Tiểu thuyết Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
khó hiểu bảo: “Mình thật sự bận chứ không phải cố ý muốn sai cô ấy. Vì sao cậu lại nghiêm trọng hoá mọi việc lên thế?”
“Mình…” Lý Minh Chí đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
“Sao vậy?” Thanh Nhu giương đôi mắt trong veo lên hỏi.
“Không sao, em đi rót trà đi!” Lý Minh Chí đột nhiên thay đổi chủ ý, thúc giục cô đi lấy trà.
Lý Minh Chí đập cho tay trống một phát, tay trống thảm thiết kêu lên. Thanh Nhu nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người bọn họ ôm nhau cười khúc khích.
Kỳ quái! Thanh Nhu không rõ đầu cua tai nheo ra sao nên không thể làm gì khác hơn là cầm ly đi rót trà.
“Anh có tình, em vô ý nhé!” Tay trống có chút hả hê.
“Cậu muốn ăn đòn phải không?”
Lý Minh Chí đuổi theo tay trống mà đánh, hai người cãi nhau ầm ĩ. Thanh Nhu rót trà xong, chuẩn bị trở về.
Cô rất vui khi mình trở thành một thành viên của câu lạc bộ guitar. Nhờ vậy, cô cùng bạn trong lớp có chung đề tài, ngày nào cũng nói mà không hết chuyện, mỗi ngày điều cô mong đợi nhất chính là lên lớp.
Khóe môi Thanh Nhu hiện lên một nụ cười, bởi vì không chú ý nên không phát hiện phía trước có người, vô ý đụng trúng người nọ, còn tạt hết trà vào đối phương.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý!” Trong tình thế cấp bách, đôi tay Thanh Nhu vội lau lung tung trước ngực anh.
Nhưng hành động đó lại phản hiệu quả, quần áo trên người anh càng ướt hơn.
Thanh Nhu rất khó xử. Sao cô lại hậu đậu như vậy!
Cô gấp đến độ hốc mắt ửng hồng, rưng rưng nói: “Xin lỗi…”
“Quên đi!” Người nọ vung tay lên đánh rớt tay cô.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Thật là cao lớn! Anh là ai? Thanh Nhu kinh ngạc nhìn anh.
Nghiêm Tiêu đi theo cô tới đây, không nghĩ tới sẽ bị dội cho một thân ướt sũng, bản thân anh cũng quá sơ ý nên mới để bị đụng trúng.
Thấy hốc mắt cô đỏ lên, tim của anh như bị ai nhéo.
Một lúc lâu sau, Thanh Nhu mới phục hồi tinh thần. Cô cảm thấy gương mặt mình nóng lên, tim như nai con chạy loạn. Vội vàng dời tầm mắt, cô không dám nhìn anh nữa.
“Thật xấu hổ, tôi đụng vào anh, còn khiến anh bị ướt!”
“Ừ.” Anh không nói nhiều.
“Vậy… tôi đi đây!” Tay chân cô luống cuống, chỉ muốn nhanh nhanh thoát đi.
Ai ngờ, anh bước chân tới đứng trước mặt cô. “Tôi có việc muốn hỏi cô. Câu lạc bộ guitar ở đâu?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Anh có chuyện gì sao?” Thanh Nhu vừa nâng mắt lên liền lâm vào hố đen thăm thẳm trong đôi mắt xanh đen của anh.
“Cô chỉ cần trả lời tôi là được!” Anh không kiên nhẫn cắt đứt lời của cô. Giọng điệu của anh thật là bá đạo!
“Dọc theo hành lang rẽ trái, đi thẳng là đến.” Cô không cách nào chống đối anh.
“Cô là thành viên của câu lạc bộ à?” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh không chút kiêng kỵ, dò xét rõ ràng như vậy nhưng cô lại không ghét.
“… Vâng” Giọng nói của cô run rẩy, có chút sợ hãi.
“Tại sao bọn họ chọn cô?” Nghiêm Tiêu không hiểu vì sao vừa thấy cô liền đánh mất chính mình, chỉ muốn cùng cô trò chuyện.
Thanh Nhu muốn rời đi, mặt của cô nóng dữ hơn. “Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh!”
“Tôi thấy cần!”
