Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full
Lượt xem : |
được cúi đầu ở trên mặt cô thơm một cái.
Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.
Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.
"Đưa em về nhà đi!" Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.
Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.
Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?"
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, "Em người phụ nữ này..."
Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.
"Ha ha..."
"Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!" Hắc Nhược Hoành dọa.
Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.
Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!
Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.
Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: "Ngủ ngon. . ."
Hắc Nhược Hoành bĩu môi, "Muộn. . . An. . . ưm. . ."
Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.
Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn. . .
Triền miên mà hôn lên môi của anh, tiểu đinh hương ôn nhu cùng anh hỗ động (hỗ trợ và chuyển động), gặp gỡ một thời gian, bọn họ hôn càng ngày càng tự nhiên, thật giống như một đôi tình nhân gặp gỡ đã mấy năm.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm hai tay đang ôm trên cổ của anh kéo xuống, hơi thở bất ổn mà nói: "Bác Đồng mà thấy được sẽ giết anh!"
"Hừ, mới sẽ không, ba ước gì gả em đi được!" Đặc biệt chị hai và em gái sau khi gả đi, ba Đồng chỉ còn quan tâm đến cô.
Mà hôm nay, cô có bạn trai, ba cũng tán thành Hắc Nhược Hoành, dĩ nhiên là mong thấy bọn họ sớm có ngày đi vào lễ đường. Chỉ là Đồng Tử Lâm không muốn, chỉ mới gặp gỡ mới một tháng, lúc trước cô nói thử yêu đúng ba tháng mà.
"Ok, anh bất cứ lúc nào sẵn sàng tốt." Hắc Nhược Hoành cho rằng lời nói của cô là lời gợi ý.
"Em không nói muốn gả cho anh!" Đồng Tử Lâm mỉa mai nói.
"Đúng rồi, không biết vừa rồi người nào vừa rồi luyến tiếc hôn không rời được anh?" Hắc Nhược Hoành cười to.
"Cái rắm!" Thiên kim tiểu thư không nho nhã mắng một câu.
"Hư, ba Đồng tới!"
Đồng Tử Lâm lập tức quay đầu nhìn, kết quả người nào cũng không có, lập tức liền biết mình bị gạt, quay người lại mắng to, "Anh cái tên lường gạt này!"
Hắc Nhược Hoành gục trên tay lái cười to, cô thật khôi hài !
"Anh. . ." Cô thở phì phò đấm anh vài cái.
"Đừng tức giận nữa. . . bác Đồng khỏe. . ."
"Hắc Nhược Hoành, anh còn muốn gạt em!" Đồng Tử Lâm la to.
Hắc Nhược Hoành hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, thế nhưng cô nhìn không hiểu, còn đang tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Tử Lâm. . ."
Đang muốn chửi ầm lên Đồng Tử Lâm ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng thanh âm quen thuộc như vậy, cô làm sao có thể không biết là người nào, cô khó khăn lắm mới đem cơn tức nuốt xuống, hung hăng trừng Hắc Nhược Hoành một cái, mới quay đầu cười, mở cửa xuống xe.
"Ba ba. . ." Cô nhu thuận kêu.
"Đã sớm nghe tiếng xe rồi, nhưng không thấy con xuống xe, ba có chút lo lắng." Đồng Phi Vũ cười nói, quay sang Hắc Nhược Hoành chào hỏi, "A Hoành, con đã đến rồi, có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Ngồi? Nào dám? Chỉ sợ cô rồng lửa này muốn phun đốt chết anh, Hắc Nhược Hoành lễ phép lắc đầu, "Không cần đâu bác Đồng, con đưa Lâm Lâm về rồi đi liền."
"Ba ba, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, đừng giữ anh ấy lại." Đồng Tử Lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của ba, hơn nữa lưu lại có thể nói cái gì, không phải chuyện thương trường, cũng là hôn nhân đại sự của hai người bọn họ.
"Như vậy à, được rồi, a Hoành, lần sau nhất định phải vào nhà ngồi một chút." So Hắc Nhược Hoành với Bạch Mộ Hiên, Đồng Phi Vũ vẫn rất thích Hắc Nhược Hoành hơn, không có biện pháp, sinh ra một cô con gái gian xảo, ông luôn cảm thấy người nào thích con gái mình, chính là bạc đãi người đó.
