Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
/>
“Em nhìn không ra, chuyện này thì có gì là vui.” giọng nói của nàng, càng lúc càng yếu đuối.
“Tại sao lại không?” Hắn hỏi thật dịu dàng, thậm chí có thể nói là rất lễ độ, giống như bá đạo cùng ngang ngạnh này thật ra đều chỉ là ảo giác “Em sợ hãi tôi sao?”
“Sợ tôi sao?” Hắn cố ý nói thật chậm.
Quả nhiên, thân thể trắng mịn mềm mại đột nhiên căng thẳng.
“Sợ? Có cái gì phải sợ chứ?” Bởi vì nàng bướng bỉnh, khiến nàng không chút suy nghĩ đã cãi lại, còn thẳng thắn vươn vai, không hề yếu đuối mà né tránh.
“Em còn có chỗ nào mà anh không nhìn thấy rồi chứ?” Nàng châm chọc nói.
“Đúng vậy.” Hắn càng lúc càng hiểu được, nên làm thế nào để lợi dụng tính tình quật cường mà nàng cố giấu nhưng không được này.
Hắc Trọng Minh cười khẽ, bàn tay to dừng ở trước ngực nàng, cầm lấy vật nổi ở trên mặt nước, vừa mịn màng,trắng nõn lại to tròn, dùng ngón tay chà sát nụ hoa xinh đẹp hồng phấn kia. Nàng khó có thể tự kiềm chế mà run rẩy, cùng với bộ dáng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, làm cho nụ cười trên đôi môi mỏng của hắn càng sâu, giống hệt nụ cười trẻ con.
Hình như vừa mở miệng, Mẫu Đơn liền hối hận.
Nàng không nên vì lời khích bác của hắn mà đồng ý.
Đôi tay đáng giận kia, có ma lực làm cho nàng mềm yếu, mà thân thể nàng không nghe theo lý trí, một lúc sau, nàng lại càng trở nên mẫn cảm hơn, giờ phút này hắn thích gì làm nấy, chiếm lấy bầu ngực đang run rẩy của nàng.
Bàn tay thô ráp buông nụ hoa đã săn cứng của nàng ra, nắm lấy cặp tuyết lê tròn trĩnh của nàng, lòng bàn tay thong thả vân vê nhào nặn, như là đang dùng xúc giác để một lần nữa đánh giá lại da thịt trắng nõn, săn chắc tuyệt đẹp của nàng.
Động tác vô cùng thân thiết như vậy, khiến nàng khẽ run lên, nàng nhìn chăm chú vào bàn tay trên ngực mình, không thể dời tầm mắt, khoái cảm đến như từng cơn sóng, hại nàng phải cắn đôi môi đỏ mọng, mới không tiết lộ ra thân mình đang run rẩy vì động tác của hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Tay Hắc Trọng Minh càng lúc càng đi xuống, đem toàn bộ bầu ngực trắng nõn của nàng nắm ở trong lòng bàn tay. Sau đó, bàn tay thô ráp của hắn kiên nhẫn vuốt ve, ma sát bên rìa bầu ngực trắng mịn kia.
Mẫu Đơn gần như muốn rời đi, nhưng là động tác của hắn nhanh hơn, lập tức bắt lấy nàng.
“Đừng trốn.” Hắn lười biếng nói, ngón tay chậm rãi tăng ma sát.
“Em sẽ làm cho tôi bỏ lỡ những chi tiết thú vị nhất trong thú vui mê người này.” Thú vui?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Thú vui của người này, chính là tra tấn nàng sao?
Sau khi bàn tay to dày ở trên bộ ngực sữa của nàng thưởng thức cho đến lúc vừa lòng, thì mới từ từ di chuyển từng chút từng chút xuống dưới, dùng bàn tay thô ráp dán vào da thịt mềm mại, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên, làm cho một nửa thân hình của nàng nổi trên mặt nước, hai tay dán tại hai sườn của nàng, ngón cái lại dọc theo đường cong của cơ thể nàng, tiến vào đóa hoa đóng chặt của nàng.
