Tiểu thuyết Hôn Mê Liền Cưới Anh-full
Lượt xem : |
, tôi đột nhiên cảm thấy hôm nay không nên ra đường, cũng hối hận tại sao lại từ chối lời đề nghị của Duẫn Phi ?
Ngăn cản chính mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, tôi ôm chặt bao số lượng có hạn, chỉnh lại áo khoác, tất tả xông vào con đường nhỏ tối om.
Làm thân con gái, nói không sợ tối là giả, cũng may phía trước không xa có một chiếc đèn đường mờ mờ.
Không biết là tâm lý tác dụng hay là sao ấy, thấy đường nhỏ đêm nay đặc biệt dài, đi hoài mà không tới cái đường lớn bên kia. Đột nhiên, tai tôi nghe thấy tiếng bước chân thứ hai.
Không phải chứ. . . . . . Tôi dưới đáy lòng khóc thét, chẳng lẽ tôi lại may mắn như thế này?
Sự thật chứng minh, cơm có thể ăn bậy, lời này nha, thật sự là không thể nói lung tung .
Duẫn Phi ơi Duẫn Phi! Tôi là vì anh nên mới mạo hiểm đó nha. . . . . .
Tôi động tác biên độ cực nhỏ rút điện thoại trong túi áo ra, phát hiện lại hết pin, khá lắm, người này đúng là uống nước lọc cũng bị mắc kẽ răng mà.(quá xui xẻo)
Dù sao dù sao cũng không người đến cứu tôi, tôi đây cũng có thể tự cứu nha.
Đi đến dưới ánh đèn đường lờ mờ thì tôi nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, vì vậy, tôi, xoay người lại.
Sắc ma ra vẻ không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên xoay người, vì vậy khoa trương cứng tại tại chỗ
Thừa lúc ấy, tôi đánh giá hắn một chút.
Cùng sắc ma trên TV cách ăn mặc không khác lắm, dáng người trung bình, mang mũ đen che nửa mặt, mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen, phảng phất muốn hoà mình vào trong bóng tối. Bởi vì cái đèn này mờ ảo từ này cũng rất khá, cho nên tôi hoàn toàn thấy không rõ mặt mũi của hắn, chỉ có thể đánh cuộc là trong cái áo khoác đen ấy hắn đang trần như nhộng.
Tôi một mực bình tĩnh nhìn thẳng hắn, dưới đáy lòng đang cân nhắc nên đóng vai hồn ma trinh nữ dọa hắn hay là học Đường Tăng trong Tây Du ký niệm kinh phiền chết hắn. Để rèn luyện tài hùng biện, tôi quyết định lựa chọn sau.
Nắm vững lý thuyết địch không động ta cũng không động, chúng tôi cứng tại tại chỗ đến mấy phút. Đối phương hình như cũng hiểu được nội dung vở kịch phát triển được có chỗ không đúng, vì vậy đột nhiên giống tôi tiến tới gần.
Nói thật lúc ấy tôi thật sự có chút sợ hãi, tuy nhiên hình thể của hắn và chiều cao của tôi không sai khác nhau mấy, nhưng đối với phương dù sao cũng là đàng ông. Giờ phút này tôi đây cứng người lui về phía sau cũng không biết .
Đợi hắn đứng cách tôi một mét chỗ thì tôi mở miệng trước : "Người anh em! Mi muốn giựt tiền hay là cướp sắc? Hoặc là tài sắc đều cướp?"
Có lẽ là chưa từng gặp qua con mồi chủ động như thế, sắc ma rõ ràng khoa trương ơ một tiếng.
"Nếu như mi giựt tiền không cướp sắc ta sẽ đau lòng lắm, nếu như mi cướp sắc mà không giựt tiền mi sẽ rất thiệt thòi, cho nên ta cảm thấy làm cả hai cái đi mới có lời."
Sắc ma rốt cục nhịn không được nói: "Tôi chỉ cướp sắc thôi ."
"A!" Tôi khoa trương kêu một tiếng: “Vậy mi không sợ thiệt thòi sao?"
"Cô à. . . . . . Cô không sợ tôi hả?" Sắc ma rầu rĩ hỏi.
