Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
/>
Ngườiđàn ông hung hăng như kẻ cướp đó mà lại gay á? Diệp Tề Mi phì cười.
Đợi côngồi vào xe anh mới đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái, đường rất đông, đèn hai bênđường sáng rực, tường phía ngoài của nhà hàng được trang trí bằng trúc, ánh đènmàu xanh ngọc bích từ dưới lên trên trông rất nghệ thuật.
Trongánh sáng đèn màu, anh nhìn cô đang mỉm cười, không biết điều gì khiến cô vui tớivậy, anh không kìm được vòng tay ôm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bênngoài có người đi qua, cô vùng ra, anh nhìn lại thì thấy má cô thoáng hồng.
“Em đỏmặt sao?”. Thành Chí Đông ngạc nhiên quá đổi, câu hỏi tự nhiên buộc ra khỏimiệng.
“Anh nhìnnhầm rồi, mau lái xeđi.”. Cô có vẻ mất tự nhiên, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Hỏngrồi, mình càng ngày càng thích cô ấy, Thành Chí Đông cười híp cả mắt.
Cô quaysang nhìn anh một cái, haizz, đã cười tới mức đó còn phải cố giữ nét mặt bìnhthường thì khó lắm đây. Cô hỏi anh: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa,nhưng anh thường ăn tối muộn, không sao đâu.”
“Vậygiờ mình làm gì?”
Bận rộncả ngày, rồi lại vội vã tới đón cô nên anh chưa nghĩ tới chuyện đó, anh trầmngâm rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, “Em có thích đánh golf không?”
Côngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen như mực, đến một ngôi sao cũng không có.
“Emkhông biết chơi golf, hơn nữa giờ cũng muộn rồi.”
“Anhdạy em nhé? Tới sân tập, ở Lujiazui[1"> có một cái cái đấy, gần lắm.”
[1"> Phố tài chính nổitiếng ở Thượng Hải.
Caohứng thế sao? Cũng được, Diệp Tề Mi gật đầu.
Trên xeanh đã chuẩn bị đầy đủ, tới nơi có một caddie (người nhặt bóng golf) tiến lênđỡ lấy túi đựng golf và chào hỏi anh, xem ra anh có vẻ rất thân quen với nơinày.
Sắpchín giờ nhưng sân tập vẫn sáng trưng, tiếng gậy golf vụt bóng rào rào nhưsóng.
Nói làgiữ lời, anh dạy cô đánh golf thật. Cô cầm cây gậy đánh golf, tư thế rất cứng,anh đứng đằng sau tay nắm chặt tay cô, những ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng nắmcây gậy đánh golf màu đen trông càng nổi bật. Anh nhìn mà xao xuyến cõi lòng,cô hình như cũng cảm nhận được, quay lại trợn mắt nhìn anh: “Để em tự làm.”
Khôngcó người nắm tay hướng dẫn, cô cũng đánh được quả đầu tiên mặc dù khoảng cáchhơi gần…
Đánhđược vài gậy, Diệp Tề Mi bỏ cuộc, ngồi một bên quan sát anh. Khi anh vung gậyđộng tác rất thuần thục, mỗi lần đánh xong một quả anh đều quay lại nhìn cô vẻmãn nguyện.
Hiếmkhi nào cô lại nhàn nhã ngồi xem một người đàn ông đánh golf như thế này, cảmgiác không tồi.
Tiếngđánh bóng rất dứt khoát, quả bóng nhỏ màu trắng bay vút lên, tạo thành mộtđường vòng cung rất đẹp, bên cạnh có tiếng vỗ tay, anh càng đắc ý, quay lạinhìn cô đang cười rất tươi, theo thói quen liền nắm chặt tay nói yes.
Anh cuồngcông việc á? Diệp Tề Mi cười, cô thấy anh là người rất biết hưởng thụ cuộc sốngđấy chứ.
Chương 4: Thiên thời địa lợi nhân hòa
Nhưng từ khi quen biết cô, tình cảm này càng lúc càng lớn, cànglúc càng sâu đậm. Bất luận là đang làm gi, ở đâu, anh lúc nào cũng nhớ tới cô,thậm chí có những giây phút nỗi nhớ mạnh mẽ như muốn rung chuyển cả trờiđất, chỉ hận một nổi không thể mọc ra đôi cánh lập tức bay tới ôm cô vào lòng.
