Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
nhìn thấy chiếc áo phông, quần soóc bò của cô, lập tức trợn tròn mắt lên, chỉ vào cô rồi thét lên đầy kích động: “Y phục cô kia đâu phải là màu trắng? Cô ta nhất định là người xấu, muốn đến đây cướp đi Vũ Ngang của chúng ta!”
Bỗng nhiên bị Trang Vân Hà chỉ trỏ, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng kinh hãi, biết trước như vậy cô đã khoác tấm áo trắng bên ngoài rồi mới vào. Bây giờ đi ra ngoài mặc chắc vẫn còn kịp, thế là cô liền quay người bước đi.
Lúc này, giọng nói trầm ồm, dịu dàng của Kỷ Vũ Ngang lại vang lên: “Vân Hà, cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là nhà cung cấp vật liệu cho anh, nghe nói em bị bệnh nên cũng đi theo sang đây thăm em”.
Viên Nhuận Chi nghe thấy lời này, lập tức quay người lại rồi bước tới trước giường: “Cô là Vân Hà đúng không? Xin chào, Kỷ tiên sinh chính là khách hàng VIP của công ty chúng tôi. Nghe nói hai người mới sinh được một em bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cho nên tiện đường qua đây ghé thăm cô với em bé. Em bé của cô tên là Vũ Ngang đúng không? Đó là một cái tên rất hay, khí chất tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt”.
Kỷ Vũ Ngang kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Viên Nhuận Chi, đôi mắt trong sáng của cô đang ra hiệu cùng anh.
Trang Vân Hà nghe thấy lời tán tụng con trai Vũ Ngang của bà lập tức bế chú gấu bông nhỏ trong tay mình cho cô xem, vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế. Vũ Ngang của tôi vừa ngoan lại vừa nghe lời. Có điều trước đó bị một người mặc áo trắng dọa cho sợ quá, vừa khóc vừa quấy. Tôi giận cô ta làm cho Vũ Ngang khóc, nên đã bóp cổ cô ta”.
Nói xong, Trang Vân Hà liền đưa tay về phía trước mặt Viên Nhuận Chi làm động tác như thể bóp cổ ai đó.
Trước một động tác nguy hiểm như vậy, Viên Nhuận Chi cảm thấy hơi hoảng sợ, khóe miệng bất giác co giật một hồi, thân hình dần lui về phía sau. Cô sực nhớ trong túi quần mình có một chiếc kẹo mút, vội vã lấy ra, rồi đưa cho Trang Vân Hà. “Này, cái này tôi tặng cho Tiểu Vũ Ngang, là kẹo mút của hãng Bất Nhị Gia đó. Tôi thích ăn mùi vị trà sữa, đảm bảo Tiểu Vũ Ngang ăn rồi sẽ hết khóc, hết quấy ngay thôi!”
Trang Vân Hà nhìn chiếc kẹo mút bọc đẹp bên ngoài, do dự một hồi rồi nói: “Có thật thế không?”
Viên Nhuận Chi lập tức bóc lớp vỏ bên ngoài ra nói: “Không tin thì cô nếm thử coi”.
Trang Vân Hà đưa đầu lưỡi ra liếm thử, mùi vị thanh nhạt của trà sữa dần tan trong miệng, bà vui vẻ nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó đưa cho chú gấu bông nhỏ màu trắng ăn. “Tiểu Vũ Ngang, mau nếm thử món kẹo mút dì tặng cho con này!”
Nghe thấy tiếng “dì”, Viên Nhuận Chi liền đỏ bừng cả khuôn mặt lên, không ngờ lại khiến Kỷ đẹp trai phải chịu thiệt thòi. Cô thật sự không hề cố ý…
Cô lén lút nhìn sang phía Kỷ Vũ Ngang, anh đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, đen láy đang vui mừng, lấp lánh. Trái tim của Viên Nhuận Chi đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Trời ơi, Thượng Đế ơi, Thánh Mẫu ơi, cô cảm thấy như mình sắp ngộp thở vậy. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu. Cứ như vậy cô đứng trong phòng bệnh, nhìn Kỷ Vũ Ngang ở bên cạnh mẹ mình Trang Vân Hà, mãi cho tới khi tinh thần Trang Vân Hà dần dần ổn định lại, sau đó tiêm một mũi trấn tĩnh bà ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy.
