Tiểu thuyết Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước-full
Lượt xem : |
hể trước, cũng nức nở khóc nồng đậm ——
Không nghĩ tới, càng yêu người càng nhớ người, càng đau lòng ——
Ô ô...... Cô thật đáng thương, dự đoán được yêu tâm tình lại không được đáp lại, trên người lau xà phòng, cô gật gù hát thỏa thích ——
Tôi như thế nào, nghĩ cũng không phải quên cũng không phải, ai mà biết ——
Tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại chờ đợi một ngày rốt cục vang lên, trả giá cho yêu cuối cùng là phải thu về? Cô lập tức đem vòi hoa sen tắt đi, mở cửa ra, không để ý deciben bình thường kiên trì, cao giọng hô: “Khúc quản lí ——”
Nhìn anh chậm rãi chính là đi tới, cô nhịn không được mở miệng yêu cầu trước, “Khúc quản lí, có thể hay không phiền toái anh giúp tôi đi lấy điện thoại tới?”
Nếu không có con trai ở đây, cô đã sớm lao ra nghe rồi, làm sao cô lại cho Học trưởng Tiểu Thành chờ.
Khúc Túc liếc xéo cô thò cái đầu ra, cô gái này thật sự rất khoa trương, tâm một chút phòng bị đều không có, đang tắm rửa còn dám muốn anh tới, cô sẽ không sợ thất thân sao?
Đi vào gian phòng của cô, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đúng là “Học trưởng Tiểu Thành” của cô.
Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể đem cô gái hai mặt này mê đến đầu óc choáng váng, còn giống như người bị bệnh thần kinh ở trong phòng tắm quỷ rống quỷ kêu.
“Tôi lấy đến đây.” Khúc Túc đứng ở cửa ngoài phòng tắm gõ cửa.
Cô mở cửa ra, duỗi cánh tay trần tuyết trắng ra, tay nắm bắt tới vội vàng sau khi nói cám ơn, nhanh chóng đóng cửa lại. “Học trưởng Tiểu Thành, làm sao anh đến bây giờ mới gọi tới?”
Đứng ở ngoài cửa anh nghe được cô hờn dỗi, không chút nghĩ ngợi liền tắt đi đèn điện phòng tắm.
“A ——” thét lên tiếng.
Bị cúp điện? Một mảnh đen thui, cô xem đến, thật đáng sợ!
“Học trưởng Tiểu Thành, bên em bị cúp điện, không hàn huyên.” Nhanh chóng cúp điện thoại, sờ soạng lấy khăn tắm vây người chạy đến.
Di? Cô giật mình nhưng nhìn thấy phòng khách sáng ngời, tầm mắt lại quay lại người con trai đứng ở bên cạnh cửa ra vào, lập tức có chút không biết vì sao.
“Thật có lỗi, tôi không cẩn thận hình như mở sai chốt.”
“Không...... Không quan hệ.” Tất Ngọc Nhi tóc còn nhỏ giọt nước, bả vai còn có lưu lại bọt khí, cầm chặt lấy khăn tắm, rất sợ không nghĩ qua là sẽ có ánh sáng. “...... Tôi...... Tôi đi vào trước.”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, không đến một giây, trong phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.
“Ngừng...... Bị cúp điện!” Cô không để ý nam nữ chi cả, cầm chặt lấy cánh tay của anh.
“Cô trước đi vào tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế trở ra.” Anh đem tay của cô vặn bung ra, đem cô đẩy mạnh vào trong phòng tắm.
“Đợi chút!” Cô lo sợ......
“Chúng ta hiện tại bên ngoài.” Anh không để ý tới lời của cô, tự đóng cửa kính lại.
Cô rửa bọt biển lung tung còn lại, khó khăn cầm quần áo mặc lên, không đến ba phút thời gian liền vọt ra. “Tôi tắm rửa tốt lắm.” Đuôi tóc vẫn không ngừng nhỏ nước.
“Có đèn pin không?”
“Có, tại phòng tôi.” Cô gật đầu như bằm tỏi, lần nữa lại đặt lên cánh tay của anh, “Khúc quản lí, anh không ngại theo tôi đi một chuyến a?” Cô nói khách khí uyển chuyển, nhưng tay nắm rất chặt.