“Tôi không biết anh. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?!” Cô đỏ mặt, thở hổn hển.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng, tôi muốn làm quen với cô.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Nhu sửng sốt, tim đập nhanh. “Anh nhất định đang nói đùa.”
“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được. Tóm lại, tôi biết mình nghiêm túc là được rồi.” Anh tiến thêm một bước, cô lập tức lui một bước. “Trả lời tôi.”
Sao anh có thể độc đoán như vậy?
Thanh Nhu đỏ bừng mặt. Cô chưa từng yêu, nhưng bây giờ lại rung động vì anh.
Cô gắng cãi cùn: “Tôi không muốn nói cho anh biết!”
Nghiêm Tiêu xụ mặt xuống. “Có can đảm thì nói lại lần nữa đi!”
Thanh Nhu không dám. Đang chẳng biết làm sao thì Lý Minh Chí chạy tới, anh ta lo lắng Thanh Nhu đi lâu vậy mà chưa về.
“Thanh Nhu!” Lý Minh Chí đến gần, kinh ngạc khi trông thấy Nghiêm Tiêu.
Thì ra cô tên là Thanh Nhu. Ánh sáng xẹt qua đáy mắt Nghiêm Tiêu.
“Sao thế? Cậu không biết tôi sao? Miệng há to như vậy!”
Lý Minh Chí càng thêm cả kinh không khép miệng lại được. “Thật sự là cậu, Nghiêm Tiêu!”. Nghiêm Tiêu nói đùa! Không phải Lý Minh Chí anh bị hoa mắt đấy chứ?
“Không thể là giả được.” Nghiêm Tiêu không còn toả ra khí lạnh bức người nữa.
Thanh Nhu cảm thấy kinh ngạc. Anh là Nghiêm Tiêu tiếng tăm lẫy lừng ư? Hoá ra vừa rồi anh giỡn với cô? Bỗng nỗi thất vọng lan tràn trong lòng cô.
“Sao đến mà không vào? Mọi người đang chờ cậu đó!” Lý Minh Chí khẩn trương nói. Trong câu lạc bộ guitar chỉ mình anh dám nói chuyện với Nghiêm Tiêu. Nhưng dù vậy, anh cũng không dám chọc vào Nghiêm Tiêu.
“Giờ mình vào đây.” Nghiêm Tiêu túm cổ áo Lý Minh Chí. “Xem ra cậu có không ít chuyện phải giải thích với mình, mình rửa tai lắng nghe!” Trong giọng nói có uy hiếp.
“Cái gì?” Lý Minh Chí kêu oan, anh ta đâu làm gì sai! Hiện tại anh ta chỉ hi vọng, Nghiêm Tiêu bớt dùng sức một chút, chớ đem đầu anh ta vặn gãy là tốt rồi.
Nghiêm Tiêu lặng lẽ liếc nhìn Thanh Nhu. Sau khi Lý Minh Chí xuất hiện, anh liền nói sang chuyện khác, vì anh không muốn biểu đạt tình cảm trước mặt người ngoài. Chờ xem! Trừ khi trong lòng cô đã có đối tượng, nếu không, anh sẽ không buông tha!
Mấy ngày kế tiếp, Thanh Nhu thường lơ đãng thấy Nghiêm Tiêu nhìn mình chằm chằm. Đáy lòng cô vui vẻ không thôi nhưng vẫn vội vàng tránh né. Cô thật sự không hiểu tâm tình của mình, rõ ràng rất khát vọng thấy anh chăm chú nhìn mình, nhưng lại làm bộ như không quan tâm.
Nhưng điều này cũng đâu trách cô được. Trước khi anh chưa chính thức nói rõ tâm ý, sao cô dám mở miệng?
Nhưng chờ đợi thật sự quá khó chịu!
Thanh Nhu nghĩ đi nghĩ lại, cô đang tập luyện theo kịch bản, nhưng hiệu quả không tốt. Cô nhất định đã trúng bùa của Nghiêm Tiêu rồi nên chỉ cần có mặt anh ở đây, cô liền phạm sai lầm liên tiếp. Bây giờ cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến anh thì cô không thể tập trung tinh thần.
“Đứng dậy!” Một bàn tay hữu lực kéo cô.