Viên Nhuận Chi theo Kỷ Vũ Ngang ra bên ngoài. Giẫm chân lên bờ cỏ xanh mượt phía dưới, bọn họ nhanh chóng quay về phía trước tòa nhà NB bên cạnh, thời gian trôi qua thật quá nhanh!
Cô mím chặt môi nhìn vào chiếc mũi của mình rồi lấy hết mọi dũng khí, liền nói với Kỷ Vũ Ngang đang đứng cách mình khoảng hơn một mét: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi phải quay về công ty bây giờ!”
“Người nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Cảm ơn cô dã tặng cho mẹ tôi chiếc kẹo mút Bất Nhị Gia!” Kỷ Vũ Ngang đút hai tay vào túi quần, khóe miệng nhoẻn cười.
“À, cũng không có gì”. Viên Nhuận Chi lúc này mới cảm thấy mình thật ngốc nghếch, cô hoàn toàn không biết phải nói gì, đành ngô nghê đưa tay lên gãi đầu gãi tai.
Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, bỗng nhiên tiếng điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ vnag lên, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, Kỷ Vũ Ngang bất giác nhíu chặt đôi mày nói: “A lô?”
Đầu dây bên kia điện thoại, người nào đó chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người phụ nữ mà tôi phái tới có ở bên chỗ anh không?”
Kỷ Vũ Ngang “ừm” một tiếng rồi đáp: “Có”.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngữ khí lại cứng rắn hơn trước vài phần: “Mau bảo cô ta nghe điện thoại!”
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày, nghe khẩu khí này anh có thể nhận ra Kỷ Ngôn Tắc đang không vui. Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họ mẹ, cũng có thể coi là người nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng là một trong những quái thai của Kỷ gia. Kỷ Ngôn Tắc là một người kiệm lời, mỗi lần quay về nhà họ Kỷ, nói chuyện với người nhà tuyệt đối không có bất kì câu thừa thãi nào. Nhiều lúc giấu cảm xúc chân thực của bản thân rất kĩ, có lúc lại chẳng che đậy gì, chỉ nói một câu cũng đủ khiến cho cho cả nhà tức đến mức chết đi sống lại. Còn người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Kỷ lão thái gia, người chủ gia đình họ Kỷ, cũng là ông nội của Kỷ Vũ Ngang, ông ngoại của Kỷ Ngôn Tắc. Thời gian lâu dần, mọi người trong nhà đều kính trọng mà tránh xa Kỷ Ngôn Tắc, bởi vì tất cả đều biết được tính khí của vị thiếu gia này quái lạ, bất thường, khó dây.
Anh nheo nheo đôi mắt, liếc nhìn Viên Nhuận Chi, đưa tay ấn vào nút bật loa, đợi một lúc rồi đưa di động cho cô bảo: “Kỷ tổng bên công ty đang tìm cô đấy!”
“Hả?” Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, lúc này vẫn còn nghiên cứu xem rút cuộc tại sao sắc mặt của Kỷ đẹp trai lại kì quái như vậy, bây giờ lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tìm mình, cô vỗ mạnh vào đầu mới sực nhớ ra mình để quên di động trong xe.
Thôi toi rồi, trước khi đi, Kỷ Ngôn Tắc đã dặn dò cô đi sớm về sớm, bây giờ cô đã dằn dứ ở đây biết bao lâu rồi, không hiểu tên khốn này lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô đây? Vì đôi chút phần trăm doanh thu, làm người đến được độ như cô, bà nhà nó, thật sự bi thảm.
Cô nhận lấy chiếc di động, đặt bên tai nói: “A lô”
Ai ngờ đầu dây kia truyền lại giọng nói bình thản như không, lãnh đạm của Kỷ Ngôn Tắc: “Viên Nhuận Chi, xin mời cô ngay lập tức quay về công ty cho tôi!”
Giọng nói lớn đột nhiên vang lên khiến cho cô đinh tai nhức óc, theo ý thức cô đưa di động ra xa khỏi tai mình, nếu như không nể tình đây là di động của Kỷ đẹp trai, cô nhất định sẽ vứt nó đi không chút do dự.
