Tiểu thuyết - Kim Chủ Định Đoạt
Lượt xem : |
ý nghĩa vô cùng to lớn.” Cô kéo anh đến gia nhập đội hình đang xếp hàng rồng rắn.
“Ai già rồi thì sẽ nghĩ đến chuyện ngu ngốc như vậy chứ.” Anh thấy vẻ mặt cô vui vẻ, cảm thấy có chút buồn cười, “Cô đã nghĩ kĩ muốn mua cái gì chưa?”
“Lò nướng và lò vi sóng.”
“Cô tự nhóm lửa nướng, không phải sẽ tiết kiệm tiền hơn?” Nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm của cô, anh nói móc.
“Đây là vấn đề hiệu suất, thời gian nhóm lửa tôi có thể làm được rất nhiều việc khác.” Cô lấy máy tính ra, mỉm cười, “Anh xem, lò nướng một ngàn năm, giảm giá 30% còn bốn trăm rưỡi; thêm lò vi sóng một ngàn chín, giảm giá 30% c̣òn năm trăm bảy, tổng cộng tôi tiết kiệm được hai ngàn ba trăm tám mươi nguyên, hơn nữa còn có thể tham dự bốc thăm trúng giải thưởng lớn.” Cô vui vẻ thật muốn hét to lên.
Ánh mắt Mạc Hạo Cấp chứa đựng vui vẻ, nhìn cô bấm máy tính, bộ dạng vui vẻ phấn chấn giải thích với anh, tim anh không kiềm được có chút xốn xan, chỉ cần không để ý những gì cô nói, về cơ bản, cô gái này rất hấp dẫn người khác! Mà anh thì càng lúc càng phát hiện sự thật này.
“Anh muốn tôi giúp anh làm chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.
Anh nhìn cô, “Chờ mua xong, cô sẽ biết.” Vẻ mặt anh bí ẩn khó đoán.
“Sao nghĩ ra nhanh quá vậy?” Nếu là cô, không trằn trọc suy nghĩ ba ngày ba đêm, phải phát huy hết công dụng của anh, có điều dựa vào tính cách hay sửa người khác của anh ta, cùng lắm số cô sẽ khổ thêm một chút, làm việc nhiều hơn là được.
“Bàn Tử Lê, tại sao cô không có bạn trai?” Anh rất quan tâm tới câu trả lời này.
“Không có đối tượng, hơn nữa có bạn trai sẽ rất tốn tiền!” Cô cảm giác có những ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng phát hiện thì ra là những cô gái đến tranh mua đồ đang nhìn chằm chằm vào Mạc Hạo Cấp.
“Này, có người nhìn trộm anh kìa!” Cô lắc đầu, muốn chạy đến khuyên bọn họ nên để ý những gì thực tế một chút, như là quảng cáo giảm giá đặc biệt gì gì đó …, như vậy có ý nghĩa hơn.
“Tôi không quan tâm.” Cô gái ngốc nghếch này, cô không thể chỉ chú ý tới mình anh được sao?
Cô ngẩng đầu, quan sát mặt anh một lúc lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tính toán, “Chúng ta hợp tác nha?” Có một cây lớn rụng đầy tiền trước mắt cô như vậy, thế nhưng đến bây giờ cô mới nghĩ phải sử dụng nó như thế nào.
“Cô lại muốn làm gì vậy?” Theo như anh biết, trong đầu cô toàn những ý tưởng cùi bắp.
Tay cô lại bắt đầu bận rộn bấm máy tính, “Anh có muốn làm người mẫu hay nghệ sĩ không?” Cô có thể kiêm luôn chức người đại diện của anh để kiếm thêm tiền.
“Không muốn.” Anh không kiên nhẫn giật máy tính của cô.
“Chờ anh già rồi, đừng có đứng trên đường mà hối hận vì lúc trước đã không nghe lời tôi ——” A ~~ không có cách nào kiếm được số tiền kia rồi. . . . . .
“Đủ rồi.” Anh véo mặt của cô, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Tôi không nói là được rồi.” Cô nói, mặt méo xệch, bộ dạng có hơi buồn cười.
