Tiểu thuyết Người Kia, Tổng Giám Đốc !-full
Lượt xem : |
nh hưởng gì khi bị anh đụng chạm.
Cô có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, lông mi cong dày, miệng khéo léo hồng hồng, cô có nét riêng hấp dẫn người khác, nhưng không thể gọi là xinh đẹp gợi cảm, rốt cuộc anh coi trọng cô ở điểm nào nhất đây ?
Lúc cô nhắm mắt lại, đến khi mở ra con mắt lại vừa to vừa tròn, bên trong luôn tràn đầy ánh sáng như tinh linh, làm cho người ta không tự chủ được mà hấp dẫn.
Cái miệng khéo léo của cô không nịnh nọt, chỉ luôn nói thật, mặc dù có lúc giận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đủ để cho anh có cảm giác muốn trêu chọc cô.
Anh thích cô không la lối om sòm đòi làm bạn với anh, anh thích phản ứng chậm chạp của cô, thích cô vì con chó nhỏ mà khóc rất nhiều, thích cô vì đã tin tưởng anh.
Mà suy cho cùng, cô gái nhỏ này đem anh trở thành cái gì nha ? Cứ tự nhiên ngủ ngon lành trong nhà một người đàn ông, một chút phòng bị đều không có !
“Cô bé này, rốt cuộc em có xem anh là một người đàn ông không vậy ?” Anh khẽ vuôt mặt cô, nhỏ giọng nói.
Cô đang ngủ say đương nhiên không có tiếng đáp lại.
Thật sự là hao tổn tâm trí ! Bây giờ anh có nên đánh thức cô dậy để cho cô về nhà không ? Hay là để cho cô ngủ lại ở nhà anh một đêm ?
Nói thực ra, anh đối với người trước mắt này tràn đầy dục vọng, thật không muốn đưa cô về nhà, nhưng là sợ bản thân mình không kiềm chế được, nửa đêm biến thành sói ăn cô sạch sẽ.
Ai, thật sự là rất khó xử !
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm tay anh lưu luyến không thôi, nhẹ nhàng mà chạm vào cô.
Tuy rằng anh đã xác định tình cảm anh dành cho cô, nhưng anh không biết cô có giống anh hay không.
Cô còn trẻ tuổi, mới hai mươi ba mà thôi, mà anh lại lớn hơn cô chín tuổi, cô sẽ đồng ý làm bạn gái anh, rồi sau này sẽ gả cho anh sao ?
Có lẽ hôm nay ông trời cho anh một cơ hội, làm cho anh có thể tiện tay chiếm đoạt, trước tiên cứ mạnh mẽ chiếm cô đã, chờ sau khi gạo nấu thành cơm thì tất cả đã êm thấm, anh sẽ có được cô thôi.
Nghĩ đến đây, nhất thời toàn thân anh cứng đờ, tay anh như lửa lưu luyến trên mặt cô vội vàng rụt về. Anh bị suy nghĩ tà ác trong đầu làm cho sợ hãi.
Ông trời ! Rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì nha ? Thật sự là đáng xấu hổ !
Vì sợ chính mình sẽ mất đi lý trí, biến tà ác trong đầu thành sự thật, Liễu Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó tay lắc lắc cô gái đã ngủ như chết dậy, đồng thời mở lời đánh thức cô.
“Hải Nhi, Vương Hải Nhi”
Cô gái nhỏ này ngủ cũng thật sâu, bị anh vừa lay vừa gọi như vậy cũng không có một chút phản ứng.
Anh nói to lên một chút, tay lay cô cũng mạnh hơn, rốt cuộc cũng làm cho hai mắt cô đang nhắm nghiền mở ra, chính là…
“Làm gì vậy ?” Cô bất mãn trừng mắt với anh.
Liễu Kiệt thấy phản ứng của cô như vậy thì sửng sốt một chút “Đứng lên, tôi đưa cô về nhà” Tiếp theo mới nhẹ nhàng trả lời.
“Tôi muốn ngủ ở đây” Cô giống như đứa trẻ ngủ đến nửa đêm thì nói mớ, nói xong liền ngã xuống nhắm mắt ngủ tiếp.
