Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
toàn thân run lên bởi vì nàng cảm thấy rất lạnh.
Lúc cơn lạnh làm cho nàng run rẩy, trong nháy mắt nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đến sáng ngày hôm sau mới có người phát hiện ra nàng, lúc đó nàng đã chết cóng ở chỗ này.
Hắc Trọng Minh nhất định tức chết.
Hắn nhất định tức giận, nàng dám cả gan làm dơ phòng của hắn, lại còn chết trong phòng hắn nữa.
Ý nghĩ này làm cho Mẫu Đơn cảm thấy dễ chịu rất nhiều, tuy rằng vẫn đang run run nhưng dường như khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Ít nhất nàng còn có thể làm dơ phòng của hắn.
Đúng lúc này thì có người đi đến.
Nàng không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người đang mở cửa.
Sau đó, người này cất bước tiến về phía nàng.
Nàng muốn trợn to mắt nhưng sức lực lại suy yếu đến mức thở không ra hơi.
Người này phát hiện nàng té trên mặt đất nhưng không có kêu to, cũng không có chạy đi gọi người tới, chỉ là vươn tay kéo tóc của nàng qua hai bên, sau đó đo lường mạch đập của nàng, tiếp theo dễ dàng bế nàng đứng lên, đem nàng đặt trên giường.
Hắc Trọng Minh?
Nàng băn khoăn tự hỏi, lại có chút không xác định, bởi vì Hắc Trọng Minh hoàn toàn không phải là người có tâm tính thiện lương, chứ đừng nói đến việc hắn chủ động chăm sóc bệnh nhân, quả thật là kỳ tích, còn không thì đây là điềm báo trước của ngày tận thế.
Mà người này, sau khi ôm nàng đặt trên giường, thậm chí còn đi rót một ly nước, ngồi xuống ở bên giường, để cho nàng dựa vào trong lòng hắn, đem ly nước đưa đến bên miệng nàng, kiên nhẫn chậm rãi đút nàng uống nước.
Nước mát từ từ chạy xuống cổ họng, đánh tan cơn khát.
Không, không phải hắn.
Người đàn ông tàn nhẫn kia không có tính nhẫn nại như vậy, lại càng không dịu dàng như thế này.
Nàng suy nghĩ.
Là ai?
Người hầu sao? Hay là lão Trương quản gia?
Ở phía sau có một mùi hương quen thuộc xông vào chóp mũi nàng, nàng hơi hơi cứng đờ, kinh sợ khi phát hiện đó là mùi xì gà quen thuộc mà Hắc Trọng Minh vẫn thường hút.
Không, không thể nào, không thể nào là hắn.
Thật kỳ lạ, kinh hoảng chợt nảy lên trong lòng nàng.
Người đàn ông kia sau khi đút nàng uống xong ly nước thì để ly nước xuống, cầm lấy khăn mặt, giúp nàng lau đi mồ hôi trên người, khăn mặt ẩm ướt lạnh lẽo lướt qua da thịt của nàng làm cho nàng không tự chủ được mà run rẩy.
Hắn ung dung chà lau thân thể yếu ớt của nàng, dường như đã sớm quen thuộc với mỗi cm đường cong trên cơ thể nàng.
Ngượng ngùng và xấu hổ cùng nhau tập kích trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thậm chí không còn sức lực để mở miệng phản đối.
Hắn làm những động tác này môt cách cẩn thận, không có làm đau bả vai đang bị thương của nàng.
Người này không thể nào là người đàn ông không có lương tâm, Hắc Trọng Minh. Nhưng ở trong căn phòng này không có một người đàn ông nào có gan dám ôm người đàn bà của Hắc Trọng Minh trong tay, lại còn giúp nàng lau chùi thân thể .
Cho dù là nàng tự nguyện hiến thân, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đụng vào một đầu ngón tay của nàng, càng không nói tới dám quang minh chính đại nằm trên giường của hắn ôm nàng.
Lúc đối phương cởi quần áo nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, một mùi hương nam tính nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ chịu xông vào mũi nàng, nàng có thể khẳng định người đàn ông bên cạnh, chỉ có thể là hắn.
Hắc Trọng Minh đang chăm sóc nàng.
Chuyện này là thật, nhưng nó khiến nàng hoảng hốt, khó hiểu.