"Ta sợ chứ!" Nói xong còn gật đầu tỏ vẻ có độ tin cậy: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên nha, khó tránh khỏi có chút kích động." Xem ra tên sắc ma cũng không phải là rất xấu, tự nhiên còn cho thời gian tôi nói lung tung, vì vậy lá gan của tôi lớn lên.
"Ta hiện tại chờ mi khi nào thì mới đem áo khoác ngoài cởi bỏ ?" Nói xong tôi còn đến gần hắn, đột nhiên đem mũ hắn lấy xuống.
Hắn bị tôi làm cho trở tay không kịp, khóe miệng run rẩy và khóe mắt trừng tôi.
"Ha ha!" Tôi mừng rỡ kêu lên: “Lớn lên đẹp mã lại trẻ trung nữa! Không có chuyện gì sao học người ta làm biến thái, thật sự là. . . . . ."
Lúc tại tôi tiếp tục lảm nhảm, sắc ma rốt cục nhịn không được đẩy tôi dựa lên tường tính cường bạo.
"Chờ một chút!" Tôi mở miệng yêu cầu.
Sắc ma cái trán nổi gân nhìn tôi, cũng cho là thật dừng lại động tác.
Tôi mập mờ vỗ vỗ lồng ngực của hắn, hấp dẫn cười: "Đừng nóng vội chứ! Chúng ta có cái này rất đặc biệt!"
Khi hắn nghi hoặc và kinh ngạc nhìn tôi soi mói, tôi ngạo mạn chậm mở ra túi siêu lớn màu đen, kéo ra roi da và ngọn nến.
"Người anh em! Mượn tí lửa nào?"
Sắc ma sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước dài, chỉ vào đồ trên tay tôi mà cô cô không ngừng.
"Những thứ này số lượng có hạn nha!" Tôi thật lòng nói: “Chồng ta nói đánh chết không chơi, vì vậy ta liền ra ngoài xem có người đồng đạo hay không, sao biết hữu duyên như vậy đụng được mi, cho nên tiện thể đùa với mi một chút!"
Tôi nói thoải mái, hắn nghe xong điên cuồng đổ mồ hôi lạnh.
Xem ra đây con chuột nhắt, còn chưa xuất ra còng tay hắn đã bị dọa thành như vậy, tôi đây sẽ trình diễn một màn phản gian nhe.
Tôi YY tới gần hắn, một tay còn đem roi da hướng mặt đất quất một cái, tro bụi lập tức bốn phía bay lên.
Sắc ma liên tục lùi về phía sau, tôi phải tiến thêm một bước nói: "Đến đây! Đừng sợ mà! Ta sẽ rất ôn nhu ! Để cho ta nhẹ nhàng trước tiên hạ mi xuống, lại dùng ngọn nến nhỏ lên người mi hai cái, sướng lắm nha, bảo đảm từ nay về sau nhớ mãi không quên!"
Sắc ma bị tôi bức đến góc tường, hắn ngồi xổm xuống sụp đổ hô: "Cô không được tới đây! Cô là đồ biến thái !"
Khá lắm, tôi cư nhiên bị một tên biến thái nói thành biến thái! Tuy tôi hiện tại tạo hình xác thực rất biến thái.
Nhìn hắn đáng thương quá, tôi thật sự rất khó đem hắn và biến thái sắc ma trong truyền thuyết liên tưởng với nhau, vì vậy khi hắn bên cạnh dựa vào tường ngồi xuống, vô ý hỏi: "Mi thật là cái tên sắc ma gây ra 10 vụ án kia sao?"
Hắn gật gật đầu.
"Mi xác định? Đừng nói giỡn nha!" Tôi khiển trách: “Chẳng lẽ mi có hai nhân cách?"
Hắn nhìn tôi lắc đầu.
"Vậy mi giải thích một chút coi." Tôi thật sự đoán không ra nguyên nhân.
"Tôi chỉ muốn dọa mấy cổ mà thôi, kỳ thật sau khi hôn tôi cái gì cũng không có làm."
Khóe miệng tôi run rẩy, tên này quả nhiên biến thái. . . . . .
"Nhưng mà cô thì khác, cô chẳng những không hét cũng không mắng, ngược lại biểu hiện so với tôi càng giống biến thái hơn."
"Hô hô, thật là bậy quá. . . . . ." Tôi khiêm tốn nói.