Quả thực Liễu Kiệt lâm vào tình trạng há hốc mồm.
Người này có thật sự tỉnh lại hay không ? Có biết nơi đây là chỗ nào không nha ?
“Vương Hải Nhi, đứng lên, cô nhanh đứng lên tôi đưa cô về nhà” Anh hít một hơi thật sâu, một lần nữa đánh thức cô dậy.
“Không về, tôi mệt mỏi quá, tôi muốn ngủ ở đây, anh nghe không hiểu tiếng mẹ đẻ hả ?” Cô tức giận hất tay anh ra.
“Cô biết đây là đâu không ?” Cái đồ thần kinh có vấn đề có biết vấn đề hiện tại của mình hay không ?
“Nhà anh nha ! Anh nghĩ tôi ngốc chắc ?” Cô nói xong lại nằm sấp xuống sô pha tiếp tục ngủ.
Biết còn dám ở lại ?! Thấy cô có dấu hiệu muốn ngủ tiếp, anh vội vàng kéo cô từ sô pha dậy.
“Này…” Anh còn chưa kịp nói gì hết đã bị cô nổi giận đùng đùng ngắt lời.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì ?” Thật sự cô rất yêu ngủ nha !
“Rốt cuộc cô có biết tôi là đàn ông hay không ?” Liễu Kiệt nhìn cô, trầm giọng hỏi.
“Vậy anh có biết tôi là con gái hay không ?” Cô liếc trắng anh, không muốn để ý đến anh.
“Cái gì ?” Anh ngẩn ngơ.
“Bệnh thần kinh ! Anh lại quấy rầy tôi ngủ tôi liền đánh anh !” Cô nắm chặt nắm đấm uy hiếp anh, tiếp theo là ngã xuống sô pha ngủ mất.
Liễu Kiệt nghẹn họng trân trối nhìn cô, hoàn toàn không còn gì để nói.
Rốt cuộc cô có tỉnh lại thật hay không nha ? Còn dám nói đánh anh, anh là muốn giúp cô giữ trong sạch nha, cô có biết anh phải cực khổ suy nghĩ trong sáng không nha ?
Bất đắc dĩ thở dài, anh lại lay lay cô, không ngờ cô nói được làm được, hai mắt trợn lên, không nói hai lời tay nắm thành nắm đấm hướng về phía anh.
Anh bị hoảng sợ, theo phản xạ người anh lui về sau, đồng thời hất nắm đấm của cô ra, không ngờ anh làm vậy thì hại cô mất đi thăng bằng, người trên sô pha ngã xuống.
“Cẩn thận !”
Anh nhanh tay lẹ mắt một tay bắt được tay cô, một tay ôm lưng cô, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã kéo cô về phía mình, nhưng làm như vậy thì thân thể hai người lại kề sát với nhau, giờ phút này thân thể mềm mại của cô đang nằm trên người anh, mùi hương thuộc về cô đang quanh quẩn nơi chóp mũi anh, xông vào trong phổi của anh.
Môi của cô gần ngay trước mắt, hơi thở như hương lan phả vào mặt anh.
Cả người anh gần cô mà cứng ngắc, căng thẳng, đầu óc anh không thể tự hỏi, lúc trước anh đã làm gì thì anh đã cúi người bao trùm lên đôi môi đỏ mọng, mềm mại mê người của cô.
Tựa như châm thêm một ngòi nổi, một khi dục vọng đè nén được kích thích thì không thể dừng lại được nữa.
Trời mới biết từ khi anh biết mình thích ân ái với cô, thì dục vọng không thể kiềm chế được.
Anh nhiệt tình hôn cô, một bàn tay nắm gáy cô không cho cô rời khỏi môi mình, tuy rằng anh có thể cảm giác được người cô cứng ngắc, nụ hôn trúc trắc, nhưng anh không có cách nào ngăn cản dục vọng muốn có được cô của anh.