Những điều nàng nghe được và tận mắt nhìn thấy, tất cả đều nói cho nàng biết, người đàn ông tàn khốc kia không có tâm. Đối với hắn mà nói, phụ nữ cũng giống như quần áo, nếu hỏng rồi thì cứ việc đổi một cái khác là được.
Nàng vốn nghĩ đến cho dù hắn đồng ý giữ nàng ở lại bên người, thì cũng chỉ là ở cùng dưới một mái hiên mà thôi. Nàng chưa bao giờ vọng tưởng đến việc hắn đích thân chăm sóc nàng.
Có phải là bởi vì nàng đã cứu hắn một mạng hay không?
Ở trong lòng nàng, nàng không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng nàng vẫn bị hành vi khó hiểu của hắn làm cho bối rối không thôi. Hơn nữa, lúc này nàng cảm giác được các ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng, ôn nhu mơn trớn gương mặt của nàng làm cho tim của nàng đập càng nhanh hơn.
Tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua vỗ về đường cong nơi sườn mặt của nàng, giống như đang âu yếm một bảo vật quý hiếm. Sau đó các ngón tay ấm áp kia chậm rãi dời xuống, lướt qua cổ của nàng, qua nhịp tim của nàng, sau đó đặt tay lên trái tim của nàng.
Hắn xòe bàn tay ra, dùng bàn tay to đặt tại nơi đó.
Nàng không biết hắn đang muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy được độ ấm của bàn tay hắn làm cho nàng sợ hãi, hoảng hốt.
Tại sao không bỏ ra?
Nàng buồn bực, hoang mang và lo lắng.
Bàn tay to lớn, dày rộng đặt phía trên trái tim của nàng dường như đang cảm giác được tim của nàng đập rất nhanh.
Mau bỏ tay ra!
Nàng vô cùng bối rối, trong lòng không ngừng gào thét.
Nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Mẫu Đơn vừa mệt mỏi trong người lại vừa sốt cao nên dần dần mất đi ý thức.
Mà bàn tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn đều đặt trên trái tim nàng.
Nàng liên tục sốt cao trong nhiều ngày, không ngừng lặp đi lặp lại.
Trong mấy ngày này thân nhiệt của nàng lúc nóng lúc lạnh. Nàng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, chỉ biết là thời gian không ngừng trôi qua.
Có đôi khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy Hắc Trọng Minh ngủ ngay bên cạnh nàng, có đôi khi lại thấy hắn ngồi trên giường hay trên ghế dựa lớn, dùng đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Nếu hắn không có ở trong phòng thì bất cứ lúc nào cũng có người hầu đến chăm sóc nàng, nàng không còn cô đơn một mình.
Cứ cách một khoảng thời gian thì bác sĩ Hoàng lại đến, kiên nhẫn trò chuyện cùng nàng, vừa thay thuốc cho nàng vừa kiểm tra sơ lại vết thương.
Tất cả ý thức của nàng đều mơ hồ, không rõ ràng, cho nên nàng phải cẩn thật, đặt biệt cẩn thận, giữ kín những bí mật ở thật sâu trong nội tâm, chỉ sợ trong lúc thần trí không tỉnh táo, lại không cẩn thận nói ra miệng.
Sự tồn tại của Hắc Trọng Minh làm cho nàng cực kỳ căng thẳng.
Vừa mới bắt đầu tỉnh lại, nàng nghĩ đến những buổi tối đó, trong lúc nàng phát sốt đã xuất hiện những ảo giác hoang đường, nhưng ở ở vài lần tỉnh lại, nàng thấy mình vẫn nằm ở chỗ cũ, trong cùng một căn phòng, ở trên một chiếc giường lớn.
Và nằm bên cạnh nàng là duy nhất người đàn ông đó.
Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Hắc Trọng Minh lại không hề cảnh giác mà để cho nàng ngủ ở bên người hắn?
Từ sau khi nàng bị trúng đạn, hắn liền cho nàng ngủ ở phòng ngủ chính, tuy rằng việc chăm sóc phần lớn đều do người hầu đảm trách, người hầu có giấu cũng giấu không được biểu hiện kinh ngạc, không khó để đoán ra trước đây Hắc Trọng Minh sẽ không bao giờ động tay vào những việc như thế này.
Như vậy hắn đối với nàng có xem như là ưu đãi đặt biệt không?