"Tôi đã nói qua, nếu như đụng người phụ nữ nào so với tôi còn lợi hại hơn sẽ giải nghệ, cho nên tôi thề với cô, biến thái sắc ma sau này sẽ hoàn toàn biến mất."
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thời điểm, tên này rõ ràng cứ như vậy hoa lệ biến mất .
Tôi sững sờ ngồi yên trên mặt đất, ai có thể giải thích sơ cho tôi cái tình huống gì đây? Nội dung vở kịch không nên xa rời kịch bản như thế chứ. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, biến thái sắc ma đã hoàn toàn biến mất, cuộc sống mọi người lại trở về an toàn, êm đềm.
Nhưng đột nhiên lại có người đồn rằng, hẻm nhỏ bên cạnh công ty có một mụ biến thái nữ sắc ma xuất hiện, truyền thuyết nàng này còn được yêu thích hơn.
Tôi sặc. . . . . .
Nghe sao cũng giống tôi đêm đó, thì ra sắc ma ở sau lưng đâm tôi một đao xem như trả thù?
"Tiểu Nhã! Mắt của cậu và khóe miệng làm sao vậy?"
"Không có gì. . . . . . Rút gân mà thôi. . . . . ."
Chương 23: Tạm biệt khối trởng một
"Á! ! ! ! ! ! ! ! !"
Một hồi kêu la thảm thiết, tê tim liệt phổi theo trong phòng sinh ở một bệnh viện nào đó bay ra.
Lập tức, trong bán kính mười dặm từ phòng sinh Phương Viên y tá, Bác sĩ, bệnh nhân cùng với người nhà đều không hẹn mà cùng dừng động tác đang tiến hành, hoảng sợ nhìn qua cũng đoán được là nơi nào, vị nào phát ra thanh âm.
Người có thể phát ra thanh âm rung động, uy hiếp bốn phương như thế cũng chỉ có đại tiểu thư Cao gia - Cao Hân .
Cao Hân và Âu Dương Quyền sau khi kết hợp, rất nhanh chóng tạo ra một kết tinh tình yêu, lúc này chính là thời điểm Cao đại tiểu thư mang sinh linh nhỏ bé này đến thế giới.
Từ lúc Cao Hân từ giữa trưa tiến vào phòng sinh, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, một giây cũng không ngừng, hôm nay đã kéo dài 3 giờ, tiếng kêu la có thể rõ hơi như trước, âm thanh không hề thiếu hụt hoặc mỏi mệt.
Ngoài phòng sanh, toàn thể thành viên Cao gia và Âu Dương gia đều quây quần một chỗ, không lúc nào mà không mong nhóc con kia ra đời.
Trong cái đám người thần sắc hưng phấn đang chờ đợi kia, có hai người thần sắc không hài hòa xuất hiện. Chỉ thấy hai người này sắc mặt trắng bệch, biểu lộ hoảng sợ, cuồng đổ mồ hôi lạnh, khác nhau duy nhất chính là, trong đó một người tới tới lui lui đi không ngừng, mà người kia thì cứng ngắc tựa ở trên tường.
Không cần phải nói, người cứng ngắc tựa trên tường kia chính là tôi, người còn lại đi tới đi lui là Âu Dương đại ca sắp lên chức bố trẻ con.
Cao Phàm vô cùng im lặng nhìn chúng tôi, cuối cùng quyết định không đếm xỉa đến Âu Dương Quyền nữa, đem cứng ngắc tôi đây kéo đến trên ghế ngồi xuống.
"Này. . . . . ." Cao Phàm nhịn không được hỏi tôi: “Quyền khẩn trương, sắc mặt trắng bệch anh còn có thể hiểu được, nhưng mà em à, có cần thiết biểu hiện còn khẩn trương, hoảng sợ hơn so với người trong cuộc không?"
Tôi máy móc quay đầu nhìn về phía Cao Phàm, biểu tình cứng ngắc nói: "Chẳng lẽ anh không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết đã kéo dài 3 giờ hả?" Tôi dám đem mùa xuân thứ hai của mẹ tôi ra thề, tôi có bóng ma trong lòng.
Cao Phàm khóe miệng cùng với khóe mắt không tỳ vết run rẩy một chút: "Chẳng phải chị ấy cường điệu hoá sao?"
