Tiểu thuyết Hôn Mê Liền Cưới Anh-full
Lượt xem : |
đây?
"Đi thẳng vào vấn đề đi, mục đích của anh là gì?" Chị hai đây nhưng không phải ngày đầu tiên đi đấu đâu.
"Thẳng thắn!" Hàn Tuấn thích thú nhìn tôi: “Kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ là muốn mượn thời gian và cơ thể em đêm nay thôi . . . . ."
Khi hắn đưa tôi đến một câu lạc bộ VIP, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trước mắt, hiểu được tại chỗ bọn họ là cùng một nhóm, tôi nhịn không được run rẩy khóe miệng nói: "Tôi van anh đấy. . . . . . Vừa rồi đừng đem lời nói làm mập mờ như vậy được không?"
"Hi! Tiểu Nhã!" Bàng Chính Vũ chào tôi trước. Âu Dương Liệt thì nhìn tôi gật gật đầu.
Đúng vậy, hai gương mặt quen thuộc trước mắt chính là bọn họ, bạn bè của Cao Phàm.
Đã là người một nhà, tôi liền không khách sáo ngồi xuống, âm trầm nhìn bọn hắn ba người, lạnh lùng nói: "Hoá ra các anh dám đùa giỡn em à?"
Bàng Chính Vũ gượng cười hai tiếng, có điểm hơi sợ nói: "À, nhưng thật ra là sợ Cao Phàm không ở bên cạnh khiến em nhàm chán nha, hơn nữa coi như là kiểm tra định lực của em, biểu lộ đừng khủng bố như vậy chứ . . . . ." Càng nó âm càng nhỏ.
Tôi dùng lỗ mũi nhìn hắn, dùng ánh mắt giết chết hắn, hoá ra mấy ngày này đem tôi ra đùa giỡn?
Hàn Tuấn cười cười, nhìn tôi thân thiện nói : "Trong khoảng thời gian này ôi là thật sự thích em, đáng tiếc vợ bạn không thể đùa giỡn, chúng ta coi như bạn tốt nha. Bất quá nói thật, em gần đây mặt mày hồng hào, trên mặt hoa đào, xem ra là thật muốn đi đào hoa đây ."
Tôi sặc! Nào có nhiều hoa đào như vậy cho tôi đi hả, lần này không phải là do anh tạo ra sao?
Tuy không đem lời kia để trong lòng, nhưng là hôm sau lại linh nghiệm .
"Diệp tiểu thư, không biết em còn nhớ tôi không? Trong ngày làm quen hôm đó biết nhau đấy." Mới ra cửa chính công ty đã bị một người đàn ông chặn đứng.
Tôi bình tĩnh đánh giá cẩn thận hắn, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhìn hắn nói: "Đừng đùa giỡn tôi nữa, anh cùng một giuộc với bọn họ phải không? Trên người có phải là có dấu cái camera hoặc là máy nghe trộm không?" Thứ cho tôi, có thể nói là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lý tiên sinh mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhưng lịch thiệp nói: "Tuy không rõ em muốn nói gì, bất quá tôi thật sự đối Diệp tiểu thư em rất có FEEL, không bằng chúng ta làm quen đi."
Chứng kiến biểu lộ chân thành của hắn, tôi không khỏi đực mặt ra, té ra tôi thật sự là đào hoa nha?
Nói lần đầu tiên được đàn ông trên đường tỏ tình, nói không bị hù là giả rồi.
"A . . . . . Tôi nói Lý tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi, anh tìm người khác đi. . . . . ." Tôi còn có thể nói cái gì đây?
Không biết là tà môn hay là sao ấy, kế tiếp một tuần lễ luôn gặp được người tỏ tình, bây giờ là như thế nào, lúc độc thân không có người để ý, khi kết hôn tay súng lại quay lại, chẳng lẽ cái câu vợ người tốt hơn là thật?
Thấm thoắt, một tháng nháy mắt trôi qua, hôm nay Cao Phàm sẽ trở lại.
"Vợ yêu!" Cao Phàm giọng nói hưng phấn tại trong điện thoại vang lên: “Đến lúc đó em ngồi xe cùng lái xe đến đón anh nha."
Lái xe riêng của ông nội sao. Tuy khó hiểu, nhưng tôi vẫn nghe lời ngồi chuyến xe đặc biệt ấy đến đón hắn.