Tên khốn khiếp này đúng là bị thần kinh, bảo quay về công ty thì cô sẽ về ngay, cần gì phải nói lớn tiếng thế làm cô sợ hãi, may mà không có tiền sử bệnh tim mạch. Chỉ để tâm thầm rủa Kỷ Ngôn Tắc, cô hoàn toàn không ý thức được rằng, không phải Kỷ Ngôn Tắc đang lớn tiếng mà do di động đang để chế độ bật loa ngoài.
Cô dập điện thoại, cau chặt đôi mày, hít một hơi thở sâu rồi đưa trả chiếc di động cho Kỷ Vũ Ngang, ngần ngại nhìn anh mỉm cười rồi nói: “Thật ngại quá, tôi phải quay về công ty đây!” Nói xong, cô liền mở khóa rồi vội vã ngồi vào xe.
Làm anh em họ bao lâu nay, Kỷ Vũ Ngang chưa bao giờ thấy Kỷ Ngôn Tắc đối xử với phụ nữ như thế. Nghĩ vậy, anh bất giác nhìn lại kỹ càng người phụ nữ đang mỉm cười vô cùng đáng yêu nọ. Chiếc xe vừa mới khởi động, anh liền đưa tay ra, khẽ gõ vào cửa kính ô tô. Viên Nhuận Chi hạ cửa sổ xuống, tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Kỷ tiên sinh, có chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Liệu cô có thể nhớ rõ mười một chữ số không?”
“Hả?”Viên Nhuận Chi hoàn toàn mơ hồ.
“138 518 XXX XXX”. Nhanh chóng đọc số di động của mình ra, anh lại nhoẻn miệng cười dặn thêm: “Đi đường cẩn thận!” Nói xong, anh liền quay người đi vào bên trong tòa nhà.
138 518 XXX XXX…
“138 518 XXX XXX”. Viên Nhuận Chi ngây ngô đọc lại từng chữ số một trong dãy mười một chữ số nọ lần nữa, khi nhận ra rằng đây chính là số di động của Kỷ Vũ Ngang, cô bất giác trợn to mắt, một giây sau cô kích động mỉm cười sung sướng. Cô lập tức lấy di động ra định lưu lại số điện thoại này, chợt nhìn thấy bảy cuộc điện thoại nhỡ, mở ra xem, tất cả đều bắt đầu bằng số “138 518…”, có điều của tên Kỷ biến thái đáng ghét kia. Sau ngàn lần nguyền rủa dãy số này, nhập số của Kỷ Vũ Ngang rồi lưu lại, cô mới nhìn chiếc di động, mỉm cười ngốc nghếch, sau đó lái xe trở về công ty.
Chương 7: Gian tình
“Mùa xuân ở đâu đây? Mùa xuân ở đâu đây? Mùa xuân ở ngay trong tòa nhà NB. La la la la la la, la la la la la la…”
Trên suốt dọc đường lái xe về công ty, Viên Nhuận Chi không ngừng ngân vang khúc ca mùa xuân của mình, không lúc nào ngắt quãng. Trước khi bước vào Bộ phận Thị trường, cô thò đầu vào do thám, chỉ thấy mỗi Hạ Nguyệt Cúc ở bên trong.
Hạ Nguyệt Cúc vừa nhìn thấy cô đã nói: “y da, Kỷ tổng tìm em có việc gấp đấy, chốc chốc lại ra ngoài hỏi em đã về hay chưa!”
Viên Nhuận Chi ngó ngó nghiêng nghiêng, nhận thấy trong phòng làm việc không có ai khác, mới lên tiếng hỏi: “Anh ta đang ở đâu rồi? Chị có biết anh ta tìm em có chuyện gì không ạ?”
“Cậu ấy đến nhà ăn dùng bữa rồi. Hình như lại muốn em đưa sản phẩm mẫu đến Đại học Sư phạm đó!”Hạ Nguyệt Cúc nói.
“Lại đi đưa sản phẩm mẫu sao? Dự án Đại học Sư phạm không phải do Tiểu Dạ Ca phụ trách sao?” Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại phải đem sản phẫm mẫu đến Đại học Sư phạm?