Tôi lại máy móc lắc đầu, tỏ vẻ không chấp nhận cái giả thuyết này.
Cao Phàm bất đắc dĩ, đành phải dùng hai tay che hai lỗ tai của tôi lại.
Cái này. . . . . . Có ích sao? Sự thật chứng minh, rất có ích. Bởi vì, tiếng kêu thảm thiết nghe không được .
Tôi và Cao Phàm kinh ngạc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ diệu và kỳ quái, làm sao có thể vừa che lỗ tai, sao tiếng kêu la thảm thiết lại biến mất thần kì như vậy?
Đáp án rất nhanh được công bố, bởi vì chúng tôi cũng nghe được tiếng trẻ sơ sinh đang ra sức khóc.
"Chúc mừng! Là một bé trai khoẻ mạnh!" Cô y tá lễ phép lại vui vẻ tuyên bố.
Nghe tin sau đích mọi người đều thổ lộ cảm xúc kích động, chỉ có Âu Dương đại ca ngơ ngác ôm con trai cười ngây ngô.
Tôi thuộc loại hình tâm tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, này không, vừa mới còn bị doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này thì bởi vì hưng phấn mà sắc mặt hồng hào kéo Cao Phàm đến phòng sơ sinh xem cục cưng.
"Oa! Thật đáng yêu nha!" Tôi hưng phấn đứng ở cửa sổ ré lên vui mừng: “Nhóc con đằng kia đang ngáp kìa !"
Thấy tôi có vẻ hưng phấn, Cao Phàm xấu xa nói: "Thực nhìn không ra thì ra em yêu thích trẻ con như vậy.”
Tôi có chút bất an quay đầu nhìn hắn, chờ câu dưới.
"Thực ra thì không nghĩ sẽ nhanh thế “ Cao Phàm tiếp tục nói: “Nhưng thấy em thích thú như vậy, không bằng chúng ta cũng tới cố gắng nỗ lực, sinh một đứa ra cho vui nhé!"
Tôi sặc. . . . . . Tôi biết mà. Tôi cả khuôn mặt run rẩy nhìn hắn, cũng vội vàng dùng hai tay để đánh một cái gạch chéo thật bự trước ngực, không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn bây giờ chớ cùng tôi thảo luận cái vấn đề sản xuất gì kia, phải biết rằng cái bóng ma vừa rồi trong tôi không phải là sâu sắc bình thường.
Cao Phàm bị cử động và biểu lộ của tôi chọc cười, nhịn không được đem tôi ôm vào ngực.
Hiển nhiên là ngực của hắn thật ấm áp cũng rất mê người, nhưng mà trước mặt dân tình, ban ngày ban mặt, loại cử chỉ này dường như có điểm không ổn, vì vậy tôi giãy dụa muốn rời khỏi ngực hắn, ai ngờ tên này chẳng những không phối hợp, ngược lại vừa cười vừa ôm tôi chặt hơn.
"Diệp Nhã!"
Tên của tôi đột nhiên bị một giọng nói nam tính dễ nghe kêu lên.
Cao Phàm buông cái ôm ra, chuyển thành nắm tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra sau tôi.
Tôi nghi hoặc xoay người, cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, rõ ràng chỉ nhìn đơn thuần bóng lưng của tôi có thể nhận ra tôi.
Là một anh chàng bảnh trai nha! Đây là lần đầu tiên có người tới nhận quen biết, chỉ là, không biết tôi khi nào thì biết một anh chàng bảnh trai như thế này nhỉ?
Anh ta chậm rãi đến gần tôi, tôi thì càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cục. . . . . .
"A! Anh là khối trưởng Cao đúng không?" Tôi không xác định hỏi.
"Thật vui khi em còn nhớ anh." Cao Tuấn ôn nhu cười nói.
"Anh không phải ra nước ngoài du học sao?" Tôi nhìn hắn mặc áo blouse trắng, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Anh là bác sĩ của bệnh viện này!"
"Ha ha, thật vui khi tiểu Nhã lại quan tâm đến đường đi nước bước của anh như vậy."
"Hi hi. . . . . ." Tôi cười gượng hai tiếng, bởi vì rõ ràng cảm thấy Cao Phàm cầm tay mình chặt hơn một chút.
