Tiểu thuyết Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu-full
Lượt xem : |
ờng luôn”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc: “Nghĩa là mọi người muốn dùng nó?”.
Tào Tử Di vội lên tiếng giải thích: “Tập san kỳ này có một bài về Ngũ Trác Hiên, chủ yếu là về bộ phim mới của anh ta”.
Chân dài chen ngang: “Bức vẽ của em quá đẹp nên bọn chị muốn mua lại của em”.
“Được ạ.” Doãn Tiểu Mạt nghiêng người về phía trước, khóe mắt cong lên: “Nhưng mà không cần trả phí cho em đâu”.
“Hả???” ba người kinh ngạc thốt lên.
“Em làm sao có thể bán thần tượng của mình lấy tiền được chứ!” Doãn Tiểu Mạt cười ngượng ngùng.
Tào Tử Di cười xấu xa: “Doãn Tiểu Mạt, em đã lộ rõ bản chất fan cuồng thái quá rồi nhé!”.
Chân dài lúc này mới như bừng tỉnh.
Kính cận cũng gật đầu đầy vẻ đăm chiêu.
Doãn Tiểu Mạt rối đến độ mặt càng lúc càng đỏ, đúng là một lần lầm lỡ, ngàn thu ôm hận!
Lúc vận xui thì chuyện không may lần lượt kéo tới, lúc vận son thì chuyện vui ồ ạt tấn công. Tạm thời chưa có tin tức về việc gia sư từ chỗ Lương Khai Khai, nhưng khi Doãn Tiểu Mạt tới nhà Gia Minh dạy buổi cuối thì cô Tiếu lại giới thiệu cho cô một chỗ khác. Biết chuyện bạn của bố Gia Minh có một cô con gái năm nay vào tiểu học, lực học yếu, không theo kịp các bạn nên đang tìm người dạy thêm, cô Tiếu liền giới thiệu Doãn Tiểu Mạt. Doãn Tiểu Mạt đương nhiên đồng ý, không ngừng nói cảm ơn.
Hết giờ dạy, Doãn Tiểu Mạt nhận lấy tờ địa chỉ, không ngờ lại khá gần nhà mình, như vậy cô vừa có thể tiết kiệm được thời gian, vừa bớt chi phí đi lại. Nhất cử lưỡng tiện, tội gì mà không làm chứ!
Nơi này là một khu đô thị cao cấp, nằm cách khu chung cư bình dân của Doãn Tiểu Mạt một con đường. Doãn Tiểu Mạt còn chưa bước chân vào cổng đã bị bảo vệ giữ lại: “Cô tới nhà ai?”.
Doãn Tiểu Mạt nói số nhà, nhân viên bảo vệ hỏi: “Có việc gì?”.
“Làm gia sư.”
Bảo vệ nhìn bộ dáng tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô của cô thì cũng tin hơn nửa nhưng để đảm bảo, anh ta vẫn gọi điện tới nhà kia để xác nhận, sau đó mới để Doãn Tiểu Mạt vào.
Đúng là khu nhà cao cấp, quy hoạch xanh thực hiện rất tốt, không khí trong lành tràn ngập hương hoa. Chỗ trống không có một chiếc xe nào đỗ bừa bãi, tạo cảm giác vừa rộng rãi vừa sạch sẽ. Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ đến thùng rác to đại bác ở trước cửa chung cư nhà mình, không hiểu sao lại cảm thấy như thế mới có sức sống.
Cô nhìn địa chỉ đối chiếu rồi mới ấn chuông cửa.
Cửa nhà mở ra, đón tiếp cô là một phụ nữ trung niên tướng mạo có vẻ dễ gần: “Tiểu Mạt phải không? Vào đi!”.
Doãn Tiểu Mạt yên tâm hơn, cô sợ nhất là gặp phải nhà nào kiêu ngạo làm cao, có tiền là cho rằng mình hơn người.
Từ căn phòng bên trong, một phụ nữ có gò má cao, da trắng, chừng ngoài ba mươi đi ra, cô ta quét mắt qua Tiểu Mạt rồi hỏi: “Dì Lưu, gia sư tới à?”.
Dì Lưu cung kính đáp: “Vâng”.
