Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
hông vui, thái độ có lợi cho bản thân nhất chính là ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói lời nào cả.
Cô rón rén chân tay, nhẹ nhàng quay về ngồi trước chiếc bàn máy tính cũ kĩ của mình, vừa mới ngồi xuống thì anh cũng dập máy xuống. Cô giả vờ đặt tay che trước mắt, sau đó đưa mắt lén nhìn qua kẽ hở ngón tay của mình, vừa hay bắt gặp được đôi mắt tràn đầy nộ khí của anh.
Biều hiện trên khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc vô cùng nghiêm nghị. Anh nhìn Viên Nhuận Chi một lúc rồi mới thu ánh mắt lại, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày: “Mau theo tôi đến kho!”
“Ồ, dạ được…”. Cô bĩu bĩu môi, nhanh chóng đi theo sau.
Hai người bước ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Hạ Nguyệt Cúc đưa tay ra hiệu cho cô, ý muốn nói: “Sao mà giẫm vào trúng đuôi cọp thế?”
Khóe miệng cô khẽ co giật, tiếp đó nhún vai tỏ vẻ vô tội, không biết nói gì. Ai ngờ cô bất giác đâm sầm vào bức tường thịt phía trước. Cô khẽ day chiếc mũi đau đớn, ngước mắt lên nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc đang đi bình thường đột nhiên dừng bước lại. Khuôn mặt anh vẫn là núi băng ngàn năm không đổi thay.
Kỷ Ngôn Tắc bình thản nhìn cô, đi về phía Hạ Nguyệt Cúc giao phó việc gì đó, sau đó mới quay người đi ra khỏi Bộ phận Thị trường.
Viên Nhuận Chi đi theo Kỷ Ngôn Tắc đến kho trữ hàng ở tầng một. Suốt cả đường đi, Kỷ Ngôn Tắc không hề dặn dò cô xem tẹo nữa sẽ phải làm gì, đi đâu, cũng chẳng chất vấn tại sao công việc chỉ mất tầm ba mươi phút mà cô đi hơn tiếng đồng hồ mới quay về đến công ty.
Bọn họ bước vào trong kho, Hoàng Chí Cương trong Bộ phận kho, mặt cười thân thiện bước ra đón tiếp: “Kỷ tổng, bệ ngồi, đường chữ L, bộ xả nước bồn cầu và giật nước mà anh dặn tôi đã chuẩn bị xong rồi!”
“Cảm ơn nhiều!” Sắc mặt của Kỷ Ngôn Tắc có phần dịu dàng hơn, nhưng vừa quay sang Viên Nhuận Chi, lại khôi phục nhiệt độ lạnh băng có thể làm người ta chết cóng. Anh chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói với cô: “Cô mau ôm cái này rồi đi theo tôi!” Nói xong, anh liền cúi người xuống cầm đường chữ L, bộ xả nước bồn cầu và giật nước rồi đi ra khỏi kho trước.
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc bệ ngồi bằng sứ trắng tinh khiết, sau đó lại nhìn anh thảnh thơi một tay cầm ba thứ đồ kia một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Trong điện thoại, anh ta gấp gáp gọi cô quay về chỉ là để bê chiếc bệ ngồi này sao? Tại sao lại đối xử với cô như thế? Ít nhiều gì cô cũng là một phụ nữ. Sáng nay là viên gạch, cho dù đầu bếp ở nhà ăn trưa nay có khuyến mại thêm cho cô một miếng lạp xưởng thì cũng không có nghĩa cô sức khỏe cường tráng như đại lực sỹ.
Ở tòa nhà NB, lúc ban đầu không hề biết được thân phận của nhau, vậy mà Kỷ Vũ Ngang vẫn lịch sự đưa tay trợ giúp cho một người xa lạ là cô. Cùng mang họ Kỷ, cùng là những người đàn ông thân cao trên mét tám, tại sao lại khác nhau đến vậy? Quả nhiên, đàn ông tốt chỉ cần so sánh là biết ngay.
“Thế gian sao có một người đàn ông như thế này tồn tại chứ?” Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức hai má đỏ rực, nắm chặt nắm đấm, hoa chân múa tay lung tung, bẻ ngón tay kêu răng rắc, đấm mạnh vào chiếc bóng dần khuất xa của anh, sau đó mới cúi xuống ôm chiếc bệ ngồi kia lên.