Tải game mobile miễn phí
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1412/4160
Ngăn cản chính mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, tôi ôm chặt bao số lượng có hạn, chỉnh lại áo khoác, tất tả xông vào con đường nhỏ tối om.
Làm thân con gái, nói không sợ tối là giả, cũng may phía trước không xa có một chiếc đèn đường mờ mờ.
Không biết là tâm lý tác dụng hay là sao ấy, thấy đường nhỏ đêm nay đặc biệt dài, đi hoài mà không tới cái đường lớn bên kia. Đột nhiên, tai tôi nghe thấy tiếng bước chân thứ hai.
Không phải chứ. . . . . . Tôi dưới đáy lòng khóc thét, chẳng lẽ tôi lại may mắn như thế này?
Sự thật chứng minh, cơm có thể ăn bậy, lời này nha, thật sự là không thể nói lung tung .
Duẫn Phi ơi Duẫn Phi! Tôi là vì anh nên mới mạo hiểm đó nha. . . . . .
Tôi động tác biên độ cực nhỏ rút điện thoại trong túi áo ra, phát hiện lại hết pin, khá lắm, người này đúng là uống nước lọc cũng bị mắc kẽ răng mà.(quá xui xẻo)
Dù sao dù sao cũng không người đến cứu tôi, tôi đây cũng có thể tự cứu nha.
Đi đến dưới ánh đèn đường lờ mờ thì tôi nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, vì vậy, tôi, xoay người lại.
Sắc ma ra vẻ không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên xoay người, vì vậy khoa trương cứng tại tại chỗ
Thừa lúc ấy, tôi đánh giá hắn một chút.
Cùng sắc ma trên TV cách ăn mặc không khác lắm, dáng người trung bình, mang mũ đen che nửa mặt, mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen, phảng phất muốn hoà mình vào trong bóng tối. Bởi vì cái đèn này mờ ảo từ này cũng rất khá, cho nên tôi hoàn toàn thấy không rõ mặt mũi của hắn, chỉ có thể đánh cuộc là trong cái áo khoác đen ấy hắn đang trần như nhộng.
Tôi một mực bình tĩnh nhìn thẳng hắn, dưới đáy lòng đang cân nhắc nên đóng vai hồn ma trinh nữ dọa hắn hay là học Đường Tăng trong Tây Du ký niệm kinh phiền chết hắn. Để rèn luyện tài hùng biện, tôi quyết định lựa chọn sau.
Nắm vững lý thuyết địch không động ta cũng không động, chúng tôi cứng tại tại chỗ đến mấy phút. Đối phương hình như cũng hiểu được nội dung vở kịch phát triển được có chỗ không đúng, vì vậy đột nhiên giống tôi tiến tới gần.
Nói thật lúc ấy tôi thật sự có chút sợ hãi, tuy nhiên hình thể của hắn và chiều cao của tôi không sai khác nhau mấy, nhưng đối với phương dù sao cũng là đàng ông. Giờ phút này tôi đây cứng người lui về phía sau cũng không biết .
Đợi hắn đứng cách tôi một mét chỗ thì tôi mở miệng trước : "Người anh em! Mi muốn giựt tiền hay là cướp sắc? Hoặc là tài sắc đều cướp?"
Có lẽ là chưa từng gặp qua con mồi chủ động như thế, sắc ma rõ ràng khoa trương ơ một tiếng.
"Nếu như mi giựt tiền không cướp sắc ta sẽ đau lòng lắm, nếu như mi cướp sắc mà không giựt tiền mi sẽ rất thiệt thòi, cho nên ta cảm thấy làm cả hai cái đi mới có lời."
Sắc ma rốt cục nhịn không được nói: "Tôi chỉ cướp sắc thôi ."
"A!" Tôi khoa trương kêu một tiếng: “Vậy mi không sợ thiệt thòi sao?"
"Cô à. . . . . . Cô không sợ tôi hả?" Sắc ma rầu rĩ hỏi.
"Ta sợ chứ!" Nói xong còn gật đầu tỏ vẻ có độ tin cậy: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên nha, khó tránh khỏi có chút kích động." Xem ra tên sắc ma cũng không phải là rất xấu, tự nhiên còn cho thời gian tôi nói lung tung, vì vậy lá gan của tôi lớn lên.