Cảm giác thô ráp, cùng với ấm nóng, đột nhiên mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân của nàng, nàng không thể nhận ra, ấm nóng này rốt cuộc là do ngón tay hắn, hay là do nước ấm bập bềnh.
Ngón tay tà ác kia, nhẹ nhàng vân vê nhào nặn, làm cho nước trong bồn tắm gợn lên thành từng đợt sóng.
Từng gợn sóng nhỏ bé nhưng lại mang đến kích thích khó có thể tin, khi từng gợn sóng tập kích giữa hai chân hồng hào của nàng, giống như vô số nụ hôn nhỏ, Mẫu Đơn rốt cuộc không chịu được, eo nhỏ cũng rướn lên nghênh đón bàn tay của hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, rốt cuộc không kiềm chế được, khó nhịn run run khẽ rên lên.
“Ưm……”
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
Hắn cố ý hỏi.
“Em nói cái gì?”
Nàng thở hổn hển, lại vẫn trừng mắt hắn.
“Em …. em không nói gì.” Nàng cố gắng không để âm thanh run rẩy kia không thoát ra.
“Phải không?” Hắn hỏi lại, cũng không để ý câu trả lời của nàng, tiếp tục vùi đầu vào giữa hai chân mềm mại của nàng. Như là nơi trơn bóng có màu sắc tươi đẹp này, vô cùng mê hoặc.
Sắc đỏ từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lan dần xuống đến ngực, nàng không có can đảm để chứng thực, chỗ giữa hai chân hắn đang lau chùi, có phải cũng đỏ bừng làm cho người ta xấu hổ muốn chết hay không?
Nàng có thể cảm giác được có một dòng nước ấm nóng từ trong cơ thể chảy ra, khác hẳn với dòng nước ấm trong suốt này, làm cho nàng xấu hổ, lúng túng vùi người thật sâu vào bồn tắm lớn.
Nàng không thể khống chế được phản ứng của thân thể, nhưng càng tệ hơn nữa là hắn vẫn đang vô cùng kiên nhẫn tắm rửa cho nàng, nàng hoàn toàn không cần vệ sinh giữa hai chân, hơn nữa với xúc giác nhạy bén hơn người và một đôi mắt lợi hại hắn không thể nào không phát hiện đóa hoa của nàng trong lúc này đã ướt át.
Nghĩ đến cái nhìn chăm chú của hắn, nàng càng khó có thể ngăn chặn sự ướt át của mình, ngón tay thô ráp xẹt qua nơi ẩm ướt giữa hai chân nàng, Hắc Trọng Minh lại khẽ cười lần nữa, tiếc hận nói:
“Đáng tiếc, em còn đang dưỡng thương.”
Màu đỏ ửng lại một lần nữa lan tràn khắp mặt nàng, nàng nhịn không được mà trừng mắt lên nhìn hắn.
Hắc Trọng Minh nhíu mày, cười như không cười, nhìn thân thể mềm mại vô cùng mê người đang bán nổi trên mặt nước.
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.” Hắn vẫn còn có chút tiếc hận, bổ sung:
“Sẽ không.”
Sẽ không?
Lửa giận bùng cháy trong mắt Mẫu Đơn, nàng buồn bực cắn môi, quả thật muốn đứng lên, hướng tới khuôn mặt tuấn tú kia mà cho một cái tát.
Gã đàn ông khốn kiếp nàng hầu như đã làm hết mọi chuyện rồi, lại còn có thể nói ra những lời này.
May mà lửa giận đã giúp nàng che dấu những phản ứng kích thích đang dâng lên giữa hai chân nàng, khi hắn nhẹ nhàng lau chà đôi chân đôi chân xinh xắn trắng noãn của nàng, thì tất cả những suy nghĩa trong lòng và những ý niệm trong đầu nàng đều là muốn dùng sức đạp vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Xong rồi.” đang chìm đắm trong nỗi bực tức, giọng nói dịu dàng của hắn chợt vang lên, một lần nữa kéo sự chú ý của nàng trở về.