Một tháng không gặp, chúng tôi ở sân bay khắn khít ôm nhau.
"Nhớ anh không?" Cao Phàm bên tai tôi trầm thấp hỏi.
"Không nhớ. . . . . ." Tôi trái lương tâm mà nói, thật ra nhớ đến quặng thắt lòng.
Cao Phàm cười cười, đưa tôi ra xe.
Nói đến cái xe có rèm che này quả là làm cho tôi dở khóc dở cười, coi như xa hoa đi, lại còn dài ngoằn, đến sân bay thật đúng là quá long trọng nha.
Sau khi lên xe, Cao Phàm kéo cửa cách li màu đen lên, giờ phút này không gian chỉ còn hai người chúng tôi.
Cao Phàm kéo tôi ngồi lên đùi của hắn, vừa hôn vừa nói: "Rất nhớ em . . . . . Muốn sao?"
Tôi hưởng thụ sự thân mật này, tiếp tục mạnh miệng phủ nhận.
Cao Phàm đem tôi đẩy ngã xuống chỗ ngồi, vừa thoát y vừa khêu gợi nhìn tôi dùng giọng khàn khàn nói: "Một tháng không có ôm em, anh nhịn không nổi rồi. . . . . ." Dứt lời liền đè xuống.
Nhịn không nổi. . . . . . Em thì không ư. . . . . .
Khêu gợi hấp dẫn như vậy, chẳng quan tâm nữa, tôi ôm cổ hắn, một thân sắc nữ, vừa giúp hắn thoát quần áo vừa dùng âm thanh khàn khàn tương tự ghé vào lỗ tai hắn nói: "Em cũng rất nhớ anh, ôm em đi!"
Kế tiếp chính là một hồi kịch liệt vận động tiểu biệt thắng tân hôn.
(Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say đắm hơn cả đêm tân hôn)
. . . . . .
Sau khi hoàn hồn, tôi chịu không được lấy tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thẹn thùng mà hồng rực lên. Trời ạ! Đây là xe chấn trong truyền thuyết sao ? ? ? Hơn nữa còn có người thứ ba ở đây, người ta không muốn sống nữa! ! ! ! ! ! !
Cao Phàm không đếm xỉa đến xấu hổ của tôi, thỏa mãn ôm tôi, xấu xa nói: "Có cơ hội lại làm mấy lần nữa nha."
Tôi bỉu môi nhìn hắn, cái tên này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, lần thứ nhất không đủ còn muốn mấy lần!
Bất quá nói đi cũng nói lại. . . . . .
Xe chấn. . . . . .( rung động trên xe)
Có vẻ không tồi nha. . . . . .
: Chap sau: Kế phản gián
Ngày mai các bạn nhé....
Chương 22: Phản gian
Dạo này gần công ty xuất hiện một tên biến thái sắc ma, nghe nói đã xảy ra hơn 10 vụ, nhưng đến nay vẫn không bắt giữ được nghi can nào.
Bởi vậy, tên biến thái này trở thành tin tức sốt dẻo nhất trong giờ nghỉ trưa của các nữ đồng sự trong công ty.
Hôm nay nghỉ trưa, mọi người như cũ bàn chủ đề đứng đầu này, còn làm tạo ra một hội tranh luận, ngay cả tên cũng đặt rất hay: bị gian và phản gian.( bị cưỡng bức và chống lại)
Ba người phụ nữ làm nên một con phố, bây giờ là cả bàn là phụ nữ, sôi động đến cỡ nào.
"Nếu mà đụng phải tớ thì..., chắc chắn sẽ hét lên thật to!" Nữ đồng sự A trước nhất tỏ thái độ.
"Tớ à. . . . . . Có thể sẽ bị hù đến mềm cả chân mất. . . . . ." Nữ đồng sự B nói tiếp.
Không phải gọi là mềm cả chân , các người là đang chờ bị hiếp đó. . . . . .
"Tớ á?" Một nữ đồng sự có vẻ tomboy hơn nói: “Hắn tốt nhất là nên đụng tớ, sau đó chúng tớ nhất định sẽ có một đêm tình cảm mãnh liệt!"
"Ha ha. . . . . ."
Xem ra cô gái này thật sự là đói khát quá mức bị bức phải bụng đói ăn quàng.