Hai người đứng xếp hàng gần hai tiếng, cuối cũng cùng vào được bên trong, mua lò nướng và lò vi sóng mà Bàng Tử Lê muốn.
“Cô xong rồi chứ?” Mạc Hạo Cấp đem đồ đến cốp xe phía sau, ngồi lên xe, thấy Bàng Tử Lê đang cẩn thận lật xem tờ quảng cáo.
“Ừ?” Cô rất lơ đễnh trả lời.
“Cô quên đồng ý với tôi một chuyện rồi?” Anh quay về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng.
“Anh nói đi!” Cô đang nghe.
“Ngẩng đầu lên.” Anh khàn giọng nói, đột nhiên trong lòng dâng lên dục vọng mãnh liệt.
“Làm chi?” Cô ngẩng đầu, trong nháy mắt, môi bị chiếm giữ!
Môi của anh hôn cô rất lâu, cảm giác vẫn mềm mại như vậy, chỉ là vẻ mặt cô quá cứng nhắc nên anh phải dừng lại. “Cô thả lỏng đi.” Anh kề sát môi cô, cười nói.
Cô nuốt nước miếng, muốn cô thả lỏng ư? Nhưng cô đang rất căng thẳng.
“Nhắm mắt lại.” Cô gái này sao lại ngốc nghếch đáng yêu như thế. “Nhanh lên, cô đã đồng ý với tôi rồi mà.”
Được rồi! Dù sao cũng chỉ là nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, sẽ qua nhanh thôi.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm giác trên môi ướt át mềm mại, còn bị anh gặm cắn ngưa ngứa, cô nắm chặt tay.
“Bàn Tử Lê, cô không thể đơn giản thưởng thức nụ hôn này sao?” Mạc Hạo Cấp thở dài một hơi, lần đầu gặp cô gái không biết lạc thú tình yêu.
“Anh hôn xong chưa?” Cô chầm chậm mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi.
“Vẫn chưa.” Cúi sát đầu chặn câu hỏi đáng giận của cô, tay giữ chặt đầu cô, chiếc lưỡi linh hoạt mạnh mẽ cạy hàm răng của cô, dây dưa với cô.
Cô hoảng sợ, vỗ vai của anh: anh cảm giác được sự bất an của cô, chậm lại, từng chút từng chút dụ dỗ cô đáp lại: cô từ từ thả lỏng, không giãy dụa nữa, đến khi hai người không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Nếu còn tiếp tục, anh không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Về nhà!” Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khởi động xe.
“Này, sao anh lại hôn tôi?” Cô không tự nhiên nói: “Như vậy không phải anh sẽ chịu thiệt sao?” Mới một cái hôn môi có thể giải quyết, rõ ràng anh có thể yêu cầu chuyện có lợi hơn.
Không phải đã lâu anh ta không có phụ nữ nên thấy cô đơn khó chịu chứ? Cô không kiềm được liếc trộm anh.
“Đầu cô không thể suy nghĩ chuyện bình thường được sao?” Có một số việc không thể dùng tiền để giải quyết, cô gái này, thật là quá lắm.
* * *
Hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày, Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng, theo thói quen tìm bóng dáng Bàng Tử Lê, thấy tờ giấy dán trên tivi, anh không vui cầm lấy tờ giấy, xem lời nhắn của cô.
Cô gái này lại chạy đi làm, muốn anh tự đem đồ ăn ướp trong tủ lạnh ra hâm nóng.
Nhìn mặt cười trên tờ giấy, anh nổi giận nén nó vào thùng rác, đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có súp từ tối hôm qua và một ít rau.
Cô gái này thật không có trách nhiệm lại bỏ anh ở nhà, còn đi làm việc, chờ cô về, nhất địnhh anh phải nghiêm chỉnh cảnh cáo cô, nếu còn như vậy, anh sẽ trừ lương của cô.
Bên ngoài có tiếng chuông xe đạp, anh ra ngoài, “Không phải cô đi làm sao?” Khóe miệng cong lên, nhìn cô gái có khuôn mặt đỏ bừng kia.
“Đừng nói nữa, tôi bị mất việc ở quán trà rồi!” Cô cầm tờ báo quảng cáo trên tay, thay dép lê, đi vào nhà.