“Đưa cô ấy vào đi” người phụ nữ quay đầu đi.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, suýt nữa thì nhận nhầm chủ nhà. Nhưng mà giờ xem, vị chủ nhà này đúng là rất khó hầu hạ.
Kiến trúc trong ngôi nhà này theo kiểu phối hợp, dì Lưu đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong có một cô bé đang chơi dương cầm.
Một người mù tịt về âm nhạc như Doãn Tiểu Mạt mà cũng có thể cảm nhận được sự lưu loát và êm tai từ giai điệu.
Người phụ nữ kia lên tiếng: “Lạc Lạc, đây là gia sư mới của con”.
Cô bé ngẩng lên nhìn Doãn Tiểu Mạt rồi lại cúi xuống tiếp tục đánh đàn.
Bà mẹ lạnh lùng bĩu môi một cái: “Giao cho cô.” Nói xong, bà ta ra ngoài, đóng cửa phòng.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một phụ huynh như thế. Cô hít sâu, tươi cười nói: “Cháu tên là Lạc Lạc hả?”.
Lạc Lạc trừng mắt: “Im miệng!”.
Doãn Tiểu Mạt sửng sốt. Mặc dù cô không có duyên với trẻ con cho lắm nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một đứa trẻ ghét bỏ. Doãn Tiểu Mạt choáng váng, cô sắp được chứng kiến một gia đình kì cục đây, nhưng thấy khó mà lui không phải tác phong của cô. Doãn Tiểu Mạt vui vẻ cười: “Rất cá tính!”.
Lạc Lạc ngớ ra nhưng không lên tiếng, lặng lẽ đổi một bản nhạc khác.
Doãn Tiểu Mạt chăm chú nghe một lúc, chợt kinh ngạc thốt lên: “Là Lời đồn?”.
Lạc Lạc liếc mắt nhìn cô: “Cũng sành đấy nhỉ?”.
Doãn Tiểu Mạt bật cười. Đây là ca khúc hay nhất của Ngũ Trác Hiên, làm sao cô không biết chứ?
Lạc Lạc lại đổi một bài khác.
Doãn Tiểu Mạt lại nói: “Là Gặp em giữa ngã rẽ?”.
Có vẻ như Lạc Lạc đang cố ý thử cô, lại chuyển ca khúc khác nhưng vẫn của Ngũ Trác Hiên.
“Rõ ràng ta yêu nhau?”.
Doãn Tiểu Mạt bắt đầu nghi ngờ cô bé mười tuổi này cũng là fan cuồng của Ngũ Trác Hiên. Chẳng trách trên mạng nói anh ấy có mê lực phi thường, hấp dẫn từ trẻ ba tuổi đến cụ già tám mươi tuổi.
Lạc Lạc buông lỏng cảnh giác, mỉm cười nói: “Cô rất biết thưởng thức!”.
“Cám ơn lời khen!” Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ của Doãn Tiểu Mạt, hết bị trẻ con khinh thường tới lại được nó khen ngợi.
“Cô dạy cháu cái gì?” Lạc Lạc hỏi.
“Toán, Văn, Anh đều dạy.” Dù thành tích mấy môn văn hóa của Doãn Tiểu Mạt không quá xuất sắc nhưng dạy một học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề.
Lạc Lạc đột ngột xổ ra một chuỗi tiếng Anh, lưu loát như nói tiếng mẹ đẻ.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Lạc Lạc thản nhiên nói: “Cháu sống ở Anh, mới về nước chưa đầy một năm”.
Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi.
“Cháu còn biết nói tiếng Pháp, tiếng Đức, cô muốn nghe thử không?”
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu lia lịa.
Lạc Lạc giơ ra một bài thi: “Đề này cô làm được không?”.
Doãn Tiểu Mạt vừa nhìn thấy đề Toán Olympic toàn quốc thì hoảng sợ. Cô cắn bút một lúc cuối cùng vẫn đành bó tay, nhụt chí nghĩ, lúc ôn thi đại học may ra còn giải được, bây giờ thì chữ thầy toàn bộ đã trả thầy rồi.
Lạc Lạc giật lấy chiếc bút, xoẹt xoẹt vài cái trên giấy liền giải xong. Doãn Tiểu Mạt theo dõi quá trình cô bé làm bài, cảm thấy vô cùng dễ hiểu, công thức vận dụng linh hoạt, chặt chẽ.