Cô gái này tay sức lực thật là lớn, anh nâng khóe miệng lên, mặc cho cảm giác trong bóng đêm bước đi.
Cô siết chặt thân hình cao lớn đi tới của anh, khoảng cách bình thường chưa được mấy bước, dưới tình huống tối tăm, lại như là xa ngàn dặm.
Khúc Túc vuốt cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra hỏi: “Cô đặt ở đâu ở trong phòng?”
“Tại trong ngăn tủ, tôi đi lấy.” Cô vội vàng đi lên phía trước, muốn tốc chiến tốc thắng, lại không ngờ tới mới đi chưa tới hai bước, đã đạp phải cái rương trên mặt đất, cô kêu thảm một tiếng muốn ngã xuống, Khúc Túc nhanh tay ôm eo của cô.
“Cám ơn.” Cô nhẹ thở ra một hơi, ổn định thân thể, không có ý cùng Khúc Túc có tư thế thân mật.
“Cẩn thận một chút.” Anh hơi hơi buông bàn tay ra, làm cho cô dễ dàng hoạt động.
Tất Ngọc Nhi cẩn thận đem rương dời đi, mở tủ quần áo ra, lấy quần áo ra đưa cho người con trai phía sau, “Khúc quản lí, phiền toái anh trước tạm thời giúp tôi cầm quần áo một chút.” Tay của cô nắm được đèn pin ở trong chỗ tối trong rương, phải đem quần áo trước chuyển sang một bên.
Một lòng chỉ nghĩ tay nhanh lên nắm bắt tới đèn pin, sờ đến quần áo không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người Khúc Túc lấp đầy.
Đột nhiên ánh sáng hiện ra, Tất Ngọc Nhi nheo mắt lại, chậm rãi thích ứng ánh sáng. “Điện có rồi!” Cô thở nhẹ một hơi, tâm tình lập tức thoải mái không ít, xoay người, lại chỉ gặp Khúc Túc biểu lộ quái dị, theo tầm mắt của anh nhìn lại, chồng chất tại trên người anh toàn quần áo, đúng là nội y màu đen của cô.
Anh lấy ngón trỏ ôm lấy vai, con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn nhiều có một chút trêu tức, chằm chằm vào gò má đỏ hồng của cô, giống như cười mà không phải cười nói: “Dáng người không tệ.”
Chương 3
Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, tiếng đàn vi-ô-lông uyển chuyển hàm xúc tuyệt đẹp, thêm vào đó là đầu bếp đang tỉ mỉ xếp đặt các món ăn tinh xảo, phong cách phong nhã cường điệu nổi danh nhà hàng đứng lặng yên trong thương xá bách hóa tinh phẩm, không ít đoàn phu nhân đi dạo phố xong đều dùng cơm ở nơi này.
“Chờ Giản tiểu thư đến, con cũng không nên bày sắc mặt như thế làm cho nhà người ta xem.” bà Khúc tao nhã cầm khăn tay lau khóe miệng, giương mắt nhìn biểu lộ thờ ơ của con trai, trong lòng thở dài. “A Túc, con có nghe được lời nói của mẹ không?”
Cái tính tình lạnh như băng này, có khi cũng làm cho bà cảm thấy thật đau đầu.
“Nghe rõ rồi.” Khúc Túc không đếm xỉa tới mà uống rượu đỏ, nguyên lai đây gọi là chuyện quan trọng trong miệng của mẫu thân.
“Cơm nước xong liền đưa Giản tiểu thư đi tản bộ, xem cảnh đêm.”
“Đã biết.” Trực tiếp cự tuyệt chỉ biết vĩnh viễn sẽ mang đến việc nhắc đi nhắc lại không dừng, dù sao cũng chỉ là đi đường, đổi lấy thanh tĩnh một chút, có gì mà không thể.
“Bác Khúc!”
“Hiểu Bái, mau tới đây.” bà Khúc hướng phía cô gái dễ thương ngoắc, “Ta giới thiệu với con một chút, đây là con trai của ta, Khúc Túc.”