“Cái gì xong rồi?” Nàng tức giận hỏi.
“Tắm xong rồi.” Hắc Trọng Minh không nghĩ đến việc lấy quần áo cho nàng, chỉ là ôm nang ra khỏi bồn tắm lớn, sau đó lấy một chiếc khăn tắm khô ráo bao vây lấy thân thể nàng, làm cho một vài giọt nước nước trên da thịt trắng noãn của nàng rơi xuống dưới.
Nàng cố gắng túm lấy cái khăn tắm lớn.
“Em có thể tự làm được.”
Hắn lại lắc đầu.
“Không, đây cũng là một trong các thú vui của tôi.” Cho nên, nàng chỉ có thể đứng ở trong lòng hắn, để mặc hắn tiêu hao chút ít thời gian, chậm rãi lau khô thân thể nàng.
Nhưng khi ngón tay của hắn dừng lại ở phía dưới ngực trái nàng, vết thương ấy tuy rằng đã lành từ lâu, nhưng từ nãy giờ than mình bị ngâm dưới nước cộng với được chiếc khăn mềm mại xẹt qua làm cho nàng lập tức trở nên cứng nhắc. Bởi vì đã từng bị tổn thương, nên làn da nơi đó mỏng hơn những chỗ khác, đồng thời cũng mẫn cảm hơn những chỗ khác rất nhiều lần.
Đầu ngón tay của hắn chậm rải ma sát vào vết thương màu đỏ nhạt kia.
“Đau không?” Hắn hỏi với giọng điệu thật bình thản, hai tròng mắt đen sâu thẳm nhìn không ra một chút cảm xúc.
Nàng nhún vai, cố ý tổ vẻ như đó là việc không đáng quan tâm, muốn che dấu nội tâm đang bối rối của mình
“Đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, em cũng không nhớ rõ.” Khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên.
Nàng còn nói dối.
Có lẽ, hắn nên nói cho nàng, nàng thật sự không có sở trường nói dối.
Đôi mắt trong suốt của nàng, giấu không được cảm xúc chân thật.
Nhưng mà, thời cơ còn chưa tới.
Còn chưa tới.
Thân thể to lớn của hắn ngồi xổm xuống một chút, lấy môi hôn lên vết thương bằng phẳng bóng loáng của nàng, dung sức hôn mút, thậm chí lúc đó làm đau nàng mới vừa lòng để thưởng thức kiệt tác của chính mình.
Dấu hôn đỏ thẫm, bao trùm lên trên màu đỏ nhạt của vết thương, giống như là muốn lưu lại dấu ấn một lần nữa. Đây là dấu ấn hắn lưu lại cho nàng.
Hành động của hắn và sự im lặng của hắn làm cho Mẫu Đơn đặc biệt lo lắng không yên.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện gì? Hay là, hắn đã biết cái gì? Từ vẻ mặt của hắn, nàng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì. Mà vẻ ngoài kia lại giống như ẩn chứa đau lòng lại càng làm cho nàng hoảng hốt hơn nữa.
Hắc Trọng Minh, không có tâm.
Toàn Thượng Hải ai nấy cũng biết.
Cổ họng nàng khô cháy, rũ mắt xuống, trong lòng bối rối, tự thuyết phục chính mình.
Mãi cho đến khi lau khô cho nàng xong, Hắc Trọng Minh mới đi lấy áo ngủ, cẩn thận mặc vào cho nàng.
Nhưng cái áo ngủ mà hắn lấy đến lại là một cái áo rộng thùng thình, mặc nó trên thân thể nàng làm cho nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé bất lực, bộ quần áo này giống như ẩn chứa mùi vị của hắn, dán sát vào trên thân thể nàng.
Hắc Trọng Minh ôm lấy nàng bước ra khỏi phòng tắm, đi vào trong phòng ngủ, đến bên chiếc giường rộng lớn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Mẫu Đơn lo lắng không yên, nhẫn nhịn không được lại ngước mắt nhìn hắn chăm chú, không hề di chuyển ánh mắt. Nàng nắm chặt hai tay, trong lòng hồi hộp làm cho nàng hít thở không thông.
