watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Lượt xem :
Lôi Vận Trình ngẩng phắt đầu lên: “Anh không thích trẻ con à?”

Phong Ấn khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Con cái là kết tinh tình cảm của hai người, là sợi dây duy trì tình yêu. Bố anh nói, ngoài mẹ anh, trên đời này anh là tài sản quý báu nhất của ông ấy. Nếu anh có con, anh nghĩ anh sẽ rất mệt!”

- Tại sao? – cô chất vấn, dường như muốn tìm hiểu điều gì đó từ anh.

- Phải chia tình cảm thành hai phần, anh sợ sẽ lạnh nhạt với em. Anh không thể cùng lúc thích hai người được. Mà nếu như không thích con cái, sao anh có thể để nó đến thế giới này được?

Ngẫm nghĩ từng câu từng chữ mà anh nói, Lôi Vận Trình mắt đỏ hoe: “Phong Ấn, em khó chịu, buồn nôn!”

Phong Ấn nhíu mày, áp trán vào trán cô: “Làm sao thế? Còn có cảm giác khó chịu gì nữa?”

- Rất mệt, buồn nôn! – Lôi Vận Trình dựa lưng vào ghế.

- Thế chúng ta về đi! – Phong Ấn khởi động xe, mặt đầy lo âu.

Về đến nơi thì Lôi Vận Trình lăn ra ốm, cũng may chỉ là say nắng.

Kỉ Dị chui từ dưới bụng máy bay ra. Lôi Vận Trình đứng bên cạnh, ngẩng đầu không biết nhìn cái gì. Kỉ Dị cởi găng tay ra, phủi phủi quần áo: “Đồng chí cơ trưởng, sức khỏe ổn hơn chưa?”

Lôi Vận Trình gật đầu: “Đột nhiên cháu cảm thấy máy bay thật là to, thế mà một người lại có thể lái nó bay lên trời, lại còn thực hiện được các động tác có độ khó cao nữa, thật kì diệu!”

Kỉ Dị bật cười: “Bị ốm nên thành ra ngớ ngẩn rồi phải không? Giọng điệu của cháu khiến chú nhớ đến con gái chú, nó cũng nói những điều tương tự!”

Lôi Vận Trình thu tầm mắt lại, quay sang hỏi Kỉ Dị: “Con gái chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

- Nhỏ hơn cháu mấy tuổi, vẫn còn đang đi học! – Kỉ Dị cởi mũ ra, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, lấp lánh hạnh phúc: “Mơ ước của nó lúc còn nhỏ là thiết kế một chiếc máy bay, lại còn muốn đích thân lái nó nữa, ha ha, đúng là một giấc mơ đáng yêu, nhưng không thực tế chút nào!”

Lôi Vận Trình cũng cười: “Lúc còn nhỏ cháu cũng có một giấc mơ, cùng bay lên trời với một người!”

- Đại đội trưởng Phong ư?

Mặt Lôi Vận Trình hơi đỏ, cô đưa tay lên chạm vào chiếc máy bay của mình: “Một giấc mơ rất nông nổi và vớ vẩn phải không ạ? Nguyên nhân lúc ấy cháu đến học viện không quân là vì thế, về sau mới biết bay lượn đúng là rất tuyệt!”

- Nếu như cậu ấy là mục tiêu của cháu, giờ lại là lãnh đạo của cháu rồi, có chuyện gì nên mạnh dạn báo cáo với cậu ấy. Các phi công không nên mang theo tâm sự lên bầu trời, giữa những phi công điều khiển máy bay chính và yểm trợ không nên tồn tại bất cứ hoài nghi gì, phải hoàn toàn tin tưởng mới có thể phối hợp ăn ý…

- Cháu… Cháu tin tưởng anh ấy!

Kỉ Dị lắc đầu: “Chỉ tin tưởng cậu ấy thôi còn chưa đủ, còn phải tin tưởng vào bản thân, tin tưởng là tố chất cơ bản nhất của mỗi phi công.”

Những chiếc máy bay ở phía xa đang từ từ hạ cánh, dẫn đầu là Phong Ấn.

- Làm sao chú hiểu được tâm trạng của cháu?

