi anh dùng cơm với cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, thật ra thì cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh ngọt dâu tây bơ sữa tươi, kem thì thích vị trà. Lúc cô ấy tức giận, đừng tranh cãi với cô ấy, hãy dỗ dành cô ấy, cơn giận của cô ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát là hết. Còn có. . . ."
Còn có cái gì đây?
Chu Tại Vũ nghĩ tới từng chuyện cần giao phó, trong lòng lẩn quẩn nồng đậm khổ sở.
Cúp điện thoại xong, trong phòng quay phim cũng vừa vặn từ từ vang lên bản hợp tấu Piano và Violin, giai điệu dịu dàng ngọt ngào, chính là bản "Lời chào tình yêu".
Anh khép hờ mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bản nhạc đã nghe vô số lần này.
Đầu của cô thật là đau.
Hạ Hải Âm ôm cái đầu choáng váng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn.
Có lẽ là thời gian này hành trình quá nhiều, ngày hôm qua lại không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đến khu vui chơi chơi cả ngày, buổi tối lại đứng ở phía trước cửa sổ, hứng gió cả đêm, nên cô bị sốt rồi.
Buổi sáng đã cảm thấy cổ họng khát khô, không quá thoải mái, miễn cưỡng gượng chống để thu hình, quay xong rồi, tình huống càng nghiêm trọng hơn, ót nong nóng phát đau, cả hoàng tử Piano hẹn cô ăn cơm tối, cô cũng miễn cưỡng cự tuyệt.
"Hôm nào đi. Hôm nay tình trạng sức khỏe của tôi không tốt lắm." Cô tạ lỗi.
"Vậy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi!" Anh quan tâm thúc giục.
"Ừ." Cô tạm biệt anh, ngồi lên xe, lúc này cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, ngồi chung với Tiểu Hương.
Tiểu Hương líu ríu báo cáo hành trình mấy ngày sắp tới, còn nói vé vào chương trình nhạc của cô và hoàng tử Piano được tiêu thụ mạnh, cực kỳ đắt khách, Hongkong cũng đưa ra đề nghị, hi vọng sang năm bọn họ có thể đến đó biểu diễn.
Cô nhắm mắt, nghe Tiểu Hương nhắc đi nhắc lại, thật ra thì cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chu Tại Vũ nhìn dung nhan mệt mỏi của cô qua kính chiếu hậu mấy lần, âm thầm cau mày.
"Vanesa, còn có, người đại diện muốn hỏi cô. . . . Vanesa, cô có đang nghe tôi nói hay không?" Tiểu Hương đề cao thanh âm.
Cô nỗ lực giương mắt. "Ừ, tôi đang nghe."
"Người đại diện nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
598/2593