Cuộcsống của Diệp Tề Mi cũng không thay đổi gì nhiều từ khi Thành Chí Đông xuấthiện.
Số ngàyanh chàng này ở Thượng Hải mỗi tháng tính ra chỉ khoảng bốn, năm ngày, có lúcthậm chí vội vội vàng vàng tới rồi đi, chỉ ở lại một đêm khi chuyển chuyến bay.Đôi khi lại đến đúng vào lúc cô vì thụ lý một vụ án nào đó mà phải rời ThượngHải, như thế càng khó có thời gian gặp nhau.
Tuynhiên cô lại cảm giác như vậy rất tốt, khó khăn lắm mới được gặp nhau nên mỗilần đều rất nồng nhiệt say đắm. Hơn nữa mặc dù người nam kẻ bắc, chương trìnhchâu Á thật kì diệu của anh ngày nào cũng đều đặn phát sóng, mỗi ngày có vàiphút trò chuyện thư giãn như thế, cô cảm thấy rất tuyệt.
Đươngnhiên chủ đề chính của cuộc sống vẫn là bận rộn với công việc, dường như chỉngẩng đầu một cái mùa hè đã đến.
Khi côra khỏi văn phòng tuy đã là lúc hoàng hôn nhưng trời vẫn còn sáng, trên đườngđâu đâu cũng bắt gặp những cô gái đã bắt đầu chuyển sang mặc trang phục hè, váyáo tung bay trong sắc màu rực rỡ.
Diệp TềMi khởi động xe nhưng chưa phóng ra ngay mà kéo kính xuống ngắm mình trong đó,môi khẽ nở nụ cười.
ThànhChí Đông giờ chắc đang ở trên máy bay, tính thời gian thì vẫn có thể về nhànghỉ ngơi một lát, vừa khéo.
Cửathang máy vừa mở ra cô liền nhìn thấy một chú chó chăn cừu nhảy lồng lên lao ratừ cửa nhà đối diện, theo sau là chủ nhân của nó.
“BốiBối, muốn xuống nhà chơi không?”. Thích nó quá, Diệp Tề Mi cúi đầu đưa tay gãigãi cằm nó.
Cô làngười quen, lại được vuốt ve, Bối Bối nũng nịu dụi đầu vào tay cô, hai chântrước đặt lên đầu gối cô, đôi mắt trong veo như nước.
“CôDiệp, hôm nay về sớm à”.
Ngườihàng xóm này là một nhà thiết kế tự do, một người đàn ông rất ôn hòa, cô thườngđi sớm về muộn, nên hiếm khi gặp, có gặp cũng chỉ chào xã giao vài câu.
“Vâng,buổi tối tôi có việc, về nhà chuẩn bị một chút.”
Cô mỉmcười đứng dậy, mở khóa cửa xong còn quay lại vẫy tay với Bối Bối: “Tạm biệtnhé, chơi vui vẻ”
Cửathang máy đã mở nhưng Bối Bối vẫn ngoái lại nhìn Diệp Tề Mi lưu luyến cho tớikhi cô đóng cửa mới thôi. Lận Hòa mỉm cười, đưa tay khẽ kéo dây da buộc cổ BốiBối: “Bối Bối, chúng ta đi thôi”.
Vừaxuống sân bay Thành Chí Đông vội vã về nhà tắm rửa.
Xongxuôi anh lái xe phóng như bay trên đường, ra tới đường cao tốc thì lại bị kẹtxe, bây giờ mấy giờ rồi mà còn tắc, giao thông Thượng Hải thật là.
Anh rútđiện thoại ra gọi, cô đã tới nơi, giọng nghe rất thong thả: “Vậy em đợi anh ởquán Starbucks chỗ đầu đường, có cần mua cà phê cho anh không?”
Cô ấytốt quá, Thành Chí Đông cảm động chết đi được.
Cònchưa nói xong, cô đã bổ sung một câu: “Phải rồi, phóng nhanh vượt ẩu cảm giácrất dễ chịu, nhưng chú ý là trên đường cao tốc có gắn rất nhiều camera, đừnglái nhanh quá.”
Lại cònchu đáo thế nữa, anh vừa lái xe vừa nghĩ, sao tự nhiên anh có cảm giác hàng xedài cả nghìn cây số này trông cũng thuận mắt nhỉ.
