Tiểu thuyết Hôn Mê Liền Cưới Anh-full
Lượt xem : |
= bàn làm việc)
Nói đến sáng nay, Cao Phàm thái độ khác thường đi trước tôi N bước ra khỏi nhà, hơn nữa ngay cả Good¬bye Kiss cũng không để lại, vốn đang có chút buồn bực, nhưng khi thấy trên bàn cơm Tuyên ngôn nội tâm đơn giản, tôi không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Chính thức công khai? Hắn muốn đình công sao!
Bất quá người này cũng thật đáng yêu, lại còn dùng giấy để ghi lại nữa.
Nói đi phải nói lại, có tất yếu phải công khai không?
Tôi chưa kịp nghiêm túc, chân thành mà suy nghĩ vấn đề này, nữ đồng sự A đã giật giọng hướng tôi triệu hồi: "Tiểu Nhã! Đã đến giờ tám giữa trưa ! Tới đây mỗi người điều có vị trí nhiệm vụ riêng! Nhanh!"
Ớ. . . . . .
Đây là phương thức mà các nữ nhân viên văn phòng giải trí khi không đủ thời gian về nghỉ trưa.
Được rồi. . . . . . Tôi thừa nhận tôi cũng nhiều chuyện một chút.
Khi tôi hoàn hồn nhìn lên, phát hiện mọi người rất ăn ý vây quanh bàn của nữ đồng sự A, giống như các bạn nhỏ trong nhà trẻ ngoan ngoãn xếp hàng có trật tự chờ chia táo, trong đó vị trí của tôi hình như đang ở trung tâm.
Hơ. . . . . . Thật là nể mặt quá.
Tôi dưới ánh mắt thúc giục của mọi người nhàn nhã đi đến vị trí kia, vững vàng ngồi xuống.
Loại chuyện này của nhân loại cũng khá kì quái, rõ ràng không có thành quả vĩ đại gì, nhưng mọi người vẫn thích bạn. Bây giờ đúng là như vậy, mọi người nhất định phải chờ tôi ngồi xuống mới bắt đầu buổi tám chuyện hôm nay .
Mới vừa ngồi vững, nữ đồng sự A lập tức lấy ra một quyển album chân dung của nhóm nhạc Mặt nạ được bao bìa cẩn thận đặt trên bàn, chỉ vào tấm hình của giọng ca chính, đưa ra nghi vấn: "Mọi người thấy thân hình của giọng ca chính và tổng giám đốc chúng ta có điểm giống nhau không!"
Wow! Bà chị này nhãn lực quá tốt. Tôi khâm phục nhìn nàng một cái.
Nghe nàng nói xong, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Thật hâm mộ nữ người mẫu đặc biệt này có thể chụp hình chung với anh ấy!" Nữ đồng sự B vẻ mặt háo sắc nói.
Nhìn kỹ mà xem, thì ra là tấm đang chụp tôi cùng Cao Phàm đang triền miên.
Trong bức ảnh, tôi nửa thân trần đưa lưng về phía màn ảnh, Cao Phàm cũng nửa thân trần, khác một chỗ là hắn đối mặt với ống kính, đeo mặt nạ, khẽ khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi hôn. >
"Nhưng mà tớ rât bực nha “ nữ đồng sự A đột nhiên lòng đầy căm phẫn nói: “Bọn họ sao lại như bốc hơi ra khỏi thế giới vậy!"
A, quên nói cho mọi người, kể từ khi vừa xuất bản bộ ảnh kia, họ dường như lập tức bốc hơi, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người không kịp phải ứng, mà hành tung thần bí đến mức đội paparazzi kia cũng không tìm ra được.
Lúc mọi người đang tranh nhau bày tỏ bất mãn và oán niệm điện thoại trên bàn tôi bỗng reo lên.
Căn cứ nguyên tắc gần đây, cách tôi cái bàn gần nhất Ngữ Tình thuận tay tiếp điện.
"Tiểu Nhã! Chồng tìm!" Vừa nói vừa hướng tôi mập mờ nháy mắt mấy cái.
Chồng?
Ai vậy ta?
Chẳng lẽ là Cao Phàm?
"Chồng tôi?" Tôi nhìn Ngữ Tình nghi hoặc nói.