Hạ Nguyệt Cúc nói thêm: “Tình hình cụ thể thế nào chị không biết, đợi Kỷ tổng dùng bữa trưa xong đi lên đây, không phải là em sẽ biết sao? Em đã ăn cơm trưa chưa?”
“Dạ chưa…”. Viên Nhuận Chi nghiến răng nghiến lợi thầm rủa một tiếng. Kể từ khi chuyển sang Bộ phận Thị trường, ngày nào anh cũng sai bảo cô chẳng khác nào cu ly, cửu vạn kiêm lái xe, buổi sáng đi đưa gạch, buổi chiều không biết lại bắt bê vác cái gì đây.
Hạ Nguyệt Cúc nói; “Đã một giờ rồi đấy, em vẫn chưa ăn thì mau đi ăn nhanh lên, đợi chút nữa là không còn thức ăn đâu.”
“Ừ nhỉ!” Cô phải đi ăn trước đã, sau khi ăn no mới có sức khỏe để làm việc. Cô liền nhìn Hạ Nguyệt Cúc, vẫy vẫy tay rồi vội vội vàng vàng chạy xuống nhà ăn công ty.
Khi đến nhà ăn nhân viên, cả phòng ăn chỉ còn lại có vài ba người, Viên Nhuận Chi vừa liếc qua đã nhìn thấy ngay Kỷ Ngôn Tắc.
Cô mở hộp cơm ra, do dự không biết có nên lại đấy ngồi không. Sau cùng, nhân dân tệ vẫn cứ chiến thắng trái tim kiêu ngạo kia của cô, Viên Nhuận Chi liền bê đồ ăn ngoan ngoãn bước lại gần chỗ anh.
“Kỷ tổng, anh tìm tôi sao?” Khuôn mặt cô tươi cười hớn hở. Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách kia, cô lập tức tắt nụ cười, từng đợt nước miếng chẹn ngay cổ họng, khiến cô không nói được lời nào. Không phải cô chỉ quay về muộn có một chút thôi sao, anh có cần phải dùng ánh mắt để giết người không?
Cô bắt đầu giải thích lí do tại sao mình lại quay về công ty muộn: “Tôi không hề dùng thời gian làm việc đi ra ngoài làm việc riêng, anh đừng báo cáo linh tinh cùng với Tang tổng. Kỷ tiên sinh có thể làm chứng cho tôi. Lúc đó, bất ngờ mẹ của Kỷ tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi cũng đi theo xem có giúp đỡ được gì không. Anh ấy là khách hàng quan trọng của công ty chúng ra, khách hàng gặp khó khăn, thân là Trợ lí của Tổng Giám thị trường, tôi đương nhiên không thể làm ngơ được!”
Từng lời từng chữ của cô đều hợp tình hợp lí.
Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, không nói tiếng nào. Sau vài giây, khi cúi đầu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, anh quay người đặt đũa bát vào rổ thu dọn rồi bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
Viên Nhuận Chi đưa thức ăn vào miệng, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Kỷ Ngôn Tắc, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô. Cô nhồm nhoàm nhai số thức ăn trong miệng, nhớ lại ánh mắt Kỷ Ngôn Tắc nhìn mình, trong sát khí đáng sợ có ẩn giấu đôi chút oán khí. Nếu người nào không biết rõ mọi chuyện còn tưởng rằng cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh ta.
Cô bất giác ớn lạnh cả người, vội vã gắp thức ăn lên miệng nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa. Sau khi để đũa bát vào rổ thu dọn, mông cô như gắn động cơ, vội vã phóng lên văn phòng.
Khi quay về Bộ phận Thị trường, Hạ Nguyệt Cúc đánh mắt ra hiệu cho cô, Viên Nhuận Chi mang theo trái tim thấp thỏm bất an đi vào trong phòng làm việc. Kỷ Ngôn Tắc đang đứng trước bàn làm việc, không biết đang gọi điện cho ai, tóc mái màu đen phía trước trán che đi một phần đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Lúc không nói chuyện, đôi môi anh lúc nào cũng mím chặt lại.