Thanh Nhu nhận ra giọng nói này. Anh xuất hiện khi nào? Cô xấu hổ cúi đầu.
“Tôi phát hiện em luôn tránh né ánh mắt của tôi. Tại sao?” Nghiêm Tiêu hỏi.
“Tôi không có!”
“Em trả lời rất nhanh. Có phải đang chột dạ không?” Anh phát hiện mình rất thích trêu chọc cô.
“Anh nói bậy!” Hai gò má cô ửng đỏ.
“Nếu không sao em lại đỏ mặt?” Anh tiếp tục trêu cô, khuôn mặt đỏ hồng của cô thật đáng yêu.
“Bởi vì nóng quá!” Cô ngẩng đầu lên, lấy dũng khí nói: “Mà tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh đâu có quan hệ gì với tôi!”
“À… Vậy sao?” Trên người anh tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Đúng… Dĩ nhiên…” Cô lắp bắp.
Anh cầm tay cô. “Không phải em thích tôi sao? Nói!” Dường như đáp án này còn quan trọng hơn sinh mệnh anh.
Làm sao nói thẳng được!
“Tôi… không biết…” Sao cô nói được!
Lông mày Nghiêm Tiêu nhíu chặt. “Sao lại không biết? Nói rõ ràng!”
“Tại sao tôi không thể từ chối trả lời vấn đề của anh?” Dù rất sợ anh nhưng cô cũng không dễ dàng khuất phục.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng! Em trả lời mau!” Anh hết sức kiên trì.
“Tôi không thể không trả lời hay sao?”
Tại sao muốn cô mở lòng mình ra trước? Không phải anh cũng không tỏ rõ tâm ý của mình sao? Không được, không được, cô phải chờ anh nói trước thì cô mới chịu dâng tim của mình lên.
“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ tự hiểu là em rất thích tôi, thích đến nỗi không nói thành lời nổi!” Anh nói thẳng.
“Không phải vậy!” Cô thẹn thùng.
“Tôi cảm thấy miệng em không thành thật bằng trái tim em.” Thường ngày, những cô gái khác dùng dáng vẻ thẹn thùng này nhìn anh, anh đều khinh thường. Nhưng vào giờ phút này, anh lại nhìn cô mãi không chán.
“Anh… Anh… Anh…” Cô nói không thành lời, bởi vì anh nói đúng!
“Tôi nói đúng rồi?” Anh chau chau mày.
“Anh thật đáng giận!” Cô hừ nhẹ.
“Vẻ mặt này của em rất đáng yêu.” Tay anh mơn trớn tóc cô. Sao trên đời lại có một người con gái đẹp đến như vậy? Trong mắt anh không thể chứa được những người khác nữa, tất cả đều là hình bóng của cô!
Thanh Nhu chưa có thói quen dựa vào gần anh nên nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ anh nghe thấy tiếng lòng mình, cô vội la lên: “Tôi có việc, đi trước!”
Nghiêm Tiêu đút tay vào túi, bóng lưng hốt hoảng của cô đập vào mắt anh làm khóe môi anh nở nụ cười.
Tiếng mở cửa vang lên khiến Thanh Nhu hưng phấn ngẩng đầu lên. Mấy ngày nay cô đều luyện tập cùng mọi người, Nghiêm Tiêu không có cách nào nói chuyện với một mình cô, nhưng anh sẽ đứng sau cửa ngắm cô, cho đến khi cô phát hiện, cho đến khi cô mất hồn…
Nhưng người tới không phải Nghiêm Tiêu, mà là người cũng có cảm tình với Thanh Nhu, Lý Minh Chí.
Trong mắt Thanh Nhu có chút thất vọng.
“Em đang đợi ai sao?” Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, Lý Minh Chí hỏi.
“Không có.” Thanh Nhu vội vàng phủ nhận.
Lý Minh Chí là lấy hết dũng khí tiến lên phía trước, yêu cầu: “Thanh Nhu, anh không biết băng bó. Lúc luyện đàn guitar ngón tay rất đau, mọi người nói em biết băng bó, em có thể giúp anh không?”
