watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Lượt xem :
phù hộ!”

Tang Chỉ: =_=

Người phàm vô tri, rốt cuộc các người có coi Thổ thần đại nhân Tang Chỉ ra gì không đây?

[1"> Văn là đơn vị tiền tệ của ngày xưa.




Vấn đề 2: Thổ thần chính là hội của mấy bà thím trong thôn, chuyên đi làm mối, hòa giải đánh nhau, cứu tế người nghèo!!

Tuy Tang Chỉ vô cùng chán nản trấn Bình Lạc chó ăn đá, gà ăn sỏi này, nhưng vì có thể sớm được thăng thành thượng tiên vẫn ngoan ngoãn ở lại đây làm Thổ thần. Đến đây đã hơn nửa tháng, Tang Chỉ mỗi ngày tuần sát trấn Bình Lạc, điều tra cẩn thận, vừa hỏi thăm bách tính trong vùng, đáp án là chưa ai từng nghe nói đến bảo ngọc trấn địa, càng không có truyền thuyết nào giống như loại thần tiên gì đó…

Trong lúc bất lực, tiểu hồ ly chỉ có thể thăm dò đào thụ tinh, thế là… lại có chuyện bực mình xảy ra.

Tang Chỉ nói: “Khế Lạc, trấn Bình Lạc này không có tiền, cũng chẳng có người, nhưng lại có kết giới bảo vệ, có phải là có bảo bối quý hiếm gì không?”

Khế Lạc nghiêm túc nói: “Công chúa nói đùa sao? Trấn Bình Lạc này từ trước đến nay nghèo đói, lấy đâu ra bảo bối?”

“Ta không nói đến mấy loại bảo bối như vàng, bạc, mà là… Ví dụ như bảo bối giúp tăng tu vi, loại bảo bối trấn địa có thể giúp nhanh chóng thăng thành thượng tiên ấy!”

Khế Lạc nói: “Ôi trời! Công chúa, đây chẳng phải là làm khó hạ quan sao? Kẻ hèn mọn ta mới chỉ sống được một trăm năm, trấn Bình Lạc đi qua đi lại cũng chỉ có mấy con đường như vậy…”

Đào thụ tinh còn đang luyên thuyên, Tang Chỉ đã không thể nhẫn nại thêm nữa, vứt nén bạc lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói vấn đề chính thôi!”

Khế Lạc cầm nén bạc, đưa lên miệng cắn cắn, sau khi xác định là bạc thật mới lặng lẽ nhét vào túi, nói tiếp: “Vấn đề chính là… Haizz! Công chúa, đây là nhận hối lộ đó! Hồi trước, công chúa còn giáo huấn hạ quan một trận, muốn hạ quan phải ghi nhớ không được tham ô, nhận hối lộ, hạ quan…”

“Câm miệng!” Tang Chỉ thực sự là bị tên đào thụ tinh này làm cho phát điên rồi. “Bạc lúc trước ngươi nhận hối lộ bị tịch thu, bản công chúa trả lại ngươi hết!”

“Thật chứ?” Khế Lạc nghe xong, mắt sáng lấp lánh nhìn Tang Chỉ. Sau khi được tiểu hồ ly gật đầu xác nhận, liền móc từ trong bụng ra tờ khế ước, tươi cười, nói: “Tang Chỉ đại nhân, lời nói miệng này không đáng tin, vẫn phải phiền người ký vào đây.”

Tang Chỉ tức đến sắp phát điên, sau khi cầm bút khua đại tên trên tờ khế ước mới giận dữ nói: “Nói mau!”

Nghe thấy lời này, cuối cùng đào thụ tinh cũng nghiêm túc trở lại, cẩn trọng nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới nói khẽ: “Bảo bối trấn địa của nơi này ấy mà…”

Tiểu hồ ly vểnh tai, trong lòng mong đợi: “Ừ, ở đâu?”

Đào thụ tinh nhún vai: “Thật sự không có!”

Thật sự không có…

Thật sự không có…

Thật sự không có…

Tang Chỉ nện đất ầm ầm. Đào thụ tinh! Rồi sẽ có ngày bản công chúa xử lý ngươi!



Vấn đề 3: Bảo bối trấn địa rốt cuộc ở đâu? (╰_╯)#

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, buổi tối hôm nay, Tang Chỉ đại nhân đã hết nhẫn nại, cuối cùng cũng nổi điên.