Tuy rằng bát tự của Kỷ Ngôn Tắc không hợp với cô, nhưng nói cho cùng người ta cũng là cấp trên của cô. Sư tỷ tuy rằng thích trêu chọc cô, nhưng thời gian lâu dần, cô cũng học được cách quan sát sắc mặt của người khác. Vào những lúc cấp trên k
Bỗng nhiên bị Trang Vân Hà chỉ trỏ, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng kinh hãi, biết trước như vậy cô đã khoác tấm áo trắng bên ngoài rồi mới vào. Bây giờ đi ra ngoài mặc chắc vẫn còn kịp, thế là cô liền quay người bước đi.
Lúc này, giọng nói trầm ồm, dịu dàng của Kỷ Vũ Ngang lại vang lên: “Vân Hà, cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là nhà cung cấp vật liệu cho anh, nghe nói em bị bệnh nên cũng đi theo sang đây thăm em”.
Viên Nhuận Chi nghe thấy lời này, lập tức quay người lại rồi bước tới trước giường: “Cô là Vân Hà đúng không? Xin chào, Kỷ tiên sinh chính là khách hàng VIP của công ty chúng tôi. Nghe nói hai người mới sinh được một em bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cho nên tiện đường qua đây ghé thăm cô với em bé. Em bé của cô tên là Vũ Ngang đúng không? Đó là một cái tên rất hay, khí chất tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt”.
Kỷ Vũ Ngang kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Viên Nhuận Chi, đôi mắt trong sáng của cô đang ra hiệu cùng anh.
Trang Vân Hà nghe thấy lời tán tụng con trai Vũ Ngang của bà lập tức bế chú gấu bông nhỏ trong tay mình cho cô xem, vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế. Vũ Ngang của tôi vừa ngoan lại vừa nghe lời. Có điều trước đó bị một người mặc áo trắng dọa cho sợ quá, vừa khóc vừa quấy. Tôi giận cô ta làm cho Vũ Ngang khóc, nên đã bóp cổ cô ta”.
Nói xong, Trang Vân Hà liền đưa tay về phía trước mặt Viên Nhuận Chi làm động tác như thể bóp cổ ai đó.
Trước một động tác nguy hiểm như vậy, Viên Nhuận Chi cảm thấy hơi hoảng sợ, khóe miệng bất giác co giật một hồi, thân hình dần lui về phía sau. Cô sực nhớ trong túi quần mình có một chiếc kẹo mút, vội vã lấy ra, rồi đưa cho Trang Vân Hà. “Này, cái này tôi tặng cho Tiểu Vũ Ngang, là kẹo mút của hãng Bất Nhị Gia đó. Tôi thích ăn mùi vị trà sữa, đảm bảo Tiểu Vũ Ngang ăn rồi sẽ hết khóc, hết quấy ngay thôi!”
Trang Vân Hà nhìn chiếc kẹo mút bọc đẹp bên ngoài, do dự một hồi rồi nói: “Có thật thế không?”
Viên Nhuận Chi lập tức bóc lớp vỏ bên ngoài ra nói: “Không tin thì cô nếm thử coi”.
Trang Vân Hà đưa đầu lưỡi ra liếm thử, mùi vị thanh nhạt của trà sữa dần tan trong miệng, bà vui vẻ nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó đưa cho chú gấu bông nhỏ màu trắng ăn. “Tiểu Vũ Ngang, mau nếm thử món kẹo mút dì tặng cho con này!”
Nghe thấy tiếng “dì”, Viên Nhuận Chi liền đỏ bừng cả khuôn mặt lên, không ngờ lại khiến Kỷ đẹp trai phải chịu thiệt thòi. Cô thật sự không hề cố ý…
Cô lén lút nhìn sang phía Kỷ Vũ Ngang, anh đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, đen láy đang vui mừng, lấp lánh. Trái tim của Viên Nhuận Chi đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Trời ơi, Thượng Đế ơi, Thánh Mẫu ơi, cô cảm thấy như mình sắp ngộp thở vậy. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu. Cứ như vậy cô đứng trong phòng bệnh, nhìn Kỷ Vũ Ngang ở bên cạnh mẹ mình Trang Vân Hà, mãi cho tới khi tinh thần Trang Vân Hà dần dần ổn định lại, sau đó tiêm một mũi trấn tĩnh bà ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy.