"Ta hiện tại chờ mi khi nào thì mới đem áo khoác ngoài cởi bỏ ?" Nói xong tôi còn đến gần hắn, đột nhiên đem mũ hắn lấy xuống.
Hắn bị tôi làm cho trở tay không kịp, khóe miệng run rẩy và khóe mắt trừng tôi.
"Ha ha!" Tôi mừng rỡ kêu lên: “Lớn lên đẹp mã lại trẻ trung nữa! Không có chuyện gì sao học người ta làm biến thái, thật sự là. . . . . ."
Lúc tại tôi tiếp tục lảm nhảm, sắc ma rốt cục nhịn không được đẩy tôi dựa lên tường tính cường bạo.
"Chờ một chút!" Tôi mở miệng yêu cầu.
Sắc ma cái trán nổi gân nhìn tôi, cũng cho là thật dừng lại động tác.
Tôi mập mờ vỗ vỗ lồng ngực của hắn, hấp dẫn cười: "Đừng nóng vội chứ! Chúng ta có cái này rất đặc biệt!"
Khi hắn nghi hoặc và kinh ngạc nhìn tôi soi mói, tôi ngạo mạn chậm mở ra túi siêu lớn màu đen, kéo ra roi da và ngọn nến.
"Người anh em! Mượn tí lửa nào?"
Sắc ma sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước dài, chỉ vào đồ trên tay tôi mà cô cô không ngừng.
"Những thứ này số lượng có hạn nha!" Tôi thật lòng nói: “Chồng ta nói đánh chết không chơi, vì vậy ta liền ra ngoài xem có người đồng đạo hay không, sao biết hữu duyên như vậy đụng được mi, cho nên tiện thể đùa với mi một chút!"
Tôi nói thoải mái, hắn nghe xong điên cuồng đổ mồ hôi lạnh.
Xem ra đây con chuột nhắt, còn chưa xuất ra còng tay hắn đã bị dọa thành như vậy, tôi đây sẽ trình diễn một màn phản gian nhe.
Tôi YY tới gần hắn, một tay còn đem roi da hướng mặt đất quất một cái, tro bụi lập tức bốn phía bay lên.
Sắc ma liên tục lùi về phía sau, tôi phải tiến thêm một bước nói: "Đến đây! Đừng sợ mà! Ta sẽ rất ôn nhu ! Để cho ta nhẹ nhàng trước tiên hạ mi xuống, lại dùng ngọn nến nhỏ lên người mi hai cái, sướng lắm nha, bảo đảm từ nay về sau nhớ mãi không quên!"
Sắc ma bị tôi bức đến góc tường, hắn ngồi xổm xuống sụp đổ hô: "Cô không được tới đây! Cô là đồ biến thái !"
Khá lắm, tôi cư nhiên bị một tên biến thái nói thành biến thái! Tuy tôi hiện tại tạo hình xác thực rất biến thái.
Nhìn hắn đáng thương quá, tôi thật sự rất khó đem hắn và biến thái sắc ma trong truyền thuyết liên tưởng với nhau, vì vậy khi hắn bên cạnh dựa vào tường ngồi xuống, vô ý hỏi: "Mi thật là cái tên sắc ma gây ra 10 vụ án kia sao?"
Hắn gật gật đầu.
"Mi xác định? Đừng nói giỡn nha!" Tôi khiển trách: “Chẳng lẽ mi có hai nhân cách?"
Hắn nhìn tôi lắc đầu.
"Vậy mi giải thích một chút coi." Tôi thật sự đoán không ra nguyên nhân.
"Tôi chỉ muốn dọa mấy cổ mà thôi, kỳ thật sau khi hôn tôi cái gì cũng không có làm."
Khóe miệng tôi run rẩy, tên này quả nhiên biến thái. . . . . .
"Nhưng mà cô thì khác, cô chẳng những không hét cũng không mắng, ngược lại biểu hiện so với tôi càng giống biến thái hơn."
"Hô hô, thật là bậy quá. . . . . ." Tôi khiêm tốn nói.