Đồng Tử Lâm bất lực nhìn, có lầm hay không nha! Mỗi người đều cho rằng Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàng hoàng, nếu như cô nói anh là một kẻ xấu, chỉ sợ không ai tin đâu.
"Dạ, bác Đồng." Hắc Nhược Hoành bộ dáng ngoan ngoãn được lòng người, anh biết rõ ở trong lòng Đồng Tử Lâm ba Đồng rất quan trọng, muốn cùng Đồng Tử Lâm phát triển lâu dài, nhất định phải chiếm được sự yêu thích của ba Đồng, cũng vì đạo lý này mà Bạch Mộ Hiên bị ba Đồng chỉnh một thời gian, anh cũng tiếp thu sâu sắc.
"Ba ba, chúng ta vào nhà thôi." Đồng Tử Lâm kéo tay Đồng Phi Vũ đi vào nhà.
Hắc Nhược Hoành ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào nhà, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ rất nhanh xác định mối quan hệ với nhau, Hắc Nhược Hoành cũng từ bạn trai dùng thử vinh quang thăng làm bạn trai chính thức, ngoài việc thay đổi thành bạn trai chính thức, thì cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Mà ở trong mắt rất nhiều người, Hắc Nhược Hoành kết duyên cùng Đồng Tử Lâm có phần hơi đáng tiếc, một thiên kim tiểu thư tính tình không tốt như vậy lại dễ dàng để người đàn ông độc thân hoàng kim hãm sâu trong biển tình không thể tự thoát ra được.
Tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Nhược Hoành tính tình rất tốt, mới có thể chịu đựng được Đồng Tử Lâm, kỳ thực không phải, việc này chỉ có ba Hắc sống chung với Hắc Nhược Hoành là hiểu rõ nhất, và Đồng Tử Lâm ở bên cạnh anh lâu nhất mới biết.
"Anh quá đáng ghét!" Lúc này Đồng Tử Lâm đang đứng giữa phòng khách ở nhà anh.
"Đáng ghét ở chỗ nào vậy?" Người đàn ông mặc áo sơ mi ca-rô, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay, một tay đang sử dụng laptop, một tay chống cằm.
Đồng Tử Lâm nghiến răng, hít sâu một hơi nói, "Nghe nói ngày hôm qua anh cùng ba em ăn cơm?"
Ngày hôm qua cô hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa, kết quả anh nói không rảnh, buổi trưa vừa rồi, ba cô đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có phải sắp có chuyện tốt gì đúng không, trong giọng nói mang theo ý tứ thúc giục.
Bình thường Đồng Phi Vũ sẽ không bao giờ thúc giục con gái, cho nên Đồng Tử Lâm chắc chắn có người nào đó đã châm dầu vào lửa.
"Đúng, bác Đồng nói rất lâu rồi không gặp anh, muốn cùng nhau ăn cơm một bữa." Đây là lời nói thật.
" Nói cái gì?" Đồng Tử Lâm hai tay chống nạnh, hung dữ như quỷ dạ xoa hỏi.
"Nói rất nhiều chuyện..." Hắc Nhược Hoành thờ ơ nói.
"Luôn luôn có trọng điểm phải không?" Đồng Tử Lâm từng bước ép sát, không buông tha cho anh.
"Ừ..." anh giống như trầm tư.
Một mồi lửa đốt chạy lên tới não Đồng Tử Lâm, vẫn đâu thèm để ý anh nghĩ như thế nào, trực tiếp tiến lên đè nút tắt máy. Khi Hắc Nhược Hoành chậm rãi quay sang cô, thời điểm nhìn về phía Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm đột nhiên có cảm giác mình làm sai điều gì đó, nhưng cô lập tức bỏ qua cái ảo giác này.
"Người ta đang nói chuyện với anh, anh làm gì ngây ngốc không nói lời nào thế!" Cô nỗ lực kiếm cớ thanh minh vì hành vi mới vừa rồi của mình.
