watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Kia, Tổng Giám Đốc !-full

Lượt xem :
ìn về người đang chủ tọa cuộc họp kia.

Xong rồi, bọn họ chết chắc rồi, chết chắc rồi…

“Này ?”

Đột nhiên tiếng chuông di động ngừng kêu, mà giọng nói trả lời kia làm cho mọi người trợn to hai mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về hướng mà mọi người không dám nhìn kia.

Tổng giám đốc ?

Thì ra cái người có gan…không đúng, là anh tuấn, thông minh, vĩ đại, dũng mãnh vô dịch, có tiền có của, là người hiếm có trên khắp thế gian này, đúng là tổng giám đốc đại nhân của bọn họ. Thật là thoát chết trong gan tấc nha ! Hô ~

Tiếp theo là nháy mắt, hít không khí, bật bật hơi, mọi người thiếu chút nữa thì thiếu ô xi mà chết.

“Anh đang ở đâu ? Con chó nhỏ sao rồi, vì sao hôm nay bệnh viện thú y lại đóng cửa ? Nếu bọn họ đóng cửa rồi thì ai chăm sóc con chó đây ? Hay là nó hết bệnh rồi, không còn bị gì nữa ?”

Đợi suốt hai ngày hai đêm tên của cô mới hiện lên trên di động của anh, đầu tiên Liễu Kiệt có cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó lại cảm thấy căm giận vô cùng.

Người kia có biết anh lo lắng biết bao nhiêu không ? Sau khi chạy trốn không thấy bóng dáng, cô cũng không đi làm, cũng không về nhà, ngay cả di động cũng tắt máy, ngay cả con chó nhỏ cô quan tâm nhất mà anh luôn dùng để dụ cô xuất hiện, nay cô cũng không hỏi thăm, để lại tin nhắn cho cô, cô cũng không để ý, phải qua một ngày cô mới gọi lại cho anh.

Cô muốn làm anh lo lắng suýt chết hay là ão não mà chết đây ? Cái đồ tra tấn người khác !

“Em còn quan tâm đến nó sao ?” Cảm xúc phẫn nộ làm cho giọng nói anh trở nên lạnh lùng, tiếp theo anh vẫy vẫy tay muốn mọi người đi ra khỏi phòng họp, lập tức mọi người như trút được gánh nặng nhanh chóng rời đi, trong khoảnh khắc như nhìn thấy được ánh sáng.

“Đương nhiên là em quan tâm nó” Đầu điện thoại bên kia đang biện minh.

“Nhưng tin nhắn anh gửi cho em đã được hai ngày rồi, quan tâm của em có tới chậm quá đi không ?”

Quá chậm ?!

Vừa nghe hai chữ này thì Vương Hải Nhi đã rơi nước mắt “Em không biết…em không khởi động máy…em…” Cô khóc nấc lên nói.

Nghe tiếng là biết cô đang khóc nước mắt nước mũi đầy mặt rồi, làm cho Liễu Kiệt than nhẹ một hơi. Không biết tại sao anh đối với cô không còn cách nào khác, chỉ biết đầu hàng cô thôi.

“Em đang ở đâu ?” Sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi.

“Ngoài bệnh viện thú y” Cô run run nói.

“Ở đó chờ anh”

Sau khi nói với thư ký bỏ hết lịch trình ngày hôm nay, anh lập tức lái xe đến bệnh viện thú y đón cô.

Quả nhiên anh đoán đúng, cô khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, giống như một đứa trẻ lạc đường ngồi xổm trước cổng mà khóc thút thít, nhìn qua thật đáng thương.

“Đứng lên” Anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn anh.

“Anh chưa nói con chó nhỏ đó chết, em khóc làm gì chứ ?” Tay anh lau đi nước mắt trên mặt cô.

Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây dại, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, suy nghĩ trong đầu có biến chuyển.

Ý của anh là… “Con chó nhỏ…không chết ?”

“Không chết” Lau nước mắt cho cô xong, anh dắt tay cô đến xe đang đỗ ở ven đường.