Vì cảm nhận được cô đang đáp lại anh, nên động tác của anh dịu dàng, dụ dỗ hơn, thân mật hôn cô thật sâu, anh chậm rãi dẫn dắt cô cảm nhận sự tiếp xúc thân thiết khi nam nữ yêu nhau.
Thân thể của cô dần dần trở nên mềm mại, thậm chí hai tay chỉ động ôm lấy cổ anh, dường như cả người áp sát anh hơn, còn mạnh bạo chen vào giữa hai chân anh.
Ông trời…
“Hải Nhi, em có biết anh là ai không ?” Anh miễn cưỡng rời đi đôi môi ngọt ngào mê người của cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt say mê mờ mịt của cô, giọng nói khàn khàn hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi môi hồng hồng bị anh hôn đến ẩm ướt khẽ hé mở, đột nhiên cô vươn lưỡi liếm hai môi của mình, làm cho anh không tự chủ được run rẩy một chút, còn rên rỉ ra tiếng.
“Hải Nhi” Anh khàn khàn gọi tên cô, ánh mắt u ám nóng rực nhìn cô ra mệnh lệnh “Nói cho anh biết, anh là ai ?”
Bây giờ có lẽ cô nửa tỉnh nửa mê chưa tỉnh hẳn, có lẽ cô nghĩ đây chỉ là giấc mơ, nhưng anh muốn cô biết được rõ ràng, giờ phút này người đang ôm cô, hôn cô là Liễu Kiệt, mà không phải kẻ nào khác.
“Anh là….Liễu Kiệt” Vẻ mặt cô mê man tựa hồ có chút hoàn hồn.
Anh hài lòng cong khóe miệng, lại cúi đầu hôn cô lần nữa “Đúng vậy, anh là Liễu Kiệt” Anh dán trên môi cô, vừa hôn vừa nói, chỉ cần cô biết anh là ai là đủ rồi.
Đêm nay, cô trở thành người phụ nữ của anh.
***
Ngoại trừ ba mẹ của cô ra, Vương Hải Nhi nằm mơ cũng không có cái gì khác, không ngờ trên thế giới này còn có người thứ ba có thể làm cho cô cảm giác muốn trốn tránh cũng không được.
Liễu Kiệt…
Trời ạ ! Rốt cuộc cô bị gì vậy, chắc dây thần kinh chạy sai đường rồi, nên cô mới cùng anh ta làm ra cái chuyện ái muội này đây ?
Ở trên giường làm tình…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh kích tình nóng bỏng đêm đó, làm cho cô ôm đầu hối hận, than vãn thành tiếng.
Cô thật ngu ngốc, cô thật ngu ngốc, cho dù có ngủ thì sao lại ngủ say như vậy chứ, tại sao người lại ham ngủ như vậy chứ, cũng không nên mơ mơ màng màng mà ngủ với đàn ông hết một đêm chứ, đến ngày hôm sau mới ngu ngơ phát hiện ra, chuyện này đúng là chết quách đi cho rồi !
Thật ra, thất thân là chuyện nhỏ, dù sao cô cũng không để ý đến cái màng trinh mỏng manh kia, hơn nữa nghe nói đàn ông rất sợ đụng vào gái còn trinh, nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc về sau cô dùng thái độ gì mà gặp Liễu Kiệt đây ?
Cô không muốn mất đi một người bạn như vậy, cho dù cô đồng ý buông tha cho tình bạn giữa hai người, nhưng anh ta vẫn là bạn đồng nghiệp với cô nha, nếu sau này không cẩn thận cô gặp phải anh ta, như vậy là xấu hổ quá rồi còn gì ? Trừ phi cô từ bỏ công việc đó đi.
Nhưng làm vậy chẳng phải mất đi công việc lẫn bạn bè sao ?
Không, cô không cần làm vậy. Công việc và bạn bè cô không muốn mất thứ gì cả, nhưng tiếp theo cô nên làm thế nào đây ?
Làm như không có xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng vậy cũng không được đâu, vì chuyện này cô đã nghỉ ở nhà hai ngày, còn trốn được việc làm ở pub của anh hai ngày, ngay cả bản thân cũng không về nhà, làm sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được chứ ?
Vậy nên đổ tội cho việc say rượu làm loạn đi.
