Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Lượt xem : |
uá coi trọng cô rồi.”
“…” Cô bây giờ là tự rước lấy nhục vào thân sao?
Mạnh Nhược Kiều cúi đầu hận, cắn miếng bánh mì nướng, đem miếng bánh mì nướng xé thành đôi, trút hận vào từng miếng bánh, dùng sức cắn.
Haiz, sống trên đời, bây giờ là lần đầu tiên ăn bữa sáng khó chịu như vậy, tại sao cô phải chịu như thế này chứ? Nếu có chí khí một chút, cô sẽ đem bữa sáng này vứt xuống mặt anh ta, lớn tiếng nói - Tôi đây không làm!
Có thể tưởng tượng ra chuyện như vậy, nhưng cô lại không có can đảm làm, nếu làm như vậy mà mất chuyện hợp tác, chẳng phải người đại diện là cô sẽ chịu thua sao?
Người đàn ông này tìm mọi cách trêu đùa cô, chính là muốn cô đầu hàng, nếu như cô tức giận lật bàn, chẳng phải là theo như anh ta mong muốn rồi sao?
Cô sẽ không như vậy mà chịu thua, anh ta không đuổi được cô đâu!
Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng thề, đưa tay cầm lên phần ăn sáng cuối cùng, mặc dù trước mắt khẩu vị mất hết, nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên vẫn há mồm tiếp tục ăn.
Phạm Sĩ Hách ăn xong đến miếng cuối cùng, uống xong cà phê, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, không cảm xúc gì ra lệnh: ”Ăn xong, thu thập chén trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sàn nhà cũng hơi bẩn, lau lại một chút, toàn bộ vật dụng trong nhà rửa qua một lần.”
“Sàn nhà nơi đó có bẩn...” Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt của anh,
Mạnh Nhược Kiều chuyển hướng: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Ừ!” Phạm Sĩ Hách hài lòng đứng dậy, “Tôi còn có chuyện phải làm, nhớ lau dọn lại không cần phát ra âm thanh.” Nói xong, anh đi vào thư phòng, đi vào trước, bỏ lại một câu: “Đúng rồi, nhà tôi không có cây lau nhà, muốn lau sàn nhà thì dùng khăn lau nhé.”
Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, dùng khăn lau á? Cô nhìn sàn nhà, bàn tay dùng lực, bánh mì nướng chưa ăn xong lập tức dọn đi.
“Phạm Sĩ Hách!” Cô cắn răng, hận người đàn ông khốn khiếp kia, bánh mì nướng trong tay bóp lại, sau đó ném xuống đất đập.
Đập, đập chết đi! Ha...
Rõ ràng là toàn theo ý mình thôi hả! Hừ... Trong lòng có căm thù như thế nào, cô chỉ có thể ngoan ngoan làm người hầu, theo lời của ác ma, quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau khổ cực lau chùi.
Lau xong sàn nhà với dụng cụ, lại ôm quần áo dơ đi giặt, dùng tay giặt từng cái một, lại đem ra ban công phơi khổ, sau đó là sửa sang lại y phục cho sạch sẽ, dùng bàn ủi áo sơ mi, sửa sang xong thì bỏ vào tủ đồ.
Hơn nữa, trong lúc sửa sang thì phải yên lặng không được phát ra âm thanh nào, bởi vì tên khốn khiếp nào đã hạ lệnh, tuyệt đối phải yên tĩnh không động tới anh ta.
Mẹ kiếp! Tên họ Phạm này đời trước nhất định là ác ma!
Mạnh Nhược Kiều duỗi người một cái, từ xương phát ra tiếng khách khách, dùng sức đấm bả vai, mệt đến muốn ngất đi.
Đã thiếu ngủ rồi mà phải làm việc cực nhọc tới tận trưa, cô cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, cả người cũng mệt mỏi theo! Mà cô làm khổ cực như vậy mà tên kia vẫn ở trong thư phòng, ngay cả một tiếng an ủi hay bảo cô nghỉ ngơi cũng không có.
Cô cũng không phải là giúp việc của anh ta nha! Cô tương lai là em vợ của anh đấy, em vợ! Ai lại đi đối đãi với em vợ như thế này?
Haiz, cũng may cô cũng không phải là vợ anh ta, cô bắt đầu thấy thông cảm cho người chị cùng cha khác mẹ của mình, không chỉ phải gả cho tên chồng này, hơn nữa anh ta còn là một tên đầu quỷ.