Vỗn dĩ trấn Bình Lạc có kết giới bảo vệ nên ma quỷ không thể vào trong trấn bắt hồn phách người phàm xuống âm triều địa phủ, thế là khi người ta sắp chết, chuyện lớn như bắt hồn phách này liền giao cho Thổ thần đại nhân. Thổ thần bắt hồn phách dẫn đi, đến bên ngoài kết giới thì giao cho các tiểu quỷ đưa đi.

Tuổi thọ của con người có dài có ngắn, mệnh số cũng mỗi người một khác nên thời gian chết đương nhiên cũng là ngẫu nhiên, vì vậy Tang Chỉ thường xuyên phải đi bắt hồn phách người chết, phải tạm thời hoãn lại những công việc khác, đợi bắt xong hồn phách rồi đem công việc về phủ để buổi tối tiếp tục tăng ca. >_<

Mà gần đây không biết có phải trấn Bình Lạc phong thủy không tốt, hay là quan mới nhậm chức tràn đầy nhiệt huyết, làm việc chăm chỉ, dù gì sau khi Tang Chỉ làm Thổ thần, người chết của trấn Bình Lạc càng ngày càng nhiều, công việc của tiểu hồ ly đương nhiên cũng càng ngày càng bận rộn.

Hôm nay, Tang Chỉ bận rộn cả ngày, mệt đến mức xương cốt như sắp gãy ra, khó khăn lắm mới được lên giường nằm. Đang mơ mơ màng màng thì tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên, đào thụ tinh Khế Lạc ở bên ngoài gọi:“Công chúa? Công chúa đã ngủ hay chưa?”

Tang Chỉ lẩm bẩm, rồi lật người ngủ tiếp. Thừa lời! Đêm hôm khuya khoắt thế này, đương nhiên là ngủ rồi. Tên đào thụ tinh mê tiền này cả này ồn ào, còn phiền hơn cả phụ vương!

“Công chúa, công chúa mau dậy đi! Trương Tiểu Oa ở đầu thôn sắp tắc thở rồi, các quỷ sai đều đang ở bên ngoài đợi, muốn người đi bắt hồn.”

“…” Tang Chỉ vẫn không mở mắt, bịt tai lại. Không để ý! Không để ý! Không để ý! Đúng là ở Thanh Khâu quốc vẫn tốt hơn, khi mình ngủ chưa từng có người dám làm phiền.

“Tang Chỉ đại nhân? Hồn phách đó nếu như quá thời thần[1"> mà không bắt được để giao cho quỷ sai thì sẽ biến thành du hồn đó. Bỏ lỡ mất thời thần của nó, thay đổi mệnh số của nó chính là trọng tội đó!”

Màn đêm mênh mông, thỉnh thoảng có một làn gió mát. Khế Lạc lại như kiến bò trên chảo lửa, đứng trước cửa phòng Tang Chỉ, lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh. Nếu đêm nay Trương Tiểu Oa trở thành du hồn, Thổ thần Tang Chỉ có chuyện gì hay không ông ta cũng không biết, dù gì gốc và vỏ của mình chắc chắn sẽ bị lột ra. Chuyện lột da vẫn chưa phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là những bảo bối và ngân lượng của mình sẽ chẳng có ai quản nữa…

Nghĩ đến “hậu quả nghiêm trọng”, đào thụ tinh lại hắng hắng giọng, to gan quát: “Công chúa, người mau dậy…”

Chưa dứt lời, cửa phòng bị đạp cái “rầm”. Một luồng gió lạnh thốc vào bên trong khiến tay áo của Tang Chỉ bay bay. Sắc mặt ảm đạm, Tang Chỉ ném móc đoạt mệnh trên tay xuống đất, giọng nói u ám giống như của ma quỷ: “Sau này phải bắt hồn thì nhà ngươi đi đi, nếu còn làm phiền bản công chúa ngủ…” Tang Chỉ hơi ngừng lại, để lộ ra chiếc răng hồ ly nhọn, lạnh lùng nói: “Ta sẽ cắn chết ngươi!!”