Hoàng Chí Cương đỡ giúp cô một tay, cảm thấy kì lạ liền hỏi: “Hả? Chi Chi, em không biết vai phải của Kỷ tổng bị thương sao?”
Viên Nhuận Chi tỏ vẻ không mấy tin tưởng: “Hả? Vai phải của anh ta bị thương sao? Làm gì có chuyện đó? Sáng nay anh ta vẫn còn bê viên gạch rất nặng mà!” Bị thương? Thôi cho xin đi! Rõ ràng đang viện cớ để giày vò cô mà thôi.
Lần này lại đến lượt Hoàng Chí Cương không thể nào tin tưởng được nói: “Hả? Tại sao em không biết chứ?”
Viên Nhuận Chi kêu lên đầy khổ sở: “Biết cái gì chứ? Em nói này Cương ca ca, anh có gì cứ nói thẳng ra, cái bệ ngồi này nặng lắm!”
“Buổi chiều hôm qua khi Kỷ tổng bế em về công ty, đúng lúc đang tu sửa lại tường ngoài tầng hai, để bảo vệ cho cái đầu của em, Kỷ tổng đã dùng vai phải đỡ lấy thanh gỗ có đường kính mười phân rơi xuống. Tất cả mọi người đều lại gần hỏi thăm xem Kỷ tổng có sao không, rõ ràng anh ấy đang nhăn nhó mặt mày vẫn luôn miệng nói không sao, sau đó lại tiếp tục bế em lên văn phòng!” Hoàng Chí Cương dùng ngôn từ đơn giản nhất, nhanh chóng nhất một hơi tường thuật lại chuyện Kỷ Ngôn Tắc bị thương ngày hôm qua, không hề ngừng nghỉ chút nào, sau khi hít một hơi thật sâu anh bổ sung thêm: “Hầy… anh đã kể xong”.
Khóe miệng Viên Nhuận Chi liên tục co giật khi nghe chuyện Kỷ Ngôn Tắc vì bảo vệ mình mà bị thanh gỗ làm tổn thương vai phải, cô kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Cô vẫn không dám tin vào tai mình, lên tiếng hỏi lại lần nữa: “Thế nhưng, em chẳng nghe thấy ai nói anh ấy bị thương cả…”
Hoàng Chí Cương làm động tác như thể vừa thu lại công lực, sau đó lại nói thêm: “Hoàn toàn chính xác, anh không hề lừa em đâu. Hôm qua anh cũng có mặt ở đó, không tin em đến mà hỏi người ở Bộ phận Thi công xem”.
Lúc này, bên ngoài truyền vào giọng nói không vui: “Viên Nhuận Chi, rốt cuộc cô còn lần lữa trong đó bao lâu nữa đây?”
Hoàng Chí Cương liền nói: “Mau ra đi, Tiểu Triệu vẫn còn đang đứng ở Đại học Sư phạm chờ em mang mấy thứ này tới đấy. Giang hồ cấp cứu mà!”
“Tôi tới ngay đây!”Viên Nhuận Chi gật gật đầu, ôm chiếc bệ ngồi nhanh chóng bước ra ngoài. Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy cô bước tới, liền quay người bước ra bãi đỗ xe. Đi mãi cho đến chiếc BMW màu đen anh mới dừng lại, mở cốp sau ra, cất ba thứ đồ kia vào trong, sau đó nhìn về phía Viên Nhuận Chi đang bê chiếc bệ ngồi về phía mình, bình thản nói: “Cô mau đặt đây đi!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc BMW trước mắt, khóe miệng bất giác co giật. Chiếc bệ ngồi này có lẽ là chiếc bệ ngồi tốt số nhất thế giới, trước khi bị ô nhiễm có thể ngồi lên chiếc BMW, coi như có chết cũng được an lòng.
Viên Nhuận Chi đặt xong chiếc bệ ngồi kia, đậy nắp cốp sau lại rồi hỏi Kỷ Ngôn Tắc: “Đây là xe của anh sao?”
Kỷ Ngôn Tắc không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà đi về phía bên ghế phụ. Trước khi mở cửa bước vào, anh quay sang nói cùng cô: “Cô mau qua lái xe đến trường Đại học Sư phạm. Triệu Dạ Quần đang chờ chúng ta đấy!”