Đơn giản chỉ vì nàng đã cứu hắn sao?
Nàng suy tư trong chốc lát, sau đó lại phủ nhận suy đoán này.
Không đúng, cho dù là nàng cứu hắn, làm cho địa vị của nàng trong lòng hắn được nâng cao lên một chút, nhưng cũng không đến mức có thể làm cho hắn nguyện ý xem nàng như báu vật đến nỗi tự tay chăm sóc nàng.
Nàng không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Suy nghĩ làm cho đầu của nàng bắt đầu đau nhói lên. Nàng hít một hơi thật sâu, đôi hàng lông mày vô thức nhíu chặt lại.
Khi vẫn còn ở dưới sự dẫn dắt của Bạch Diễm Dung, nàng chưa bao giờ nghe nói qua có người phụ nữ nào từng có cơ hội bước chân vào phòng ngủ của Hắc Trọng Minh.
Bạch diễm Dung chỉ nói với nàng, những người phụ nữ mà hắn coi trọng đều được đưa vào phòng khách, căn phòng mà nàng đã ở lúc mới đến đây.
Có phải chỉ có người phụ nữ được yêu thương đặc biệt mới có tư cách này, có thể tận mắt nhìn thấy căn phòng ngủ của hắn?
Nghĩ đến những người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu từng được ngủ lại trong căn phòng này, không hiểu sao ngực của Mẫu Đơn lại hơi hơi đau nhói. Nàng lấy tay đặt trên lồng ngực, đoán là việc nàng bị nhói đau hẳn là do liên quan đến miệng vết thương.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trong lòng nàng tràn đầy hoang mang.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là khuôn mặt khi ngủ của người đàn ông này, nó giống hệt như một đứa trẻ. Ngũ quan tinh tế không hề có đường nét khắc nghiệt nhưng ẩn sâu trong đó là sự nguy hiểm vô cùng, khuôn mặt của hắn quả thật trông rất tuấn tú.
Hắc Báo không có tâm.
Giọng nói của phu nhân lặng lẽ vang lên. Mẫu Đơn lo lắng, một lần nữa nhắm mắt lại, liên tục thuyết phục chính mình.
Người đàn ông này, không có tâm.
Hắn là kẻ tàn khốc, máu lạnh, nguy hiểm…. Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân như vậy. Nhưng khi sự mệt mỏi cùng tối tăm lại lần nữa tràn đến, quét qua ý thức của nàng, nàng vẫn không thể khắc chế được suy nghĩ của mình.
Nếu, nhiệm vụ của nàng chính là tới giết hắn thì có lẽ mọi việc sẽ trở nên đơn giản rất nhiều có phải không?
Nếu, hắn quả thật có tâm thì sao?
Nếu…..Nếu….. Nàng không còn muốn suy nghĩ thêm nữa, đối với người đàn ông này, nàng không nên có thêm bất kỳ suy nghĩ nào về hắn nữa. Nhưng bởi vì nàng sốt cao mà đầu óc trở nên mơ hồ , choáng váng, bản thân giống như không thể khống chế được mà không ngừng tuôn ra rất nhiều từ “Nếu”.
Có những ý tưởng chưa bao giờ xuất hiện qua thì nay lại xoay quanh trong đầu nàng, không ngừng quấy nhiễu nàng cho đến khi nàng mệt không chịu nổi nữa, tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Có một ngày, vào lúc giữa trưa bác sĩ Hoàng mang theo hòm thuốc tới nhà.
Ánh mắt ông xuyên qua mắt kính viền vàng, nhìn nhiệt kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mẫu Đơn đang mỉm cười ngồi trên ghế, mở miệng tuyên bố.
“Mẫu Đơn tiểu thư, cơn sốt của cô đã giảm rất nhiều rồi.” Ông mỉm cười hiền lành, coi như chuyện tối hôm đó, người dùng kìm làm đau nàng không có một chút liên quan gì đến ông vậy.
Mẫu Đơn gật gật đầu, nhớ tới đau đớn khi đó làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ Hoàng lại tiếp tục nói: “Có điều, xin cô hãy cố gắng hết sức đừng đụng chạm vào miệng vết thương. Miệng vết thương của cô xem ra đã khép lại rất nhanh, ngày mai tôi lại đến thay thuốc cho cô.”