Cặp mắt đen không thấy đáy kia cũng nhìn nàng chăm chú một hồi lâu.
Lâu giống như qua hơn một thế kỷ, Hắc Trọng Minh mới nghiêng người, tựa vào bên tai nàng, từ từ nói:
“Tôi vừa nghĩ đến một sự việc.”
Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc như tượng đá, không thể động đậy.
Hắn phát hiện? Làm sao phát hiện? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương cũ kia?
Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Bỏ trốn? Nên trốn như thế nào? Nàng thoát được sao? Hắn sẽ không bỏ qua cho nàng! Hắn sẽ…Vô số ý tưởng khủng bố cứ nảy sinh trong đầu, bay thẳng vào lòng nàng làm cho lòng nàng co rút lại, từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoảng sợ khủng khiếp như vậy.
Trong khi nàng vẫn còn kinh hoảng không thôi và đang tiến đến gần với tuyệt vọng thì Hắc Trọng Minh lại mở miệng lần nữa.
Giọng nói của hắn thản nhiên và mang theo ý cười.
“Em đã quên uống thuốc.”
Chương 8
Đêm dài yên tĩnh.
Bởi vì có tiếng động nên đã làm cho Hắc Trọng Minh tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, trong nháy mắt cũng đã tỉnh táo, cặp mắt đen lợi hại đã không có một chút buồn ngủ.
Quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, thì ra là người đàn bà ngủ bên cạnh hắn.
Ác mộng đang không ngừng quấy rầy nàng. Nàng chìm sâu bên trong cơn ác mộng, toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lo lắng lắc đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liên tục lặp lại lời vô nghĩa.
“Không, không cần…….” “Mẹ……” Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy ra.
“Để cho tôi vào đi…….Làm ơn…..”
“Cứu, cứu mẹ tôi đi…..Ai tới……Ai tới cứu mẹ tôi đi, mẹ ơi………..”Nàng bỗng nhiên khóc lớn lên, nức nở cầu xin:
“Van xin mọi người…..Hãy cứu mẹ tôi……..Van xin mọi người……”Nàng giống như một đứa nhỏ, thân thể cuộn tròn lại, khóc rống cầu xin, bàn tay nhỏ bé tái nhợt vùng vẫy giữa không trung, như là có ý muốn nắm lấy cái gì hoặc là nắm lấy ai đó.
Hắc Trọng Minh vươn tay, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng.
Mười ngón tay thon dài, lập tức nắm chặt hắn, càng nắm càng chặt, không chịu buông tay. Hai mắt nàng nhắm chặt, rơi lệ đầy mặt, ở trong ác mộng tiếp tục khẩn cầu.
“Van xin ông……..Van xin ông………..Hãy cứu mẹ tôi……..” Hắc Trọng Minh trầm mặc không nói, nhưng lại nhanh chóng kéo nàng vào trong lòng ngực ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Người phụ nữ nhỏ bé dựa vào trong lòng ngực hắn, lệ vẫn không ngừng rơi, nước mắt nhanh chóng thấm ướt hết lồng ngực hắn.
Nàng làm ảnh hưởng giấc ngủ của hắn.
Từ ngày nàng bị thương đến nay, nàng liên tục gặp ác mộng, chưa từng bị gián đoạn lần nào.
Hắn hẳn là nên ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đến một phòng khác để dưỡng bệnh, mới có thể mỗi đêm, sẽ không quấy rầy giấc ngủ quý giá của hắn.
Nhưng mà vì lý do nào đó, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, từ đầu đến cuối hắn cũng không có mở miệng ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đi, cho nên nàng vẫn cứ tiếp tục ngủ trong phòng ngủ của hắn.
Qua một lúc lâu sau, tiếng khóc nức nở của nàng mới từ từ ngừng lại.