Cuốicùng cũng tới được nơi hẹn, anh đỗ xe ở lề đường. Cô ngồi cạnh cửa kính nhàntản đọc một tờ tạp chí.
Khi haingười về nhà đã là khá muộn, cô vào phòng tắm, đập vào mắt là chiếc áo thủy thủPopeye đang được vắt ngay ngắn trên thanh treo khăn mặt, cô mỉm cười, thủy thủyPopeye, em nhớ anh rồi đây.
Cửa lạibị đẩy ra, Diệp Tề Mi quay người lại lấy tay che ngực và nói nhỏ: “Em muốn tắm”
“Anhbiết.”
Anhđóng cửa lại, phòng tắm rộng như vậy mà chỉ một bước anh đã đến bên cô, cảmthấy không gian trở nên bí bách, Diệp Tề Mi đưa tay đẩy anh ra: “Mau ra ngoàiđi, đừng đùa nữa.”
“Anhkhông đùa, chẳng phải em rất quan tâm tới trái đất sao, để bảo vệ môi trườngchúng ta nên tiết kiệm điện và nước.”
Lần nàythì tới lượt cô cứng lưỡi, mất cảnh giác bị anh lôi vào trong bồn tắm.
Nướcnóng từ vòi sen chảy xuống, một làn khói mờ ảo bốc lên, anh như phát điên trướccơ thể cô, trong một không gian chật hẹp như thế này thật khó cưỡng lại sự hammuốn của dục vọng, anh nâng cơ thể cô lên, đến hơi thở cũng mang theo sự thèmmuốn.
Môi kềmôi, lưỡi quấn lấy lưỡi, mỗi lần đều như móc tim mình ra dâng cho đối phương.
Hơi thởcủa cô trở nên gấp gáp khó khăn, tay chân co giật một cách vô thức, không camtâm để cơ thể mặc cho anh giày vò nhưng lại sung sướng tới cực điểm, không thểkhống chế được cảm xúc, cô cắn mạnh vào vai anh một cái.
Khẽ rênlên, Thành Chí Đông cười: “Bảo Bảo, đừng nghịch thế, cái đó ăn không ngon đâu.”
Diệp TềMi bải hoải nằm trên sofa, thủy thủ Popeye cũng nhăn mặt.
Cô cầmkhăn tắm lau đầu, Thành Chí Đông bước tới vuốt mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm củacô: “Cẩn thận cảm lạnh”.
Chẳngphải tại anh hết sao?
Anh sấytóc cho cô, vì không quen nên trông anh rất lóng ngóng.
Tóc côbị thổi tung, rối bù đến nổi không mở mắt ra được, muốn phản đối nhưng một bàntay to lớn ấm áp đã đỡ lấy đầu cô, trong tiếng ù ù của máy sấy vang lên giọngnói rất nghiêm túc: “Ngoan nào, xong ngay thôi”.
Diệp TềMi đột nhiên ôm lấy eo anh, áp chặt má vào ngực anh.
Sau khisấy tóc xong cô lại bắt đầu ngáp, màn hình ti vi vẫn còn loang loáng phát raánh sáng, cô đã nhắm mắt cuộn tròn trong lòng anh, chịu thôi, đồng hồ sinh họccủa cô rất chuẩn.
“Em ngủtrước đi”. Đồng hồ sinh học của anh cũng rất chuẩn, chút nữa anh phải căn cứvào giờ ở bên Mỹ để check mail.
Cô gậtđầu, loạng choạng đi vào phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy một câu trong ti vikhiến cô lập tức đứng sững lại và hoàn toàn tỉnh táo: “Đoàn múa hiện đại VânMôn?”
Cô chạylại nhìn chằm chằm vào ti vi, sau đó vô cùng vui sướng nói: “Tuần sau ở nhà hátThương Thành họ sẽ biểu diễn vở múa nổi tiếng Hồng Lâu Mộng trong tour diễn vòng quanh thếgiới, chúng ta đi xem nhé?”
Đây làlần đầu tiên anh thấy cô đề nghị nhiệt tình như thế nên chỉ muốn lập tức gậtđầu đồng ý.
Nhưngvừa định nói thì anh chợt nhớ ra điều gì, “Tuần sau anh không ở Thượng Hải”.