“Toán và tiếng Anh cô đều không bằng cháu, hay là cô dạy cháu Ngữ văn?” Lạc Lạc thăm dò.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Tiếng phổ thông cháu cũng nói tốt hơn cô, cô nào dám!”. Không phải là cô so đo với con bé, mà là cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa. Cái nhà này rốt cuộc bị làm sao vậy? Con gái mình thông minh như thế mà còn phải thuê gia sư? Đi học lại chẳng đứng đầu lớp ngay ấy à!
Lạc Lạc đắc ý.
Doãn Tiểu Mạt nhấc túi xách lên định ra về thì đột ngột bị cô bé tóm lại: “Cô đi đâu?”.
“Bỏ việc, về nhà chứ sao. Để mẹ cháu mời người khác tài giỏi hơn cô về dạy cháu.” Cái nhà này, Doãn Tiểu Mạt hầu hạ không nổi.
“Đấy không phải mẹ cháu.” Lạc Lạc hét lên.
Mẹ kế ư? Doãn Tiểu Mạt bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Thảo nào mà cô bé tính tình lại kỳ quái như thế.
Lạc Lạc kéo Doãn Tiểu Mạt lại: “Đừng đi, cô khá hợp khẩu vị của cháu, cháu không muốn đổi người… ”.
“Ớ!” Doãn Tiểu Mạt nói: “Nhưng cô không dạy được cái gì cho cháu hết”.
Lạc Lạc vò đầu bứt tai nghĩ: “Hát?”.
“Xin lỗi, cô hát không hay.”
“Piano?”
“Sorry, cô không biết chơi.”
“Vẽ?”
Doãn Tiểu Mạt chợt giật mình: “Ờ, cái này thì có thể”.
Lạc Lạc lật mặt sau tờ giấy thi, nói: “Nào, vẽ một bức cho cháu xem”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, rõ ràng con bé này kiên quyết giữ mình lại, thế mà còn bày đặt kiểm tra tài năng nữa.
Cô tiện tay nguệch ngoạc mấy nét, vẽ một con thỏ sinh động trên giấy.
Lạc Lạc tròn mắt thích thú: “Cháu muốn học!!!”.
Doãn Tiểu Mạt chế nhạo: “Khiến cháu tâm phục khẩu phục thật không dễ dàng”.
“Mọi người ai cũng có sở trường riêng, đừng tự coi nhẹ mình như thế chứ!” Lạc Lạc nói với giọng bà cụ non.
Doãn Tiểu Mạt bật cười. Cô bỏ ba lô xuống, chống cằm suy nghĩ, cô chưa từng dạy người ta vẽ bao giờ, vì cô cảm thấy cái này thuộc về tố chất, rất khó đào tạo.
“Cháu nghĩ xem muốn vẽ gì?”.
Lạc Lạc không do dự liền lôi ra mấy bức ảnh trong ngăn kéo nói: “Vẽ mẹ cháu”.
Trong ảnh là mộ cô gái xinh đẹp chừng ngoài hai mươi, nhìn khuôn mặt có vài nét giống Lạc Lạc.
“Mọi người đều nói cháu giống mẹ.” Lạc Lạc lẩm bẩm: “Nên bà ta rất ghét cháu”.
Dù Lạc Lạc không nói rõ là ai nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể đoán ra cô bé ám chỉ tới người phụ nữ ngạo mạn lúc nãy. Ngực cô chợt nóng ran, hào hiệp trượng nghĩa mà nói: “Được, chúng ta bắt đầu từ vẽ mẹ cháu!”.
Lạc Lạc cầm chắc cây bút vẽ, nghiêm túc học, Doãn Tiểu Mạt vừa phác thảo trên giấy vừa hướng dẫn: “Lạc Lạc, cô cháu mình thi xem ai vẽ giống hơn nhé!”.
Lạc Lạc gật đầu: “Cô Doãn, dù bây giờ cháu mới bắt đầu học nhưng cháu tin chắc sẽ có ngày cháu vượt qua được cô”.
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé: “Cô tin sẽ có ngày đó”.
Vẽ xong, Doãn Tiểu Mạt đưa ra cho Lạc Lạc xem tranh của mình.