Hắc Trọng Minh cúi đầu, chăm chú nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong lòn
“Em nhìn không ra, chuyện này thì có gì là vui.” giọng nói của nàng, càng lúc càng yếu đuối.
“Tại sao lại không?” Hắn hỏi thật dịu dàng, thậm chí có thể nói là rất lễ độ, giống như bá đạo cùng ngang ngạnh này thật ra đều chỉ là ảo giác “Em sợ hãi tôi sao?”
“Sợ tôi sao?” Hắn cố ý nói thật chậm.
Quả nhiên, thân thể trắng mịn mềm mại đột nhiên căng thẳng.
“Sợ? Có cái gì phải sợ chứ?” Bởi vì nàng bướng bỉnh, khiến nàng không chút suy nghĩ đã cãi lại, còn thẳng thắn vươn vai, không hề yếu đuối mà né tránh.
“Em còn có chỗ nào mà anh không nhìn thấy rồi chứ?” Nàng châm chọc nói.
“Đúng vậy.” Hắn càng lúc càng hiểu được, nên làm thế nào để lợi dụng tính tình quật cường mà nàng cố giấu nhưng không được này.
Hắc Trọng Minh cười khẽ, bàn tay to dừng ở trước ngực nàng, cầm lấy vật nổi ở trên mặt nước, vừa mịn màng,trắng nõn lại to tròn, dùng ngón tay chà sát nụ hoa xinh đẹp hồng phấn kia. Nàng khó có thể tự kiềm chế mà run rẩy, cùng với bộ dáng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, làm cho nụ cười trên đôi môi mỏng của hắn càng sâu, giống hệt nụ cười trẻ con.
Hình như vừa mở miệng, Mẫu Đơn liền hối hận.
Nàng không nên vì lời khích bác của hắn mà đồng ý.
Đôi tay đáng giận kia, có ma lực làm cho nàng mềm yếu, mà thân thể nàng không nghe theo lý trí, một lúc sau, nàng lại càng trở nên mẫn cảm hơn, giờ phút này hắn thích gì làm nấy, chiếm lấy bầu ngực đang run rẩy của nàng.
Bàn tay thô ráp buông nụ hoa đã săn cứng của nàng ra, nắm lấy cặp tuyết lê tròn trĩnh của nàng, lòng bàn tay thong thả vân vê nhào nặn, như là đang dùng xúc giác để một lần nữa đánh giá lại da thịt trắng nõn, săn chắc tuyệt đẹp của nàng.
Động tác vô cùng thân thiết như vậy, khiến nàng khẽ run lên, nàng nhìn chăm chú vào bàn tay trên ngực mình, không thể dời tầm mắt, khoái cảm đến như từng cơn sóng, hại nàng phải cắn đôi môi đỏ mọng, mới không tiết lộ ra thân mình đang run rẩy vì động tác của hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Tay Hắc Trọng Minh càng lúc càng đi xuống, đem toàn bộ bầu ngực trắng nõn của nàng nắm ở trong lòng bàn tay. Sau đó, bàn tay thô ráp của hắn kiên nhẫn vuốt ve, ma sát bên rìa bầu ngực trắng mịn kia.
Mẫu Đơn gần như muốn rời đi, nhưng là động tác của hắn nhanh hơn, lập tức bắt lấy nàng.
“Đừng trốn.” Hắn lười biếng nói, ngón tay chậm rãi tăng ma sát.
“Em sẽ làm cho tôi bỏ lỡ những chi tiết thú vị nhất trong thú vui mê người này.” Thú vui?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Thú vui của người này, chính là tra tấn nàng sao?
Sau khi bàn tay to dày ở trên bộ ngực sữa của nàng thưởng thức cho đến lúc vừa lòng, thì mới từ từ di chuyển từng chút từng chút xuống dưới, dùng bàn tay thô ráp dán vào da thịt mềm mại, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên, làm cho một nửa thân hình của nàng nổi trên mặt nước, hai tay dán tại hai sườn của nàng, ngón cái lại dọc theo đường cong của cơ thể nàng, tiến vào đóa hoa đóng chặt của nàng.