“Anh nói thật không ?” Chờ anh ngồi trên xe xong, cô mới hoàn hồn hỏi anh.

Anh gật đầu.

Cô nhìn anh không chớp mắt, sau đó cô thở ra một hơi, tay còn vỗ vỗ ngực “Thật tốt quá ! Thật tốt quá !” Sau đó không hiểu sao cô lại khóc lên !

“Đã nói nó không chết thì em khóc làm gì nữa ?” Liễu Kiệt bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.

Cô chỉ khóc thút thít không trả lời anh.

“Đã đói bụng chưa ? Đi ăn chút gì đó được không ?” Lát sau anh mới mở miệng hỏi cô.

Cô lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy nói “Bây giờ em muốn nhìn con chó”

“Con chó đang ở nhà anh, không chạy trốn được, đã gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đã” Anh nhìn cô một cái, tự mình ra quyết định.

“Em không đói bụng”

“Không đói bụng cũng phải ăn”

“Nhưng là….” Cô muốn nhìn con chó nhỏ, muốn biết nó vẫn bình an vô sự.

“Anh thích cô gái của anh có da có thịt, ôm sẽ thoải mái hơn, nhìn em gầy quá” Bỗng nhiên anh ngắt lời cô.

Nhìn anh bình thản ung dung nói ra như vậy, còn Vương Hải Nhi thì đầu óc trống rỗng khiếp sợ, ngay sau đó là máu từ ngực cô tăng vọt lên trên mặt.

Anh…anh vừa nói…cô gái của anh ?

“Anh anh anh…anh nói bậy bạ gì đó ? Ai ai ai…ai là cô gái của anh ?” Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp kháng nghị với anh.

“Không phải là em sao ?”

“Không phải em” Thái độ cô khó có thể tin trả lời anh, lại dùng lực lau nước mắt trên mặt.

“Em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao ?” Anh buồn bã liếc cô một cái, trầm giọng hỏi.

“Chịu, chịu trách nhiệm ?” Cô hoài nghi nhìn anh.

“Đúng”

“Đúng cái gì ?” Đầu cô rất hỗn loạn, không biết mình đang hỏi cái gì.

“Chịu trách nhiệm với anh” Anh ra vẻ đương nhiên trả lời “Em đã sử dụng qua anh, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm với anh sao ?”

Sử dụng qua ?

Trong đầu Vương Hải Nhi cứ quanh quẩn ba chữ này, còn hiện ra hình ảnh nóng bỏng kích tình đêm đó, một lượng máu lớn vọt lên trên mặt cô, là cho mặt cô đỏ thêm dữ dội, trợ mắt há mồm, á khẩu không nói được gì.

Trời ạ ! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây ? Vì sao lại nhắc tới chuyện này ? Vì chuyện con chó cô mới vất vả quên đi tất cả đã xảy ra, cũng quên đi xấu hổ khi gặp anh, nhưng bây giờ là…

“Anh…em….tối hôm đó…” Đáng giận ! Căn bản cô không biết nói gì cả.

Nhanh động não suy nghĩ đi, không phải trước khi tan ca cô đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi sao ? Vì sao bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra ? Nhanh nhanh nghĩ đi !

“Em đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh” Anh chậm chạp nói.

Lúc này rốt cuộc cô đã nghĩ tới cách giải quyết vấn dề.

“Anh…” Cô vô cùng vui vẻ chuẩn bị mở miệng, nhưng giọng nói lại biến mất trong vòng một giây.

Từ đã, anh ta vừa nói cái gì đó ? Đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh ? Vậy không phải kế sách vất vả cô mới nghĩ ra là đồ bỏ đi sao ? Hơn nữa, tức nhất là, tại sao anh ta lại không có phong độ, dám nói cô sai là sao ? Cô là phụ nữ…không, trước khi phát sinh quan hệ cô còn là con gái nha ! Cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, còn như anh ta thì đã có hàng ngàn đêm tình, khiến cho bạn trai người ta tìm đến cửa dạy dỗ anh, anh như vậy còn chỉ trích cô sai nữa chứ ?