“Khổ như thế này mà còn phải trải qua 3 tháng, khi nào trở về nhất định phải bắt thị trưởng tăng lương.” Mạnh Nhược Kiều vừa thu dọn lại đống tạp chí, vừa lầu bầu.
Sau đó nghĩ đến… ba tháng? Trời ơi! Chẳng nhẽ cô sẽ thành giúp việc cho tên họ Phạm này 3 tháng ư? Không! Không được!
“Không được, nhất định phải tìm được người giúp việc, nếu không mình sẽ bị hành chết mất.” Ôm tạp chí, cô ngồi phịch lên ghế salon, cố gắng tìm cách.
“Đúng rồi... phải báo ngay cho công ty tìm giúp người, nếu không mình sẽ bị hành hạ tới chết mất... còn phải gọi điện thoại cho thị trưởng, giúp đỡ mình, nếu không mình biến mất 3 tháng liền sẽ bị cậu nhỏ nghi ngờ.” Cô thiếu chút nữa quên điều này.
“Về đến nhà còn phải xử lý nốt đống công việc còn dư nữa...mình lúc nào thì có thể rời khỏi đây nhỉ?” Cô liếc mắt về phía thư phòng, muốn đi hỏi Phạm Sĩ Hách, nhưng muốn phá đám anh ta, chọc cho anh ta khó chịu, ai bảo cho cô làm đông làm tây, cũng chẳng muốn bận rộn cả chiều đâu nhỉ?
Không cần... Cô có thể bí mật chuồn khỏi đây không nhỉ?
Nhưng chuồn đi sẽ còn thảm hại hơn, hic...Đầu bi thảm rũ xuống, Mạnh Nhược Kiều cảm thấy mình đáng thương nhất từ trước đến nay, cô có trêu trọc ai đâu chứ? Tại sao lại đối xử như vậy với cô?
“Hic... Thật là nhớ, muốn trở về thị trấn nhỏ, a...” Ngáp một cái, cô dụi mắt, lau đi nước mắt, lại ngáp. A... rất buồn ngủ.
Lắc đầu, Mạnh Nhược Kiều chớp mí mắt nặng trĩu, không nhịn được ngáp một cái, cô liếc thư phòng, trong lòng nghĩ: “Chỉ ngủ một chút chắc không sao chứ? Tên ác ma ở trong kia lâu vậy mà không có động tĩnh gì, có khi anh ta ở trong kia ngủ rồi cũng nên.” Tưởng tượng như vậy, cô cứ thản nhiên muốn ngủ luôn, đem tạp chí cất đi, lén lút đi vào phòng tắm, đóng kỹ rồi khóa cửa, cầm khăn tắm sạch sẽ trải lên mặt đất, khắc khổ nằm trên sàn nhà.
Sàn nhà thật cứng, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Nằm xuống, để cho cô ngủ một chút là được rồi, một chút thôi...
Cô nghĩ vậy, hai mắt nhắm lại không mở nữa, chưa tới ba giây đã ngủ như chết.
Không bao lâu sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, cầm trong tay cái chìa khóa, cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm ở sàn nhà. Cô ngủ rất sâu, tay chân cuộn vào, như trẻ nhỏ vậy. Ánh mắt anh chìm xuống, gương mặt không biểu cảm, sâu xa khó hiểu nhìn cô, tầm mắt quét qua chân trần tuyết trắng của cô, bắp chân nhỏ, vòng eo nhỏ gọn, vừa vặn, sau đó lại nhìn về khuôn mặt ngủ say nhỏ nhắn mỹ lệ kia.
Ánh mắt anh rất sâu rất trầm,lộ lên một tia trong mắt, hình như đang suy nghĩ gì, làm cho người ta không hiểu được. Sau đó anh đi vào phòng, ngồi xổm người xuống, ngón tay nâng lên sợi tóc mềm mại cuốn lại, ngón cái quơ nhẹ gò má mềm mại của cô. Hô hấp của cô nhẹ nhàng, nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì ngủ say mà hé mở, dưới mắt lộ ra quầng thâm, thể hiện cô mệt muốn chết rồi.
Nhưng cô cũng không hô lên một tiếng với anh, nhìn anh đi ra rõ ràng cô tức tới phát điên, nhưng vẫn chịu đựng, nghe mệnh lệnh của anh mà làm xong mọi thứ.