“Ừm…”. Viên Nhuận Chi đáp một tiếng, nhanh chóng vào trong xe.
Kỷ Ngôn Tắc ngồi tựa vào ghế phụ bên, khoanh tay ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần. Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm vào vai phải của anh, nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới cả người anh. Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc mở mắt ra nhìn trừng trừng về phía cô. Cô kinh hãi giống như một đứa trẻ làm việc xấu bị bắt gặp tại trận, vội vã quay đầu nhìn ra phía trước. Hai tay nắm chặt vào chiếc vô lăng, cố gắng để cho hơi thở và nhịp tim mình bình thường lại.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày nói: “Còn chưa lái xe đi sao?”
Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, sau cùng không nhẫn nhịn được nói ra những lời trong lòng mình: “Nghe nói, vai phải của anh bị thanh gỗ rơi vào gây tổn thương? Tại sao không thấy anh nói tiếng nào?”
Khi biết được anh ta bị thương vì che chắn cho chiếc đầu của mình, cho dù giữa hai người có biết bao chuyện ân oán, khó chịu, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy ái ngại, cảm kích.
“Nói ra rồi sẽ không đau nữa sao?” Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, nhắm chặt mắt, hai tay nắm chắc vào vô lăng, trong lòng lại trào dâng ngọn lửa tức giận. Đúng tà đến tức chết vì tên khốn này mất thôi! Rõ ràng biết được bản thân mình đang “tàn tật”, lại còn tỏ vẻ anh hùng bê gạch bê ghiếc, bị thương nặng hơn thì có liên quan đếch gì đến cô? Rõ ràng cô đang thành thật quan tâm đến anh ta, không ngờ còn bị lạnh nhạt như vậy. Cô đúng là đần độn mới cảm thấy thiếu sót và áy náy trước tên đàn ông chết tiệt kia.
Cô liếc mắt sang mỉa mai anh ta một câu: “Cũng đúng mà, có nói ra cũng vẫn đau như vậy. Con người anh sao nói chuyện hay và hợp lý thế không biết!” Trong lòng cô lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Đau cho anh chết đi, đáng đời!”
Nói xong, cô đạp mạnh vào chân ga, vội vã quay vô lăng, ô tô nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Dù gì cũng không phải là BMW của cô, làm hỏng cũng chẳng sao.
Hưm! Hưm! Hưm!
Thân người của Kỷ Ngôn Tắc rung mạnh theo sự xoay chuyển của chiếc ô tô. Do nhất thời không thận trọng, vai phải của anh lại đập vào cửa xe, đau đớn đến mức cau chặt đôi mày lại. Anh nghiến chặt răng, quay sang khẽ thét Viên Nhuận Chi: “Cô lái xe kiểu gì thế? Không biết là lúc mới nổ máy thì phải đi chậm thôi sao?”
Nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt mày lại, Viên Nhuận Chi vui như mở cờ trong bụng, ngoài miệng vẫn nói: “Kỷ tổng, hai chúng ta đã làm lỡ nhiều thời gian rồi, Tiểu Dạ Ca vẫn còn đang ở một nơi xa xôi chờ đợi mà. Anh cố gắng chịu uất ức một chút, ngồi cho vững nhé!”
Cô lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi như tên bay.
Chiếc ô tô tiến thẳng tới phía trước cổng trường Đại học Sư phạm.
Triệu Dạ Quần nhìn thấy hai người, liền nhanh chóng tiến tại gần. Triệu Dạ Quần nói mấy câu cùng với Kỷ Ngôn Tắc, sau đó mở cốp sau ra, bê hết mấy thứ đồ kia vào phía trong tòa nhà làm việc.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh nhạt nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cô cứ tự nhiên ngồi trong xe hay ra chỗ nào chơi cũng được, chút nữa xong việc, ra ngoài tôi sẽ gọi điện cho cô!”
“Dạ”. Viên Nhuận Chi lại ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh, nhìn thân hình cao lớn của Kỷ Ngôn Tắc dần dần biến mất trong tòa nhà làm việc, trong lòng cô lại khinh bỉ anh thêm lần nữa.
Triệu Dạ Quân lúc này nói chuyện cùng với Kỷ Ngôn Tắc, cô đều nghe thấy hết.