“Anh nói lại lần nữa xem” Cô khoanh hai tay trước ngực, mắt ánh lên tia tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Em đừng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh, mà em cũng phải chịu chút trách nhiệm”

“Em phải chịu trách nhiệm cái gì đây ?” Cô tức giận hỏi thăm.

“Anh nói muốn đưa em về nhà, nhưng em lại nói muốn ngủ ở chỗ anh không chịu về”

Cô không chút lưu tình cãi lại “Vì thế anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò đúng không ?”

“Anh không bắt buộc em, em còn đẩy anh, cự tuyệt anh rất nhiều lần”

Vương Hải Nhi nhanh nhớ lại đêm đó, chết tiệt, anh ta không nói dối.

“Em còn dính lấy người anh cọ xát, rên rỉ”

“Em không làm vậy !” Cô đỏ mặt ngắt lời anh.

“Em có làm, chỉ là em không biết mà thôi” Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô, giọng nói khàn khàn nói với cô.

Vương Hải Nhi cắn cánh môi, xấu hổ không biết làm sao đành bất an nhúc nhích người một chút. Cô đã làm như vậy thật chứ ?

“Em quá nhiệt tình đã làm cho anh không dừng được, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cố gắng kiềm chế đến giây phút cuối cùng để hỏi em có được không ? Em thở hổn hển gật đầu, ôm chặt anh nói có thể…”

“Anh không cần nói nữa” Cô đột ngột che tai lại, xấu hổ nói ra yêu cầu. Nếu không phải xe đang chạy trên đường, thì cô nhất định sẽ xô cửa mà chạy ra.

Trời ạ ! Cô muốn mất trí nhớ, làm thế nào để có chứng mất trí nhớ đây, quên đi đêm đó đây ?

“Anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái mình thích leo lên trên người mình, dùng thân thể mềm mại nóng cháy, yêu kiều rên rỉ van cầu anh đừng dừng lại…”

“Xin anh, đừng nói nữa…” Dù có nói thêm gì nữa thì cô cũng không muốn nghe, bây giờ chỉ muốn nhảy xuống xe đi cho rồi.

“Bây giờ em còn không muốn chịu trách nhiệm nữa không ?” Liễu Kiệt giương mắt cười nhìn cô đang khốn quẫn.

“Anh muốn em làm sao chịu trách nhiệm đây ?” Vương Hải Nhi vừa thẹn vừa quẫn nhỏ giọng hỏi.

“Kết hôn với anh”

Cô há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh, cả người chìm trong khiếp sợ.

“Anh nói cái gì ?” Cô hoài nghi nhìn anh, hỏi thêm lần nữa.

“Chúng ta kết hôn”

Chương 6
“Anh ta điên rồi, nhất định là anh ta điên rồi. Chị Hựu Lăng, chị đã nghe qua chuyện thái quá như vậy chưa ? Vì tình một đêm mà kết hôn !? Thật sự là điên rồi” Vương Hải Nhi vừa uống trà hoa quả, vừa oán giận với bà chủ quán cà phê Hạnh Phúc về chuyện làm cô khó hiểu, lại phiền chán.

Cô thừa dịp Liễu Kiệt đi toilet mà chạy trốn khỏi nhà ăn , dù sao cô đã biết con chó nhỏ không có việc gì rồi, nên cô cũng không nên phải nhìn tận mắt mới tin nữa.

Được rồi, thật ra cô rất muốn đi xem con chó nhỏ đó, nhưng sau khi nghe anh ta nói ra câu đó hù chết cô xong thì muốn cô như thế nào cùng anh ta về nhà nhìn con chó nha ?

Kết hôn ! Anh ta nhất định điên rồi mới nói ra câu đó.

“Em nói anh ta là nói đến anh chàng đồng nghiệp đẹp trai đó sao ?” Đoạn Hựu Lăng đang đứng trong quầy ba nấu cà phê hỏi.