“Anh Khúc hảo.” Cô mỉm cười ngọt ngào, cởi mở chào hỏi.
Khúc Túc gật gật đầu, không để lại một ít thời gian để ngắm.
“Bác có việc đi trước.” bà Khúc cầm lấy túi xách, rời đi trước, đối với Giản Hiểu Bái nhỏ giọng nói.
“Vâng, bác Khúc, tạm biệt.” Cô gật đầu đáp, đợi sau khi bà Khúc rời đi, mới đưa ánh mắt nhìn người con trai ngồi ở đối diện.
Nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới, Khúc Túc thay cô nhận lấy.
“Anh Khúc, anh không vui sao? Sao lại không nói chuyện?” Cô múc một ít món điểm tâm ngọt ăn.
“Cô muốn thế nào?” Âm điệu lãnh đạm không có tâm tình, qua loa thuần túy.
“Em chưa từng đi như thế này đâu, anh không thích hay sao?” Bác Khúc nói muốn giới thiệu con trai cho cô biết, cô từ trước đến nay không bài xích việc quen biết nhiều bằng hữu, thêm nữa bác Khúc là người rất nhiệt tình, cho nên cô cũng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng đi đến nơi hẹn, nếu như từ nay về sau thực sự là thành con dâu của bác Khúc, vậy cũng không tồi a!
Chỉ là đối phương rõ ràng thiếu hứng thú với cô.
“Không có.” Anh thành thật trả lời.
“Em biết.” Cô cười cười, nhún nhún vai không sao cả. “Bác Khúc muốn em thông cảm với cá tính của anh, muốn em chủ động một chút...... Anh Khúc, anh yêu thích kiểu cô gái như thế nào?”
“Tôi không có đặc biệt yêu mến kiểu cô gái nào.”
“Anh Khúc, bác Khúc vì hôn sự của anh mà lo lắng.” Cô thấm thía nói.
“Cho nên tôi xuất hiện ở nơi này.” Anh biết nghe lời, an phận nghe lời làm con ngoan.
“Được rồi! Kết giao bằng hữu đơn thuần.” Cô hướng phía anh mỉm cười, ba ngụm như hai giải quyết hết món điểm tâm ngọt, “Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Khúc Túc kinh ngạc nhìn phản ứng của cô.
“Như thế nào? Chưa từng thấy qua mỹ nữ?” Cô cười ở lối đi vào. “Đi nhanh một chút, em không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.”
Anh cong môi, không nghĩ tới cô là người con gái thức thời như vậy.
Hai người đi ở trên đường, không nói một câu nào.
Khúc Túc nhìn cô gái tươi cười bên cạnh, cô cởi mở hào phóng, có chuyện nói thẳng, cùng Tất Ngọc Nhi hoàn toàn là không giống nhau; lại nhớ lại ngày bão của đêm kia, Tất Ngọc Nhi một phen đoạt lại nội y biểu lộ xấu hổ và giận dữ, vui vẻ lập tức hiện lên trên đáy mắt của anh.
Vị Tất tiểu thư kia, thật là thú vị làm cho anh nhịn không được mà muốn đùa với cô lần nữa.
“Anh Khúc, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Nhìn tâm tình của anh vui sướng, là có chuyện vui vẻ sao?
“Không có gì.” Anh nhún vai.
“Anh Khúc, anh có động tâm hay chưa?” Cô hiếu kỳ nhưng vấn đề như kiểu cá tính của người con trai này, sẽ thích kiểu cô gái nào?
Rất giống như động tâm? Anh dừng một chút, muốn phủ nhận thì phía trước có một đôi nam nữ nói chuyện với nhau đã hấp dẫn ánh mắt của anh, cũng làm cho anh dừng bước.
Tất Ngọc Nhi hẹn hò ở trong này?!
Ý niệm nổi lên trong đầu làm cho lồng ngực của anh hơi co rút.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Giản Hiểu Bái theo ánh mắt của anh mà nhìn lại, là một cô gái có tướng mạo thanh tú cùng một người đàn ông tuấn tú tao nhã, cô gái kia thoạt nhìn giống như đang khóc.