“Cô Doãn, bao giờ cô lại tới?” Lạc Lạc rưng rưng hỏi, chỉ mấy giờ đồng hồ nói chuyện thôi nhưng cô bé đã lập tức coi Doãn Tiểu Mạt là người bạn duy nhất của mình.
“Giờ này tuần sau cô sẽ xuất hiện trước mặt cháu.” Doãn Tiểu Mạt vuốt tóc cô bé: “Nếu nhớ cô thì có thể gọi điện cho cô”. Cô viết số điện thoại đưa cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc bấy giờ mới cười tươi.
Doãn Tiểu Mạt đứng ở cửa đi giày, loáng thoáng thấy bóng người đi ra từ phòng bếp lên tầng trên. Dáng người anh ta dong dỏng cao, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh hơi giống Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt bị cận thị, không nhìn rõ, cô lấy tay day day mắt. Đến khi người kia đã đi khuất, cô mới thầm tự cười mình. Nhất định là hôm nay nghe được mấy bài hát của Ngũ Trác Hiên sinh ra ảo giác rồi.
Chương 2: Em không có nơi nào để chạy trốn
Doãn Tiểu Mạt ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, mơ mơ màng màng ngủ. Mấy ngày nay bận rộn chuyện vẽ tranh minh họa mà đêm nào cũng phải đến tận hai, ba giờ sáng cô mới được đi ngủ, trước khi ra khỏi nhà mới gửi bản vẽ qua thư điện tử cho Tào Tử Di, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhấc lên được.
Hôm nay sinh viên tới lớp khá đông, đây cũng coi như là một kỳ tích rồi. Doãn Tiểu Mạt nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa vặn có một người ngồi đằng trước chắn cho cô.
Không ngờ, bài giảng của giáo viên quá vô vị khiến cả lớp đều chán, từng cái đầu lần lượt gục xuống.
Giáo viên bình thản nói: “Có biết vì sao các em ngủ mà tôi vẫn giảng bài không? Bởi vì, tôi tin chắc các em đang ngủ cũng có thể nghe được chút ít, giống như… dưỡng thai vậy!”.
Dưỡng thai?!
Cả lớp cười rộ lên.
Giáo viên cười: “Tỉnh rồi phải không? Tôi tiếp tục giảng.”
Cơn buồn ngủ của Doãn Tiểu Mạt bị xua tan, cô cười ngả nghiêng, vẫn không quên gửi tin nhắn kể lại cho Nghê Thiến. Nhưng có lẽ Nghê Thiến bận, không để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt đang chống cằm ngồi nghe giảng thì di động rung dữ dội trong túi áo. Cô tưởng Nghê Thiến, nhưng hóa ra là tin nhắn của Hoa Lưu Ly, chỉ có mấy thông báo đơn giản: “Mau xem thông báo của fan club trên weibo đi!!!”.
Hoa Lưu Ly vừa mới đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ Ngũ Trác Hiên cho nên có tin gì cô ấy cũng nắm bắt rất nhanh. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng lắm.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng đến nỗi tỉnh táo hẳn lên, cúi đầu giả vờ chú ý đọc sách, kỳ thực là đang chăm chú nhìn di động.
Ngũ Trác Hiên tới thành phố S giao lưu với người hâm mộ, mau đăng ký tham gia!
Doãn Tiểu Mạt kích động suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tin tức này tới quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ trong ngực. Cô bấm điện thoại trả lời Hoa Lưu Ly mà đầu ngón tay cứ run rẩy: “Chỉ có một trăm người, ngộ nhỡ không được thì sao?”.
Hoa Lưu Ly: “Tớ là người công tâm chính trực, cậu đừng có hi vọng đi cửa sau được!”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, cô thật sự đâu có nghĩ tới chuyện đó.
Hoa Lưu Ly lại gửi tin tới: “Yên tâm, dù tớ không đi được cũng sẽ không kéo cậu theo”.
Doãn Tiểu Mạt rơi lệ: “Cảm tạ!!!”.
Lòng cô rạo rực không thể tập trung nghe giảng được nữa. Từ trước tới giờ những hoạt động công khai của Ngũ Trác Hiên rất ít, hiếm hoi lắm mới có sự kiện nhưng đều là
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc: “Nghĩa là mọi người muốn dùng nó?”.