Trong tòa nhà Kí túc xá sinh viên mới xây, có một chiếc bệ ngồi vệ sinh xảy ra chút vấn đề. Không biết vì lí do gì, chiếc bệ ngồi này rò rỉ nước, khiến cho cả tầng đó bốc mùi hôi thối giữa mùa hè nóng nực. Bây giờ bên trường học nhận định rõ ràng là vấn đề ở thiết kế nội thất, chất lượng sản phẩm có vấn đề, cho nên từ chối thanh khoản.
Vừa sáng ngày ra Triệu Dạ Quân đã đến khu thi công, anh cũng đã đến thăm qua tình hình ở khu vệ sinh đó, đây thuộc về trách nhiệm của bên thi công lắp đặt. Do liên quan đến nhiều nguyên nhân không tiện nói ra, bên trường học ngầm ra hiệu cho Triệu Dạ Quần không cần biết là lỗi của bên cung cấp nội thất hay bên thi công lắp đặt, trước tiên phải giải quyết gọn gàng mọi chuyện ở nhà vệ sinh này dã, thì việc thanh khoản, tất toán mới hoàn thành được. Triệu Dạ Quân đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Kỷ Ngôn Tắc, đơn xin thay lại được thông qua, nhưng những đồ dùng để thay đổi phải được đưa đến trường học trước 3 giờ chiều hôm nay.
Viên Nhuận Chi biết thùa khúc mắc trong vụ việc này. Mọi người thường hay cho rằng trường học chính là nơi thuần khiết, trong sáng nhất xã hội, thật sự ở đâu cũng như nhau hết, ở đâu cũng bị ảnh hưởng, vẩn đục bởi cơm áo gạo tiền mà thôi. Cái gì mà thuần khiết, tất cả đều là phù vân mà thôi.
Nếu như cứ đứng trước tòa nhà đợi Kỷ Ngôn Tắc với Triệu Dạ Quần vào trong nói chuyện trên trời dưới đất thì cô có là đồ ngốc. Đã đến Đại học Sư phạm thì sao có thể không tới thăm Hậu Sơn được nhiều người đồn thổi? Vừa vào đầu tháng Bảy, sinh viên trong trường vẫn chưa nghỉ học hết, có người chuẩn bị thi tốt nghiệp, có người chuẩn bị về quê, lúc này vẫn còn ở lại hoàn tất những thủ tục sau cùng. Vừa nghĩ tới việc có thể tận hưởng những phút giây thoải mái, Viên Nhuận Chi vô cùng kích động. Bây giờ không cần phải nghe lời tường thuật sinh động của Triệu Dạ Quần nữa, cô sắp sửa được chứng kiến tận mắt luôn.
Tòa nhà làm việc này cách Hậu Sơn không xa lắm, Triệu Diệp Ca từng đưa cô tới đó theo đường tắt, chỉ mất có vài phút là tới nơi.
Cô lấy lại tinh thần, đặt chế độ chuông ở trong phòng họp, nhét vào trong túi quần soóc rồi thẳng bước tiến về Hậu Sơn của Đại học Sư phạm. Giữa tiết trời mùa hè nóng nực, ánh nắng lại gay gắt thế này, may mà còn có bóng râm của cây cối, nếu không làn da thế nào cũng khô cháy, đen đúa. Viên Nhuận Chi đưa tay vuốt mồ hôi, vào giữa trưa trời nắng gay gắt, vì Hậu Sơn nổi tiếng trong Đại học Sư phạm, cô cũng đâu có dễ chịu gì cho cam!
Cô hứng khởi tiến về hai bên bờ cây cỏ kín mít trên sườn núi. Lần trước cùng tới đây với Triệu Dạ Quần, cô chưa được ngắm cảnh vật gì hết, lần này nhất định không thể bỏ lỡ được.
Đi ven theo bờ cỏ dại, cô nhìn về phía các đôi sinh viên nam nữ đang quấn quít yêu đương lẫn nhau. Nào là nữ sinh cầm quyển sách cùng nghiên cứu nội dung bên trong với nam sinh, nào là nam sinh nhắm mắt gối lên đùi của nữ sinh. Có một đôi cùng lưng tựa lưng ngắm bầu trời tán gẫu, hoàn toàn không hề nhìn thấy cảnh KISS mãnh liệt, khác hẳn những gì Tiểu Dạ Ca vẫn thường khua môi múa mép.