Ngữ Tình quăng cho tôi một ánh mắt ý bảo « Nói nhảm ».
Tôi nghi hoặc tiếp điện thoại nói.
"Chồng hả?" Tôi không xác định hỏi.
"Vợ yêu thân mến!" Quả nhiên là thanh âm ôn nhu dễ nghe của Cao Phàm.
"Có thấy tờ giấy đó không?" Trong loa truyền đến giọng nói hưng phấn.
"Mm hm"
"Có nghiêm túc, chân thành suy nghĩ chưa?"
"Em rất nghiêm túc, chân thành nghiên cứu N lần."
"Kết quả ?"
"Cùng các đồng nghiệp đang tám nhảm."
". . . . . ."
"Ha ha, Chồng à!" Tôi đột nhiên rửng mỡ nói: “Chúng ta đêm nay trở về lại nghiêm túc, chân thành thảo luận, thế nào?"
Không đợi hắn trả lời tôi lập tức cúp điện thoại.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những người phụ nữ lắm chuyện kia toàn bộ chen chúc bên cạnh tôi nghe lén.
Thấy tôi cúp máy, dân chúng vẻ mặt ai oán nhìn tôi.
"Keo kiệt, nghe một chút thì sao nào?" Nữ đồng sự A ai oán nói.
Tôi đối nàng cười nụ hai tiếng, ai thèm để ý cậu chứ.
Mỗi “lần mỗi người có một vị trí riêng”, nữ đồng sự A lại xấu xa nói với tôi: "Lớn mật cuồng đồ tiểu Nhã, hiện tại cô có hai lựa chọn, thứ nhất, kể về người đàn ông nhà cậu; thứ hai, hàn huyên một chút tổng giám đốc của chúng ta."
Cái này. . . . . . Có chọn cũng như không à, ai bảo người đàn ông nhà tôi lại là tổng giám đốc cơ chứ .
"Có lựa chọn thứ ba không?" Tôi vùng vẫy giãy giụa hỏi.
"NO! NO! NO!" Nữ nhân này vừa nói vừa đong đưa ngón trỏ qua lại.
Nhìn thoáng qua dân chúng chung quanh đang quá độ chờ mong cùng hưng phấn, đặc biệt nhận được sóng điện của Ngữ Tình, tôi chỉ có thể chọn cái thứ hai.
"Kỳ thật tớ và tổng giám đốc cũng không phải rất thân thuộc!" Tôi rầu rĩ nói.
"Còn Ít nữa!" Mọi người trăm miệng một lời.
"Nên biết là cô là người gặp nhiều nhất!" Lại là nữ đồng sự A, hình như hôm nay cô nàng rất sôi nổi.
Nàng một bộ “cô không thành thật chút nào, mau khai ra nếu không đừng trách chị đây” lườm tôi.
"Vậy các cậu muốn biết gì? Tiểu nhân biết cái gì tuyệt đối không giấu diếm!" Tôi cái gì cũng nhận hết, đã được chưa.
"Cậu đối với tổng giám đốc có ý kiến gì không?" Nữ đồng sự A trước hết nhất đặt câu hỏi.
"Hoàn hoản, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, làm người chính trực, cư xử lễ phép, là một người tốt." Cao Phàm à Cao Phàm, em tốt với anh thế là cùng!
"Này. . . . . . Hắn có giống như tin đồn là ngoại trừ vợ ra đối với những người phụ nữ khác đều rất lãnh đạm?" Ngữ Tình nhỏ giọng hỏi.
Ặc. . . . . . Cái này mấy người thật đúng là hỏi nhầm người rồi.
"Cái này. . . . . . Hoàn hảo là. . . . . . tớ không biết." Đây chính là lời nói thật.
Thì ra hắn đối với tôi những người phụ nữ khác đều rất lãnh đạm, ha ha, thật sự là hiện tượng tốt, lập tức lập tức quyết định đêm nay trở về ban thưởng cho hắn.
"Còn nữa, một vấn đề cuối cùng, đàn ông nhà cậu là ai?" Mắt thấy giờ nghỉ trưa sắp chấm dứt, nữ đồng sự A đột nhiên tập kích.
"Tổng giám đốc đó!"
"Cắt. . . . . ." Chúng nữ rất không thục nữ tập thể khinh bỉ tôi.