Tào Tử Di vội lên tiếng giải thích: “Tập san kỳ này có một bài về Ngũ Trác Hiên, chủ yếu là về bộ phim mới của anh ta”.
Chân dài chen ngang: “Bức vẽ của em quá đẹp nên bọn chị muốn mua lại của em”.
“Được ạ.” Doãn Tiểu Mạt nghiêng người về phía trước, khóe mắt cong lên: “Nhưng mà không cần trả phí cho em đâu”.
“Hả???” ba người kinh ngạc thốt lên.
“Em làm sao có thể bán thần tượng của mình lấy tiền được chứ!” Doãn Tiểu Mạt cười ngượng ngùng.
Tào Tử Di cười xấu xa: “Doãn Tiểu Mạt, em đã lộ rõ bản chất fan cuồng thái quá rồi nhé!”.
Chân dài lúc này mới như bừng tỉnh.
Kính cận cũng gật đầu đầy vẻ đăm chiêu.
Doãn Tiểu Mạt rối đến độ mặt càng lúc càng đỏ, đúng là một lần lầm lỡ, ngàn thu ôm hận!
Lúc vận xui thì chuyện không may lần lượt kéo tới, lúc vận son thì chuyện vui ồ ạt tấn công. Tạm thời chưa có tin tức về việc gia sư từ chỗ Lương Khai Khai, nhưng khi Doãn Tiểu Mạt tới nhà Gia Minh dạy buổi cuối thì cô Tiếu lại giới thiệu cho cô một chỗ khác. Biết chuyện bạn của bố Gia Minh có một cô con gái năm nay vào tiểu học, lực học yếu, không theo kịp các bạn nên đang tìm người dạy thêm, cô Tiếu liền giới thiệu Doãn Tiểu Mạt. Doãn Tiểu Mạt đương nhiên đồng ý, không ngừng nói cảm ơn.
Hết giờ dạy, Doãn Tiểu Mạt nhận lấy tờ địa chỉ, không ngờ lại khá gần nhà mình, như vậy cô vừa có thể tiết kiệm được thời gian, vừa bớt chi phí đi lại. Nhất cử lưỡng tiện, tội gì mà không làm chứ!
Nơi này là một khu đô thị cao cấp, nằm cách khu chung cư bình dân của Doãn Tiểu Mạt một con đường. Doãn Tiểu Mạt còn chưa bước chân vào cổng đã bị bảo vệ giữ lại: “Cô tới nhà ai?”.
Doãn Tiểu Mạt nói số nhà, nhân viên bảo vệ hỏi: “Có việc gì?”.
“Làm gia sư.”
Bảo vệ nhìn bộ dáng tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô của cô thì cũng tin hơn nửa nhưng để đảm bảo, anh ta vẫn gọi điện tới nhà kia để xác nhận, sau đó mới để Doãn Tiểu Mạt vào.
Đúng là khu nhà cao cấp, quy hoạch xanh thực hiện rất tốt, không khí trong lành tràn ngập hương hoa. Chỗ trống không có một chiếc xe nào đỗ bừa bãi, tạo cảm giác vừa rộng rãi vừa sạch sẽ. Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ đến thùng rác to đại bác ở trước cửa chung cư nhà mình, không hiểu sao lại cảm thấy như thế mới có sức sống.
Cô nhìn địa chỉ đối chiếu rồi mới ấn chuông cửa.
Cửa nhà mở ra, đón tiếp cô là một phụ nữ trung niên tướng mạo có vẻ dễ gần: “Tiểu Mạt phải không? Vào đi!”.
Doãn Tiểu Mạt yên tâm hơn, cô sợ nhất là gặp phải nhà nào kiêu ngạo làm cao, có tiền là cho rằng mình hơn người.
Từ căn phòng bên trong, một phụ nữ có gò má cao, da trắng, chừng ngoài ba mươi đi ra, cô ta quét mắt qua Tiểu Mạt rồi hỏi: “Dì Lưu, gia sư tới à?”.
Dì Lưu cung kính đáp: “Vâng”.