“Cô lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi?” Anh nhìn vẻ mặt uể oải của cô.
“Chủ quán muốn tôi làm ca tối, nhưng lại không thích hợp với thời gian của anh.” Mà cô thiếu đi khoản thu này, kim chủ trước mắt lại càng không thể đắc tội.
“Rốt cuộc là cô đi làm công việc gì?” Bình thường thời gian ở chung với cô đa số là lúc dùng cơm tối, thời gian còn lại vốn dĩ không thấy bóng dáng cô đâu.
“Buổi sáng tôi đến quán ăn giúp việc, buổi chiều sẽ tới quán trà làm thêm, buổi tối đi dạy thêm tại nhà và đến trường hành chính học thêm, còn có vài việc vặt nữa.” Cô giơ ngón tay lên đếm.
“Có muốn tới công ty của tôi làm không? Đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý.” Anh lơ đãng hỏi, thật ra là đang muốn giúp đỡ cô một chút, để cô không phải cực khổ làm thêm kiếm tiền.
“Làm thêm hay làm chính?”
“Làm chính.”
“Đáng tiếc tôi muốn vừa học vừa làm.” Công việc chính thì phần lớn đều phải tăng ca, như vậy, không thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc được.
Hơn nữa cô nghi ngờ nhìn anh, “Sao anh lại tốt với tôi như vậy?” Không phải cô nghĩ quá nhiều, lễ đa tất hữu trá (ý là có nhiều cái tốt đẹp đến với mình tất phải có ý gì đó),đặc biệt là với anh bạn trước mắt này.
“Cô từ từ suy nghĩ đi.” Anh liếc cô, đúng là thần kinh, cô gái này mắc bệnh đa nghi quá nặng, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người khác.
“Còn thời gian, tôi muốn ra ngoài.” Cô cất tờ báo, đem theo túi xách.
“Cô còn muốn đi đâu?” Cô gái này vừa mới về, tại sao lại muốn ra ngoài?
“Đi chợ mua thức ăn.” Người đàn ông này gần đây rất thích hạch hỏi, chuyện gì cũng phải báo cáo với anh, y như cai ngục vậy.
“Tôi đi với cô.”
“Tôi đi xe đạp.” Không có việc gì tự nhiên anh muốn ra chợ làm gì?
“Cô có thể chở tôi.” Anh rất tự nhiên đề nghị.
Cô trừng mắt nhìn anh, có lầm hay không? “Là anh chở tôi mới đúng chứ?” Cô là một cô gái yếu đuối, sao có thể chở được anh?
“Giúp cô rèn luyện sức khỏe.” Trước kia vào những ngày nghỉ, đa số là anh bơi lội, đọc sách, nếu chạy xe đạp với Bàn Tử Lê, chắc sẽ rất thú vị.
“Không cần!” Chở anh ta? Nằm mơ, đừng hòng, đi chết đi!
“Tôi nghĩ, tôi cũng nên chuyển nhà.” Anh tiếc rẻ nói.
* * *
“Này, anh giữ cho chặt, té xuống là tôi mặc kệ đó ~~” Bàng Tử Lê quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Tôi đi đây.” Cô nuốt nước miếng, rất sợ “Kiều cô luân”. ( Cái này k hiểu lắm, chắc là sợ anh Mạc nặng quá, bánh xe trước vểnh lên không chạy được, ai hỉu mình nói gì hem?)
“Được rồi.” Mạc Hạo Cấp vòng tay qua eo cô, nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, trong lòng rất muốn cười.
“Này, nắm vào nệm ghế.” Cô đánh tay của anh, anh ta muốn chết sao? Dám ăn trộm đậu hũ của cô.
“Rốt cuộc cô có định đi không?” Anh rất không kiên nhẫn hỏi, cô gái này thật sự là một bà già mà, để anh ôm eo cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Bàng Tử Lê sau khi chắc chắn anh không làm càng nữa, mới cố hết sức đạp bàn đạp, từ từ đi.
“Bàn Tử Lê, cô thật là khỏe đó.” Anh lắc đầu, nói cô không gì không làm được, đúng là như vậy thật.