Tôi sặc. . . . . . Bây giờ là tình huống gì, nói thật mà ngược lại không có người tin nha?
Buổi tối, bởi vì đột nhiên hôn Cao Phàm nhẹ một cái tỏ vẻ ban thưởng, ai ngờ người này lại đột nhiên sắc lang nổi loạn, đem tôi lừa gạt đến trên giường trước yêu yêu một phen.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tôi thoải mái nằm trong ngực Cao Phàm, tính toán bắt đầu nghiêm túc, chân thành thảo luận một chút vấn đề chính thức gì đó.
"Cái kia. . . . . . Có thật sự cần công khai không?" Vừa hỏi vừa vẽ vẽ trên ngực hắn
"Đương nhiên!" Cao Phàm dùng khàn khàn thanh âm khẳng định trả lời, cũng đưa lên môi thơm một cái.
"Tiểu Nhã, chúng mình công khai đi, nếu không làm cho anh có cảm giác mình là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của em. . . . . ." Giọng điệu ai oán làm sao.
"Không khoa trương như vậy chứ. . . . . ." Tôi nhíu mày tỉnh lại một chút.
Tuy nói ở trong công ty hoặc vùng lân cận tôi cũng làm sao điểu hắn được. ( tiếng mắng)
"Nhưng mà, lúc trước không phải anh là người bảo phải giữ bí mật sao. . . . . ." Cũng không phải tôi là người đề nghị trước, tuy rằng lúc ấy tôi cũng cực lực đồng ý.
"Anh thừa nhận anh lúc ấy là ngu ngốc." Hắn vẻ mặt hối hận nói, còn có thể đáng yêu vùi đầu vào tóc tôi.
Kỳ thật, công khai cũng không sao, cũng không biết lúc ấy rốt cuộc một mực kiên trì cái gì, có lẽ là tiểu thuyết đã thấy nhiều.
Kỳ thật, tôi buổi chiều có công khai nha, chỉ là các cô ấy không tin mà thôi, không thể trách tôi nha.
"Vậy anh định khi nào thì nói?"
"Vào tiệc cuối năm của công ty!" Cao Phàm cười đến vẻ mặt sáng lạns nói.
Thì ra đã sớm quyết định, không có thành ý, bất quá, hắn vui vẻ là được rồi.
Mặc dù mọi người đều nói Cao Phàm đối những nữ nhân khác đều rất lạnh lùng, nhưng tôi thật sự chưa thấy qua.
Tiến đến bên người Ngữ Tình, tôi thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc đối những người phụ nữ khác thật sự đều là lạnh như băng ?"
Ngữ Tình vẻ mặt khoa trương nói: "Lạnh như băng là chiêu bài của hắn! Đối với chúng ta những này nữ công nhân viên tương đối khá hơn, tuy nhiên cũng chỉ mỉm cười, nhưng không thấy chút nhiệt tình nào. Nếu như là đụng người đối với hắn có ý đồ gây rối, hắn không ngừng lạnh lẽo, còn lời nói ác độc đó!"
Cao Phàm? Lạnh lẽo? Lời nói ác độc?
Thật không dám tưởng tượng.
"Lúc trước cậu không phải mê mẩn hắn sao?" Nhớ ngày đó, cô nàng này vừa thấy tổng giám đốc liền háo sắc chịu không được .
"Hi hi!" Ngữ Tình đáng yêu le lưỡi: “Đó là còn trẻ không hiểu chuyện đó mà, tuy rằng hiện tại vẫn còn sùng bái hắn, bất quá đã không còn ý nghĩ không an phận ! Bất quá tiểu Nhã à, tôi thật sự rất muốn biết rõ người chồng bí mật của cậu là ai."
Nhìn biểu tình puppy đáng yêu của nàng, tôi nghiêm túc nói: "Chính là tổng giám đốc của chúng ta đó."
"Tớ xin cậu. . . . . ."
Xem đi, nói thật mà, chỉ là cậu không tin mà thôi.
Lại đến lúc nghỉ trưa .
Tôi đi qua một cánh cửa thoát hiểm đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào.
Vốn định thét lên âm thanh thế kỷ, nhưng cái mũi bén nhạy lại ngửi ra một cỗ nhàn nhạt, nước hoa khá dễ chịu.
