watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Lượt xem :
c uống anh tìm được loại bia mình thích uống nhất, tiện thể lấy luôn mấy lon cà phê, sau đó đi tới quầy tính tiền, rồi xách theo túi mua hàng đi ra siêu thị.

Mới vừa ra khỏi cửa, anh liền phát hiện bên ngoài trời đang mưa, bên cạnh còn có một cô gái, cũng đang nhìn trận mưa to bất thình lình này mà rầu rỉ.

Lương Tuấn liếc nhìn cô gái cầm trong tay một túi đồ nhỏ, nhìn lại một chút, dáng người cô mảnh khảnh, cùng với bộ đồ đơn giản trên người, không hiểu tại sao anh lại tiến gần cô.

"Tiểu thư, tôi có xe, nếu như cô không ngại có thể ——"

Cô gái quay người lại, khiến anh ngừng nói.

"Sở Mạn Hà?" Anh cùng cô kinh ngạc nhìn nhau.

Thấy lẫn nhau, hai người đứng run tại chỗ, yên lặng mấy giây, hai bên đều ở đây do dự có nên né tránh hay không.

Dù sao, kể từ nụ hôn xung đột ngày đó, trong lòng bọn họ đều có vướng mắc, không thể tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, duy trì mặt ngoài hữu nghị.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng liếc về phía ngoài trời mưa.

"Anh —— anh đến đây mua đồ?" Bất đắc dĩ, Sở Mạn Hà không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng mở miệng.

"Mua chút bia." Tầm mắt của anh lơ đãng nhìn đồ trong túi cô —— băng vệ sinh?

Giống như là thấy được ánh mắt của anh đang quan sát thứ gì, khuôn mặt Sở Mạn Hà lập tức hồng đến bên tai, cuống quít đem túi ôm trước ngực.

Nhìn mặt cô đỏ lên, cùng với hốt hoảng luống cuống cứ như trẻ con, Lương Tuấn lại mỉm cười.

"Tại sao anh lại đến công ty quảng cáo?" Cô cố gắng tìm đề tài.

"Tìm kiếm người mẫu, chắc em cũng biết, công ty anh đối với hình tượng quảng cáo lần này rất coi trọng."

"Hoá ra là như vậy ." Cô miễn cưỡng cười một tiếng.

Ngày quay phim thử đó anh không hề nói trước, làm dọa đến cô, cô còn âm thầm lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, ai ngờ quay phim thử kết thúc, lại không nhìn thấy anh đâu.

Hỏi Dương Lam, cuối cùng thì cô cũng biết, thì ra là, người chủ của công ty tìm kiếm hình tượng nữ chính, chính là Lương Tuấn.

"Em biểu hiện rất xuất sắc."

Anh cho là, cô chỉ là bình hoa di động, có gương mặt nhưng không có đầu hoạt động, nhưng kết quả quay phim thử hôm nay, Địch kiệt rất hài lòng, ngay cả nhiều người nghiêm khắc cũng hết sức đề cử.

Anh ca ngợi khiến Sở Mạn Hà lần nữa đỏ mặt.

Không biết vì sao, cô giống như luôn cùng anh không hẹn mà gặp, liên tiếp trùng hợp thật là huyền bí làm người ta khó có thể tin.

Cô nhìn chòng chọc mủi giày, bất chợt lại trầm mặc.

"Dương Lam không đi cùng em ?" Lương Tuấn đột ngột hỏi.

Kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Mạn Hà không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chuyển đề tài đến anh Lam.

"Là ông chủ của em." Cho là cô không nghe rõ, anh lặp lại một lần.

"Anh ấy rất bận, huống chi sau khi tan việc chính là thời gian cá nhân, tại sao em lại cùng anh ấy tới siêu thị mua đồ?" Cô càng nói càng nghi ngờ, không hiểu nổi Logic của anh là như thế nào.

"Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế." Lương Tuấn không buông tha lần nữa hỏi lấy, giống như là phải tra ra được manh mối.