Ách, Vương Hải Nhi, thần kinh mày có vấn đề rồi sao ? Tối hôm đó mày không uống rượu nha !
Đáng giận, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc còn cách nào để làm nữa không chứ ? Chẳng lẽ muốn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta à, hung hăng trách cứ anh ta à, sau đó lại hào phóng tha thứ cho anh ta à, từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, tất cả tan thành mây khói, thế giới hòa bình à ?
Di ?
Cách này cũng không tệ lắm nha !
Đột nhiên Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui sướng như rẽ mây nhìn trời thấy được ánh sáng. Tại sao lúc đầu cô không nghĩ đến cách này chứ ?
Tuy rằng cô không biết sau đêm đó Liễu kiệt có suy nghĩ gì, bởi vì trước khi anh ta tỉnh lại thì cô đã chuồn mất, nhưng với trình độ anh được phái nữ chào đón, lại được hưởng thụ mỹ nữ vây quanh như vậy, xem ra tình hình anh ta cũng hy vọng chuyện đêm đó xảy ra là ngoài ý muốn, sau đó chuyện to hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không đi.
Thật là, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải cô là người tự mình đi tìm phiền não đấy chứ ?
Tay cô gõ gõ lên đầu mình, càng suy nghĩ thì càng có khả năng như vậy.
“Thật sự là rất ngu ngốc” Cô thì thào tự mắng chính mình, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chạy đến phòng khách, lấy di động cô đã tắt hai ngày ở trong túi ra, mở nguồn lên.
Chỉ cần nhìn anh ta có gọi, hay là nhắn tin cho cô không, thì đại khái có thể biết thái độ và phản ứng của anh ta với chuyện này.
Cô nhấn bốn số mật mã, thành công khởi động máy lên, đợi di động tìm được mạng xong thì có hai tin nhắn thông bái gửi đến, lập tức cô nhấn phím nghe lại.
“Em đang ở đâu, con chó nhỏ nhìn không ổn cho lắm, anh không biết làm thế nào cả ?” Đây là tin nhắn thoại thứ nhất.
“Anh đem con chó đến bệnh viện, bác sĩ nói nó không được tốt, nói anh phải chuẩn bị tâm lý vì có khả năng con chó sẽ chết, em…” Đây là tin nhắn thoại thứ hai, mà anh ta còn không nói hết lời đã cắt lời, nhưng ngay cả như vậy thì anh ta cũng đã nói sự thật rõ ràng.
Khả năng con chó nhỏ sẽ chết !
Cô khiếp sợ cả người cứng ngắc, mặt không còn chút máu. Tại sao có thể như vậy chứ ?
Trong lúc nhất thời, cô chỉ biết chịu đả kích và kinh ngạc, không có bất lỳ một hành động gì khác. Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô như có điện giật, cô cầm lấy túi xách, đứng dậy lao nhanh ra khỏi phòng khách, mở cửa “phanh” một tiếng, cả người biến mất không thấy bóng dáng.
~~~=”=~~~
“Linh, linh…”
Trong hội nghị, tiếng chuông di động vang lên, mọi người sợ tới mức ngồi ngay thẳng, muốn cử động cũng không dám.
Ai cũng biết tổng giám đốc ghét nhất có người mang điện thoại vào phòng họp, hơn nữa mọi người cũng biết, ba ngày qua tổng giám đốc giống như ăn phải thuốc nổ, không mở miệng thì thôi, nễu đã mở miệng thì nhất định quạc người khác biến dạng, không còn một mảnh xương nguyên vẹn, cho nên trước khi vào phòng họp, mọi người phải quyết chiến với căng thẳng, trong lòng không ngừng mạc niêm nam mô a di đà phật, phật tổ phù hộ.
Rốt cuộc là ai có gan như vậy nha ? Còn dám mang di động vào phòng họp, nhưng chiết tiệt lại không để chế độ im lặng. Thằng cha nào đó muốn hại chết mọi người sao ?