Thanh Nhu miễn cưỡng nâng cao tinh thần. Buổi lễ tốt nghiệp sắp tới gần, tâm tình cô càng ngày càng nặng nề. Vừa nghĩ tới Nghiêm Tiêu tốt nghiệp, sau này mình sẽ không được gặp lại anh, lòng cô đau đớn quá!
Thanh Nhu mới vươn tay, Lý Minh Chí đột nhiên vươn tay ôm chặt cô!
“Anh à? Anh!” Thanh Nhu đẩy đẩy Lý Minh Chí.
“Thanh Nhu, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh ư?” Lý Minh Chí nói một cách thống khổ.
Lúc này, Thanh Nhu mới chợt hiểu. Tuy nhiên cô quả quyết đáp: “Anh à, thật xin lỗi, em không thể nào nhận tình cảm của anh được…”
Lý Minh Chí ngây ngẩn cả người, chẳng ngờ mình sẽ bị từ chối. Anh ta hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình.
“Không sao, Thanh Nhu, anh không trách em. Tình yêu không thể miễn cưỡng. Mặc dù anh khổ sở, nhưng ít ra anh không yếu đuối, anh đã thẳng thắn nói rõ được lòng mình với em.”
“Cảm ơn anh ạ.” Thanh Nhu chớp chớp mắt. Lý Minh Chí là một người dám yêu dám nói, còn cô, đối mặt Nghiêm Tiêu, cái gì cũng không thể thành lời, thật sự vô dụng!
Ý thức được anh còn ôm mình, Thanh Nhu lúng túng nói: “Anh à, anh có thể buông em ra không?” Lý Minh Chí giống như anh trai của cô, giữa hai người không thể nào có tình yêu.
“Thanh Nhu, ôm anh một cái thôi, coi như là an ủi anh, được không?” Đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
Thanh Nhu gật đầu. Lý Minh Chí là người tốt, cô không thể từ chối anh!
“Như vậy được chưa?” Thanh Nhu nhanh chóng ôm anh.
“Không hài lòng nhưng có thể chấp nhận.” Lý Minh Chí xoa tóc cô. “Về sau anh sẽ coi em như em gái, em không cần thấy anh thì lẩn trốn không gặp.”
“Em không phải loại người như vậy!”
Hai người đùa giỡn cười hì hì. Ánh mắt Lý Minh Chí tràn ngập cưng chiều. Cả hai cũng không phát hiện ra có một bóng dáng đứng ngoài cửa.
Nghiêm Tiêu đã đứng ngoài cửa được một lúc. Anh nhìn một màn trước mắt, trong lòng sinh ra hận ý.
Anh tưởng Lý Minh Chí cưỡng ép ôm Thanh Nhu, không ngờ rằng, cô lại ôm trả Lý Minh Chí!
Cô coi anh là gì?
Dám ở trước mặt anh quyến rũ anh, còn hôm nay thì đi quyến rũ người đàn ông khác!
Không ngờ cô là loại phụ nữ này!
Anh bị vẻ trong sáng bề ngoài của cô lừa, anh nhìn lầm người.
Không nghĩ tới anh, Nghiêm Tiêu, lại để cho một cô gái đùa bỡn như vậy!
Mắt Nghiêm Tiêu đóng băng. Quan Thanh Nhu, cô thật sự lợi hại, anh sẽ nhớ rõ!
Nghiêm Tiêu rời đi, từ đó không xuất hiện lại nữa. Không một ai biết tin tức của anh, anh tựa như một làn gió vô hình, cứ vậy lãng du, không để lại dấu vết.
Lý Minh Chí thay mặt Đoàn trường phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp rằng Nghiêm Tiêu vẫn sẽ không xuất hiện trong buổi lễ này.
Không lâu sau, khi học kỳ mới bắt đầu, Thanh Nhu chuyển nhà. Khoảng thời gian đó, cô thường xuyên núp ở trong chăn khóc. Dần dần, trong trí nhớ của cô, khuôn mặt Nghiêm Tiêu bắt đầu phai nhoà, chỉ còn là một mảnh ký ức buồn của tuổi trẻ. Cha cô làm ăn thất bại, về sau Tân Khắc Lực bắt đầu tiến vào cuộc sống của cô, cô cũng từ từ quên anh.