Mặc dù ở trong thư phòng nhưng anh vẫn chú ý tới động tĩnh của cô. Anh đang chờ đợi cô vào thư phòng anh nổi giận, hoặc là cầu xin anh tha thứ. Nhưng không có, một câu cô cũng không nói, cho đến khi anh không nghe thấy tiếng gì nữa, đi ra khỏi thư phòng, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Giày vẫn đang để trước cửa, cô đi đâu?
Anh đi tới phòng tắm, cửa khóa, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào, trong lòng anh đã hiểu.
Quả nhiên, khi mở cửa, anh chỉ thấy cô đang ngủ trong phòng tắm.
Thà ngủ khó khăn ở phòng tắm như vậy, cũng không đầu hàng anh sao?
“Thật là bướng bỉnh!” Phạm Sĩ Hách thì thầm, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại, cô đột nhiên bĩu cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi, cũng liếm qua ngón tay của anh.
Tròng mắt đen chợt hiện lên, xét qua một ánh lửa. Anh thu tay lại, nhìn thấy chỉ bạc ướt con mắt trầm sắc hơn, dường như muốn điên cuồng trong đêm tối, muốn chiếm đoạt một cái gì đó.
Cứ như vậy một hồi, tròng mắt đen bình tĩnh lại, vẫn thâm trầm.
Anh tự tay ôm cô, đem cô vững vàng vào trong ngực, dịu dàng không đánh thức cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Chương 5
Giật mình! Mạnh Nhược Kiều đột nhiên tỉnh dậy, cô bị dọa đến mức nhảy dựng lên, ngoài cửa sổ ầm ầm, mưa to giàn giụa, chẳng biết lúc nào mà bên ngoài đột nhiên chuyển sắc.
Nhưng cô tỉnh lại không phải vì tiếng sấm, cô liếm liếm môi, hoảng sợ nuốt nước bọt, cô mơ một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ, cô là nữ hoàng, mặc y phục viền tơ màu đen hấp dẫn, thắt lưng quần lót, gương mặt xinh đẹp mà cao ngạo. Tay cô cầm roi da đen, giày cao gót đen, đi về phía nô lệ. Nô lệ đang ở phía trước, toàn thân trần truồng trên cổ đeo vòng đen, xích sắt thắt ở phía sau, giữ chặt hành động của anh ta.
Câu cánh môi, tầm mắt cô rõ ràng thưởng thức thân thể hoàn mỹ mê người của anh ấy, vóc người tinh tráng, bền chắc như điêu khắc, mội kết cấu cũng cực kỳ mê người, là người ta muốn vẽ lên, dùng ngón tay để lại dấu vết.
Cô ưu nhã đi về phía anh ta, lấy tay dài nâng mặt anh ta lên, trên mặt gợn lên nụ cười, âm thanh ngọt ngào mê người nói với anh hai chữ: “Quỳ xuống!”
Nghe được lời nói của cô, vẻ mặt anh ta không thay đổi gì, rõ ràng thân thể đã bị khoá lại, nhưng tư thái của anh ta vương giả, tóm lấy tay cô, đoạt lấy roi da, mắt thâm trầm nhìn cô: “Tại sao?”
Anh cố gắng chế ngự để cho cô vui vẻ, như vậy mới có khoái cảm chinh phục, cô nhẹ nhàng nâng đùi phải lên, giày cao gót lướt qua bắp đùi tráng kiện, đi đến dục vọng của anh ta.
Cô lấy mũi chân quét nhẹ, mới vụt qua mà dục vọng đã đột nhiên hưng phấn. Cô biết, anh ta muốn cô. Cô hất tay của anh ta ra, hơi cúi người, cặp lê tuyết trắng lại tròn, mà đầy đặn cao vút, cô cũng không ngại để cho anh ta thưởng thức vẻ đẹp của mình.
“Ngươi muốn ta không phải sao?” Cô không chỉ dùng chân trêu đùa dục vọng của anh ta, đầu ngón tay quét qua hầu chuyển động, xuống chút nữa chảy xuống, ở đầu vú người đàn ông vẽ nên các vòng tròn.
Anh ta lay con mắt. Ngực đầy đặn bởi vì cô cúi xuống nên rãnh ngực cũng lộ rõ, dụ dỗ cặp mắt của anh ta, da thịt vì cô trêu đùa mà như có lửa, nam tính dâng trào, có thể cảm nhận được dục vọng mà mang tới đau đớn.