"Em không thấy anh đang làm việc à?" Anh bình tĩnh nói.
"Là anh nói, lúc chúng ta ở chung với nhau không nói tới chuyện làm việc mà." Đồng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng phản bác lại.
Hắc Nhược Hoành cúi đầu, không nói cái đề tài này nữa "Em vừa rồi nói cái gì?"
Rốt cuộc anh cũng chú trọng tới rồi, cô đơn thuần cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ, "Ba em có phải nói với anh cái gì đó hay không?"
"Nói chuyện phiếm mà thôi." Anh nói.
Đồng Tử Lâm gật đầu hiểu, giống như kinh ngạc nói: "Vậy sao ba em lại đột nhiên hỏi chúng ta chừng nào kết hôn?"
Đôi mắt Hắc Nhược Hoành chợt sáng lên, cũng kinh ngạc nói: "Có phải không? Anh không có nghe bác Đồng nói gì hết."
Lúc này nếu Đồng Tử Lâm tin anh vô tội, thì cô đã vô ích quen biết anh nhiều năm như vậy, bước một bước nhanh về phía trước, Đồng Tử Lâm vén váy ngắn lên, động tác dứt khoát ngồi ở trên người của anh, đầu gối chống trên bắp đùi của anh, nửa quỳ nửa đứng dựa vào người anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thực sự?"
Nếu không phải không khí giờ phút này có chút kỳ quái, Hắc Nhược Hoành đã bật cười lên rồi, mím môi anh nghiêm túc nói: "Thật sự."
Sự thật không phải vậy, buổi trưa ngày hôm qua, Đồng Phi Vũ thực sự có hỏi qua vấn đề này, mà anh cũng rất "Thông minh" nói, tất cả do Lâm Lâm quyết định. Ý anh chính là hoàn toàn tán thành với ý nghĩ của ba Đồng.
Đương nhiên, ba Đồng liền đem chuyện bức hôn ném lên người Đồng Tử Lâm. Lời nói Hắc Nhược Hoành điều thật, anh hoàn toàn tôn trọng Đồng Tử Lâm, anh luôn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Đồng Tử Lâm gật đầu một cái, anh liền lôi cô vào lễ đường.
Đồng thời, anh cũng cố ý, anh muốn thăm dò một chút phản ứng của cô, không nghĩ tới cô phản ứng kịch liệt như vậy, "Em không muốn cùng anh kết hôn à?"
Ánh mắt Đồng Tử Lâm sắc bén, " Vấn đề không phải em không muốn kết hôn, mà là anh tên khốn kiếp này, dám đem hết thảy mọi chuyện ném cho em!"
Cô áp lực rất lớn nha!
"Vậy dứt khoát liền kết hôn đi!" Anh nở nụ cười gian xảo.
Hung hăng nhéo lên hai má của anh, dùng sức nhéo mạnh một phát, Đồng Tử Lâm nhìn bộ dáng anh bị đau, trong lòng rất khoái chí, "Em biết ngay cái âm mưu đen tối này là của anh mà!"
"Đây được coi là âm mưu đen tối sao?" Anh khó khăn mở miệng, hai gò má bị cô nhéo đau muốn chết.
Đồng Tử Lâm lại một lần nữa dùng sức nhéo, "Anh thực sự muốn cưới em, tại sao anh không cầu hôn em, chẳng lẽ còn muốn em cầu hôn anh trước sao?"
Nguyên nhân rầu rỉ vì việc này. . .
"Em đều là người của anh rồi, còn muốn những lễ nghi phiền phức này làm gì?" Hắc Nhược Hoành miệng lưỡi trêu chọc, trong lòng thực đã bắt đầu nghĩ cách cầu hôn thế nào.
Đồng Tử Lâm buông lỏng tay ra, trên mặt một trận nóng, bọn họ đã sớm nhận thức qua cảm giác hai cơ thể hòa hợp với nhau. Mà bọn họ đều lần đầu tiên làm nên đều có vẻ vụng về không thôi.