Lúc này những người dùng di động đều ngừng thở, tất cả đều không tự chủ khẽ liếc mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng không dám lộn xộn một chút, chứ đừng nói là quay đầu nh
Cô có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, lông mi cong dày, miệng khéo léo hồng hồng, cô có nét riêng hấp dẫn người khác, nhưng không thể gọi là xinh đẹp gợi cảm, rốt cuộc anh coi trọng cô ở điểm nào nhất đây ?
Lúc cô nhắm mắt lại, đến khi mở ra con mắt lại vừa to vừa tròn, bên trong luôn tràn đầy ánh sáng như tinh linh, làm cho người ta không tự chủ được mà hấp dẫn.
Cái miệng khéo léo của cô không nịnh nọt, chỉ luôn nói thật, mặc dù có lúc giận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đủ để cho anh có cảm giác muốn trêu chọc cô.
Anh thích cô không la lối om sòm đòi làm bạn với anh, anh thích phản ứng chậm chạp của cô, thích cô vì con chó nhỏ mà khóc rất nhiều, thích cô vì đã tin tưởng anh.
Mà suy cho cùng, cô gái nhỏ này đem anh trở thành cái gì nha ? Cứ tự nhiên ngủ ngon lành trong nhà một người đàn ông, một chút phòng bị đều không có !
“Cô bé này, rốt cuộc em có xem anh là một người đàn ông không vậy ?” Anh khẽ vuôt mặt cô, nhỏ giọng nói.
Cô đang ngủ say đương nhiên không có tiếng đáp lại.
Thật sự là hao tổn tâm trí ! Bây giờ anh có nên đánh thức cô dậy để cho cô về nhà không ? Hay là để cho cô ngủ lại ở nhà anh một đêm ?
Nói thực ra, anh đối với người trước mắt này tràn đầy dục vọng, thật không muốn đưa cô về nhà, nhưng là sợ bản thân mình không kiềm chế được, nửa đêm biến thành sói ăn cô sạch sẽ.
Ai, thật sự là rất khó xử !
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm tay anh lưu luyến không thôi, nhẹ nhàng mà chạm vào cô.
Tuy rằng anh đã xác định tình cảm anh dành cho cô, nhưng anh không biết cô có giống anh hay không.
Cô còn trẻ tuổi, mới hai mươi ba mà thôi, mà anh lại lớn hơn cô chín tuổi, cô sẽ đồng ý làm bạn gái anh, rồi sau này sẽ gả cho anh sao ?
Có lẽ hôm nay ông trời cho anh một cơ hội, làm cho anh có thể tiện tay chiếm đoạt, trước tiên cứ mạnh mẽ chiếm cô đã, chờ sau khi gạo nấu thành cơm thì tất cả đã êm thấm, anh sẽ có được cô thôi.
Nghĩ đến đây, nhất thời toàn thân anh cứng đờ, tay anh như lửa lưu luyến trên mặt cô vội vàng rụt về. Anh bị suy nghĩ tà ác trong đầu làm cho sợ hãi.
Ông trời ! Rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì nha ? Thật sự là đáng xấu hổ !
Vì sợ chính mình sẽ mất đi lý trí, biến tà ác trong đầu thành sự thật, Liễu Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó tay lắc lắc cô gái đã ngủ như chết dậy, đồng thời mở lời đánh thức cô.
“Hải Nhi, Vương Hải Nhi”
Cô gái nhỏ này ngủ cũng thật sâu, bị anh vừa lay vừa gọi như vậy cũng không có một chút phản ứng.
Anh nói to lên một chút, tay lay cô cũng mạnh hơn, rốt cuộc cũng làm cho hai mắt cô đang nhắm nghiền mở ra, chính là…
“Làm gì vậy ?” Cô bất mãn trừng mắt với anh.
Liễu Kiệt thấy phản ứng của cô như vậy thì sửng sốt một chút “Đứng lên, tôi đưa cô về nhà” Tiếp theo mới nhẹ nhàng trả lời.
“Tôi muốn ngủ ở đây” Cô giống như đứa trẻ ngủ đến nửa đêm thì nói mớ, nói xong liền ngã xuống nhắm mắt ngủ tiếp.