Kỉ Dị mỉm cười: “Vì chú là người ngoài cuộc, đương nhiên là nhìn thấy rõ rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng chú có thể cảm nhận được điều gì đó trong những câu nói của cháu ban nãy. Máy bay khi ở dưới mặt đấy là của cơ vụ bọn chú, còn ở trên bầu trời là của các phi công bọn cháu. Cháu phải có tiềm thức có thể linh hoạt điều khiển nó mới đạt được đến trình độ: người và máy bay là một. Mà ban nãy cháu lại đang hoài nghi về bản thân, điều này là không nên đâu!”

Lôi Vận Trình cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm cảm phục người kỹ sư cơ khí này.

Cô đến nhà ăn ăn cơm, không nhìn thấy Phong Ấn nhưng lại chạm mặt Lục Tự. Anh ta đi ăn muộn, lúc ăn cơm cứ nhìn cô chằm chằm. Thấy Lôi Vận Trình đứng dậy định đi, Lục Tự vội vàng và vài miếng cơm nữa rồi vội vàng đuổi theo kéo cô lại.

Lôi Vận Trình cung kính chào Lục Tự theo đúng nghi thức: “Chào Lục đại đội trưởng!”

Cô luôn đối xử với anh ta như vậy, còn xa cách hơn cả người ngoài. Lục Tự thấy nhoi nhói trong tim: “Em đỡ hơn chút nào chưa? Sức khỏe của em tốt thế, sao lại sinh bệnh chứ?”

- Cảm ơn Lục đại đội trưởng đã quan tâm, tôi chỉ bị say nắng chút thôi!

- Giờ không có người ngoài, em không cần câu nệ lễ tiết thế đâu!

- Đây là sự tôn trọng của tôi đối với anh!

- Ai cần em phải tôn trọng? – Lục Tự trừng mắt, kéo cô đến chỗ không người: “Lôi Vận Trình, em bị ốm có phải vì Phong Ấn không? Hay là vì Hạ Viêm Lương?”

Lôi Vận Trình hoang mang, chân như mềm nhũn ra. Lục Tự nhanh tay đỡ lấy cô nhưng bị cô đẩy ra: “Đừng động vào tôi!”

- Được, anh không động, vậy em nói cho anh là bởi vì ai?

Lôi Vận Trình nhìn Lục Tự bằng ánh mắt kì quái: “Say nắng là vì thời tiết chứ đâu phải vì ai”.

Lục Tự siết chặt nắm tay: “Em mà không phải con gái là anh đấm em rồi đấy! Em giả ngốc hay là thật sự không biết? Hạ Viêm Lương dẫn theo một đứa bé đến tìm Phong Ấn mà em vẫn có thể bình tĩnh như vậy à? Em có thể nói cho anh biết em làm thế nào mà bình tĩnh được thế? Trong sư đoàn có rất nhiều người đều biết cô ta với Phong Ấn…

Lục Tự đột ngột khựng lại, khuôn mặt của Lôi Vận Trình trắng bệch ra, đôi môi run rẩy: “Anh chớ đặt điều thị phi…”

- Lôi Vận Trình! – Lục Tự nghiến răng: “Em làm anh quá thất vọng!”, nói rồi Lục Tự liền quay phắt người bỏ đi. Một bàn tay nhỏ đột nhiên kéo tay áo anh lại. Lục Tự không nỡ lòng bỏ đi, đành quay lại trầm ngâm nhìn cô.

- Cô ta với Phong Ấn…làm sao? Anh nói tiếp đi!

Lần đầu tiên Lục Tự nhìn thấy sự thỉnh cầu trong mắt cô, Lục Tự nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô: “Em tự đi hỏi cậu ta thì hơn, kẻo anh lại mang tiếng đặt điều thị phi, chia rẽ mối quan hệ của hai người!”

Phong Ấn không tìm thấy Lôi Vận Trình trong kí túc, đang định đi thì thấy Lôi Vận Trình về: “Vẫn còn ốm mà đã chạy đi lung tung thế à? Anh bảo đầu bếp làm riêng cho em đấy, mai qua đây ăn đi!”

Lôi Vận Trình ngồi ngây ra trên giường, nhìn anh mở từng hộp thức ăn, bày ngay ngắn trên bàn. Việc nấu nướng của không quân rất cầu kì, mỗi bữa ăn đều phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng, lại cộng thêm với tay nghề của đầu bếp nên trông thức ăn cực kì ngon mắt.