Anh ta không chịu yếu thế, đưa tay xoa nhẹ bắp chân cân xứng, từ từ đưa lên trên, đặt lên quần lót viền tơ màu đen, chỉ bạc ướt át nói rõ cô đã sớm động tình.
“Cô không phải cũng ướt sao?” Ngón tay khơi vào viền tơ, dò vào hoa huyệt, dễ dàng đâm vào hoa tâm, chạm vào vách tường thịt. Cô thở gấp, ngón tay thô lỗ bắt được tóc của anh ta, để cho anh ta ngửa ra sâu, mạnh dạn thô bạo hôn lên cái miệng của anh ta, gặm mút lấy môi của anh ta.
Anh không cự tuyệt cô, đầu lưỡi cuốn lấy cô, lưỡi hai người thiết tha quấn quýt, mà ngón tay to dài lại càng không khách khí mà ở trong cánh hoa kéo ra đưa vào.
Bọn họ giống như hai con dã thú, gặm cắn tất cả của đối phương, không để đối phương đánh bại, không thể bỏ qua.
Anh ta đột nhiên rút ra ngón tay dài, đưa tay kéo cô xuống, để cho cô giạng chân ở trên người, bàn tay thô lỗ rút bỏ quần lót viền tơ ngăn cản, dâng trào chống đỡ cánh hoa ẩm ướt, nam tính trong nháy mắt chen vào hoa huyệt khít chặt. Anh tiến nhanh vào cô, cô ngửa đầu lên, hoa huyệt bởi vì hưng phấn mà co rút nhanh, đem nam tính to lớn hấp thụ càng chặt hơn.
“Ừ… a… Lại dùng sức một chút.” Trong mộng, cô nói những lời rất lớn mật, mông trắng đi theo anh ta mà giãy giụa, cánh hoa ướt át bởi vì ma sát mà ép chặt nam tính, đâm vào sâu hơn khiến hai người sảng khoái.
“A...” Anh thở gấp, ở hoa huyệt của cô, nam tính càng trở nên khổng lồ, anh cúi đầu ngậm nhũ hoa, xuyên qua cô tốc độ càng thêm kịch liệt, khóa sắt cổ phía sau vì anh ta kịch liệt mà vang lên tiếng, nhưng không lấn át được tiếng hai người rên rỉ, hai thân thể vừa ướt vừa nóng chặt chẽ bám vào nhau, đốt ra ngọn lửa cuồng nhiệt.
“A… không đủ... Còn chưa đủ...” Cô cuồng dã né đầu, cặp mông trắng uốn éo kịch liệt, há mồm cắn gáy của anh ta, vết răng thật sâu vào da thịt của anh ta.
“Ưmh!” Anh ta kêu lên, cổ bị cô cắn mà ra máu, bàn tay bắt cái ót của cô, anh dùng lực kéo ra, để cho miệng cô rời đi, môi mỏng thô bạo hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn.
Anh nếm trong miệng cô mùi máu tươi nhàn nhạt, đầu lượt thô lỗ quấn lấy lưỡi cô, kéo ra đưa vào mạnh liệt, tưởng như muốn xuyên qua linh hồn của cô.
Tay của cô dùng sức thăm dò mái tóc đen dày, khiến mái tóc của anh ta trở nên xốc xếch, đầu lưỡi kịch liệt theo anh ta triền miên, Kiều Kiều chặt chẽ, hưởng thụ khoái cảm mà anh ta đem đến cho cô, cuối cùng đạt tới cao triều trong sự rút ra rút vào của anh ta.
Mạnh Nhược Kiều mặt đỏ ứng, rõ ràng là mơ, những lại thật chân thật giống như vừa trải qua vậy, thân thể của cô thậm chí còn nóng lên, giữa hai chân cũng nổi lên hứng phấn làm cô xấu hổ.
Mẹ ơi! Đây là giấc mơ gì vậy?
Đáng sợ nhất là, trong mơ nô lệ cùng cô hoan ái lại là Phạm Sĩ Hách! Làm ơn, có cần phải như vậy không cơ chứ?
Cô đúng là ghét anh, cũng rất muốn trả thù anh ta, nhưng cô tuyệt đối không muốn cùng anh ta chơi trò chơi yêu đương SM này nha!
