Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
y không?"
Hùng Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Đinh Tử Nhu tính nhẫn nại hoàn toàn tiêu hết.
Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Oan uổng a, lão Đại, mình là vì muốn tốt cho cậu ai!"
Vừa nghe thấy Hùng Bảo Bảo phải gặp mẹ chồng tương lai, cô lập tức phóng qua, giúp cô ấy chọn trang phục a.
Bảo Bảo đứng ở trước giường, hai tay ôm đầu.
"Đáng giận, con bé Đàm Tinh Hà kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Buổi tối, lúc cô nhận được điện thoại của Đàm Tinh Hà ——
"Ngày mai mẹ tôi muốn gặp cô lúc sáu giờ tối. Mẹ tôi không muốn cô nói với anh tôi. Nhớ đến đúng giờ."
Sau đó nói địa chỉ nhà hàng, liền cúp điện thoại.
Cứ như vậy gọi điện thoại tới phân phó một tiếng, cũng không để ý côcó bận việc gì hay không, nào có loại đạo lý này?! Có hiểu cách tôntrọng người hay không a? Bảo Bảo một bụng khí, buồn nôn nhất chính làvẫn không thể cùng Hạ Thụ nói, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm sao?
"Thôi , mình không đi."
Bảo Bảo phất tay một cái.
"A? Cậu muốn lỡ hẹn sao?"
Đinh Tử Nhu đã chạy tới đứng ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Cái gì lỡ hẹn?"
Bảo Bảo ngẩng đầu trừng Tử Nhu.
"Bọn họ có hẹn sao? Tùy tiện bỏ lại một câu, mình liền phải đi? Có lầm hay không?"
"Nhưng là... Đối phương là mẹ Đàm Hạ Thụ! Cậu có thể không đi được sao, như vậy sẽ đắc tội bà ấy đó..."
"Đinh Tử Nhu."
Hùng Bảo Bảo đè lại bả vai bạn tốt, đối với cô giảng giải đại nghĩa:
"Chúng ta hành xử chính là vì một chữ "lí", không phải sao? Bọn họkhông tôn trọng mình, mình đương nhiên là có quyền không để ý bọn họ,bất kể bà ấy là gì của Hạ Thụ."
Quyết định không đi, Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Lão Đại, như vậy tốt sao?"
Đinh Tử Nhu cau mày, cô thành tâm thành ý suy nghĩ một cách thỏa đáng:
"Cậu cùng Đàm Hạ Thụ hẹn hò, là thực sao?"
Bảo Bảo liếc cô một cái.
"Mình gioogns như đang chơi trò chơi sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là chân thật.
"Kia... Các cậu hẹn hò có thuận lợi không?"
"Ở ngoài dự tính của mình..."
"?"
Đinh Tử Nhu khiêu mi.
Bảo Bảo nhếch miệng cười.
"Thuận lợi."
Chẳng qua trong lúc đó xuất hiện một cái Đàm Tinh Hà mắc bệnh yêu anh trai.
"Đàm Hạ Thụ là một quái thai, nhưng là mình thích."
Hảo dọa người a! Đinh Tử Nhu dùng sức chớp mắt mấy cái, cô thế nhưngtừ trên mặt Lão Đại, nhìn thấy một loại cảm xúc tên là ôn nhu. Wow, LãoĐại sau khi yêu đương, cả người lòe lòe tỏa sáng ai.
"Lão Đại... Cậu thật rất thích anh ta."
"Ừ."
Bảo Bảo cúi đầu, cười thừa nhận.
Thật là khủng khiếp a, Đinh Tử Nhu càng dùng sức chớp chớp mắt, côthế nhưng từ trên mặt Lão Đại nhìn thấy một vẻ mặt tên là xấu hổ. ĐinhTử Nhu há to mồm, thẳng ngó chừng Hùng Bảo Bảo. Này... Đây là Lão Đại cô quen biết sao? Cái kia quyền đấm cước đá, rất thích tranh đấu tàn nhẫnHùng Bảo Bảo sao?
Còn đang chìm trong không khí ngọt ngào, Hùng Bảo Báo ngẩn người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
"Ừ, bất quá mình thích anh ấy là một chuyện, mẹ của Hạ Thụ muốn găpmình lại là một chuyện khác. Nghe khẩu khí em gái của anh ấy, dường nhưchuyện cùng mình gặp mặt không thể để cho ai biết, ngay cả Hạ Thụ cũngkhông biết. Làm gì phải lén lén lút lút như vậy? Quá không có thành ý."
"Mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu thật thích Hạ Thụ như vậy, hẹn hòcũng rất vui vẻ, vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, tốt nhất khôngnên đắc tội với mẹ của anh ấy. Vạn nhất cậu làm mẹ anh ấy không vui,không chừng bà ấy sẽ ngăn cản hai người qua lại —— "
"Ha ha!"
Hùng Bảo Bảo cười to hai tiếng.
"Nếu anh ấy bởi vì ... chuyện vặt này mà chia tay, vậy mình còn thấythật may măn vì sớm nhận rõ bộ mặt của anh ta, một người đàn ông khôngcó trách nhiệm, không có chủ kiến, mình không cần!"
"Hừ hừ, sợ là sợ khi anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến."
Đinh Tử Nhu cười lạnh.
"Nga?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Lão Đại, cậu thực sự là đối với tình yêu ngu ngốc a. Cậu không biếtcó bao nhiêu người đàn ông bị kẹt giữa mẹ và bạn gái của mình, trải quanhiều cực khổ, nhiều buồn bực sao? Mẹ của anh ấy không thích cậu, anh ấy hết lần này tới lần khác lại rất thích cậu, cậu ngẫm lại xem, một người là người phụ nữ đã nuôi lớn anh ta, một người là là người phụ nữ anh ta yêu, nga ~~"
Đinh Tử Nhu lại đang diễn vở đại bi kịch tình yêu.
"Anh ấy giãy dụa, anh ấy mâu thuẫn, anh ấy người nào cũng không thểđắc tội, ảnh làm sao có vui vẻ? Anh ta cho dù có mất mạng, cũng không có biện pháp đồng thời lấy lòng hai nữ nhân a."
Bên mẹ, bên người yêu, tình thế khó xử a!
"Bên tình thân, bên tình yêu, anh ấy —— "
"Ngừng!"
Bảo Bảo nới.
"Mình biết rồi, nói nhảm thật nhiều."
"Lão Đại, thế nào?"
Đinh Tử Nhu hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
"Ừ."
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm quần áo phù hợp để ngày mai mặc."
"Không cần, mình sẽ không đi."
"A ~~"
Mới vừa không phải nói sao? Đinh Tử Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
"Lão Đại, cậu thật ngoan cố!"
*****
Hàn Chấn Thanh đêm khuya đến tìm, anh vừa vào cửa, liền ném lễ vật cho Hạ Thụ.
"Cho cậu."
"Cái gì?"
Hạ Thụ kịp thời tiếp được. Anh đánh giá chiếc hộp đen khéo léo, bênhộp khảm kim tuyến, trong hộp có một lỗ nhỏ, xem ra là mắt khóa.
"Cậu lại từ đâu lấy được?"
"Người khác đưa."
"Cái hộp này có lẽ có từ lâu rồi? Rất cổ."
Hạ Thụ áng chừng trọng lượng của nó.
"Bên trong có cái gì?"
Hàn Chấn Thanh nhún nhún vai, đi thẳng đến tủ lạnh lấy bia.
"Đây sẽ không phải là người của bộ lạc nào đưa cậu chứ?"
Hàn Chấn Thanh chuyên truy lùng đồ cổ, luôn luôn có chút ít đồ vật ly kỳ cổ quái. Bình thường, những bộ lạc hoặc dân tộc nghèo không có tiểnthù lao trả cho anh, sau khi Hàn Chấn Thanh lén giúp bọn họ đoạt lại cổvật, thường sẽ tặng cho anh ít đồ, coi như là lễ vật tạ ơn.
Hạ Thụ hỏi anh:
"Chìa khóa đâu?"
Thật muốn nhìn một chút bên trong có gì.
"Không có chìa khóa."
Hàn Chấn Thanh ngửa đầu uống bia.
"Cho nên?"
"Cho nên mới đưa cho cậu."
Hàn Chấn Thanh cười nói, bị Đàm Hạ Thụ nhìn một cái xem thường.
"Cậu không thích?"
Hàn Chấn Thanh nhướng mày.
"Trả tớ."
Ha hả, Đàm Hạ Thụ bị hắn nhìn thấu tử huyệt, cầm lấy hộp báu ngồi vào trước bàn làm việc, bật công tắc đèn trên cao.
"Tự mình muốn nhìn bên trong cất giấu cái gì, ổ khóa này mắt rất đặc biệt..."
Hạ Thụ không nhịn được bắt đầu nghiên cứu. Anh kéo ra ngăn kéo, lấy ra xì gà, đốt thuốc. Cũng không quay đầu lại nói:
"Hôm nay ở đây?"