Tải game mobile miễn phí
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
931/3679
Cô rón rén chân tay, nhẹ nhàng quay về ngồi trước chiếc bàn máy tính cũ kĩ của mình, vừa mới ngồi xuống thì anh cũng dập máy xuống. Cô giả vờ đặt tay che trước mắt, sau đó đưa mắt lén nhìn qua kẽ hở ngón tay của mình, vừa hay bắt gặp được đôi mắt tràn đầy nộ khí của anh.
Biều hiện trên khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc vô cùng nghiêm nghị. Anh nhìn Viên Nhuận Chi một lúc rồi mới thu ánh mắt lại, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày: “Mau theo tôi đến kho!”
“Ồ, dạ được…”. Cô bĩu bĩu môi, nhanh chóng đi theo sau.
Hai người bước ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Hạ Nguyệt Cúc đưa tay ra hiệu cho cô, ý muốn nói: “Sao mà giẫm vào trúng đuôi cọp thế?”
Khóe miệng cô khẽ co giật, tiếp đó nhún vai tỏ vẻ vô tội, không biết nói gì. Ai ngờ cô bất giác đâm sầm vào bức tường thịt phía trước. Cô khẽ day chiếc mũi đau đớn, ngước mắt lên nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc đang đi bình thường đột nhiên dừng bước lại. Khuôn mặt anh vẫn là núi băng ngàn năm không đổi thay.
Kỷ Ngôn Tắc bình thản nhìn cô, đi về phía Hạ Nguyệt Cúc giao phó việc gì đó, sau đó mới quay người đi ra khỏi Bộ phận Thị trường.
Viên Nhuận Chi đi theo Kỷ Ngôn Tắc đến kho trữ hàng ở tầng một. Suốt cả đường đi, Kỷ Ngôn Tắc không hề dặn dò cô xem tẹo nữa sẽ phải làm gì, đi đâu, cũng chẳng chất vấn tại sao công việc chỉ mất tầm ba mươi phút mà cô đi hơn tiếng đồng hồ mới quay về đến công ty.
Bọn họ bước vào trong kho, Hoàng Chí Cương trong Bộ phận kho, mặt cười thân thiện bước ra đón tiếp: “Kỷ tổng, bệ ngồi, đường chữ L, bộ xả nước bồn cầu và giật nước mà anh dặn tôi đã chuẩn bị xong rồi!”
“Cảm ơn nhiều!” Sắc mặt của Kỷ Ngôn Tắc có phần dịu dàng hơn, nhưng vừa quay sang Viên Nhuận Chi, lại khôi phục nhiệt độ lạnh băng có thể làm người ta chết cóng. Anh chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói với cô: “Cô mau ôm cái này rồi đi theo tôi!” Nói xong, anh liền cúi người xuống cầm đường chữ L, bộ xả nước bồn cầu và giật nước rồi đi ra khỏi kho trước.
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc bệ ngồi bằng sứ trắng tinh khiết, sau đó lại nhìn anh thảnh thơi một tay cầm ba thứ đồ kia một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Trong điện thoại, anh ta gấp gáp gọi cô quay về chỉ là để bê chiếc bệ ngồi này sao? Tại sao lại đối xử với cô như thế? Ít nhiều gì cô cũng là một phụ nữ. Sáng nay là viên gạch, cho dù đầu bếp ở nhà ăn trưa nay có khuyến mại thêm cho cô một miếng lạp xưởng thì cũng không có nghĩa cô sức khỏe cường tráng như đại lực sỹ.
Ở tòa nhà NB, lúc ban đầu không hề biết được thân phận của nhau, vậy mà Kỷ Vũ Ngang vẫn lịch sự đưa tay trợ giúp cho một người xa lạ là cô. Cùng mang họ Kỷ, cùng là những người đàn ông thân cao trên mét tám, tại sao lại khác nhau đến vậy? Quả nhiên, đàn ông tốt chỉ cần so sánh là biết ngay.
“Thế gian sao có một người đàn ông như thế này tồn tại chứ?” Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức hai má đỏ rực, nắm chặt nắm đấm, hoa chân múa tay lung tung, bẻ ngón tay kêu răng rắc, đấm mạnh vào chiếc bóng dần khuất xa của anh, sau đó mới cúi xuống ôm chiếc bệ ngồi kia lên.