- Em vừa ra nhà ăn ăn rồi! – Lôi Vận Trình đột nhiên nói.

- Chắc là chưa ăn được bao nhiêu đâu, mau qua đây ăn với anh đi, anh còn chưa ăn này!

Lôi Vận Trình bị anh kéo xuống bàn ăn. Phong Ấn đưa cho cô đôi đũa rồi gắp thức ăn và bát cô: “Anh bay đường dài, lát nữa còn phải về ngủ một giấc, ngoan, ăn nhiều một chút! Anh đã quen với việc có em bay đằng sau, hôm nay không có em, anh cứ thấy không quen!”, Phong Ấn mỉm cười: “Em nói đúng rồi, em đã trở thành thói quen của anh!”

Cô cúi đầu nhét thức ăn vào miệng, nhưng cổ họng nghẹn đắng không nuốt nổi. Cô nhấp một ngụm canh, cúi đầu nhìn trân trân xuống bàn: “Anh và Hạ Viêm Lương vẫn còn liên lạc ư?”

Phong Ấn khựng người. Lôi Vận Trình lại uống một ngụm canh: “Sau khi chúng ta ở bên nhau, hai người vẫn qua lại ư?”

Phong Ấn đặt đũa xuống, nheo nheo mắt, nâng cằm cô lên hỏi: “Em có ý gì?”

Cuối cùng Lôi Vận Trình cũng chịu nhìn thẳng vào Phong Ấn, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Anh thấy em có ý gì?”

Đôi môi Phong Ấn mím chặt, Lôi Vận Trình nhìn anh không chớp mắt, hai người chìm vào trong im lặng.

Phong Ấn chăm chú nhìn cô: “Có phải ai đó lại nói gì với em không? Hay là em nghe thấy ai đó nói lung tung gì rồi?”

Lôi Vận Trình gạt tay anh ra, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Anh có gì khiến người ta phải nói lung tung chứ? Hoặc cũng có thể đối với em, đấy là bí mật thuộc về anh?”

Phong Ấn định mở miệng nhưng bị ngón tay của cô chặn lại: “Nghĩ cho kĩ rồi hãy nói, em có thể chấp nhận anh không yêu em, nhưng không thể chịu đựng được sự lừa dối!”

- Anh không lừa dối gì em cả! – đôi hàng mi của anh khẽ cụp xuống như đang che giấu điều gì.

- Anh không có chuyện gì khác muốn nói với em sao?

Phong Ấn siết chặt bàn tay cô, hôn lên tay cô một cái rồi nói: “Kì thực có một chuyện em cần phải biết, nhưng không phải bây giờ. Tối nay còn phải bay, anh về ngủ trước đã. Em cứ yên tâm, đợi diễn tập kết thúc anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em. Đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng, ảnh hưởng đến toàn đội, thậm chí là sư đoàn của chúng ta.”

Lôi Vận Trình không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm, sau đó tiễn anh về.

- Trình Trình! – khoảng khắc cô đóng cửa lại, anh lấy thân mình chặn cửa, ôm cô vào lòng: “Em có biết lần đó anh với bố em nói gì trong thư phòng không?”

- Không, bố em không nói!

Phong Ấn kề môi vào tai cô, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Em có từng nghĩ… sẽ lấy anh không?”

Lôi Vận Trình ngẩng phắt đầu, mở to mắt ngạc nhiên: “Cái gì?”

Phong Ấn chạm tay vào lông mày cô, miệng nhoẻn cười: “Đợi em hai lăm tuổi, nếu chúng ta vẫn ở bên nhau, chúng ta sẽ cưới nhau nhé!”

Cô há hốc mồm, mặt nghệt ra, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác như không tin. Phong Ấn cúi đầu, mơn man đôi môi cô: “Hai mươi nhăm tuổi là thời điểm đẹp nhất đời người con gái, trút bỏ lớp vỏ bọc trẻ con để trở thành người lớn, hiểu rõ thế nào là tình yêu, thế nào là sùng bái, thế nào là cố chấp… Anh đã đợi em lớn lên nên chẳng ngại phải đợi em trưởng thành, đợi khi nào em với anh cùng đứng ở một cao độ, em vẫn xác định rằng em yêu anh, anh sẽ đến nhà em xin phép, đường hoàng cưới em về làm vợ!”