Không phải là tình nhân cãi nhau a? Cô kéo dài lỗ tai nghe.
Tầm mắt Khúc Túc nhìn chằm chằm vào Tất Ngọc Nhi, chỉ thấy cô cùng một người con trai khác nói chuyện với nhau vài câu, biểu tình cô đơn chào tạm biệt, chờ cho người đó đi xa, lập tức lộ ra cảm xúc yếu ớt, nước mắt rơi mãi, cô vừa chuyển thân qua, nhìn thấy gương mặt quen thuộc hiện ra, biểu lộ có chút kinh ngạc, “Khúc...... Khúc quản lí!”
“Các người biết nhau?” Giản Hiểu Bái đối với Khúc Túc hỏi.
“Cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty.” Trong lòng cảm thụ một cổ kỳ dị làm cho anh từ trước đến nay tính tình trầm tĩnh có chút thay đổi, nhìn thấy Tất Ngọc Nhi biểu lộ bi thương, lòng của anh trở nên mạnh mẽ.
“Khúc quản lí, cùng bạn gái đi dạo phố a? Tôi đây sẽ không quấy rầy các người.” Tất Ngọc Nhi cúi đầu xuống, sau khi nói xong liền vội vàng bước nhanh rời đi.
“Giản tiểu thư, hôm nay chấm dứt ở đây a! Tôi còn có việc, đi trước.” Anh đưa danh thiếp ra, đuổi theo phía sau Tất Ngọc Nhi.
Nguyên lai mặt lạnh Diêm La cũng có loại biểu lộ lo lắng này, Giản Hiểu Bái lắc đầu cười nói, ngoan ngoãn chuẩn bị báo cáo tình hình, tiếng chuông mới vang lên, mặt khác ở đầu bên kia liền vội vàng tiếp, như là đã chờ đợi lâu rồi.
Tất Ngọc Nhi hấp lấy cái mũi, tìm ngõ nhỏ mà núp vào, nhìn thấy phía bốn phía không người, “Oa ——” một tiếng, yếu ớt khóc lớn lên.
Học trưởng không cần cô!
Cô thật vất vả quyết định, cố lấy dũng khí thông báo, kết quả từ đầu tới đuôi đều là tự cô đa tình.
Học trưởng Tiểu Thành của cô vẫn luôn xem cô như em gái, chính là cô không cần anh trai nha!
Cô bị quăng......
Cô cố gắng như vậy, sao kết quả lại là như vậy?
Đứng tại chỗ khóc một hồi, chuông điện thoại di động vang lên, cô nhìn tên hiện trên điện thoại, ấn khóa trò chuyện sau đó trực tiếp nói: “Thành, cậu nói đúng rồi, mình thật sự bị quăng —— ô......”
Cô ho một tiếng, “Mình bất kể, cậu phải mời mình ăn bữa tiệc lớn, lòng mình đau quá.” Bên cạnh khóc bên cạnh hút không khí, “Mình ngày mai trở về tìm cậu, nhớ rõ chuẩn bị giấy nhiều một chút.” Nghe đối phương nói vài câu, cô chấm dứt trò chuyện, có phần tức giận mà lau nước mắt.
Cô vuốt ngực, cảm giác mình cũng sắp không thở được, thật là khổ sở, tâm như bị gặm cắn đau đớn, cô ngồi xổm người xuống, đem mặt vùi đi, khóc đến thương tâm.
Cô thật thê thảm —— ô ô ô......
“Đừng khóc.” Khúc Túc đứng ở trước mặt cô, nhíu mày nhìn bộ dáng co lại thành một đoàn.
Cô ngừng tiếng khóc, hai mắt sưng đỏ còn dính nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên phía người con trai.
Sao mà anh cũng đi đường này? Sao mỗi lần bộ dáng của cô chật vật thì đều bị anh gặp được? Sao cô cứ không may như vậy......
“Đừng khóc.” Anh nói giọng êm ái, ánh mắt từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ lại trộn lẫn một tia lo lắng.
“Khúc quản lí, làm sao anh lại ở trong này?”