"Anh ——" anh cho là, cô là cái loại phụ nữ tùy tiện sao?

Trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, Sở Mạn Hà xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn mưa to tầm tả, Lương Tuấn không nghĩ ngợi liền lập tức đuổi theo, kéo cô lại.

"Lên xe!" Anh giản lược nói một câu."Anh đưa em trở về."

". . . . . ." Sở Mạn Hà căn bản không có cơ hội kháng nghị, người đã bị anh kéo lên xe.

Ngồi lên xe, cô luôn cúi đầu, thủy chung rất an tĩnh.

Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế .

Mỗi khi nghĩ đến Lương Tuấn luôn coi cô như phụ nữ phóng đãng, cô cảm thấy thật khó chịu, chẳng biết từ lúc nào nước mắt lại lặng lẽ xông ra.

Những năm gần đây, cô vẫn rất cố gắng, cũng rất nỗ lực phấn đấu, cha mẹ mất khiến cô không thể không kiên cường, không thể không độc lập, nhưng Sở triển Đường lại phá hủy tất cả, làm cô chỉ đơn thuần muốn có một người bạn, cũng có vẻ rất khó khăn.

Cô không trách anh, dù sao là cô chủ động quyến rũ anh, không trách được sẽ bị người ta nhìn như vậy.

Cô nên cứ như vậy buông tha, cam chịu tất cả lên án của anh, hai người vốn là hai đường thẳng song song vẫn nên trở về quỹ đạo của mình, nhưng cô phát hiện mình cũng không muốn ở trong lòng anh lưu lại ấn tượng xấu như vậy, cô muốn cùng anh nói chuyện về Sở Triển Đường.

"Em có thể mời anh ly cà phê không?" Cô cố gắng mở miệng.

Cô không muốn lần nữa bị anh hiểu lầm, nhưng cô nghĩ thừa dịp cơ hội này, đem mọi thứ giải thích rõ.

Lương Tuấn kinh ngạc, tròng mắt đen liếc nhìn cô, trong đó khó có thể phân biệt cảm xúc.

Hôm nay cô biểu hiện gần như hoàn mỹ, chính cô cũng nên biết, trừ phi cô để ý đến việc bị ngã, chẳng lẽ cô còn muốn cứu lấy sai lầm nhỏ đó?

"Dĩ nhiên có thể." Sau đó Lương Tuấn bổ sung một câu."Nếu như em muốn uống."

"Anh không cần hiểu lầm, em chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh."

"Đương nhiên là như vậy!" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia trầm thấp đậm đà, lay động đến lòng cô.

Xe một đường chạy thẳng tới khu nhà cấp cao của anh, đợi đến khi Sở Mạn Hà chân chính bước vào trong phòng rộng gần trăm bình, mới biết cái gì gọi là giàu nghèo cách xa chênh lệch.

Không có hào hoa trang hoàng, nhưng đá cẩm thạch cao cấp, lại làm cho toàn bộ không gian hiện ra một loại phong cách hiện đại giản dị.

Bên trong nhà sáng lên ánh đèn dìu dịu, máy điều hòa không khí cũng tự động hoạt động khi bước vào, điện thoại trả lời tự động cũng bắt đầu theo thứ tự phát lại tin nhắn.

Sở Mạn Hà chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

"Em muốn uống gì?"

Tiện tay cởi áo khoác ra, anh tự mình bước vào phòng bếp.

"Sao cũng được." Cô kinh ngạc nhìn, ánh mắt cẩn thận đánh giá cách bày biện bên trong nhà.

Lần này Sở Mạn Hà hiểu ra, cũng khó trách Lương Tuấn luôn phòng bị sâu nặng, giàu có như vậy, đều là mơ ước của nhiều người!

Chương 7
Không lâu sau, mùi cà phê thơm nồng tràn ngập phòng, cũng thoáng trấn định thần kinh cẳng thẳng của cô.