“Im. . . . . . Im miệng.” Cô tức giận nói, đáng thương cho cô phải chở một người đàn ông đi chợ mua thức ăn, không còn hơi sức đối phó lại với những lời trêu đùa của anh.
Trên người cô gái tỏa ra hương táo thơm nhàn nhạt, Mạc Hạo Cấp không kìm lòng được tựa đầu vào lưng cô, nhắm mắt lại, cô gái ngốc này vừa thơm vừa mềm mại, còn có cảm giác rất thoải mái nữa.
“Này. . . . . . Anh có thể không. . . . . . Không dựa như vậy được không?” Cô cắn răng nói, cô chịu nặng đủ rồi, anh ta lại còn dựa vào, rõ ràng là muốn cô mệt chết mà!
Anh nghe được tiếng cô thở hổn hển, biết cô mệt lắm rồi, thấy cô dốc sức như vậy, cũng nên chừa cho cô đường sống. (em chém, nghĩa của nó gần như vậy á)
Bàng Tử Lê thở hổn hển chạy một đoạn đường ngắn, xe đạp đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy chân Mạc Hạo đang dẫm trên mặt đất.
“Anh đang làm gì vậy!” Người đàn ông này nhất định là khắc tinh (người có số xung khắc với mình) của cô mà, anh ta không biết đạp xe khó khăn nhất là lúc cho xe lăn bánh sao?
“Với tốc độ của cô, đến được chợ thì người ta cũng đóng cửa hết rồi; xuống đi, tôi chở cô.” Anh chỉ muốn cho cô chịu khổ một chút, trừng phạt việc cô bỏ anh ở nhà một mình.
Cô thụ sủng nhược kinh (được đối xử tốt nên kinh ngạc) nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh phải hành hạ cô đến ngất xỉu mới thôi chứ!
Nhanh chóng đổi vị trí với anh, cô ngồi phía sau, vỗ lưng anh, ra lệnh: “Đi thôi.”
Anh quay đầu, để tay cô vòng qua hông anh, lúc này mới bắt đầu đạp xe. Bàng Tử Lê đón gió, đôi mắt vui vẻ, “Này, anh đi nhanh một chút.”
“Cô gái ngốc nghếch, ôm cho chặt.” Anh bắt đầu đạp nhanh hơn.
“A ha ~~” Cô vui vẻ hét lên.
Mạc Hạo Cấp nghe tiếng cô reo hò, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh biết là ở chung với Bàn Tử Lê, mọi việc đều sẽ trở nên thú vị.
Chỉ là từ bao giờ cảm giác của anh đối với cô lại trở nên tốt như vậy, bản thân anh cũng không rõ nữa.
* * *
Sau tập thể dục buổi trưa (? Ko hiểu, chắc là vậy), ánh mặt trời chiếu vào nhà, gió nhẹ nhàng lay động những trang sách, Bàng Tử Lê dựa người vào tường, trên tay cầm tờ quảng cáo, miệng hơi hé ra, đang ngủ say.
Mạc Hạo Cấp vừa tắm xong, tinh thần sảng khoái từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô co ro ngủ ở phòng khách. “Bàn Tử Lê, đừng ngủ nữa.”
Anh đến trước mặt cô, buồn cười nhìn bộ dạng khi ngủ của cô, ngốc ngếch dã man.
“A.” Cô nhíu đôi mày thanh tú, ồn ào quá!
Anh ngồi xổm xuống, khẽ nựng mặt cô; Bàng Tử Lê đầu nghiêng một bên, không hài lòng chu miệng lên.
Anh khẽ cười thành tiếng, véo mũi của cô, “Bàn Tử Lê, tỉnh lại đi.” Cô ngủ ở đây sẽ cảm lạnh, thật không biết lo cho mình chút nào.
Bàng Tử Lê hơi nhíu mày, tay vung vẩy, như muốn đuổi tên phiền phức này đi.
Ngón tay thon dài của anh trượt đến cánh môi cong lên của cô, cảm thấy hơi thở của cô, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ cô ngủ ngốc nghếch mà đáng yêu vô cùng. “Bàn Tử Lê ——” Thử gọi cô một tiếng.