Đào thụ tinh bị làm cho giật mình, lấy lại thần phách, ngước mắt nhìn thì thấy Tang Chỉ đang muốn đóng cửa, cuống quýt lao về phía trước, quát: “Công chúa, không được đâu! Móc đoạt mệnh này chỉ có người mới dùng được. Người tùy tiện đưa cho thần là trái với thiên quy…”

“Câm miệng!” Tang Chỉ bực mình nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của đào thụ tinh, mắng: “Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được!!”

“Nhưng mà…” Đào thụ tinh cứng họng. “Nhưng mà móc đoạt mệnh này là chuẩn bị riêng cho người, bên trên còn có lệnh chú của Diêm Vương lão gia…”

Giọng nói của Khế Lạc càng lúc càng nhỏ, đến câu cuối thì ngập chìm trong sự lạnh lẽo.

Tang Chỉ vểnh cằm lên: “Ngươi có ý gì?”

Khế Lạc nuốt nước miếng, nói: “Ý tôi là… móc đoạt mệnh này… chỉ một mình người có thể sử dụng.”

Tang Chỉ: (╯﹏╰)



Rời nhà nửa tháng, cuối cùng tiểu công chúa Tang Chỉ hay nhõng nhẽo, đáng yêu cũng hiểu được sự ấm áp của gia đình. Trong thời khắc bi kịch này, công chúa chân đạp đào thụ tinh, đầu ngẩng nhìn trăng lưỡi liềm, cuối cùng hét lên tiếng lòng mình:

“Mẫu hậu, con muốn về nhà!”



[1"> Giờ, thời gian, Trung Quốc cổ đại phân một ngày ra làm 12 thời thần, 1 thời thần bằng 2 tiếng bây giờ.

Chương 6 : Chuyện cũ đã qua


Làn gió mát khẽ vuốt ve, tà áo bay nhè nhẹ.
Trước điện Huyền Tiêu, có hai người đang đứng trước gió.

Một người áo đen tĩnh lặng, một người áo trắng hơn tuyết. Một người trầm ổn như núi, bờ môi mím chặt, một người thần thái tự nhiên, mắt cong đầy ý cười.

Một người cầm chắc thanh trường kiếm, khí thế thù địch lan tỏa khắp toàn thân chưa tan. Một người đến bao kiếm vẫn chưa mở, chùm tua rua treo trên chuôi kiếm đang khẽ lay động trong làn gió.

Tuấn Thúc tay cầm kiếm Bát hoang[1"> hỏa phượng, đôi đồng tử đen sáng lấp lánh, không có chút hoảng loạn: “Nhai Xải đại nhân quả thật lợi hại, dù linh lực đã mất hết, bị giáng chức làm một người phàm trần nhưng vẫn có thể cùng tại hạ chiến đấu lâu như thế này.”

Nhai Xải tóc đen, áo đen nhếch khóe miệng, nhưng không đáp. Tuấn Thúc không biết Nhai Xải rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà trong cuộc thi đấu ở hội Bàn Đào hôm nay, hắn ta lại có được linh lực mạnh như vậy. Nhưng hắn lại biết, nếu không dụng tâm mà chiến, hôm nay thắng hay bại, cũng thật sự chưa thể biết được.

Sau lưng, bên Long tộc có người mắng: “Tuấn Thúc ngươi là đồ không biết xấu hổ, đừng cho rằng nhị ca ta bị giáng chức làm người phàm thì ngươi có thể thắng được! Tốt hơn hết ngươi nên mang hết sức mạnh ra đi, nếu bị đánh thành phượng hoàng trụi lông thì không dễ coi đâu!”

Mọi người đều cười lớn, Vương Mẫu phải hắng giọng mới yên tĩnh trở lại. Tuấn Thúc không có động tĩnh gì, chỉ khẽ mỉm cười, đột nhiên tiên quang tỏa sáng, ngũ sắc rực rỡ, sáng chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Đến khi mọi người nhìn lại được thì thấy Tuấn Thúc đã hóa thân thành con phượng hoàng lửa sáng rực đến lóa mắt.

Tuấn Thúc vẫy vẫy đôi cánh, đang ngưng thần định bụng lấy đà, cho phía địch một đòn chí mạng thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con thú con. Chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy trước mắt có một chiếc bóng màu vàng kim vụt qua…

Ái!