Lần đầu tiên đau là điều tự nhiên khỏi phải nói, nguyên nhân Đồng Tử Lâm cam tâm tình nguyện để cho anh "Giày vò", là vì anh đối với cô rất xem trọng. Động tác của anh ngây ngô, lại không dám làm cô đau.
Cô đau đến mức khóc thành tiếng, anh bị dọa sợ nên không dám làm tiếp nữa, muốn làm qua loa cho xong chuyện, nếu không phải cô kiên trì, anh e rằng sẽ bỏ dở nửa chừng rồi.
Dù sao cũng bị đau rồi, cũng không thể uổng công nha. Vài lần sau đó, bọn họ mới có thể cùng nhau cảm nhận được hoan ái sung sướng ra sao.
Chỉ là cô không nghĩ tới da mặt dầy anh như vậy, những lời như vậy cũng dám nói ra! Bàn tay lần nữa đánh lên bả vai của anh, quát nhẹ: "Nói bậy bạ gì đó!"
Dường như người đàn ông một khi đã chuyển qua ăn mặn thì tương đối dễ bị kích thích tình dục hơn.
Bàn tay len lén chui đến chỗ bắp đùi cô, anh mặt không đỏ, thở không mạnh nói: "Anh nói đúng sự thật."
"Anh!" Đồng Tử Lâm tức giận nói không ra lời, đang muốn đánh anh một trận, thì cảm giác được nơi riêng tư của mình một trận ngứa ngáy, cô vừa cúi đầu nhìn xuống, không thể không đỏ mặt.
Cô đứng tư thế nửa đứng nửa quỳ, cho nên cơ hội anh đánh lén càng cao, bàn tay của anh cách quần lót mò tới cánh hoa nhỏ của cô, chân cô mềm nhũn, thuận thế ngồi ở trên đùi anh, mà bàn tay của anh càng thân mật ở hạ thân của cô.
Anh tiến tới bên tai cô, cười xấu xa, "Tại sao lại bất động vậy?"
Đồng Tử Lâm nén giận không nói được gì.
"Chậc chậc!" Anh bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn cô, "Em dường như ướt..."
Cái người đàn ông thối tha này! Đồng Tử Lâm nổi giận nhìn anh, cô là ngườ
Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.
Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.
"Đưa em về nhà đi!" Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.
Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.
Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?"
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, "Em người phụ nữ này..."
Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.
"Ha ha..."
"Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!" Hắc Nhược Hoành dọa.
Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.
Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!
Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.
Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: "Ngủ ngon. . ."
Hắc Nhược Hoành bĩu môi, "Muộn. . . An. . . ưm. . ."
Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.
Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn. . .
Triền miên mà hôn lên môi của anh, tiểu đinh hương ôn nhu cùng anh hỗ động (hỗ trợ và chuyển động), gặp gỡ một thời gian, bọn họ hôn càng ngày càng tự nhiên, thật giống như một đôi tình nhân gặp gỡ đã mấy năm.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm hai tay đang ôm trên cổ của anh kéo xuống, hơi thở bất ổn mà nói: "Bác Đồng mà thấy được sẽ giết anh!"
"Hừ, mới sẽ không, ba ước gì gả em đi được!" Đặc biệt chị hai và em gái sau khi gả đi, ba Đồng chỉ còn quan tâm đến cô.
Mà hôm nay, cô có bạn trai, ba cũng tán thành Hắc Nhược Hoành, dĩ nhiên là mong thấy bọn họ sớm có ngày đi vào lễ đường. Chỉ là Đồng Tử Lâm không muốn, chỉ mới gặp gỡ mới một tháng, lúc trước cô nói thử yêu đúng ba tháng mà.
"Ok, anh bất cứ lúc nào sẵn sàng tốt." Hắc Nhược Hoành cho rằng lời nói của cô là lời gợi ý.
"Em không nói muốn gả cho anh!" Đồng Tử Lâm mỉa mai nói.
"Đúng rồi, không biết vừa rồi người nào vừa rồi luyến tiếc hôn không rời được anh?" Hắc Nhược Hoành cười to.
"Cái rắm!" Thiên kim tiểu thư không nho nhã mắng một câu.
"Hư, ba Đồng tới!"