Hàn Chấn Thanh nằm chết dí trên ghế sa lon, coi như là trả lời. Haitay hắn gối ở sau ót, nhìn một mảng lớn ánh sao ở bên ngoài sân thượng.
Đàm Hạ Thụ mở ra cái túi đựng khí cụ mở khóa, quay đầu lại liếc anh một cái.
"Có tâm sự sao?"
Hàn Chấn Thanh không để ý đến Hạ Thụ, vẫn trầm tư.
Đàm Hạ Thụ mắt phải đeo lên thấu kính đặc biệt, nhìn vào mắt khóa.
"Ổ khóa này cấu tạo rất đặc biệt..."
"Mở không được?"
"Không thể nào."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hí mắt tự định giá:
"Chỉ cần có phương pháp, không có cái khóa nào không thể mở."
Mắt khóa chủ âm, chìa khóa chủ dương. m dương cùng tồn tại chính là đạo lý, trên đời tuyệt không có khóa nào không thể mở được
"Cái hộp quá cũ, cấu tạo yếu ớt."
Hàn Chấn Thanh nhắc nhở anh:
"Ổ khóa hơi chút dùng lực, sẽ bị hủy hoại."
Chính bởi vì như thế, không có một người nào, không có một thợ khóa nào dám thử mở nó ra, sợ phá hủy cổ vật.
"Tôi biết."
Đàm Hạ Thụ lấy ra cái chổi nhỏ, quét cái hộp.
"Không vội, cứ từ từ cùng nó chơi."
Nhẹ nhàng mà đối với nó, cuối cùng nhất định mở được. Đàm Hạ Thụ ngậm lấy xì gà, bắt đầu mở khóa.
Tâm tình của anh rất tốt, vừa mở khóa vừa ca hát, quá trình mở khóarất giống với yêu đương, từ từ lục lọi, cẩn thận thử dò xét, đến khi rốt cục có thể mở ra mới thôi. Hắn nghĩ, tái tim con người đó chính là mộtbảo tang.
Nhớ tới ai đó, Hạ Thụ nhẹ nhàng ngân nga ——CLOSE TO YOU~~
Hàn Chấn Thanh nghe anh hát, dưới đèn im lặng. Anh nhìn bầu trời đêmvô ngần, nhớ tới người con gái đang lưu lạc phương xa —— tối nay...Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô phiêu bạt đến khi nào mới có thể dừng lại?
Sau một đoạn dài trầm ămcj, Đàm Hạ Thụ tháo xuống mắt kiếng hỏi:
"Cậu ngủ chưa?"
"Tỉnh."
Hàn Chấn Thanh trả lời.
"Nếu không ngủ, nằm trên ghế sa lon làm chi?"
Đàm Hạ Thụ xoay tròn cái ghế, cười ngắm người bạn tốt đang nằm trên ghế salon.
Hàn Chấn Thanh u buồn sắc mặt đen tối giống như màu bộ ghế salon anhđang nằm, khuôn mặt mang theo vẻ kiên nghị. Mặc dù đang nằm ở nơi này,hai tay gối sau ót, nhưng Hạ Thụ vẫn cảm thấy anh giống như một con báo, đang tùy thời đuổi bắt con mồi.
"Cậu thật sự muốn rút lui khỏi tổ chức cảnh sát Quốc tế?"
"Ngô."
Anh nói muốn mở quán rượu, không phải là thuận miệng nói một chút mà thôi, anh đã hạ quyết tâm, muốn định cư ở Đài Loan.
"Tại sao là quán rượu?"
Hạ Thụ hỏi.
"Cô ấy thích uống rượu."
Hàn Chấn Thanh giơ cao tay phải, Hạ Thụ hiểu ý, ném điếu xi gà choanh. Đốt xì gà, một làn khói mờ mịt bao lấy khuôn mặt âu lo của anh.
Hạ Thụ nhả ra một đám khói, hỏi:
"Là chuyên gia thám hiểm kia?"
"Ngô."
Cô gái Hàn Chấn Thanh yêu, là một cô gái kỳ lạ thích phiêu bạc thiênnhai. Chuyên gia thám hiểm mỗi một chuyến đi đều vô cùng mạo hiểm,thường sống chết không rõ, lần nào cũng hành tung thành mê.
"Tối nay cô ấy ở đâu?"
Hạ Thụ hỏi.
Hàn Chấn Thanh nhìn lên bầu trời suy tư.
"Lúc nay.... Cô ấy có lẽ ở Việt Nam."
"Hai người các cậu luôn chân trời góc biển, bao lâu mới có thể gặp nhau một lần, thật có thể nói chuyện yêu đương?"