Lôi Vận Trình nhìn vào mắt anh, cổ họng bỗng nhiên nghẹn ngào.

Phong Ấn cọ cọ mũi vào mặt cô: “Đến lúc ấy anh nghĩ bố em sẽ càng hận họ Phong, vì anh đã cướp mất báu vật của ông ấy, cháu ngoại của ông ấy sau này còn phải mang họ Phong, cả đời này không thể thoát khỏi nhà họ Phong bọn anh rồi!”

Phong Ấn đi rồi, Lôi Vận Trình uống thuốc rồi lên giường nằm, ôm chăn nằm suy nghĩ về những điều anh nói trước khi đi, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một cảnh tượng khiến tim đau nhói, khóe mắt chợt ươn ướt.

Chắc chắn có điều gì đó khiến mọi người hiểu lầm, Lục Tự hiểu lầm, Lôi Dật Thành hiểu lầm, cô cũng hiểu lầm. Cô có thể cảm nhận được sự trân trọng của Phong Ấn, chính vì vậy tất cả mọi người, bao gồm cả cô đã hiểu lầm. Cô thà tin một người căn cứ vào những chuyện đã được xác định còn hơn là nghi ngờ người ấy dựa vào những chuyện vô căn cứ.

Bệnh của cô đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc cô đã quay trở lại với việc luyện tập.

Trong phòng họp, chỉ huy Mục Phong và hai đại đội trưởng cùng xem một đoạn băng ghi lại cảnh bay. Mục Phong cho dừng hình: “Hai đội trưởng đều đang nóng lòng chờ đợi cuộc diễn tập phải không?”

Phong Ấn và Lục Tự chỉ cười không nói gì. Mục Phong nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, nói tiếp: “Mấy hôm nữa toàn sư đoàn sẽ tập luyện vào lúc rạng sáng, Lôi Vận Trình, em có thể tham gia chứ?”

- Em không thành vấn đề!

- Ừm! – Mục Phong gật đầu: “Thế thì giải tán. Lôi Vận Thành, em ở lại một chút, anh sẽ nhận xét một chút về tình hình rèn luyện của em thời gian vừa qua!”

- Vâng ạ! – Lôi Vận Thành có hơi ngạc nhiên, nghĩ lại cô không cảm thấy mình đã làm gì sai sót cả.

Phong Ấn gửi đến cô một ánh mắt cổ vũ, chậm rãi thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp ngoài Mục Phong và Lôi Vận Trình còn có Ngũ chính ủy. Ông cất tiếng gọi Lôi Vận Trình: “Cháu ngồi xuống đi, đừng có khép nép như thế!”

- Vâng ạ! – Lôi Vận Trình dè dặt ngồi xuống.

Mục Phong mở một tập tài liệu, vẻ mặt rất khó đoán: “Những lời khen ngợi thì anh không nói nhiều, nhưng em không phải không có vấn đề gì. Nói nhỏ thì không nhỏ, mà lớn cũng chẳng lớn. Ở một số động tác khó, cái gan của em vẫn chưa đủ lớn, hơn nữa hoàn thành cũng chưa được hoàn mỹ lắm. Điều này anh đã hỏi lại qua đại đội trưởng, cậu ấy sẽ tiếp tục rèn luyện em, không được chủ quan, không thể viện mãi cái cớ thiếu kinh nghiệm được, em đã không còn là một học viên của trường hàng không nữa, không ai có thể dạy em mãi phải làm thế nào được!”

- Vâng ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng để đạt đến mức Mục chỉ huy yêu cầu! – Lôi Vận Trình nghiêm nghị đáp.

Mục Phong xua tay: “Không phải là yêu cầu của anh, đó là yêu cầu tất cả các phi công đều phải làm được chứ không phải chỉ yêu cầu mình em. Một khi vào trận chiến thực sự, chẳng nhẽ lại đứng chờ bị đánh? Đối thủ sẽ không cho em có cơ hội tập luyện thêm đâu! Đó là kĩ thuật cơ bản, là mấu chốt để bảo vệ tính mạng và tấn công địch! Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đợt diễn tập rồi, có phải em không muốn giành giải thưởng này không?”
<<1 ... 3839404142 ... 50>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
51/2046