“Vậy emđi một mình.” Cô quay người tiếp tục đi vào phòng ngủ.
Chỉ thếthôi? Thành Chí Đông ngồi trên ghế sofa không nói được câu nào. Trước đây anhcũng từng có bạn gái, đây không phải là lần đầu anh gặp chuyện này nên anh đãchuẩn bị tâm lý đối đầu với tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.
Nhưnglần này mọi việc lại xảy ra ngoài dự liệu, cô không yêu cầu, không trách móc,thậm chí cũng không nói thêm một câu.
Lạthật, lẽ ra anh nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, tại sao tâm trạng lại khó chịuthế này.
Khixong việc anh đi vào phòng ngủ, cô đã vùi mình trong chăn ngủ say từ lâu, chăntuột xuống dưới vai, tay cô đặt cạnh mép giường.
Anh rấtsợ nóng nên điều hòa trung tâm để nhiệt độ khá thấp, phần vai và tay lộ rangoài của cô lạnh toát.
Anh đắplại chăn cho cô, lúc nằm xuống bên cạnh không kìm được lại nắm chặt tay cô, cảmgiác thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Quảnhiên cô ngủ rất say, như thế cũng không thức dậy, còn lật người, mái tóc cọvào vai anh, cảm giác buồn buồn, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể.
Khôngổn rồi, người con gái này có ma lực kinh hồn, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị biếnthành cầm thú mất thôi.
Ngàyhôm sau không phải cuối tuần, vẫn phải đi làm, nhưng tối qua tinh thần và thểlực tiêu hao quá nhiều, Diệp Tề Mi đấu tranh cũng không ra được khỏi giường.
Tấm rèmcửa sổ màu trắng được kéo lại, ánh sáng thưa thớt xuyên qua rèm chiếu vàophòng, anh rất thích ánh nắng mặt trời, căn hộ của anh ở tầng trên cùng, rèmcửa sổ có hai lớp nhưng lúc nào cũng chỉ kéo một lớp, mùa hè có nắng sớm, khiDiệp Tề Mi tỉnh giấc thì căn phòng đã ngập tràn ánh nắng.
Cô quayđầu sang nhìn anh vẫn đang ngủ say, người này thể lực khác người, giữa đêm côđang ngủ mê mệt vẫn bị anh ngấu nghiến xử lý một trận, khiến cô phải năn nỉ xintha, đúng là đồ kẻ cướp.
Nhìnanh nằm ngủ ngon lành, lông mày vừa dày vừa đen, đôi vai vạm vỡ, khỏe khoắn rấtấm áp, gối của cô đã bị vứt sang một bên tự bao giờ.
Cô thấyrất vui, nhưng những buổi sáng như thế này thật hiếm có.
Hay làvì quá hiếm nên cô mới vui như thế?
Tuầnsau có buổi biểu diễn của đoàn múa Vân Môn, phải nhớ ghi vào lịch làm việc mớiđược, nếu không bận quá lại quên mất thì chết.
Cô lạiđưa mắt nhìn anh, tuần sau, tuần sau anh không ở Thượng Hải.
Vốn cảmthấy mọi thứ đều rất ổn nhưng giờ đột nhiên cô lại thấy có chút tiếc nuối.
Khôngnên thế, đó là vấn đề của cá nhân mình, cô cố gắng lần nữa, cuối cùng cũng rađược khỏi giường.
Cô bậnrộn tối ngày, đã tự nhủ là phải nhắc nhở mình cuối cùng cũng vẫn quên.
Cho tớikhi nhìn thấy tấm poster quảng cáo treo ngoài đường cô mới sức nhớ ra thì đãmuộn.
Buổibiểu diễn trong tour diễn vòng quanh thế giới rất khó mua vé. Ngay cả cô trợ lýluôn tự nhận mình là vạn năng cũng đành phải nói sorry với cô.
Cô hơibuồn, lúc về nhà tốc độ lùi xe vào chỗ đỗ của Diệp Tề Mi chậm hơn bình thường.Cô vừa bước lên khỏi bãi để xe thì Bối Bối lè lưỡi từ đâu xông tới, nồng nhiệtchào đón.
Cô bậtcười, giang tay ra ôm lấy cổ nó, cố tránh né những cái liếm láp đầy nước bọtcủa nó nhưng không thành.
“BốiBối!”. Chủ nhân của Bối Bối gọi.