“......” Anh cũng muốn biết tại sao anh phải ở đây nhìn chằm chằm vào một cô gái thất tình ở trong ngõ nhỏ m
Không nghĩ tới, càng yêu người càng nhớ người, càng đau lòng ——
Ô ô...... Cô thật đáng thương, dự đoán được yêu tâm tình lại không được đáp lại, trên người lau xà phòng, cô gật gù hát thỏa thích ——
Tôi như thế nào, nghĩ cũng không phải quên cũng không phải, ai mà biết ——
Tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại chờ đợi một ngày rốt cục vang lên, trả giá cho yêu cuối cùng là phải thu về? Cô lập tức đem vòi hoa sen tắt đi, mở cửa ra, không để ý deciben bình thường kiên trì, cao giọng hô: “Khúc quản lí ——”
Nhìn anh chậm rãi chính là đi tới, cô nhịn không được mở miệng yêu cầu trước, “Khúc quản lí, có thể hay không phiền toái anh giúp tôi đi lấy điện thoại tới?”
Nếu không có con trai ở đây, cô đã sớm lao ra nghe rồi, làm sao cô lại cho Học trưởng Tiểu Thành chờ.
Khúc Túc liếc xéo cô thò cái đầu ra, cô gái này thật sự rất khoa trương, tâm một chút phòng bị đều không có, đang tắm rửa còn dám muốn anh tới, cô sẽ không sợ thất thân sao?
Đi vào gian phòng của cô, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đúng là “Học trưởng Tiểu Thành” của cô.
Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể đem cô gái hai mặt này mê đến đầu óc choáng váng, còn giống như người bị bệnh thần kinh ở trong phòng tắm quỷ rống quỷ kêu.
“Tôi lấy đến đây.” Khúc Túc đứng ở cửa ngoài phòng tắm gõ cửa.
Cô mở cửa ra, duỗi cánh tay trần tuyết trắng ra, tay nắm bắt tới vội vàng sau khi nói cám ơn, nhanh chóng đóng cửa lại. “Học trưởng Tiểu Thành, làm sao anh đến bây giờ mới gọi tới?”
Đứng ở ngoài cửa anh nghe được cô hờn dỗi, không chút nghĩ ngợi liền tắt đi đèn điện phòng tắm.
“A ——” thét lên tiếng.
Bị cúp điện? Một mảnh đen thui, cô xem đến, thật đáng sợ!
“Học trưởng Tiểu Thành, bên em bị cúp điện, không hàn huyên.” Nhanh chóng cúp điện thoại, sờ soạng lấy khăn tắm vây người chạy đến.
Di? Cô giật mình nhưng nhìn thấy phòng khách sáng ngời, tầm mắt lại quay lại người con trai đứng ở bên cạnh cửa ra vào, lập tức có chút không biết vì sao.
“Thật có lỗi, tôi không cẩn thận hình như mở sai chốt.”
“Không...... Không quan hệ.” Tất Ngọc Nhi tóc còn nhỏ giọt nước, bả vai còn có lưu lại bọt khí, cầm chặt lấy khăn tắm, rất sợ không nghĩ qua là sẽ có ánh sáng. “...... Tôi...... Tôi đi vào trước.”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, không đến một giây, trong phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.
“Ngừng...... Bị cúp điện!” Cô không để ý nam nữ chi cả, cầm chặt lấy cánh tay của anh.
“Cô trước đi vào tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế trở ra.” Anh đem tay của cô vặn bung ra, đem cô đẩy mạnh vào trong phòng tắm.
“Đợi chút!” Cô lo sợ......
“Chúng ta hiện tại bên ngoài.” Anh không để ý tới lời của cô, tự đóng cửa kính lại.
Cô rửa bọt biển lung tung còn lại, khó khăn cầm quần áo mặc lên, không đến ba phút thời gian liền vọt ra. “Tôi tắm rửa tốt lắm.” Đuôi tóc vẫn không ngừng nhỏ nước.
“Có đèn pin không?”
“Có, tại phòng tôi.” Cô gật đầu như bằm tỏi, lần nữa lại đặt lên cánh tay của anh, “Khúc quản lí, anh không ngại theo tôi đi một chuyến a?” Cô nói khách khí uyển chuyển, nhưng tay nắm rất chặt.