“Cám ơn.”
“Không có gì!”
Ông vừa thu dọn nhiệt kế và dụng cụ đo huyết áp vừa mỉm cười dặn dò: “Cô có thể bắt đầu hoạt động như là đi dạo xung quanh một chút. Tuy nhiên, tốt nhất là chỉ nên hoạt động ở bên trong , không nên chạy ra ngoài, nếu để bị nhiễm lạnh thì thật không tốt lắm đâu.” Chỉ sau vài ngày trời nắng, bây giờ ngoài cửa sổ lại thổi lên từng đợt gió lạnh, tuyết trắng tung bay đầy trời, nhuộm trắng cả khung cảnh xung quanh.
“Tôi biết rồi.” Nàng cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Ông đi thong thả.”
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Hoàng đi ra ngoài, sau đó lão Trương quản gia đóng cửa lại, Mẫu Đơn mới trầm tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào ghế dài.
Mấy ngày trước đến nay, bệnh tình của nàng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã hết sốt cao. Nhưng hai má của nàng vẫn tái nhợt như trước, không có một tia huyết sắc.
Nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, tay chân vẫn lạnh như băng.
Đặc biệt là đêm hôm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, cho dù trong người như có ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nhưng nàng vẫn lạnh đến run lên, thỉnh thoảng lại cảm thấy thế giới xung quanh giống như đang xoay tròn.
Thân hình nhỏ xinh chui rúc vào trong tấm thảm lông ấm áp, nàng tựa người trên ghế dài, nhìn tuyết rơi bên ngoài. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn những năm khác.
Màu trắng của bông tuyết làm cho hoa cỏ cây cối trong sân nhà và nước chảy dưới cây cầu nhỏ đều nhuốm một tầng sương tuyết thật dày.
Ở trong lòng nàng thầm đoán rằng.
Tuyết này, có thể sẽ còn rơi nhiều hơn nữa?
Trong lúc đó, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra, nàng lại lần nữa căng thẳng đứng dậy, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Hắc Trọng Minh đang bước vào.
Hắn mặc Âu phục, mang giày da xem ra bộ dáng và tinh thần đều rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Hắc Trọng Minh cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném ở một b
Lúc cơn lạnh làm cho nàng run rẩy, trong nháy mắt nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đến sáng ngày hôm sau mới có người phát hiện ra nàng, lúc đó nàng đã chết cóng ở chỗ này.
Hắc Trọng Minh nhất định tức chết.
Hắn nhất định tức giận, nàng dám cả gan làm dơ phòng của hắn, lại còn chết trong phòng hắn nữa.
Ý nghĩ này làm cho Mẫu Đơn cảm thấy dễ chịu rất nhiều, tuy rằng vẫn đang run run nhưng dường như khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Ít nhất nàng còn có thể làm dơ phòng của hắn.
Đúng lúc này thì có người đi đến.
Nàng không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người đang mở cửa.
Sau đó, người này cất bước tiến về phía nàng.
Nàng muốn trợn to mắt nhưng sức lực lại suy yếu đến mức thở không ra hơi.
Người này phát hiện nàng té trên mặt đất nhưng không có kêu to, cũng không có chạy đi gọi người tới, chỉ là vươn tay kéo tóc của nàng qua hai bên, sau đó đo lường mạch đập của nàng, tiếp theo dễ dàng bế nàng đứng lên, đem nàng đặt trên giường.
Hắc Trọng Minh?
Nàng băn khoăn tự hỏi, lại có chút không xác định, bởi vì Hắc Trọng Minh hoàn toàn không phải là người có tâm tính thiện lương, chứ đừng nói đến việc hắn chủ động chăm sóc bệnh nhân, quả thật là kỳ tích, còn không thì đây là điềm báo trước của ngày tận thế.
Mà người này, sau khi ôm nàng đặt trên giường, thậm chí còn đi rót một ly nước, ngồi xuống ở bên giường, để cho nàng dựa vào trong lòng hắn, đem ly nước đưa đến bên miệng nàng, kiên nhẫn chậm rãi đút nàng uống nước.
Nước mát từ từ chạy xuống cổ họng, đánh tan cơn khát.
Không, không phải hắn.
Người đàn ông tàn nhẫn kia không có tính nhẫn nại như vậy, lại càng không dịu dàng như thế này.