Giả bộ tỉnh táo thưởng thức những bức tranh trên tường, lơ đãng quay người lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã đứng ở phía sau, trong tay bưng một ly cà phê, trên cánh tay còn có khăn lông trắng.

"Trước tiên lau khô người đi!" Anh đặt cà phê trên bàn, đưa khăn lông cho cô.

Yên lặng nhận khăn lông, cô nhỏ giọng cám ơn.

Cô nhẹ nhàng lau khô tóc, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người sớm bởi vì nước mưa, mà biến thành hơi mờ . . . . . .

Sở Mạn Hà lúng túng cố gắng dùng cánh tay che giấu trước ngực, viền tơ của áo ngực như ẩn như hiện, vội vàng bưng cà phê lên uống một hớp, hi vọng phân tán sự chú ý của Lương Tuấn, không muốn sự chú ý của anh làm cô quẫn bách.

Cô cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon, trong tay bưng lấy ly cà phê thơm mùi nồng đậm, lại đứng ngồi không yên, khó có thể nuốt xuống.

Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, phòng khách rộng rãi, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.

Anh an tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cô, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong cô.

Lương Tuấn ngửa cổ uống một hớp bia mới mua, ánh mắt cũng không rời khỏi cô một khắc.

Ban đầu chủ động đề nghị là cô, sao lại đột nhiên xấu hổ rồi hả ? Anh chau chau mày, đối với cô càng ngày càng có hứng thú.

Sở Mạn Hà phát hiện, cô thế nhưng lại to gan như vậy, đi tới nhà một người đàn ông, thật sự là ngu ngốc mà. Tròng mắt đen sâu thẳm khó lường kia, khiến cả người cô không nhịn được mà run lên.

"Em —— em phải đi!" Đột nhiên đứng dậy, cô để ly cà phê trên khay trà, đứng dậy muốn rời đi.

"Đợi đã nào...!"

Hai cánh tay cường tráng dễ dàng đem cô vây ở bên tường.

"Em tới, không phải chỉ vì một ly cà phê?" anh nhìn chằm chằm cô.

"Em —— em ——"

Cô dĩ nhiên không phải tới uống cà phê , mà là muốn cùng anh giải thích hiểu lầm ——

Nhưng mà, y phục ướt đẫm của cô liền dính vào bờ ngực rắn chắc của anh, hơi thở đậm mùi đàn ông, liền làm rối loạn tim cô.

Hơi thở ấm áp như có như không phả vào gương mặt, cần cổ cô, khiêu khích làm cô không khỏi run rẩy.

"Em tính không làm mà lui?"

"Em không tính làm gì cả!" Cô có chút chịu nhục giải thích.

"Nói dối!" Âm thanh của anh mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn gần cô. "Em muốn quyến rũ anh, không phải sao? Giống như lần trước vậy."

Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mà là người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái xinh đẹp, làm sao có thể thờ ơ?

Bóng vàng dưới ánh đèn, con ngươi đen thui như lóe lên hai ngọn lửa.

"Em không có. . . . . ." Cô muốn phản bác, nhưng chỉ phát ra âm thanh thì thầm yếu đuối.

Cô không dám ngẩng đầu, hơi thở nồng đậm ấm áp của phái nam, làm gương mặt cô đỏ ửng.

"Nói cho anh biết, em định làm gì?" Âm thanh của anh khàn khàn trầm thấp.

"Hãy nghe em nói, về lần trước ——" cô cố gắng giữ vững tỉnh táo, đem cả sự việc giải thích rõ, suy nghĩ lại bị ngón tay của anh lau gương mặt mình mà cắt đứt.

Tâm, lại bị khống chế cuồng loạn .

"Em thật là đẹp, chỉ cần là đàn ông sẽ động lòng, không người nào có thể ngoại lệ."

Lời của anh khiến tim cô như ngừng một nhịp.