Người đến là người phương nào? Cao Phàm.
Tôi bị hắn đặt ở cửa cạnh góc tường.
"Anh gan thật đấy!" Tôi ôm cổ hắn trầm thấp cười nói.
"Anh quan sát qua rồi, trong lúc này an toàn nhất, cho nên, ngoan đi!" Hắn vừa nói vừa hôn môi cái mũi của tôi.
Quan sát? An toàn? Thì ra hắn làm tổng giám đốc mỗi ngày không có chuyện chi làm lại tìm nơi an toàn để "nói một số chuyện trong sáng" ?
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, Cao Phàm thừa dịp lửa chưa kịp bốc lập tức dừng lại, hơi kéo tôi ra một chút, cũng giúp tôi sửa sang lại quần áo.
Tôi thở nhẹ nhìn hắn, trong nội tâm suy nghĩ người này trình độ tán tỉnh và hôn hít lại lên rất nhiều.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không chúng mình sẽ cứ tiếp tục, đến trường dã chiến, mặc dù anh rất muốn!" Cao Phàm đột nhiên rất du côn lại xấu xa nói.
"Dã cái đầu của anh á!" Khóe miệng của tôi không khống chế run rẩy một chút: “Đem em kéo ra đây làm gì?"
"A! Thiếu chút nữa quên mất “ Cao Phàm ảo não vỗ vỗ cái trán, tiếp tục nói: “Đêm nay cùng với khách hàng ăn cơm, tuy rất không muốn đi, bởi vì anh thà ở nhà cùng em làm vận động . . . . ." (khụ khụ, anh Phàm bị chị Nhã đầu độc ra thế đấy)
Khách hàng? Chẳng lẽ là nữ?
"Nói cái gì đấy! Công việc quan trọng hơn mà, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ! Láu lỉnh quá đi!" Nói xong tôi lại hôn lên mũi hắn.
Nếu như là nữ khách hàng, vậy hẳn là sẽ có cơ hội thấy Cao Phàm lạnh lùng nha? Thật muốn đi hiện trường quan sát.
Không biết có phải cùng ông trời tâm linh tương thông hay không, lại cho tôi nhận được điện thoại mời đi chơi của Bàng Chính Vũ .
" Tiểu Nhã thân mến, có hứng thú đến xem kịch tên là Cao Phàm trở mặt đùa giỡn không?" Bàng Chính Vũ thanh âm không đứng đắn trong loa truyền đến.
"Ha ha, ít nói lời vô nghĩa đi, đưa địa chỉ đi." Không có thời gian nghĩ lại bọn họ tại sao phải cùng một chỗ.
Tìm được địa chỉ xong, tôi lập tức mặc quần áo chạy tới hiện trường.
Tôi đã từng nghe từ Bàng Chính Vũ thái độ của Cao Phàm đối những người phụ nữ khác, nói thế lập tức nhận được đồng tình của hắn, cũng cam đoan nhất định làm cho tôi có cơ hội thấy được bộ mặt đích thực của Cao Phàm. Tuy cảm giác động cơ của hắn thoạt nhìn không đơn thuần.
Nhưng là hiệu suất của hắn không tồi, mới vài ngày, ha ha, lúc này, đã lập tức gọi điện thoại.
Đi đến căn phòng đã được chỉ định trước, tôi tinh tường nhìn tình hình trong phòng.
Vì sao tôi lại nhìn được mọi thứ trong căn phòng kia, vì một bức tường trong đó được gắn kiếng toàn bộ, mà bên trong có một người nguy hiểm hết lần này tới lần khác còn không kéo bức màn lên, không chỉ vậy, hắn còn vụng trộm cố ý quên khóa cửa lại, lộ ra một khe cửa hoàn toàn có thể nghe được thanh âm bên trong.
Bởi vì Cao Phàm là đưa lưng về phía cửa ra vào, cho nên không phát hiện ra tôi. Bàng Chính Vũ chọn một vị trí gần cửa để tiện che giấu tất cả các động thái bên ngoài, thấy tôi tới, lập tức nháy mắt ra hiệu để cho tôi núp ngay cửa ra vào để xem cuộc vui.