Nàng suy nghĩ.
Là ai?
Người hầu sao? Hay là lão Trương quản gia?
Ở phía sau có một mùi hương quen thuộc xông vào chóp mũi nàng, nàng hơi hơi cứng đờ, kinh sợ khi phát hiện đó là mùi xì gà quen thuộc mà Hắc Trọng Minh vẫn thường hút.
Không, không thể nào, không thể nào là hắn.
Thật kỳ lạ, kinh hoảng chợt nảy lên trong lòng nàng.
Người đàn ông kia sau khi đút nàng uống xong ly nước thì để ly nước xuống, cầm lấy khăn mặt, giúp nàng lau đi mồ hôi trên người, khăn mặt ẩm ướt lạnh lẽo lướt qua da thịt của nàng làm cho nàng không tự chủ được mà run rẩy.
Hắn ung dung chà lau thân thể yếu ớt của nàng, dường như đã sớm quen thuộc với mỗi cm đường cong trên cơ thể nàng.
Ngượng ngùng và xấu hổ cùng nhau tập kích trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thậm chí không còn sức lực để mở miệng phản đối.
Hắn làm những động tác này môt cách cẩn thận, không có làm đau bả vai đang bị thương của nàng.
Người này không thể nào là người đàn ông không có lương tâm, Hắc Trọng Minh. Nhưng ở trong căn phòng này không có một người đàn ông nào có gan dám ôm người đàn bà của Hắc Trọng Minh trong tay, lại còn giúp nàng lau chùi thân thể .
Cho dù là nàng tự nguyện hiến thân, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đụng vào một đầu ngón tay của nàng, càng không nói tới dám quang minh chính đại nằm trên giường của hắn ôm nàng.
Lúc đối phương cởi quần áo nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, một mùi hương nam tính nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ chịu xông vào mũi nàng, nàng có thể khẳng định người đàn ông bên cạnh, chỉ có thể là hắn.
Hắc Trọng Minh đang chăm sóc nàng.
Chuyện này là thật, nhưng nó khiến nàng hoảng hốt, khó hiểu.
Những điều nàng nghe được và tận mắt nhìn thấy, tất cả đều nói cho nàng biết, người đàn ông tàn khốc kia không có tâm. Đối với hắn mà nói, phụ nữ cũng giống như quần áo, nếu hỏng rồi thì cứ việc đổi một cái khác là được.
Nàng vốn nghĩ đến cho dù hắn đồng ý giữ nàng ở lại bên người, thì cũng chỉ là ở cùng dưới một mái hiên mà thôi. Nàng chưa bao giờ vọng tưởng đến việc hắn đích thân chăm sóc nàng.
Có phải là bởi vì nàng đã cứu hắn một mạng hay không?
Ở trong lòng nàng, nàng không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng nàng vẫn bị hành vi khó hiểu của hắn làm cho bối rối không thôi. Hơn nữa, lúc này nàng cảm giác được các ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng, ôn nhu mơn trớn gương mặt của nàng làm cho tim của nàng đập càng nhanh hơn.
Tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua vỗ về đường cong nơi sườn mặt của nàng, giống như đang âu yếm một bảo vật quý hiếm. Sau đó các ngón tay ấm áp kia chậm rãi dời xuống, lướt qua cổ của nàng, qua nhịp tim của nàng, sau đó đặt tay lên trái tim của nàng.
Hắn xòe bàn tay ra, dùng bàn tay to đặt tại nơi đó.
Nàng không biết hắn đang muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy được độ ấm của bàn tay hắn làm cho nàng sợ hãi, hoảng hốt.
Tại sao không bỏ ra?
Nàng buồn bực, hoang mang và lo lắng.
Bàn tay to lớn, dày rộng đặt phía trên trái tim của nàng dường như đang cảm giác được tim của nàng đập rất nhanh.
Mau bỏ tay ra!
Nàng vô cùng bối rối, trong lòng không ngừng gào thét.
Nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Mẫu Đơn vừa mệt mỏi trong người lại vừa sốt cao nên dần dần mất đi ý thức.
Mà bàn tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn đều đặt trên trái tim nàng.
Nàng liên tục sốt cao trong nhiều ngày, không ngừng lặp đi lặp lại.