Về phần Nghiêm Tiêu, anh trải qua cuộc sống đầy màu sắc ở Havard. Bởi vì tâm đã chết nên anh không hề chung tình nữa. Quanh anh có rất nhiều
“Mình…” Lý Minh Chí đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
“Sao vậy?” Thanh Nhu giương đôi mắt trong veo lên hỏi.
“Không sao, em đi rót trà đi!” Lý Minh Chí đột nhiên thay đổi chủ ý, thúc giục cô đi lấy trà.
Lý Minh Chí đập cho tay trống một phát, tay trống thảm thiết kêu lên. Thanh Nhu nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người bọn họ ôm nhau cười khúc khích.
Kỳ quái! Thanh Nhu không rõ đầu cua tai nheo ra sao nên không thể làm gì khác hơn là cầm ly đi rót trà.
“Anh có tình, em vô ý nhé!” Tay trống có chút hả hê.
“Cậu muốn ăn đòn phải không?”
Lý Minh Chí đuổi theo tay trống mà đánh, hai người cãi nhau ầm ĩ. Thanh Nhu rót trà xong, chuẩn bị trở về.
Cô rất vui khi mình trở thành một thành viên của câu lạc bộ guitar. Nhờ vậy, cô cùng bạn trong lớp có chung đề tài, ngày nào cũng nói mà không hết chuyện, mỗi ngày điều cô mong đợi nhất chính là lên lớp.
Khóe môi Thanh Nhu hiện lên một nụ cười, bởi vì không chú ý nên không phát hiện phía trước có người, vô ý đụng trúng người nọ, còn tạt hết trà vào đối phương.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý!” Trong tình thế cấp bách, đôi tay Thanh Nhu vội lau lung tung trước ngực anh.
Nhưng hành động đó lại phản hiệu quả, quần áo trên người anh càng ướt hơn.
Thanh Nhu rất khó xử. Sao cô lại hậu đậu như vậy!
Cô gấp đến độ hốc mắt ửng hồng, rưng rưng nói: “Xin lỗi…”
“Quên đi!” Người nọ vung tay lên đánh rớt tay cô.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Thật là cao lớn! Anh là ai? Thanh Nhu kinh ngạc nhìn anh.
Nghiêm Tiêu đi theo cô tới đây, không nghĩ tới sẽ bị dội cho một thân ướt sũng, bản thân anh cũng quá sơ ý nên mới để bị đụng trúng.
Thấy hốc mắt cô đỏ lên, tim của anh như bị ai nhéo.
Một lúc lâu sau, Thanh Nhu mới phục hồi tinh thần. Cô cảm thấy gương mặt mình nóng lên, tim như nai con chạy loạn. Vội vàng dời tầm mắt, cô không dám nhìn anh nữa.
“Thật xấu hổ, tôi đụng vào anh, còn khiến anh bị ướt!”
“Ừ.” Anh không nói nhiều.
“Vậy… tôi đi đây!” Tay chân cô luống cuống, chỉ muốn nhanh nhanh thoát đi.
Ai ngờ, anh bước chân tới đứng trước mặt cô. “Tôi có việc muốn hỏi cô. Câu lạc bộ guitar ở đâu?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Anh có chuyện gì sao?” Thanh Nhu vừa nâng mắt lên liền lâm vào hố đen thăm thẳm trong đôi mắt xanh đen của anh.
“Cô chỉ cần trả lời tôi là được!” Anh không kiên nhẫn cắt đứt lời của cô. Giọng điệu của anh thật là bá đạo!
“Dọc theo hành lang rẽ trái, đi thẳng là đến.” Cô không cách nào chống đối anh.
“Cô là thành viên của câu lạc bộ à?” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh không chút kiêng kỵ, dò xét rõ ràng như vậy nhưng cô lại không ghét.
“… Vâng” Giọng nói của cô run rẩy, có chút sợ hãi.
“Tại sao bọn họ chọn cô?” Nghiêm Tiêu không hiểu vì sao vừa thấy cô liền đánh mất chính mình, chỉ muốn cùng cô trò chuyện.
Thanh Nhu muốn rời đi, mặt của cô nóng dữ hơn. “Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh!”
“Tôi thấy cần!”
“Tôi không biết anh. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?!” Cô đỏ mặt, thở hổn hển.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng, tôi muốn làm quen với cô.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Nhu sửng sốt, tim đập nhanh. “Anh nhất định đang nói đùa.”