Khókhăn lắm mới kéo
Đợi côngồi vào xe anh mới đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái, đường rất đông, đèn hai bênđường sáng rực, tường phía ngoài của nhà hàng được trang trí bằng trúc, ánh đènmàu xanh ngọc bích từ dưới lên trên trông rất nghệ thuật.
Trongánh sáng đèn màu, anh nhìn cô đang mỉm cười, không biết điều gì khiến cô vui tớivậy, anh không kìm được vòng tay ôm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bênngoài có người đi qua, cô vùng ra, anh nhìn lại thì thấy má cô thoáng hồng.
“Em đỏmặt sao?”. Thành Chí Đông ngạc nhiên quá đổi, câu hỏi tự nhiên buộc ra khỏimiệng.
“Anh nhìnnhầm rồi, mau lái xeđi.”. Cô có vẻ mất tự nhiên, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Hỏngrồi, mình càng ngày càng thích cô ấy, Thành Chí Đông cười híp cả mắt.
Cô quaysang nhìn anh một cái, haizz, đã cười tới mức đó còn phải cố giữ nét mặt bìnhthường thì khó lắm đây. Cô hỏi anh: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa,nhưng anh thường ăn tối muộn, không sao đâu.”
“Vậygiờ mình làm gì?”
Bận rộncả ngày, rồi lại vội vã tới đón cô nên anh chưa nghĩ tới chuyện đó, anh trầmngâm rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, “Em có thích đánh golf không?”
Côngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen như mực, đến một ngôi sao cũng không có.
“Emkhông biết chơi golf, hơn nữa giờ cũng muộn rồi.”
“Anhdạy em nhé? Tới sân tập, ở Lujiazui[1"> có một cái cái đấy, gần lắm.”
[1"> Phố tài chính nổitiếng ở Thượng Hải.
Caohứng thế sao? Cũng được, Diệp Tề Mi gật đầu.
Trên xeanh đã chuẩn bị đầy đủ, tới nơi có một caddie (người nhặt bóng golf) tiến lênđỡ lấy túi đựng golf và chào hỏi anh, xem ra anh có vẻ rất thân quen với nơinày.
Sắpchín giờ nhưng sân tập vẫn sáng trưng, tiếng gậy golf vụt bóng rào rào nhưsóng.
Nói làgiữ lời, anh dạy cô đánh golf thật. Cô cầm cây gậy đánh golf, tư thế rất cứng,anh đứng đằng sau tay nắm chặt tay cô, những ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng nắmcây gậy đánh golf màu đen trông càng nổi bật. Anh nhìn mà xao xuyến cõi lòng,cô hình như cũng cảm nhận được, quay lại trợn mắt nhìn anh: “Để em tự làm.”
Khôngcó người nắm tay hướng dẫn, cô cũng đánh được quả đầu tiên mặc dù khoảng cáchhơi gần…
Đánhđược vài gậy, Diệp Tề Mi bỏ cuộc, ngồi một bên quan sát anh. Khi anh vung gậyđộng tác rất thuần thục, mỗi lần đánh xong một quả anh đều quay lại nhìn cô vẻmãn nguyện.
Hiếmkhi nào cô lại nhàn nhã ngồi xem một người đàn ông đánh golf như thế này, cảmgiác không tồi.
Tiếngđánh bóng rất dứt khoát, quả bóng nhỏ màu trắng bay vút lên, tạo thành mộtđường vòng cung rất đẹp, bên cạnh có tiếng vỗ tay, anh càng đắc ý, quay lạinhìn cô đang cười rất tươi, theo thói quen liền nắm chặt tay nói yes.
Anh cuồngcông việc á? Diệp Tề Mi cười, cô thấy anh là người rất biết hưởng thụ cuộc sốngđấy chứ.
Chương 4: Thiên thời địa lợi nhân hòa
Nhưng từ khi quen biết cô, tình cảm này càng lúc càng lớn, cànglúc càng sâu đậm. Bất luận là đang làm gi, ở đâu, anh lúc nào cũng nhớ tới cô,thậm chí có những giây phút nỗi nhớ mạnh mẽ như muốn rung chuyển cả trờiđất, chỉ hận một nổi không thể mọc ra đôi cánh lập tức bay tới ôm cô vào lòng.