Xác định cô còn đang ngủ say, anh nghiêng người về phía trước, môi chạm môi, cô gái ngốc, vậy mà vẫn ng
“Ai già rồi thì sẽ nghĩ đến chuyện ngu ngốc như vậy chứ.” Anh thấy vẻ mặt cô vui vẻ, cảm thấy có chút buồn cười, “Cô đã nghĩ kĩ muốn mua cái gì chưa?”
“Lò nướng và lò vi sóng.”
“Cô tự nhóm lửa nướng, không phải sẽ tiết kiệm tiền hơn?” Nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm của cô, anh nói móc.
“Đây là vấn đề hiệu suất, thời gian nhóm lửa tôi có thể làm được rất nhiều việc khác.” Cô lấy máy tính ra, mỉm cười, “Anh xem, lò nướng một ngàn năm, giảm giá 30% còn bốn trăm rưỡi; thêm lò vi sóng một ngàn chín, giảm giá 30% c̣òn năm trăm bảy, tổng cộng tôi tiết kiệm được hai ngàn ba trăm tám mươi nguyên, hơn nữa còn có thể tham dự bốc thăm trúng giải thưởng lớn.” Cô vui vẻ thật muốn hét to lên.
Ánh mắt Mạc Hạo Cấp chứa đựng vui vẻ, nhìn cô bấm máy tính, bộ dạng vui vẻ phấn chấn giải thích với anh, tim anh không kiềm được có chút xốn xan, chỉ cần không để ý những gì cô nói, về cơ bản, cô gái này rất hấp dẫn người khác! Mà anh thì càng lúc càng phát hiện sự thật này.
“Anh muốn tôi giúp anh làm chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.
Anh nhìn cô, “Chờ mua xong, cô sẽ biết.” Vẻ mặt anh bí ẩn khó đoán.
“Sao nghĩ ra nhanh quá vậy?” Nếu là cô, không trằn trọc suy nghĩ ba ngày ba đêm, phải phát huy hết công dụng của anh, có điều dựa vào tính cách hay sửa người khác của anh ta, cùng lắm số cô sẽ khổ thêm một chút, làm việc nhiều hơn là được.
“Bàn Tử Lê, tại sao cô không có bạn trai?” Anh rất quan tâm tới câu trả lời này.
“Không có đối tượng, hơn nữa có bạn trai sẽ rất tốn tiền!” Cô cảm giác có những ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng phát hiện thì ra là những cô gái đến tranh mua đồ đang nhìn chằm chằm vào Mạc Hạo Cấp.
“Này, có người nhìn trộm anh kìa!” Cô lắc đầu, muốn chạy đến khuyên bọn họ nên để ý những gì thực tế một chút, như là quảng cáo giảm giá đặc biệt gì gì đó …, như vậy có ý nghĩa hơn.
“Tôi không quan tâm.” Cô gái ngốc nghếch này, cô không thể chỉ chú ý tới mình anh được sao?
Cô ngẩng đầu, quan sát mặt anh một lúc lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tính toán, “Chúng ta hợp tác nha?” Có một cây lớn rụng đầy tiền trước mắt cô như vậy, thế nhưng đến bây giờ cô mới nghĩ phải sử dụng nó như thế nào.
“Cô lại muốn làm gì vậy?” Theo như anh biết, trong đầu cô toàn những ý tưởng cùi bắp.
Tay cô lại bắt đầu bận rộn bấm máy tính, “Anh có muốn làm người mẫu hay nghệ sĩ không?” Cô có thể kiêm luôn chức người đại diện của anh để kiếm thêm tiền.
“Không muốn.” Anh không kiên nhẫn giật máy tính của cô.
“Chờ anh già rồi, đừng có đứng trên đường mà hối hận vì lúc trước đã không nghe lời tôi ——” A ~~ không có cách nào kiếm được số tiền kia rồi. . . . . .
“Đủ rồi.” Anh véo mặt của cô, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Tôi không nói là được rồi.” Cô nói, mặt méo xệch, bộ dạng có hơi buồn cười.
Hai người đứng xếp hàng gần hai tiếng, cuối cũng cùng vào được bên trong, mua lò nướng và lò vi sóng mà Bàng Tử Lê muốn.