Tuy lúc này tất cả chúng tôi cười đùa rất dễ dàng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, dù sao nguy hiểm vẫn tồn tại bên cạnh mà.
Kẻ nhát gan Ngữ Tình tựa bên cạnh tôi trầm thấp hỏi: "Tiểu Nhã, nếu cậu gặp phải cái tên sắc ma kia, thì cậu sẽ làm gì?"
Làm sao bây giờ? Bóp gỏi !
Tôi giương mắt nhìn nhìn Ngữ Tình, xấu xa nói: "Đương nhiên là chống lại hắn!"
"Thật hả? !" Ngữ Tình ngạc nhiên trừng mắt nhìn tôi, trên mặt cũng xuất hiện hai chữ sùng bái.
Tôi sặc. . . . . . Mấy cô nhỏ bây giờ dễ gạt vậy sao?
"Tớ còn có óc mà! Đừng nghĩ nhiều như vậy, tan tầm kêu đàn ông trong nhà đến đưa về, biết chưa?" Nói xong tôi còn vỗ vỗ vai nàng xem như chấm dứt chủ đề.
Nói gặp thì dễ gặp tên sắc ma kia lắm sao, nếu tôi thực may mắn như vậy, đã sớm mua xổ số trở thành phú bà trăm vạn rồi. Bất quá cũng rất khó nói. . . . . . Dù sao sự kiện La Y Y giúp tôi hiểu được, ở phương diện này tôi với "May mắn" còn hơn mấy lần .
Nếu quả thật để cho tôi đụng phải, tôi còn có thể trấn tĩnh mà chống lại sao?
Đảo mắt một tuần cứ thế trôi qua, sắc ma hầu như không gây án nữa, lúc mọi người đang thở phào, chậm rãi quên đi thì công ty của chúng tôi có một nhân viên nữ bị tấn công.
Lập tức trong công ty toàn bộ các nhân viên nữ lâm vào hoảng loạn .
So với mọi người đang khẩn trương và lo lắng, tôi xem chuyện này thoáng hơn rất nhiều. Cũng không phải tôi không sợ, mà là đối người với chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như tôi đây mà nói, gặp vấn đề sẽ phân tích, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, gặp gian thì chống lại.
Chủ nhật, Cao Phàm lại đi công tác, bỏ một mình tôi ở nhà.
Lúc tôi nhàm chán đến không biết là nên kéo tóc chơi hay là cắt móng chân thì đột nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Quan Duẫn Phi .
"Tiểu. . . . . . Nhã. . . . . . Cứu. . . . . . Mạng. . . . . . đi. . . . . . đi . . . . . đi. . . . . . đi. . . . . ."
Tôi sặc, còn làm cho có tiếng vọng lại mới ghê chứ.
Hoả tốc chạy đến nhà hắn, phát hiện thì ra người này đang lên cơn sốt, thiếu chút nữa ngất tại nhà.
"Coi như anh thông minh, còn biết gọi điện tìm em." Chăm sóc hắn đồng thời tôi cũng không quên mắng hắn.
Duẫn Phi suy yếu mặc tôi công kích.
Nhớ lúc ra cửa thì ông mặt trời còn chuyên nghiệp còn ở trên trời, sao chỉ chớp mắt đã đến phiên dì trăng sáng thay ca. Nhìn xem đồng hồ, 8 giờ tối, còn sớm.
Nhờ tôi chăm sóc cẩn thận, Quan Duẫn Phi lại sống lại lần nữa, tuy vẫn yếu như cũ, nhưng rõ ràng khoẻ hơn khá nhiều, bởi vì hắn lại có hơi sức nói nhảm và làm chuyện nhàm chán.
"Anh nói em tiểu Nhã à, gần đây em rất thoải mái ha! Xem ra Cao Phàm chăm sóc em khất khá hở ?“ nói xong còn mập mờ cười.
"Đâu có đâu có." Tôi lành lạnh trả lời.
"Thấy em hôm nay chăm sóc anh tỉ mẩn như vậy, anh sẽ nhịn đau lòng mà cho em một ít thứ tốt nha!" Nói xong hai mắt tỏa sáng, lập tức nhanh nhẹn lôi ra một cái hộp gỗ đươi đáy giường, cười xấu xa nhìn chằm chằm tôi.
Chẳng biết tại sao, cái hộp gỗ thần bí này và nụ cười xấu xa của hắn làm cho tôi có cảm giác run rẩy da đầu.