Viên Nhuận Chi theo Kỷ Vũ Ngang ra bên ngoài. Giẫm chân lên bờ cỏ xanh mượt phía dưới, bọn họ nhanh chóng quay về phía trước tòa nhà NB bên cạnh, thời gian trôi qua thật quá nhanh!
Cô mím chặt môi nhìn vào chiếc mũi của mình rồi lấy hết mọi dũng khí, liền nói với Kỷ Vũ Ngang đang đứng cách mình khoảng hơn một mét: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi phải quay về công ty bây giờ!”
“Người nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Cảm ơn cô dã tặng cho mẹ tôi chiếc kẹo mút Bất Nhị Gia!” Kỷ Vũ Ngang đút hai tay vào túi quần, khóe miệng nhoẻn cười.
“À, cũng không có gì”. Viên Nhuận Chi lúc này mới cảm thấy mình thật ngốc nghếch, cô hoàn toàn không biết phải nói gì, đành ngô nghê đưa tay lên gãi đầu gãi tai.
Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, bỗng nhiên tiếng điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ vnag lên, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, Kỷ Vũ Ngang bất giác nhíu chặt đôi mày nói: “A lô?”
Đầu dây bên kia điện thoại, người nào đó chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người phụ nữ mà tôi phái tới có ở bên chỗ anh không?”
Kỷ Vũ Ngang “ừm” một tiếng rồi đáp: “Có”.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngữ khí lại cứng rắn hơn trước vài phần: “Mau bảo cô ta nghe điện thoại!”
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày, nghe khẩu khí này anh có thể nhận ra Kỷ Ngôn Tắc đang không vui. Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họ mẹ, cũng có thể coi là người nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng là một trong những quái thai của Kỷ gia. Kỷ Ngôn Tắc là một người kiệm lời, mỗi lần quay về nhà họ Kỷ, nói chuyện với người nhà tuyệt đối không có bất kì câu thừa thãi nào. Nhiều lúc giấu cảm xúc chân thực của bản thân rất kĩ, có lúc lại chẳng che đậy gì, chỉ nói một câu cũng đủ khiến cho cho cả nhà tức đến mức chết đi sống lại. Còn người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Kỷ lão thái gia, người chủ gia đình họ Kỷ, cũng là ông nội của Kỷ Vũ Ngang, ông ngoại của Kỷ Ngôn Tắc. Thời gian lâu dần, mọi người trong nhà đều kính trọng mà tránh xa Kỷ Ngôn Tắc, bởi vì tất cả đều biết được tính khí của vị thiếu gia này quái lạ, bất thường, khó dây.
Anh nheo nheo đôi mắt, liếc nhìn Viên Nhuận Chi, đưa tay ấn vào nút bật loa, đợi một lúc rồi đưa di động cho cô bảo: “Kỷ tổng bên công ty đang tìm cô đấy!”
“Hả?” Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, lúc này vẫn còn nghiên cứu xem rút cuộc tại sao sắc mặt của Kỷ đẹp trai lại kì quái như vậy, bây giờ lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tìm mình, cô vỗ mạnh vào đầu mới sực nhớ ra mình để quên di động trong xe.
Thôi toi rồi, trước khi đi, Kỷ Ngôn Tắc đã dặn dò cô đi sớm về sớm, bây giờ cô đã dằn dứ ở đây biết bao lâu rồi, không hiểu tên khốn này lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô đây? Vì đôi chút phần trăm doanh thu, làm người đến được độ như cô, bà nhà nó, thật sự bi thảm.
Cô nhận lấy chiếc di động, đặt bên tai nói: “A lô”
Ai ngờ đầu dây kia truyền lại giọng nói bình thản như không, lãnh đạm của Kỷ Ngôn Tắc: “Viên Nhuận Chi, xin mời cô ngay lập tức quay về công ty cho tôi!”
Giọng nói lớn đột nhiên vang lên khiến cho cô đinh tai nhức óc, theo ý thức cô đưa di động ra xa khỏi tai mình, nếu như không nể tình đây là di động của Kỷ đẹp trai, cô nhất định sẽ vứt nó đi không chút do dự.