“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được. Tóm lại, tôi biết mình nghiêm túc là được rồi.” Anh tiến thêm một bước, cô lập tức lui một bước. “Trả lời tôi.”
Sao anh có thể độc đoán như vậy?
Thanh Nhu đỏ bừng mặt. Cô chưa từng yêu, nhưng bây giờ lại rung động vì anh.
Cô gắng cãi cùn: “Tôi không muốn nói cho anh biết!”
Nghiêm Tiêu xụ mặt xuống. “Có can đảm thì nói lại lần nữa đi!”
Thanh Nhu không dám. Đang chẳng biết làm sao thì Lý Minh Chí chạy tới, anh ta lo lắng Thanh Nhu đi lâu vậy mà chưa về.
“Thanh Nhu!” Lý Minh Chí đến gần, kinh ngạc khi trông thấy Nghiêm Tiêu.
Thì ra cô tên là Thanh Nhu. Ánh sáng xẹt qua đáy mắt Nghiêm Tiêu.
“Sao thế? Cậu không biết tôi sao? Miệng há to như vậy!”
Lý Minh Chí càng thêm cả kinh không khép miệng lại được. “Thật sự là cậu, Nghiêm Tiêu!”. Nghiêm Tiêu nói đùa! Không phải Lý Minh Chí anh bị hoa mắt đấy chứ?
“Không thể là giả được.” Nghiêm Tiêu không còn toả ra khí lạnh bức người nữa.
Thanh Nhu cảm thấy kinh ngạc. Anh là Nghiêm Tiêu tiếng tăm lẫy lừng ư? Hoá ra vừa rồi anh giỡn với cô? Bỗng nỗi thất vọng lan tràn trong lòng cô.
“Sao đến mà không vào? Mọi người đang chờ cậu đó!” Lý Minh Chí khẩn trương nói. Trong câu lạc bộ guitar chỉ mình anh dám nói chuyện với Nghiêm Tiêu. Nhưng dù vậy, anh cũng không dám chọc vào Nghiêm Tiêu.
“Giờ mình vào đây.” Nghiêm Tiêu túm cổ áo Lý Minh Chí. “Xem ra cậu có không ít chuyện phải giải thích với mình, mình rửa tai lắng nghe!” Trong giọng nói có uy hiếp.
“Cái gì?” Lý Minh Chí kêu oan, anh ta đâu làm gì sai! Hiện tại anh ta chỉ hi vọng, Nghiêm Tiêu bớt dùng sức một chút, chớ đem đầu anh ta vặn gãy là tốt rồi.
Nghiêm Tiêu lặng lẽ liếc nhìn Thanh Nhu. Sau khi Lý Minh Chí xuất hiện, anh liền nói sang chuyện khác, vì anh không muốn biểu đạt tình cảm trước mặt người ngoài. Chờ xem! Trừ khi trong lòng cô đã có đối tượng, nếu không, anh sẽ không buông tha!
Mấy ngày kế tiếp, Thanh Nhu thường lơ đãng thấy Nghiêm Tiêu nhìn mình chằm chằm. Đáy lòng cô vui vẻ không thôi nhưng vẫn vội vàng tránh né. Cô thật sự không hiểu tâm tình của mình, rõ ràng rất khát vọng thấy anh chăm chú nhìn mình, nhưng lại làm bộ như không quan tâm.
Nhưng điều này cũng đâu trách cô được. Trước khi anh chưa chính thức nói rõ tâm ý, sao cô dám mở miệng?
Nhưng chờ đợi thật sự quá khó chịu!
Thanh Nhu nghĩ đi nghĩ lại, cô đang tập luyện theo kịch bản, nhưng hiệu quả không tốt. Cô nhất định đã trúng bùa của Nghiêm Tiêu rồi nên chỉ cần có mặt anh ở đây, cô liền phạm sai lầm liên tiếp. Bây giờ cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến anh thì cô không thể tập trung tinh thần.
“Đứng dậy!” Một bàn tay hữu lực kéo cô.
Thanh Nhu nhận ra giọng nói này. Anh xuất hiện khi nào? Cô xấu hổ cúi đầu.