Trong mấy ngày này thân nhiệt của nàng lúc nóng lúc lạnh. Nàng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, chỉ biết là thời gian không ngừng trôi qua.
Có đôi khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy Hắc Trọng Minh ngủ ngay bên cạnh nàng, có đôi khi lại thấy hắn ngồi trên giường hay trên ghế dựa lớn, dùng đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Nếu hắn không có ở trong phòng thì bất cứ lúc nào cũng có người hầu đến chăm sóc nàng, nàng không còn cô đơn một mình.
Cứ cách một khoảng thời gian thì bác sĩ Hoàng lại đến, kiên nhẫn trò chuyện cùng nàng, vừa thay thuốc cho nàng vừa kiểm tra sơ lại vết thương.
Tất cả ý thức của nàng đều mơ hồ, không rõ ràng, cho nên nàng phải cẩn thật, đặt biệt cẩn thận, giữ kín những bí mật ở thật sâu trong nội tâm, chỉ sợ trong lúc thần trí không tỉnh táo, lại không cẩn thận nói ra miệng.
Sự tồn tại của Hắc Trọng Minh làm cho nàng cực kỳ căng thẳng.
Vừa mới bắt đầu tỉnh lại, nàng nghĩ đến những buổi tối đó, trong lúc nàng phát sốt đã xuất hiện những ảo giác hoang đường, nhưng ở ở vài lần tỉnh lại, nàng thấy mình vẫn nằm ở chỗ cũ, trong cùng một căn phòng, ở trên một chiếc giường lớn.
Và nằm bên cạnh nàng là duy nhất người đàn ông đó.
Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Hắc Trọng Minh lại không hề cảnh giác mà để cho nàng ngủ ở bên người hắn?
Từ sau khi nàng bị trúng đạn, hắn liền cho nàng ngủ ở phòng ngủ chính, tuy rằng việc chăm sóc phần lớn đều do người hầu đảm trách, người hầu có giấu cũng giấu không được biểu hiện kinh ngạc, không khó để đoán ra trước đây Hắc Trọng Minh sẽ không bao giờ động tay vào những việc như thế này.
Như vậy hắn đối với nàng có xem như là ưu đãi đặt biệt không?
Đơn giản chỉ vì nàng đã cứu hắn sao?
Nàng suy tư trong chốc lát, sau đó lại phủ nhận suy đoán này.
Không đúng, cho dù là nàng cứu hắn, làm cho địa vị của nàng trong lòng hắn được nâng cao lên một chút, nhưng cũng không đến mức có thể làm cho hắn nguyện ý xem nàng như báu vật đến nỗi tự tay chăm sóc nàng.
Nàng không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Suy nghĩ làm cho đầu của nàng bắt đầu đau nhói lên. Nàng hít một hơi thật sâu, đôi hàng lông mày vô thức nhíu chặt lại.
Khi vẫn còn ở dưới sự dẫn dắt của Bạch Diễm Dung, nàng chưa bao giờ nghe nói qua có người phụ nữ nào từng có cơ hội bước chân vào phòng ngủ của Hắc Trọng Minh.
Bạch diễm Dung chỉ nói với nàng, những người phụ nữ mà hắn coi trọng đều được đưa vào phòng khách, căn phòng mà nàng đã ở lúc mới đến đây.
Có phải chỉ có người phụ nữ được yêu thương đặc biệt mới có tư cách này, có thể tận mắt nhìn thấy căn phòng ngủ của hắn?
Nghĩ đến những người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu từng được ngủ lại trong căn phòng này, không hiểu sao ngực của Mẫu Đơn lại hơi hơi đau nhói. Nàng lấy tay đặt trên lồng ngực, đoán là việc nàng bị nhói đau hẳn là do liên quan đến miệng vết thương.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trong lòng nàng tràn đầy hoang mang.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là khuôn mặt khi ngủ của người đàn ông này, nó giống hệt như một đứa trẻ. Ngũ quan tinh tế không hề có đường nét khắc nghiệt nhưng ẩn sâu trong đó là sự nguy hiểm vô cùng, khuôn mặt của hắn quả thật trông rất tuấn tú.
Hắc Báo không có tâm.
Giọng nói của phu nhân lặng lẽ vang lên. Mẫu Đơn lo lắng, một lần nữa nhắm mắt lại, liên tục thuyết phục chính mình.
Người đàn ông này, không có tâm.