Tên khốn khiếp này đúng là bị thần kinh, bảo quay về công ty thì cô sẽ về ngay, cần gì phải nói lớn tiếng thế làm cô sợ hãi, may mà không có tiền sử bệnh tim mạch. Chỉ để tâm thầm rủa Kỷ Ngôn Tắc, cô hoàn toàn không ý thức được rằng, không phải Kỷ Ngôn Tắc đang lớn tiếng mà do di động đang để chế độ bật loa ngoài.
Cô dập điện thoại, cau chặt đôi mày, hít một hơi thở sâu rồi đưa trả chiếc di động cho Kỷ Vũ Ngang, ngần ngại nhìn anh mỉm cười rồi nói: “Thật ngại quá, tôi phải quay về công ty đây!” Nói xong, cô liền mở khóa rồi vội vã ngồi vào xe.
Làm anh em họ bao lâu nay, Kỷ Vũ Ngang chưa bao giờ thấy Kỷ Ngôn Tắc đối xử với phụ nữ như thế. Nghĩ vậy, anh bất giác nhìn lại kỹ càng người phụ nữ đang mỉm cười vô cùng đáng yêu nọ. Chiếc xe vừa mới khởi động, anh liền đưa tay ra, khẽ gõ vào cửa kính ô tô. Viên Nhuận Chi hạ cửa sổ xuống, tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Kỷ tiên sinh, có chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Liệu cô có thể nhớ rõ mười một chữ số không?”
“Hả?”Viên Nhuận Chi hoàn toàn mơ hồ.
“138 518 XXX XXX”. Nhanh chóng đọc số di động của mình ra, anh lại nhoẻn miệng cười dặn thêm: “Đi đường cẩn thận!” Nói xong, anh liền quay người đi vào bên trong tòa nhà.
138 518 XXX XXX…
“138 518 XXX XXX”. Viên Nhuận Chi ngây ngô đọc lại từng chữ số một trong dãy mười một chữ số nọ lần nữa, khi nhận ra rằng đây chính là số di động của Kỷ Vũ Ngang, cô bất giác trợn to mắt, một giây sau cô kích động mỉm cười sung sướng. Cô lập tức lấy di động ra định lưu lại số điện thoại này, chợt nhìn thấy bảy cuộc điện thoại nhỡ, mở ra xem, tất cả đều bắt đầu bằng số “138 518…”, có điều của tên Kỷ biến thái đáng ghét kia. Sau ngàn lần nguyền rủa dãy số này, nhập số của Kỷ Vũ Ngang rồi lưu lại, cô mới nhìn chiếc di động, mỉm cười ngốc nghếch, sau đó lái xe trở về công ty.
Chương 7: Gian tình
“Mùa xuân ở đâu đây? Mùa xuân ở đâu đây? Mùa xuân ở ngay trong tòa nhà NB. La la la la la la, la la la la la la…”
Trên suốt dọc đường lái xe về công ty, Viên Nhuận Chi không ngừng ngân vang khúc ca mùa xuân của mình, không lúc nào ngắt quãng. Trước khi bước vào Bộ phận Thị trường, cô thò đầu vào do thám, chỉ thấy mỗi Hạ Nguyệt Cúc ở bên trong.
Hạ Nguyệt Cúc vừa nhìn thấy cô đã nói: “y da, Kỷ tổng tìm em có việc gấp đấy, chốc chốc lại ra ngoài hỏi em đã về hay chưa!”
Viên Nhuận Chi ngó ngó nghiêng nghiêng, nhận thấy trong phòng làm việc không có ai khác, mới lên tiếng hỏi: “Anh ta đang ở đâu rồi? Chị có biết anh ta tìm em có chuyện gì không ạ?”
“Cậu ấy đến nhà ăn dùng bữa rồi. Hình như lại muốn em đưa sản phẩm mẫu đến Đại học Sư phạm đó!”Hạ Nguyệt Cúc nói.
“Lại đi đưa sản phẩm mẫu sao? Dự án Đại học Sư phạm không phải do Tiểu Dạ Ca phụ trách sao?” Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại phải đem sản phẫm mẫu đến Đại học Sư phạm?
Hạ Nguyệt Cúc nói thêm: “Tình hình cụ thể thế nào chị không biết, đợi Kỷ tổng dùng bữa trưa xong đi lên đây, không phải là em sẽ biết sao? Em đã ăn cơm trưa chưa?”