Tải game mobile miễn phí
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
768/1150
“…” Cô bây giờ là tự rước lấy nhục vào thân sao?
Mạnh Nhược Kiều cúi đầu hận, cắn miếng bánh mì nướng, đem miếng bánh mì nướng xé thành đôi, trút hận vào từng miếng bánh, dùng sức cắn.
Haiz, sống trên đời, bây giờ là lần đầu tiên ăn bữa sáng khó chịu như vậy, tại sao cô phải chịu như thế này chứ? Nếu có chí khí một chút, cô sẽ đem bữa sáng này vứt xuống mặt anh ta, lớn tiếng nói - Tôi đây không làm!
Có thể tưởng tượng ra chuyện như vậy, nhưng cô lại không có can đảm làm, nếu làm như vậy mà mất chuyện hợp tác, chẳng phải người đại diện là cô sẽ chịu thua sao?
Người đàn ông này tìm mọi cách trêu đùa cô, chính là muốn cô đầu hàng, nếu như cô tức giận lật bàn, chẳng phải là theo như anh ta mong muốn rồi sao?
Cô sẽ không như vậy mà chịu thua, anh ta không đuổi được cô đâu!
Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng thề, đưa tay cầm lên phần ăn sáng cuối cùng, mặc dù trước mắt khẩu vị mất hết, nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên vẫn há mồm tiếp tục ăn.
Phạm Sĩ Hách ăn xong đến miếng cuối cùng, uống xong cà phê, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, không cảm xúc gì ra lệnh: ”Ăn xong, thu thập chén trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sàn nhà cũng hơi bẩn, lau lại một chút, toàn bộ vật dụng trong nhà rửa qua một lần.”
“Sàn nhà nơi đó có bẩn...” Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt của anh,
Mạnh Nhược Kiều chuyển hướng: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Ừ!” Phạm Sĩ Hách hài lòng đứng dậy, “Tôi còn có chuyện phải làm, nhớ lau dọn lại không cần phát ra âm thanh.” Nói xong, anh đi vào thư phòng, đi vào trước, bỏ lại một câu: “Đúng rồi, nhà tôi không có cây lau nhà, muốn lau sàn nhà thì dùng khăn lau nhé.”
Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, dùng khăn lau á? Cô nhìn sàn nhà, bàn tay dùng lực, bánh mì nướng chưa ăn xong lập tức dọn đi.
“Phạm Sĩ Hách!” Cô cắn răng, hận người đàn ông khốn khiếp kia, bánh mì nướng trong tay bóp lại, sau đó ném xuống đất đập.
Đập, đập chết đi! Ha...
Rõ ràng là toàn theo ý mình thôi hả! Hừ... Trong lòng có căm thù như thế nào, cô chỉ có thể ngoan ngoan làm người hầu, theo lời của ác ma, quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau khổ cực lau chùi.
Lau xong sàn nhà với dụng cụ, lại ôm quần áo dơ đi giặt, dùng tay giặt từng cái một, lại đem ra ban công phơi khổ, sau đó là sửa sang lại y phục cho sạch sẽ, dùng bàn ủi áo sơ mi, sửa sang xong thì bỏ vào tủ đồ.
Hơn nữa, trong lúc sửa sang thì phải yên lặng không được phát ra âm thanh nào, bởi vì tên khốn khiếp nào đã hạ lệnh, tuyệt đối phải yên tĩnh không động tới anh ta.
Mẹ kiếp! Tên họ Phạm này đời trước nhất định là ác ma!
Mạnh Nhược Kiều duỗi người một cái, từ xương phát ra tiếng khách khách, dùng sức đấm bả vai, mệt đến muốn ngất đi.
Đã thiếu ngủ rồi mà phải làm việc cực nhọc tới tận trưa, cô cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, cả người cũng mệt mỏi theo! Mà cô làm khổ cực như vậy mà tên kia vẫn ở trong thư phòng, ngay cả một tiếng an ủi hay bảo cô nghỉ ngơi cũng không có.
Cô cũng không phải là giúp việc của anh ta nha! Cô tương lai là em vợ của anh đấy, em vợ! Ai lại đi đối đãi với em vợ như thế này?
Haiz, cũng may cô cũng không phải là vợ anh ta, cô bắt đầu thấy thông cảm cho người chị cùng cha khác mẹ của mình, không chỉ phải gả cho tên chồng này, hơn nữa anh ta còn là một tên đầu quỷ.