Quả thực Liễu Kiệt lâm vào tình trạng há hốc mồm.
Người này có thật sự tỉnh lại hay không ? Có biết nơi đây là chỗ nào không nha ?
“Vương Hải Nhi, đứng lên, cô nhanh đứng lên tôi đưa cô về nhà” Anh hít một hơi thật sâu, một lần nữa đánh thức cô dậy.
“Không về, tôi mệt mỏi quá, tôi muốn ngủ ở đây, anh nghe không hiểu tiếng mẹ đẻ hả ?” Cô tức giận hất tay anh ra.
“Cô biết đây là đâu không ?” Cái đồ thần kinh có vấn đề có biết vấn đề hiện tại của mình hay không ?
“Nhà anh nha ! Anh nghĩ tôi ngốc chắc ?” Cô nói xong lại nằm sấp xuống sô pha tiếp tục ngủ.
Biết còn dám ở lại ?! Thấy cô có dấu hiệu muốn ngủ tiếp, anh vội vàng kéo cô từ sô pha dậy.
“Này…” Anh còn chưa kịp nói gì hết đã bị cô nổi giận đùng đùng ngắt lời.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì ?” Thật sự cô rất yêu ngủ nha !
“Rốt cuộc cô có biết tôi là đàn ông hay không ?” Liễu Kiệt nhìn cô, trầm giọng hỏi.
“Vậy anh có biết tôi là con gái hay không ?” Cô liếc trắng anh, không muốn để ý đến anh.
“Cái gì ?” Anh ngẩn ngơ.
“Bệnh thần kinh ! Anh lại quấy rầy tôi ngủ tôi liền đánh anh !” Cô nắm chặt nắm đấm uy hiếp anh, tiếp theo là ngã xuống sô pha ngủ mất.
Liễu Kiệt nghẹn họng trân trối nhìn cô, hoàn toàn không còn gì để nói.
Rốt cuộc cô có tỉnh lại thật hay không nha ? Còn dám nói đánh anh, anh là muốn giúp cô giữ trong sạch nha, cô có biết anh phải cực khổ suy nghĩ trong sáng không nha ?
Bất đắc dĩ thở dài, anh lại lay lay cô, không ngờ cô nói được làm được, hai mắt trợn lên, không nói hai lời tay nắm thành nắm đấm hướng về phía anh.
Anh bị hoảng sợ, theo phản xạ người anh lui về sau, đồng thời hất nắm đấm của cô ra, không ngờ anh làm vậy thì hại cô mất đi thăng bằng, người trên sô pha ngã xuống.
“Cẩn thận !”
Anh nhanh tay lẹ mắt một tay bắt được tay cô, một tay ôm lưng cô, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã kéo cô về phía mình, nhưng làm như vậy thì thân thể hai người lại kề sát với nhau, giờ phút này thân thể mềm mại của cô đang nằm trên người anh, mùi hương thuộc về cô đang quanh quẩn nơi chóp mũi anh, xông vào trong phổi của anh.
Môi của cô gần ngay trước mắt, hơi thở như hương lan phả vào mặt anh.
Cả người anh gần cô mà cứng ngắc, căng thẳng, đầu óc anh không thể tự hỏi, lúc trước anh đã làm gì thì anh đã cúi người bao trùm lên đôi môi đỏ mọng, mềm mại mê người của cô.
Tựa như châm thêm một ngòi nổi, một khi dục vọng đè nén được kích thích thì không thể dừng lại được nữa.
Trời mới biết từ khi anh biết mình thích ân ái với cô, thì dục vọng không thể kiềm chế được.
Anh nhiệt tình hôn cô, một bàn tay nắm gáy cô không cho cô rời khỏi môi mình, tuy rằng anh có thể cảm giác được người cô cứng ngắc, nụ hôn trúc trắc, nhưng anh không có cách nào ngăn cản dục vọng muốn có được cô của anh.
Vì cảm nhận được cô đang đáp lại anh, nên động tác của anh dịu dàng, dụ dỗ hơn, thân mật hôn cô thật sâu, anh chậm rãi dẫn dắt cô cảm nhận sự tiếp xúc thân thiết khi nam nữ yêu nhau.