“Anh ta !” Vẻ mặt Vương Hải Nhi phiền chán nói.

“Như vậy tốt lắm nha ! Không phải em thích thưởng thức trai đẹp sao ? Có trai đẹp làm chồng, về sau khi tỉnh dậy mở mắt ra là nhìn thấy trai đẹp, cớ sao lại không kết hôn chứ ?” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười dịu dàng.

“Chị Hựu Lăng, chị đang trêu em đấy à ?” Người cô toát ra không khí trầm lặng.

“Em không thích anh ta sao ?” Chị vừa pha cà phê cho khách vừa tò mò hỏi.

“Em chỉ thích gương mặt đẹp trai của anh ta”

Đoạn Hựu Lăng nhịn không được bật cười “Bỏ qua gương mặt đẹp trai của anh ta đi, thì chẳng lẽ anh ta không có điểm gì đáng khen, hay ưu điểm gì để em có cảm tình hay sao ?”

Ưu điểm đáng khen ? Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện người đó cũng không thật sự tệ lắm, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, lại rất hào phóng với cô…mỗi lần hai người đi ra ngoài đều là anh ta trả tiền, vì trấn an cô không thương tâm vì mất đi tiểu Mỹ, anh ta đã mua một con chó nhỏ khác bù đắp cho cô.

Thật ra anh ta rất dịu dàng, tuy rằng luôn làm bộ mặt lạnh lùng, lại chưa bao giờ cười.

Nhưng muốn có cảm tình…

Nói thật ra, cô cũng không biết có cảm tình là thế nào, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng nói chuyện yêu đương, căn bản là không biết mình nông cạn thế nào, thắc mắc khi tình yêu thay đổi thì có cảm giác gì, cho nên cô mới sống chết ở lại miền Bắc, không muốn về nhà ở miền Nam, sau đó không hiểu gì bị lại mẹ gả đi mất thôi !

Tình yêu ư, tuy rằng cho tới bây giờ cô không khát vọng, khẩn cầu gì, luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng cô luôn hy vọng trong cuộc đời này, ít nhất có thể một lần nói qua chuyện yêu đương rồi mới kết hôn, nhưng bây giờ…

Ai ! Mọi chuyện sao lại diễn biến như thế này nha ?!

“Nhìn em suy nghĩ lâu như vậy, không phải người kia thật sự là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, còn bên trong lại mục nát thối rữa đấy chứ ?” Đoạn Hựu Lăng dừng tay lại, vẻ mặt lo lắng lấy tay thúc vào tay cô.

“Không phải ! Anh ta là người rất vĩ đại, tuy rằng anh ta có một khuyết điểm là có khuynh hướng tự kỷ, nhưng tuyệt đối là có điều kiện và tư cách để thành người yêu lý tưởng nhiều người mơ ước, không phải là người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa như chị nói đâu !” Vương Hải Nhi vội vàng lắc đầu giải thích, không biết vì sao không muốn có người hiểu nhầm anh ta.

“Một khi đã như vậy thì em còn do dự cái gì nữa ?”

“Chị Hựu Lăng, rốt cuộc nãy giờ chị có nghe em nói chuyện không đó ? Không có ai sẽ vì tình một đêm mà kết hôn cả”

“Nếu vấn đề của em là ba chữ tình một đêm kia thì làm thành nhiều đêm không tốt hơn sao ?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Vương Hải Nhi đột ngột quay đầu, thấy một mỹ nữ có chút quen mắt đứng nhìn cô mà cười.

“Chị Vu Hàn” Đoạn Hựu Lăng mỉm cười gọi người tới, đồng thời đứng ra giới thiệu “Chị Vu Hàn là một trong những hộ gia đình của nhà tọ tám tầng, chị ấy ở tầng năm, còn đây là Vương Hải Nhi, chính là người mua giúp chúng ta sản phẩm của Anyana”

“Thì ra chính là em ! Thật sự
<<1 ... 7891011 ... 14>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
57/4879