“Khổ như thế này mà còn phải trải qua 3 tháng, khi nào trở về nhất định phải bắt thị trưởng tăng lương.” Mạnh Nhược Kiều vừa thu dọn lại đống tạp chí, vừa lầu bầu.
Sau đó nghĩ đến… ba tháng? Trời ơi! Chẳng nhẽ cô sẽ thành giúp việc cho tên họ Phạm này 3 tháng ư? Không! Không được!
“Không được, nhất định phải tìm được người giúp việc, nếu không mình sẽ bị hành chết mất.” Ôm tạp chí, cô ngồi phịch lên ghế salon, cố gắng tìm cách.
“Đúng rồi... phải báo ngay cho công ty tìm giúp người, nếu không mình sẽ bị hành hạ tới chết mất... còn phải gọi điện thoại cho thị trưởng, giúp đỡ mình, nếu không mình biến mất 3 tháng liền sẽ bị cậu nhỏ nghi ngờ.” Cô thiếu chút nữa quên điều này.
“Về đến nhà còn phải xử lý nốt đống công việc còn dư nữa...mình lúc nào thì có thể rời khỏi đây nhỉ?” Cô liếc mắt về phía thư phòng, muốn đi hỏi Phạm Sĩ Hách, nhưng muốn phá đám anh ta, chọc cho anh ta khó chịu, ai bảo cho cô làm đông làm tây, cũng chẳng muốn bận rộn cả chiều đâu nhỉ?
Không cần... Cô có thể bí mật chuồn khỏi đây không nhỉ?
Nhưng chuồn đi sẽ còn thảm hại hơn, hic...Đầu bi thảm rũ xuống, Mạnh Nhược Kiều cảm thấy mình đáng thương nhất từ trước đến nay, cô có trêu trọc ai đâu chứ? Tại sao lại đối xử như vậy với cô?
“Hic... Thật là nhớ, muốn trở về thị trấn nhỏ, a...” Ngáp một cái, cô dụi mắt, lau đi nước mắt, lại ngáp. A... rất buồn ngủ.
Lắc đầu, Mạnh Nhược Kiều chớp mí mắt nặng trĩu, không nhịn được ngáp một cái, cô liếc thư phòng, trong lòng nghĩ: “Chỉ ngủ một chút chắc không sao chứ? Tên ác ma ở trong kia lâu vậy mà không có động tĩnh gì, có khi anh ta ở trong kia ngủ rồi cũng nên.” Tưởng tượng như vậy, cô cứ thản nhiên muốn ngủ luôn, đem tạp chí cất đi, lén lút đi vào phòng tắm, đóng kỹ rồi khóa cửa, cầm khăn tắm sạch sẽ trải lên mặt đất, khắc khổ nằm trên sàn nhà.
Sàn nhà thật cứng, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Nằm xuống, để cho cô ngủ một chút là được rồi, một chút thôi...
Cô nghĩ vậy, hai mắt nhắm lại không mở nữa, chưa tới ba giây đã ngủ như chết.
Không bao lâu sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, cầm trong tay cái chìa khóa, cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm ở sàn nhà. Cô ngủ rất sâu, tay chân cuộn vào, như trẻ nhỏ vậy. Ánh mắt anh chìm xuống, gương mặt không biểu cảm, sâu xa khó hiểu nhìn cô, tầm mắt quét qua chân trần tuyết trắng của cô, bắp chân nhỏ, vòng eo nhỏ gọn, vừa vặn, sau đó lại nhìn về khuôn mặt ngủ say nhỏ nhắn mỹ lệ kia.
Ánh mắt anh rất sâu rất trầm,lộ lên một tia trong mắt, hình như đang suy nghĩ gì, làm cho người ta không hiểu được. Sau đó anh đi vào phòng, ngồi xổm người xuống, ngón tay nâng lên sợi tóc mềm mại cuốn lại, ngón cái quơ nhẹ gò má mềm mại của cô. Hô hấp của cô nhẹ nhàng, nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì ngủ say mà hé mở, dưới mắt lộ ra quầng thâm, thể hiện cô mệt muốn chết rồi.
Nhưng cô cũng không hô lên một tiếng với anh, nhìn anh đi ra rõ ràng cô tức tới phát điên, nhưng vẫn chịu đựng, nghe mệnh lệnh của anh mà làm xong mọi thứ.