"Hí hí. . . . . . Chiến lược nhé ! Trong chớp măt đấy!"
Người này khoái đùa quá đi!
"Tén, tén, tén, tèn!" Theo hắn hưng phấn hô, nắp hộp được cẩn thận mở ra, đồ vật bên trong bày ra trước mắt tôi không sót một cái gì.
Chứng kiến cái gọi là thứ tốt của hắn, tôi nhịn không được cả khuôn mặt đều run rẩy.
"Này! Đừng nói chị em tốt không chiếu cố ngươi nhe! Bộ này là số lượng có hạn đó nha!" Duẫn Phi hiến vật quý đem những thứ số lượng có hạn kia từng cái bày trước mắt tôi.
Một cái roi da, một cái thắt lưng da trâu, một bộ còng tay, một đôi nến, một bộ mặt nạ, một bộ nội y gợi cảm bằng da màu đen, một đôi giày ống.
Tôi một tay cầm lên nội y gợi cảm, một tay chỉ giày ống, nhìn Duẫn Phi lành lạnh nói: "Đừng nói với em là anh phải mặc cái này nha? Cái này là của anh? Hay là anh chọn trên size của em mà mua cho em vậy?"
"Hô hô. . . . . ." Duẫn Phi gượng cười hai tiếng: “Cho nên mới tặng cho em !"
Tôi ngẩng đầu dùng lỗ mũi nhìn hắn nói: "Anh mà tốt bụng vậy sao? Hay là số lượng quá hạn!"
Duẫn Phi thở dài bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết Nghiêm đại ca của em tính hay xấu hổ lắm mà . . . . . . Nói kiểu gì cũng không chịu thử. . . . . ."
Nói nhảm, những thứ này cái gì cơ chứ, đạo cụ XXO đó, hắn sợ dọa hỏng Nghiêm Lạc nhà hắn mà không sợ dọa hỏng Cao Phàm nhà tôi sao?
Duẫn Phi nịnh nọt nói: "Đừng làm cái mặt như thế! Anh chỉ thấy vứt đi thì phí quá, éc, cho dù em không cần, cũng đem về nhà giúp anh giấu đi nhé. . . . . ."
Chịu không được cái loại biểu tình như chó con đáng thương kia, tôi gật đầu đồng ý
Lại nhìn đồng hồ, 10 giờ 30.
"Thời gian không còn sớm, nhìn anh cũng đỡ hơn rồi, cả một năm rưỡi rồi không thấy bóng đâu, chị em tốt là em về trước nha." Nói xong liền đem cái đống số lượng có hạn kia hãy nhét vào cái túi siêu bự của tôi .
"Nghe nói gần đây có tên biến thái sắc ma đó! Có cần anh đưa về không?" Duẫn Phi quan tâm nói.
Tính ra hắn còn có chút lương tâm, tôi nhìn hắn cười cười: "Hay là thôi đi, để anh đưa về trên đường lại bị cảm lạnh nữa thì khốn, kết cục không phải em lại chở anh quay lại nữa sao ? Đưa tới đưa lui, chừng nào em mới về được nhà? Cho nên anh nằm nghỉ đi, em tự hào rằng, sắc ma không xuống tay được, huống hồ em cũng không đen đến mức đụng phải hắn đâu. Cho nên, anh, nghỉ ngơi thật tốt cho em, em đi nha!"
Lúc Duẫn Phi đang quan tâm nhìn soi mói, tôi rời khỏi nhà trọ của hắn.
Nhà trọ Duẫn Phi lại gần phụ cận của công ty, mà ra khỏi nhà trọ phải đi qua một con đường nhỏ mới có thể thông đến bên kia đường cái.
Đứng dưới ở nhà trọ, tôi muốn nói mà không biết nói gì .
Bình thường đường nhỏ có đèn chiếu sàng giờ phút này lại đen kịt một mảnh, chẳng lẽ cái đèn đường này cố ý hôm nay bãi công?
Một trận gió lanhk thổi tới, tôi không khỏi rụt cổ lại, ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao cũng trốn khỏi bầu trời đêm, tôi đột nhiên nhớ tới một câu tại trong phim chưởng thường xuyên xuất hiện : gió lớn đêm đen, giết người trong bóng tối .