“Dạ chưa…”. Viên Nhuận Chi nghiến răng nghiến lợi thầm rủa một tiếng. Kể từ khi chuyển sang Bộ phận Thị trường, ngày nào anh cũng sai bảo cô chẳng khác nào cu ly, cửu vạn kiêm lái xe, buổi sáng đi đưa gạch, buổi chiều không biết lại bắt bê vác cái gì đây.
Hạ Nguyệt Cúc nói; “Đã một giờ rồi đấy, em vẫn chưa ăn thì mau đi ăn nhanh lên, đợi chút nữa là không còn thức ăn đâu.”
“Ừ nhỉ!” Cô phải đi ăn trước đã, sau khi ăn no mới có sức khỏe để làm việc. Cô liền nhìn Hạ Nguyệt Cúc, vẫy vẫy tay rồi vội vội vàng vàng chạy xuống nhà ăn công ty.
Khi đến nhà ăn nhân viên, cả phòng ăn chỉ còn lại có vài ba người, Viên Nhuận Chi vừa liếc qua đã nhìn thấy ngay Kỷ Ngôn Tắc.
Cô mở hộp cơm ra, do dự không biết có nên lại đấy ngồi không. Sau cùng, nhân dân tệ vẫn cứ chiến thắng trái tim kiêu ngạo kia của cô, Viên Nhuận Chi liền bê đồ ăn ngoan ngoãn bước lại gần chỗ anh.
“Kỷ tổng, anh tìm tôi sao?” Khuôn mặt cô tươi cười hớn hở. Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách kia, cô lập tức tắt nụ cười, từng đợt nước miếng chẹn ngay cổ họng, khiến cô không nói được lời nào. Không phải cô chỉ quay về muộn có một chút thôi sao, anh có cần phải dùng ánh mắt để giết người không?
Cô bắt đầu giải thích lí do tại sao mình lại quay về công ty muộn: “Tôi không hề dùng thời gian làm việc đi ra ngoài làm việc riêng, anh đừng báo cáo linh tinh cùng với Tang tổng. Kỷ tiên sinh có thể làm chứng cho tôi. Lúc đó, bất ngờ mẹ của Kỷ tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi cũng đi theo xem có giúp đỡ được gì không. Anh ấy là khách hàng quan trọng của công ty chúng ra, khách hàng gặp khó khăn, thân là Trợ lí của Tổng Giám thị trường, tôi đương nhiên không thể làm ngơ được!”
Từng lời từng chữ của cô đều hợp tình hợp lí.
Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, không nói tiếng nào. Sau vài giây, khi cúi đầu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, anh quay người đặt đũa bát vào rổ thu dọn rồi bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
Viên Nhuận Chi đưa thức ăn vào miệng, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Kỷ Ngôn Tắc, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô. Cô nhồm nhoàm nhai số thức ăn trong miệng, nhớ lại ánh mắt Kỷ Ngôn Tắc nhìn mình, trong sát khí đáng sợ có ẩn giấu đôi chút oán khí. Nếu người nào không biết rõ mọi chuyện còn tưởng rằng cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh ta.
Cô bất giác ớn lạnh cả người, vội vã gắp thức ăn lên miệng nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa. Sau khi để đũa bát vào rổ thu dọn, mông cô như gắn động cơ, vội vã phóng lên văn phòng.
Khi quay về Bộ phận Thị trường, Hạ Nguyệt Cúc đánh mắt ra hiệu cho cô, Viên Nhuận Chi mang theo trái tim thấp thỏm bất an đi vào trong phòng làm việc. Kỷ Ngôn Tắc đang đứng trước bàn làm việc, không biết đang gọi điện cho ai, tóc mái màu đen phía trước trán che đi một phần đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Lúc không nói chuyện, đôi môi anh lúc nào cũng mím chặt lại.
Tuy rằng bát tự của Kỷ Ngôn Tắc không hợp với cô, nhưng nói cho cùng người ta cũng là cấp trên của cô. Sư tỷ tuy rằng thích trêu chọc cô, nhưng thời gian lâu dần, cô cũng học được cách quan sát sắc mặt của người khác. Vào những lúc cấp trên k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
879/3627