Làm sao phụ ý tốt của hắn được?
Tôi núp ngay c
Nói đến sáng nay, Cao Phàm thái độ khác thường đi trước tôi N bước ra khỏi nhà, hơn nữa ngay cả Good¬bye Kiss cũng không để lại, vốn đang có chút buồn bực, nhưng khi thấy trên bàn cơm Tuyên ngôn nội tâm đơn giản, tôi không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Chính thức công khai? Hắn muốn đình công sao!
Bất quá người này cũng thật đáng yêu, lại còn dùng giấy để ghi lại nữa.
Nói đi phải nói lại, có tất yếu phải công khai không?
Tôi chưa kịp nghiêm túc, chân thành mà suy nghĩ vấn đề này, nữ đồng sự A đã giật giọng hướng tôi triệu hồi: "Tiểu Nhã! Đã đến giờ tám giữa trưa ! Tới đây mỗi người điều có vị trí nhiệm vụ riêng! Nhanh!"
Ớ. . . . . .
Đây là phương thức mà các nữ nhân viên văn phòng giải trí khi không đủ thời gian về nghỉ trưa.
Được rồi. . . . . . Tôi thừa nhận tôi cũng nhiều chuyện một chút.
Khi tôi hoàn hồn nhìn lên, phát hiện mọi người rất ăn ý vây quanh bàn của nữ đồng sự A, giống như các bạn nhỏ trong nhà trẻ ngoan ngoãn xếp hàng có trật tự chờ chia táo, trong đó vị trí của tôi hình như đang ở trung tâm.
Hơ. . . . . . Thật là nể mặt quá.
Tôi dưới ánh mắt thúc giục của mọi người nhàn nhã đi đến vị trí kia, vững vàng ngồi xuống.
Loại chuyện này của nhân loại cũng khá kì quái, rõ ràng không có thành quả vĩ đại gì, nhưng mọi người vẫn thích bạn. Bây giờ đúng là như vậy, mọi người nhất định phải chờ tôi ngồi xuống mới bắt đầu buổi tám chuyện hôm nay .
Mới vừa ngồi vững, nữ đồng sự A lập tức lấy ra một quyển album chân dung của nhóm nhạc Mặt nạ được bao bìa cẩn thận đặt trên bàn, chỉ vào tấm hình của giọng ca chính, đưa ra nghi vấn: "Mọi người thấy thân hình của giọng ca chính và tổng giám đốc chúng ta có điểm giống nhau không!"
Wow! Bà chị này nhãn lực quá tốt. Tôi khâm phục nhìn nàng một cái.
Nghe nàng nói xong, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Thật hâm mộ nữ người mẫu đặc biệt này có thể chụp hình chung với anh ấy!" Nữ đồng sự B vẻ mặt háo sắc nói.
Nhìn kỹ mà xem, thì ra là tấm đang chụp tôi cùng Cao Phàm đang triền miên.
Trong bức ảnh, tôi nửa thân trần đưa lưng về phía màn ảnh, Cao Phàm cũng nửa thân trần, khác một chỗ là hắn đối mặt với ống kính, đeo mặt nạ, khẽ khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi hôn. >
"Nhưng mà tớ rât bực nha “ nữ đồng sự A đột nhiên lòng đầy căm phẫn nói: “Bọn họ sao lại như bốc hơi ra khỏi thế giới vậy!"
A, quên nói cho mọi người, kể từ khi vừa xuất bản bộ ảnh kia, họ dường như lập tức bốc hơi, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người không kịp phải ứng, mà hành tung thần bí đến mức đội paparazzi kia cũng không tìm ra được.
Lúc mọi người đang tranh nhau bày tỏ bất mãn và oán niệm điện thoại trên bàn tôi bỗng reo lên.
Căn cứ nguyên tắc gần đây, cách tôi cái bàn gần nhất Ngữ Tình thuận tay tiếp điện.
"Tiểu Nhã! Chồng tìm!" Vừa nói vừa hướng tôi mập mờ nháy mắt mấy cái.
Chồng?
Ai vậy ta?
Chẳng lẽ là Cao Phàm?
"Chồng tôi?" Tôi nhìn Ngữ Tình nghi hoặc nói.
Ngữ Tình quăng cho tôi một ánh mắt ý bảo « Nói nhảm ».