Cô gái này tay sức lực thật là lớn, anh nâng khóe miệng lên, mặc cho cảm giác trong bóng đêm bước đi.
Cô siết chặt thân hình cao lớn đi tới của anh, khoảng cách bình thường chưa được mấy bước, dưới tình huống tối tăm, lại như là xa ngàn dặm.
Khúc Túc vuốt cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra hỏi: “Cô đặt ở đâu ở trong phòng?”
“Tại trong ngăn tủ, tôi đi lấy.” Cô vội vàng đi lên phía trước, muốn tốc chiến tốc thắng, lại không ngờ tới mới đi chưa tới hai bước, đã đạp phải cái rương trên mặt đất, cô kêu thảm một tiếng muốn ngã xuống, Khúc Túc nhanh tay ôm eo của cô.
“Cám ơn.” Cô nhẹ thở ra một hơi, ổn định thân thể, không có ý cùng Khúc Túc có tư thế thân mật.
“Cẩn thận một chút.” Anh hơi hơi buông bàn tay ra, làm cho cô dễ dàng hoạt động.
Tất Ngọc Nhi cẩn thận đem rương dời đi, mở tủ quần áo ra, lấy quần áo ra đưa cho người con trai phía sau, “Khúc quản lí, phiền toái anh trước tạm thời giúp tôi cầm quần áo một chút.” Tay của cô nắm được đèn pin ở trong chỗ tối trong rương, phải đem quần áo trước chuyển sang một bên.
Một lòng chỉ nghĩ tay nhanh lên nắm bắt tới đèn pin, sờ đến quần áo không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người Khúc Túc lấp đầy.
Đột nhiên ánh sáng hiện ra, Tất Ngọc Nhi nheo mắt lại, chậm rãi thích ứng ánh sáng. “Điện có rồi!” Cô thở nhẹ một hơi, tâm tình lập tức thoải mái không ít, xoay người, lại chỉ gặp Khúc Túc biểu lộ quái dị, theo tầm mắt của anh nhìn lại, chồng chất tại trên người anh toàn quần áo, đúng là nội y màu đen của cô.
Anh lấy ngón trỏ ôm lấy vai, con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn nhiều có một chút trêu tức, chằm chằm vào gò má đỏ hồng của cô, giống như cười mà không phải cười nói: “Dáng người không tệ.”
Chương 3
Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, tiếng đàn vi-ô-lông uyển chuyển hàm xúc tuyệt đẹp, thêm vào đó là đầu bếp đang tỉ mỉ xếp đặt các món ăn tinh xảo, phong cách phong nhã cường điệu nổi danh nhà hàng đứng lặng yên trong thương xá bách hóa tinh phẩm, không ít đoàn phu nhân đi dạo phố xong đều dùng cơm ở nơi này.
“Chờ Giản tiểu thư đến, con cũng không nên bày sắc mặt như thế làm cho nhà người ta xem.” bà Khúc tao nhã cầm khăn tay lau khóe miệng, giương mắt nhìn biểu lộ thờ ơ của con trai, trong lòng thở dài. “A Túc, con có nghe được lời nói của mẹ không?”
Cái tính tình lạnh như băng này, có khi cũng làm cho bà cảm thấy thật đau đầu.
“Nghe rõ rồi.” Khúc Túc không đếm xỉa tới mà uống rượu đỏ, nguyên lai đây gọi là chuyện quan trọng trong miệng của mẫu thân.
“Cơm nước xong liền đưa Giản tiểu thư đi tản bộ, xem cảnh đêm.”
“Đã biết.” Trực tiếp cự tuyệt chỉ biết vĩnh viễn sẽ mang đến việc nhắc đi nhắc lại không dừng, dù sao cũng chỉ là đi đường, đổi lấy thanh tĩnh một chút, có gì mà không thể.
“Bác Khúc!”
“Hiểu Bái, mau tới đây.” bà Khúc hướng phía cô gái dễ thương ngoắc, “Ta giới thiệu với con một chút, đây là con trai của ta, Khúc Túc.”
“Anh Khúc hảo.” Cô mỉm cười ngọt ngào, cởi mở chào hỏi.