Hoàng Chí Cương đỡ giúp cô một tay, cảm thấy kì lạ liền hỏi: “Hả? Chi Chi, em không biết vai phải của Kỷ tổng bị thương sao?”
Viên Nhuận Chi tỏ vẻ không mấy tin tưởng: “Hả? Vai phải của anh ta bị thương sao? Làm gì có chuyện đó? Sáng nay anh ta vẫn còn bê viên gạch rất nặng mà!” Bị thương? Thôi cho xin đi! Rõ ràng đang viện cớ để giày vò cô mà thôi.
Lần này lại đến lượt Hoàng Chí Cương không thể nào tin tưởng được nói: “Hả? Tại sao em không biết chứ?”
Viên Nhuận Chi kêu lên đầy khổ sở: “Biết cái gì chứ? Em nói này Cương ca ca, anh có gì cứ nói thẳng ra, cái bệ ngồi này nặng lắm!”
“Buổi chiều hôm qua khi Kỷ tổng bế em về công ty, đúng lúc đang tu sửa lại tường ngoài tầng hai, để bảo vệ cho cái đầu của em, Kỷ tổng đã dùng vai phải đỡ lấy thanh gỗ có đường kính mười phân rơi xuống. Tất cả mọi người đều lại gần hỏi thăm xem Kỷ tổng có sao không, rõ ràng anh ấy đang nhăn nhó mặt mày vẫn luôn miệng nói không sao, sau đó lại tiếp tục bế em lên văn phòng!” Hoàng Chí Cương dùng ngôn từ đơn giản nhất, nhanh chóng nhất một hơi tường thuật lại chuyện Kỷ Ngôn Tắc bị thương ngày hôm qua, không hề ngừng nghỉ chút nào, sau khi hít một hơi thật sâu anh bổ sung thêm: “Hầy… anh đã kể xong”.
Khóe miệng Viên Nhuận Chi liên tục co giật khi nghe chuyện Kỷ Ngôn Tắc vì bảo vệ mình mà bị thanh gỗ làm tổn thương vai phải, cô kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Cô vẫn không dám tin vào tai mình, lên tiếng hỏi lại lần nữa: “Thế nhưng, em chẳng nghe thấy ai nói anh ấy bị thương cả…”
Hoàng Chí Cương làm động tác như thể vừa thu lại công lực, sau đó lại nói thêm: “Hoàn toàn chính xác, anh không hề lừa em đâu. Hôm qua anh cũng có mặt ở đó, không tin em đến mà hỏi người ở Bộ phận Thi công xem”.
Lúc này, bên ngoài truyền vào giọng nói không vui: “Viên Nhuận Chi, rốt cuộc cô còn lần lữa trong đó bao lâu nữa đây?”
Hoàng Chí Cương liền nói: “Mau ra đi, Tiểu Triệu vẫn còn đang đứng ở Đại học Sư phạm chờ em mang mấy thứ này tới đấy. Giang hồ cấp cứu mà!”
“Tôi tới ngay đây!”Viên Nhuận Chi gật gật đầu, ôm chiếc bệ ngồi nhanh chóng bước ra ngoài. Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy cô bước tới, liền quay người bước ra bãi đỗ xe. Đi mãi cho đến chiếc BMW màu đen anh mới dừng lại, mở cốp sau ra, cất ba thứ đồ kia vào trong, sau đó nhìn về phía Viên Nhuận Chi đang bê chiếc bệ ngồi về phía mình, bình thản nói: “Cô mau đặt đây đi!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc BMW trước mắt, khóe miệng bất giác co giật. Chiếc bệ ngồi này có lẽ là chiếc bệ ngồi tốt số nhất thế giới, trước khi bị ô nhiễm có thể ngồi lên chiếc BMW, coi như có chết cũng được an lòng.
Viên Nhuận Chi đặt xong chiếc bệ ngồi kia, đậy nắp cốp sau lại rồi hỏi Kỷ Ngôn Tắc: “Đây là xe của anh sao?”
Kỷ Ngôn Tắc không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà đi về phía bên ghế phụ. Trước khi mở cửa bước vào, anh quay sang nói cùng cô: “Cô mau qua lái xe đến trường Đại học Sư phạm. Triệu Dạ Quần đang chờ chúng ta đấy!”