Cảm giác thô ráp, cùng với ấm nóng, đột nhiên mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân của nàng, nàng không thể nhận ra, ấm nóng này rốt cuộc là do ngón tay hắn, hay là do nước ấm bập bềnh.
Ngón tay tà ác kia, nhẹ nhàng vân vê nhào nặn, làm cho nước trong bồn tắm gợn lên thành từng đợt sóng.
Từng gợn sóng nhỏ bé nhưng lại mang đến kích thích khó có thể tin, khi từng gợn sóng tập kích giữa hai chân hồng hào của nàng, giống như vô số nụ hôn nhỏ, Mẫu Đơn rốt cuộc không chịu được, eo nhỏ cũng rướn lên nghênh đón bàn tay của hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, rốt cuộc không kiềm chế được, khó nhịn run run khẽ rên lên.
“Ưm……”
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
Hắn cố ý hỏi.
“Em nói cái gì?”
Nàng thở hổn hển, lại vẫn trừng mắt hắn.
“Em …. em không nói gì.” Nàng cố gắng không để âm thanh run rẩy kia không thoát ra.
“Phải không?” Hắn hỏi lại, cũng không để ý câu trả lời của nàng, tiếp tục vùi đầu vào giữa hai chân mềm mại của nàng. Như là nơi trơn bóng có màu sắc tươi đẹp này, vô cùng mê hoặc.
Sắc đỏ từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lan dần xuống đến ngực, nàng không có can đảm để chứng thực, chỗ giữa hai chân hắn đang lau chùi, có phải cũng đỏ bừng làm cho người ta xấu hổ muốn chết hay không?
Nàng có thể cảm giác được có một dòng nước ấm nóng từ trong cơ thể chảy ra, khác hẳn với dòng nước ấm trong suốt này, làm cho nàng xấu hổ, lúng túng vùi người thật sâu vào bồn tắm lớn.
Nàng không thể khống chế được phản ứng của thân thể, nhưng càng tệ hơn nữa là hắn vẫn đang vô cùng kiên nhẫn tắm rửa cho nàng, nàng hoàn toàn không cần vệ sinh giữa hai chân, hơn nữa với xúc giác nhạy bén hơn người và một đôi mắt lợi hại hắn không thể nào không phát hiện đóa hoa của nàng trong lúc này đã ướt át.
Nghĩ đến cái nhìn chăm chú của hắn, nàng càng khó có thể ngăn chặn sự ướt át của mình, ngón tay thô ráp xẹt qua nơi ẩm ướt giữa hai chân nàng, Hắc Trọng Minh lại khẽ cười lần nữa, tiếc hận nói:
“Đáng tiếc, em còn đang dưỡng thương.”
Màu đỏ ửng lại một lần nữa lan tràn khắp mặt nàng, nàng nhịn không được mà trừng mắt lên nhìn hắn.
Hắc Trọng Minh nhíu mày, cười như không cười, nhìn thân thể mềm mại vô cùng mê người đang bán nổi trên mặt nước.
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.” Hắn vẫn còn có chút tiếc hận, bổ sung:
“Sẽ không.”
Sẽ không?
Lửa giận bùng cháy trong mắt Mẫu Đơn, nàng buồn bực cắn môi, quả thật muốn đứng lên, hướng tới khuôn mặt tuấn tú kia mà cho một cái tát.
Gã đàn ông khốn kiếp nàng hầu như đã làm hết mọi chuyện rồi, lại còn có thể nói ra những lời này.
May mà lửa giận đã giúp nàng che dấu những phản ứng kích thích đang dâng lên giữa hai chân nàng, khi hắn nhẹ nhàng lau chà đôi chân đôi chân xinh xắn trắng noãn của nàng, thì tất cả những suy nghĩa trong lòng và những ý niệm trong đầu nàng đều là muốn dùng sức đạp vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Xong rồi.” đang chìm đắm trong nỗi bực tức, giọng nói dịu dàng của hắn chợt vang lên, một lần nữa kéo sự chú ý của nàng trở về.