“Đưa cô ấy vào đi” người phụ nữ quay đầu đi.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, suýt nữa thì nhận nhầm chủ nhà. Nhưng mà giờ xem, vị chủ nhà này đúng là rất khó hầu hạ.
Kiến trúc trong ngôi nhà này theo kiểu phối hợp, dì Lưu đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong có một cô bé đang chơi dương cầm.
Một người mù tịt về âm nhạc như Doãn Tiểu Mạt mà cũng có thể cảm nhận được sự lưu loát và êm tai từ giai điệu.
Người phụ nữ kia lên tiếng: “Lạc Lạc, đây là gia sư mới của con”.
Cô bé ngẩng lên nhìn Doãn Tiểu Mạt rồi lại cúi xuống tiếp tục đánh đàn.
Bà mẹ lạnh lùng bĩu môi một cái: “Giao cho cô.” Nói xong, bà ta ra ngoài, đóng cửa phòng.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một phụ huynh như thế. Cô hít sâu, tươi cười nói: “Cháu tên là Lạc Lạc hả?”.
Lạc Lạc trừng mắt: “Im miệng!”.
Doãn Tiểu Mạt sửng sốt. Mặc dù cô không có duyên với trẻ con cho lắm nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một đứa trẻ ghét bỏ. Doãn Tiểu Mạt choáng váng, cô sắp được chứng kiến một gia đình kì cục đây, nhưng thấy khó mà lui không phải tác phong của cô. Doãn Tiểu Mạt vui vẻ cười: “Rất cá tính!”.
Lạc Lạc ngớ ra nhưng không lên tiếng, lặng lẽ đổi một bản nhạc khác.
Doãn Tiểu Mạt chăm chú nghe một lúc, chợt kinh ngạc thốt lên: “Là Lời đồn?”.
Lạc Lạc liếc mắt nhìn cô: “Cũng sành đấy nhỉ?”.
Doãn Tiểu Mạt bật cười. Đây là ca khúc hay nhất của Ngũ Trác Hiên, làm sao cô không biết chứ?
Lạc Lạc lại đổi một bài khác.
Doãn Tiểu Mạt lại nói: “Là Gặp em giữa ngã rẽ?”.
Có vẻ như Lạc Lạc đang cố ý thử cô, lại chuyển ca khúc khác nhưng vẫn của Ngũ Trác Hiên.
“Rõ ràng ta yêu nhau?”.
Doãn Tiểu Mạt bắt đầu nghi ngờ cô bé mười tuổi này cũng là fan cuồng của Ngũ Trác Hiên. Chẳng trách trên mạng nói anh ấy có mê lực phi thường, hấp dẫn từ trẻ ba tuổi đến cụ già tám mươi tuổi.
Lạc Lạc buông lỏng cảnh giác, mỉm cười nói: “Cô rất biết thưởng thức!”.
“Cám ơn lời khen!” Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ của Doãn Tiểu Mạt, hết bị trẻ con khinh thường tới lại được nó khen ngợi.
“Cô dạy cháu cái gì?” Lạc Lạc hỏi.
“Toán, Văn, Anh đều dạy.” Dù thành tích mấy môn văn hóa của Doãn Tiểu Mạt không quá xuất sắc nhưng dạy một học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề.
Lạc Lạc đột ngột xổ ra một chuỗi tiếng Anh, lưu loát như nói tiếng mẹ đẻ.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Lạc Lạc thản nhiên nói: “Cháu sống ở Anh, mới về nước chưa đầy một năm”.
Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi.
“Cháu còn biết nói tiếng Pháp, tiếng Đức, cô muốn nghe thử không?”
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu lia lịa.
Lạc Lạc giơ ra một bài thi: “Đề này cô làm được không?”.
Doãn Tiểu Mạt vừa nhìn thấy đề Toán Olympic toàn quốc thì hoảng sợ. Cô cắn bút một lúc cuối cùng vẫn đành bó tay, nhụt chí nghĩ, lúc ôn thi đại học may ra còn giải được, bây giờ thì chữ thầy toàn bộ đã trả thầy rồi.
Lạc Lạc giật lấy chiếc bút, xoẹt xoẹt vài cái trên giấy liền giải xong. Doãn Tiểu Mạt theo dõi quá trình cô bé làm bài, cảm thấy vô cùng dễ hiểu, công thức vận dụng linh hoạt, chặt chẽ.