Lại nhìn vắng vẻ đường nhỏ ngay cả bóng ma cũng không c
"Đi thẳng vào vấn đề đi, mục đích của anh là gì?" Chị hai đây nhưng không phải ngày đầu tiên đi đấu đâu.
"Thẳng thắn!" Hàn Tuấn thích thú nhìn tôi: “Kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ là muốn mượn thời gian và cơ thể em đêm nay thôi . . . . ."
Khi hắn đưa tôi đến một câu lạc bộ VIP, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trước mắt, hiểu được tại chỗ bọn họ là cùng một nhóm, tôi nhịn không được run rẩy khóe miệng nói: "Tôi van anh đấy. . . . . . Vừa rồi đừng đem lời nói làm mập mờ như vậy được không?"
"Hi! Tiểu Nhã!" Bàng Chính Vũ chào tôi trước. Âu Dương Liệt thì nhìn tôi gật gật đầu.
Đúng vậy, hai gương mặt quen thuộc trước mắt chính là bọn họ, bạn bè của Cao Phàm.
Đã là người một nhà, tôi liền không khách sáo ngồi xuống, âm trầm nhìn bọn hắn ba người, lạnh lùng nói: "Hoá ra các anh dám đùa giỡn em à?"
Bàng Chính Vũ gượng cười hai tiếng, có điểm hơi sợ nói: "À, nhưng thật ra là sợ Cao Phàm không ở bên cạnh khiến em nhàm chán nha, hơn nữa coi như là kiểm tra định lực của em, biểu lộ đừng khủng bố như vậy chứ . . . . ." Càng nó âm càng nhỏ.
Tôi dùng lỗ mũi nhìn hắn, dùng ánh mắt giết chết hắn, hoá ra mấy ngày này đem tôi ra đùa giỡn?
Hàn Tuấn cười cười, nhìn tôi thân thiện nói : "Trong khoảng thời gian này ôi là thật sự thích em, đáng tiếc vợ bạn không thể đùa giỡn, chúng ta coi như bạn tốt nha. Bất quá nói thật, em gần đây mặt mày hồng hào, trên mặt hoa đào, xem ra là thật muốn đi đào hoa đây ."
Tôi sặc! Nào có nhiều hoa đào như vậy cho tôi đi hả, lần này không phải là do anh tạo ra sao?
Tuy không đem lời kia để trong lòng, nhưng là hôm sau lại linh nghiệm .
"Diệp tiểu thư, không biết em còn nhớ tôi không? Trong ngày làm quen hôm đó biết nhau đấy." Mới ra cửa chính công ty đã bị một người đàn ông chặn đứng.
Tôi bình tĩnh đánh giá cẩn thận hắn, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhìn hắn nói: "Đừng đùa giỡn tôi nữa, anh cùng một giuộc với bọn họ phải không? Trên người có phải là có dấu cái camera hoặc là máy nghe trộm không?" Thứ cho tôi, có thể nói là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lý tiên sinh mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhưng lịch thiệp nói: "Tuy không rõ em muốn nói gì, bất quá tôi thật sự đối Diệp tiểu thư em rất có FEEL, không bằng chúng ta làm quen đi."
Chứng kiến biểu lộ chân thành của hắn, tôi không khỏi đực mặt ra, té ra tôi thật sự là đào hoa nha?
Nói lần đầu tiên được đàn ông trên đường tỏ tình, nói không bị hù là giả rồi.
"A . . . . . Tôi nói Lý tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi, anh tìm người khác đi. . . . . ." Tôi còn có thể nói cái gì đây?
Không biết là tà môn hay là sao ấy, kế tiếp một tuần lễ luôn gặp được người tỏ tình, bây giờ là như thế nào, lúc độc thân không có người để ý, khi kết hôn tay súng lại quay lại, chẳng lẽ cái câu vợ người tốt hơn là thật?
Thấm thoắt, một tháng nháy mắt trôi qua, hôm nay Cao Phàm sẽ trở lại.
"Vợ yêu!" Cao Phàm giọng nói hưng phấn tại trong điện thoại vang lên: “Đến lúc đó em ngồi xe cùng lái xe đến đón anh nha."
Lái xe riêng của ông nội sao. Tuy khó hiểu, nhưng tôi vẫn nghe lời ngồi chuyến xe đặc biệt ấy đến đón hắn.
Một tháng không gặp, chúng tôi ở sân bay khắn khít ôm nhau.