Mặc dù ở trong thư phòng nhưng anh vẫn chú ý tới động tĩnh của cô. Anh đang chờ đợi cô vào thư phòng anh nổi giận, hoặc là cầu xin anh tha thứ. Nhưng không có, một câu cô cũng không nói, cho đến khi anh không nghe thấy tiếng gì nữa, đi ra khỏi thư phòng, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Giày vẫn đang để trước cửa, cô đi đâu?
Anh đi tới phòng tắm, cửa khóa, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào, trong lòng anh đã hiểu.
Quả nhiên, khi mở cửa, anh chỉ thấy cô đang ngủ trong phòng tắm.
Thà ngủ khó khăn ở phòng tắm như vậy, cũng không đầu hàng anh sao?
“Thật là bướng bỉnh!” Phạm Sĩ Hách thì thầm, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại, cô đột nhiên bĩu cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi, cũng liếm qua ngón tay của anh.
Tròng mắt đen chợt hiện lên, xét qua một ánh lửa. Anh thu tay lại, nhìn thấy chỉ bạc ướt con mắt trầm sắc hơn, dường như muốn điên cuồng trong đêm tối, muốn chiếm đoạt một cái gì đó.
Cứ như vậy một hồi, tròng mắt đen bình tĩnh lại, vẫn thâm trầm.
Anh tự tay ôm cô, đem cô vững vàng vào trong ngực, dịu dàng không đánh thức cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Chương 5
Giật mình! Mạnh Nhược Kiều đột nhiên tỉnh dậy, cô bị dọa đến mức nhảy dựng lên, ngoài cửa sổ ầm ầm, mưa to giàn giụa, chẳng biết lúc nào mà bên ngoài đột nhiên chuyển sắc.
Nhưng cô tỉnh lại không phải vì tiếng sấm, cô liếm liếm môi, hoảng sợ nuốt nước bọt, cô mơ một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ, cô là nữ hoàng, mặc y phục viền tơ màu đen hấp dẫn, thắt lưng quần lót, gương mặt xinh đẹp mà cao ngạo. Tay cô cầm roi da đen, giày cao gót đen, đi về phía nô lệ. Nô lệ đang ở phía trước, toàn thân trần truồng trên cổ đeo vòng đen, xích sắt thắt ở phía sau, giữ chặt hành động của anh ta.
Câu cánh môi, tầm mắt cô rõ ràng thưởng thức thân thể hoàn mỹ mê người của anh ấy, vóc người tinh tráng, bền chắc như điêu khắc, mội kết cấu cũng cực kỳ mê người, là người ta muốn vẽ lên, dùng ngón tay để lại dấu vết.
Cô ưu nhã đi về phía anh ta, lấy tay dài nâng mặt anh ta lên, trên mặt gợn lên nụ cười, âm thanh ngọt ngào mê người nói với anh hai chữ: “Quỳ xuống!”
Nghe được lời nói của cô, vẻ mặt anh ta không thay đổi gì, rõ ràng thân thể đã bị khoá lại, nhưng tư thái của anh ta vương giả, tóm lấy tay cô, đoạt lấy roi da, mắt thâm trầm nhìn cô: “Tại sao?”
Anh cố gắng chế ngự để cho cô vui vẻ, như vậy mới có khoái cảm chinh phục, cô nhẹ nhàng nâng đùi phải lên, giày cao gót lướt qua bắp đùi tráng kiện, đi đến dục vọng của anh ta.
Cô lấy mũi chân quét nhẹ, mới vụt qua mà dục vọng đã đột nhiên hưng phấn. Cô biết, anh ta muốn cô. Cô hất tay của anh ta ra, hơi cúi người, cặp lê tuyết trắng lại tròn, mà đầy đặn cao vút, cô cũng không ngại để cho anh ta thưởng thức vẻ đẹp của mình.
“Ngươi muốn ta không phải sao?” Cô không chỉ dùng chân trêu đùa dục vọng của anh ta, đầu ngón tay quét qua hầu chuyển động, xuống chút nữa chảy xuống, ở đầu vú người đàn ông vẽ nên các vòng tròn.
Anh ta lay con mắt. Ngực đầy đặn bởi vì cô cúi xuống nên rãnh ngực cũng lộ rõ, dụ dỗ cặp mắt của anh ta, da thịt vì cô trêu đùa mà như có lửa, nam tính dâng trào, có thể cảm nhận được dục vọng mà mang tới đau đớn.