“Toán và tiếng Anh cô đều không bằng cháu, hay là cô dạy cháu Ngữ văn?” Lạc Lạc thăm dò.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Tiếng phổ thông cháu cũng nói tốt hơn cô, cô nào dám!”. Không phải là cô so đo với con bé, mà là cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa. Cái nhà này rốt cuộc bị làm sao vậy? Con gái mình thông minh như thế mà còn phải thuê gia sư? Đi học lại chẳng đứng đầu lớp ngay ấy à!
Lạc Lạc đắc ý.
Doãn Tiểu Mạt nhấc túi xách lên định ra về thì đột ngột bị cô bé tóm lại: “Cô đi đâu?”.
“Bỏ việc, về nhà chứ sao. Để mẹ cháu mời người khác tài giỏi hơn cô về dạy cháu.” Cái nhà này, Doãn Tiểu Mạt hầu hạ không nổi.
“Đấy không phải mẹ cháu.” Lạc Lạc hét lên.
Mẹ kế ư? Doãn Tiểu Mạt bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Thảo nào mà cô bé tính tình lại kỳ quái như thế.
Lạc Lạc kéo Doãn Tiểu Mạt lại: “Đừng đi, cô khá hợp khẩu vị của cháu, cháu không muốn đổi người… ”.
“Ớ!” Doãn Tiểu Mạt nói: “Nhưng cô không dạy được cái gì cho cháu hết”.
Lạc Lạc vò đầu bứt tai nghĩ: “Hát?”.
“Xin lỗi, cô hát không hay.”
“Piano?”
“Sorry, cô không biết chơi.”
“Vẽ?”
Doãn Tiểu Mạt chợt giật mình: “Ờ, cái này thì có thể”.
Lạc Lạc lật mặt sau tờ giấy thi, nói: “Nào, vẽ một bức cho cháu xem”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, rõ ràng con bé này kiên quyết giữ mình lại, thế mà còn bày đặt kiểm tra tài năng nữa.
Cô tiện tay nguệch ngoạc mấy nét, vẽ một con thỏ sinh động trên giấy.
Lạc Lạc tròn mắt thích thú: “Cháu muốn học!!!”.
Doãn Tiểu Mạt chế nhạo: “Khiến cháu tâm phục khẩu phục thật không dễ dàng”.
“Mọi người ai cũng có sở trường riêng, đừng tự coi nhẹ mình như thế chứ!” Lạc Lạc nói với giọng bà cụ non.
Doãn Tiểu Mạt bật cười. Cô bỏ ba lô xuống, chống cằm suy nghĩ, cô chưa từng dạy người ta vẽ bao giờ, vì cô cảm thấy cái này thuộc về tố chất, rất khó đào tạo.
“Cháu nghĩ xem muốn vẽ gì?”.
Lạc Lạc không do dự liền lôi ra mấy bức ảnh trong ngăn kéo nói: “Vẽ mẹ cháu”.
Trong ảnh là mộ cô gái xinh đẹp chừng ngoài hai mươi, nhìn khuôn mặt có vài nét giống Lạc Lạc.
“Mọi người đều nói cháu giống mẹ.” Lạc Lạc lẩm bẩm: “Nên bà ta rất ghét cháu”.
Dù Lạc Lạc không nói rõ là ai nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể đoán ra cô bé ám chỉ tới người phụ nữ ngạo mạn lúc nãy. Ngực cô chợt nóng ran, hào hiệp trượng nghĩa mà nói: “Được, chúng ta bắt đầu từ vẽ mẹ cháu!”.
Lạc Lạc cầm chắc cây bút vẽ, nghiêm túc học, Doãn Tiểu Mạt vừa phác thảo trên giấy vừa hướng dẫn: “Lạc Lạc, cô cháu mình thi xem ai vẽ giống hơn nhé!”.
Lạc Lạc gật đầu: “Cô Doãn, dù bây giờ cháu mới bắt đầu học nhưng cháu tin chắc sẽ có ngày cháu vượt qua được cô”.
Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé: “Cô tin sẽ có ngày đó”.
Vẽ xong, Doãn Tiểu Mạt đưa ra cho Lạc Lạc xem tranh của mình.