"Nhớ anh không?" Cao Phàm bên tai tôi trầm thấp hỏi.
"Không nhớ. . . . . ." Tôi trái lương tâm mà nói, thật ra nhớ đến quặng thắt lòng.
Cao Phàm cười cười, đưa tôi ra xe.
Nói đến cái xe có rèm che này quả là làm cho tôi dở khóc dở cười, coi như xa hoa đi, lại còn dài ngoằn, đến sân bay thật đúng là quá long trọng nha.
Sau khi lên xe, Cao Phàm kéo cửa cách li màu đen lên, giờ phút này không gian chỉ còn hai người chúng tôi.
Cao Phàm kéo tôi ngồi lên đùi của hắn, vừa hôn vừa nói: "Rất nhớ em . . . . . Muốn sao?"
Tôi hưởng thụ sự thân mật này, tiếp tục mạnh miệng phủ nhận.
Cao Phàm đem tôi đẩy ngã xuống chỗ ngồi, vừa thoát y vừa khêu gợi nhìn tôi dùng giọng khàn khàn nói: "Một tháng không có ôm em, anh nhịn không nổi rồi. . . . . ." Dứt lời liền đè xuống.
Nhịn không nổi. . . . . . Em thì không ư. . . . . .
Khêu gợi hấp dẫn như vậy, chẳng quan tâm nữa, tôi ôm cổ hắn, một thân sắc nữ, vừa giúp hắn thoát quần áo vừa dùng âm thanh khàn khàn tương tự ghé vào lỗ tai hắn nói: "Em cũng rất nhớ anh, ôm em đi!"
Kế tiếp chính là một hồi kịch liệt vận động tiểu biệt thắng tân hôn.
(Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say đắm hơn cả đêm tân hôn)
. . . . . .
Sau khi hoàn hồn, tôi chịu không được lấy tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thẹn thùng mà hồng rực lên. Trời ạ! Đây là xe chấn trong truyền thuyết sao ? ? ? Hơn nữa còn có người thứ ba ở đây, người ta không muốn sống nữa! ! ! ! ! ! !
Cao Phàm không đếm xỉa đến xấu hổ của tôi, thỏa mãn ôm tôi, xấu xa nói: "Có cơ hội lại làm mấy lần nữa nha."
Tôi bỉu môi nhìn hắn, cái tên này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, lần thứ nhất không đủ còn muốn mấy lần!
Bất quá nói đi cũng nói lại. . . . . .
Xe chấn. . . . . .( rung động trên xe)
Có vẻ không tồi nha. . . . . .
: Chap sau: Kế phản gián
Ngày mai các bạn nhé....
Chương 22: Phản gian
Dạo này gần công ty xuất hiện một tên biến thái sắc ma, nghe nói đã xảy ra hơn 10 vụ, nhưng đến nay vẫn không bắt giữ được nghi can nào.
Bởi vậy, tên biến thái này trở thành tin tức sốt dẻo nhất trong giờ nghỉ trưa của các nữ đồng sự trong công ty.
Hôm nay nghỉ trưa, mọi người như cũ bàn chủ đề đứng đầu này, còn làm tạo ra một hội tranh luận, ngay cả tên cũng đặt rất hay: bị gian và phản gian.( bị cưỡng bức và chống lại)
Ba người phụ nữ làm nên một con phố, bây giờ là cả bàn là phụ nữ, sôi động đến cỡ nào.
"Nếu mà đụng phải tớ thì..., chắc chắn sẽ hét lên thật to!" Nữ đồng sự A trước nhất tỏ thái độ.
"Tớ à. . . . . . Có thể sẽ bị hù đến mềm cả chân mất. . . . . ." Nữ đồng sự B nói tiếp.
Không phải gọi là mềm cả chân , các người là đang chờ bị hiếp đó. . . . . .
"Tớ á?" Một nữ đồng sự có vẻ tomboy hơn nói: “Hắn tốt nhất là nên đụng tớ, sau đó chúng tớ nhất định sẽ có một đêm tình cảm mãnh liệt!"
"Ha ha. . . . . ."
Xem ra cô gái này thật sự là đói khát quá mức bị bức phải bụng đói ăn quàng.
Tuy lúc này tất cả chúng tôi cười đùa rất dễ dàng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, dù sao nguy hiểm vẫn tồn tại bên cạnh mà.