Thân thể của cô dần dần trở nên mềm mại, thậm chí hai tay chỉ động ôm lấy cổ anh, dường như cả người áp sát anh hơn, còn mạnh bạo chen vào giữa hai chân anh.
Ông trời…
“Hải Nhi, em có biết anh là ai không ?” Anh miễn cưỡng rời đi đôi môi ngọt ngào mê người của cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt say mê mờ mịt của cô, giọng nói khàn khàn hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi môi hồng hồng bị anh hôn đến ẩm ướt khẽ hé mở, đột nhiên cô vươn lưỡi liếm hai môi của mình, làm cho anh không tự chủ được run rẩy một chút, còn rên rỉ ra tiếng.
“Hải Nhi” Anh khàn khàn gọi tên cô, ánh mắt u ám nóng rực nhìn cô ra mệnh lệnh “Nói cho anh biết, anh là ai ?”
Bây giờ có lẽ cô nửa tỉnh nửa mê chưa tỉnh hẳn, có lẽ cô nghĩ đây chỉ là giấc mơ, nhưng anh muốn cô biết được rõ ràng, giờ phút này người đang ôm cô, hôn cô là Liễu Kiệt, mà không phải kẻ nào khác.
“Anh là….Liễu Kiệt” Vẻ mặt cô mê man tựa hồ có chút hoàn hồn.
Anh hài lòng cong khóe miệng, lại cúi đầu hôn cô lần nữa “Đúng vậy, anh là Liễu Kiệt” Anh dán trên môi cô, vừa hôn vừa nói, chỉ cần cô biết anh là ai là đủ rồi.
Đêm nay, cô trở thành người phụ nữ của anh.
***
Ngoại trừ ba mẹ của cô ra, Vương Hải Nhi nằm mơ cũng không có cái gì khác, không ngờ trên thế giới này còn có người thứ ba có thể làm cho cô cảm giác muốn trốn tránh cũng không được.
Liễu Kiệt…
Trời ạ ! Rốt cuộc cô bị gì vậy, chắc dây thần kinh chạy sai đường rồi, nên cô mới cùng anh ta làm ra cái chuyện ái muội này đây ?
Ở trên giường làm tình…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh kích tình nóng bỏng đêm đó, làm cho cô ôm đầu hối hận, than vãn thành tiếng.
Cô thật ngu ngốc, cô thật ngu ngốc, cho dù có ngủ thì sao lại ngủ say như vậy chứ, tại sao người lại ham ngủ như vậy chứ, cũng không nên mơ mơ màng màng mà ngủ với đàn ông hết một đêm chứ, đến ngày hôm sau mới ngu ngơ phát hiện ra, chuyện này đúng là chết quách đi cho rồi !
Thật ra, thất thân là chuyện nhỏ, dù sao cô cũng không để ý đến cái màng trinh mỏng manh kia, hơn nữa nghe nói đàn ông rất sợ đụng vào gái còn trinh, nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc về sau cô dùng thái độ gì mà gặp Liễu Kiệt đây ?
Cô không muốn mất đi một người bạn như vậy, cho dù cô đồng ý buông tha cho tình bạn giữa hai người, nhưng anh ta vẫn là bạn đồng nghiệp với cô nha, nếu sau này không cẩn thận cô gặp phải anh ta, như vậy là xấu hổ quá rồi còn gì ? Trừ phi cô từ bỏ công việc đó đi.
Nhưng làm vậy chẳng phải mất đi công việc lẫn bạn bè sao ?
Không, cô không cần làm vậy. Công việc và bạn bè cô không muốn mất thứ gì cả, nhưng tiếp theo cô nên làm thế nào đây ?
Làm như không có xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng vậy cũng không được đâu, vì chuyện này cô đã nghỉ ở nhà hai ngày, còn trốn được việc làm ở pub của anh hai ngày, ngay cả bản thân cũng không về nhà, làm sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được chứ ?
Vậy nên đổ tội cho việc say rượu làm loạn đi.