Hắn là kẻ tàn khốc, máu lạnh, nguy hiểm…. Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân như vậy. Nhưng khi sự mệt mỏi cùng tối tăm lại lần nữa tràn đến, quét qua ý thức của nàng, nàng vẫn không thể khắc chế được suy nghĩ của mình.
Nếu, nhiệm vụ của nàng chính là tới giết hắn thì có lẽ mọi việc sẽ trở nên đơn giản rất nhiều có phải không?
Nếu, hắn quả thật có tâm thì sao?
Nếu…..Nếu….. Nàng không còn muốn suy nghĩ thêm nữa, đối với người đàn ông này, nàng không nên có thêm bất kỳ suy nghĩ nào về hắn nữa. Nhưng bởi vì nàng sốt cao mà đầu óc trở nên mơ hồ , choáng váng, bản thân giống như không thể khống chế được mà không ngừng tuôn ra rất nhiều từ “Nếu”.
Có những ý tưởng chưa bao giờ xuất hiện qua thì nay lại xoay quanh trong đầu nàng, không ngừng quấy nhiễu nàng cho đến khi nàng mệt không chịu nổi nữa, tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Có một ngày, vào lúc giữa trưa bác sĩ Hoàng mang theo hòm thuốc tới nhà.
Ánh mắt ông xuyên qua mắt kính viền vàng, nhìn nhiệt kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mẫu Đơn đang mỉm cười ngồi trên ghế, mở miệng tuyên bố.
“Mẫu Đơn tiểu thư, cơn sốt của cô đã giảm rất nhiều rồi.” Ông mỉm cười hiền lành, coi như chuyện tối hôm đó, người dùng kìm làm đau nàng không có một chút liên quan gì đến ông vậy.
Mẫu Đơn gật gật đầu, nhớ tới đau đớn khi đó làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ Hoàng lại tiếp tục nói: “Có điều, xin cô hãy cố gắng hết sức đừng đụng chạm vào miệng vết thương. Miệng vết thương của cô xem ra đã khép lại rất nhanh, ngày mai tôi lại đến thay thuốc cho cô.”
“Cám ơn.”
“Không có gì!”
Ông vừa thu dọn nhiệt kế và dụng cụ đo huyết áp vừa mỉm cười dặn dò: “Cô có thể bắt đầu hoạt động như là đi dạo xung quanh một chút. Tuy nhiên, tốt nhất là chỉ nên hoạt động ở bên trong , không nên chạy ra ngoài, nếu để bị nhiễm lạnh thì thật không tốt lắm đâu.” Chỉ sau vài ngày trời nắng, bây giờ ngoài cửa sổ lại thổi lên từng đợt gió lạnh, tuyết trắng tung bay đầy trời, nhuộm trắng cả khung cảnh xung quanh.
“Tôi biết rồi.” Nàng cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Ông đi thong thả.”
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Hoàng đi ra ngoài, sau đó lão Trương quản gia đóng cửa lại, Mẫu Đơn mới trầm tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào ghế dài.
Mấy ngày trước đến nay, bệnh tình của nàng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã hết sốt cao. Nhưng hai má của nàng vẫn tái nhợt như trước, không có một tia huyết sắc.
Nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, tay chân vẫn lạnh như băng.
Đặc biệt là đêm hôm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, cho dù trong người như có ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nhưng nàng vẫn lạnh đến run lên, thỉnh thoảng lại cảm thấy thế giới xung quanh giống như đang xoay tròn.
Thân hình nhỏ xinh chui rúc vào trong tấm thảm lông ấm áp, nàng tựa người trên ghế dài, nhìn tuyết rơi bên ngoài. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn những năm khác.
Màu trắng của bông tuyết làm cho hoa cỏ cây cối trong sân nhà và nước chảy dưới cây cầu nhỏ đều nhuốm một tầng sương tuyết thật dày.
Ở trong lòng nàng thầm đoán rằng.
Tuyết này, có thể sẽ còn rơi nhiều hơn nữa?
Trong lúc đó, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra, nàng lại lần nữa căng thẳng đứng dậy, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Hắc Trọng Minh đang bước vào.
Hắn mặc Âu phục, mang giày da xem ra bộ dáng và tinh thần đều rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Hắc Trọng Minh cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném ở một b
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1176/3924