“Cô xong rồi chứ?” Mạc Hạo Cấp đem đồ đến cốp xe phía sau, ngồi lên xe, thấy Bàng Tử Lê đang cẩn thận lật xem tờ quảng cáo.
“Ừ?” Cô rất lơ đễnh trả lời.
“Cô quên đồng ý với tôi một chuyện rồi?” Anh quay về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng.
“Anh nói đi!” Cô đang nghe.
“Ngẩng đầu lên.” Anh khàn giọng nói, đột nhiên trong lòng dâng lên dục vọng mãnh liệt.
“Làm chi?” Cô ngẩng đầu, trong nháy mắt, môi bị chiếm giữ!
Môi của anh hôn cô rất lâu, cảm giác vẫn mềm mại như vậy, chỉ là vẻ mặt cô quá cứng nhắc nên anh phải dừng lại. “Cô thả lỏng đi.” Anh kề sát môi cô, cười nói.
Cô nuốt nước miếng, muốn cô thả lỏng ư? Nhưng cô đang rất căng thẳng.
“Nhắm mắt lại.” Cô gái này sao lại ngốc nghếch đáng yêu như thế. “Nhanh lên, cô đã đồng ý với tôi rồi mà.”
Được rồi! Dù sao cũng chỉ là nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, sẽ qua nhanh thôi.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm giác trên môi ướt át mềm mại, còn bị anh gặm cắn ngưa ngứa, cô nắm chặt tay.
“Bàn Tử Lê, cô không thể đơn giản thưởng thức nụ hôn này sao?” Mạc Hạo Cấp thở dài một hơi, lần đầu gặp cô gái không biết lạc thú tình yêu.
“Anh hôn xong chưa?” Cô chầm chậm mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi.
“Vẫn chưa.” Cúi sát đầu chặn câu hỏi đáng giận của cô, tay giữ chặt đầu cô, chiếc lưỡi linh hoạt mạnh mẽ cạy hàm răng của cô, dây dưa với cô.
Cô hoảng sợ, vỗ vai của anh: anh cảm giác được sự bất an của cô, chậm lại, từng chút từng chút dụ dỗ cô đáp lại: cô từ từ thả lỏng, không giãy dụa nữa, đến khi hai người không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Nếu còn tiếp tục, anh không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Về nhà!” Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khởi động xe.
“Này, sao anh lại hôn tôi?” Cô không tự nhiên nói: “Như vậy không phải anh sẽ chịu thiệt sao?” Mới một cái hôn môi có thể giải quyết, rõ ràng anh có thể yêu cầu chuyện có lợi hơn.
Không phải đã lâu anh ta không có phụ nữ nên thấy cô đơn khó chịu chứ? Cô không kiềm được liếc trộm anh.
“Đầu cô không thể suy nghĩ chuyện bình thường được sao?” Có một số việc không thể dùng tiền để giải quyết, cô gái này, thật là quá lắm.
* * *
Hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày, Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng, theo thói quen tìm bóng dáng Bàng Tử Lê, thấy tờ giấy dán trên tivi, anh không vui cầm lấy tờ giấy, xem lời nhắn của cô.
Cô gái này lại chạy đi làm, muốn anh tự đem đồ ăn ướp trong tủ lạnh ra hâm nóng.
Nhìn mặt cười trên tờ giấy, anh nổi giận nén nó vào thùng rác, đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có súp từ tối hôm qua và một ít rau.
Cô gái này thật không có trách nhiệm lại bỏ anh ở nhà, còn đi làm việc, chờ cô về, nhất địnhh anh phải nghiêm chỉnh cảnh cáo cô, nếu còn như vậy, anh sẽ trừ lương của cô.
Bên ngoài có tiếng chuông xe đạp, anh ra ngoài, “Không phải cô đi làm sao?” Khóe miệng cong lên, nhìn cô gái có khuôn mặt đỏ bừng kia.
“Đừng nói nữa, tôi bị mất việc ở quán trà rồi!” Cô cầm tờ báo quảng cáo trên tay, thay dép lê, đi vào nhà.
“Cô lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi?” Anh nhìn vẻ mặt uể oải của cô.