“Ừm…”. Viên Nhuận Chi đáp một tiếng, nhanh chóng vào trong xe.
Kỷ Ngôn Tắc ngồi tựa vào ghế phụ bên, khoanh tay ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần. Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm vào vai phải của anh, nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới cả người anh. Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc mở mắt ra nhìn trừng trừng về phía cô. Cô kinh hãi giống như một đứa trẻ làm việc xấu bị bắt gặp tại trận, vội vã quay đầu nhìn ra phía trước. Hai tay nắm chặt vào chiếc vô lăng, cố gắng để cho hơi thở và nhịp tim mình bình thường lại.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày nói: “Còn chưa lái xe đi sao?”
Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, sau cùng không nhẫn nhịn được nói ra những lời trong lòng mình: “Nghe nói, vai phải của anh bị thanh gỗ rơi vào gây tổn thương? Tại sao không thấy anh nói tiếng nào?”
Khi biết được anh ta bị thương vì che chắn cho chiếc đầu của mình, cho dù giữa hai người có biết bao chuyện ân oán, khó chịu, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy ái ngại, cảm kích.
“Nói ra rồi sẽ không đau nữa sao?” Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, nhắm chặt mắt, hai tay nắm chắc vào vô lăng, trong lòng lại trào dâng ngọn lửa tức giận. Đúng tà đến tức chết vì tên khốn này mất thôi! Rõ ràng biết được bản thân mình đang “tàn tật”, lại còn tỏ vẻ anh hùng bê gạch bê ghiếc, bị thương nặng hơn thì có liên quan đếch gì đến cô? Rõ ràng cô đang thành thật quan tâm đến anh ta, không ngờ còn bị lạnh nhạt như vậy. Cô đúng là đần độn mới cảm thấy thiếu sót và áy náy trước tên đàn ông chết tiệt kia.
Cô liếc mắt sang mỉa mai anh ta một câu: “Cũng đúng mà, có nói ra cũng vẫn đau như vậy. Con người anh sao nói chuyện hay và hợp lý thế không biết!” Trong lòng cô lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Đau cho anh chết đi, đáng đời!”
Nói xong, cô đạp mạnh vào chân ga, vội vã quay vô lăng, ô tô nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Dù gì cũng không phải là BMW của cô, làm hỏng cũng chẳng sao.
Hưm! Hưm! Hưm!
Thân người của Kỷ Ngôn Tắc rung mạnh theo sự xoay chuyển của chiếc ô tô. Do nhất thời không thận trọng, vai phải của anh lại đập vào cửa xe, đau đớn đến mức cau chặt đôi mày lại. Anh nghiến chặt răng, quay sang khẽ thét Viên Nhuận Chi: “Cô lái xe kiểu gì thế? Không biết là lúc mới nổ máy thì phải đi chậm thôi sao?”
Nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt mày lại, Viên Nhuận Chi vui như mở cờ trong bụng, ngoài miệng vẫn nói: “Kỷ tổng, hai chúng ta đã làm lỡ nhiều thời gian rồi, Tiểu Dạ Ca vẫn còn đang ở một nơi xa xôi chờ đợi mà. Anh cố gắng chịu uất ức một chút, ngồi cho vững nhé!”
Cô lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi như tên bay.
Chiếc ô tô tiến thẳng tới phía trước cổng trường Đại học Sư phạm.
Triệu Dạ Quần nhìn thấy hai người, liền nhanh chóng tiến tại gần. Triệu Dạ Quần nói mấy câu cùng với Kỷ Ngôn Tắc, sau đó mở cốp sau ra, bê hết mấy thứ đồ kia vào phía trong tòa nhà làm việc.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh nhạt nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cô cứ tự nhiên ngồi trong xe hay ra chỗ nào chơi cũng được, chút nữa xong việc, ra ngoài tôi sẽ gọi điện cho cô!”
“Dạ”. Viên Nhuận Chi lại ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh, nhìn thân hình cao lớn của Kỷ Ngôn Tắc dần dần biến mất trong tòa nhà làm việc, trong lòng cô lại khinh bỉ anh thêm lần nữa.
Triệu Dạ Quân lúc này nói chuyện cùng với Kỷ Ngôn Tắc, cô đều nghe thấy hết.