“Tôi phát hiện em luôn tránh né ánh mắt của tôi. Tại sao?” Nghiêm Tiêu hỏi.
“Tôi không có!”
“Em trả lời rất nhanh. Có phải đang chột dạ không?” Anh phát hiện mình rất thích trêu chọc cô.
“Anh nói bậy!” Hai gò má cô ửng đỏ.
“Nếu không sao em lại đỏ mặt?” Anh tiếp tục trêu cô, khuôn mặt đỏ hồng của cô thật đáng yêu.
“Bởi vì nóng quá!” Cô ngẩng đầu lên, lấy dũng khí nói: “Mà tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh đâu có quan hệ gì với tôi!”
“À… Vậy sao?” Trên người anh tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Đúng… Dĩ nhiên…” Cô lắp bắp.
Anh cầm tay cô. “Không phải em thích tôi sao? Nói!” Dường như đáp án này còn quan trọng hơn sinh mệnh anh.
Làm sao nói thẳng được!
“Tôi… không biết…” Sao cô nói được!
Lông mày Nghiêm Tiêu nhíu chặt. “Sao lại không biết? Nói rõ ràng!”
“Tại sao tôi không thể từ chối trả lời vấn đề của anh?” Dù rất sợ anh nhưng cô cũng không dễ dàng khuất phục.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng! Em trả lời mau!” Anh hết sức kiên trì.
“Tôi không thể không trả lời hay sao?”
Tại sao muốn cô mở lòng mình ra trước? Không phải anh cũng không tỏ rõ tâm ý của mình sao? Không được, không được, cô phải chờ anh nói trước thì cô mới chịu dâng tim của mình lên.
“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ tự hiểu là em rất thích tôi, thích đến nỗi không nói thành lời nổi!” Anh nói thẳng.
“Không phải vậy!” Cô thẹn thùng.
“Tôi cảm thấy miệng em không thành thật bằng trái tim em.” Thường ngày, những cô gái khác dùng dáng vẻ thẹn thùng này nhìn anh, anh đều khinh thường. Nhưng vào giờ phút này, anh lại nhìn cô mãi không chán.
“Anh… Anh… Anh…” Cô nói không thành lời, bởi vì anh nói đúng!
“Tôi nói đúng rồi?” Anh chau chau mày.
“Anh thật đáng giận!” Cô hừ nhẹ.
“Vẻ mặt này của em rất đáng yêu.” Tay anh mơn trớn tóc cô. Sao trên đời lại có một người con gái đẹp đến như vậy? Trong mắt anh không thể chứa được những người khác nữa, tất cả đều là hình bóng của cô!
Thanh Nhu chưa có thói quen dựa vào gần anh nên nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ anh nghe thấy tiếng lòng mình, cô vội la lên: “Tôi có việc, đi trước!”
Nghiêm Tiêu đút tay vào túi, bóng lưng hốt hoảng của cô đập vào mắt anh làm khóe môi anh nở nụ cười.
Tiếng mở cửa vang lên khiến Thanh Nhu hưng phấn ngẩng đầu lên. Mấy ngày nay cô đều luyện tập cùng mọi người, Nghiêm Tiêu không có cách nào nói chuyện với một mình cô, nhưng anh sẽ đứng sau cửa ngắm cô, cho đến khi cô phát hiện, cho đến khi cô mất hồn…
Nhưng người tới không phải Nghiêm Tiêu, mà là người cũng có cảm tình với Thanh Nhu, Lý Minh Chí.
Trong mắt Thanh Nhu có chút thất vọng.
“Em đang đợi ai sao?” Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, Lý Minh Chí hỏi.
“Không có.” Thanh Nhu vội vàng phủ nhận.
Lý Minh Chí là lấy hết dũng khí tiến lên phía trước, yêu cầu: “Thanh Nhu, anh không biết băng bó. Lúc luyện đàn guitar ngón tay rất đau, mọi người nói em biết băng bó, em có thể giúp anh không?”
Thanh Nhu miễn cưỡng nâng cao tinh thần. Buổi lễ tốt nghiệp sắp tới gần, tâm tình cô càng ngày càng nặng nề. Vừa nghĩ tới Nghiêm Tiêu tốt nghiệp, sau này mình sẽ không được gặp lại anh, lòng cô đau đớn quá!