Kẻ nhát gan Ngữ Tình tựa bên cạnh tôi trầm thấp hỏi: "Tiểu Nhã, nếu cậu gặp phải cái tên sắc ma kia, thì cậu sẽ làm gì?"
Làm sao bây giờ? Bóp gỏi !
Tôi giương mắt nhìn nhìn Ngữ Tình, xấu xa nói: "Đương nhiên là chống lại hắn!"
"Thật hả? !" Ngữ Tình ngạc nhiên trừng mắt nhìn tôi, trên mặt cũng xuất hiện hai chữ sùng bái.
Tôi sặc. . . . . . Mấy cô nhỏ bây giờ dễ gạt vậy sao?
"Tớ còn có óc mà! Đừng nghĩ nhiều như vậy, tan tầm kêu đàn ông trong nhà đến đưa về, biết chưa?" Nói xong tôi còn vỗ vỗ vai nàng xem như chấm dứt chủ đề.
Nói gặp thì dễ gặp tên sắc ma kia lắm sao, nếu tôi thực may mắn như vậy, đã sớm mua xổ số trở thành phú bà trăm vạn rồi. Bất quá cũng rất khó nói. . . . . . Dù sao sự kiện La Y Y giúp tôi hiểu được, ở phương diện này tôi với "May mắn" còn hơn mấy lần .
Nếu quả thật để cho tôi đụng phải, tôi còn có thể trấn tĩnh mà chống lại sao?
Đảo mắt một tuần cứ thế trôi qua, sắc ma hầu như không gây án nữa, lúc mọi người đang thở phào, chậm rãi quên đi thì công ty của chúng tôi có một nhân viên nữ bị tấn công.
Lập tức trong công ty toàn bộ các nhân viên nữ lâm vào hoảng loạn .
So với mọi người đang khẩn trương và lo lắng, tôi xem chuyện này thoáng hơn rất nhiều. Cũng không phải tôi không sợ, mà là đối người với chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như tôi đây mà nói, gặp vấn đề sẽ phân tích, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, gặp gian thì chống lại.
Chủ nhật, Cao Phàm lại đi công tác, bỏ một mình tôi ở nhà.
Lúc tôi nhàm chán đến không biết là nên kéo tóc chơi hay là cắt móng chân thì đột nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Quan Duẫn Phi .
"Tiểu. . . . . . Nhã. . . . . . Cứu. . . . . . Mạng. . . . . . đi. . . . . . đi . . . . . đi. . . . . . đi. . . . . ."
Tôi sặc, còn làm cho có tiếng vọng lại mới ghê chứ.
Hoả tốc chạy đến nhà hắn, phát hiện thì ra người này đang lên cơn sốt, thiếu chút nữa ngất tại nhà.
"Coi như anh thông minh, còn biết gọi điện tìm em." Chăm sóc hắn đồng thời tôi cũng không quên mắng hắn.
Duẫn Phi suy yếu mặc tôi công kích.
Nhớ lúc ra cửa thì ông mặt trời còn chuyên nghiệp còn ở trên trời, sao chỉ chớp mắt đã đến phiên dì trăng sáng thay ca. Nhìn xem đồng hồ, 8 giờ tối, còn sớm.
Nhờ tôi chăm sóc cẩn thận, Quan Duẫn Phi lại sống lại lần nữa, tuy vẫn yếu như cũ, nhưng rõ ràng khoẻ hơn khá nhiều, bởi vì hắn lại có hơi sức nói nhảm và làm chuyện nhàm chán.
"Anh nói em tiểu Nhã à, gần đây em rất thoải mái ha! Xem ra Cao Phàm chăm sóc em khất khá hở ?“ nói xong còn mập mờ cười.
"Đâu có đâu có." Tôi lành lạnh trả lời.
"Thấy em hôm nay chăm sóc anh tỉ mẩn như vậy, anh sẽ nhịn đau lòng mà cho em một ít thứ tốt nha!" Nói xong hai mắt tỏa sáng, lập tức nhanh nhẹn lôi ra một cái hộp gỗ đươi đáy giường, cười xấu xa nhìn chằm chằm tôi.
Chẳng biết tại sao, cái hộp gỗ thần bí này và nụ cười xấu xa của hắn làm cho tôi có cảm giác run rẩy da đầu.