“Cái gì xong rồi?” Nàng tức giận hỏi.
“Tắm xong rồi.” Hắc Trọng Minh không nghĩ đến việc lấy quần áo cho nàng, chỉ là ôm nang ra khỏi bồn tắm lớn, sau đó lấy một chiếc khăn tắm khô ráo bao vây lấy thân thể nàng, làm cho một vài giọt nước nước trên da thịt trắng noãn của nàng rơi xuống dưới.
Nàng cố gắng túm lấy cái khăn tắm lớn.
“Em có thể tự làm được.”
Hắn lại lắc đầu.
“Không, đây cũng là một trong các thú vui của tôi.” Cho nên, nàng chỉ có thể đứng ở trong lòng hắn, để mặc hắn tiêu hao chút ít thời gian, chậm rãi lau khô thân thể nàng.
Nhưng khi ngón tay của hắn dừng lại ở phía dưới ngực trái nàng, vết thương ấy tuy rằng đã lành từ lâu, nhưng từ nãy giờ than mình bị ngâm dưới nước cộng với được chiếc khăn mềm mại xẹt qua làm cho nàng lập tức trở nên cứng nhắc. Bởi vì đã từng bị tổn thương, nên làn da nơi đó mỏng hơn những chỗ khác, đồng thời cũng mẫn cảm hơn những chỗ khác rất nhiều lần.
Đầu ngón tay của hắn chậm rải ma sát vào vết thương màu đỏ nhạt kia.
“Đau không?” Hắn hỏi với giọng điệu thật bình thản, hai tròng mắt đen sâu thẳm nhìn không ra một chút cảm xúc.
Nàng nhún vai, cố ý tổ vẻ như đó là việc không đáng quan tâm, muốn che dấu nội tâm đang bối rối của mình
“Đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, em cũng không nhớ rõ.” Khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên.
Nàng còn nói dối.
Có lẽ, hắn nên nói cho nàng, nàng thật sự không có sở trường nói dối.
Đôi mắt trong suốt của nàng, giấu không được cảm xúc chân thật.
Nhưng mà, thời cơ còn chưa tới.
Còn chưa tới.
Thân thể to lớn của hắn ngồi xổm xuống một chút, lấy môi hôn lên vết thương bằng phẳng bóng loáng của nàng, dung sức hôn mút, thậm chí lúc đó làm đau nàng mới vừa lòng để thưởng thức kiệt tác của chính mình.
Dấu hôn đỏ thẫm, bao trùm lên trên màu đỏ nhạt của vết thương, giống như là muốn lưu lại dấu ấn một lần nữa. Đây là dấu ấn hắn lưu lại cho nàng.
Hành động của hắn và sự im lặng của hắn làm cho Mẫu Đơn đặc biệt lo lắng không yên.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện gì? Hay là, hắn đã biết cái gì? Từ vẻ mặt của hắn, nàng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì. Mà vẻ ngoài kia lại giống như ẩn chứa đau lòng lại càng làm cho nàng hoảng hốt hơn nữa.
Hắc Trọng Minh, không có tâm.
Toàn Thượng Hải ai nấy cũng biết.
Cổ họng nàng khô cháy, rũ mắt xuống, trong lòng bối rối, tự thuyết phục chính mình.
Mãi cho đến khi lau khô cho nàng xong, Hắc Trọng Minh mới đi lấy áo ngủ, cẩn thận mặc vào cho nàng.
Nhưng cái áo ngủ mà hắn lấy đến lại là một cái áo rộng thùng thình, mặc nó trên thân thể nàng làm cho nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé bất lực, bộ quần áo này giống như ẩn chứa mùi vị của hắn, dán sát vào trên thân thể nàng.
Hắc Trọng Minh ôm lấy nàng bước ra khỏi phòng tắm, đi vào trong phòng ngủ, đến bên chiếc giường rộng lớn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Mẫu Đơn lo lắng không yên, nhẫn nhịn không được lại ngước mắt nhìn hắn chăm chú, không hề di chuyển ánh mắt. Nàng nắm chặt hai tay, trong lòng hồi hộp làm cho nàng hít thở không thông.