Hạ Thụ mỉm cười nói.
"Ngay cả chạm mặt cũng là vấn đề."
Hàn Chấn Thanh vừa phun ra một đoàn khói, trầm giọng nói:
"Cho nên, tôi mới muốn mở quán rượu."
Hai người, chạy khắp toàn thế giới, cách xa nhau mấy nghìn vạn dặm,cho dù muốn chạm mặt cũng không được, hai người cứ như vậy chu toàn thật nhiều năm. Hàn Chấn Thanh nghĩ, anh sẽ không chạy nữa, anh sẽ định cư ở một chỗ, chờ cô tới phó ước, chẳng qua là... Cô có đến hay không, anhcũng không nắm chắc được.
Hạ Thụ cắn xì gà, gật đầu nói:
"Thì ra là vậy... Cậu mở quán rượu chính là vì tình yêu."
Không nghĩ tới người bằng hữu lâu năm đã từng trèo non lội suối, vào sanh ra tử này cũng có một mặt lãng mạn như vậy.
"Tôi cũng không nghĩ ra ——"
Hàn Chấn Thanh chế nhạo anh:
"Cậu thích khiêu chiến các loại khóa sắt, cuối cùng nhưng lại thua bởi tâm tư đơn giản của một cô gái."
"Hùng Bảo Bảo, cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ vậy đâu."
Nhắc tới nàng, ánh mắt anh nhất thời trở nên thật ôn nhu.
Hàn Chấn Thanh cười nói:
"Vậy sao? Tôi xem cô ta cá tính rất thẳng thắn."
Anh nhìn lại Hạ Thụ.
"Cô ấy không giống kiểu phụ nữ lòng dạ phưc tạp, lại càng không giống mấy loại khóa cậu thích khiêu chiến, khúc chiết quỷ bí."
"Lòng của cô ấy không có khóa."
Hạ Thụ dụi tắt xì gà.
"Nga?"
"Chỉ có tường."
Hạ Thụ nháy mắt nói:
"Cô ấy ngoan cố đến đáng sợ."
Anh đã lĩnh giáo. Chuyện Hùng Bảo Bảo không thích, có làm thế nào dụdỗ cô, Đại tiểu thư cô cũng sẽ không làm. Chuyện cô kiên trì, cho dù cóvặn gãy cổ cô, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Hàn Chấn Thanh khiêu mi nói:
"Nói như vậy, chuyên gia mở khóa như cậu, hướng về phía một trái tim không có khóa, chỉ sợ là không có cách nào."
Anh cười hỏi:
"Kia, cậu làm sao chọc cho cô ấy vui vẻ, vui lòng cho hẹn hò?"
"Tôi bao dung cô ấy ——"
Hạ Thụ ha hả cười, ánh mắt phát sáng.
"Tôi nuốt cô ấy."
Tất cả những gì thuộc về cô đều thu lấy; cô kiên trì, toàn số tôntrọng. Không có tâm nhãn Hùng Bảo Bảo, hết lần này tới lần khác đềukhiến anh ưu ái. Hỉ nộ ai nhạc, tất cả biểu lộ một cách đơn giản, tưthái quang minh lỗi lạ, chính là thứ hấp dẫn Đàm Hạ Thụ nhất.
"Xem ra... Cô ấy thật đem cậu mê hoặc."
Ai có thể ngờ tới, Đàm Hạ Thụ lại muốn một người con gái đơn giản như vậy —— không có tâm nhãn, sảng lãng, trực tiếp.
"Có một loại phụ nữ, tình yêu thương không chung thủy, có thể tùy thời bị bạn trai hoạc hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi."
Hạ Thụ mặt tràn đầy ôn nhu.
"Nhưng cô ấy sẽ không như vậy, thật là kỳ quái... Cô ấy thế nhưng sẽkhông như vậy, cô ấy có chủ trương của mình, tuyệt không thỏa hiệp."
"Có lẽ đó là bởi vì cô ấy còn chưa đủ yêu cậu."
Hàn Chấn Thanh giội cho anh gáo nước lạnh.
Đàm Hạ Thụ giả bộ u buồn, nhíu mày nói:
"Vậy là nguy rồi, tôi thật sợ thất tình."
Nhưng khẩu khí của anh lại rất bàng quan, anh đối với bản thân rất có tự tin.
"Kia cũng không thể không có."
Hàn Chấn Thanh tiếp tục giội bạn tốt nước lạnh.