"Tôi đã nói qua, nếu như đụng người phụ nữ nào so với tôi còn lợi hại hơn sẽ giải nghệ, cho nên tôi thề với cô, biến thái sắc ma sau này sẽ hoàn toàn biến mất."
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thời điểm, tên này rõ ràng cứ như vậy hoa lệ biến mất .
Tôi sững sờ ngồi yên trên mặt đất, ai có thể giải thích sơ cho tôi cái tình huống gì đây? Nội dung vở kịch không nên xa rời kịch bản như thế chứ. . . . . .
Mặc kệ như thế nào, biến thái sắc ma đã hoàn toàn biến mất, cuộc sống mọi người lại trở về an toàn, êm đềm.
Nhưng đột nhiên lại có người đồn rằng, hẻm nhỏ bên cạnh công ty có một mụ biến thái nữ sắc ma xuất hiện, truyền thuyết nàng này còn được yêu thích hơn.
Tôi sặc. . . . . .
Nghe sao cũng giống tôi đêm đó, thì ra sắc ma ở sau lưng đâm tôi một đao xem như trả thù?
"Tiểu Nhã! Mắt của cậu và khóe miệng làm sao vậy?"
"Không có gì. . . . . . Rút gân mà thôi. . . . . ."
Chương 23: Tạm biệt khối trởng một
"Á! ! ! ! ! ! ! ! !"
Một hồi kêu la thảm thiết, tê tim liệt phổi theo trong phòng sinh ở một bệnh viện nào đó bay ra.
Lập tức, trong bán kính mười dặm từ phòng sinh Phương Viên y tá, Bác sĩ, bệnh nhân cùng với người nhà đều không hẹn mà cùng dừng động tác đang tiến hành, hoảng sợ nhìn qua cũng đoán được là nơi nào, vị nào phát ra thanh âm.
Người có thể phát ra thanh âm rung động, uy hiếp bốn phương như thế cũng chỉ có đại tiểu thư Cao gia - Cao Hân .
Cao Hân và Âu Dương Quyền sau khi kết hợp, rất nhanh chóng tạo ra một kết tinh tình yêu, lúc này chính là thời điểm Cao đại tiểu thư mang sinh linh nhỏ bé này đến thế giới.
Từ lúc Cao Hân từ giữa trưa tiến vào phòng sinh, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, một giây cũng không ngừng, hôm nay đã kéo dài 3 giờ, tiếng kêu la có thể rõ hơi như trước, âm thanh không hề thiếu hụt hoặc mỏi mệt.
Ngoài phòng sanh, toàn thể thành viên Cao gia và Âu Dương gia đều quây quần một chỗ, không lúc nào mà không mong nhóc con kia ra đời.
Trong cái đám người thần sắc hưng phấn đang chờ đợi kia, có hai người thần sắc không hài hòa xuất hiện. Chỉ thấy hai người này sắc mặt trắng bệch, biểu lộ hoảng sợ, cuồng đổ mồ hôi lạnh, khác nhau duy nhất chính là, trong đó một người tới tới lui lui đi không ngừng, mà người kia thì cứng ngắc tựa ở trên tường.
Không cần phải nói, người cứng ngắc tựa trên tường kia chính là tôi, người còn lại đi tới đi lui là Âu Dương đại ca sắp lên chức bố trẻ con.
Cao Phàm vô cùng im lặng nhìn chúng tôi, cuối cùng quyết định không đếm xỉa đến Âu Dương Quyền nữa, đem cứng ngắc tôi đây kéo đến trên ghế ngồi xuống.
"Này. . . . . ." Cao Phàm nhịn không được hỏi tôi: “Quyền khẩn trương, sắc mặt trắng bệch anh còn có thể hiểu được, nhưng mà em à, có cần thiết biểu hiện còn khẩn trương, hoảng sợ hơn so với người trong cuộc không?"
Tôi máy móc quay đầu nhìn về phía Cao Phàm, biểu tình cứng ngắc nói: "Chẳng lẽ anh không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết đã kéo dài 3 giờ hả?" Tôi dám đem mùa xuân thứ hai của mẹ tôi ra thề, tôi có bóng ma trong lòng.
Cao Phàm khóe miệng cùng với khóe mắt không tỳ vết run rẩy một chút: "Chẳng phải chị ấy cường điệu hoá sao?"