Cặp mắt đen không thấy đáy kia cũng nhìn nàng chăm chú một hồi lâu.
Lâu giống như qua hơn một thế kỷ, Hắc Trọng Minh mới nghiêng người, tựa vào bên tai nàng, từ từ nói:
“Tôi vừa nghĩ đến một sự việc.”
Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc như tượng đá, không thể động đậy.
Hắn phát hiện? Làm sao phát hiện? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương cũ kia?
Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Bỏ trốn? Nên trốn như thế nào? Nàng thoát được sao? Hắn sẽ không bỏ qua cho nàng! Hắn sẽ…Vô số ý tưởng khủng bố cứ nảy sinh trong đầu, bay thẳng vào lòng nàng làm cho lòng nàng co rút lại, từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoảng sợ khủng khiếp như vậy.
Trong khi nàng vẫn còn kinh hoảng không thôi và đang tiến đến gần với tuyệt vọng thì Hắc Trọng Minh lại mở miệng lần nữa.
Giọng nói của hắn thản nhiên và mang theo ý cười.
“Em đã quên uống thuốc.”
Chương 8
Đêm dài yên tĩnh.
Bởi vì có tiếng động nên đã làm cho Hắc Trọng Minh tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, trong nháy mắt cũng đã tỉnh táo, cặp mắt đen lợi hại đã không có một chút buồn ngủ.
Quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, thì ra là người đàn bà ngủ bên cạnh hắn.
Ác mộng đang không ngừng quấy rầy nàng. Nàng chìm sâu bên trong cơn ác mộng, toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lo lắng lắc đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liên tục lặp lại lời vô nghĩa.
“Không, không cần…….” “Mẹ……” Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy ra.
“Để cho tôi vào đi…….Làm ơn…..”
“Cứu, cứu mẹ tôi đi…..Ai tới……Ai tới cứu mẹ tôi đi, mẹ ơi………..”Nàng bỗng nhiên khóc lớn lên, nức nở cầu xin:
“Van xin mọi người…..Hãy cứu mẹ tôi……..Van xin mọi người……”Nàng giống như một đứa nhỏ, thân thể cuộn tròn lại, khóc rống cầu xin, bàn tay nhỏ bé tái nhợt vùng vẫy giữa không trung, như là có ý muốn nắm lấy cái gì hoặc là nắm lấy ai đó.
Hắc Trọng Minh vươn tay, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng.
Mười ngón tay thon dài, lập tức nắm chặt hắn, càng nắm càng chặt, không chịu buông tay. Hai mắt nàng nhắm chặt, rơi lệ đầy mặt, ở trong ác mộng tiếp tục khẩn cầu.
“Van xin ông……..Van xin ông………..Hãy cứu mẹ tôi……..” Hắc Trọng Minh trầm mặc không nói, nhưng lại nhanh chóng kéo nàng vào trong lòng ngực ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Người phụ nữ nhỏ bé dựa vào trong lòng ngực hắn, lệ vẫn không ngừng rơi, nước mắt nhanh chóng thấm ướt hết lồng ngực hắn.
Nàng làm ảnh hưởng giấc ngủ của hắn.
Từ ngày nàng bị thương đến nay, nàng liên tục gặp ác mộng, chưa từng bị gián đoạn lần nào.
Hắn hẳn là nên ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đến một phòng khác để dưỡng bệnh, mới có thể mỗi đêm, sẽ không quấy rầy giấc ngủ quý giá của hắn.
Nhưng mà vì lý do nào đó, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, từ đầu đến cuối hắn cũng không có mở miệng ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đi, cho nên nàng vẫn cứ tiếp tục ngủ trong phòng ngủ của hắn.
Qua một lúc lâu sau, tiếng khóc nức nở của nàng mới từ từ ngừng lại.
Hắc Trọng Minh cúi đầu, chăm chú nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong lòn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1344/4092