“Chủ quán muốn tôi làm ca tối, nhưng lại không thích hợp với thời gian của anh.” Mà cô thiếu đi khoản thu này, kim chủ trước mắt lại càng không thể đắc tội.
“Rốt cuộc là cô đi làm công việc gì?” Bình thường thời gian ở chung với cô đa số là lúc dùng cơm tối, thời gian còn lại vốn dĩ không thấy bóng dáng cô đâu.
“Buổi sáng tôi đến quán ăn giúp việc, buổi chiều sẽ tới quán trà làm thêm, buổi tối đi dạy thêm tại nhà và đến trường hành chính học thêm, còn có vài việc vặt nữa.” Cô giơ ngón tay lên đếm.
“Có muốn tới công ty của tôi làm không? Đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý.” Anh lơ đãng hỏi, thật ra là đang muốn giúp đỡ cô một chút, để cô không phải cực khổ làm thêm kiếm tiền.
“Làm thêm hay làm chính?”
“Làm chính.”
“Đáng tiếc tôi muốn vừa học vừa làm.” Công việc chính thì phần lớn đều phải tăng ca, như vậy, không thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc được.
Hơn nữa cô nghi ngờ nhìn anh, “Sao anh lại tốt với tôi như vậy?” Không phải cô nghĩ quá nhiều, lễ đa tất hữu trá (ý là có nhiều cái tốt đẹp đến với mình tất phải có ý gì đó),đặc biệt là với anh bạn trước mắt này.
“Cô từ từ suy nghĩ đi.” Anh liếc cô, đúng là thần kinh, cô gái này mắc bệnh đa nghi quá nặng, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người khác.
“Còn thời gian, tôi muốn ra ngoài.” Cô cất tờ báo, đem theo túi xách.
“Cô còn muốn đi đâu?” Cô gái này vừa mới về, tại sao lại muốn ra ngoài?
“Đi chợ mua thức ăn.” Người đàn ông này gần đây rất thích hạch hỏi, chuyện gì cũng phải báo cáo với anh, y như cai ngục vậy.
“Tôi đi với cô.”
“Tôi đi xe đạp.” Không có việc gì tự nhiên anh muốn ra chợ làm gì?
“Cô có thể chở tôi.” Anh rất tự nhiên đề nghị.
Cô trừng mắt nhìn anh, có lầm hay không? “Là anh chở tôi mới đúng chứ?” Cô là một cô gái yếu đuối, sao có thể chở được anh?
“Giúp cô rèn luyện sức khỏe.” Trước kia vào những ngày nghỉ, đa số là anh bơi lội, đọc sách, nếu chạy xe đạp với Bàn Tử Lê, chắc sẽ rất thú vị.
“Không cần!” Chở anh ta? Nằm mơ, đừng hòng, đi chết đi!
“Tôi nghĩ, tôi cũng nên chuyển nhà.” Anh tiếc rẻ nói.
* * *
“Này, anh giữ cho chặt, té xuống là tôi mặc kệ đó ~~” Bàng Tử Lê quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Tôi đi đây.” Cô nuốt nước miếng, rất sợ “Kiều cô luân”. ( Cái này k hiểu lắm, chắc là sợ anh Mạc nặng quá, bánh xe trước vểnh lên không chạy được, ai hỉu mình nói gì hem?)
“Được rồi.” Mạc Hạo Cấp vòng tay qua eo cô, nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, trong lòng rất muốn cười.
“Này, nắm vào nệm ghế.” Cô đánh tay của anh, anh ta muốn chết sao? Dám ăn trộm đậu hũ của cô.
“Rốt cuộc cô có định đi không?” Anh rất không kiên nhẫn hỏi, cô gái này thật sự là một bà già mà, để anh ôm eo cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Bàng Tử Lê sau khi chắc chắn anh không làm càng nữa, mới cố hết sức đạp bàn đạp, từ từ đi.
“Bàn Tử Lê, cô thật là khỏe đó.” Anh lắc đầu, nói cô không gì không làm được, đúng là như vậy thật.
“Im. . . . . . Im miệng.” Cô tức giận nói, đáng thương cho cô phải chở một người đàn ông đi chợ mua thức ăn, không còn hơi sức đối phó lại với những lời trêu đùa của anh.