Đồng Tử Lâm lập tức quay đầu nhìn, kết quả người nào cũng không có, lập tức liền biết mình bị gạt, quay người lại mắng to, "Anh cái tên lường gạt này!"
Hắc Nhược Hoành gục trên tay lái cười to, cô thật khôi hài !
"Anh. . ." Cô thở phì phò đấm anh vài cái.
"Đừng tức giận nữa. . . bác Đồng khỏe. . ."
"Hắc Nhược Hoành, anh còn muốn gạt em!" Đồng Tử Lâm la to.
Hắc Nhược Hoành hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, thế nhưng cô nhìn không hiểu, còn đang tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Tử Lâm. . ."
Đang muốn chửi ầm lên Đồng Tử Lâm ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng thanh âm quen thuộc như vậy, cô làm sao có thể không biết là người nào, cô khó khăn lắm mới đem cơn tức nuốt xuống, hung hăng trừng Hắc Nhược Hoành một cái, mới quay đầu cười, mở cửa xuống xe.
"Ba ba. . ." Cô nhu thuận kêu.
"Đã sớm nghe tiếng xe rồi, nhưng không thấy con xuống xe, ba có chút lo lắng." Đồng Phi Vũ cười nói, quay sang Hắc Nhược Hoành chào hỏi, "A Hoành, con đã đến rồi, có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Ngồi? Nào dám? Chỉ sợ cô rồng lửa này muốn phun đốt chết anh, Hắc Nhược Hoành lễ phép lắc đầu, "Không cần đâu bác Đồng, con đưa Lâm Lâm về rồi đi liền."
"Ba ba, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, đừng giữ anh ấy lại." Đồng Tử Lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của ba, hơn nữa lưu lại có thể nói cái gì, không phải chuyện thương trường, cũng là hôn nhân đại sự của hai người bọn họ.
"Như vậy à, được rồi, a Hoành, lần sau nhất định phải vào nhà ngồi một chút." So Hắc Nhược Hoành với Bạch Mộ Hiên, Đồng Phi Vũ vẫn rất thích Hắc Nhược Hoành hơn, không có biện pháp, sinh ra một cô con gái gian xảo, ông luôn cảm thấy người nào thích con gái mình, chính là bạc đãi người đó.
Đồng Tử Lâm bất lực nhìn, có lầm hay không nha! Mỗi người đều cho rằng Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàng hoàng, nếu như cô nói anh là một kẻ xấu, chỉ sợ không ai tin đâu.
"Dạ, bác Đồng." Hắc Nhược Hoành bộ dáng ngoan ngoãn được lòng người, anh biết rõ ở trong lòng Đồng Tử Lâm ba Đồng rất quan trọng, muốn cùng Đồng Tử Lâm phát triển lâu dài, nhất định phải chiếm được sự yêu thích của ba Đồng, cũng vì đạo lý này mà Bạch Mộ Hiên bị ba Đồng chỉnh một thời gian, anh cũng tiếp thu sâu sắc.
"Ba ba, chúng ta vào nhà thôi." Đồng Tử Lâm kéo tay Đồng Phi Vũ đi vào nhà.
Hắc Nhược Hoành ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào nhà, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ rất nhanh xác định mối quan hệ với nhau, Hắc Nhược Hoành cũng từ bạn trai dùng thử vinh quang thăng làm bạn trai chính thức, ngoài việc thay đổi thành bạn trai chính thức, thì cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Mà ở trong mắt rất nhiều người, Hắc Nhược Hoành kết duyên cùng Đồng Tử Lâm có phần hơi đáng tiếc, một thiên kim tiểu thư tính tình không tốt như vậy lại dễ dàng để người đàn ông độc thân hoàng kim hãm sâu trong biển tình không thể tự thoát ra được.
Tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Nhược Hoành tính tình rất tốt, mới có thể chịu đựng được Đồng Tử Lâm, kỳ thực không phải, việc này chỉ có ba Hắc sống chung với Hắc Nhược Hoành là hiểu rõ nhất, và Đồng Tử Lâm ở bên cạnh anh lâu nhất mới biết.
"Anh quá đáng ghét!" Lúc này Đồng Tử Lâm đang đứng giữa phòng khách ở nhà anh.