“Cô Doãn, bao giờ cô lại tới?” Lạc Lạc rưng rưng hỏi, chỉ mấy giờ đồng hồ nói chuyện thôi nhưng cô bé đã lập tức coi Doãn Tiểu Mạt là người bạn duy nhất của mình.
“Giờ này tuần sau cô sẽ xuất hiện trước mặt cháu.” Doãn Tiểu Mạt vuốt tóc cô bé: “Nếu nhớ cô thì có thể gọi điện cho cô”. Cô viết số điện thoại đưa cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc bấy giờ mới cười tươi.
Doãn Tiểu Mạt đứng ở cửa đi giày, loáng thoáng thấy bóng người đi ra từ phòng bếp lên tầng trên. Dáng người anh ta dong dỏng cao, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh hơi giống Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt bị cận thị, không nhìn rõ, cô lấy tay day day mắt. Đến khi người kia đã đi khuất, cô mới thầm tự cười mình. Nhất định là hôm nay nghe được mấy bài hát của Ngũ Trác Hiên sinh ra ảo giác rồi.
Chương 2: Em không có nơi nào để chạy trốn
Doãn Tiểu Mạt ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, mơ mơ màng màng ngủ. Mấy ngày nay bận rộn chuyện vẽ tranh minh họa mà đêm nào cũng phải đến tận hai, ba giờ sáng cô mới được đi ngủ, trước khi ra khỏi nhà mới gửi bản vẽ qua thư điện tử cho Tào Tử Di, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhấc lên được.
Hôm nay sinh viên tới lớp khá đông, đây cũng coi như là một kỳ tích rồi. Doãn Tiểu Mạt nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa vặn có một người ngồi đằng trước chắn cho cô.
Không ngờ, bài giảng của giáo viên quá vô vị khiến cả lớp đều chán, từng cái đầu lần lượt gục xuống.
Giáo viên bình thản nói: “Có biết vì sao các em ngủ mà tôi vẫn giảng bài không? Bởi vì, tôi tin chắc các em đang ngủ cũng có thể nghe được chút ít, giống như… dưỡng thai vậy!”.
Dưỡng thai?!
Cả lớp cười rộ lên.
Giáo viên cười: “Tỉnh rồi phải không? Tôi tiếp tục giảng.”
Cơn buồn ngủ của Doãn Tiểu Mạt bị xua tan, cô cười ngả nghiêng, vẫn không quên gửi tin nhắn kể lại cho Nghê Thiến. Nhưng có lẽ Nghê Thiến bận, không để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt đang chống cằm ngồi nghe giảng thì di động rung dữ dội trong túi áo. Cô tưởng Nghê Thiến, nhưng hóa ra là tin nhắn của Hoa Lưu Ly, chỉ có mấy thông báo đơn giản: “Mau xem thông báo của fan club trên weibo đi!!!”.
Hoa Lưu Ly vừa mới đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ Ngũ Trác Hiên cho nên có tin gì cô ấy cũng nắm bắt rất nhanh. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng lắm.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng đến nỗi tỉnh táo hẳn lên, cúi đầu giả vờ chú ý đọc sách, kỳ thực là đang chăm chú nhìn di động.
Ngũ Trác Hiên tới thành phố S giao lưu với người hâm mộ, mau đăng ký tham gia!
Doãn Tiểu Mạt kích động suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tin tức này tới quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ trong ngực. Cô bấm điện thoại trả lời Hoa Lưu Ly mà đầu ngón tay cứ run rẩy: “Chỉ có một trăm người, ngộ nhỡ không được thì sao?”.
Hoa Lưu Ly: “Tớ là người công tâm chính trực, cậu đừng có hi vọng đi cửa sau được!”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, cô thật sự đâu có nghĩ tới chuyện đó.
Hoa Lưu Ly lại gửi tin tới: “Yên tâm, dù tớ không đi được cũng sẽ không kéo cậu theo”.
Doãn Tiểu Mạt rơi lệ: “Cảm tạ!!!”.
Lòng cô rạo rực không thể tập trung nghe giảng được nữa. Từ trước tới giờ những hoạt động công khai của Ngũ Trác Hiên rất ít, hiếm hoi lắm mới có sự kiện nhưng đều là
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
347/3095