Trên cổ bỗng cảm thấy đau đớn, Tuấn Thúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, vô thức ôm lấy cổ, đầu đã mướt mồ hôi. Chàng nhìn ngó xung quanh, thấy mình vẫn đang ở Thanh Ngô cung. Bốn trăm năm rồi, trong trận thi đấu với Nhai Xải, trận thi đấu mà Tuấn Thúc vốn cho rằng mình cầm chắc chiến thắng trong tay, nhưng vì một sai sót như vậy mà lòng người đại loạn. Bốn trăm năm nay, chiếc bóng màu vàng kim kia vẫn luôn lẩn khuất trong đầu hắn, trở thành một cái nhọt đau đớn nhất.

Nghe thấy có tiếng động, trên tường mập mờ hiện ra bóng hình một nữ nhân. Nàng ta khẽ cười: “Sao vậy, lại mơ thấy giấc mơ đó?”

Trong bóng tối, mắt Tuấn Thúc sáng lấp lánh, chàng thu lại mọi cảm xúc, hỏi: “Giờ gì rồi?”

Nữ nhân thấy Tuấn Thúc cố tình lảng tránh, nhưng vẫn chậm rãi, thong thả nói: “Ngươi hà tất phải nhớ lâu như vậy chứ? Haizz… Xem ra người ta sớm đã quên ngươi rồi.”

Tuấn Thúc vỗ vỗ trán, trầm giọng hỏi tiếp: “Trấn Bình Lạc gần đây có rất nhiều người chết, tiểu hồ ly có phát hiện ra manh mối không?”

Nghe thấy vậy, chiếc bóng trên tường cuối cùng cũng hiện hình. Đó là một nữ nhân dung mạo thanh tú, nhưng trong lời nói vẫn có ý nhạo báng: “Có thể phát giác được gì chứ? Đứa trẻ đó vốn ngốc bẩm sinh nên mới bị ngươi lừa. Nhưng mà tiểu phượng hoàng ngươi nhỏ mọn quá đấy, không nói đến việc ngươi ủ mưu đến bốn trăm năm mới báo thù, ngươi thân làm ngự sử phàm giới, lại dung túng cho ác thần làm loạn, hại trấn Bình Lạc sinh ra bao oan hồn, ngươi thật sự không quan tâm?”

Tuấn Thúc lườm nữ nhân kia một cái, chân răng bắt đầu tê tê. Người này thực sự còn có thể độc miệng hơn một chút nữa không? Nữ nhân thấy vậy, không chút sợ hãi, còn định mở miệng nói gì thì đã thấy Tuấn Thúc phất áo đứng dậy, nói: “Đến trấn Bình Lạc xem sao!”

—- Tu văn[2"> rất mệt mỏi —-

Đợi đến lúc Tang Chỉ và Khế Lạc lật đật chạy đến nhà Trương Tiểu Oa, Trương Tiểu Oa đã tắt thở rồi, chỉ có cô nhi, quả phụ nằm rạp bên giường khóc lóc.

Vì hai người ẩn thân nên vợ con của Trương Tiểu Oa là người trần mắt thịt không phát hiện ra, vừa nức nở vừa bàn bạc chuyện hậu sự. Nhưng bên này Khế Lạc lại sốt ruột đi một vòng, tìm khắp trong, ngoài căn nhà cỏ của Trương Tiểu Oa cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hồn phách.

Tang Chỉ và Khế Lạc bàn bạc một lượt, cuối cùng đành quay về miếu Thổ địa trước rồi tính. Nhưng vừa về đến nơi, hai người liền đần mặt ra. Tang Chỉ dụi dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm mới lập tức trợn mắt, há miệng. Bên cạnh miếu Thổ thần lại vô duyên vô cớ xuất hiện một căn nhà bằng gỗ cây ngô đồng, trên ngưỡng cửa còn viết “Thanh Ngô cư”.

Thanh Ngô cư? Thanh Ngô cung? Hai cái tên này thực sự quá giống nhau khiến Tang Chỉ không thể không nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của con phượng hoàng cao ngạo nào đó. Còn Khế Lạc vốn đang băn khoăn đến chuyện Trương Tiểu Oa có thể biến thành du hồn, không có cách nào để báo cáo kết quả với quỷ sai, bây giờ lại thấy căn nhà gỗ thần bí này đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng có tính toán. Hắn ta khẽ nói: “Tang Chỉ đại nhân, căn nhà này… không giống chỗ cho người phàm ở lắm.”
<<1 ... 45678 ... 50>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
810/3558