Thanh Nhu mới vươn tay, Lý Minh Chí đột nhiên vươn tay ôm chặt cô!
“Anh à? Anh!” Thanh Nhu đẩy đẩy Lý Minh Chí.
“Thanh Nhu, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh ư?” Lý Minh Chí nói một cách thống khổ.
Lúc này, Thanh Nhu mới chợt hiểu. Tuy nhiên cô quả quyết đáp: “Anh à, thật xin lỗi, em không thể nào nhận tình cảm của anh được…”
Lý Minh Chí ngây ngẩn cả người, chẳng ngờ mình sẽ bị từ chối. Anh ta hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình.
“Không sao, Thanh Nhu, anh không trách em. Tình yêu không thể miễn cưỡng. Mặc dù anh khổ sở, nhưng ít ra anh không yếu đuối, anh đã thẳng thắn nói rõ được lòng mình với em.”
“Cảm ơn anh ạ.” Thanh Nhu chớp chớp mắt. Lý Minh Chí là một người dám yêu dám nói, còn cô, đối mặt Nghiêm Tiêu, cái gì cũng không thể thành lời, thật sự vô dụng!
Ý thức được anh còn ôm mình, Thanh Nhu lúng túng nói: “Anh à, anh có thể buông em ra không?” Lý Minh Chí giống như anh trai của cô, giữa hai người không thể nào có tình yêu.
“Thanh Nhu, ôm anh một cái thôi, coi như là an ủi anh, được không?” Đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
Thanh Nhu gật đầu. Lý Minh Chí là người tốt, cô không thể từ chối anh!
“Như vậy được chưa?” Thanh Nhu nhanh chóng ôm anh.
“Không hài lòng nhưng có thể chấp nhận.” Lý Minh Chí xoa tóc cô. “Về sau anh sẽ coi em như em gái, em không cần thấy anh thì lẩn trốn không gặp.”
“Em không phải loại người như vậy!”
Hai người đùa giỡn cười hì hì. Ánh mắt Lý Minh Chí tràn ngập cưng chiều. Cả hai cũng không phát hiện ra có một bóng dáng đứng ngoài cửa.
Nghiêm Tiêu đã đứng ngoài cửa được một lúc. Anh nhìn một màn trước mắt, trong lòng sinh ra hận ý.
Anh tưởng Lý Minh Chí cưỡng ép ôm Thanh Nhu, không ngờ rằng, cô lại ôm trả Lý Minh Chí!
Cô coi anh là gì?
Dám ở trước mặt anh quyến rũ anh, còn hôm nay thì đi quyến rũ người đàn ông khác!
Không ngờ cô là loại phụ nữ này!
Anh bị vẻ trong sáng bề ngoài của cô lừa, anh nhìn lầm người.
Không nghĩ tới anh, Nghiêm Tiêu, lại để cho một cô gái đùa bỡn như vậy!
Mắt Nghiêm Tiêu đóng băng. Quan Thanh Nhu, cô thật sự lợi hại, anh sẽ nhớ rõ!
Nghiêm Tiêu rời đi, từ đó không xuất hiện lại nữa. Không một ai biết tin tức của anh, anh tựa như một làn gió vô hình, cứ vậy lãng du, không để lại dấu vết.
Lý Minh Chí thay mặt Đoàn trường phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp rằng Nghiêm Tiêu vẫn sẽ không xuất hiện trong buổi lễ này.
Không lâu sau, khi học kỳ mới bắt đầu, Thanh Nhu chuyển nhà. Khoảng thời gian đó, cô thường xuyên núp ở trong chăn khóc. Dần dần, trong trí nhớ của cô, khuôn mặt Nghiêm Tiêu bắt đầu phai nhoà, chỉ còn là một mảnh ký ức buồn của tuổi trẻ. Cha cô làm ăn thất bại, về sau Tân Khắc Lực bắt đầu tiến vào cuộc sống của cô, cô cũng từ từ quên anh.
Về phần Nghiêm Tiêu, anh trải qua cuộc sống đầy màu sắc ở Havard. Bởi vì tâm đã chết nên anh không hề chung tình nữa. Quanh anh có rất nhiều
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
360/2355