Đầu ngón tay ấm áp của anh đụng vào da thịt cô, giống như là chạm vào bàn ủi, lưu lại cảm giác nóng rực.

Cô không cách nào kiềm chế mà run rẩy, hoảng hốt lui về sau một bước.

Lương Tuấn chau chau mày, nâng lên nụ cười giảo hoạt.

Cái trò chơi này —— thú vị!

Cô trăm phương ngàn kế sử dụng ánh mắt trêu đùa anh, tự mình quyến rũ anh, không phải là muốn chơi trò người lớn với anh sao? Vì sao một khi đã dấy lên hứng thú của anh, cô lại muốn chạy trốn?

Chẳng lẽ, đây cũng là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt?

Anh từ trước đến giờ không nhường nhịn ai, cũng không muốn người đẹp thất vọng.

"Không cần kháng cự —— em biết chúng ta đều muốn. . . . . ." Anh trầm giọng thì thầm. . . . . .

Tay của anh từ dưới áo sơ mi của cô đi vào trong, dán lên da thịt nóng rực, khiến cô hít một hơi thật sâu, cả người tóc gáy đều bị dựng lên.

"Không ——" dừng lại! trong lòng cô hô hào lấy.

Cô chỉ đơn thuần muốn giải thích hiểu lầm,tuy nhiên trước mặt anh cô không biết phải nói sao.

"Đừng cậy mạnh, em muốn!" Anh ở bên tai cô thổi khí nóng, giọng nói khiêu gợi thôi miên cô.

Sở Mạn Hà mờ mịt nhìn anh, cho đến khi Lương Tuấn không thể nhịn được nữa, cúi người hung hăng hôn môi cô.

Rõ ràng nên cự tuyệt, nhưng Sở Mạn Hà ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Cô như người mất hướng. Ngực anh to lớn bền chắc, làm cho người ta quyến luyến, không tìm được đường chạy.

Tay anh giống như có ma lực, thiêu cháy cả người cô.

Không biết đã bao lâu không có sự ấm áp ôm cô như vậy.

Cô buồn ngủ khẽ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai nhảy vào đáy mắt cô.

Giữa nắng sớm, gương mặt tuấn tú xem ra hết sức yên tỉnh, tóc mái đen che trên trán làm tăng thêm tính trẻ con của anh, râu ở cằm đã nhô ra tràn đầy sự khiêu gợi.

Tròng đen mê người đang được đóng chặt lại, lông mi dày đậm tăng thêm mấy phần mị lực, sống mũi cao thẳng tựa như quý tộc kiêu ngạo, bờ môi bóng loáng đầy đặn hấp dẫn đang mím chặt.

Cô chưa bao giờ biết, sáng sớm Lương Tuấn sẽ có bộ dáng này.

Cô mơ mơ màng màng mỉm cười, nhắm hai mắt lại —— đột nhiên lập tức mở ra.

Lương Tuấn? một tay cô chống người lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt còn đang trong giấc mộng.

Lương Tuấn tại sao ở trên giường cô? Cô hoang mang sợ hãi lấm lét nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện bốn phía bày biện sao lại xa lạ như thế ——

Là nhà anh! Sao cô ở trên giường Lương Tuấn?

Cúi đầu trừng mắt nhìn cánh tay vòng hông mình, lúc này cô mới phát hiện ra, mình cùng Lương Tuấn căn bản là không mảnh vải che thân!

Hình ảnh tối hôm qua ập vào đầu, trên mặt cô bắt đầu đỏ ửng.

Cố gắng dời cánh tay của anh, cô vội vàng trốn xuống giường, nhặt đồ bị vứt trên mặt đất nhanh chóng mặc lại.

Tất cả —— căn bản vốn không nên xảy ra!

Cho dù cô không ghét —— ngay cả, có thể nói, đối với anh rất có hảo cảm, nhưng loại hành vi to gan này, cả đời cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cô lao ra ngoài, ngoài cửa không khí lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1019/1401