Cuộcsống của Diệp Tề Mi cũng không thay đổi gì nhiều từ khi Thành Chí Đông xuấthiện.
Số ngàyanh chàng này ở Thượng Hải mỗi tháng tính ra chỉ khoảng bốn, năm ngày, có lúcthậm chí vội vội vàng vàng tới rồi đi, chỉ ở lại một đêm khi chuyển chuyến bay.Đôi khi lại đến đúng vào lúc cô vì thụ lý một vụ án nào đó mà phải rời ThượngHải, như thế càng khó có thời gian gặp nhau.
Tuynhiên cô lại cảm giác như vậy rất tốt, khó khăn lắm mới được gặp nhau nên mỗilần đều rất nồng nhiệt say đắm. Hơn nữa mặc dù người nam kẻ bắc, chương trìnhchâu Á thật kì diệu của anh ngày nào cũng đều đặn phát sóng, mỗi ngày có vàiphút trò chuyện thư giãn như thế, cô cảm thấy rất tuyệt.
Đươngnhiên chủ đề chính của cuộc sống vẫn là bận rộn với công việc, dường như chỉngẩng đầu một cái mùa hè đã đến.
Khi côra khỏi văn phòng tuy đã là lúc hoàng hôn nhưng trời vẫn còn sáng, trên đườngđâu đâu cũng bắt gặp những cô gái đã bắt đầu chuyển sang mặc trang phục hè, váyáo tung bay trong sắc màu rực rỡ.
Diệp TềMi khởi động xe nhưng chưa phóng ra ngay mà kéo kính xuống ngắm mình trong đó,môi khẽ nở nụ cười.
ThànhChí Đông giờ chắc đang ở trên máy bay, tính thời gian thì vẫn có thể về nhànghỉ ngơi một lát, vừa khéo.
Cửathang máy vừa mở ra cô liền nhìn thấy một chú chó chăn cừu nhảy lồng lên lao ratừ cửa nhà đối diện, theo sau là chủ nhân của nó.
“BốiBối, muốn xuống nhà chơi không?”. Thích nó quá, Diệp Tề Mi cúi đầu đưa tay gãigãi cằm nó.
Cô làngười quen, lại được vuốt ve, Bối Bối nũng nịu dụi đầu vào tay cô, hai chântrước đặt lên đầu gối cô, đôi mắt trong veo như nước.
“CôDiệp, hôm nay về sớm à”.
Ngườihàng xóm này là một nhà thiết kế tự do, một người đàn ông rất ôn hòa, cô thườngđi sớm về muộn, nên hiếm khi gặp, có gặp cũng chỉ chào xã giao vài câu.
“Vâng,buổi tối tôi có việc, về nhà chuẩn bị một chút.”
Cô mỉmcười đứng dậy, mở khóa cửa xong còn quay lại vẫy tay với Bối Bối: “Tạm biệtnhé, chơi vui vẻ”
Cửathang máy đã mở nhưng Bối Bối vẫn ngoái lại nhìn Diệp Tề Mi lưu luyến cho tớikhi cô đóng cửa mới thôi. Lận Hòa mỉm cười, đưa tay khẽ kéo dây da buộc cổ BốiBối: “Bối Bối, chúng ta đi thôi”.
Vừaxuống sân bay Thành Chí Đông vội vã về nhà tắm rửa.
Xongxuôi anh lái xe phóng như bay trên đường, ra tới đường cao tốc thì lại bị kẹtxe, bây giờ mấy giờ rồi mà còn tắc, giao thông Thượng Hải thật là.
Anh rútđiện thoại ra gọi, cô đã tới nơi, giọng nghe rất thong thả: “Vậy em đợi anh ởquán Starbucks chỗ đầu đường, có cần mua cà phê cho anh không?”
Cô ấytốt quá, Thành Chí Đông cảm động chết đi được.
Cònchưa nói xong, cô đã bổ sung một câu: “Phải rồi, phóng nhanh vượt ẩu cảm giácrất dễ chịu, nhưng chú ý là trên đường cao tốc có gắn rất nhiều camera, đừnglái nhanh quá.”
Lại cònchu đáo thế nữa, anh vừa lái xe vừa nghĩ, sao tự nhiên anh có cảm giác hàng xedài cả nghìn cây số này trông cũng thuận mắt nhỉ.