"Ngay từ lúc đầu cô ấy đã đối với cậu thiếu hứng thú. C
Hùng Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Đinh Tử Nhu tính nhẫn nại hoàn toàn tiêu hết.
Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Oan uổng a, lão Đại, mình là vì muốn tốt cho cậu ai!"
Vừa nghe thấy Hùng Bảo Bảo phải gặp mẹ chồng tương lai, cô lập tức phóng qua, giúp cô ấy chọn trang phục a.
Bảo Bảo đứng ở trước giường, hai tay ôm đầu.
"Đáng giận, con bé Đàm Tinh Hà kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Buổi tối, lúc cô nhận được điện thoại của Đàm Tinh Hà ——
"Ngày mai mẹ tôi muốn gặp cô lúc sáu giờ tối. Mẹ tôi không muốn cô nói với anh tôi. Nhớ đến đúng giờ."
Sau đó nói địa chỉ nhà hàng, liền cúp điện thoại.
Cứ như vậy gọi điện thoại tới phân phó một tiếng, cũng không để ý côcó bận việc gì hay không, nào có loại đạo lý này?! Có hiểu cách tôntrọng người hay không a? Bảo Bảo một bụng khí, buồn nôn nhất chính làvẫn không thể cùng Hạ Thụ nói, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm sao?
"Thôi , mình không đi."
Bảo Bảo phất tay một cái.
"A? Cậu muốn lỡ hẹn sao?"
Đinh Tử Nhu đã chạy tới đứng ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Cái gì lỡ hẹn?"
Bảo Bảo ngẩng đầu trừng Tử Nhu.
"Bọn họ có hẹn sao? Tùy tiện bỏ lại một câu, mình liền phải đi? Có lầm hay không?"
"Nhưng là... Đối phương là mẹ Đàm Hạ Thụ! Cậu có thể không đi được sao, như vậy sẽ đắc tội bà ấy đó..."
"Đinh Tử Nhu."
Hùng Bảo Bảo đè lại bả vai bạn tốt, đối với cô giảng giải đại nghĩa:
"Chúng ta hành xử chính là vì một chữ "lí", không phải sao? Bọn họkhông tôn trọng mình, mình đương nhiên là có quyền không để ý bọn họ,bất kể bà ấy là gì của Hạ Thụ."
Quyết định không đi, Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Lão Đại, như vậy tốt sao?"
Đinh Tử Nhu cau mày, cô thành tâm thành ý suy nghĩ một cách thỏa đáng:
"Cậu cùng Đàm Hạ Thụ hẹn hò, là thực sao?"
Bảo Bảo liếc cô một cái.
"Mình gioogns như đang chơi trò chơi sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là chân thật.
"Kia... Các cậu hẹn hò có thuận lợi không?"
"Ở ngoài dự tính của mình..."
"?"
Đinh Tử Nhu khiêu mi.
Bảo Bảo nhếch miệng cười.
"Thuận lợi."
Chẳng qua trong lúc đó xuất hiện một cái Đàm Tinh Hà mắc bệnh yêu anh trai.
"Đàm Hạ Thụ là một quái thai, nhưng là mình thích."
Hảo dọa người a! Đinh Tử Nhu dùng sức chớp mắt mấy cái, cô thế nhưngtừ trên mặt Lão Đại, nhìn thấy một loại cảm xúc tên là ôn nhu. Wow, LãoĐại sau khi yêu đương, cả người lòe lòe tỏa sáng ai.
"Lão Đại... Cậu thật rất thích anh ta."
"Ừ."
Bảo Bảo cúi đầu, cười thừa nhận.
Thật là khủng khiếp a, Đinh Tử Nhu càng dùng sức chớp chớp mắt, côthế nhưng từ trên mặt Lão Đại nhìn thấy một vẻ mặt tên là xấu hổ. ĐinhTử Nhu há to mồm, thẳng ngó chừng Hùng Bảo Bảo. Này... Đây là Lão Đại cô quen biết sao? Cái kia quyền đấm cước đá, rất thích tranh đấu tàn nhẫnHùng Bảo Bảo sao?
Còn đang chìm trong không khí ngọt ngào, Hùng Bảo Báo ngẩn người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
"Ừ, bất quá mình thích anh ấy là một chuyện, mẹ của Hạ Thụ muốn găpmình lại là một chuyện khác. Nghe khẩu khí em gái của anh ấy, dường nhưchuyện cùng mình gặp mặt không thể để cho ai biết, ngay cả Hạ Thụ cũngkhông biết. Làm gì phải lén lén lút lút như vậy? Quá không có thành ý."
"Mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu thật thích Hạ Thụ như vậy, hẹn hòcũng rất vui vẻ, vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, tốt nhất khôngnên đắc tội với mẹ của anh ấy. Vạn nhất cậu làm mẹ anh ấy không vui,không chừng bà ấy sẽ ngăn cản hai người qua lại —— "
"Ha ha!"
Hùng Bảo Bảo cười to hai tiếng.
"Nếu anh ấy bởi vì ... chuyện vặt này mà chia tay, vậy mình còn thấythật may măn vì sớm nhận rõ bộ mặt của anh ta, một người đàn ông khôngcó trách nhiệm, không có chủ kiến, mình không cần!"
"Hừ hừ, sợ là sợ khi anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến."
Đinh Tử Nhu cười lạnh.
"Nga?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Lão Đại, cậu thực sự là đối với tình yêu ngu ngốc a. Cậu không biếtcó bao nhiêu người đàn ông bị kẹt giữa mẹ và bạn gái của mình, trải quanhiều cực khổ, nhiều buồn bực sao? Mẹ của anh ấy không thích cậu, anh ấy hết lần này tới lần khác lại rất thích cậu, cậu ngẫm lại xem, một người là người phụ nữ đã nuôi lớn anh ta, một người là là người phụ nữ anh ta yêu, nga ~~"
Đinh Tử Nhu lại đang diễn vở đại bi kịch tình yêu.
"Anh ấy giãy dụa, anh ấy mâu thuẫn, anh ấy người nào cũng không thểđắc tội, ảnh làm sao có vui vẻ? Anh ta cho dù có mất mạng, cũng không có biện pháp đồng thời lấy lòng hai nữ nhân a."
Bên mẹ, bên người yêu, tình thế khó xử a!
"Bên tình thân, bên tình yêu, anh ấy —— "
"Ngừng!"
Bảo Bảo nới.
"Mình biết rồi, nói nhảm thật nhiều."
"Lão Đại, thế nào?"
Đinh Tử Nhu hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
"Ừ."
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm quần áo phù hợp để ngày mai mặc."
"Không cần, mình sẽ không đi."
"A ~~"
Mới vừa không phải nói sao? Đinh Tử Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
"Lão Đại, cậu thật ngoan cố!"
*****
Hàn Chấn Thanh đêm khuya đến tìm, anh vừa vào cửa, liền ném lễ vật cho Hạ Thụ.
"Cho cậu."
"Cái gì?"
Hạ Thụ kịp thời tiếp được. Anh đánh giá chiếc hộp đen khéo léo, bênhộp khảm kim tuyến, trong hộp có một lỗ nhỏ, xem ra là mắt khóa.
"Cậu lại từ đâu lấy được?"
"Người khác đưa."
"Cái hộp này có lẽ có từ lâu rồi? Rất cổ."
Hạ Thụ áng chừng trọng lượng của nó.
"Bên trong có cái gì?"
Hàn Chấn Thanh nhún nhún vai, đi thẳng đến tủ lạnh lấy bia.
"Đây sẽ không phải là người của bộ lạc nào đưa cậu chứ?"
Hàn Chấn Thanh chuyên truy lùng đồ cổ, luôn luôn có chút ít đồ vật ly kỳ cổ quái. Bình thường, những bộ lạc hoặc dân tộc nghèo không có tiểnthù lao trả cho anh, sau khi Hàn Chấn Thanh lén giúp bọn họ đoạt lại cổvật, thường sẽ tặng cho anh ít đồ, coi như là lễ vật tạ ơn.
Hạ Thụ hỏi anh:
"Chìa khóa đâu?"
Thật muốn nhìn một chút bên trong có gì.
"Không có chìa khóa."
Hàn Chấn Thanh ngửa đầu uống bia.
"Cho nên?"
"Cho nên mới đưa cho cậu."
Hàn Chấn Thanh cười nói, bị Đàm Hạ Thụ nhìn một cái xem thường.
"Cậu không thích?"
Hàn Chấn Thanh nhướng mày.
"Trả tớ."
Ha hả, Đàm Hạ Thụ bị hắn nhìn thấu tử huyệt, cầm lấy hộp báu ngồi vào trước bàn làm việc, bật công tắc đèn trên cao.
"Tự mình muốn nhìn bên trong cất giấu cái gì, ổ khóa này mắt rất đặc biệt..."
Hạ Thụ không nhịn được bắt đầu nghiên cứu. Anh kéo ra ngăn kéo, lấy ra xì gà, đốt thuốc. Cũng không quay đầu lại nói:
"Hôm nay ở đây?"