"Hí hí. . . . . . Chiến lược nhé ! Trong chớp măt đấy!"
Người này khoái đùa quá đi!
"Tén, tén, tén, tèn!" Theo hắn hưng phấn hô, nắp hộp được cẩn thận mở ra, đồ vật bên trong bày ra trước mắt tôi không sót một cái gì.
Chứng kiến cái gọi là thứ tốt của hắn, tôi nhịn không được cả khuôn mặt đều run rẩy.
"Này! Đừng nói chị em tốt không chiếu cố ngươi nhe! Bộ này là số lượng có hạn đó nha!" Duẫn Phi hiến vật quý đem những thứ số lượng có hạn kia từng cái bày trước mắt tôi.
Một cái roi da, một cái thắt lưng da trâu, một bộ còng tay, một đôi nến, một bộ mặt nạ, một bộ nội y gợi cảm bằng da màu đen, một đôi giày ống.
Tôi một tay cầm lên nội y gợi cảm, một tay chỉ giày ống, nhìn Duẫn Phi lành lạnh nói: "Đừng nói với em là anh phải mặc cái này nha? Cái này là của anh? Hay là anh chọn trên size của em mà mua cho em vậy?"
"Hô hô. . . . . ." Duẫn Phi gượng cười hai tiếng: “Cho nên mới tặng cho em !"
Tôi ngẩng đầu dùng lỗ mũi nhìn hắn nói: "Anh mà tốt bụng vậy sao? Hay là số lượng quá hạn!"
Duẫn Phi thở dài bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết Nghiêm đại ca của em tính hay xấu hổ lắm mà . . . . . . Nói kiểu gì cũng không chịu thử. . . . . ."
Nói nhảm, những thứ này cái gì cơ chứ, đạo cụ XXO đó, hắn sợ dọa hỏng Nghiêm Lạc nhà hắn mà không sợ dọa hỏng Cao Phàm nhà tôi sao?
Duẫn Phi nịnh nọt nói: "Đừng làm cái mặt như thế! Anh chỉ thấy vứt đi thì phí quá, éc, cho dù em không cần, cũng đem về nhà giúp anh giấu đi nhé. . . . . ."
Chịu không được cái loại biểu tình như chó con đáng thương kia, tôi gật đầu đồng ý
Lại nhìn đồng hồ, 10 giờ 30.
"Thời gian không còn sớm, nhìn anh cũng đỡ hơn rồi, cả một năm rưỡi rồi không thấy bóng đâu, chị em tốt là em về trước nha." Nói xong liền đem cái đống số lượng có hạn kia hãy nhét vào cái túi siêu bự của tôi .
"Nghe nói gần đây có tên biến thái sắc ma đó! Có cần anh đưa về không?" Duẫn Phi quan tâm nói.
Tính ra hắn còn có chút lương tâm, tôi nhìn hắn cười cười: "Hay là thôi đi, để anh đưa về trên đường lại bị cảm lạnh nữa thì khốn, kết cục không phải em lại chở anh quay lại nữa sao ? Đưa tới đưa lui, chừng nào em mới về được nhà? Cho nên anh nằm nghỉ đi, em tự hào rằng, sắc ma không xuống tay được, huống hồ em cũng không đen đến mức đụng phải hắn đâu. Cho nên, anh, nghỉ ngơi thật tốt cho em, em đi nha!"
Lúc Duẫn Phi đang quan tâm nhìn soi mói, tôi rời khỏi nhà trọ của hắn.
Nhà trọ Duẫn Phi lại gần phụ cận của công ty, mà ra khỏi nhà trọ phải đi qua một con đường nhỏ mới có thể thông đến bên kia đường cái.
Đứng dưới ở nhà trọ, tôi muốn nói mà không biết nói gì .
Bình thường đường nhỏ có đèn chiếu sàng giờ phút này lại đen kịt một mảnh, chẳng lẽ cái đèn đường này cố ý hôm nay bãi công?
Một trận gió lanhk thổi tới, tôi không khỏi rụt cổ lại, ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao cũng trốn khỏi bầu trời đêm, tôi đột nhiên nhớ tới một câu tại trong phim chưởng thường xuyên xuất hiện : gió lớn đêm đen, giết người trong bóng tối .
Lại nhìn vắng vẻ đường nhỏ ngay cả bóng ma cũng không c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1466/4214