Anh ta không chịu yếu thế, đưa tay xoa nhẹ bắp chân cân xứng, từ từ đưa lên trên, đặt lên quần lót viền tơ màu đen, chỉ bạc ướt át nói rõ cô đã sớm động tình.
“Cô không phải cũng ướt sao?” Ngón tay khơi vào viền tơ, dò vào hoa huyệt, dễ dàng đâm vào hoa tâm, chạm vào vách tường thịt. Cô thở gấp, ngón tay thô lỗ bắt được tóc của anh ta, để cho anh ta ngửa ra sâu, mạnh dạn thô bạo hôn lên cái miệng của anh ta, gặm mút lấy môi của anh ta.
Anh không cự tuyệt cô, đầu lưỡi cuốn lấy cô, lưỡi hai người thiết tha quấn quýt, mà ngón tay to dài lại càng không khách khí mà ở trong cánh hoa kéo ra đưa vào.
Bọn họ giống như hai con dã thú, gặm cắn tất cả của đối phương, không để đối phương đánh bại, không thể bỏ qua.
Anh ta đột nhiên rút ra ngón tay dài, đưa tay kéo cô xuống, để cho cô giạng chân ở trên người, bàn tay thô lỗ rút bỏ quần lót viền tơ ngăn cản, dâng trào chống đỡ cánh hoa ẩm ướt, nam tính trong nháy mắt chen vào hoa huyệt khít chặt. Anh tiến nhanh vào cô, cô ngửa đầu lên, hoa huyệt bởi vì hưng phấn mà co rút nhanh, đem nam tính to lớn hấp thụ càng chặt hơn.
“Ừ… a… Lại dùng sức một chút.” Trong mộng, cô nói những lời rất lớn mật, mông trắng đi theo anh ta mà giãy giụa, cánh hoa ướt át bởi vì ma sát mà ép chặt nam tính, đâm vào sâu hơn khiến hai người sảng khoái.
“A...” Anh thở gấp, ở hoa huyệt của cô, nam tính càng trở nên khổng lồ, anh cúi đầu ngậm nhũ hoa, xuyên qua cô tốc độ càng thêm kịch liệt, khóa sắt cổ phía sau vì anh ta kịch liệt mà vang lên tiếng, nhưng không lấn át được tiếng hai người rên rỉ, hai thân thể vừa ướt vừa nóng chặt chẽ bám vào nhau, đốt ra ngọn lửa cuồng nhiệt.
“A… không đủ... Còn chưa đủ...” Cô cuồng dã né đầu, cặp mông trắng uốn éo kịch liệt, há mồm cắn gáy của anh ta, vết răng thật sâu vào da thịt của anh ta.
“Ưmh!” Anh ta kêu lên, cổ bị cô cắn mà ra máu, bàn tay bắt cái ót của cô, anh dùng lực kéo ra, để cho miệng cô rời đi, môi mỏng thô bạo hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn.
Anh nếm trong miệng cô mùi máu tươi nhàn nhạt, đầu lượt thô lỗ quấn lấy lưỡi cô, kéo ra đưa vào mạnh liệt, tưởng như muốn xuyên qua linh hồn của cô.
Tay của cô dùng sức thăm dò mái tóc đen dày, khiến mái tóc của anh ta trở nên xốc xếch, đầu lưỡi kịch liệt theo anh ta triền miên, Kiều Kiều chặt chẽ, hưởng thụ khoái cảm mà anh ta đem đến cho cô, cuối cùng đạt tới cao triều trong sự rút ra rút vào của anh ta.
Mạnh Nhược Kiều mặt đỏ ứng, rõ ràng là mơ, những lại thật chân thật giống như vừa trải qua vậy, thân thể của cô thậm chí còn nóng lên, giữa hai chân cũng nổi lên hứng phấn làm cô xấu hổ.
Mẹ ơi! Đây là giấc mơ gì vậy?
Đáng sợ nhất là, trong mơ nô lệ cùng cô hoan ái lại là Phạm Sĩ Hách! Làm ơn, có cần phải như vậy không cơ chứ?
Cô đúng là ghét anh, cũng rất muốn trả thù anh ta, nhưng cô tuyệt đối không muốn cùng anh ta chơi trò chơi yêu đương SM này nha!
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
768/1150