Hàn Chấn Thanh nằm chết dí trên ghế sa lon, coi như là trả lời. Haitay hắn gối ở sau ót, nhìn một mảng lớn ánh sao ở bên ngoài sân thượng.
Đàm Hạ Thụ mở ra cái túi đựng khí cụ mở khóa, quay đầu lại liếc anh một cái.
"Có tâm sự sao?"
Hàn Chấn Thanh không để ý đến Hạ Thụ, vẫn trầm tư.
Đàm Hạ Thụ mắt phải đeo lên thấu kính đặc biệt, nhìn vào mắt khóa.
"Ổ khóa này cấu tạo rất đặc biệt..."
"Mở không được?"
"Không thể nào."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hí mắt tự định giá:
"Chỉ cần có phương pháp, không có cái khóa nào không thể mở."
Mắt khóa chủ âm, chìa khóa chủ dương. m dương cùng tồn tại chính là đạo lý, trên đời tuyệt không có khóa nào không thể mở được
"Cái hộp quá cũ, cấu tạo yếu ớt."
Hàn Chấn Thanh nhắc nhở anh:
"Ổ khóa hơi chút dùng lực, sẽ bị hủy hoại."
Chính bởi vì như thế, không có một người nào, không có một thợ khóa nào dám thử mở nó ra, sợ phá hủy cổ vật.
"Tôi biết."
Đàm Hạ Thụ lấy ra cái chổi nhỏ, quét cái hộp.
"Không vội, cứ từ từ cùng nó chơi."
Nhẹ nhàng mà đối với nó, cuối cùng nhất định mở được. Đàm Hạ Thụ ngậm lấy xì gà, bắt đầu mở khóa.
Tâm tình của anh rất tốt, vừa mở khóa vừa ca hát, quá trình mở khóarất giống với yêu đương, từ từ lục lọi, cẩn thận thử dò xét, đến khi rốt cục có thể mở ra mới thôi. Hắn nghĩ, tái tim con người đó chính là mộtbảo tang.
Nhớ tới ai đó, Hạ Thụ nhẹ nhàng ngân nga ——CLOSE TO YOU~~
Hàn Chấn Thanh nghe anh hát, dưới đèn im lặng. Anh nhìn bầu trời đêmvô ngần, nhớ tới người con gái đang lưu lạc phương xa —— tối nay...Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô phiêu bạt đến khi nào mới có thể dừng lại?
Sau một đoạn dài trầm ămcj, Đàm Hạ Thụ tháo xuống mắt kiếng hỏi:
"Cậu ngủ chưa?"
"Tỉnh."
Hàn Chấn Thanh trả lời.
"Nếu không ngủ, nằm trên ghế sa lon làm chi?"
Đàm Hạ Thụ xoay tròn cái ghế, cười ngắm người bạn tốt đang nằm trên ghế salon.
Hàn Chấn Thanh u buồn sắc mặt đen tối giống như màu bộ ghế salon anhđang nằm, khuôn mặt mang theo vẻ kiên nghị. Mặc dù đang nằm ở nơi này,hai tay gối sau ót, nhưng Hạ Thụ vẫn cảm thấy anh giống như một con báo, đang tùy thời đuổi bắt con mồi.
"Cậu thật sự muốn rút lui khỏi tổ chức cảnh sát Quốc tế?"
"Ngô."
Anh nói muốn mở quán rượu, không phải là thuận miệng nói một chút mà thôi, anh đã hạ quyết tâm, muốn định cư ở Đài Loan.
"Tại sao là quán rượu?"
Hạ Thụ hỏi.
"Cô ấy thích uống rượu."
Hàn Chấn Thanh giơ cao tay phải, Hạ Thụ hiểu ý, ném điếu xi gà choanh. Đốt xì gà, một làn khói mờ mịt bao lấy khuôn mặt âu lo của anh.
Hạ Thụ nhả ra một đám khói, hỏi:
"Là chuyên gia thám hiểm kia?"
"Ngô."
Cô gái Hàn Chấn Thanh yêu, là một cô gái kỳ lạ thích phiêu bạc thiênnhai. Chuyên gia thám hiểm mỗi một chuyến đi đều vô cùng mạo hiểm,thường sống chết không rõ, lần nào cũng hành tung thành mê.
"Tối nay cô ấy ở đâu?"
Hạ Thụ hỏi.
Hàn Chấn Thanh nhìn lên bầu trời suy tư.
"Lúc nay.... Cô ấy có lẽ ở Việt Nam."
"Hai người các cậu luôn chân trời góc biển, bao lâu mới có thể gặp nhau một lần, thật có thể nói chuyện yêu đương?"