Tôi nghi hoặc tiếp điện thoại nói.
"Chồng hả?" Tôi không xác định hỏi.
"Vợ yêu thân mến!" Quả nhiên là thanh âm ôn nhu dễ nghe của Cao Phàm.
"Có thấy tờ giấy đó không?" Trong loa truyền đến giọng nói hưng phấn.
"Mm hm"
"Có nghiêm túc, chân thành suy nghĩ chưa?"
"Em rất nghiêm túc, chân thành nghiên cứu N lần."
"Kết quả ?"
"Cùng các đồng nghiệp đang tám nhảm."
". . . . . ."
"Ha ha, Chồng à!" Tôi đột nhiên rửng mỡ nói: “Chúng ta đêm nay trở về lại nghiêm túc, chân thành thảo luận, thế nào?"
Không đợi hắn trả lời tôi lập tức cúp điện thoại.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những người phụ nữ lắm chuyện kia toàn bộ chen chúc bên cạnh tôi nghe lén.
Thấy tôi cúp máy, dân chúng vẻ mặt ai oán nhìn tôi.
"Keo kiệt, nghe một chút thì sao nào?" Nữ đồng sự A ai oán nói.
Tôi đối nàng cười nụ hai tiếng, ai thèm để ý cậu chứ.
Mỗi “lần mỗi người có một vị trí riêng”, nữ đồng sự A lại xấu xa nói với tôi: "Lớn mật cuồng đồ tiểu Nhã, hiện tại cô có hai lựa chọn, thứ nhất, kể về người đàn ông nhà cậu; thứ hai, hàn huyên một chút tổng giám đốc của chúng ta."
Cái này. . . . . . Có chọn cũng như không à, ai bảo người đàn ông nhà tôi lại là tổng giám đốc cơ chứ .
"Có lựa chọn thứ ba không?" Tôi vùng vẫy giãy giụa hỏi.
"NO! NO! NO!" Nữ nhân này vừa nói vừa đong đưa ngón trỏ qua lại.
Nhìn thoáng qua dân chúng chung quanh đang quá độ chờ mong cùng hưng phấn, đặc biệt nhận được sóng điện của Ngữ Tình, tôi chỉ có thể chọn cái thứ hai.
"Kỳ thật tớ và tổng giám đốc cũng không phải rất thân thuộc!" Tôi rầu rĩ nói.
"Còn Ít nữa!" Mọi người trăm miệng một lời.
"Nên biết là cô là người gặp nhiều nhất!" Lại là nữ đồng sự A, hình như hôm nay cô nàng rất sôi nổi.
Nàng một bộ “cô không thành thật chút nào, mau khai ra nếu không đừng trách chị đây” lườm tôi.
"Vậy các cậu muốn biết gì? Tiểu nhân biết cái gì tuyệt đối không giấu diếm!" Tôi cái gì cũng nhận hết, đã được chưa.
"Cậu đối với tổng giám đốc có ý kiến gì không?" Nữ đồng sự A trước hết nhất đặt câu hỏi.
"Hoàn hoản, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, làm người chính trực, cư xử lễ phép, là một người tốt." Cao Phàm à Cao Phàm, em tốt với anh thế là cùng!
"Này. . . . . . Hắn có giống như tin đồn là ngoại trừ vợ ra đối với những người phụ nữ khác đều rất lãnh đạm?" Ngữ Tình nhỏ giọng hỏi.
Ặc. . . . . . Cái này mấy người thật đúng là hỏi nhầm người rồi.
"Cái này. . . . . . Hoàn hảo là. . . . . . tớ không biết." Đây chính là lời nói thật.
Thì ra hắn đối với tôi những người phụ nữ khác đều rất lãnh đạm, ha ha, thật sự là hiện tượng tốt, lập tức lập tức quyết định đêm nay trở về ban thưởng cho hắn.
"Còn nữa, một vấn đề cuối cùng, đàn ông nhà cậu là ai?" Mắt thấy giờ nghỉ trưa sắp chấm dứt, nữ đồng sự A đột nhiên tập kích.
"Tổng giám đốc đó!"
"Cắt. . . . . ." Chúng nữ rất không thục nữ tập thể khinh bỉ tôi.