Ách, Vương Hải Nhi, thần kinh mày có vấn đề rồi sao ? Tối hôm đó mày không uống rượu nha !
Đáng giận, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc còn cách nào để làm nữa không chứ ? Chẳng lẽ muốn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta à, hung hăng trách cứ anh ta à, sau đó lại hào phóng tha thứ cho anh ta à, từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, tất cả tan thành mây khói, thế giới hòa bình à ?
Di ?
Cách này cũng không tệ lắm nha !
Đột nhiên Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui sướng như rẽ mây nhìn trời thấy được ánh sáng. Tại sao lúc đầu cô không nghĩ đến cách này chứ ?
Tuy rằng cô không biết sau đêm đó Liễu kiệt có suy nghĩ gì, bởi vì trước khi anh ta tỉnh lại thì cô đã chuồn mất, nhưng với trình độ anh được phái nữ chào đón, lại được hưởng thụ mỹ nữ vây quanh như vậy, xem ra tình hình anh ta cũng hy vọng chuyện đêm đó xảy ra là ngoài ý muốn, sau đó chuyện to hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không đi.
Thật là, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải cô là người tự mình đi tìm phiền não đấy chứ ?
Tay cô gõ gõ lên đầu mình, càng suy nghĩ thì càng có khả năng như vậy.
“Thật sự là rất ngu ngốc” Cô thì thào tự mắng chính mình, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chạy đến phòng khách, lấy di động cô đã tắt hai ngày ở trong túi ra, mở nguồn lên.
Chỉ cần nhìn anh ta có gọi, hay là nhắn tin cho cô không, thì đại khái có thể biết thái độ và phản ứng của anh ta với chuyện này.
Cô nhấn bốn số mật mã, thành công khởi động máy lên, đợi di động tìm được mạng xong thì có hai tin nhắn thông bái gửi đến, lập tức cô nhấn phím nghe lại.
“Em đang ở đâu, con chó nhỏ nhìn không ổn cho lắm, anh không biết làm thế nào cả ?” Đây là tin nhắn thoại thứ nhất.
“Anh đem con chó đến bệnh viện, bác sĩ nói nó không được tốt, nói anh phải chuẩn bị tâm lý vì có khả năng con chó sẽ chết, em…” Đây là tin nhắn thoại thứ hai, mà anh ta còn không nói hết lời đã cắt lời, nhưng ngay cả như vậy thì anh ta cũng đã nói sự thật rõ ràng.
Khả năng con chó nhỏ sẽ chết !
Cô khiếp sợ cả người cứng ngắc, mặt không còn chút máu. Tại sao có thể như vậy chứ ?
Trong lúc nhất thời, cô chỉ biết chịu đả kích và kinh ngạc, không có bất lỳ một hành động gì khác. Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô như có điện giật, cô cầm lấy túi xách, đứng dậy lao nhanh ra khỏi phòng khách, mở cửa “phanh” một tiếng, cả người biến mất không thấy bóng dáng.
~~~=”=~~~
“Linh, linh…”
Trong hội nghị, tiếng chuông di động vang lên, mọi người sợ tới mức ngồi ngay thẳng, muốn cử động cũng không dám.
Ai cũng biết tổng giám đốc ghét nhất có người mang điện thoại vào phòng họp, hơn nữa mọi người cũng biết, ba ngày qua tổng giám đốc giống như ăn phải thuốc nổ, không mở miệng thì thôi, nễu đã mở miệng thì nhất định quạc người khác biến dạng, không còn một mảnh xương nguyên vẹn, cho nên trước khi vào phòng họp, mọi người phải quyết chiến với căng thẳng, trong lòng không ngừng mạc niêm nam mô a di đà phật, phật tổ phù hộ.
Rốt cuộc là ai có gan như vậy nha ? Còn dám mang di động vào phòng họp, nhưng chiết tiệt lại không để chế độ im lặng. Thằng cha nào đó muốn hại chết mọi người sao ?
Lúc này những người dùng di động đều ngừng thở, tất cả đều không tự chủ khẽ liếc mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng không dám lộn xộn một chút, chứ đừng nói là quay đầu nh
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
55/4877