"Đáng ghét ở chỗ nào vậy?" Người đàn ông mặc áo sơ mi ca-rô, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay, một tay đang sử dụng laptop, một tay chống cằm.
Đồng Tử Lâm nghiến răng, hít sâu một hơi nói, "Nghe nói ngày hôm qua anh cùng ba em ăn cơm?"
Ngày hôm qua cô hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa, kết quả anh nói không rảnh, buổi trưa vừa rồi, ba cô đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có phải sắp có chuyện tốt gì đúng không, trong giọng nói mang theo ý tứ thúc giục.
Bình thường Đồng Phi Vũ sẽ không bao giờ thúc giục con gái, cho nên Đồng Tử Lâm chắc chắn có người nào đó đã châm dầu vào lửa.
"Đúng, bác Đồng nói rất lâu rồi không gặp anh, muốn cùng nhau ăn cơm một bữa." Đây là lời nói thật.
" Nói cái gì?" Đồng Tử Lâm hai tay chống nạnh, hung dữ như quỷ dạ xoa hỏi.
"Nói rất nhiều chuyện..." Hắc Nhược Hoành thờ ơ nói.
"Luôn luôn có trọng điểm phải không?" Đồng Tử Lâm từng bước ép sát, không buông tha cho anh.
"Ừ..." anh giống như trầm tư.
Một mồi lửa đốt chạy lên tới não Đồng Tử Lâm, vẫn đâu thèm để ý anh nghĩ như thế nào, trực tiếp tiến lên đè nút tắt máy. Khi Hắc Nhược Hoành chậm rãi quay sang cô, thời điểm nhìn về phía Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm đột nhiên có cảm giác mình làm sai điều gì đó, nhưng cô lập tức bỏ qua cái ảo giác này.
"Người ta đang nói chuyện với anh, anh làm gì ngây ngốc không nói lời nào thế!" Cô nỗ lực kiếm cớ thanh minh vì hành vi mới vừa rồi của mình.
"Em không thấy anh đang làm việc à?" Anh bình tĩnh nói.
"Là anh nói, lúc chúng ta ở chung với nhau không nói tới chuyện làm việc mà." Đồng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng phản bác lại.
Hắc Nhược Hoành cúi đầu, không nói cái đề tài này nữa "Em vừa rồi nói cái gì?"
Rốt cuộc anh cũng chú trọng tới rồi, cô đơn thuần cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ, "Ba em có phải nói với anh cái gì đó hay không?"
"Nói chuyện phiếm mà thôi." Anh nói.
Đồng Tử Lâm gật đầu hiểu, giống như kinh ngạc nói: "Vậy sao ba em lại đột nhiên hỏi chúng ta chừng nào kết hôn?"
Đôi mắt Hắc Nhược Hoành chợt sáng lên, cũng kinh ngạc nói: "Có phải không? Anh không có nghe bác Đồng nói gì hết."
Lúc này nếu Đồng Tử Lâm tin anh vô tội, thì cô đã vô ích quen biết anh nhiều năm như vậy, bước một bước nhanh về phía trước, Đồng Tử Lâm vén váy ngắn lên, động tác dứt khoát ngồi ở trên người của anh, đầu gối chống trên bắp đùi của anh, nửa quỳ nửa đứng dựa vào người anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thực sự?"
Nếu không phải không khí giờ phút này có chút kỳ quái, Hắc Nhược Hoành đã bật cười lên rồi, mím môi anh nghiêm túc nói: "Thật sự."
Sự thật không phải vậy, buổi trưa ngày hôm qua, Đồng Phi Vũ thực sự có hỏi qua vấn đề này, mà anh cũng rất "Thông minh" nói, tất cả do Lâm Lâm quyết định. Ý anh chính là hoàn toàn tán thành với ý nghĩ của ba Đồng.
Đương nhiên, ba Đồng liền đem chuyện bức hôn ném lên người Đồng Tử Lâm. Lời nói Hắc Nhược Hoành điều thật, anh hoàn toàn tôn trọng Đồng Tử Lâm, anh luôn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Đồng Tử Lâm gật đầu một cái, anh liền lôi cô vào lễ đường.