Tôi sặc. . . . . . Bây giờ là tình huống gì, nói thật mà ngược lại không có người tin nha?
Buổi tối, bởi vì đột nhiên hôn Cao Phàm nhẹ một cái tỏ vẻ ban thưởng, ai ngờ người này lại đột nhiên sắc lang nổi loạn, đem tôi lừa gạt đến trên giường trước yêu yêu một phen.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tôi thoải mái nằm trong ngực Cao Phàm, tính toán bắt đầu nghiêm túc, chân thành thảo luận một chút vấn đề chính thức gì đó.
"Cái kia. . . . . . Có thật sự cần công khai không?" Vừa hỏi vừa vẽ vẽ trên ngực hắn
"Đương nhiên!" Cao Phàm dùng khàn khàn thanh âm khẳng định trả lời, cũng đưa lên môi thơm một cái.
"Tiểu Nhã, chúng mình công khai đi, nếu không làm cho anh có cảm giác mình là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của em. . . . . ." Giọng điệu ai oán làm sao.
"Không khoa trương như vậy chứ. . . . . ." Tôi nhíu mày tỉnh lại một chút.
Tuy nói ở trong công ty hoặc vùng lân cận tôi cũng làm sao điểu hắn được. ( tiếng mắng)
"Nhưng mà, lúc trước không phải anh là người bảo phải giữ bí mật sao. . . . . ." Cũng không phải tôi là người đề nghị trước, tuy rằng lúc ấy tôi cũng cực lực đồng ý.
"Anh thừa nhận anh lúc ấy là ngu ngốc." Hắn vẻ mặt hối hận nói, còn có thể đáng yêu vùi đầu vào tóc tôi.
Kỳ thật, công khai cũng không sao, cũng không biết lúc ấy rốt cuộc một mực kiên trì cái gì, có lẽ là tiểu thuyết đã thấy nhiều.
Kỳ thật, tôi buổi chiều có công khai nha, chỉ là các cô ấy không tin mà thôi, không thể trách tôi nha.
"Vậy anh định khi nào thì nói?"
"Vào tiệc cuối năm của công ty!" Cao Phàm cười đến vẻ mặt sáng lạns nói.
Thì ra đã sớm quyết định, không có thành ý, bất quá, hắn vui vẻ là được rồi.
Mặc dù mọi người đều nói Cao Phàm đối những nữ nhân khác đều rất lạnh lùng, nhưng tôi thật sự chưa thấy qua.
Tiến đến bên người Ngữ Tình, tôi thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc đối những người phụ nữ khác thật sự đều là lạnh như băng ?"
Ngữ Tình vẻ mặt khoa trương nói: "Lạnh như băng là chiêu bài của hắn! Đối với chúng ta những này nữ công nhân viên tương đối khá hơn, tuy nhiên cũng chỉ mỉm cười, nhưng không thấy chút nhiệt tình nào. Nếu như là đụng người đối với hắn có ý đồ gây rối, hắn không ngừng lạnh lẽo, còn lời nói ác độc đó!"
Cao Phàm? Lạnh lẽo? Lời nói ác độc?
Thật không dám tưởng tượng.
"Lúc trước cậu không phải mê mẩn hắn sao?" Nhớ ngày đó, cô nàng này vừa thấy tổng giám đốc liền háo sắc chịu không được .
"Hi hi!" Ngữ Tình đáng yêu le lưỡi: “Đó là còn trẻ không hiểu chuyện đó mà, tuy rằng hiện tại vẫn còn sùng bái hắn, bất quá đã không còn ý nghĩ không an phận ! Bất quá tiểu Nhã à, tôi thật sự rất muốn biết rõ người chồng bí mật của cậu là ai."
Nhìn biểu tình puppy đáng yêu của nàng, tôi nghiêm túc nói: "Chính là tổng giám đốc của chúng ta đó."
"Tớ xin cậu. . . . . ."
Xem đi, nói thật mà, chỉ là cậu không tin mà thôi.
Lại đến lúc nghỉ trưa .
Tôi đi qua một cánh cửa thoát hiểm đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào.
Vốn định thét lên âm thanh thế kỷ, nhưng cái mũi bén nhạy lại ngửi ra một cỗ nhàn nhạt, nước hoa khá dễ chịu.