Trên người cô gái tỏa ra hương táo thơm nhàn nhạt, Mạc Hạo Cấp không kìm lòng được tựa đầu vào lưng cô, nhắm mắt lại, cô gái ngốc này vừa thơm vừa mềm mại, còn có cảm giác rất thoải mái nữa.
“Này. . . . . . Anh có thể không. . . . . . Không dựa như vậy được không?” Cô cắn răng nói, cô chịu nặng đủ rồi, anh ta lại còn dựa vào, rõ ràng là muốn cô mệt chết mà!
Anh nghe được tiếng cô thở hổn hển, biết cô mệt lắm rồi, thấy cô dốc sức như vậy, cũng nên chừa cho cô đường sống. (em chém, nghĩa của nó gần như vậy á)
Bàng Tử Lê thở hổn hển chạy một đoạn đường ngắn, xe đạp đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy chân Mạc Hạo đang dẫm trên mặt đất.
“Anh đang làm gì vậy!” Người đàn ông này nhất định là khắc tinh (người có số xung khắc với mình) của cô mà, anh ta không biết đạp xe khó khăn nhất là lúc cho xe lăn bánh sao?
“Với tốc độ của cô, đến được chợ thì người ta cũng đóng cửa hết rồi; xuống đi, tôi chở cô.” Anh chỉ muốn cho cô chịu khổ một chút, trừng phạt việc cô bỏ anh ở nhà một mình.
Cô thụ sủng nhược kinh (được đối xử tốt nên kinh ngạc) nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh phải hành hạ cô đến ngất xỉu mới thôi chứ!
Nhanh chóng đổi vị trí với anh, cô ngồi phía sau, vỗ lưng anh, ra lệnh: “Đi thôi.”
Anh quay đầu, để tay cô vòng qua hông anh, lúc này mới bắt đầu đạp xe. Bàng Tử Lê đón gió, đôi mắt vui vẻ, “Này, anh đi nhanh một chút.”
“Cô gái ngốc nghếch, ôm cho chặt.” Anh bắt đầu đạp nhanh hơn.
“A ha ~~” Cô vui vẻ hét lên.
Mạc Hạo Cấp nghe tiếng cô reo hò, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh biết là ở chung với Bàn Tử Lê, mọi việc đều sẽ trở nên thú vị.
Chỉ là từ bao giờ cảm giác của anh đối với cô lại trở nên tốt như vậy, bản thân anh cũng không rõ nữa.
* * *
Sau tập thể dục buổi trưa (? Ko hiểu, chắc là vậy), ánh mặt trời chiếu vào nhà, gió nhẹ nhàng lay động những trang sách, Bàng Tử Lê dựa người vào tường, trên tay cầm tờ quảng cáo, miệng hơi hé ra, đang ngủ say.
Mạc Hạo Cấp vừa tắm xong, tinh thần sảng khoái từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô co ro ngủ ở phòng khách. “Bàn Tử Lê, đừng ngủ nữa.”
Anh đến trước mặt cô, buồn cười nhìn bộ dạng khi ngủ của cô, ngốc ngếch dã man.
“A.” Cô nhíu đôi mày thanh tú, ồn ào quá!
Anh ngồi xổm xuống, khẽ nựng mặt cô; Bàng Tử Lê đầu nghiêng một bên, không hài lòng chu miệng lên.
Anh khẽ cười thành tiếng, véo mũi của cô, “Bàn Tử Lê, tỉnh lại đi.” Cô ngủ ở đây sẽ cảm lạnh, thật không biết lo cho mình chút nào.
Bàng Tử Lê hơi nhíu mày, tay vung vẩy, như muốn đuổi tên phiền phức này đi.
Ngón tay thon dài của anh trượt đến cánh môi cong lên của cô, cảm thấy hơi thở của cô, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ cô ngủ ngốc nghếch mà đáng yêu vô cùng. “Bàn Tử Lê ——” Thử gọi cô một tiếng.
Xác định cô còn đang ngủ say, anh nghiêng người về phía trước, môi chạm môi, cô gái ngốc, vậy mà vẫn ng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1355/1737