Khúc Túc gật gật đầu, không để lại một ít thời gian để ngắm.
“Bác có việc đi trước.” bà Khúc cầm lấy túi xách, rời đi trước, đối với Giản Hiểu Bái nhỏ giọng nói.
“Vâng, bác Khúc, tạm biệt.” Cô gật đầu đáp, đợi sau khi bà Khúc rời đi, mới đưa ánh mắt nhìn người con trai ngồi ở đối diện.
Nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới, Khúc Túc thay cô nhận lấy.
“Anh Khúc, anh không vui sao? Sao lại không nói chuyện?” Cô múc một ít món điểm tâm ngọt ăn.
“Cô muốn thế nào?” Âm điệu lãnh đạm không có tâm tình, qua loa thuần túy.
“Em chưa từng đi như thế này đâu, anh không thích hay sao?” Bác Khúc nói muốn giới thiệu con trai cho cô biết, cô từ trước đến nay không bài xích việc quen biết nhiều bằng hữu, thêm nữa bác Khúc là người rất nhiệt tình, cho nên cô cũng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng đi đến nơi hẹn, nếu như từ nay về sau thực sự là thành con dâu của bác Khúc, vậy cũng không tồi a!
Chỉ là đối phương rõ ràng thiếu hứng thú với cô.
“Không có.” Anh thành thật trả lời.
“Em biết.” Cô cười cười, nhún nhún vai không sao cả. “Bác Khúc muốn em thông cảm với cá tính của anh, muốn em chủ động một chút...... Anh Khúc, anh yêu thích kiểu cô gái như thế nào?”
“Tôi không có đặc biệt yêu mến kiểu cô gái nào.”
“Anh Khúc, bác Khúc vì hôn sự của anh mà lo lắng.” Cô thấm thía nói.
“Cho nên tôi xuất hiện ở nơi này.” Anh biết nghe lời, an phận nghe lời làm con ngoan.
“Được rồi! Kết giao bằng hữu đơn thuần.” Cô hướng phía anh mỉm cười, ba ngụm như hai giải quyết hết món điểm tâm ngọt, “Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Khúc Túc kinh ngạc nhìn phản ứng của cô.
“Như thế nào? Chưa từng thấy qua mỹ nữ?” Cô cười ở lối đi vào. “Đi nhanh một chút, em không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.”
Anh cong môi, không nghĩ tới cô là người con gái thức thời như vậy.
Hai người đi ở trên đường, không nói một câu nào.
Khúc Túc nhìn cô gái tươi cười bên cạnh, cô cởi mở hào phóng, có chuyện nói thẳng, cùng Tất Ngọc Nhi hoàn toàn là không giống nhau; lại nhớ lại ngày bão của đêm kia, Tất Ngọc Nhi một phen đoạt lại nội y biểu lộ xấu hổ và giận dữ, vui vẻ lập tức hiện lên trên đáy mắt của anh.
Vị Tất tiểu thư kia, thật là thú vị làm cho anh nhịn không được mà muốn đùa với cô lần nữa.
“Anh Khúc, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Nhìn tâm tình của anh vui sướng, là có chuyện vui vẻ sao?
“Không có gì.” Anh nhún vai.
“Anh Khúc, anh có động tâm hay chưa?” Cô hiếu kỳ nhưng vấn đề như kiểu cá tính của người con trai này, sẽ thích kiểu cô gái nào?
Rất giống như động tâm? Anh dừng một chút, muốn phủ nhận thì phía trước có một đôi nam nữ nói chuyện với nhau đã hấp dẫn ánh mắt của anh, cũng làm cho anh dừng bước.
Tất Ngọc Nhi hẹn hò ở trong này?!
Ý niệm nổi lên trong đầu làm cho lồng ngực của anh hơi co rút.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Giản Hiểu Bái theo ánh mắt của anh mà nhìn lại, là một cô gái có tướng mạo thanh tú cùng một người đàn ông tuấn tú tao nhã, cô gái kia thoạt nhìn giống như đang khóc.
Không phải là tình nhân cãi nhau a? Cô kéo dài lỗ tai nghe.