Hạ Thụ mỉm cười nói.
"Ngay cả chạm mặt cũng là vấn đề."
Hàn Chấn Thanh vừa phun ra một đoàn khói, trầm giọng nói:
"Cho nên, tôi mới muốn mở quán rượu."
Hai người, chạy khắp toàn thế giới, cách xa nhau mấy nghìn vạn dặm,cho dù muốn chạm mặt cũng không được, hai người cứ như vậy chu toàn thật nhiều năm. Hàn Chấn Thanh nghĩ, anh sẽ không chạy nữa, anh sẽ định cư ở một chỗ, chờ cô tới phó ước, chẳng qua là... Cô có đến hay không, anhcũng không nắm chắc được.
Hạ Thụ cắn xì gà, gật đầu nói:
"Thì ra là vậy... Cậu mở quán rượu chính là vì tình yêu."
Không nghĩ tới người bằng hữu lâu năm đã từng trèo non lội suối, vào sanh ra tử này cũng có một mặt lãng mạn như vậy.
"Tôi cũng không nghĩ ra ——"
Hàn Chấn Thanh chế nhạo anh:
"Cậu thích khiêu chiến các loại khóa sắt, cuối cùng nhưng lại thua bởi tâm tư đơn giản của một cô gái."
"Hùng Bảo Bảo, cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ vậy đâu."
Nhắc tới nàng, ánh mắt anh nhất thời trở nên thật ôn nhu.
Hàn Chấn Thanh cười nói:
"Vậy sao? Tôi xem cô ta cá tính rất thẳng thắn."
Anh nhìn lại Hạ Thụ.
"Cô ấy không giống kiểu phụ nữ lòng dạ phưc tạp, lại càng không giống mấy loại khóa cậu thích khiêu chiến, khúc chiết quỷ bí."
"Lòng của cô ấy không có khóa."
Hạ Thụ dụi tắt xì gà.
"Nga?"
"Chỉ có tường."
Hạ Thụ nháy mắt nói:
"Cô ấy ngoan cố đến đáng sợ."
Anh đã lĩnh giáo. Chuyện Hùng Bảo Bảo không thích, có làm thế nào dụdỗ cô, Đại tiểu thư cô cũng sẽ không làm. Chuyện cô kiên trì, cho dù cóvặn gãy cổ cô, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Hàn Chấn Thanh khiêu mi nói:
"Nói như vậy, chuyên gia mở khóa như cậu, hướng về phía một trái tim không có khóa, chỉ sợ là không có cách nào."
Anh cười hỏi:
"Kia, cậu làm sao chọc cho cô ấy vui vẻ, vui lòng cho hẹn hò?"
"Tôi bao dung cô ấy ——"
Hạ Thụ ha hả cười, ánh mắt phát sáng.
"Tôi nuốt cô ấy."
Tất cả những gì thuộc về cô đều thu lấy; cô kiên trì, toàn số tôntrọng. Không có tâm nhãn Hùng Bảo Bảo, hết lần này tới lần khác đềukhiến anh ưu ái. Hỉ nộ ai nhạc, tất cả biểu lộ một cách đơn giản, tưthái quang minh lỗi lạ, chính là thứ hấp dẫn Đàm Hạ Thụ nhất.
"Xem ra... Cô ấy thật đem cậu mê hoặc."
Ai có thể ngờ tới, Đàm Hạ Thụ lại muốn một người con gái đơn giản như vậy —— không có tâm nhãn, sảng lãng, trực tiếp.
"Có một loại phụ nữ, tình yêu thương không chung thủy, có thể tùy thời bị bạn trai hoạc hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi."
Hạ Thụ mặt tràn đầy ôn nhu.
"Nhưng cô ấy sẽ không như vậy, thật là kỳ quái... Cô ấy thế nhưng sẽkhông như vậy, cô ấy có chủ trương của mình, tuyệt không thỏa hiệp."
"Có lẽ đó là bởi vì cô ấy còn chưa đủ yêu cậu."
Hàn Chấn Thanh giội cho anh gáo nước lạnh.
Đàm Hạ Thụ giả bộ u buồn, nhíu mày nói:
"Vậy là nguy rồi, tôi thật sợ thất tình."
Nhưng khẩu khí của anh lại rất bàng quan, anh đối với bản thân rất có tự tin.
"Kia cũng không thể không có."
Hàn Chấn Thanh tiếp tục giội bạn tốt nước lạnh.
"Ngay từ lúc đầu cô ấy đã đối với cậu thiếu hứng thú. C
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
709/1091