Người đến là người phương nào? Cao Phàm.
Tôi bị hắn đặt ở cửa cạnh góc tường.
"Anh gan thật đấy!" Tôi ôm cổ hắn trầm thấp cười nói.
"Anh quan sát qua rồi, trong lúc này an toàn nhất, cho nên, ngoan đi!" Hắn vừa nói vừa hôn môi cái mũi của tôi.
Quan sát? An toàn? Thì ra hắn làm tổng giám đốc mỗi ngày không có chuyện chi làm lại tìm nơi an toàn để "nói một số chuyện trong sáng" ?
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, Cao Phàm thừa dịp lửa chưa kịp bốc lập tức dừng lại, hơi kéo tôi ra một chút, cũng giúp tôi sửa sang lại quần áo.
Tôi thở nhẹ nhìn hắn, trong nội tâm suy nghĩ người này trình độ tán tỉnh và hôn hít lại lên rất nhiều.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không chúng mình sẽ cứ tiếp tục, đến trường dã chiến, mặc dù anh rất muốn!" Cao Phàm đột nhiên rất du côn lại xấu xa nói.
"Dã cái đầu của anh á!" Khóe miệng của tôi không khống chế run rẩy một chút: “Đem em kéo ra đây làm gì?"
"A! Thiếu chút nữa quên mất “ Cao Phàm ảo não vỗ vỗ cái trán, tiếp tục nói: “Đêm nay cùng với khách hàng ăn cơm, tuy rất không muốn đi, bởi vì anh thà ở nhà cùng em làm vận động . . . . ." (khụ khụ, anh Phàm bị chị Nhã đầu độc ra thế đấy)
Khách hàng? Chẳng lẽ là nữ?
"Nói cái gì đấy! Công việc quan trọng hơn mà, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ! Láu lỉnh quá đi!" Nói xong tôi lại hôn lên mũi hắn.
Nếu như là nữ khách hàng, vậy hẳn là sẽ có cơ hội thấy Cao Phàm lạnh lùng nha? Thật muốn đi hiện trường quan sát.
Không biết có phải cùng ông trời tâm linh tương thông hay không, lại cho tôi nhận được điện thoại mời đi chơi của Bàng Chính Vũ .
" Tiểu Nhã thân mến, có hứng thú đến xem kịch tên là Cao Phàm trở mặt đùa giỡn không?" Bàng Chính Vũ thanh âm không đứng đắn trong loa truyền đến.
"Ha ha, ít nói lời vô nghĩa đi, đưa địa chỉ đi." Không có thời gian nghĩ lại bọn họ tại sao phải cùng một chỗ.
Tìm được địa chỉ xong, tôi lập tức mặc quần áo chạy tới hiện trường.
Tôi đã từng nghe từ Bàng Chính Vũ thái độ của Cao Phàm đối những người phụ nữ khác, nói thế lập tức nhận được đồng tình của hắn, cũng cam đoan nhất định làm cho tôi có cơ hội thấy được bộ mặt đích thực của Cao Phàm. Tuy cảm giác động cơ của hắn thoạt nhìn không đơn thuần.
Nhưng là hiệu suất của hắn không tồi, mới vài ngày, ha ha, lúc này, đã lập tức gọi điện thoại.
Đi đến căn phòng đã được chỉ định trước, tôi tinh tường nhìn tình hình trong phòng.
Vì sao tôi lại nhìn được mọi thứ trong căn phòng kia, vì một bức tường trong đó được gắn kiếng toàn bộ, mà bên trong có một người nguy hiểm hết lần này tới lần khác còn không kéo bức màn lên, không chỉ vậy, hắn còn vụng trộm cố ý quên khóa cửa lại, lộ ra một khe cửa hoàn toàn có thể nghe được thanh âm bên trong.
Bởi vì Cao Phàm là đưa lưng về phía cửa ra vào, cho nên không phát hiện ra tôi. Bàng Chính Vũ chọn một vị trí gần cửa để tiện che giấu tất cả các động thái bên ngoài, thấy tôi tới, lập tức nháy mắt ra hiệu để cho tôi núp ngay cửa ra vào để xem cuộc vui.
Làm sao phụ ý tốt của hắn được?
Tôi núp ngay c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1045/3793