Trong tòa nhà Kí túc xá sinh viên mới xây, có một chiếc bệ ngồi vệ sinh xảy ra chút vấn đề. Không biết vì lí do gì, chiếc bệ ngồi này rò rỉ nước, khiến cho cả tầng đó bốc mùi hôi thối giữa mùa hè nóng nực. Bây giờ bên trường học nhận định rõ ràng là vấn đề ở thiết kế nội thất, chất lượng sản phẩm có vấn đề, cho nên từ chối thanh khoản.
Vừa sáng ngày ra Triệu Dạ Quân đã đến khu thi công, anh cũng đã đến thăm qua tình hình ở khu vệ sinh đó, đây thuộc về trách nhiệm của bên thi công lắp đặt. Do liên quan đến nhiều nguyên nhân không tiện nói ra, bên trường học ngầm ra hiệu cho Triệu Dạ Quần không cần biết là lỗi của bên cung cấp nội thất hay bên thi công lắp đặt, trước tiên phải giải quyết gọn gàng mọi chuyện ở nhà vệ sinh này dã, thì việc thanh khoản, tất toán mới hoàn thành được. Triệu Dạ Quân đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Kỷ Ngôn Tắc, đơn xin thay lại được thông qua, nhưng những đồ dùng để thay đổi phải được đưa đến trường học trước 3 giờ chiều hôm nay.
Viên Nhuận Chi biết thùa khúc mắc trong vụ việc này. Mọi người thường hay cho rằng trường học chính là nơi thuần khiết, trong sáng nhất xã hội, thật sự ở đâu cũng như nhau hết, ở đâu cũng bị ảnh hưởng, vẩn đục bởi cơm áo gạo tiền mà thôi. Cái gì mà thuần khiết, tất cả đều là phù vân mà thôi.
Nếu như cứ đứng trước tòa nhà đợi Kỷ Ngôn Tắc với Triệu Dạ Quần vào trong nói chuyện trên trời dưới đất thì cô có là đồ ngốc. Đã đến Đại học Sư phạm thì sao có thể không tới thăm Hậu Sơn được nhiều người đồn thổi? Vừa vào đầu tháng Bảy, sinh viên trong trường vẫn chưa nghỉ học hết, có người chuẩn bị thi tốt nghiệp, có người chuẩn bị về quê, lúc này vẫn còn ở lại hoàn tất những thủ tục sau cùng. Vừa nghĩ tới việc có thể tận hưởng những phút giây thoải mái, Viên Nhuận Chi vô cùng kích động. Bây giờ không cần phải nghe lời tường thuật sinh động của Triệu Dạ Quần nữa, cô sắp sửa được chứng kiến tận mắt luôn.
Tòa nhà làm việc này cách Hậu Sơn không xa lắm, Triệu Diệp Ca từng đưa cô tới đó theo đường tắt, chỉ mất có vài phút là tới nơi.
Cô lấy lại tinh thần, đặt chế độ chuông ở trong phòng họp, nhét vào trong túi quần soóc rồi thẳng bước tiến về Hậu Sơn của Đại học Sư phạm. Giữa tiết trời mùa hè nóng nực, ánh nắng lại gay gắt thế này, may mà còn có bóng râm của cây cối, nếu không làn da thế nào cũng khô cháy, đen đúa. Viên Nhuận Chi đưa tay vuốt mồ hôi, vào giữa trưa trời nắng gay gắt, vì Hậu Sơn nổi tiếng trong Đại học Sư phạm, cô cũng đâu có dễ chịu gì cho cam!
Cô hứng khởi tiến về hai bên bờ cây cỏ kín mít trên sườn núi. Lần trước cùng tới đây với Triệu Dạ Quần, cô chưa được ngắm cảnh vật gì hết, lần này nhất định không thể bỏ lỡ được.
Đi ven theo bờ cỏ dại, cô nhìn về phía các đôi sinh viên nam nữ đang quấn quít yêu đương lẫn nhau. Nào là nữ sinh cầm quyển sách cùng nghiên cứu nội dung bên trong với nam sinh, nào là nam sinh nhắm mắt gối lên đùi của nữ sinh. Có một đôi cùng lưng tựa lưng ngắm bầu trời tán gẫu, hoàn toàn không hề nhìn thấy cảnh KISS mãnh liệt, khác hẳn những gì Tiểu Dạ Ca vẫn thường khua môi múa mép.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
931/3679