Đồng thời, anh cũng cố ý, anh muốn thăm dò một chút phản ứng của cô, không nghĩ tới cô phản ứng kịch liệt như vậy, "Em không muốn cùng anh kết hôn à?"
Ánh mắt Đồng Tử Lâm sắc bén, " Vấn đề không phải em không muốn kết hôn, mà là anh tên khốn kiếp này, dám đem hết thảy mọi chuyện ném cho em!"
Cô áp lực rất lớn nha!
"Vậy dứt khoát liền kết hôn đi!" Anh nở nụ cười gian xảo.
Hung hăng nhéo lên hai má của anh, dùng sức nhéo mạnh một phát, Đồng Tử Lâm nhìn bộ dáng anh bị đau, trong lòng rất khoái chí, "Em biết ngay cái âm mưu đen tối này là của anh mà!"
"Đây được coi là âm mưu đen tối sao?" Anh khó khăn mở miệng, hai gò má bị cô nhéo đau muốn chết.
Đồng Tử Lâm lại một lần nữa dùng sức nhéo, "Anh thực sự muốn cưới em, tại sao anh không cầu hôn em, chẳng lẽ còn muốn em cầu hôn anh trước sao?"
Nguyên nhân rầu rỉ vì việc này. . .
"Em đều là người của anh rồi, còn muốn những lễ nghi phiền phức này làm gì?" Hắc Nhược Hoành miệng lưỡi trêu chọc, trong lòng thực đã bắt đầu nghĩ cách cầu hôn thế nào.
Đồng Tử Lâm buông lỏng tay ra, trên mặt một trận nóng, bọn họ đã sớm nhận thức qua cảm giác hai cơ thể hòa hợp với nhau. Mà bọn họ đều lần đầu tiên làm nên đều có vẻ vụng về không thôi.
Lần đầu tiên đau là điều tự nhiên khỏi phải nói, nguyên nhân Đồng Tử Lâm cam tâm tình nguyện để cho anh "Giày vò", là vì anh đối với cô rất xem trọng. Động tác của anh ngây ngô, lại không dám làm cô đau.
Cô đau đến mức khóc thành tiếng, anh bị dọa sợ nên không dám làm tiếp nữa, muốn làm qua loa cho xong chuyện, nếu không phải cô kiên trì, anh e rằng sẽ bỏ dở nửa chừng rồi.
Dù sao cũng bị đau rồi, cũng không thể uổng công nha. Vài lần sau đó, bọn họ mới có thể cùng nhau cảm nhận được hoan ái sung sướng ra sao.
Chỉ là cô không nghĩ tới da mặt dầy anh như vậy, những lời như vậy cũng dám nói ra! Bàn tay lần nữa đánh lên bả vai của anh, quát nhẹ: "Nói bậy bạ gì đó!"
Dường như người đàn ông một khi đã chuyển qua ăn mặn thì tương đối dễ bị kích thích tình dục hơn.
Bàn tay len lén chui đến chỗ bắp đùi cô, anh mặt không đỏ, thở không mạnh nói: "Anh nói đúng sự thật."
"Anh!" Đồng Tử Lâm tức giận nói không ra lời, đang muốn đánh anh một trận, thì cảm giác được nơi riêng tư của mình một trận ngứa ngáy, cô vừa cúi đầu nhìn xuống, không thể không đỏ mặt.
Cô đứng tư thế nửa đứng nửa quỳ, cho nên cơ hội anh đánh lén càng cao, bàn tay của anh cách quần lót mò tới cánh hoa nhỏ của cô, chân cô mềm nhũn, thuận thế ngồi ở trên đùi anh, mà bàn tay của anh càng thân mật ở hạ thân của cô.
Anh tiến tới bên tai cô, cười xấu xa, "Tại sao lại bất động vậy?"
Đồng Tử Lâm nén giận không nói được gì.
"Chậc chậc!" Anh bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn cô, "Em dường như ướt..."
Cái người đàn ông thối tha này! Đồng Tử Lâm nổi giận nhìn anh, cô là ngườ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
285/4793