Tầm mắt Khúc Túc nhìn chằm chằm vào Tất Ngọc Nhi, chỉ thấy cô cùng một người con trai khác nói chuyện với nhau vài câu, biểu tình cô đơn chào tạm biệt, chờ cho người đó đi xa, lập tức lộ ra cảm xúc yếu ớt, nước mắt rơi mãi, cô vừa chuyển thân qua, nhìn thấy gương mặt quen thuộc hiện ra, biểu lộ có chút kinh ngạc, “Khúc...... Khúc quản lí!”
“Các người biết nhau?” Giản Hiểu Bái đối với Khúc Túc hỏi.
“Cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty.” Trong lòng cảm thụ một cổ kỳ dị làm cho anh từ trước đến nay tính tình trầm tĩnh có chút thay đổi, nhìn thấy Tất Ngọc Nhi biểu lộ bi thương, lòng của anh trở nên mạnh mẽ.
“Khúc quản lí, cùng bạn gái đi dạo phố a? Tôi đây sẽ không quấy rầy các người.” Tất Ngọc Nhi cúi đầu xuống, sau khi nói xong liền vội vàng bước nhanh rời đi.
“Giản tiểu thư, hôm nay chấm dứt ở đây a! Tôi còn có việc, đi trước.” Anh đưa danh thiếp ra, đuổi theo phía sau Tất Ngọc Nhi.
Nguyên lai mặt lạnh Diêm La cũng có loại biểu lộ lo lắng này, Giản Hiểu Bái lắc đầu cười nói, ngoan ngoãn chuẩn bị báo cáo tình hình, tiếng chuông mới vang lên, mặt khác ở đầu bên kia liền vội vàng tiếp, như là đã chờ đợi lâu rồi.
Tất Ngọc Nhi hấp lấy cái mũi, tìm ngõ nhỏ mà núp vào, nhìn thấy phía bốn phía không người, “Oa ——” một tiếng, yếu ớt khóc lớn lên.
Học trưởng không cần cô!
Cô thật vất vả quyết định, cố lấy dũng khí thông báo, kết quả từ đầu tới đuôi đều là tự cô đa tình.
Học trưởng Tiểu Thành của cô vẫn luôn xem cô như em gái, chính là cô không cần anh trai nha!
Cô bị quăng......
Cô cố gắng như vậy, sao kết quả lại là như vậy?
Đứng tại chỗ khóc một hồi, chuông điện thoại di động vang lên, cô nhìn tên hiện trên điện thoại, ấn khóa trò chuyện sau đó trực tiếp nói: “Thành, cậu nói đúng rồi, mình thật sự bị quăng —— ô......”
Cô ho một tiếng, “Mình bất kể, cậu phải mời mình ăn bữa tiệc lớn, lòng mình đau quá.” Bên cạnh khóc bên cạnh hút không khí, “Mình ngày mai trở về tìm cậu, nhớ rõ chuẩn bị giấy nhiều một chút.” Nghe đối phương nói vài câu, cô chấm dứt trò chuyện, có phần tức giận mà lau nước mắt.
Cô vuốt ngực, cảm giác mình cũng sắp không thở được, thật là khổ sở, tâm như bị gặm cắn đau đớn, cô ngồi xổm người xuống, đem mặt vùi đi, khóc đến thương tâm.
Cô thật thê thảm —— ô ô ô......
“Đừng khóc.” Khúc Túc đứng ở trước mặt cô, nhíu mày nhìn bộ dáng co lại thành một đoàn.
Cô ngừng tiếng khóc, hai mắt sưng đỏ còn dính nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên phía người con trai.
Sao mà anh cũng đi đường này? Sao mỗi lần bộ dáng của cô chật vật thì đều bị anh gặp được? Sao cô cứ không may như vậy......
“Đừng khóc.” Anh nói giọng êm ái, ánh mắt từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ lại trộn lẫn một tia lo lắng.
“Khúc quản lí, làm sao anh lại ở trong này?”
“......” Anh cũng muốn biết tại sao anh phải ở đây nhìn chằm chằm vào một cô gái thất tình ở trong ngõ nhỏ m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
6/30