Cuốicùng cũng tới được nơi hẹn, anh đỗ xe ở lề đường. Cô ngồi cạnh cửa kính nhàntản đọc một tờ tạp chí.
Khi haingười về nhà đã là khá muộn, cô vào phòng tắm, đập vào mắt là chiếc áo thủy thủPopeye đang được vắt ngay ngắn trên thanh treo khăn mặt, cô mỉm cười, thủy thủyPopeye, em nhớ anh rồi đây.
Cửa lạibị đẩy ra, Diệp Tề Mi quay người lại lấy tay che ngực và nói nhỏ: “Em muốn tắm”
“Anhbiết.”
Anhđóng cửa lại, phòng tắm rộng như vậy mà chỉ một bước anh đã đến bên cô, cảmthấy không gian trở nên bí bách, Diệp Tề Mi đưa tay đẩy anh ra: “Mau ra ngoàiđi, đừng đùa nữa.”
“Anhkhông đùa, chẳng phải em rất quan tâm tới trái đất sao, để bảo vệ môi trườngchúng ta nên tiết kiệm điện và nước.”
Lần nàythì tới lượt cô cứng lưỡi, mất cảnh giác bị anh lôi vào trong bồn tắm.
Nướcnóng từ vòi sen chảy xuống, một làn khói mờ ảo bốc lên, anh như phát điên trướccơ thể cô, trong một không gian chật hẹp như thế này thật khó cưỡng lại sự hammuốn của dục vọng, anh nâng cơ thể cô lên, đến hơi thở cũng mang theo sự thèmmuốn.
Môi kềmôi, lưỡi quấn lấy lưỡi, mỗi lần đều như móc tim mình ra dâng cho đối phương.
Hơi thởcủa cô trở nên gấp gáp khó khăn, tay chân co giật một cách vô thức, không camtâm để cơ thể mặc cho anh giày vò nhưng lại sung sướng tới cực điểm, không thểkhống chế được cảm xúc, cô cắn mạnh vào vai anh một cái.
Khẽ rênlên, Thành Chí Đông cười: “Bảo Bảo, đừng nghịch thế, cái đó ăn không ngon đâu.”
Diệp TềMi bải hoải nằm trên sofa, thủy thủ Popeye cũng nhăn mặt.
Cô cầmkhăn tắm lau đầu, Thành Chí Đông bước tới vuốt mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm củacô: “Cẩn thận cảm lạnh”.
Chẳngphải tại anh hết sao?
Anh sấytóc cho cô, vì không quen nên trông anh rất lóng ngóng.
Tóc côbị thổi tung, rối bù đến nổi không mở mắt ra được, muốn phản đối nhưng một bàntay to lớn ấm áp đã đỡ lấy đầu cô, trong tiếng ù ù của máy sấy vang lên giọngnói rất nghiêm túc: “Ngoan nào, xong ngay thôi”.
Diệp TềMi đột nhiên ôm lấy eo anh, áp chặt má vào ngực anh.
Sau khisấy tóc xong cô lại bắt đầu ngáp, màn hình ti vi vẫn còn loang loáng phát raánh sáng, cô đã nhắm mắt cuộn tròn trong lòng anh, chịu thôi, đồng hồ sinh họccủa cô rất chuẩn.
“Em ngủtrước đi”. Đồng hồ sinh học của anh cũng rất chuẩn, chút nữa anh phải căn cứvào giờ ở bên Mỹ để check mail.
Cô gậtđầu, loạng choạng đi vào phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy một câu trong ti vikhiến cô lập tức đứng sững lại và hoàn toàn tỉnh táo: “Đoàn múa hiện đại VânMôn?”
Cô chạylại nhìn chằm chằm vào ti vi, sau đó vô cùng vui sướng nói: “Tuần sau ở nhà hátThương Thành họ sẽ biểu diễn vở múa nổi tiếng Hồng Lâu Mộng trong tour diễn vòng quanh thếgiới, chúng ta đi xem nhé?”
Đây làlần đầu tiên anh thấy cô đề nghị nhiệt tình như thế nên chỉ muốn lập tức gậtđầu đồng ý.
Nhưngvừa định nói thì anh chợt nhớ ra điều gì, “Tuần sau anh không ở Thượng Hải”.
“Vậy emđi một mình.” Cô quay người tiếp tục đi vào phòng ngủ.