Tôi lại máy móc lắc đầu, tỏ vẻ không chấp nhận cái giả thuyết này.
Cao Phàm bất đắc dĩ, đành phải dùng hai tay che hai lỗ tai của tôi lại.
Cái này. . . . . . Có ích sao? Sự thật chứng minh, rất có ích. Bởi vì, tiếng kêu thảm thiết nghe không được .
Tôi và Cao Phàm kinh ngạc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ diệu và kỳ quái, làm sao có thể vừa che lỗ tai, sao tiếng kêu la thảm thiết lại biến mất thần kì như vậy?
Đáp án rất nhanh được công bố, bởi vì chúng tôi cũng nghe được tiếng trẻ sơ sinh đang ra sức khóc.
"Chúc mừng! Là một bé trai khoẻ mạnh!" Cô y tá lễ phép lại vui vẻ tuyên bố.
Nghe tin sau đích mọi người đều thổ lộ cảm xúc kích động, chỉ có Âu Dương đại ca ngơ ngác ôm con trai cười ngây ngô.
Tôi thuộc loại hình tâm tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, này không, vừa mới còn bị doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này thì bởi vì hưng phấn mà sắc mặt hồng hào kéo Cao Phàm đến phòng sơ sinh xem cục cưng.
"Oa! Thật đáng yêu nha!" Tôi hưng phấn đứng ở cửa sổ ré lên vui mừng: “Nhóc con đằng kia đang ngáp kìa !"
Thấy tôi có vẻ hưng phấn, Cao Phàm xấu xa nói: "Thực nhìn không ra thì ra em yêu thích trẻ con như vậy.”
Tôi có chút bất an quay đầu nhìn hắn, chờ câu dưới.
"Thực ra thì không nghĩ sẽ nhanh thế “ Cao Phàm tiếp tục nói: “Nhưng thấy em thích thú như vậy, không bằng chúng ta cũng tới cố gắng nỗ lực, sinh một đứa ra cho vui nhé!"
Tôi sặc. . . . . . Tôi biết mà. Tôi cả khuôn mặt run rẩy nhìn hắn, cũng vội vàng dùng hai tay để đánh một cái gạch chéo thật bự trước ngực, không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn bây giờ chớ cùng tôi thảo luận cái vấn đề sản xuất gì kia, phải biết rằng cái bóng ma vừa rồi trong tôi không phải là sâu sắc bình thường.
Cao Phàm bị cử động và biểu lộ của tôi chọc cười, nhịn không được đem tôi ôm vào ngực.
Hiển nhiên là ngực của hắn thật ấm áp cũng rất mê người, nhưng mà trước mặt dân tình, ban ngày ban mặt, loại cử chỉ này dường như có điểm không ổn, vì vậy tôi giãy dụa muốn rời khỏi ngực hắn, ai ngờ tên này chẳng những không phối hợp, ngược lại vừa cười vừa ôm tôi chặt hơn.
"Diệp Nhã!"
Tên của tôi đột nhiên bị một giọng nói nam tính dễ nghe kêu lên.
Cao Phàm buông cái ôm ra, chuyển thành nắm tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra sau tôi.
Tôi nghi hoặc xoay người, cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, rõ ràng chỉ nhìn đơn thuần bóng lưng của tôi có thể nhận ra tôi.
Là một anh chàng bảnh trai nha! Đây là lần đầu tiên có người tới nhận quen biết, chỉ là, không biết tôi khi nào thì biết một anh chàng bảnh trai như thế này nhỉ?
Anh ta chậm rãi đến gần tôi, tôi thì càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cục. . . . . .
"A! Anh là khối trưởng Cao đúng không?" Tôi không xác định hỏi.
"Thật vui khi em còn nhớ anh." Cao Tuấn ôn nhu cười nói.
"Anh không phải ra nước ngoài du học sao?" Tôi nhìn hắn mặc áo blouse trắng, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Anh là bác sĩ của bệnh viện này!"
"Ha ha, thật vui khi tiểu Nhã lại quan tâm đến đường đi nước bước của anh như vậy."
"Hi hi. . . . . ." Tôi cười gượng hai tiếng, bởi vì rõ ràng cảm thấy Cao Phàm cầm tay mình chặt hơn một chút.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1412/4160