Chỉ thếthôi? Thành Chí Đông ngồi trên ghế sofa không nói được câu nào. Trước đây anhcũng từng có bạn gái, đây không phải là lần đầu anh gặp chuyện này nên anh đãchuẩn bị tâm lý đối đầu với tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.
Nhưnglần này mọi việc lại xảy ra ngoài dự liệu, cô không yêu cầu, không trách móc,thậm chí cũng không nói thêm một câu.
Lạthật, lẽ ra anh nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, tại sao tâm trạng lại khó chịuthế này.
Khixong việc anh đi vào phòng ngủ, cô đã vùi mình trong chăn ngủ say từ lâu, chăntuột xuống dưới vai, tay cô đặt cạnh mép giường.
Anh rấtsợ nóng nên điều hòa trung tâm để nhiệt độ khá thấp, phần vai và tay lộ rangoài của cô lạnh toát.
Anh đắplại chăn cho cô, lúc nằm xuống bên cạnh không kìm được lại nắm chặt tay cô, cảmgiác thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Quảnhiên cô ngủ rất say, như thế cũng không thức dậy, còn lật người, mái tóc cọvào vai anh, cảm giác buồn buồn, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể.
Khôngổn rồi, người con gái này có ma lực kinh hồn, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị biếnthành cầm thú mất thôi.
Ngàyhôm sau không phải cuối tuần, vẫn phải đi làm, nhưng tối qua tinh thần và thểlực tiêu hao quá nhiều, Diệp Tề Mi đấu tranh cũng không ra được khỏi giường.
Tấm rèmcửa sổ màu trắng được kéo lại, ánh sáng thưa thớt xuyên qua rèm chiếu vàophòng, anh rất thích ánh nắng mặt trời, căn hộ của anh ở tầng trên cùng, rèmcửa sổ có hai lớp nhưng lúc nào cũng chỉ kéo một lớp, mùa hè có nắng sớm, khiDiệp Tề Mi tỉnh giấc thì căn phòng đã ngập tràn ánh nắng.
Cô quayđầu sang nhìn anh vẫn đang ngủ say, người này thể lực khác người, giữa đêm côđang ngủ mê mệt vẫn bị anh ngấu nghiến xử lý một trận, khiến cô phải năn nỉ xintha, đúng là đồ kẻ cướp.
Nhìnanh nằm ngủ ngon lành, lông mày vừa dày vừa đen, đôi vai vạm vỡ, khỏe khoắn rấtấm áp, gối của cô đã bị vứt sang một bên tự bao giờ.
Cô thấyrất vui, nhưng những buổi sáng như thế này thật hiếm có.
Hay làvì quá hiếm nên cô mới vui như thế?
Tuầnsau có buổi biểu diễn của đoàn múa Vân Môn, phải nhớ ghi vào lịch làm việc mớiđược, nếu không bận quá lại quên mất thì chết.
Cô lạiđưa mắt nhìn anh, tuần sau, tuần sau anh không ở Thượng Hải.
Vốn cảmthấy mọi thứ đều rất ổn nhưng giờ đột nhiên cô lại thấy có chút tiếc nuối.
Khôngnên thế, đó là vấn đề của cá nhân mình, cô cố gắng lần nữa, cuối cùng cũng rađược khỏi giường.
Cô bậnrộn tối ngày, đã tự nhủ là phải nhắc nhở mình cuối cùng cũng vẫn quên.
Cho tớikhi nhìn thấy tấm poster quảng cáo treo ngoài đường cô mới sức nhớ ra thì đãmuộn.
Buổibiểu diễn trong tour diễn vòng quanh thế giới rất khó mua vé. Ngay cả cô trợ lýluôn tự nhận mình là vạn năng cũng đành phải nói sorry với cô.
Cô hơibuồn, lúc về nhà tốc độ lùi xe vào chỗ đỗ của Diệp Tề Mi chậm hơn bình thường.Cô vừa bước lên khỏi bãi để xe thì Bối Bối lè lưỡi từ đâu xông tới, nồng nhiệtchào đón.
Cô bậtcười, giang tay ra ôm lấy cổ nó, cố tránh né những cái liếm láp đầy nước bọtcủa nó nhưng không thành.
“BốiBối!”. Chủ nhân của Bối Bối gọi.
Khókhăn lắm mới kéo
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
176/4998